Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612 - Chương 612
Chương 612
HẮN LẠI…
“Chào Tư lệnh.” Các đầu bếp đồng thanh chào hỏi.
“Ừ.” Cố Hạo Đình gật đầu, nhìn về phía đồng hồ. Lúc này chắc là đến giờ cơm của các chiến sĩ rồi. Hắn đi ra ngoài, lòng bỗng hoảng hốt.
“Tư lệnh.” Nghe các đầu bếp báo cáo, bếp trưởng vội vàng chạy tới.
Cố Hạo Đình nhìn ông hồi lâu, sau đó hỏi bằng giọng thờ ơ: “Cô ấy đi rồi sao?”
Bếp trưởng biết “cô ấy” mà Tư lệnh đang hỏi là Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ có thể khiến Tư lệnh đích thân xuống bếp, sức ảnh hưởng lớn thật đấy.
“Lúc tôi về thì cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi.” Bếp trưởng báo cáo.
Sắc mặt Cố Hạo Đình hơi mất tự nhiên. Hắn ngập ngừng: “Cô ấy ra ngoài chưa?”
“Chắc là đi rồi, để tôi sang bộ phận thu mua lương thực hỏi thử, phía cô ấy có hợp tác với chúng ta mà.”
Cố Hạo Đình chau mày, không hiểu: “Ông có ý gì? Hợp tác gì cơ?”
“À, cô ấy là người ở nông trường Hồng Việt Hải, hình như đang bàn chuyện với bộ phận mua sắm của chúng ta thì phải. Lúc đó tôi trùng hợp đến tìm bộ phận thu mua có việc, cô ấy bèn nói để cô ấy nấu mì, còn dặn tôi không được nói cho ngài biết.” Bếp trường khai sạch sành sanh.
“Không nói cho tôi biết?” Cố Hạo Đình cười nhạt. Hắn còn tưởng rằng cô cố ý tới đây tìm hắn. Hay lắm, hóa ra chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Cơn giận bốc thẳng từ đáy lòng, xộc lên não, thiêu đốt lý trí hắn. Cô không hề nghĩ tới việc làm lành cùng hắn, mà hắn thì…
“Nông trường Hồng Việt Hải đúng không? Quân đội chúng ta không mua bán gì với họ nữa.” Hai mắt Cố Hạo Đình đỏ ngầu. Hắn quay người, đi thẳng ra khỏi nhà bếp.
Bếp trưởng chẳng hiểu ra làm sao. Ông vừa nói gì sai hả? Lòng Tư lệnh như mò kim đáy biển, ông thật chẳng biết đằng nào mà lần.
*
Hoắc Vi Vũ được đưa tới cửa một tiệm hoa.
“Hart rất ưa thích mùi thơm trên người phụ nữ, cho nên tay chân của gã thường xuyên ra tay với nhân viên của các tiệm hoa. Cô hãy đóng giả làm bà chủ của tiệm hoa này.” Đội trưởng đội nữ binh nói.
“Bọn họ bắt người ngẫu nhiên phải không?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ hồ nghi.
“Bắt ngẫu nhiên, nhưng người của chúng tôi sẽ dẫn tay chân của gã về phía này. Các tiệm hoa trong khu vực này đã đóng cửa hết, chỉ còn tiệm này mở cửa thôi.” Đội trưởng giải thích.
“Tôi hiểu rồi.” Hoắc Vi Vũ xuống xe, bày hoa trong tiệm ra ngoài cửa.
Họ đợi suốt ba tiếng, gần mười giờ mà vẫn không thấy ai tới. Hoắc Vi Vũ lại dọn hoa bên ngoài vào trong tiệm.
Đúng lúc này, một chiếc xe van đỗ ngay trước cửa tiệm. Hoắc Vi Vũ ngồi thẳng người lên, nhìn ba người từ trên xe bước xuống. Cô đoán bọn chúng là người của Hart.
“Các anh muốn mua hoa sao? Tôi sắp đóng cửa rồi.” Hoắc Vi Vũ nói.
Gã cầm đầu đánh giá cô bằng ánh mắt đê hèn, sau đó lấy máy phun sương ra và xịt mạnh.
Hoắc Vi Vũ thấy tầm mắt tối sầm, sau đó bất tỉnh nhân sự.
…
Cô bị đánh thức bởi một chuỗi âm thanh kì quái.
“Ư… a… sướng quá… Anh ơi, lát nữa anh thả em đi được không?” Một cô nàng nói với giọng nũng nịu.
Hoắc Vi Vũ mở bừng mắt ra. Có mấy cô gái cũng bị trói và nhét vào thùng xe giống như cô. Trên ghế lái và ghế lái phụ có hai gã đàn ông đang ngồi. Ở hàng ghế thứ hai, một cô nàng trần truồng ngồi trên người một gã khác, thở gấp từng hơi dồn dập.
“Làm cho tốt vào, làm xong anh sẽ thả em xuống xe.” Gã đàn ông cười xấu xa.
“Vâng.” Cô gái lại càng dốc sức.
Một phút sau, gã đàn ông nọ hỏi hai gã ngồi trên: “Hai đứa chúng mày có cần nữa không?”
“Thôi thôi, chỉ có anh Sơn mạnh mẽ, chơi được những hai lần liên tục.” Gã ngồi trên ghế lái phụ tấm tắc khen ngợi. Vietwriter.vn
Anh Sơn cười đắc ý.
“Anh ơi, anh thả em đi nha?” Cô gái hỏi bằng giọng nũng nịu đáng yêu.
Đôi mắt gã được gọi là “anh Sơn” lóe lên vẻ độc ác thâm hiểm. Gã túm mái tóc dài của cô gái, dí súng lên cổ cô.
Cô gái hoảng sợ trợn to đôi mắt: “Anh ơi, đừng mà, anh đừng làm thế, em có thể hầu hạ anh thêm mà.”
“Ở chỗ bọn tao, gái bị chơi chán thì chỉ có một kết quả duy nhất là… chết.”
HẮN LẠI…
“Chào Tư lệnh.” Các đầu bếp đồng thanh chào hỏi.
“Ừ.” Cố Hạo Đình gật đầu, nhìn về phía đồng hồ. Lúc này chắc là đến giờ cơm của các chiến sĩ rồi. Hắn đi ra ngoài, lòng bỗng hoảng hốt.
“Tư lệnh.” Nghe các đầu bếp báo cáo, bếp trưởng vội vàng chạy tới.
Cố Hạo Đình nhìn ông hồi lâu, sau đó hỏi bằng giọng thờ ơ: “Cô ấy đi rồi sao?”
Bếp trưởng biết “cô ấy” mà Tư lệnh đang hỏi là Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ có thể khiến Tư lệnh đích thân xuống bếp, sức ảnh hưởng lớn thật đấy.
“Lúc tôi về thì cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi.” Bếp trưởng báo cáo.
Sắc mặt Cố Hạo Đình hơi mất tự nhiên. Hắn ngập ngừng: “Cô ấy ra ngoài chưa?”
“Chắc là đi rồi, để tôi sang bộ phận thu mua lương thực hỏi thử, phía cô ấy có hợp tác với chúng ta mà.”
Cố Hạo Đình chau mày, không hiểu: “Ông có ý gì? Hợp tác gì cơ?”
“À, cô ấy là người ở nông trường Hồng Việt Hải, hình như đang bàn chuyện với bộ phận mua sắm của chúng ta thì phải. Lúc đó tôi trùng hợp đến tìm bộ phận thu mua có việc, cô ấy bèn nói để cô ấy nấu mì, còn dặn tôi không được nói cho ngài biết.” Bếp trường khai sạch sành sanh.
“Không nói cho tôi biết?” Cố Hạo Đình cười nhạt. Hắn còn tưởng rằng cô cố ý tới đây tìm hắn. Hay lắm, hóa ra chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Cơn giận bốc thẳng từ đáy lòng, xộc lên não, thiêu đốt lý trí hắn. Cô không hề nghĩ tới việc làm lành cùng hắn, mà hắn thì…
“Nông trường Hồng Việt Hải đúng không? Quân đội chúng ta không mua bán gì với họ nữa.” Hai mắt Cố Hạo Đình đỏ ngầu. Hắn quay người, đi thẳng ra khỏi nhà bếp.
Bếp trưởng chẳng hiểu ra làm sao. Ông vừa nói gì sai hả? Lòng Tư lệnh như mò kim đáy biển, ông thật chẳng biết đằng nào mà lần.
*
Hoắc Vi Vũ được đưa tới cửa một tiệm hoa.
“Hart rất ưa thích mùi thơm trên người phụ nữ, cho nên tay chân của gã thường xuyên ra tay với nhân viên của các tiệm hoa. Cô hãy đóng giả làm bà chủ của tiệm hoa này.” Đội trưởng đội nữ binh nói.
“Bọn họ bắt người ngẫu nhiên phải không?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ hồ nghi.
“Bắt ngẫu nhiên, nhưng người của chúng tôi sẽ dẫn tay chân của gã về phía này. Các tiệm hoa trong khu vực này đã đóng cửa hết, chỉ còn tiệm này mở cửa thôi.” Đội trưởng giải thích.
“Tôi hiểu rồi.” Hoắc Vi Vũ xuống xe, bày hoa trong tiệm ra ngoài cửa.
Họ đợi suốt ba tiếng, gần mười giờ mà vẫn không thấy ai tới. Hoắc Vi Vũ lại dọn hoa bên ngoài vào trong tiệm.
Đúng lúc này, một chiếc xe van đỗ ngay trước cửa tiệm. Hoắc Vi Vũ ngồi thẳng người lên, nhìn ba người từ trên xe bước xuống. Cô đoán bọn chúng là người của Hart.
“Các anh muốn mua hoa sao? Tôi sắp đóng cửa rồi.” Hoắc Vi Vũ nói.
Gã cầm đầu đánh giá cô bằng ánh mắt đê hèn, sau đó lấy máy phun sương ra và xịt mạnh.
Hoắc Vi Vũ thấy tầm mắt tối sầm, sau đó bất tỉnh nhân sự.
…
Cô bị đánh thức bởi một chuỗi âm thanh kì quái.
“Ư… a… sướng quá… Anh ơi, lát nữa anh thả em đi được không?” Một cô nàng nói với giọng nũng nịu.
Hoắc Vi Vũ mở bừng mắt ra. Có mấy cô gái cũng bị trói và nhét vào thùng xe giống như cô. Trên ghế lái và ghế lái phụ có hai gã đàn ông đang ngồi. Ở hàng ghế thứ hai, một cô nàng trần truồng ngồi trên người một gã khác, thở gấp từng hơi dồn dập.
“Làm cho tốt vào, làm xong anh sẽ thả em xuống xe.” Gã đàn ông cười xấu xa.
“Vâng.” Cô gái lại càng dốc sức.
Một phút sau, gã đàn ông nọ hỏi hai gã ngồi trên: “Hai đứa chúng mày có cần nữa không?”
“Thôi thôi, chỉ có anh Sơn mạnh mẽ, chơi được những hai lần liên tục.” Gã ngồi trên ghế lái phụ tấm tắc khen ngợi. Vietwriter.vn
Anh Sơn cười đắc ý.
“Anh ơi, anh thả em đi nha?” Cô gái hỏi bằng giọng nũng nịu đáng yêu.
Đôi mắt gã được gọi là “anh Sơn” lóe lên vẻ độc ác thâm hiểm. Gã túm mái tóc dài của cô gái, dí súng lên cổ cô.
Cô gái hoảng sợ trợn to đôi mắt: “Anh ơi, đừng mà, anh đừng làm thế, em có thể hầu hạ anh thêm mà.”
“Ở chỗ bọn tao, gái bị chơi chán thì chỉ có một kết quả duy nhất là… chết.”
Bình luận facebook