Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Đầu tháng, mồng bốn tháng bảy, Tiêu Lăng Thiên đồng ý cho Dạ Nguyệt Sắc thân chinh ra trận. Dạ Nguyệt Sắc dùng thời gian năm ngày để khôi phục thể lực, lại dùng thêm năm ngày nữa để học kỹ năng cơ bản về cưỡi ngựa bắn tên. Trong thời gian mười ngày này, Tiêu Lăng Thiên sắp xếp mọi việc triều chính, bổ nhiệm bốn tâm phúc làm giám quốc khi hắn xuất chinh. Ngày mùng mười tháng bảy, quân ngân giáp cùng quân phong kỵ ở bên bờ sông Lạc Thủy đã bắt đầu các trận đánh nhỏ, hai nước chính thức khai chiến. Mười lăm tháng bảy, trong cung ban chỉ dụ bố cáo thiên hạ, tuyên bố Nữ Đế Triêu Húc ngự giá thân chinh. Do chiến sự khẩn cấp, quyết định mười tám tháng bảy chính thức lên đường.
Năm Triêu Húc thứ mười một, ngày mười tám tháng bảy, trong thành Phong ca, khói bay như mộng, hoa rơi như mưa. Trời còn chưa sáng đã có hai vạn quân thiết kị tập hợp trên đường Chu Tước. Tại hai bên đường lớn mọi người đã đứng đầy để tiễn quân sĩ lên đường, làm tăng sĩ khí của quân lính.
Giờ dần, khi ánh bình minh đầu tiên xuyên qua bóng tối, chiếu rọi thành Phong ca, cửa Hoàng Thành cao lớn từ từ mở ra, Nứ Đế Triêu Húc cùng nhiếp chính vương sóng vai nhau chậm rãi xuất hiện trên bậc thềm ngọc. Những quân nhân chỉnh tề quỳ xuống, sau đó dân chúng cũng rối rít quỳ theo, bình minh sáng rỡ tựa như mang theo một tia lửa đỏ, đem một đôi bạch y cao sang như những nhân vật thần tiên cũng bị nhiễm màu máu. Hai vạn cấm quân chuẩn bị xuất chinh cùng với dân chúng toàn thành đều đang ngước nhìn lên vị vua của họ, thành Phong ca lớn như vậy mà yên tĩnh không một tiếng động.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn mọi người phủ phục dưới chân, giương mắt nhìn giang sơn như vẽ, một loại cảm giác hào hùng chưa bao giờ có dâng lên trong lồng ngực.
"Vạn dặm sơn hà cẩm tú Ngâm Phong quốc, ta và ngươi cùng nhau bảo vệ!" Hai mắt nàng nhìn thẳng phía trước, đứng bên cạnh Tiêu Lăng Thiên, nói rõ ràng từng câu từng chữ câu rất có lực .
Tiêu Lăng Thiên mỉm cười cũng không nói lời nào, chỉ khẽ giơ tay phải lên, Dạ Nguyệt Sắc vươn tay trái ra đặt nhẹ lên trên, cùng hắn cất bước, sóng vai đi xuống bậc thềm ngọc. Phía sau không có xe vua, chỉ có văn võ bá quan tùy tùng, nàng từng bước bước xuống thềm ngọc, từng bước đến gần chiến tranh và giết chóc, nhưng nàng vẫn dứt khoát, vì đây là con đường nàng lựa chọn, chỉ vì muốn ở cạnh hắn.
Ánh mặt trời càng ngày càng rực rỡ, chiếu vào cấm quân mặc áo giáp màu tím, phản xạ ra một màu máu chói mắt. Nữ Đế cùng nhiếp chính vương bước xuống bậc thềm ngọc cuối cùng, đứng ở trên đường lớn Chu Tước, hai con ngựa đang chờ bọn họ.
Trong không gian tĩnh lặng, Tiêu Lăng Thiên chậm rãi mở miệng, thanh âm vang xa đến mức ngay cả binh sĩ cuối hàng cũng có thể nghe rõ.
"Nhờ có Phong thần che chở, Ngâm Phong quốc chúng ta từ khi khai quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, chính sự vững vàng, bách tính an vui, đột nhiên Lâm Thủy quốc lòng lang dạ sói, mơ ước Ngâm Phong giàu có của ta, lãnh thổ liên tiếp bị xâm phạm, ngày trước lại ở bên bờ sông Lạc Thủy khiêu khích. Hoàng thượng thánh minh, ngự giá thân chinh chống lại quân xâm lược, những binh sĩ nhiệt huyết của Ngâm Phong, có nguyện chết theo Hoàng Thượng bảo vệ núi sông hay không?"
Ngữ khí của hắn dần dần nâng cao, câu cuối vô cùng dõng dạc. Ngữ khí cứng rắn, hai vạn tướng sĩ quỳ trên mặt đất cùng một nhịp đem tay phải đặt trên ngực, cao giọng hô to: "Thề chết theo Hoàng thượng! Thề chết theo Hoàng thượng!"
Hai vạn người như một đồng loạt lên tiếng, vang dội khắp bầu trời thành Phong ca, thanh thế vang khắp núi sông, uy danh như vũ bão. Dạ Nguyệt Sắc chấn động trong lòng, cảm giác tự hào và kiêu ngạo khi là hoàng đế của quốc gia này từ trong tim bỗng tràn ra làm ấm cả lồng ngực.
Thấy Tiêu Lăng Thiên liếc mắt nhìn nàng, trong đầu nhớ lại quá trình đã tập luyện nhiều lần, nàng bắt lấy dây cương, nghiêng mình nhảy lên ngựa, nhìn sang bên cạnh đã thấy Tiêu Lăng Thiến đã vững vàng ngồi trên ngựa. Một tiếng nổ lớn vang lên, hai vạn cấm vệ quân đồng loạt đứng dậy leo lên lưng ngựa, động tác mọi người gọn gàng, thoáng một cái mà con đường lúc trước đầy đội thiết kỵ nay đã có chút hoang vắng.
Hôm nay Dạ Nguyệt Sắc mặc áo giáp bạc và mũ bạc màu trắng chế tạo riêng cho nàng. Tuy nhỏ nhắn nhưng sau mấy ngày khổ luyện kỹ thuật cưỡi ngựa, hôm nay nàng đã làm được động tác lên ngựa cực kỳ gọn gàng, mang theo vài phần uy nghi hùng khí. Tiêu Lăng Thiên ở bên cạnh nàng thì không cần phải nói, cũng là áo giáp bạc, nón trụ bạc nhưng không làm giảm bớt dung nhan tuấn tú nhưng lạnh lùng, khí thế cao lớn, bễ nghễ thiên hạ. Dạ Nguyệt Sắc than nhẹ một tiếng trong lòng, trên đời chỉ có người này mới chân chính xứng đáng làm đế vương thiên hạ.
Tay phải sờ phía bên trái hông, chậm rãi rút ra bội kiếm ở ngang hông, Dạ Nguyệt Sắc chỉ kiếm lên trời, sau đó Tiêu Lăng Thiên cùng hai vạn tướng sĩ cũng làm động tác giống như vậy. Sát khí lạnh lẽo nhất thời tràn ngập cả thành Phong ca, đao quang kiếm ảnh lóe sáng phát ra một mảng màu xanh trắng.
"Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại!" Tiêu Lăng Thiên cất tiếng hét lớn.
"Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại! Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại!" Binh lính và dân chúng đồng thời vung tay hô to, tiếng hô cao đến mây trời, như muốn bay đến Thiên Đình.
Tiếng hô dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên đồng thời thúc dục tuấn mã, nhanh chóng tiến về phía trước. Cả đội ngũ cấm quân bỗng nhiên chia ra làm hai, chỉ thấy một đôi bóng trắng vai sát vai chạy về phía cửa thành, đại quân phía sau cũng quay đầu ngựa, theo sát phía sau. Tiếng chân ù ù, mặt đất khẽ chấn động, cây anh đào bên cạnh vì chấn động mà rơi những trận mưa hoa rực rỡ xuống đầu vai tướng sĩ..
Dân chúng trong thành lúc này đã đứng dậy, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn mang nụ cười trên mặt, vẫy tay nhìn bọn họ lao về phía chiến trường. Trong những tướng sĩ này có con, phu nhân, phụ thân, huynh đệ của bọn họ vì bảo vệ lãnh thổ quốc gia mà chiến đấu, lần này rời xa, không biết còn biết có thể trở về hay không. Bọn họ trong lòng chua xót, nhưng vẫn mỉm cười, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mỗi nam nhân. Ngâm Phong quốc sẽ không có nam nhân nào trốn tránh nghĩa vụ của mình.
Đi tới ngoài thành, đại quân nghỉ ngơi một chút, Dạ Nguyệt Sắc không cưỡi ngựa nữa mà đổi sang đi xe ngựa, cùng đại quân một đường hướng tới chiến trường. Tiêu Lăng Thiên vẫn cưỡi ngựa như cũ, đi bên cạnh xe ngựa của nàng. Dạ Nguyệt Sắc mấy lần lặng lẽ nhấc màn xe lên, cũng nhìn thấy hắn bên cạnh mình làm bạn, trong lòng liền cảm thấy ấm áp an toàn, mặc dù xe ngựa cổ đại không thể so với xe hơi thời hiện đại, nhưng đây là ngự giá của thiên tử, đã có thiết kế đặc biệt giảm xóc nên cũng không tính là xóc nảy, hơn nữa, mặc dù để tiện lên đường nên xe được làm tương đối nhỏ, nhưng trong xe bố trí đầy đủ, dọc đường đi cũng không gian nan.
Về sau, vì phía trước không ngừng đưa chiến thư tới, Tiêu Lăng Thiên cũng không cưỡi ngựa nữa, cho người hầu của Nữ Đế lui đi, ở trong xe phê duyệt tấu chương, xe này tuy nhỏ nhưng đã biến từ chỗ thiên tử ngự giá thành nơi làm việc của hắn. Tiêu Lăng Thiến dù nhận bất kỳ văn kiện khẩn cấp nào cũng giữ vẻ mặt bình tĩnh khó lường, Dạ Nguyệt Sắc không biết tình hình phía trước như thế nào, không nhịn được mở miệng hỏi thăm, Tiêu Lăng Thiên liền mím môi khẽ mỉm cười với nàng, giảng giải tình hình hình chiến đấu. Dạ Nguyệt Sắc có khi lặng lẽ nhìn lén lông mi hắn, trông thật dài, có khi lại nhìn đôi môi mỏng mà lạnh băng của hắn, nhưng mỗi lần bị ánh mắt của hắn bắt gặp, sẽ bị hắn áp dưới thân, tùy ý khinh bạc một phen. Mỗi lúc như vậy, Dạ Nguyệt Sắc lại lo lắng đề phòng, sợ người khác xông tới, binh lính lao tới chiến trường một lòng chịu chết, mình thì ở chỗ này triền miên, luôn cảm thấy đau đớn trong lòng, thường nhìn Tiêu Lăng Thiên mà cười yếu ớt.
Ngâm Phong quốc có lãnh thổ rộng lớn, từ thành Phong ca đến thành Chiến Vân tranh phải đi qua chín tỉnh, nếu là đi ngựa thì lộ trình cần mười ngày, nhưng nếu là hành quân thì chậm hơn rất nhiều. Tiêu Lăng Thiên phải nhanh đi tới thành Chiến Vân, vì vậy hạ lệnh ban ngày cấp tốc hành quân, ban đêm lập trại trú tạm, đi ngang qua châu phủ nhất định không vào. Hắn lo lắng Dạ Nguyệt Sắc sức khỏe kém không cách nào chịu được, vốn định cho một nửa hộ giá cho nàng đi chậm lại, như thế có thể không cần cực khổ, lại bị nàng nhã nhặn nhưng không kém kiên quyết từ chối. Tiêu Lăng Thiên cũng biết tính tình của nàng, không miễn cưỡng, chỉ phân phó Thương Hải Nguyệt Minh đi theo chăm sóc ăn uống hàng ngày của nàng cùng đệ tử Thiên Tinh Cung giả trang thành thị vệ, chăm sóc nàng thật tốt. Mỗi ngày nhìn thấy nàng, trong lòng cũng được an ổn chút ít.
Lúc này đã vào hè, quân đội đi ngang qua không ít nơi có phong cảnh tuyệt mỹ, nhưng vì hành quân quá nhanh, Dạ Nguyệt Sắc không có thời gian thưởng thức. Nhìn thấy khát vọng trong mắt nàng, Tiêu Lăng Thiên cảm thấy không đành lòng, rốt cục đáp ứng nàng là tương lai chiến thắng trở về nhất định đưa nàng đi chơi một chút. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cười, ngồi vẽ lên lòng bàn tay hắn, nàng chưa từng hoài nghi thắng lợi của hắn, không biết tại sao, trong lòng nàng không hề có một chút sợ hãi, nàng giống như có thể thấy kết cục cuộc chiến tranh này - đó là bọn họ toàn thắng!
Trải qua mười lăm ngày hành quân gấp gáp, bình minh ngày hai mươi ba tháng bảy, ngự giá của Nữ Đế Triêu Húc rốt cục đã tới thành Chiến Vân. Dường như đang đợi bọn họ đến, ngay lúc bình minh, Lâm Thủy quốc bắt đầu lần tấn công quy mô lớn đầu tiên.
Năm Triêu Húc thứ mười một, ngày mười tám tháng bảy, trong thành Phong ca, khói bay như mộng, hoa rơi như mưa. Trời còn chưa sáng đã có hai vạn quân thiết kị tập hợp trên đường Chu Tước. Tại hai bên đường lớn mọi người đã đứng đầy để tiễn quân sĩ lên đường, làm tăng sĩ khí của quân lính.
Giờ dần, khi ánh bình minh đầu tiên xuyên qua bóng tối, chiếu rọi thành Phong ca, cửa Hoàng Thành cao lớn từ từ mở ra, Nứ Đế Triêu Húc cùng nhiếp chính vương sóng vai nhau chậm rãi xuất hiện trên bậc thềm ngọc. Những quân nhân chỉnh tề quỳ xuống, sau đó dân chúng cũng rối rít quỳ theo, bình minh sáng rỡ tựa như mang theo một tia lửa đỏ, đem một đôi bạch y cao sang như những nhân vật thần tiên cũng bị nhiễm màu máu. Hai vạn cấm quân chuẩn bị xuất chinh cùng với dân chúng toàn thành đều đang ngước nhìn lên vị vua của họ, thành Phong ca lớn như vậy mà yên tĩnh không một tiếng động.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn mọi người phủ phục dưới chân, giương mắt nhìn giang sơn như vẽ, một loại cảm giác hào hùng chưa bao giờ có dâng lên trong lồng ngực.
"Vạn dặm sơn hà cẩm tú Ngâm Phong quốc, ta và ngươi cùng nhau bảo vệ!" Hai mắt nàng nhìn thẳng phía trước, đứng bên cạnh Tiêu Lăng Thiên, nói rõ ràng từng câu từng chữ câu rất có lực .
Tiêu Lăng Thiên mỉm cười cũng không nói lời nào, chỉ khẽ giơ tay phải lên, Dạ Nguyệt Sắc vươn tay trái ra đặt nhẹ lên trên, cùng hắn cất bước, sóng vai đi xuống bậc thềm ngọc. Phía sau không có xe vua, chỉ có văn võ bá quan tùy tùng, nàng từng bước bước xuống thềm ngọc, từng bước đến gần chiến tranh và giết chóc, nhưng nàng vẫn dứt khoát, vì đây là con đường nàng lựa chọn, chỉ vì muốn ở cạnh hắn.
Ánh mặt trời càng ngày càng rực rỡ, chiếu vào cấm quân mặc áo giáp màu tím, phản xạ ra một màu máu chói mắt. Nữ Đế cùng nhiếp chính vương bước xuống bậc thềm ngọc cuối cùng, đứng ở trên đường lớn Chu Tước, hai con ngựa đang chờ bọn họ.
Trong không gian tĩnh lặng, Tiêu Lăng Thiên chậm rãi mở miệng, thanh âm vang xa đến mức ngay cả binh sĩ cuối hàng cũng có thể nghe rõ.
"Nhờ có Phong thần che chở, Ngâm Phong quốc chúng ta từ khi khai quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, chính sự vững vàng, bách tính an vui, đột nhiên Lâm Thủy quốc lòng lang dạ sói, mơ ước Ngâm Phong giàu có của ta, lãnh thổ liên tiếp bị xâm phạm, ngày trước lại ở bên bờ sông Lạc Thủy khiêu khích. Hoàng thượng thánh minh, ngự giá thân chinh chống lại quân xâm lược, những binh sĩ nhiệt huyết của Ngâm Phong, có nguyện chết theo Hoàng Thượng bảo vệ núi sông hay không?"
Ngữ khí của hắn dần dần nâng cao, câu cuối vô cùng dõng dạc. Ngữ khí cứng rắn, hai vạn tướng sĩ quỳ trên mặt đất cùng một nhịp đem tay phải đặt trên ngực, cao giọng hô to: "Thề chết theo Hoàng thượng! Thề chết theo Hoàng thượng!"
Hai vạn người như một đồng loạt lên tiếng, vang dội khắp bầu trời thành Phong ca, thanh thế vang khắp núi sông, uy danh như vũ bão. Dạ Nguyệt Sắc chấn động trong lòng, cảm giác tự hào và kiêu ngạo khi là hoàng đế của quốc gia này từ trong tim bỗng tràn ra làm ấm cả lồng ngực.
Thấy Tiêu Lăng Thiên liếc mắt nhìn nàng, trong đầu nhớ lại quá trình đã tập luyện nhiều lần, nàng bắt lấy dây cương, nghiêng mình nhảy lên ngựa, nhìn sang bên cạnh đã thấy Tiêu Lăng Thiến đã vững vàng ngồi trên ngựa. Một tiếng nổ lớn vang lên, hai vạn cấm vệ quân đồng loạt đứng dậy leo lên lưng ngựa, động tác mọi người gọn gàng, thoáng một cái mà con đường lúc trước đầy đội thiết kỵ nay đã có chút hoang vắng.
Hôm nay Dạ Nguyệt Sắc mặc áo giáp bạc và mũ bạc màu trắng chế tạo riêng cho nàng. Tuy nhỏ nhắn nhưng sau mấy ngày khổ luyện kỹ thuật cưỡi ngựa, hôm nay nàng đã làm được động tác lên ngựa cực kỳ gọn gàng, mang theo vài phần uy nghi hùng khí. Tiêu Lăng Thiên ở bên cạnh nàng thì không cần phải nói, cũng là áo giáp bạc, nón trụ bạc nhưng không làm giảm bớt dung nhan tuấn tú nhưng lạnh lùng, khí thế cao lớn, bễ nghễ thiên hạ. Dạ Nguyệt Sắc than nhẹ một tiếng trong lòng, trên đời chỉ có người này mới chân chính xứng đáng làm đế vương thiên hạ.
Tay phải sờ phía bên trái hông, chậm rãi rút ra bội kiếm ở ngang hông, Dạ Nguyệt Sắc chỉ kiếm lên trời, sau đó Tiêu Lăng Thiên cùng hai vạn tướng sĩ cũng làm động tác giống như vậy. Sát khí lạnh lẽo nhất thời tràn ngập cả thành Phong ca, đao quang kiếm ảnh lóe sáng phát ra một mảng màu xanh trắng.
"Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại!" Tiêu Lăng Thiên cất tiếng hét lớn.
"Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại! Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại!" Binh lính và dân chúng đồng thời vung tay hô to, tiếng hô cao đến mây trời, như muốn bay đến Thiên Đình.
Tiếng hô dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên đồng thời thúc dục tuấn mã, nhanh chóng tiến về phía trước. Cả đội ngũ cấm quân bỗng nhiên chia ra làm hai, chỉ thấy một đôi bóng trắng vai sát vai chạy về phía cửa thành, đại quân phía sau cũng quay đầu ngựa, theo sát phía sau. Tiếng chân ù ù, mặt đất khẽ chấn động, cây anh đào bên cạnh vì chấn động mà rơi những trận mưa hoa rực rỡ xuống đầu vai tướng sĩ..
Dân chúng trong thành lúc này đã đứng dậy, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn mang nụ cười trên mặt, vẫy tay nhìn bọn họ lao về phía chiến trường. Trong những tướng sĩ này có con, phu nhân, phụ thân, huynh đệ của bọn họ vì bảo vệ lãnh thổ quốc gia mà chiến đấu, lần này rời xa, không biết còn biết có thể trở về hay không. Bọn họ trong lòng chua xót, nhưng vẫn mỉm cười, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mỗi nam nhân. Ngâm Phong quốc sẽ không có nam nhân nào trốn tránh nghĩa vụ của mình.
Đi tới ngoài thành, đại quân nghỉ ngơi một chút, Dạ Nguyệt Sắc không cưỡi ngựa nữa mà đổi sang đi xe ngựa, cùng đại quân một đường hướng tới chiến trường. Tiêu Lăng Thiên vẫn cưỡi ngựa như cũ, đi bên cạnh xe ngựa của nàng. Dạ Nguyệt Sắc mấy lần lặng lẽ nhấc màn xe lên, cũng nhìn thấy hắn bên cạnh mình làm bạn, trong lòng liền cảm thấy ấm áp an toàn, mặc dù xe ngựa cổ đại không thể so với xe hơi thời hiện đại, nhưng đây là ngự giá của thiên tử, đã có thiết kế đặc biệt giảm xóc nên cũng không tính là xóc nảy, hơn nữa, mặc dù để tiện lên đường nên xe được làm tương đối nhỏ, nhưng trong xe bố trí đầy đủ, dọc đường đi cũng không gian nan.
Về sau, vì phía trước không ngừng đưa chiến thư tới, Tiêu Lăng Thiên cũng không cưỡi ngựa nữa, cho người hầu của Nữ Đế lui đi, ở trong xe phê duyệt tấu chương, xe này tuy nhỏ nhưng đã biến từ chỗ thiên tử ngự giá thành nơi làm việc của hắn. Tiêu Lăng Thiến dù nhận bất kỳ văn kiện khẩn cấp nào cũng giữ vẻ mặt bình tĩnh khó lường, Dạ Nguyệt Sắc không biết tình hình phía trước như thế nào, không nhịn được mở miệng hỏi thăm, Tiêu Lăng Thiên liền mím môi khẽ mỉm cười với nàng, giảng giải tình hình hình chiến đấu. Dạ Nguyệt Sắc có khi lặng lẽ nhìn lén lông mi hắn, trông thật dài, có khi lại nhìn đôi môi mỏng mà lạnh băng của hắn, nhưng mỗi lần bị ánh mắt của hắn bắt gặp, sẽ bị hắn áp dưới thân, tùy ý khinh bạc một phen. Mỗi lúc như vậy, Dạ Nguyệt Sắc lại lo lắng đề phòng, sợ người khác xông tới, binh lính lao tới chiến trường một lòng chịu chết, mình thì ở chỗ này triền miên, luôn cảm thấy đau đớn trong lòng, thường nhìn Tiêu Lăng Thiên mà cười yếu ớt.
Ngâm Phong quốc có lãnh thổ rộng lớn, từ thành Phong ca đến thành Chiến Vân tranh phải đi qua chín tỉnh, nếu là đi ngựa thì lộ trình cần mười ngày, nhưng nếu là hành quân thì chậm hơn rất nhiều. Tiêu Lăng Thiên phải nhanh đi tới thành Chiến Vân, vì vậy hạ lệnh ban ngày cấp tốc hành quân, ban đêm lập trại trú tạm, đi ngang qua châu phủ nhất định không vào. Hắn lo lắng Dạ Nguyệt Sắc sức khỏe kém không cách nào chịu được, vốn định cho một nửa hộ giá cho nàng đi chậm lại, như thế có thể không cần cực khổ, lại bị nàng nhã nhặn nhưng không kém kiên quyết từ chối. Tiêu Lăng Thiên cũng biết tính tình của nàng, không miễn cưỡng, chỉ phân phó Thương Hải Nguyệt Minh đi theo chăm sóc ăn uống hàng ngày của nàng cùng đệ tử Thiên Tinh Cung giả trang thành thị vệ, chăm sóc nàng thật tốt. Mỗi ngày nhìn thấy nàng, trong lòng cũng được an ổn chút ít.
Lúc này đã vào hè, quân đội đi ngang qua không ít nơi có phong cảnh tuyệt mỹ, nhưng vì hành quân quá nhanh, Dạ Nguyệt Sắc không có thời gian thưởng thức. Nhìn thấy khát vọng trong mắt nàng, Tiêu Lăng Thiên cảm thấy không đành lòng, rốt cục đáp ứng nàng là tương lai chiến thắng trở về nhất định đưa nàng đi chơi một chút. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cười, ngồi vẽ lên lòng bàn tay hắn, nàng chưa từng hoài nghi thắng lợi của hắn, không biết tại sao, trong lòng nàng không hề có một chút sợ hãi, nàng giống như có thể thấy kết cục cuộc chiến tranh này - đó là bọn họ toàn thắng!
Trải qua mười lăm ngày hành quân gấp gáp, bình minh ngày hai mươi ba tháng bảy, ngự giá của Nữ Đế Triêu Húc rốt cục đã tới thành Chiến Vân. Dường như đang đợi bọn họ đến, ngay lúc bình minh, Lâm Thủy quốc bắt đầu lần tấn công quy mô lớn đầu tiên.
Bình luận facebook