Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Satan và cô gái
Nhân viên công tác ngẩn người, sau đó bị người bên cạnh kéo mạnh một cái, khẽ nói câu gì đó bên tai.
Nhân viên kia lập tức mở to hai mắt ra nhìn... Thì ra đây chính là tổng giám đốc của Khánh Tỷ? Còn trẻ như thế, lại... Đẹp trai như vậy?
Cô có thể cự tuyệt một diễn viên nhỏ không có danh tiếng gì nhưng mà cô không có lá gan cự tuyệt ông lớn trong ngành. Trong mấy giây, tâm tư của cô ta thay đổi, nhân viên công tác nở nụ cười: "Vâng, có thể, xin mời anh qua bên này."
Lăng Chân kéo cánh tay của Ngụy Tỷ, lúc này cô cũng bình tĩnh lại, dựa sát vào lỗ tai anh mà khẽ nói: "Thật ra anh không cần theo giúp tôi."
Ngụy Tỷ cũng không thích nơi nhiều người, cũng không thích xuất đầu lộ diện, đương nhiên không thể nào thích hoạt động đi thảm đỏ này.
Lăng Chân hơi áy náy, còn hơi cảm động.
Ngụy Tỷ giơ tay, dáng vẻ cao quý, chiếc cằm hoàn mỹ, trên nét mặt không thấy vẻ không kiên nhẫn.
Anh dẫn cô đi, chậm rãi đi lên thảm đỏ, trong tiếng vang ầm ĩ đó anh mở miệng: "Lăng Chân."
Cô gái ở bên cạnh anh, lắp bắp ngước mắt lên: "Sao?"
Ngụy Tỷ nhìn về phía trước: "Em có thể dựa vào anh."
Ở trên các nền tảng mạng, bởi vì Lăng Chân phải đi cùng nhóm diễn viên chính <<Tiên Vấn>> nhưng lại chưa từng xuất hiện, nên fan hâm mộ của cô liên tục spam, xen lẫn đạn mạc của người qua đường.
"Tiểu tiên nữ của chúng tôi đâu???]
[Thả tiên nữ của chúng tôi raaaa]
[Có phải bị cho qua rồi? Lúc đầu tạo hình hiện đại của cô ta cũng không có gì đáng chờ mong]
Đám người Trịnh Xuyến Xuyến đi thảm đỏ xong, người dẫn chương trình các nền tảng mạng tiếp tục quá trình: "Như vậy, người tiếp theo đi vào thảm đỏ chính là..."
Cô ta vừa dứt lời, một cô gái mảnh khảnh kéo một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn theo ánh đèn flash đi ra.
Người dẫn chương trình tạm dừng lại, trên các nền tảng mạng cũng không bình luận trong ba giây.
Da thịt thiếu nữ trắng hơn tuyết, tinh tế long lanh, mặc váy sa màu đen xuất trần như tiên. Người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại phối hợp đi cạnh cô gái, bước chậm lại.
Nhìn hai người bọn đều có nhan sắc hàng đầu, khi bọn họ ở chung một chỗ thì hiệu quả thị giác thật sự là bùng nổ.
Sắc mặt hai người đều hài hòa, một người dịu dàng yếu đuối, một người lạnh lẽo thâm trầm.
Dường như là, Ma vương và công chúa, Satan và cô gái.
Bản thân bọn họ giống như trắng đen va chạm cực hạn.
Người dẫn chương trình dừng ba giây, lại thở dài... Cô thật sự cạn lời!
Mà đạn mạc cũng đã nổ thành pháo hoa.
[A a a a tiên nữ nhà tôi! Mau nhìn xem đây mới là tiên nữ đó!]
[Anh trai này là ai đây, má ơi trong ba phút tôi muốn biết mọi tin tức về anh ta!]
[Cứu mạng, hai người họ xứng đôi quá, tôi dập đầu!]
Hai người đi đến vị trí chụp ảnh, đèn flash và màn trập vang lên liên miên.
Ngụy Tỷ phát hiện thật ra chuyện này không phiền phức như trong tưởng tượng.
Cô gái đứng cạnh anh, tất cả mọi người có thể thấy được cô kéo cánh tay của anh.
Loại khoái cảm khi được tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người nhảy vọt trong dây thần kinh.
Vì thế trên gương mặt lạnh lùng của Ngụy Tỷ xuất hiện nụ cười khẽ.
Một giây sau, đạn mạc lại bùng nổ.
[Anh đẹp trai cười đó]
[Tôi cũng nhìn thấy, quá đẹp rồi, tôi cũng thấy!!!]
Đêm đó, ảnh hai người bọn họ đi thảm đỏ leo lên hot search, chỉ dựa vào độ hot tự nhiên đã lên hạng bảy.
Có vài người chỉ với vẻ ngoài đã khiến cho người ta trầm trồ, khó quên.
Sau khi Lăng Chân và Ngụy Tỷ chụp ảnh xong, người dẫn chương trình thảm đỏ đã được nhắc qua, biết vị đi cùng diễn viên nhỏ kia là ông lớn không dễ chọc. Vì thế khi cô ta đặt câu hỏi tương đối nhã nhạn, hỏi vài vấn đề bình thường đã cho qua.
Đi thảm đỏ chỉ mấy phút mà sau khi đi xong, Lăng Chân cảm thấy mặt mình cứng đờ ra.
Ngụy Tỷ phủ thêm áo khoác cho cô, giương mắt hỏi: "Vừa rồi thế nào?"
Anh ngồi trong hội thường, không vội vã đi vào tiệc rượu mà cúi đầu nhìn vào trong trong điện thoại di động.
Khi bọn người Trịnh Xuyến Xuyến đi ra thảm đỏ mà không có Lăng Chân đi theo thì Ngụy Tỷ đã biết. Khi anh đi đến khu nghỉ ngơi thì đúng lúc thấy cảnh kia.
Lúc này Lăng Chân mới bắt đầu tức giận.
Mặc dù tính cách cô rất bình thản nhưng không phải bị những người kia đánh mà không đánh lại, cũng không thể tự nhiên nhận oan ức như thế.
Cô khẽ nói: "Có người muốn chỉnh tôi."
Sắc mặt của Ngụy Tỷ trầm xuống, giọng nói dịu dàng: "Ai?"
Lăng Chân cảm thấy chỉ có thể là nữ chính là chị em tốt bên cạnh cô ta.
Lúc cô đọc sách, thật ra cũng không có ấn tượng xấu với nữ chính Giản Ôn Di, bởi vì người này là một cô em dịu dàng, lòng dạ cũng không xấu. So sánh thử thì nguyên chủ, còn có chị Lăng Huyên của nguyên chủ, những nhân vật chốt thí cực phẩm càng bị người ta nghi ngờ hơn.
Nhưng mà Lăng Chân quên mất, nữ chính Giản Ôn Di này là một người "Yêu bằng não[1]".
[1] Là người đặt tình yêu lên trên cả, lúc yêu một người là đặt toàn bộ tâm trí và tình yêu lên người đó.
Cô ta nhắm vào mình mấy lần có lẽ không chỉ vì cô cướp đi nhân vật "Phù Thanh", che đi danh tiếng của cô ta mà có thể còn vì nam chính Thẩm Ngôn Sơ.
Lăng Chân kết hợp với khoảng thời gian này Thẩm Ngôn Sơ đối với cô rất khó hiểu thì cũng hiểu ra nữ chính yêu bằng não này đang tranh giành người yêu.
Thật sự là bị bệnh mà.
Ngụy Tỷ bảo vệ cô, nhưng Lăng Chân không muốn để cho Ngụy Tỷ ra mặt. Bây giờ anh đã thay đổi tốt một chút, từng chút thoát khỏi nhân vật phản diện, Lăng Chân cũng không muốn để anh và nhóm nhân vật chính có liên quan đến nhau.
Vì thế cô lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt sáng ngời.
"Để tôi tự mình làm."
Sau khi thảm đỏ kết thúc, các ngôi sao đã đi hết thì đêm tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Chương trình có mời nhóm nhạc nam thần tượng đang hot nhảy múa mở màn, lập tức khiến bầu không khí dâng cao. Sau đó, người dẫn chương trình đi ra, giao lưu với khách quý và bắt đầu chương trình.
Người ngồi trong bàn tròn đều nghiêng người hoặc nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía sân khấu quan sát buổi diễn, chỉ có Giản Ôn Di hơi cúi đầu xuống, lướt điện thoại.
Bây giờ trên mạng đang bàn tán về thảm đỏ khi nãy, các blogger thời trang, blogger lớn up hình những nữ minh tinh ăn mặc xinh đẹp lên, Giản Ôn Di đều được fan hâm mộ khống bình, màu sắc sặc sỡ.
Nhưng mà trên hot search, hình ảnh Lăng Chân và Ngụy Tỷ đi thảm đỏ ở vị trí cao hơn. Những tấm ảnh không qua chỉnh sửa nhưng độ thảo luận và độ hot cùng bùng nổ. Mà chính cô thì đã rơi khỏi top ba mươi tên, nhìn không thấy bóng dáng.
... Cô lại thua.
Cho dù ngầm đồng ý cho Tưởng Mỹ dùng thủ đoạn hèn hạ nhưng cô vẫn không thắng nổi cô ta.
Giản Ôn Di khó chịu không ngồi nữa, đứng dậy rời khỏi hội trường ra ngoài hít thở không khí. Nhưng cô vừa đi tới một góc thì đã bị người ta ngăn lại.
Xung quanh yên tĩnh, Lăng Chân đứng trước mặt cô.
Trong giây phút đó Giản Ôn Di hơi bối rối, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Lăng Chân? Đã lâu không gặp, tìm tôi có chuyện gì sao?"
Hai người đã thầm tranh đấu mấy lần, chính xác là đây là lần đầu tiên đối mặt.
Lăng Chân đi thẳng vào vấn đề: "Cô không có ý định xin lỗi tôi à."
Con ngươi của Giản Ôn Di hơi co rút lại: "Xin lỗi? Có phải cô hiểu lầm chuyện gì rồi không, tôi chẳng hề làm gì cả."
Đúng thế, những chuyện này nữ chính sẽ không đích thân làm, đều có con chốt thí làm thay.
Lăng Chân gật gật đầu: "Cô không tự mình làm... Cô không tự tay nhốt tôi vào toilet, cũng không tự tay chụp lén ảnh tạp chí của tôi, nhưng cô lại ngầm cho phép người khác đi làm, không phải sao?"
Tay của Giản Ôn Di để xuôi bên người hơi lắc một chút, cô ta nói đầy logic khiến Giản Ôn Di không thể chống đỡ được.
Mặt của Lăng Chân căng thẳng, đôi mắt đen bóng mang theo vẻ sắc bén: "Tôi hi vọng cô hiểu rõ, tôi không hề có chút hứng thú gì với Thẩm Ngôn Sơ của cô, xin cô đừng xem tôi là tình địch, lại tiếp tục dùng thủ đoạn sau lưng tôi."
Cô thẳng thắn làm rõ, lập tức khiến Giản Ôn Di vô cùng lúng túng.
Đúng, cô đang tranh giành người yêu, chính cô cũng biết.
Nhưng đối tượng mà cô tranh giành giống như không đáng một đồng trong mắt đối phương, chuyện này khiến Giản Ôn Di càng thêm bối rối.
"Cô... Cô nói rõ ràng trước đã..."
Lăng Chân cắt ngang lời cô: "Tôi chưa từng quấy rầy mấy người, trái lại mấy người lại liên tục kiếm chuyện, cho nên... Bây giờ nói xin lỗi được rồi chứ?"
Sắc mặt Giản Ôn Di thay đổi mấy lần, cuối cùng không chịu được điệu bộ này của cô nên cúi đầu nói: "Thật xin lỗi."
Lăng Chân nói "Không sao", sau đó cầm điện thoại di động lên, bấm kết thúc ghi âm.
Giản Ôn Di ngẩn người.
Lăng Chân lưu trữ file ghi âm lại, sau đó bày tư thế bắt tay: "Sau này nếu cô lại dùng những thủ đoạn này nữa thì tôi sẽ công bố đoạn ghi âm này ra ánh sáng, không thành vấn đề chứ?"
Cô nở nụ cười xinh đẹp, giơ điện thoại lên.
Lúc này Giản Ôn D mới ý thức được từ đầu tới đuôi mình đều bị nàng ta dẫn dắt, đến lúc đó ngay cả đánh trả cô cũng không có sức đánh trả.
Cuối cùng cô đành oan ức đưa tay bắt tay Lăng Chân: "... Không thành vấn đề."
Tâm trạng của Lăng Chân tốt hơn nhiều, trước khi đi cô nhớ ra việc gì đó, nói với giọng điệu ghét bỏ: "Hơn nữa chồng tôi rất tốt, ai mà thèm người của cô?"
Rốt cuộc Giản Ôn Di cũng là thiên kim tiểu thư, người khác rất ít khi nói nặng lời với cô ta. Sau khi Lăng Chân rời đi, cô ta đứng tại chỗ ngơ ngác một hồi, cuối cùng uất ức mà khóc.
Sau khi Lăng Chân giải quyết xong chuyện của mình thì ngân nga một khúc trở về hội trường.
Chưa đi được mấy bước, ở ngay chỗ rẽ cầu thang đã bị người kéo qua.
Ngụy Tỷ cong khóe môi, ép cô vào tường cười khẽ: "Không thèm anh ta vậy thèm anh sao?"
Lúc Lăng Chân nói chỉ muốn hả giận, không ngờ bị chính chủ nghe được, lập tức mặt đỏ bừng.
Cô sợ bị người ta trông thấy nên đẩy ngực của Ngụy Tỷ: "Tôi thuận miệng nói thôi."
Trên khóe mắt, đuôi lông mày của Ngụy Tỷ đều lộ vẻ vui vẻ, anh nắm cổ tay tinh tế của cô, khen cô: "Làm tốt lằm."
Thật ra lúc Lăng Chân đi tìm Giản Ôn Di cũng không muốn quá nhiều, mục đích của cô rất đơn giản. Cô chỉ hi vọng cắt đứt mối liên hệ giữa mình và nam nữ chủ, bọn họ cách xa cô và Ngụy Tỷ một chút.
Dựa theo kịch bản trong sách, đến khi nam chính bắt đầu quay <<Tâm Tường>> thì phần diễn của Ngụy Tỷ gần như kết thúc. Đến lúc đó Ngụy Tỷ không mạo hiểm hắc hóa, cũng không biến mất trong thế giới này thì cô cũng có thể yên tâm rồi.
Lăng Chân cũng cảm thấy chính mình làm rất tốt, nên giương cằm lên: "Chỉ tạm được thôi."
Ngụy Tỷ cười khẽ, vuốt tóc cô: "Chờ khi buổi đấu giá kết thúc thì cùng trở về đi."
Lăng Chân ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Buổi đấu giá trong đêm tiệc từ thiện là hoạt động được tiến hành sau cùng, vật phẩm đấu giá có lá trà đắt đỏ, đồ sứ, còn có châu báu đồ trang sức. Nghe nói có một sợi dây chuyền kim cương tên là "Trái tim địa cực" được xem như thứ quan trọng trong tối nay, có rất nhiều ngôi sao nữ âm thầm chuẩn bị ra tay.
Nhưng mà đây là trò chơi của kẻ có tiền, Lăng Chân biết rõ mình chỉ là phú bà giấu, vì thế cũng không đi tham gia náo nhiệt.
Ngoại trừ việc các vị khách quý có thể thông gia đấu giá để làm từ thiện thì còn có thể trực tiếc quyên tiền cho đêm từ thiện.
Mặc dù chị Xuyến Xuyến nói với cô người mới đến ngồi một lát là được, không cần quyên tiền, nhưng mà Lăng Chân nghĩ đến những đứa trẻ tàn tật ở Tây Bắc nên góp chút tiền.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng quyên tặng ba mươi vạn nhân dân tệ, đó là số tiền được Văn Hiểu Ninh trả lợi.
Lúc điền đơn quyên tiền trong lòng Lăng Chân nóng lên, chắc là bây giờ Ngụy Tỷ cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ lương thiện này!
Khi hoạt động kết thúc, hai người trước sau trở lại xe của Ngụy Tỷ.
Lăng Chân khoe khoang nói: "Tiểu phú bà đây cũng quyên tiền!"
Ngụy Tỷ cầm một hộp vải nhung màu đen trong tay, nhìn cô: "Vui thế à?"
Lăng Chân cười tủm tỉm: "Làm người tốt thật vui sướng mà."
Ngụy Tỷ cười.
Anh đưa hộp trong tay cho cô: "Thưởng cho em."
Lăng Chân tưởng là thức ăn gì, mở ra xem thì lại thấy một sợi dây chuyền kim cương.
Cô lại mở to hai mắt, khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì..."
Ngụy Tỷ cười khẽ: "Quà tặng."
Nhân viên kia lập tức mở to hai mắt ra nhìn... Thì ra đây chính là tổng giám đốc của Khánh Tỷ? Còn trẻ như thế, lại... Đẹp trai như vậy?
Cô có thể cự tuyệt một diễn viên nhỏ không có danh tiếng gì nhưng mà cô không có lá gan cự tuyệt ông lớn trong ngành. Trong mấy giây, tâm tư của cô ta thay đổi, nhân viên công tác nở nụ cười: "Vâng, có thể, xin mời anh qua bên này."
Lăng Chân kéo cánh tay của Ngụy Tỷ, lúc này cô cũng bình tĩnh lại, dựa sát vào lỗ tai anh mà khẽ nói: "Thật ra anh không cần theo giúp tôi."
Ngụy Tỷ cũng không thích nơi nhiều người, cũng không thích xuất đầu lộ diện, đương nhiên không thể nào thích hoạt động đi thảm đỏ này.
Lăng Chân hơi áy náy, còn hơi cảm động.
Ngụy Tỷ giơ tay, dáng vẻ cao quý, chiếc cằm hoàn mỹ, trên nét mặt không thấy vẻ không kiên nhẫn.
Anh dẫn cô đi, chậm rãi đi lên thảm đỏ, trong tiếng vang ầm ĩ đó anh mở miệng: "Lăng Chân."
Cô gái ở bên cạnh anh, lắp bắp ngước mắt lên: "Sao?"
Ngụy Tỷ nhìn về phía trước: "Em có thể dựa vào anh."
Ở trên các nền tảng mạng, bởi vì Lăng Chân phải đi cùng nhóm diễn viên chính <<Tiên Vấn>> nhưng lại chưa từng xuất hiện, nên fan hâm mộ của cô liên tục spam, xen lẫn đạn mạc của người qua đường.
"Tiểu tiên nữ của chúng tôi đâu???]
[Thả tiên nữ của chúng tôi raaaa]
[Có phải bị cho qua rồi? Lúc đầu tạo hình hiện đại của cô ta cũng không có gì đáng chờ mong]
Đám người Trịnh Xuyến Xuyến đi thảm đỏ xong, người dẫn chương trình các nền tảng mạng tiếp tục quá trình: "Như vậy, người tiếp theo đi vào thảm đỏ chính là..."
Cô ta vừa dứt lời, một cô gái mảnh khảnh kéo một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn theo ánh đèn flash đi ra.
Người dẫn chương trình tạm dừng lại, trên các nền tảng mạng cũng không bình luận trong ba giây.
Da thịt thiếu nữ trắng hơn tuyết, tinh tế long lanh, mặc váy sa màu đen xuất trần như tiên. Người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại phối hợp đi cạnh cô gái, bước chậm lại.
Nhìn hai người bọn đều có nhan sắc hàng đầu, khi bọn họ ở chung một chỗ thì hiệu quả thị giác thật sự là bùng nổ.
Sắc mặt hai người đều hài hòa, một người dịu dàng yếu đuối, một người lạnh lẽo thâm trầm.
Dường như là, Ma vương và công chúa, Satan và cô gái.
Bản thân bọn họ giống như trắng đen va chạm cực hạn.
Người dẫn chương trình dừng ba giây, lại thở dài... Cô thật sự cạn lời!
Mà đạn mạc cũng đã nổ thành pháo hoa.
[A a a a tiên nữ nhà tôi! Mau nhìn xem đây mới là tiên nữ đó!]
[Anh trai này là ai đây, má ơi trong ba phút tôi muốn biết mọi tin tức về anh ta!]
[Cứu mạng, hai người họ xứng đôi quá, tôi dập đầu!]
Hai người đi đến vị trí chụp ảnh, đèn flash và màn trập vang lên liên miên.
Ngụy Tỷ phát hiện thật ra chuyện này không phiền phức như trong tưởng tượng.
Cô gái đứng cạnh anh, tất cả mọi người có thể thấy được cô kéo cánh tay của anh.
Loại khoái cảm khi được tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người nhảy vọt trong dây thần kinh.
Vì thế trên gương mặt lạnh lùng của Ngụy Tỷ xuất hiện nụ cười khẽ.
Một giây sau, đạn mạc lại bùng nổ.
[Anh đẹp trai cười đó]
[Tôi cũng nhìn thấy, quá đẹp rồi, tôi cũng thấy!!!]
Đêm đó, ảnh hai người bọn họ đi thảm đỏ leo lên hot search, chỉ dựa vào độ hot tự nhiên đã lên hạng bảy.
Có vài người chỉ với vẻ ngoài đã khiến cho người ta trầm trồ, khó quên.
Sau khi Lăng Chân và Ngụy Tỷ chụp ảnh xong, người dẫn chương trình thảm đỏ đã được nhắc qua, biết vị đi cùng diễn viên nhỏ kia là ông lớn không dễ chọc. Vì thế khi cô ta đặt câu hỏi tương đối nhã nhạn, hỏi vài vấn đề bình thường đã cho qua.
Đi thảm đỏ chỉ mấy phút mà sau khi đi xong, Lăng Chân cảm thấy mặt mình cứng đờ ra.
Ngụy Tỷ phủ thêm áo khoác cho cô, giương mắt hỏi: "Vừa rồi thế nào?"
Anh ngồi trong hội thường, không vội vã đi vào tiệc rượu mà cúi đầu nhìn vào trong trong điện thoại di động.
Khi bọn người Trịnh Xuyến Xuyến đi ra thảm đỏ mà không có Lăng Chân đi theo thì Ngụy Tỷ đã biết. Khi anh đi đến khu nghỉ ngơi thì đúng lúc thấy cảnh kia.
Lúc này Lăng Chân mới bắt đầu tức giận.
Mặc dù tính cách cô rất bình thản nhưng không phải bị những người kia đánh mà không đánh lại, cũng không thể tự nhiên nhận oan ức như thế.
Cô khẽ nói: "Có người muốn chỉnh tôi."
Sắc mặt của Ngụy Tỷ trầm xuống, giọng nói dịu dàng: "Ai?"
Lăng Chân cảm thấy chỉ có thể là nữ chính là chị em tốt bên cạnh cô ta.
Lúc cô đọc sách, thật ra cũng không có ấn tượng xấu với nữ chính Giản Ôn Di, bởi vì người này là một cô em dịu dàng, lòng dạ cũng không xấu. So sánh thử thì nguyên chủ, còn có chị Lăng Huyên của nguyên chủ, những nhân vật chốt thí cực phẩm càng bị người ta nghi ngờ hơn.
Nhưng mà Lăng Chân quên mất, nữ chính Giản Ôn Di này là một người "Yêu bằng não[1]".
[1] Là người đặt tình yêu lên trên cả, lúc yêu một người là đặt toàn bộ tâm trí và tình yêu lên người đó.
Cô ta nhắm vào mình mấy lần có lẽ không chỉ vì cô cướp đi nhân vật "Phù Thanh", che đi danh tiếng của cô ta mà có thể còn vì nam chính Thẩm Ngôn Sơ.
Lăng Chân kết hợp với khoảng thời gian này Thẩm Ngôn Sơ đối với cô rất khó hiểu thì cũng hiểu ra nữ chính yêu bằng não này đang tranh giành người yêu.
Thật sự là bị bệnh mà.
Ngụy Tỷ bảo vệ cô, nhưng Lăng Chân không muốn để cho Ngụy Tỷ ra mặt. Bây giờ anh đã thay đổi tốt một chút, từng chút thoát khỏi nhân vật phản diện, Lăng Chân cũng không muốn để anh và nhóm nhân vật chính có liên quan đến nhau.
Vì thế cô lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt sáng ngời.
"Để tôi tự mình làm."
Sau khi thảm đỏ kết thúc, các ngôi sao đã đi hết thì đêm tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Chương trình có mời nhóm nhạc nam thần tượng đang hot nhảy múa mở màn, lập tức khiến bầu không khí dâng cao. Sau đó, người dẫn chương trình đi ra, giao lưu với khách quý và bắt đầu chương trình.
Người ngồi trong bàn tròn đều nghiêng người hoặc nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía sân khấu quan sát buổi diễn, chỉ có Giản Ôn Di hơi cúi đầu xuống, lướt điện thoại.
Bây giờ trên mạng đang bàn tán về thảm đỏ khi nãy, các blogger thời trang, blogger lớn up hình những nữ minh tinh ăn mặc xinh đẹp lên, Giản Ôn Di đều được fan hâm mộ khống bình, màu sắc sặc sỡ.
Nhưng mà trên hot search, hình ảnh Lăng Chân và Ngụy Tỷ đi thảm đỏ ở vị trí cao hơn. Những tấm ảnh không qua chỉnh sửa nhưng độ thảo luận và độ hot cùng bùng nổ. Mà chính cô thì đã rơi khỏi top ba mươi tên, nhìn không thấy bóng dáng.
... Cô lại thua.
Cho dù ngầm đồng ý cho Tưởng Mỹ dùng thủ đoạn hèn hạ nhưng cô vẫn không thắng nổi cô ta.
Giản Ôn Di khó chịu không ngồi nữa, đứng dậy rời khỏi hội trường ra ngoài hít thở không khí. Nhưng cô vừa đi tới một góc thì đã bị người ta ngăn lại.
Xung quanh yên tĩnh, Lăng Chân đứng trước mặt cô.
Trong giây phút đó Giản Ôn Di hơi bối rối, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Lăng Chân? Đã lâu không gặp, tìm tôi có chuyện gì sao?"
Hai người đã thầm tranh đấu mấy lần, chính xác là đây là lần đầu tiên đối mặt.
Lăng Chân đi thẳng vào vấn đề: "Cô không có ý định xin lỗi tôi à."
Con ngươi của Giản Ôn Di hơi co rút lại: "Xin lỗi? Có phải cô hiểu lầm chuyện gì rồi không, tôi chẳng hề làm gì cả."
Đúng thế, những chuyện này nữ chính sẽ không đích thân làm, đều có con chốt thí làm thay.
Lăng Chân gật gật đầu: "Cô không tự mình làm... Cô không tự tay nhốt tôi vào toilet, cũng không tự tay chụp lén ảnh tạp chí của tôi, nhưng cô lại ngầm cho phép người khác đi làm, không phải sao?"
Tay của Giản Ôn Di để xuôi bên người hơi lắc một chút, cô ta nói đầy logic khiến Giản Ôn Di không thể chống đỡ được.
Mặt của Lăng Chân căng thẳng, đôi mắt đen bóng mang theo vẻ sắc bén: "Tôi hi vọng cô hiểu rõ, tôi không hề có chút hứng thú gì với Thẩm Ngôn Sơ của cô, xin cô đừng xem tôi là tình địch, lại tiếp tục dùng thủ đoạn sau lưng tôi."
Cô thẳng thắn làm rõ, lập tức khiến Giản Ôn Di vô cùng lúng túng.
Đúng, cô đang tranh giành người yêu, chính cô cũng biết.
Nhưng đối tượng mà cô tranh giành giống như không đáng một đồng trong mắt đối phương, chuyện này khiến Giản Ôn Di càng thêm bối rối.
"Cô... Cô nói rõ ràng trước đã..."
Lăng Chân cắt ngang lời cô: "Tôi chưa từng quấy rầy mấy người, trái lại mấy người lại liên tục kiếm chuyện, cho nên... Bây giờ nói xin lỗi được rồi chứ?"
Sắc mặt Giản Ôn Di thay đổi mấy lần, cuối cùng không chịu được điệu bộ này của cô nên cúi đầu nói: "Thật xin lỗi."
Lăng Chân nói "Không sao", sau đó cầm điện thoại di động lên, bấm kết thúc ghi âm.
Giản Ôn Di ngẩn người.
Lăng Chân lưu trữ file ghi âm lại, sau đó bày tư thế bắt tay: "Sau này nếu cô lại dùng những thủ đoạn này nữa thì tôi sẽ công bố đoạn ghi âm này ra ánh sáng, không thành vấn đề chứ?"
Cô nở nụ cười xinh đẹp, giơ điện thoại lên.
Lúc này Giản Ôn D mới ý thức được từ đầu tới đuôi mình đều bị nàng ta dẫn dắt, đến lúc đó ngay cả đánh trả cô cũng không có sức đánh trả.
Cuối cùng cô đành oan ức đưa tay bắt tay Lăng Chân: "... Không thành vấn đề."
Tâm trạng của Lăng Chân tốt hơn nhiều, trước khi đi cô nhớ ra việc gì đó, nói với giọng điệu ghét bỏ: "Hơn nữa chồng tôi rất tốt, ai mà thèm người của cô?"
Rốt cuộc Giản Ôn Di cũng là thiên kim tiểu thư, người khác rất ít khi nói nặng lời với cô ta. Sau khi Lăng Chân rời đi, cô ta đứng tại chỗ ngơ ngác một hồi, cuối cùng uất ức mà khóc.
Sau khi Lăng Chân giải quyết xong chuyện của mình thì ngân nga một khúc trở về hội trường.
Chưa đi được mấy bước, ở ngay chỗ rẽ cầu thang đã bị người kéo qua.
Ngụy Tỷ cong khóe môi, ép cô vào tường cười khẽ: "Không thèm anh ta vậy thèm anh sao?"
Lúc Lăng Chân nói chỉ muốn hả giận, không ngờ bị chính chủ nghe được, lập tức mặt đỏ bừng.
Cô sợ bị người ta trông thấy nên đẩy ngực của Ngụy Tỷ: "Tôi thuận miệng nói thôi."
Trên khóe mắt, đuôi lông mày của Ngụy Tỷ đều lộ vẻ vui vẻ, anh nắm cổ tay tinh tế của cô, khen cô: "Làm tốt lằm."
Thật ra lúc Lăng Chân đi tìm Giản Ôn Di cũng không muốn quá nhiều, mục đích của cô rất đơn giản. Cô chỉ hi vọng cắt đứt mối liên hệ giữa mình và nam nữ chủ, bọn họ cách xa cô và Ngụy Tỷ một chút.
Dựa theo kịch bản trong sách, đến khi nam chính bắt đầu quay <<Tâm Tường>> thì phần diễn của Ngụy Tỷ gần như kết thúc. Đến lúc đó Ngụy Tỷ không mạo hiểm hắc hóa, cũng không biến mất trong thế giới này thì cô cũng có thể yên tâm rồi.
Lăng Chân cũng cảm thấy chính mình làm rất tốt, nên giương cằm lên: "Chỉ tạm được thôi."
Ngụy Tỷ cười khẽ, vuốt tóc cô: "Chờ khi buổi đấu giá kết thúc thì cùng trở về đi."
Lăng Chân ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Buổi đấu giá trong đêm tiệc từ thiện là hoạt động được tiến hành sau cùng, vật phẩm đấu giá có lá trà đắt đỏ, đồ sứ, còn có châu báu đồ trang sức. Nghe nói có một sợi dây chuyền kim cương tên là "Trái tim địa cực" được xem như thứ quan trọng trong tối nay, có rất nhiều ngôi sao nữ âm thầm chuẩn bị ra tay.
Nhưng mà đây là trò chơi của kẻ có tiền, Lăng Chân biết rõ mình chỉ là phú bà giấu, vì thế cũng không đi tham gia náo nhiệt.
Ngoại trừ việc các vị khách quý có thể thông gia đấu giá để làm từ thiện thì còn có thể trực tiếc quyên tiền cho đêm từ thiện.
Mặc dù chị Xuyến Xuyến nói với cô người mới đến ngồi một lát là được, không cần quyên tiền, nhưng mà Lăng Chân nghĩ đến những đứa trẻ tàn tật ở Tây Bắc nên góp chút tiền.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng quyên tặng ba mươi vạn nhân dân tệ, đó là số tiền được Văn Hiểu Ninh trả lợi.
Lúc điền đơn quyên tiền trong lòng Lăng Chân nóng lên, chắc là bây giờ Ngụy Tỷ cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ lương thiện này!
Khi hoạt động kết thúc, hai người trước sau trở lại xe của Ngụy Tỷ.
Lăng Chân khoe khoang nói: "Tiểu phú bà đây cũng quyên tiền!"
Ngụy Tỷ cầm một hộp vải nhung màu đen trong tay, nhìn cô: "Vui thế à?"
Lăng Chân cười tủm tỉm: "Làm người tốt thật vui sướng mà."
Ngụy Tỷ cười.
Anh đưa hộp trong tay cho cô: "Thưởng cho em."
Lăng Chân tưởng là thức ăn gì, mở ra xem thì lại thấy một sợi dây chuyền kim cương.
Cô lại mở to hai mắt, khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì..."
Ngụy Tỷ cười khẽ: "Quà tặng."
Bình luận facebook