Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Đồ đểu
Sau khi Tống Chỉ share video, cô ta đã đăng riêng một Weibo dài.
Nội dung chính là: Tuy rằng chị gái bạn nhảy rất xinh đẹp và phối hợp rất ăn ý với nam thần. Nhưng mà! Từ góc độ chuyên nghiệp và thị giác của người hâm mộ nhiều năm mà nói thì vấn đề rất lớn!
Cô Tống Chỉ ấy nói thẳng vào vấn đề rằng cô ta thích phiên bản <
> một người của Ôn Tử Sơ hơn.
Lăng Chân mở Weibo đọc cao kiến của cô ta, phải công nhận là đối phương dùng từ vừa nghiêm khắc vừa khéo léo, chê đúng thâm hậu, không hổ là người có kinh nghiệm marketing dày dặn.
Cô ta nói rằng vũ đạo của phiên bản nhảy đôi không tệ, thậm chí có thể nói là biên đạo vô cùng tinh tế khéo léo, nhưng mà bạn nhảy nữ của Sơ thần trong điệu nhảy này lại có một chút bấp bênh không thể giải thích được. Cái sự bấp bênh này người ngoài ngành không nhìn ra được, nhưng cô ta thì đã xem <> rất nhiều lần cho nên có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Dịch ra thì có nghĩa là, phiên bản nhảy đôi của <> rất tốt, nhưng Lăng Chân không xứng.
Đây là lập luận thứ nhất của cô Tống Chỉ.
Cố Tiểu Mộng đã rất tức giận sau khi đọc nó, nhưng Lăng Chân lại vô cùng bình tĩnh, ngón tay tiếp tục vuốt lên.
Tiếp theo, cô Tống Chỉ lại dùng giọng văn ôn nhu để đánh giá chi tiết trình độ nhảy của Lăng Chân.
Tóm lược lại chính là ba từ: Không chuyên nghiệp.
Vị nữ sĩ này văn vẻ rất dài dòng, cô ta nói rằng mặc dù lúc Lăng Chân nhảy không phải là không đẹp, nhưng phong cách nhảy quá thô sơ giản lược, giống như cành cây chưa bao giờ được cắt tỉa, lúc tiến hành các tổ hợp động tác phối hợp thì quá tùy ý… Vì vậy đứng trước sự tinh vi khéo léo của Ôn Tử Sơ thì rất không ăn nhập.
Cuối Weibo, cô Tống Chỉ nhẹ nhàng bày tỏ rằng ý kiến của mình chỉ mang tính chất tham khảo, cũng nhân tiện biểu đạt tình yêu bất biến của mình với tư cách là một người hâm mộ lâu năm. Còn tag tài khoản @Ôn Tử Sơ vốn hầu như chưa từng online bao giờ và kêu gọi "Sơ thần, bất luận anh là người thế nào, em vẫn yêu anh!"
Nói cách khác, cho dù Sơ thần anh bị ép phải hợp tác với tiểu minh tinh, bị cô ta liên lụy thì trong lòng em anh vẫn là anh của ban đầu!
Cố Tiểu Mộng gần như muốn quăng điện thoại của mình sau khi đọc xong: Loại người gì thế này!!
Cô ấy ăn nói vụng về, không biết diễn tả thế nào, nhưng bài Weibo của Tống Chỉ từ đầu đến cuối rất âm dương quái gở, cố tình dìm hàng Lăng Chân. Mặc dù Tống Chỉ rất nổi tiếng trong giới, nhưng cũng chẳng phải người tai to mặt lớn gì cơ mà?
Tống Chỉ luôn kinh doanh đúng chỗ đúng lúc và có khá nhiều người hâm mộ. Sau khi cô ta đăng bài Weibo kia lên, tập thể lông chân kia cũng bắt đầu xuất động, nhao nhao phụ họa.
Nhưng rõ ràng là fan của Lăng Chân nhiều hơn cô ta rất nhiều, vừa thấy có người tìm tới cửa kiếm chuyện thì lập tức sáp tới. Hai phe tranh cãi trong phần bình luận, và lượt bình luận trong bài Weibo kia của Tống Chỉ nhanh chóng vượt qua mười nghìn lượt, nhanh chóng chuyển từ một cuộc thảo luận tính chuyên nghiệp sang cuộc đấu đá giữa những người hâm mộ.
Lăng Chân chưa nói gì, Hình Lập đã gọi điện thoại tới trước.
"Đối phương rõ ràng là đang thừa cơ kiếm fame, không cần tức giận." Hình Lập cũng thấy rất kỳ lạ: "Hiện nay giới nghệ thuật cũng phổ biến vòng fan thế này sao?"
Nhưng tâm tình của Lăng Chân lại tốt đến bất ngờ: "Thầy yên tâm, em không tức giận đâu."
Rốt cuộc, Tống Chỉ có thể không biết rằng, Lăng Chân-cái người nhảy rất xấu trong mắt cô ta lại được đích thân nam thần của cô ta lựa chọn để hợp tác~
Hình Lập thở phào nhẹ nhõm: "Bên đó nhất định sẽ tận dụng cơ hội để kinh doanh, chỉ cần đối phó hợp tình hợp lý là được."
Lăng Chân ngoan ngoãn nói vâng.
Cô cúp điện thoại, Cố Tiểu Mộng lo âu nhìn cô.
Trong lòng của cô bé mười mấy tuổi, đây chính là một vấn đề rất lớn. Tiểu Mộng do dự hỏi: "Chị Chân Chân, hay là chị tìm Ngụy tổng giúp đỡ đi..."
Lăng Chân mỉm cười.
Chút chuyện vặt này không cần làm phiền Ngụy Tỷ, cô có thể tự mình xử lý được.
Quả nhiên, không lâu sau, đối phương đã mua một hot search với từ khóa là #Tống Chỉ đánh giá Lăng Chân#. Đánh giá một cách cẩn thận, cách dùng từ khóa này rất có ý tứ, đặt tên của Tống Chỉ vào vị trí người đánh giá, để những người không biết sự thật thoạt nhìn sẽ nghĩ rằng Tống Chỉ là tiền bối.
Xét về danh tiếng, Lăng Chân tất nhiên sẽ đè bẹp Tống Chỉ, nhưng làn sóng nhiệt này chỉ khiến Tống Chỉ được lợi chứ không lỗ.
Bên kia, bản thân Tống Chỉ và công ty của cô ta cũng rất hài lòng với hiệu quả hiện tại.
Đồng nghiệp nói với Tống Chỉ: “Bài viết này đã làm nổi lên sóng nhiệt, cô sẽ dễ dàng tiến quân vào thành phố A hơn. Nếu có thể để cho mọi người nhìn thấy giá trị thương mại của cô, một công ty lớn như Khánh Tỷ mới đồng ý đầu tư lên người cô.”
Trước đây Khánh Tỷ tài trợ cho chuyến lưu diễn của ca vũ đoàn Đông Phương khiến cho mọi người vô cùng thèm khát. Khánh Tỷ là công ty đầu tư hàng đầu trong làng giải trí, nếu có được sự hỗ trợ tài lực hùng hậu của họ, Tống Chỉ sẽ dễ dàng trở thành một cỗ máy hút tiền thực sự.
Tống Chỉ cong môi cười, tướng mạo cô ta ngọt ngào xinh đẹp, cô ta rất tự tin và kiêu ngạo về ngoại hình và vũ đạo của mình. Cô ta cảm thấy mình nên đứng ở vị trí cao hơn, bất kể là dụng phương pháp nào.
Cô ta và nhóm của mình đã để mắt tới Lăng Chân được một thời gian khá lâu rồi. Đăng bài lên Weibo cũng đã trải qua xem xét kỹ lưỡng, hai luận điểm được đưa ra cũng khiến phía Lăng Chân rất khó phản hồi. Từ profile của Lăng Chân quả thực là không đủ tư cách để hợp tác với Ôn Tử Sơ, và Lăng Chân cũng thực sự xuất thân từ không chuyên.
Hot search leo lên từng chút một, đúng lúc này, Lăng Chân đã đăng một Weibo.
Tống Chỉ khá tò mò không biết cô ấy sẽ phản hồi như thế nào nên nhấp vào để xem.
[@Lăng Chân: Thấy mọi người đều có ý muốn thảo luận thế nên tôi cũng tới thảo luận một cách lý trí một chút nhé [xấu hổ]
Cái đẹp là một thứ rất chủ quan, không nên có tiêu chuẩn thống nhất hoàn toàn, cũng không nên có những hạn chế và quy tắc. Đích thật là tôi nhảy theo phong cách riêng của mình và rất vui khi được mọi người yêu thích…]
Nửa phần trên viết rất đúng chuẩn mực, tất cả đều nằm trong phạm vi tầm bắn của nhóm Tống Chỉ, nhưng bắt đầu từ câu sau, đột nhiên không đúng cho lắm.
[Thực ra, khi thầy Ôn đến mời tôi, tôi đã rất do dự…]
Ôn Tử Sơ chủ động mời cô ta sao? Đang khoác lác hả?
[Là một người mới, tôi cũng lo lắng rằng năng lực biểu diễn của mình không đủ sẽ ảnh hưởng đến màn trình diễn của toàn bộ sân khấu. Nhưng thầy Ôn khẳng định tôi, tin tưởng tôi. Dưới sự dẫn dắt của các tiền bối xuất sắc, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhất mọi bài trình diễn.
Sau khi lần đầu tiên biểu diễn <> ra trước mắt mọi người, tôi đã thấp thỏm hỏi thầy Ôn, và đánh giá của thầy là khẳng định tốt. Vì vậy từ đó, chúng tôi đã liên tục biểu diễn điệu nhảy này ở ba thành phố.
Ở đây, tôi cũng muốn cảm ơn thầy @Ôn Tử Sơ vì sự giúp đỡ và tin tưởng của thầy ấy đối với tôi. Sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng để mang đến cho mọi người những màn trình diễn chuyên nghiệp hơn nữa~]
Cố Tiểu Mộng đã chứng kiến toàn bộ quá trình gõ chữ của Lăng Chân, sau khi đọc xong nội dung, cô ấy đã cười như không thể cười được nữa.
“Ha ha ha ha đã làm sao đâu á!” Cố Tiểu Mộng điên cuồng vỗ tay.
Trong hai ba trăm chữ ngắn ngủn của Lăng Chân đã diễn đạt được ba ý chính: Một là ngại quá, cơ mà thầy Ôn đã mời tôi đó. Hai là thầy Ôn đã khẳng định với phần trình diễn của tôi, ai kia đá xéo nửa ngày cuối cùng chính là vả mặt thầy ấy. Ba là nếu tôi nhảy không đẹp thì sớm đã bị đá xuống sân khấu rồi chứ làm gì có thể biểu diễn nhiều lần như vậy chứ.
Chính chủ phát ngôn xong, fan giống như được xoa bóp đến sảng khoái, trong khu bình luận là một đại dương sung sướng.
Rất nhanh, bình luận hot nhất trở thành [Mọi người đừng có mà tới chỗ chúng tôi làm phiền nữa, chúng tôi không phải là nhà xóa đói giảm nghèo [cười khẽ] đừng để cho mấy cái thứ đu fame trục lợi làm cho hồ đồ]
Kết quả là không còn ai chạy tới bài Weibo của Tống Chỉ cãi cọ nữa, bài Weibo của cô ta bị gạt sang một bên trên hot search, bắt đầu trở nên có chút xấu hổ.
Tống Chỉ có chút mất mặt, nhưng vẫn vững vàng không rút lui khỏi hot search.
Kết quả là chẳng bao lâu sau, Weibo của Lăng Chân lại có động thái mới.
Tống Chỉ mò vào xem.
[@Ôn Tử Sơ đã thích Weibo này "Thấy mọi người đều có ý muốn thảo luận...]
Thế mà Ôn Tử Sơ lại đăng nhập Weibo để thả like cho bài đăng của Lăng Chân!
Đây chưa phải là điều đáng xấu hổ nhất! Điều đáng xấu hổ nhất chính là hơn một tiếng trước, Weibo của Tống Chỉ cũng tag tên @Ôn Tử Sơ, nhưng mà đối phương chẳng mảy may để ý đến cô ta.
Do đó, hot search của cô ta đã chính thức trở thành một hiện trường thất bại quy mô lớn.
Mười phút sau, hot search #Tống Chỉ đánh giá Lăng Chân# hạ cánh khẩn cấp từ vị trí thứ bảy xuống bốn mươi tám, qua thêm năm phút nữa, hot search này đã biến mất.
Khi Lăng Chân thay quần áo khiêu vũ xong thì có liếc nhìn Weibo, Tống Chỉ đã xóa bài Weibo dài dòng kia của cô ta đi rồi.
Cô lè lưỡi, cảm thấy có chút sảng khoái.
Sau khi trở về nhà, khóe mắt và đuôi lông mày của cô vẫn còn chút cong lên, bị Ngụy Tỷ đã phát hiện, anh hỏi cô: "Vui vẻ chuyện gì đó."
Lăng Chân đắc ý khoe: "Hôm nay em siêu lợi hại!"
Ngụy Tỷ kéo người đến trước mặt, véo chóp mũi của cô một cái: "Lợi hại thế nào?"
Con ngươi của Lăng Chân đen long lanh: "Em đã đánh một đồ đểu."
“Đồ đểu?” Ngụy Tỷ khẽ nhướng mày: “Ai bắt nạt em à?”
Vấn đề đã được giải quyết xong, Lăng Chân không muốn cáo trạng với anh, vì vậy chỉ cười hì hì rồi lảng tránh.
Ngụy Tỷ rũ mắt nhìn cô, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng vài ngày sau, Lăng Chân phát hiện hình như vấn đề này vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Bởi vì chủ nhân của vấn đề đã trực tiếp tìm tới.
Trong số các vũ công của đoàn Nam Phương đến với đoàn để giao lưu học hỏi, có cô Tống Chỉ này.
Trong lần đối đầu trước trên Weibo, người của vũ đoàn đều lén theo dõi, lần này thấy hai người đụng độ đều nhao nhao có thái độ muốn xem kịch hay.
Lăng Chân cũng không để ý lắm đến cô ta, tùy tiện liếc nhìn qua một chút, đích thực là một mỹ nữ mắt to, mặt nhỏ, vóc người đẹp thế thôi chứ không hơn. Nhưng cùng thời khắc đó, Tống Chỉ lại đang quan sát Lăng Chân vô cùng cẩn thận.
Minh tinh và người thường đúng là cách nhau một bức tường, Lăng Chân đứng trong một đám đông cũng đủ bắt mắt. Tống Chỉ cảm thấy chua xót khi nghĩ đến việc Ôn Tử Sơ chủ động mời Lăng Chân hợp tác.
Tuy nhiên, dù sao thì bây giờ cô và Lăng Chân cũng đã ở chung một thành phố. Tống Chỉ nghĩ đến vừa nãy công ty hỗ trợ cô giải quyết sự việc kia thì lại hất cằm lên.
Sau khi giới thiệu các thứ thì các vũ công viếng thăm được tự do hoạt động, trưởng đoàn lại gọi Lăng Chân tới.
Nhìn vẻ mặt tội lỗi của trưởng đoàn, trong lòng Lăng Chân mơ hồ có chút dự cảm.
Quả nhiên, trưởng đoàn mở miệng nói: "Slot múa đơn cuối cùng đã bị công ty của Tống Chỉ giành lấy."
Lăng Chân gật đầu, không ngạc nhiên cho lắm.
Trưởng đoàn cũng không ngờ sự việc nắm chắc phần thắng như vậy lại bị cuỗm mất, cảm thấy rất tội lỗi mà nhìn cô gái trước mặt: “Nhóm nhảy trong đoàn đã được định rồi, tôi sẽ giao cho em làm vũ công chính, thấy được không?"
Thế này là thấy đủ coi trọng cô rồi, Lăng Chân không phải người không biết tốt xấu, cô rất nghiêm túc gật đầu: "Cám ơn trưởng đoàn, em sẽ chuẩn bị tốt."
Trưởng đoàn xua tay để cô đi.
Cái cô Tống kia rất tự tin gia nhập vào vũ đoàn, nhưng vì nỗi tủi nhục trước đó đã thua nên không đến để khiêu khích Lăng Chân nữa. Nhưng Lăng Chân thấy cô ta thì lại thấy có chút phiền nên hôm nay bèn về nhà sớm thật sớm.
Về đến nhà, Ngụy Tỷ vẫn chưa về. Lăng Chân nằm dài trên ghế sô pha, lắc chân một cách nhàm chán.
Mấy chục phút sau, cửa nhà mở ra, Ngụy Tỷ từ ngoài bước vào.
Lăng Chân đang lắc lư trong phòng khách, quay người lại thì thấy Ngụy Tỷ đang xách một túi xương đòn vịt của cửa tiệm mà cô thích, bước tới đặt lên bàn.
Không biết tại sao nhưng mà kể từ giây phút nhìn thấy Ngụy Tỷ, sự bí bách cùng ủy khuất vốn không quá rõ ràng trong lòng Lăng Chân đột nhiên bùng lên.
Mũi giày của cô chạm nhau, cô cúi đầu, vặn vẹo ngón tay.
Mới đầu Ngụy Tỷ không để ý, vào nhà vệ sinh rửa tay trước.
Lăng Chân hít hít mũi, cảm thấy bản thân mình quá làm kiêu, nhưng khóe mắt đã hơi đỏ.
Ngụy Tỷ trở ra mới thoáng nhìn, anh dừng lại, đi tới ôm gò má của cô: "Em sao vậy?"
Giọng người đàn ông trầm thấp và ôn nhu.
Lăng Chân nghĩ: Lúc cô đánh đồ đểu đã rất ngầu và rất ác, sao mà anh ấy vừa mới hỏi như vậy mà cô đã muốn khóc rồi chứ.
...Đã vậy đây còn không phải là chuyện gì to tát.
Lăng Chân đỏ hoe hai mắt, muốn dụi, nhưng bị Ngụy Tỷ ngăn lại: "Đừng dùng tay dụi, bẩn."
Cô thật ấm ức mà, mếu miệng: "Em bẩn hồi nào chứ."
Ngón tay vừa rửa sạch của Ngụy Tỷ lành lạnh, thơm mùi nước rửa tay, xoa nhẹ nhàng lên vùng da non mềm trên mắt của cô.
"Ai đã bắt nạt em?" Anh hỏi: "Nói cho nghe."
Thực sự là mỗi lần Lăng Chân bị người ta chơi xấu tâm trạng đều sẽ rất tệ, cô luôn chán ghét những ác ý vô cớ. Nhưng trước đây cô không hề thấy ủy khuất thế này, tự nhiên bây giờ lại mong manh kỳ quái đến vậy.
Cô gái nhỏ giận hờn không nói, Ngụy Tỷ dứt khoát ôm cô ngồi xuống sô pha. Lăng Chân dựa vào lòng ngực anh, khịt mũi và vặn vẹo các ngón tay.
Vặn vẹo một hồi, điện thoại di động của Ngụy Tỷ vang lên. Lăng Chân sụt sịt muốn đứng dậy: "Anh bận việc của anh đi..."
Ngụy Tỷ kéo cô xuống, tiện tay cầm điện thoại lên xem.
Là một tin nhắn: "Xin chào Ngụy tổng, tôi là Tống Chỉ của công ty truyền thông xx, mạo muội làm phiền anh..."
Ngụy Tỷ chỉ liếc mắt xem rồi ném điện thoại sang một bên.
Sau đó anh ôm cô gái trong lòng và trở người cô lại để cô đối mặt với mình, sau đó dụi cô vào lòng và hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô.
Lăng Chân muốn né.
"Không nói lý do mà còn đòi anh an ủi em…" Ngụy Tỷ hôn lên khóe môi cô: "Sao em lại hư như vậy, hả?"
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cũng là tiên tử bị Ngụy tổng chìu hư!!!
Nội dung chính là: Tuy rằng chị gái bạn nhảy rất xinh đẹp và phối hợp rất ăn ý với nam thần. Nhưng mà! Từ góc độ chuyên nghiệp và thị giác của người hâm mộ nhiều năm mà nói thì vấn đề rất lớn!
Cô Tống Chỉ ấy nói thẳng vào vấn đề rằng cô ta thích phiên bản <
> một người của Ôn Tử Sơ hơn.
Lăng Chân mở Weibo đọc cao kiến của cô ta, phải công nhận là đối phương dùng từ vừa nghiêm khắc vừa khéo léo, chê đúng thâm hậu, không hổ là người có kinh nghiệm marketing dày dặn.
Cô ta nói rằng vũ đạo của phiên bản nhảy đôi không tệ, thậm chí có thể nói là biên đạo vô cùng tinh tế khéo léo, nhưng mà bạn nhảy nữ của Sơ thần trong điệu nhảy này lại có một chút bấp bênh không thể giải thích được. Cái sự bấp bênh này người ngoài ngành không nhìn ra được, nhưng cô ta thì đã xem <> rất nhiều lần cho nên có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Dịch ra thì có nghĩa là, phiên bản nhảy đôi của <> rất tốt, nhưng Lăng Chân không xứng.
Đây là lập luận thứ nhất của cô Tống Chỉ.
Cố Tiểu Mộng đã rất tức giận sau khi đọc nó, nhưng Lăng Chân lại vô cùng bình tĩnh, ngón tay tiếp tục vuốt lên.
Tiếp theo, cô Tống Chỉ lại dùng giọng văn ôn nhu để đánh giá chi tiết trình độ nhảy của Lăng Chân.
Tóm lược lại chính là ba từ: Không chuyên nghiệp.
Vị nữ sĩ này văn vẻ rất dài dòng, cô ta nói rằng mặc dù lúc Lăng Chân nhảy không phải là không đẹp, nhưng phong cách nhảy quá thô sơ giản lược, giống như cành cây chưa bao giờ được cắt tỉa, lúc tiến hành các tổ hợp động tác phối hợp thì quá tùy ý… Vì vậy đứng trước sự tinh vi khéo léo của Ôn Tử Sơ thì rất không ăn nhập.
Cuối Weibo, cô Tống Chỉ nhẹ nhàng bày tỏ rằng ý kiến của mình chỉ mang tính chất tham khảo, cũng nhân tiện biểu đạt tình yêu bất biến của mình với tư cách là một người hâm mộ lâu năm. Còn tag tài khoản @Ôn Tử Sơ vốn hầu như chưa từng online bao giờ và kêu gọi "Sơ thần, bất luận anh là người thế nào, em vẫn yêu anh!"
Nói cách khác, cho dù Sơ thần anh bị ép phải hợp tác với tiểu minh tinh, bị cô ta liên lụy thì trong lòng em anh vẫn là anh của ban đầu!
Cố Tiểu Mộng gần như muốn quăng điện thoại của mình sau khi đọc xong: Loại người gì thế này!!
Cô ấy ăn nói vụng về, không biết diễn tả thế nào, nhưng bài Weibo của Tống Chỉ từ đầu đến cuối rất âm dương quái gở, cố tình dìm hàng Lăng Chân. Mặc dù Tống Chỉ rất nổi tiếng trong giới, nhưng cũng chẳng phải người tai to mặt lớn gì cơ mà?
Tống Chỉ luôn kinh doanh đúng chỗ đúng lúc và có khá nhiều người hâm mộ. Sau khi cô ta đăng bài Weibo kia lên, tập thể lông chân kia cũng bắt đầu xuất động, nhao nhao phụ họa.
Nhưng rõ ràng là fan của Lăng Chân nhiều hơn cô ta rất nhiều, vừa thấy có người tìm tới cửa kiếm chuyện thì lập tức sáp tới. Hai phe tranh cãi trong phần bình luận, và lượt bình luận trong bài Weibo kia của Tống Chỉ nhanh chóng vượt qua mười nghìn lượt, nhanh chóng chuyển từ một cuộc thảo luận tính chuyên nghiệp sang cuộc đấu đá giữa những người hâm mộ.
Lăng Chân chưa nói gì, Hình Lập đã gọi điện thoại tới trước.
"Đối phương rõ ràng là đang thừa cơ kiếm fame, không cần tức giận." Hình Lập cũng thấy rất kỳ lạ: "Hiện nay giới nghệ thuật cũng phổ biến vòng fan thế này sao?"
Nhưng tâm tình của Lăng Chân lại tốt đến bất ngờ: "Thầy yên tâm, em không tức giận đâu."
Rốt cuộc, Tống Chỉ có thể không biết rằng, Lăng Chân-cái người nhảy rất xấu trong mắt cô ta lại được đích thân nam thần của cô ta lựa chọn để hợp tác~
Hình Lập thở phào nhẹ nhõm: "Bên đó nhất định sẽ tận dụng cơ hội để kinh doanh, chỉ cần đối phó hợp tình hợp lý là được."
Lăng Chân ngoan ngoãn nói vâng.
Cô cúp điện thoại, Cố Tiểu Mộng lo âu nhìn cô.
Trong lòng của cô bé mười mấy tuổi, đây chính là một vấn đề rất lớn. Tiểu Mộng do dự hỏi: "Chị Chân Chân, hay là chị tìm Ngụy tổng giúp đỡ đi..."
Lăng Chân mỉm cười.
Chút chuyện vặt này không cần làm phiền Ngụy Tỷ, cô có thể tự mình xử lý được.
Quả nhiên, không lâu sau, đối phương đã mua một hot search với từ khóa là #Tống Chỉ đánh giá Lăng Chân#. Đánh giá một cách cẩn thận, cách dùng từ khóa này rất có ý tứ, đặt tên của Tống Chỉ vào vị trí người đánh giá, để những người không biết sự thật thoạt nhìn sẽ nghĩ rằng Tống Chỉ là tiền bối.
Xét về danh tiếng, Lăng Chân tất nhiên sẽ đè bẹp Tống Chỉ, nhưng làn sóng nhiệt này chỉ khiến Tống Chỉ được lợi chứ không lỗ.
Bên kia, bản thân Tống Chỉ và công ty của cô ta cũng rất hài lòng với hiệu quả hiện tại.
Đồng nghiệp nói với Tống Chỉ: “Bài viết này đã làm nổi lên sóng nhiệt, cô sẽ dễ dàng tiến quân vào thành phố A hơn. Nếu có thể để cho mọi người nhìn thấy giá trị thương mại của cô, một công ty lớn như Khánh Tỷ mới đồng ý đầu tư lên người cô.”
Trước đây Khánh Tỷ tài trợ cho chuyến lưu diễn của ca vũ đoàn Đông Phương khiến cho mọi người vô cùng thèm khát. Khánh Tỷ là công ty đầu tư hàng đầu trong làng giải trí, nếu có được sự hỗ trợ tài lực hùng hậu của họ, Tống Chỉ sẽ dễ dàng trở thành một cỗ máy hút tiền thực sự.
Tống Chỉ cong môi cười, tướng mạo cô ta ngọt ngào xinh đẹp, cô ta rất tự tin và kiêu ngạo về ngoại hình và vũ đạo của mình. Cô ta cảm thấy mình nên đứng ở vị trí cao hơn, bất kể là dụng phương pháp nào.
Cô ta và nhóm của mình đã để mắt tới Lăng Chân được một thời gian khá lâu rồi. Đăng bài lên Weibo cũng đã trải qua xem xét kỹ lưỡng, hai luận điểm được đưa ra cũng khiến phía Lăng Chân rất khó phản hồi. Từ profile của Lăng Chân quả thực là không đủ tư cách để hợp tác với Ôn Tử Sơ, và Lăng Chân cũng thực sự xuất thân từ không chuyên.
Hot search leo lên từng chút một, đúng lúc này, Lăng Chân đã đăng một Weibo.
Tống Chỉ khá tò mò không biết cô ấy sẽ phản hồi như thế nào nên nhấp vào để xem.
[@Lăng Chân: Thấy mọi người đều có ý muốn thảo luận thế nên tôi cũng tới thảo luận một cách lý trí một chút nhé [xấu hổ]
Cái đẹp là một thứ rất chủ quan, không nên có tiêu chuẩn thống nhất hoàn toàn, cũng không nên có những hạn chế và quy tắc. Đích thật là tôi nhảy theo phong cách riêng của mình và rất vui khi được mọi người yêu thích…]
Nửa phần trên viết rất đúng chuẩn mực, tất cả đều nằm trong phạm vi tầm bắn của nhóm Tống Chỉ, nhưng bắt đầu từ câu sau, đột nhiên không đúng cho lắm.
[Thực ra, khi thầy Ôn đến mời tôi, tôi đã rất do dự…]
Ôn Tử Sơ chủ động mời cô ta sao? Đang khoác lác hả?
[Là một người mới, tôi cũng lo lắng rằng năng lực biểu diễn của mình không đủ sẽ ảnh hưởng đến màn trình diễn của toàn bộ sân khấu. Nhưng thầy Ôn khẳng định tôi, tin tưởng tôi. Dưới sự dẫn dắt của các tiền bối xuất sắc, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhất mọi bài trình diễn.
Sau khi lần đầu tiên biểu diễn <> ra trước mắt mọi người, tôi đã thấp thỏm hỏi thầy Ôn, và đánh giá của thầy là khẳng định tốt. Vì vậy từ đó, chúng tôi đã liên tục biểu diễn điệu nhảy này ở ba thành phố.
Ở đây, tôi cũng muốn cảm ơn thầy @Ôn Tử Sơ vì sự giúp đỡ và tin tưởng của thầy ấy đối với tôi. Sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng để mang đến cho mọi người những màn trình diễn chuyên nghiệp hơn nữa~]
Cố Tiểu Mộng đã chứng kiến toàn bộ quá trình gõ chữ của Lăng Chân, sau khi đọc xong nội dung, cô ấy đã cười như không thể cười được nữa.
“Ha ha ha ha đã làm sao đâu á!” Cố Tiểu Mộng điên cuồng vỗ tay.
Trong hai ba trăm chữ ngắn ngủn của Lăng Chân đã diễn đạt được ba ý chính: Một là ngại quá, cơ mà thầy Ôn đã mời tôi đó. Hai là thầy Ôn đã khẳng định với phần trình diễn của tôi, ai kia đá xéo nửa ngày cuối cùng chính là vả mặt thầy ấy. Ba là nếu tôi nhảy không đẹp thì sớm đã bị đá xuống sân khấu rồi chứ làm gì có thể biểu diễn nhiều lần như vậy chứ.
Chính chủ phát ngôn xong, fan giống như được xoa bóp đến sảng khoái, trong khu bình luận là một đại dương sung sướng.
Rất nhanh, bình luận hot nhất trở thành [Mọi người đừng có mà tới chỗ chúng tôi làm phiền nữa, chúng tôi không phải là nhà xóa đói giảm nghèo [cười khẽ] đừng để cho mấy cái thứ đu fame trục lợi làm cho hồ đồ]
Kết quả là không còn ai chạy tới bài Weibo của Tống Chỉ cãi cọ nữa, bài Weibo của cô ta bị gạt sang một bên trên hot search, bắt đầu trở nên có chút xấu hổ.
Tống Chỉ có chút mất mặt, nhưng vẫn vững vàng không rút lui khỏi hot search.
Kết quả là chẳng bao lâu sau, Weibo của Lăng Chân lại có động thái mới.
Tống Chỉ mò vào xem.
[@Ôn Tử Sơ đã thích Weibo này "Thấy mọi người đều có ý muốn thảo luận...]
Thế mà Ôn Tử Sơ lại đăng nhập Weibo để thả like cho bài đăng của Lăng Chân!
Đây chưa phải là điều đáng xấu hổ nhất! Điều đáng xấu hổ nhất chính là hơn một tiếng trước, Weibo của Tống Chỉ cũng tag tên @Ôn Tử Sơ, nhưng mà đối phương chẳng mảy may để ý đến cô ta.
Do đó, hot search của cô ta đã chính thức trở thành một hiện trường thất bại quy mô lớn.
Mười phút sau, hot search #Tống Chỉ đánh giá Lăng Chân# hạ cánh khẩn cấp từ vị trí thứ bảy xuống bốn mươi tám, qua thêm năm phút nữa, hot search này đã biến mất.
Khi Lăng Chân thay quần áo khiêu vũ xong thì có liếc nhìn Weibo, Tống Chỉ đã xóa bài Weibo dài dòng kia của cô ta đi rồi.
Cô lè lưỡi, cảm thấy có chút sảng khoái.
Sau khi trở về nhà, khóe mắt và đuôi lông mày của cô vẫn còn chút cong lên, bị Ngụy Tỷ đã phát hiện, anh hỏi cô: "Vui vẻ chuyện gì đó."
Lăng Chân đắc ý khoe: "Hôm nay em siêu lợi hại!"
Ngụy Tỷ kéo người đến trước mặt, véo chóp mũi của cô một cái: "Lợi hại thế nào?"
Con ngươi của Lăng Chân đen long lanh: "Em đã đánh một đồ đểu."
“Đồ đểu?” Ngụy Tỷ khẽ nhướng mày: “Ai bắt nạt em à?”
Vấn đề đã được giải quyết xong, Lăng Chân không muốn cáo trạng với anh, vì vậy chỉ cười hì hì rồi lảng tránh.
Ngụy Tỷ rũ mắt nhìn cô, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng vài ngày sau, Lăng Chân phát hiện hình như vấn đề này vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Bởi vì chủ nhân của vấn đề đã trực tiếp tìm tới.
Trong số các vũ công của đoàn Nam Phương đến với đoàn để giao lưu học hỏi, có cô Tống Chỉ này.
Trong lần đối đầu trước trên Weibo, người của vũ đoàn đều lén theo dõi, lần này thấy hai người đụng độ đều nhao nhao có thái độ muốn xem kịch hay.
Lăng Chân cũng không để ý lắm đến cô ta, tùy tiện liếc nhìn qua một chút, đích thực là một mỹ nữ mắt to, mặt nhỏ, vóc người đẹp thế thôi chứ không hơn. Nhưng cùng thời khắc đó, Tống Chỉ lại đang quan sát Lăng Chân vô cùng cẩn thận.
Minh tinh và người thường đúng là cách nhau một bức tường, Lăng Chân đứng trong một đám đông cũng đủ bắt mắt. Tống Chỉ cảm thấy chua xót khi nghĩ đến việc Ôn Tử Sơ chủ động mời Lăng Chân hợp tác.
Tuy nhiên, dù sao thì bây giờ cô và Lăng Chân cũng đã ở chung một thành phố. Tống Chỉ nghĩ đến vừa nãy công ty hỗ trợ cô giải quyết sự việc kia thì lại hất cằm lên.
Sau khi giới thiệu các thứ thì các vũ công viếng thăm được tự do hoạt động, trưởng đoàn lại gọi Lăng Chân tới.
Nhìn vẻ mặt tội lỗi của trưởng đoàn, trong lòng Lăng Chân mơ hồ có chút dự cảm.
Quả nhiên, trưởng đoàn mở miệng nói: "Slot múa đơn cuối cùng đã bị công ty của Tống Chỉ giành lấy."
Lăng Chân gật đầu, không ngạc nhiên cho lắm.
Trưởng đoàn cũng không ngờ sự việc nắm chắc phần thắng như vậy lại bị cuỗm mất, cảm thấy rất tội lỗi mà nhìn cô gái trước mặt: “Nhóm nhảy trong đoàn đã được định rồi, tôi sẽ giao cho em làm vũ công chính, thấy được không?"
Thế này là thấy đủ coi trọng cô rồi, Lăng Chân không phải người không biết tốt xấu, cô rất nghiêm túc gật đầu: "Cám ơn trưởng đoàn, em sẽ chuẩn bị tốt."
Trưởng đoàn xua tay để cô đi.
Cái cô Tống kia rất tự tin gia nhập vào vũ đoàn, nhưng vì nỗi tủi nhục trước đó đã thua nên không đến để khiêu khích Lăng Chân nữa. Nhưng Lăng Chân thấy cô ta thì lại thấy có chút phiền nên hôm nay bèn về nhà sớm thật sớm.
Về đến nhà, Ngụy Tỷ vẫn chưa về. Lăng Chân nằm dài trên ghế sô pha, lắc chân một cách nhàm chán.
Mấy chục phút sau, cửa nhà mở ra, Ngụy Tỷ từ ngoài bước vào.
Lăng Chân đang lắc lư trong phòng khách, quay người lại thì thấy Ngụy Tỷ đang xách một túi xương đòn vịt của cửa tiệm mà cô thích, bước tới đặt lên bàn.
Không biết tại sao nhưng mà kể từ giây phút nhìn thấy Ngụy Tỷ, sự bí bách cùng ủy khuất vốn không quá rõ ràng trong lòng Lăng Chân đột nhiên bùng lên.
Mũi giày của cô chạm nhau, cô cúi đầu, vặn vẹo ngón tay.
Mới đầu Ngụy Tỷ không để ý, vào nhà vệ sinh rửa tay trước.
Lăng Chân hít hít mũi, cảm thấy bản thân mình quá làm kiêu, nhưng khóe mắt đã hơi đỏ.
Ngụy Tỷ trở ra mới thoáng nhìn, anh dừng lại, đi tới ôm gò má của cô: "Em sao vậy?"
Giọng người đàn ông trầm thấp và ôn nhu.
Lăng Chân nghĩ: Lúc cô đánh đồ đểu đã rất ngầu và rất ác, sao mà anh ấy vừa mới hỏi như vậy mà cô đã muốn khóc rồi chứ.
...Đã vậy đây còn không phải là chuyện gì to tát.
Lăng Chân đỏ hoe hai mắt, muốn dụi, nhưng bị Ngụy Tỷ ngăn lại: "Đừng dùng tay dụi, bẩn."
Cô thật ấm ức mà, mếu miệng: "Em bẩn hồi nào chứ."
Ngón tay vừa rửa sạch của Ngụy Tỷ lành lạnh, thơm mùi nước rửa tay, xoa nhẹ nhàng lên vùng da non mềm trên mắt của cô.
"Ai đã bắt nạt em?" Anh hỏi: "Nói cho nghe."
Thực sự là mỗi lần Lăng Chân bị người ta chơi xấu tâm trạng đều sẽ rất tệ, cô luôn chán ghét những ác ý vô cớ. Nhưng trước đây cô không hề thấy ủy khuất thế này, tự nhiên bây giờ lại mong manh kỳ quái đến vậy.
Cô gái nhỏ giận hờn không nói, Ngụy Tỷ dứt khoát ôm cô ngồi xuống sô pha. Lăng Chân dựa vào lòng ngực anh, khịt mũi và vặn vẹo các ngón tay.
Vặn vẹo một hồi, điện thoại di động của Ngụy Tỷ vang lên. Lăng Chân sụt sịt muốn đứng dậy: "Anh bận việc của anh đi..."
Ngụy Tỷ kéo cô xuống, tiện tay cầm điện thoại lên xem.
Là một tin nhắn: "Xin chào Ngụy tổng, tôi là Tống Chỉ của công ty truyền thông xx, mạo muội làm phiền anh..."
Ngụy Tỷ chỉ liếc mắt xem rồi ném điện thoại sang một bên.
Sau đó anh ôm cô gái trong lòng và trở người cô lại để cô đối mặt với mình, sau đó dụi cô vào lòng và hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô.
Lăng Chân muốn né.
"Không nói lý do mà còn đòi anh an ủi em…" Ngụy Tỷ hôn lên khóe môi cô: "Sao em lại hư như vậy, hả?"
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cũng là tiên tử bị Ngụy tổng chìu hư!!!
Bình luận facebook