• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngâm vịnh phong ca (5 Viewers)

  • Chương 43

Bên trong Đế đô, trong Hoàng thành.
Bây giờ đã là canh ba vào giờ Dậu, ánh đen dầu trong ngự thư phòng vẫn sáng trưng. Tiêu Lăng Thiên đầu đội kim quan, ngồi trên ghế ngọc phê duyệt tấu chương. Từ sau khi từ thành Chiến Vân trở về, hắn vẫn luôn bộn bề công việc, đầu tiên phải tuyên chiếu long thể Nữ Đế không khỏe rồi sắp xếp cho một thế thân rời cung đi nghỉ dưỡng, tiếp theo là xử lý những công việc mà Lâm Thủy quốc bồi thường sau chiến tranh được gửi tới từ thành Chiến Vân. Vừa phải lên triều thương nghị, vừa phải vui vẻ tiếp kiến sứ thần của Lâm Thủy quốc, vừa phải an ủi gia đình tướng sĩ tử trận, rồi nghi thức tế trời, có rất nhiều việc. Có rất nhiều công chuyện, Dạ Nguyệt Sắc thì không có ở bên cạnh hắn, lại nghĩ tới Lâm Vãn Y kia ngày ngày đều có thể nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy tâm trạng của mình thật không tốt.
Đúng vậy, hắn hối hận! Hối hận đã để cho Dạ Nguyệt Sắc rời khỏi hắn, từ khi nhìn thấy xe ngựa của Dạ Nguyệt Sắc biến mất ở trước mắt hắn, sau một khắc, hắn đã bắt đầu hối hận về quyết định của mình, không nên mềm lòng, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, chờ nàng trở về, hắn sẽ trói chặt nàng ở bên người cả đời, chết cũng sẽ không cho nàng rời đi nữa.
Lại nhớ tới ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút dịu dàng của Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên buông cây bút trong tay, không muốn nghĩ đến việc triều chính nữa. Vừa định đứng dậy trở về để đi ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Ở trong cung, mọi việc sẽ có thái giám thông truyền, gõ cửa sẽ chỉ là một trường hợp, chính là người của Thiên Tinh cung cầu kiến. Hắn lại ngồi xuống, vung tay lên, nữ hầu cùng thái giám lập tức yên lặng từ hai bên lui ra không một tiếng động.
"Vào đi"
Cánh cửa màu son bị đẩy ra, một bóng người màu đen len vào rồi quỳ gối trước mặt Tiêu Lăng Thiên. Hắn mặc bộ quần áo màu đen, che đi diện mạo chỉ để lộ ra hai đôi mắt, tuy là quỳ trên mặt đất, nhưng cũng khó che lấp được khí thế trên người, hắn chính là Tễ Vân - một trong những ám vệ của Tiêu Lăng Thiên.
"Bẩm báo chủ tử, nơi đó truyền đến tin tức của tiểu thư." Hai tay hắn giơ cao, trên tay nâng lên một ống trúc nhỏ.
Tin tức của nàng? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Theo thông lệ, hôm qua Nguyệt Minh mới truyền đến tin hồi báo hành trình, không có chuyện gì đặc biệt sao nhanh như vậy lại truyền tin một lần nữa.
Ngón tay Tiêu Lăng Thiên khẽ nhúc nhích, ống trúc kia giống như bị một lực hút cực đại bay lên không trung rơi vào trên tay Tiêu Lăng Thiên. Nhanh chóng lấy giấy bên trong mở ra, chỉ thấy mấy chữ đơn giản: xin điều tra Bạch Phi Loan ở Khang Thành.
Thấy yên lòng, hắn khẽ mỉm cười. Nàng đã biết rồi sao? Quả nhiên là nha đầu thông minh. Nhưng Bạch Phi Loan ở Khang Thành là ai, lại khiến cho Dạ Nguyệt Sắc vốn thờ ơ với mọi việc cũng phải để ý yêu cầu điều tra cô ta?
"Bạch Phi Loan ở Khang Thành, điều tra rõ lai lịch của nàng cô ta." Hắn trầm giọng sai khiến.
"Vâng." Tễ Vân đáp ngắn gọn, hơi ngừng lại một chút mới nói: "Khởi bẩm chủ tử, Thanh Long đường ở bên kia có tin tức truyền tới, nói là theo ý của chủ tử, đã lựa ra mười đứa trẻ có tư chất không tệ, chủ tử có muốn gặp hay không?"
"Trong mấy ngày tới sắp xếp thời gian đi."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Tễ Vân gật đầu đứng dậy lui ra.
Tiêu Lăng Thiên lại nhìn một chút tờ giấy trong tay, thật giống như thấy được hình ảnh cô bé kia. Nguyệt Sắc của hắn, lúc nào nàng mới trở về?
Khang thành, phủ họ Thành.
Thành Tư Nguy có thể hoành hành ở Khang Thành nhiều năm cũng không phải là không có lý do, hắn xuất thân là hắc đạo, công việc làm ăn chính là mở sòng bạc, kỹ viện, cho vay nặng lãi..., bởi vì thu được nhiều tiền nên hắn bỏ tiền ra mua quan phủ, cho nên hắn ở Khang thành làm điều ác nhiều năm cũng không có người nào có thể trừng trị hắn. Nhưng hắn cũng còn có chút hiểu biết, hai ngày trước xung đột với Lâm Vãn Y, mà hắn biết Lâm Vãn Y không phải là người dễ chọc, cho nên cũng biết điều, không dám náo loạn. Biết hôm nay Lâm Vãn Y định rời khỏi Khang thành, hắn cũng cố ý phái người tới dò hỏi .
"Bọn họ thật sự đi rồi?" Thành Tư Nguy xác nhận với thủ hạ một lần nữa.
"Lão Đại, em cùng Thanh Hầu Nhi tận mắt nhìn thấy bọn họ ra khỏi thành, không sai được." Một thanh niên mập mạp trả lời. Bởi vì quá béo nên hắn được gọi là Cổn Cầu*.
* Cổn cầu: quả bóng lăn
"Con mẹ nó, ôn thần này cuối cùng cũng đi." Thành Tư Nguy thở dài một hơi, cảm giác an tâm không ít. Bởi vì có Lâm Vãn Y ở đây, hắn cũng không dám buông tay buông chân mà làm ăn.
"Đại ca, chúng ta có hàng trăm huynh đệ, mà hắn chỉ có một mình, chúng ta sao phải sợ hắn làm gì?" Cổn Cầu thắc mắc hỏi.
"Đồ ngốc!" Thành Tư Nguy trừng mắt, "Ta mà sợ hắn sao? Ta chỉ không muốn có phiền toái thôi. Lâm Vãn Y được xưng cao thủ đệ nhất Đông Lục, bạn bè bạch đạo đông đảo gọi là đến, mà ở hắc đạo cũng không có ít người xưng huynh gọi đệ với hắn, ta không muốn đối mặt với hắn thôi."
Mặc dù lo sợ trong lòng, nhưng không thể vứt bỏ thể diện ở trước mặt thuộc hạ được, Thành Tư Nguy hắn mà đã mất thể diện thì sau này làm sao còn có thể ở lại Khang thành.
Cổn Cầu kêu lên một tiếng, Thành Tư Nguy nhìn sắc trời cũng không còn sớm nên muốn nghỉ ngơi liền kêu Cổn Cầu trở về trước, trong khi đang suy nghĩ tối nay đến nhà vợ bé nào qua đêm, chợt nghe thấy vù vù hai tiếng, hai ngọn nến bên trong phòng đột nhiên vụt tắt.
Thành Tư Nguy hơi sợ hãi một chút nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại nhìn về phía cửa phòng, hắn biết chắc, người hắn chờ đã đến. Quả nhiên hắn đoán đúng, khi cửa phòng bị đẩy ra, theo ánh trăng sáng tỏ, hắn thấy hai thiếu nữ xinh đẹp mặc áo màu lam tay cầm lụa trắng đứng ở cửa.
Thành Tư Nguy đổi ngay vẻ mặt tươi cười: "Thì ra hai vị tỷ tỷ đã tới? Mau vào đi."
Xem ra bọn họ biết nhau, hai thiếu nữ kia khẽ mỉm cười cất bước tiến vào phòng, người đi phía sau thuận tay đóng cửa lại.
Cửa phòng vừa đóng, bên trong liền chỉ còn thấy mờ mờ, mơ hồ chỉ thấy được dáng người. Bỗng nhiên có ánh sáng nhu hòa rọi lên, thì ra là một thiếu nữ lấy ra một viên Dạ Minh Châu to như trứng ngỗng.
Ánh mắt Thành Tư Nguy thấy Dạ Minh Châu thì sáng lên, bảo bối này tốt lắm, không biết có cách nào thu vào tay không. Nhưng đảo mắt nghĩ tới hai nữ tử này cũng không phải là người dễ trêu, vội vàng bỏ đi ý nghĩ này.
"Thành gia, làm việc không tệ đấy." Cô gái nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cười nói.
"Đúng vậy đúng vậy, hai ngài là người từ trên phái tới, sai bảo ta làm việc, ta đương nhiên là phải làm tốt." Thành Tư Nguy cúi đầu khom lưng, hoàn toàn không giống bộ dáng ngày thường.
"Người ở bên trên?" Nàng kia ngẩn ngơ, "Xin chỉ bảo cho?"
Thành Tư Nguy cười hắc hắc, tay chỉ vào lụa trắng trên người các nàng: "Ngài cầm lụa trắng, mắt tiểu nhân mặc dù vụng về nhưng cũng nhìn ra được ngài là người trong cung."
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cười một tiếng, cô gái lớn tuổi hơn nhìn về phía Thành Tư Nguy nói:
"Không ngờ thân phận tỷ muội chúng ta bị ngươi nhìn ra."
Trong lòng Thành Tư Nguy âm thầm khiếp sợ, chửi mình ngu ngốc. Hai cô gái này làm việc bí ẩn như thế hẳn là không muốn làm cho người khác biết, hôm nay tự nhiên nói ra thân phận của các nàng, chẳng phải là ép các nàng giết người diệt khẩu sao?
Trong lòng nổi lên đề phòng, tay phải hắn lặng lẽ thu vào trong tay áo. Trong tay áo có một túi bột truy hồn, nếu hai người kia có hành động lạ, hắn sẽ phải tung độc.
Hai nữ tử kia tựa hồ nhìn thấy hắn căng thẳng, mắt hạnh hơi chuyển, cười nói:
"Ngươi sợ cái gì? Chúng ta thật tình khen ngươi làm việc rất khá, chúng ta còn chưa biết thưởng ngươi như thế nào, sao có thể hại ngươi? Ngươi hiện nay đề phòng chúng ta như vậy, chẳng lẽ ngay cả giải dược cũng không muốn?"
Vừa nghe hai chữ giải dược, Thành Tư Nguy nhất thời mất hết khí thế. Cũng tự trách mình háo sắc, hai ngày trước cô gái này đến kỹ viện bán thân, hắn thấy nàng tướng mạo đẹp muốn được thưởng thức trước tiên, ai ngờ lại bị nàng hạ độc, nên mới phải làm việc cho các nàng. Mình đề phòng các nàng làm gì? Các nàng không giao ra giải dược mình chẳng phải chỉ còn đường chết.
Đổi vẻ mặt cười, hắn luôn miệng nói: "Sao có thể chứ, hai vị tỷ tỷ là thần tiên cứu mạng ta, ta được thấy hai vị tỷ tỷ yêu thích cũng không kịp, sao có thể sợ được. Giải dược kia. . . ?"
"Cho ngươi." Một nữ tử vươn tay ra, trên bàn tay đưa ra một viên thuốc màu đỏ tươi.
Thành Tư Nguy vui mừng, vội vàng cầm lấy giải dược, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi các nàng dứt khoát giao ra giải dược, cảm thấy hơi có nghi ngờ, vì vậy cũng không vội vã cho vào miệng.
Giống như nhìn thấu nghi ngờ của hắn, cô bé nhỏ tuổi hơn một chút giương mày liễu: "Sao vậy? Ngươi còn không tin ta phải không? Không tin thì trả đây."
Nói xong đưa tay muốn cướp lại, Thành Tư Nguy lo sợ liền tranh thủ nuốt giải dược vào bụng. Nàng kia bắt hụt, cười lạnh một tiếng rồi cũng không nói gì nữa. Thành Tư nguy lại vội vàng làm ra khuôn mặt tươi cười, lại chỉ đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của các nàng.
"Giải dược vừa rồi cho ngươi, chuyện này coi như đã rõ. Ngươi biết chúng ta hành động vô cùng cơ mật, nếu lọt một chút ra ngoài, ngươi cũng hẳn là biết kết quả."
"Dạ, dạ," Thành Tư Nguy vội vàng gật đầu, "Tiểu nhân dù chết cũng sẽ không tiết lộ một câu, xin hai vị tỷ tỷ yên tâm."
"Ngươi biết là tốt rồi." Một cô gái hừ lạnh một tiếng, hai người quay lưng rời đi. Thành Tư Nguy sợ hãi đưa các nàng tới cửa, thấy các nàng đi ra ngoài vội đóng cửa, lúc này mới thở dài một cái, hai người này mới thật sự là ôn thần, cuối cùng tốt xấu gì cũng đi rồi.
Đứng ở bên trong cửa, hắn không thấy được hai cô gái xinh đẹp kia ở phía sau cánh cửa nhìn nhau cười, ở dưới ánh trăng lạnh lùng lộ ra vẻ quỷ dị.
Mồng tám đầu tháng chín, đoàn của Dạ Nguyệt Sắc, Lâm Vãn Y đi tới cổng ngoài của Lam thành. Một gã sai vặt mặc quần áo màu xám tro đã sớm chờ ở cổng, hắn gọi là Tiểu Cát, năm nay mười chín tuổi, là kiếm đồng của Lâm Vãn Y. Lúc trước Lâm Vãn Y sai hắn đi làm một chuyện, làm xong việc sẽ tới Lam thành tụ họp với bọn họ.
Khi đó đã là hoàng hôn, bốn phía đã nổi lên ánh chiều tà, trong trời đất một mảnh mông lung. Cửa thành ẩn trong sương mù giống như là một dã thú dữ tợn nào đó, mở rộng miệng, từ từ nuốt trọn bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bán ngâm
  • Nhược Thủy Thiên Lưu
Chap-73
NGÃ DỤC PHONG THIÊN
  • Sương Sương
Đỉnh Phong Thiên Hạ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom