Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Rèm Yên La, giường Bạch Ngọc, kiều nhan như hoa Hải Đường.
Tiêu Lăng Thiên nằm nghiêng người, một tay đỡ người cúi xuống nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong lòng, một tay cuốn lấy một nhánh tóc của tiểu nhân nhi như ngọc để trong tay thưởng thức. Ngoài cửa, sắc trời đã sáng rõ, nhưng người trong lòng vì tối hôm qua mệt nhọc quá mức mà vẫn ngủ say. Mái tóc đen nhánh xõa xuống cùng với da thịt trắng mịn như ngọc khiến nàng rất giống tiên nữ. Nàng ngủ rất an lành, hai mắt nhắm khẽ, lông mi dài tạo ra bóng râm mờ mờ trên mặt, chăn gấm kéo đến trên ngực, khó khắn lắm mới che được cảnh tượng xinh đẹp, lại lộ ra cái cổ thon dài, xương qua xanh tinh xảo mượt mà. Nàng cứ như vậy nằm trong ngực hắn, xinh xắn như thế, an ổn như thế, làm cho hắn thương tiếc.
Chẳng biết từ lúc nào ngón tay đã buông mái tóc nàng xuống, lưu luyến trên thân thể nàng. Ngón tay thon dài có chút thô ráp lướt qua da thịt nhẵn nhụi, lướt qua một điểm đỏ hồng lưu lại trên làn da, hắn lại không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn xuống.
Cái trán mịn màng, hai mắt khép hờ, sống mũi cao thẳng, đôi môi thơm như cánh hoa hồng. Môi hắn không ngừng đòi hỏi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tinh tế vẽ lên viền môi nàng, tay cũng bắt đầu không an phận thăm dò vào trong áo ngủ bằng gấm, chu du khắp nơi.
Dạ Nguyệt Sắc mệt chết đi được, đêm qua triền miên khiến cả tinh thần lẫn thể xác nàng mệt mỏi đến cực điểm, cho nên khi tay Tiêu Lăng Thiên bắt đầu quấy rầy nàng, nàng cũng không tỉnh lại, chỉ vô ý phát ra một tiếng rên rỉ.
Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đã khiến bụng dưới của Tiêu Lăng Thiên nóng lên trong nháy mắt, hắn không khỏi muốn càng nhiều hơn. Một lần nữa vén áo ngủ bằng gấm lên, gấp gáp khiến cho động tác có chút thô lỗ, nhưng khi bỏ chiếc chăn ra, nhìn xuống thân ngọc phía dưới thì ngừng lại.
Thân thể nàng vốn xinh xắn, nhẹ nhàng, như ngọc bạch bích không tỳ vết, nhưng bây giờ lại hiện đầy những dấu hôn màu đỏ, cái này cũng chưa tính là gì, cái thật sự khiến cho hắn dừng lại là tại những dấu hôn kia đều có điểm máu ứ đọng.
Trên đóa phấn hồng kia là dấu tay màu xanh do hắn lưu lại khi vuốt ve trêu chọc, trải rộng trên chiếc eo nhỏ nhắn là mảng lớn vết thâm xanh, đó là do lúc hắn cầm lấy eo nàng mà mãnh liệt đụng chạm tạo thành, hắn cũng giật mình khi thấy ấn ký trên chiếc đùi trắng noãn, là khi hắn cao trào cực hạn không tự chủ được mà nắm chặt tạo nên dấu vết này.
Nàng quá mảnh mai.
Tim của hắn co rút một trận đau đớn, dục vọng nóng bỏng cũng trở lại bình thường. Hắn dịu dàng vuốt ve những ấn ký do hắn lưu lại, đáng nhẽ hắn nên chờ thêm một chút, hắn đã từng hứa là không tổn thương nàng, nhưng bây giờ lại tự mình để lại trên người nàng những vết thương như vậy, một thứ cảm giác tự trách trào lên trong lòng.
Dùng chăn che thân thể nàng lại, Tiêu Lăng Thiên cúi đầu gọi một tiếng.
"Nguyệt Minh."
Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, nữ quan phục vụ Nguyệt Sắc đi vào thật yên lặng không một tiếng động, sợ quấy nhiễu Nữ Đế đang say ngủ, lẳng lặng cúi đầu quỳ trên mặt đất.
"Đem ít thuốc đến."
Tiêu Lăng Thiên ra lệnh ngắn gọn, nhưng Nguyệt Minh biết rõ hắn ám chỉ vật gì, khẽ khom người đứng dậy thối lui, chỉ trong chốc lát đã quay lại, trên tay cầm theo một chiếc hộp ngọc phỉ thúy tinh xảo.
"Điện hạ, hay để nô tỳ..."
Lời còn chưa dứt, liền bị Tiêu Lăng Thiên phất tay cắt đứt. Hắn chỉ chỉ cửa, Nguyệt Minh không nói thêm gì nữa, xoay người lui ra.
Tiêu Lăng Thiên mở hộp ngọc màu xanh ra, bênh trong là một khối băng lạnh chứa hai chiếc hộp bạc tinh xảo. Hộp bạc chạm trổ tinh tế hoa mỹ, sau khi mở nắp, bên trong chứa hai loại cao một đỏ một xanh.
Tiêu Lăng Thiên dùng ngón tay lấy ra một chút thuốc mỡ màu xanh biếc, loại cao này vừa tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể liền mềm ra, Tiêu Lăng Thiên nhẹ nhàng cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết máu đọng bên hông Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc đang ngủ, thân thể ấm áp nên khi vừa tiếp xúc với loại thuốc mỡ lạnh băng, theo phản xạ rùng mình một cái, tỉnh lại. Giương lên đôi mắt hạnh mờ sương, kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Thiên.
"Điện hạ", thanh âm của nàng không mượt mà giống bình thường mà hơi khàn khàn do vừa ngủ dậy, thật như muốn dụ người khác phạm tội." Làm gì vậy?"
"Xuỵt, không có chuyện gì, ta thoa chút thuốc cho nàng". Hắn khẽ mỉm cười với nàng, nụ cười hàm chứa sự yêu chiều vô tận, thoáng chốc như xuân về hoa nở, thẳng sâu vào mắt Dạ Nguyệt Sắc, khiến tinh thần nàng mê mệt, dụ hoặc tâm trí nàng.
"Thuốc gì?" Nàng khó hiểu.
Tay của Tiêu Lăng Thiên không dừng lại, năm ngón tay mềm nhẹ, dịu dàng xoa bóp, đầu cúi thấp xuống, môi để sát vào bên tai nàng, dường như khi nói chuyện có thể bao lấy cả tai của nàng.
"Ngày hôm qua ta có chút nóng nảy khiến nàng bị thương, giờ còn đau không? Thuốc này là thuốc chữa thương thượng hạng, ta bôi cho nàng, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Dạ Nguyệt Sắc ngẩn ra, chợt nhớ tới chuyện đêm qua, nói thế nào vẫn là mình chủ động. Vừa nghĩ tới đêm qua hắn ở trên người mình tùy ý rong ruổi, lúc sóng cuồng lại cùng mình yêu kiều thở gấp, mặt thoáng chút liền đỏ lên.
Thấy nàng đỏ mặt, Tiêu Lăng Thiên cúi đầu nở nụ cười, bộ dáng nàng thẹn thùng càng làm cho hắn muốn trêu chọc. Khẽ cắn tai nàng mấy cái, hài lòng khi thấy thân thể nàng run rẩy, hắn cười càng ranh mãnh.
"Sao vậy?" Hắn nhẹ nhàng thổi vào tai nàng, chọc cho nàng toàn thân tê dại." Tiểu nha đầu to gan lại muốn ta rồi sao?"
Dạ Nguyệt Sắc ngay lần đầu trải qua chuyện nam nữ lại gặp phải nam nhân như vậy, cho dù từng sống trong thể kỷ hai mốt cởi mở lúc này cũng xấu hổ không biết nói gì, muốn đứng dậy xuống giường, chỉ mong cách xa người này.
Vừa mới đứng dậy, đã bị hắn dễ dàng dùng một tay đè lại. Dạ Nguyệt Sắc có chút bực tức ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn thu hồi vẻ hài hước, trong mắt chỉ có sự dịu dàng như biển sâu.
"Bé ngoan, không đùa với nàng nữa, biết điều một chút để ta bôi thuốc cho nàng, nếu không nàng sẽ bị đau."
Hắn lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy, Dạ Nguyệt Sắc không thể nói gì nữa, trong lòng thấy mềm mại, an tĩnh, giống như con mèo nhỏ tựa vào ngực hắn. Tiêu Lăng Thiên kéo cổ tay nàng bôi thuốc rồi xoa nhẹ, tối qua đôi tay ngọc bị hắn nắm chặt, lúc này đã để lại dấu tay rất rõ ràng, Dạ Nguyệt Sắc đến giờ mới biết hắn đã để lại trên người mình những ấn ký sâu đến vậy.
Ngón tay vừa ấm áp vừa xinh đẹp xoa nhẹ trên người nàng, Dạ Nguyệt Sắc có chút xuất thần nhìn một bên mặt hoàn mỹ của hắn. Gương mặt tuấn tú vừa lạnh lùng vừa cao ngạo như dùng dao khác gọt cũng có nét ôn hòa, người này, dù có muốn nàng giao trái tim ra, nàng cũng sẽ quyết định dứt khoát không hối hận.
Trên giường ấm áp, Tiêu Lăng Thiên cứ như vây một tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, một tay bôi thuốc cho nàng, phòng ngủ im lặng, ngoại trừ hô hấp của bọn họ, không có chút âm thanh. Dạ Nguyệt Sắc nhìn lông mi dài của Tiêu Lăng Thiên đến xuất thần, Tiêu Lăng Thiên vẫn cúi đầu bôi thuốc đột nhiên ngẩng đầu lên cười nhẹ với nàng một tiếng, ngay sau đó dùng ngón tay lấy thuốc mỡ màu đỏ, trực tiếp bôi thẳng vào chỗ kín của nàng.
Thuốc mỡ lạnh băng khiến ngón tay hắn trơn tuột thuận lợi tiến vào thân thể nàng, Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc thở gấp một tiếng, theo phản xạ đè tay hắn xuống.
"Điện hạ! Không nên!"
Ngón tay của hắn còn dừng lại trong cơ thể nàng, bị nơi đó siết thật chặt, dục vọng của hắn lại bắt đầu nổi lên. Hắn khẽ hôn hai má của nàng, cố gắng khống chế mình.
"Bên trong cũng bị thương. Thuốc này là chuyên trị sát thương, ta bôi cho nàng." Thanh âm của hắn trầm thấp, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Sát thương! Ông trời ơi, chuyện này quá. . . !
Dạ Nguyệt Sắc không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại không nhìn hắn. Ngón tay hắn ở trong người đút vào rồi xoay tròn, giống như động tác ân ái đưa tới cho thân thể nàng một luồng sóng, Dạ Nguyệt Sắc cắn chặt môi, nhưng vẫn không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
Quả thực là hành hạ! Tiêu Lăng Thiên thiếu chút nữa liều lĩnh tiến vào nàng lần nữa, tư vị mất hồn đêm qua còn lưu trong đầu, nếu đêm qua không phải lần đầu tiên của nàng, nếu không phải nàng bị thương, chết tiệt, hắn tuyệt sẽ không nhẫn nại.
Quá trình bôi thuốc đối với hai người bọn họ mà nói thật dài, thật thống khổ, cho nên đến khi kết thúc, bọn họ đều thở phào một hơi.
"Nàng mệt mỏi, ngủ thêm lát nữa đi." Tiêu Lăng Thiên nhẹ nhàng dụ dỗ Dạ Nguyệt Sắc, đắp chăn gấm cho nàng, ngày hôm qua mình làm nàng mệt muốn chết rồi.
Nhưng Dạ Nguyệt Sắc cũng không nghe lời hắn mà ngoan ngoãn ngủ, nàng mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Khóe môi Tiêu Lăng Thiên khẽ cong, cười như mèo hư, "Không ngủ được?"
Thân thể khom xuống để sát vào nàng, trong mắt tràn đầy trêu chọc: "Hay là, nàng lại muốn lần nữa?"
Hắn cho là Dạ Nguyệt Sắc sẽ xấu hổ né tránh, nhưng nàng không làm vậy, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt có sự kiên định. Tiêu Lăng Thiên từ từ thu hồi nét cười.
"Muốn nói gì sao?"
"Ừ." Ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc rất trấn định, "Điện hạ đã nói, đợi tất cả mọi chuyện kết thúc sẽ nói tất cả bí mật cho ta biết. Ta đang nghĩ, có phải đã đến lúc rồi chăng."
Tuy gương mặt Tiêu Lăng Thiên vô cùng tuấn mỹ, nhưng khi không cười sẽ lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi, lộ vẻ sương lạnh. Hắn nhìn Dạ Nguyệt Sắc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu:
"Đúng, đã đến lúc nói cho nàng biết."
Tiêu Lăng Thiên nằm nghiêng người, một tay đỡ người cúi xuống nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong lòng, một tay cuốn lấy một nhánh tóc của tiểu nhân nhi như ngọc để trong tay thưởng thức. Ngoài cửa, sắc trời đã sáng rõ, nhưng người trong lòng vì tối hôm qua mệt nhọc quá mức mà vẫn ngủ say. Mái tóc đen nhánh xõa xuống cùng với da thịt trắng mịn như ngọc khiến nàng rất giống tiên nữ. Nàng ngủ rất an lành, hai mắt nhắm khẽ, lông mi dài tạo ra bóng râm mờ mờ trên mặt, chăn gấm kéo đến trên ngực, khó khắn lắm mới che được cảnh tượng xinh đẹp, lại lộ ra cái cổ thon dài, xương qua xanh tinh xảo mượt mà. Nàng cứ như vậy nằm trong ngực hắn, xinh xắn như thế, an ổn như thế, làm cho hắn thương tiếc.
Chẳng biết từ lúc nào ngón tay đã buông mái tóc nàng xuống, lưu luyến trên thân thể nàng. Ngón tay thon dài có chút thô ráp lướt qua da thịt nhẵn nhụi, lướt qua một điểm đỏ hồng lưu lại trên làn da, hắn lại không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn xuống.
Cái trán mịn màng, hai mắt khép hờ, sống mũi cao thẳng, đôi môi thơm như cánh hoa hồng. Môi hắn không ngừng đòi hỏi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tinh tế vẽ lên viền môi nàng, tay cũng bắt đầu không an phận thăm dò vào trong áo ngủ bằng gấm, chu du khắp nơi.
Dạ Nguyệt Sắc mệt chết đi được, đêm qua triền miên khiến cả tinh thần lẫn thể xác nàng mệt mỏi đến cực điểm, cho nên khi tay Tiêu Lăng Thiên bắt đầu quấy rầy nàng, nàng cũng không tỉnh lại, chỉ vô ý phát ra một tiếng rên rỉ.
Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đã khiến bụng dưới của Tiêu Lăng Thiên nóng lên trong nháy mắt, hắn không khỏi muốn càng nhiều hơn. Một lần nữa vén áo ngủ bằng gấm lên, gấp gáp khiến cho động tác có chút thô lỗ, nhưng khi bỏ chiếc chăn ra, nhìn xuống thân ngọc phía dưới thì ngừng lại.
Thân thể nàng vốn xinh xắn, nhẹ nhàng, như ngọc bạch bích không tỳ vết, nhưng bây giờ lại hiện đầy những dấu hôn màu đỏ, cái này cũng chưa tính là gì, cái thật sự khiến cho hắn dừng lại là tại những dấu hôn kia đều có điểm máu ứ đọng.
Trên đóa phấn hồng kia là dấu tay màu xanh do hắn lưu lại khi vuốt ve trêu chọc, trải rộng trên chiếc eo nhỏ nhắn là mảng lớn vết thâm xanh, đó là do lúc hắn cầm lấy eo nàng mà mãnh liệt đụng chạm tạo thành, hắn cũng giật mình khi thấy ấn ký trên chiếc đùi trắng noãn, là khi hắn cao trào cực hạn không tự chủ được mà nắm chặt tạo nên dấu vết này.
Nàng quá mảnh mai.
Tim của hắn co rút một trận đau đớn, dục vọng nóng bỏng cũng trở lại bình thường. Hắn dịu dàng vuốt ve những ấn ký do hắn lưu lại, đáng nhẽ hắn nên chờ thêm một chút, hắn đã từng hứa là không tổn thương nàng, nhưng bây giờ lại tự mình để lại trên người nàng những vết thương như vậy, một thứ cảm giác tự trách trào lên trong lòng.
Dùng chăn che thân thể nàng lại, Tiêu Lăng Thiên cúi đầu gọi một tiếng.
"Nguyệt Minh."
Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, nữ quan phục vụ Nguyệt Sắc đi vào thật yên lặng không một tiếng động, sợ quấy nhiễu Nữ Đế đang say ngủ, lẳng lặng cúi đầu quỳ trên mặt đất.
"Đem ít thuốc đến."
Tiêu Lăng Thiên ra lệnh ngắn gọn, nhưng Nguyệt Minh biết rõ hắn ám chỉ vật gì, khẽ khom người đứng dậy thối lui, chỉ trong chốc lát đã quay lại, trên tay cầm theo một chiếc hộp ngọc phỉ thúy tinh xảo.
"Điện hạ, hay để nô tỳ..."
Lời còn chưa dứt, liền bị Tiêu Lăng Thiên phất tay cắt đứt. Hắn chỉ chỉ cửa, Nguyệt Minh không nói thêm gì nữa, xoay người lui ra.
Tiêu Lăng Thiên mở hộp ngọc màu xanh ra, bênh trong là một khối băng lạnh chứa hai chiếc hộp bạc tinh xảo. Hộp bạc chạm trổ tinh tế hoa mỹ, sau khi mở nắp, bên trong chứa hai loại cao một đỏ một xanh.
Tiêu Lăng Thiên dùng ngón tay lấy ra một chút thuốc mỡ màu xanh biếc, loại cao này vừa tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể liền mềm ra, Tiêu Lăng Thiên nhẹ nhàng cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết máu đọng bên hông Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc đang ngủ, thân thể ấm áp nên khi vừa tiếp xúc với loại thuốc mỡ lạnh băng, theo phản xạ rùng mình một cái, tỉnh lại. Giương lên đôi mắt hạnh mờ sương, kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Thiên.
"Điện hạ", thanh âm của nàng không mượt mà giống bình thường mà hơi khàn khàn do vừa ngủ dậy, thật như muốn dụ người khác phạm tội." Làm gì vậy?"
"Xuỵt, không có chuyện gì, ta thoa chút thuốc cho nàng". Hắn khẽ mỉm cười với nàng, nụ cười hàm chứa sự yêu chiều vô tận, thoáng chốc như xuân về hoa nở, thẳng sâu vào mắt Dạ Nguyệt Sắc, khiến tinh thần nàng mê mệt, dụ hoặc tâm trí nàng.
"Thuốc gì?" Nàng khó hiểu.
Tay của Tiêu Lăng Thiên không dừng lại, năm ngón tay mềm nhẹ, dịu dàng xoa bóp, đầu cúi thấp xuống, môi để sát vào bên tai nàng, dường như khi nói chuyện có thể bao lấy cả tai của nàng.
"Ngày hôm qua ta có chút nóng nảy khiến nàng bị thương, giờ còn đau không? Thuốc này là thuốc chữa thương thượng hạng, ta bôi cho nàng, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Dạ Nguyệt Sắc ngẩn ra, chợt nhớ tới chuyện đêm qua, nói thế nào vẫn là mình chủ động. Vừa nghĩ tới đêm qua hắn ở trên người mình tùy ý rong ruổi, lúc sóng cuồng lại cùng mình yêu kiều thở gấp, mặt thoáng chút liền đỏ lên.
Thấy nàng đỏ mặt, Tiêu Lăng Thiên cúi đầu nở nụ cười, bộ dáng nàng thẹn thùng càng làm cho hắn muốn trêu chọc. Khẽ cắn tai nàng mấy cái, hài lòng khi thấy thân thể nàng run rẩy, hắn cười càng ranh mãnh.
"Sao vậy?" Hắn nhẹ nhàng thổi vào tai nàng, chọc cho nàng toàn thân tê dại." Tiểu nha đầu to gan lại muốn ta rồi sao?"
Dạ Nguyệt Sắc ngay lần đầu trải qua chuyện nam nữ lại gặp phải nam nhân như vậy, cho dù từng sống trong thể kỷ hai mốt cởi mở lúc này cũng xấu hổ không biết nói gì, muốn đứng dậy xuống giường, chỉ mong cách xa người này.
Vừa mới đứng dậy, đã bị hắn dễ dàng dùng một tay đè lại. Dạ Nguyệt Sắc có chút bực tức ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn thu hồi vẻ hài hước, trong mắt chỉ có sự dịu dàng như biển sâu.
"Bé ngoan, không đùa với nàng nữa, biết điều một chút để ta bôi thuốc cho nàng, nếu không nàng sẽ bị đau."
Hắn lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy, Dạ Nguyệt Sắc không thể nói gì nữa, trong lòng thấy mềm mại, an tĩnh, giống như con mèo nhỏ tựa vào ngực hắn. Tiêu Lăng Thiên kéo cổ tay nàng bôi thuốc rồi xoa nhẹ, tối qua đôi tay ngọc bị hắn nắm chặt, lúc này đã để lại dấu tay rất rõ ràng, Dạ Nguyệt Sắc đến giờ mới biết hắn đã để lại trên người mình những ấn ký sâu đến vậy.
Ngón tay vừa ấm áp vừa xinh đẹp xoa nhẹ trên người nàng, Dạ Nguyệt Sắc có chút xuất thần nhìn một bên mặt hoàn mỹ của hắn. Gương mặt tuấn tú vừa lạnh lùng vừa cao ngạo như dùng dao khác gọt cũng có nét ôn hòa, người này, dù có muốn nàng giao trái tim ra, nàng cũng sẽ quyết định dứt khoát không hối hận.
Trên giường ấm áp, Tiêu Lăng Thiên cứ như vây một tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, một tay bôi thuốc cho nàng, phòng ngủ im lặng, ngoại trừ hô hấp của bọn họ, không có chút âm thanh. Dạ Nguyệt Sắc nhìn lông mi dài của Tiêu Lăng Thiên đến xuất thần, Tiêu Lăng Thiên vẫn cúi đầu bôi thuốc đột nhiên ngẩng đầu lên cười nhẹ với nàng một tiếng, ngay sau đó dùng ngón tay lấy thuốc mỡ màu đỏ, trực tiếp bôi thẳng vào chỗ kín của nàng.
Thuốc mỡ lạnh băng khiến ngón tay hắn trơn tuột thuận lợi tiến vào thân thể nàng, Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc thở gấp một tiếng, theo phản xạ đè tay hắn xuống.
"Điện hạ! Không nên!"
Ngón tay của hắn còn dừng lại trong cơ thể nàng, bị nơi đó siết thật chặt, dục vọng của hắn lại bắt đầu nổi lên. Hắn khẽ hôn hai má của nàng, cố gắng khống chế mình.
"Bên trong cũng bị thương. Thuốc này là chuyên trị sát thương, ta bôi cho nàng." Thanh âm của hắn trầm thấp, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Sát thương! Ông trời ơi, chuyện này quá. . . !
Dạ Nguyệt Sắc không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại không nhìn hắn. Ngón tay hắn ở trong người đút vào rồi xoay tròn, giống như động tác ân ái đưa tới cho thân thể nàng một luồng sóng, Dạ Nguyệt Sắc cắn chặt môi, nhưng vẫn không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
Quả thực là hành hạ! Tiêu Lăng Thiên thiếu chút nữa liều lĩnh tiến vào nàng lần nữa, tư vị mất hồn đêm qua còn lưu trong đầu, nếu đêm qua không phải lần đầu tiên của nàng, nếu không phải nàng bị thương, chết tiệt, hắn tuyệt sẽ không nhẫn nại.
Quá trình bôi thuốc đối với hai người bọn họ mà nói thật dài, thật thống khổ, cho nên đến khi kết thúc, bọn họ đều thở phào một hơi.
"Nàng mệt mỏi, ngủ thêm lát nữa đi." Tiêu Lăng Thiên nhẹ nhàng dụ dỗ Dạ Nguyệt Sắc, đắp chăn gấm cho nàng, ngày hôm qua mình làm nàng mệt muốn chết rồi.
Nhưng Dạ Nguyệt Sắc cũng không nghe lời hắn mà ngoan ngoãn ngủ, nàng mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Khóe môi Tiêu Lăng Thiên khẽ cong, cười như mèo hư, "Không ngủ được?"
Thân thể khom xuống để sát vào nàng, trong mắt tràn đầy trêu chọc: "Hay là, nàng lại muốn lần nữa?"
Hắn cho là Dạ Nguyệt Sắc sẽ xấu hổ né tránh, nhưng nàng không làm vậy, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt có sự kiên định. Tiêu Lăng Thiên từ từ thu hồi nét cười.
"Muốn nói gì sao?"
"Ừ." Ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc rất trấn định, "Điện hạ đã nói, đợi tất cả mọi chuyện kết thúc sẽ nói tất cả bí mật cho ta biết. Ta đang nghĩ, có phải đã đến lúc rồi chăng."
Tuy gương mặt Tiêu Lăng Thiên vô cùng tuấn mỹ, nhưng khi không cười sẽ lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi, lộ vẻ sương lạnh. Hắn nhìn Dạ Nguyệt Sắc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu:
"Đúng, đã đến lúc nói cho nàng biết."
Bình luận facebook