Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Sương chiều nặng nề, mặt trời đã biến mất phía tây, nhưng một tia sáng cuối cùng vẫn nhuộm đủ các loại màu sắc cho đám mây phía chân trời, vàng thẫm và ánh hồng lần lượt thay đổi, nhè nhẹ tràn ra ở đường chân trời, tạo nên một cảnh tượng tráng lệ. Dạ Nguyệt Sắc ngồi dưới đất, dưới tàng cây đào bên hồ ngự uyển, dường như đang nhìn về phía cảnh sắc tráng lệ của trời chiều ngả về tây, nhưng thật ra tâm hồn đã sớm dạo chơi trên trời, mặc cho những vạt hồng kia chiếu xuống tóc nàng, váy nàng, vẽ ra ba phần quyến rũ, bảy phần mềm mại.
Nàng ngồi đây đã hai canh giờ, buổi trưa sau khi rời đi từ ngự thư phòng, ngay cả cơm trưa nàng cũng không dùng, thay triều phục ra rồi đi dạo khắp nơi. Nàng không dám ở trong phòng, trong loại không gian khép kín như vậy, nàng sợ mình sẽ khóc lên. Nhưng nàng không thể khóc, nàng vừa mới hạ quyết tâm đem toàn lực ra để liều mạng, nếu khóc, khẩu khí này có lẽ sẽ tan rã, dũng khí liều mạng khua lên kia có lẽ cũng sẽ biến mất, vì vậy tuyệt đối không thể khóc. Vì thế nàng ra ngoài, nàng cần đứng dưới ánh mặt trời, hít thở không khí mới mẻ, ngẩng đầu nhìn ánh nắng, cảm nhận sự ấm áp của nó. Đây là thói quen từ kiếp trước của Tô Tái Tình, mỗi lần nàng cảm thấy thương tâm hay uất ức đều làm như vậy, giống như ánh mặt trời có thể hóa giải những đau thương của nàng, cho nàng dũng khí vô tận, để nàng kiên cường đối mặt với tất cả.
Tùy ý đi dạo một lúc lâu, khi dừng bước nàng lại phát hiện mình đứng dưới tàng cây đào, nơi nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên lần đầu tiên, trong lòng không khỏi cười khổ. Đôi chân này dường như có suy nghĩ riêng của nó, luôn luôn mang nàng đi tới những chỗ đặc biệt, ví dụ như trước Chính Kiền cung, ví dụ như dưới gốc cây này. Cái này là tiềm thức của mình sao, bất luận là mình có trốn tránh hay không, tâm tư kia luôn từng sợi từng sợi nhè nhẹ quấn quanh chỉ một người - Tiêu Lăng Thiên.
Hoa đào kia đã nở đến cực hạn, giống như một ngọn lửa tỏa ra những làn khói ửng đó, lại có vài phần khí chất kiêu ngạo. Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc nhìn cây đào này, một lúc lâu rốt cuộc than nhẹ một tiếng, dựa vào thân cây, chậm rãi ngồi xuống.
Khi nàng đi loạn nơi nơi, Thương Hải và Nguyệt Minh mang theo mười mấy cung nhân vẫn luôn đi theo phía sau. Thương Hải và Nguyệt Minh là thái giám và nữ quan theo hầu thiên tử, buổi trưa không có ở ngự thư phòng nhưng cũng nhìn ra giữa Nữ đế và nhiếp chính vương có gì đó xảy ra. Bọn họ tất nhiên không tiện hỏi nhiều, nhìn ra được tâm tình nữ đế không tốt nên chỉ đi theo nữ đế. Bây giờ thấy nữ đế ngồi dựa vào cây lập tức quỳ xuống, đơn giản là đang xin nữ đế dùng bữa, xin nữ đế sớm hồi cung, Dạ Nguyệt Sắc mấy lần muốn bọn họ về cung trước cũng vô dụng, trong lòng vốn đã tức giận, lúc này cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ nữa, mặc cho bọn họ quỳ ở đó, nàng chỉ coi như không nhìn thấy.
Ngồi dưới tàng cây hai canh giờ, nàng cảm thấy trong lòng như trống rỗng, dường như đang suy nghĩ trăm bề lại như không nghĩ đến cái gì, tinh thần hốt hoảng, bất tri bất giác lại ngây ngốc một lúc lâu. Khi Tiêu Lăng Thiên đến, nhìn thấy chính là Dạ Nguyệt Sắc đang ngồi ngẩn người dưới bóng cây.
Lúc này đã đến giờ thắp đèn, hai cung nữ cầm đèn cung đình cán bằng ngọc lưu y khảm vàng dẫn đường cho Tiêu lăng Thiên, trong bóng đêm thâm trầm dần dần đi về phía trước. Buổi chiều hắn được thông báo rằng nữ đế không dùng cơm trưa, đang ngồi một mình trong ngự hoa viên. Hắn ra lệnh cho chính mình phải bình tĩnh, đừng nghĩ về nàng, dốc lòng phê duyệt tấu chương, nhưng trong lòng lại luôn không bình tĩnh được. Đến tối, khi biết Dạ Nguyệt Sắc ngay cả bữa tối cũng không dùng, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, đứng dậy đi nhìn nàng trước.
Đi tới ngự hoa viên, thấy cô bé ngồi dưới bóng cây và những người quỳ trên mặt đất, hắn đột nhiên cảm giác được tình cảnh này rất quen thuộc. Nhận một chiếc đèn từ trong tay cung nữ, phất tay ngăn bọn họ vấn an, cho bọn họ lui xuống, hắn đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, quỳ một chân xuống đất, dịu dàng nói:
"Bệ hạ, đang nghĩ gì vậy?"
Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu phát hiện hắn đã đến. Nhìn dung nhan đẹp đẽ đến khó tin của nam tử trước mắt, nàng không khỏi giật mình, vừa định mỉm cười với hắn lại nhớ tới chuyện trưa nay. Chuyện kia hẳn được coi là cãi nhau đi, vừa mới cãi nhau hắn sao có thể dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn nàng? Nàng còn chưa nguôi giận đâu, không khỏi khẽ mím môi.
"Điện hạ quan tâm ta làm gì, chúng ta đang cãi nhau nha."
"Cãi nhau?" Hắn kinh ngạc nâng lông mày lên, nhìn nàng trong lúc vô tình đã lộ ra vẻ yêu kiều của cô gái nhỏ, nhất thời cảm thấy trong lòng tràn đầy trìu mến, quên đi rất nhiều chuyện, chỉ muốn chọc nàng cười một cái. "Ta là nam nhân, trước giờ chưa từng cãi nhau, cũng sẽ không cãi nhau."
"Vậy trưa hôm nay coi là gì?" Nàng khẽ nâng cằm giống như muốn gây hấn, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên ngược lại lộ ra vẻ cực kì đáng yêu.
"Chỉ là chút ý kiến nho nhỏ khác nhau thôi."
"Nho nhỏ?" Nàng cảm thấy lửa giận thoáng một cái bốc lên trời, không được, nàng phải cố gắng giữ tỉnh táo, nàng đã hạ quyết tâm phải câu dẫn được Tiêu Lăng thiên vào tay, tuyệt đối không thể mất phong độ trước mặt hắn.
"Hừ!" Hung hăng cắn môi dưới, nàng quyết định bỏ đi trước mặt hắn, nếu không rất có thể nàng sẽ mất khống chế. Nghĩ đến mất khống chế, chợt nhớ tới chuyện nàng đã làm trưa nay tại ngự thư phòng, trên mặt dâng lên một tia ửng đỏ.
Nàng luống cuống tay chân đứng dậy, chết tiệt, váy này quá dài. Bỗng nhiên, Tiêu Lăng Thiên đưa tay bắt được nàng, tay dùng sức kéo một cái liền ôm nàng vào lòng. Nàng bị hắn bất ngờ ôm lấy, giật mình muốn giãy dụa lại bị bàn tay to lớn ấm áp của hắn giữ thật chặt.
"Đừng động đậy, ngoan, đừng động đậy." Hắn nhẹ giọng trấn an nàng, lúc này hắn đã ngồi dưới đất, ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng. Nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm của nàng, nhìn hai má nàng ửng đỏ trước mặt, thần trí hắn dần dần bị mê hoặc.
Dạ Nguyệt Sắc thấy hắn một tay ôm lấy mình, một tay từ từ luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng ma sát mái tóc như nước của nàng, ánh mắt dường như có một tia mê man. Quá gần, trán bọn họ dựa vào nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, nàng ngửi thấy mùi gỗ thông nhàn nhạt trên người hắn, mùi hương nhè nhẹ kia cũng làm thần trí nàng mơ màng.
Ngón tay đang vuốt ve mái tóc nàng lúc này đã dời khỏi trận địa, ở trên đôi môi đỏ mọng của nàng lưu luyến không rời. Cảm giác ngón tay ấm áp không ngừng ma sát trên môi làm cho nàng sợ hãi, nàng ấp úng muốn nói chuyện nhưng không làm cách nào phát ra âm thanh.
"Có đau không?" Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, lại mang theo yêu chiều thật đậm, hơi thở của hắn gần như vậy, nàng cảm thấy đầu mình nhanh chóng choáng váng.
"Lại đang chơi trò ca ca và muội muội sao?" Đến cả tiếng nói của nàng cũng run rẩy.
"Giữa huynh muội sẽ không làm cái này." Hắn nỉ non như đang nói mê, âm cuối biến mất trong đôi môi đỏ mọng của nàng. Cuối cùng hắn cũng có thể ngậm thật sâu đôi môi xinh đẹp như hoa hồng của nàng, tinh tế thưởng thức.
Khác với nụ hôn thô bạo lúc trưa, lần này, hắn dịu dàng cướp đoạt. Từng chút xâm chiếm, từ từ tiến công, cái lưỡi linh hoạt không ngừng lướt qua đường viền môi nàng, từng chút cạy mở hàm răng nàng, cuối cùng tiến vào trong khoang miệng ấm áp ẩm ướt, khéo léo dây dưa.
Thật ngọt, hắn đắm đuối thật sâu trong đó, liều lĩnh muốn nhiều hơn, tiến vào càng sâu càng nhiều hương vị ngọt ngào. Hai tay hắn không tử chủ được mà dịu dàng vuốt dọc theo đường cong cơ thể nàng, cô bé này làm hắn sắp phát điên.
Dạ Nguyệt Sắc chưa từng trải qua trường hợp như vậy, từ sớm đã bị nụ hôn của hắn làm cho thần hồn điên đảo, nàng ngây ngô đáp lại, thân thể như hóa thành một vũng nước xuân, đại não đã không thể suy nghĩ được nữa. Một lúc sau, một trận gió đêm thổi tới, rốt cục làm cho thần trí của nàng khôi phục được mấy phần.
Nàng cảm thấy bộ ngực tê tê dại dại đau, nhìn lại, thì ra Tiêu Lăng Thiên đã đặt nàng nằm lên cỏ. Hắn đã buông đôi môi của nàng ra, dọc theo cần cổ trắng như tuyết xuống phía dưới, lúc này một tay đang đỡ lưng nàng, một tay đang nắm bên hông nàng, đôi môi đang lưu luyến không dời trên bầu ngực trắng nõn của nàng. Hắn mở vạt áo nàng ra, bộ ngực của thiếu nữ mười lăm tuổi đã phát triển xinh đẹp, hai đóa phấn hồng đứng thẳng trong gió mát đêm hè. Tiêu Lăng Thiên ngậm bầu ngực phải không ngừng cọ sát, giống như ở đó có mỹ vị không gì sánh bằng đang mời hắn thưởng thức. Hắn nhẹ nhàng liếm cắn, thỉnh thoảng mút vào, mang đến cho nàng từng đợt khoái cảm như điện giật.
Nàng biết chuyện này không được, phải lập tức dừng lại. Nhưng toàn thân nàng vô lực, đầu ngón tay cũng không thể động đậy. Nàng phát ra một tiếng khóc như tiếng rên rỉ:
"Đừng."
Tiêu Lăng Thiên cảm thấy chính mình như sắp nổ tung, dục vọng toàn thân đang kêu gào muốn bộc phát, thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn của người trước mắt này gợi lên khát vọng sâu nhất trong nội tâm hắn. Hắn không ngừng yêu cầu, không ngừng truy tìm, bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc thật sâu. Cho đến khi hắn nghe được tiếng khóc vỡ nát của nàng.
"Không nên."
Hắn chợt buông nàng ra, ngồi ngay ngắn lại, bởi vì phải mạnh mẽ áp chế dục vọng và buồn bực mà thở từng ngụm thật sâu. Hắn quả thật là điên rồi, sao hắn có thể mất khống chế đến mức như vậy, lại thiếu chút nữa ở nơi này, trên bãi cỏ, muốn nàng. Ánh mắt quét về phía Dạ Nguyệt Sắc đang thở dốc trên mặt đất, nàng thậm chí không còn sức lực để che lại vạt áo, lồng ngực như bạch ngọc lúc này đang hiển hiện trước mắt hắn, thiếu chút nữa công phá sự tự chủ trong hắn. Hắn cắn môi một cái thật mạnh, đến mức bật máu mới có thể khống chế được mình. Tiến lên hai bước, hắn đỡ nàng vào lòng, dùng ngón tay run rẩy buộc lại xiêm y cho nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tựa cằm lên đỉnh đầu của nàng, vỗ nhẹ sau lưng trấn an nàng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Sẽ không như vậy nữa, ta sẽ không tổn thương nàng nữa. Đừng sợ, được không?"
Dạ Nguyệt Sắc gật đầu trong lồng ngực hắn, không phải nàng sợ, nàng chỉ có chút xấu hổ và phiền não. Ở cổ đại phát sinh chuyện như vậy sẽ bị nói là nam nhân ức hiếp nữ nhân, nhưng nếu dùng ánh mắt người hiện đại đến xem, đây là chuyện cả hai bên cùng tình nguyện, cho nên nàng không trách Tiêu Lăng Thiên. Chỉ là đột nhiên tiến triển đến bước này làm nàng chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Tuy nói nàng có ý muốn câu dẫn Tiêu Lăng Thiên nhưng Tiêu Lăng Thiên không khỏi quá phối hợp rồi.
Tiêu Lăng Thiên giúp nàng sửa lại y phục, thậm chí còn sửa sang lại đầu tóc cho nàng. Nhìn dung nhan cơ bản là sạch sẽ của nàng, hắn liền vỗ vỗ lưng nàng.
"Về thôi, nàng không ăn trưa cũng chưa ăn tối, trở về ăn chút gì đó rồi đi ngủ sớm một chút."
Nàng gật đầu, không biết nên nói gì. Chợt nhớ tới chuyện chọn hoàng phu, bây giờ cũng không phải thời cơ tốt nhưng nhìn hắn hình như có chút đau lòng mình, không bằng nhân cơ hội này thăm dò ẩn ý của hắn một chút.
"Điện hạ, chuyện hoàng phu..."
"Sau này hãy nói." Hắn nhìn nàng, trong mắt có vẻ kiên quyết, "Về trước đi."
Xem ra hắn vẫn chưa buông tha cho ý định này, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc nhen lên một đám lửa, không nói một lời xoay người dời đi. Tiêu Lăng Thiên nhìn thấy trong mắt cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, những chuyện liên quan đến Dạ Nguyệt Sắc đều rất phức tạp. Nhưng bây giờ thân thể hắn sắp bốc cháy đến nơi, vẫn là giải quyết vấn đề này trước đi.
Đêm khuya trong Chính Kiền cung, Tiêu Lăng Thiên đè nén tiếng thở dốc đến mức không thể nghe thấy. Rốt cuộc thân thể hắn kịch liệt rung động, hắn phóng ra trong tay mình. Bước xuống giường đi đến phòng tắm, hắn cười nhạo mình trong lòng. Kể từ khi hắn thật sự trở thành một nam nhân, hắn chưa từng phải tự mình giải quyết dục vọng. Nhưng hôm nay, hắn không muốn bất cứ ai, thân thể của những nữ nhân kia không một chút hấp dẫn đối với hắn, hắn chỉ muốn cùng cô bé yêu kiều kia tiến tới cao trào, từ lúc nào mình đã bị hãm sâu đến như vậy?
Nhớ tới chuyện hoàng phu, hắn không tin mình có thể để nam nhân khác chạm vào nàng, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn đã muốn giết người, vậy, phải có biện pháp gì khác đây?
Nàng ngồi đây đã hai canh giờ, buổi trưa sau khi rời đi từ ngự thư phòng, ngay cả cơm trưa nàng cũng không dùng, thay triều phục ra rồi đi dạo khắp nơi. Nàng không dám ở trong phòng, trong loại không gian khép kín như vậy, nàng sợ mình sẽ khóc lên. Nhưng nàng không thể khóc, nàng vừa mới hạ quyết tâm đem toàn lực ra để liều mạng, nếu khóc, khẩu khí này có lẽ sẽ tan rã, dũng khí liều mạng khua lên kia có lẽ cũng sẽ biến mất, vì vậy tuyệt đối không thể khóc. Vì thế nàng ra ngoài, nàng cần đứng dưới ánh mặt trời, hít thở không khí mới mẻ, ngẩng đầu nhìn ánh nắng, cảm nhận sự ấm áp của nó. Đây là thói quen từ kiếp trước của Tô Tái Tình, mỗi lần nàng cảm thấy thương tâm hay uất ức đều làm như vậy, giống như ánh mặt trời có thể hóa giải những đau thương của nàng, cho nàng dũng khí vô tận, để nàng kiên cường đối mặt với tất cả.
Tùy ý đi dạo một lúc lâu, khi dừng bước nàng lại phát hiện mình đứng dưới tàng cây đào, nơi nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên lần đầu tiên, trong lòng không khỏi cười khổ. Đôi chân này dường như có suy nghĩ riêng của nó, luôn luôn mang nàng đi tới những chỗ đặc biệt, ví dụ như trước Chính Kiền cung, ví dụ như dưới gốc cây này. Cái này là tiềm thức của mình sao, bất luận là mình có trốn tránh hay không, tâm tư kia luôn từng sợi từng sợi nhè nhẹ quấn quanh chỉ một người - Tiêu Lăng Thiên.
Hoa đào kia đã nở đến cực hạn, giống như một ngọn lửa tỏa ra những làn khói ửng đó, lại có vài phần khí chất kiêu ngạo. Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc nhìn cây đào này, một lúc lâu rốt cuộc than nhẹ một tiếng, dựa vào thân cây, chậm rãi ngồi xuống.
Khi nàng đi loạn nơi nơi, Thương Hải và Nguyệt Minh mang theo mười mấy cung nhân vẫn luôn đi theo phía sau. Thương Hải và Nguyệt Minh là thái giám và nữ quan theo hầu thiên tử, buổi trưa không có ở ngự thư phòng nhưng cũng nhìn ra giữa Nữ đế và nhiếp chính vương có gì đó xảy ra. Bọn họ tất nhiên không tiện hỏi nhiều, nhìn ra được tâm tình nữ đế không tốt nên chỉ đi theo nữ đế. Bây giờ thấy nữ đế ngồi dựa vào cây lập tức quỳ xuống, đơn giản là đang xin nữ đế dùng bữa, xin nữ đế sớm hồi cung, Dạ Nguyệt Sắc mấy lần muốn bọn họ về cung trước cũng vô dụng, trong lòng vốn đã tức giận, lúc này cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ nữa, mặc cho bọn họ quỳ ở đó, nàng chỉ coi như không nhìn thấy.
Ngồi dưới tàng cây hai canh giờ, nàng cảm thấy trong lòng như trống rỗng, dường như đang suy nghĩ trăm bề lại như không nghĩ đến cái gì, tinh thần hốt hoảng, bất tri bất giác lại ngây ngốc một lúc lâu. Khi Tiêu Lăng Thiên đến, nhìn thấy chính là Dạ Nguyệt Sắc đang ngồi ngẩn người dưới bóng cây.
Lúc này đã đến giờ thắp đèn, hai cung nữ cầm đèn cung đình cán bằng ngọc lưu y khảm vàng dẫn đường cho Tiêu lăng Thiên, trong bóng đêm thâm trầm dần dần đi về phía trước. Buổi chiều hắn được thông báo rằng nữ đế không dùng cơm trưa, đang ngồi một mình trong ngự hoa viên. Hắn ra lệnh cho chính mình phải bình tĩnh, đừng nghĩ về nàng, dốc lòng phê duyệt tấu chương, nhưng trong lòng lại luôn không bình tĩnh được. Đến tối, khi biết Dạ Nguyệt Sắc ngay cả bữa tối cũng không dùng, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, đứng dậy đi nhìn nàng trước.
Đi tới ngự hoa viên, thấy cô bé ngồi dưới bóng cây và những người quỳ trên mặt đất, hắn đột nhiên cảm giác được tình cảnh này rất quen thuộc. Nhận một chiếc đèn từ trong tay cung nữ, phất tay ngăn bọn họ vấn an, cho bọn họ lui xuống, hắn đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, quỳ một chân xuống đất, dịu dàng nói:
"Bệ hạ, đang nghĩ gì vậy?"
Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu phát hiện hắn đã đến. Nhìn dung nhan đẹp đẽ đến khó tin của nam tử trước mắt, nàng không khỏi giật mình, vừa định mỉm cười với hắn lại nhớ tới chuyện trưa nay. Chuyện kia hẳn được coi là cãi nhau đi, vừa mới cãi nhau hắn sao có thể dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn nàng? Nàng còn chưa nguôi giận đâu, không khỏi khẽ mím môi.
"Điện hạ quan tâm ta làm gì, chúng ta đang cãi nhau nha."
"Cãi nhau?" Hắn kinh ngạc nâng lông mày lên, nhìn nàng trong lúc vô tình đã lộ ra vẻ yêu kiều của cô gái nhỏ, nhất thời cảm thấy trong lòng tràn đầy trìu mến, quên đi rất nhiều chuyện, chỉ muốn chọc nàng cười một cái. "Ta là nam nhân, trước giờ chưa từng cãi nhau, cũng sẽ không cãi nhau."
"Vậy trưa hôm nay coi là gì?" Nàng khẽ nâng cằm giống như muốn gây hấn, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên ngược lại lộ ra vẻ cực kì đáng yêu.
"Chỉ là chút ý kiến nho nhỏ khác nhau thôi."
"Nho nhỏ?" Nàng cảm thấy lửa giận thoáng một cái bốc lên trời, không được, nàng phải cố gắng giữ tỉnh táo, nàng đã hạ quyết tâm phải câu dẫn được Tiêu Lăng thiên vào tay, tuyệt đối không thể mất phong độ trước mặt hắn.
"Hừ!" Hung hăng cắn môi dưới, nàng quyết định bỏ đi trước mặt hắn, nếu không rất có thể nàng sẽ mất khống chế. Nghĩ đến mất khống chế, chợt nhớ tới chuyện nàng đã làm trưa nay tại ngự thư phòng, trên mặt dâng lên một tia ửng đỏ.
Nàng luống cuống tay chân đứng dậy, chết tiệt, váy này quá dài. Bỗng nhiên, Tiêu Lăng Thiên đưa tay bắt được nàng, tay dùng sức kéo một cái liền ôm nàng vào lòng. Nàng bị hắn bất ngờ ôm lấy, giật mình muốn giãy dụa lại bị bàn tay to lớn ấm áp của hắn giữ thật chặt.
"Đừng động đậy, ngoan, đừng động đậy." Hắn nhẹ giọng trấn an nàng, lúc này hắn đã ngồi dưới đất, ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng. Nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm của nàng, nhìn hai má nàng ửng đỏ trước mặt, thần trí hắn dần dần bị mê hoặc.
Dạ Nguyệt Sắc thấy hắn một tay ôm lấy mình, một tay từ từ luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng ma sát mái tóc như nước của nàng, ánh mắt dường như có một tia mê man. Quá gần, trán bọn họ dựa vào nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, nàng ngửi thấy mùi gỗ thông nhàn nhạt trên người hắn, mùi hương nhè nhẹ kia cũng làm thần trí nàng mơ màng.
Ngón tay đang vuốt ve mái tóc nàng lúc này đã dời khỏi trận địa, ở trên đôi môi đỏ mọng của nàng lưu luyến không rời. Cảm giác ngón tay ấm áp không ngừng ma sát trên môi làm cho nàng sợ hãi, nàng ấp úng muốn nói chuyện nhưng không làm cách nào phát ra âm thanh.
"Có đau không?" Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, lại mang theo yêu chiều thật đậm, hơi thở của hắn gần như vậy, nàng cảm thấy đầu mình nhanh chóng choáng váng.
"Lại đang chơi trò ca ca và muội muội sao?" Đến cả tiếng nói của nàng cũng run rẩy.
"Giữa huynh muội sẽ không làm cái này." Hắn nỉ non như đang nói mê, âm cuối biến mất trong đôi môi đỏ mọng của nàng. Cuối cùng hắn cũng có thể ngậm thật sâu đôi môi xinh đẹp như hoa hồng của nàng, tinh tế thưởng thức.
Khác với nụ hôn thô bạo lúc trưa, lần này, hắn dịu dàng cướp đoạt. Từng chút xâm chiếm, từ từ tiến công, cái lưỡi linh hoạt không ngừng lướt qua đường viền môi nàng, từng chút cạy mở hàm răng nàng, cuối cùng tiến vào trong khoang miệng ấm áp ẩm ướt, khéo léo dây dưa.
Thật ngọt, hắn đắm đuối thật sâu trong đó, liều lĩnh muốn nhiều hơn, tiến vào càng sâu càng nhiều hương vị ngọt ngào. Hai tay hắn không tử chủ được mà dịu dàng vuốt dọc theo đường cong cơ thể nàng, cô bé này làm hắn sắp phát điên.
Dạ Nguyệt Sắc chưa từng trải qua trường hợp như vậy, từ sớm đã bị nụ hôn của hắn làm cho thần hồn điên đảo, nàng ngây ngô đáp lại, thân thể như hóa thành một vũng nước xuân, đại não đã không thể suy nghĩ được nữa. Một lúc sau, một trận gió đêm thổi tới, rốt cục làm cho thần trí của nàng khôi phục được mấy phần.
Nàng cảm thấy bộ ngực tê tê dại dại đau, nhìn lại, thì ra Tiêu Lăng Thiên đã đặt nàng nằm lên cỏ. Hắn đã buông đôi môi của nàng ra, dọc theo cần cổ trắng như tuyết xuống phía dưới, lúc này một tay đang đỡ lưng nàng, một tay đang nắm bên hông nàng, đôi môi đang lưu luyến không dời trên bầu ngực trắng nõn của nàng. Hắn mở vạt áo nàng ra, bộ ngực của thiếu nữ mười lăm tuổi đã phát triển xinh đẹp, hai đóa phấn hồng đứng thẳng trong gió mát đêm hè. Tiêu Lăng Thiên ngậm bầu ngực phải không ngừng cọ sát, giống như ở đó có mỹ vị không gì sánh bằng đang mời hắn thưởng thức. Hắn nhẹ nhàng liếm cắn, thỉnh thoảng mút vào, mang đến cho nàng từng đợt khoái cảm như điện giật.
Nàng biết chuyện này không được, phải lập tức dừng lại. Nhưng toàn thân nàng vô lực, đầu ngón tay cũng không thể động đậy. Nàng phát ra một tiếng khóc như tiếng rên rỉ:
"Đừng."
Tiêu Lăng Thiên cảm thấy chính mình như sắp nổ tung, dục vọng toàn thân đang kêu gào muốn bộc phát, thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn của người trước mắt này gợi lên khát vọng sâu nhất trong nội tâm hắn. Hắn không ngừng yêu cầu, không ngừng truy tìm, bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc thật sâu. Cho đến khi hắn nghe được tiếng khóc vỡ nát của nàng.
"Không nên."
Hắn chợt buông nàng ra, ngồi ngay ngắn lại, bởi vì phải mạnh mẽ áp chế dục vọng và buồn bực mà thở từng ngụm thật sâu. Hắn quả thật là điên rồi, sao hắn có thể mất khống chế đến mức như vậy, lại thiếu chút nữa ở nơi này, trên bãi cỏ, muốn nàng. Ánh mắt quét về phía Dạ Nguyệt Sắc đang thở dốc trên mặt đất, nàng thậm chí không còn sức lực để che lại vạt áo, lồng ngực như bạch ngọc lúc này đang hiển hiện trước mắt hắn, thiếu chút nữa công phá sự tự chủ trong hắn. Hắn cắn môi một cái thật mạnh, đến mức bật máu mới có thể khống chế được mình. Tiến lên hai bước, hắn đỡ nàng vào lòng, dùng ngón tay run rẩy buộc lại xiêm y cho nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tựa cằm lên đỉnh đầu của nàng, vỗ nhẹ sau lưng trấn an nàng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Sẽ không như vậy nữa, ta sẽ không tổn thương nàng nữa. Đừng sợ, được không?"
Dạ Nguyệt Sắc gật đầu trong lồng ngực hắn, không phải nàng sợ, nàng chỉ có chút xấu hổ và phiền não. Ở cổ đại phát sinh chuyện như vậy sẽ bị nói là nam nhân ức hiếp nữ nhân, nhưng nếu dùng ánh mắt người hiện đại đến xem, đây là chuyện cả hai bên cùng tình nguyện, cho nên nàng không trách Tiêu Lăng Thiên. Chỉ là đột nhiên tiến triển đến bước này làm nàng chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Tuy nói nàng có ý muốn câu dẫn Tiêu Lăng Thiên nhưng Tiêu Lăng Thiên không khỏi quá phối hợp rồi.
Tiêu Lăng Thiên giúp nàng sửa lại y phục, thậm chí còn sửa sang lại đầu tóc cho nàng. Nhìn dung nhan cơ bản là sạch sẽ của nàng, hắn liền vỗ vỗ lưng nàng.
"Về thôi, nàng không ăn trưa cũng chưa ăn tối, trở về ăn chút gì đó rồi đi ngủ sớm một chút."
Nàng gật đầu, không biết nên nói gì. Chợt nhớ tới chuyện chọn hoàng phu, bây giờ cũng không phải thời cơ tốt nhưng nhìn hắn hình như có chút đau lòng mình, không bằng nhân cơ hội này thăm dò ẩn ý của hắn một chút.
"Điện hạ, chuyện hoàng phu..."
"Sau này hãy nói." Hắn nhìn nàng, trong mắt có vẻ kiên quyết, "Về trước đi."
Xem ra hắn vẫn chưa buông tha cho ý định này, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc nhen lên một đám lửa, không nói một lời xoay người dời đi. Tiêu Lăng Thiên nhìn thấy trong mắt cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, những chuyện liên quan đến Dạ Nguyệt Sắc đều rất phức tạp. Nhưng bây giờ thân thể hắn sắp bốc cháy đến nơi, vẫn là giải quyết vấn đề này trước đi.
Đêm khuya trong Chính Kiền cung, Tiêu Lăng Thiên đè nén tiếng thở dốc đến mức không thể nghe thấy. Rốt cuộc thân thể hắn kịch liệt rung động, hắn phóng ra trong tay mình. Bước xuống giường đi đến phòng tắm, hắn cười nhạo mình trong lòng. Kể từ khi hắn thật sự trở thành một nam nhân, hắn chưa từng phải tự mình giải quyết dục vọng. Nhưng hôm nay, hắn không muốn bất cứ ai, thân thể của những nữ nhân kia không một chút hấp dẫn đối với hắn, hắn chỉ muốn cùng cô bé yêu kiều kia tiến tới cao trào, từ lúc nào mình đã bị hãm sâu đến như vậy?
Nhớ tới chuyện hoàng phu, hắn không tin mình có thể để nam nhân khác chạm vào nàng, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn đã muốn giết người, vậy, phải có biện pháp gì khác đây?
Bình luận facebook