Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Ông mới là rác rưởi
Ngày hôm sau, Ngụy Tỷ ăn sáng cùng với Lăng Chân rồi mới ra ngoài.
Lăng Chân ngoan ngoãn uống hết sữa nóng trong ly, Ngụy Tỷ vốn đã đi đến hành lang, khi ngoảnh lại thì cô ấy đang rụt vai bưng chén đũa, đôi mắt hạnh tròn vo, thật là ngoan hiền. Vì vậy, anh siết cà vạt bước tới, cúi xuống và hôn lên bờ môi cô, nhận được một nụ hôn có mùi sữa.
“Tối gặp lại.” Người đàn ông nói.
Lăng Chân gật đầu: "Được."
Ngụy Tỷ xuống lầu, lái xe rời đi. Lăng Chân quan sát từ cửa sổ sát đất, sau vài giây, cô đột nhiên đứng dậy, thay quần áo, chải đầu và mang giày, sau đó đeo khẩu trang và nhanh chóng đi xuống lầu.
Cô có cảm giác việc Ngụy Tỷ phải giải quyết chắc chắn không phải chuyện làm ăn, trong lòng cô cảm thấy bất an một cách khó tả, càng ngày càng mạnh.
Cô phi nhanh xuống lầu, ngồi lên chiếc taxi đã hẹn trước, chỉ vào chiếc xe đã chạy được một đoạn xa và nói: “Bác tài, đi theo anh ấy nhưng hãy giữ khoảng cách xa một chút.”
...
Ngụy Tỷ mặc một bộ âu phục màu đen sẫm, hai cánh tay trắng lạnh đặt lên vô lăng, lái xe đến nhà xưởng nhỏ mà Ngụy Viễn Lâm nói.
Nơi này thuộc về thôn Thành Trung, vị trí hơi khó tìm. Ngụy Viễn Lâm trở lại thành phố A chưa đầy một tháng nhưng lại quen thuộc rất nhanh.
Anh lái xe đến gần đó rồi tắt máy, xuống xe, lấy từ trong cốp sau ra chiếc vali đã chuẩn bị sẵn.
Mười vạn tệ tiền mặt nặng trịch trên tay.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của đội trưởng cục thành phố: "Ngụy tổng, hãy nghe theo chỉ huy và chú ý an toàn."
Cứ điểm giao dịch ma túy này đã tung hoành ngang ngược được một thời gian, nhưng những kẻ bên trong đều rất xảo quyệt, khi tẩu thoát sẽ rất khó tóm. Nếu không phải Ngụy Tỷ đúng lúc cung cấp thông tin, biết được hôm nay đám con nghiện kia sẽ tụ tập đánh bạc thì bọn họ thật sự không có điểm vào.
Tuy nhiên, bọn họ thật sự không ngờ Ngụy tổng danh tiếng lẫy lừng lại có một người cha ruột như vậy...
Kế hoạch của cảnh sát là để Ngụy Tỷ lấy danh nghĩa là người đưa tiền đi vào trong tìm hiểu phương vị và số lượng người tụ tập. Sau đó, đợi Ngụy Tỷ an toàn trở ra, cảnh sát sẽ trực tiếp xông vào. Đây chắc chắn là một việc vô cùng mạo hiểm đối với Ngụy Tỷ, bọn họ vốn chỉ đưa ra gợi ý, nhưng không ngờ anh lại hời hợt đồng ý phương án trợ giúp.
Giống như lúc này, giọng nói của Ngụy Tỷ vẫn rất thanh lạnh: "Ừm."
Xe cảnh sát dừng lại ở vị trí rất xa, nhân viên chấp pháp xuống xe, âm thầm lẻn đến dọc theo vùng ngoại vi.
Ngụy Tỷ xách theo vali đứng bên ngoài nhà xưởng, nhận được một cuộc gọi từ Ngụy Viễn Lâm.
Bởi vì tai nghe đã được kết nối nên phía cảnh sát cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói nóng nảy của Ngụy Viễn Lâm truyền đến: "Đến chưa?!"
Tai nghe lặng ngắt như tờ.
Ngụy Tỷ lạnh lùng nói: "Ừ."
"Nhanh lên!"
Đòi tiền nhiều lần rồi nên Ngụy Viễn Lâm hoàn toàn coi Ngụy Tỷ như một cỗ máy rút tiền vô tận. Bối cảnh của đầu dây bên đó rất ồn ào, nhưng lời đe dọa của Ngụy Viễn Lâm lại rất rõ ràng: "Đưa nhiều tiền quá nên bắt đầu đau lòng rồi hả? Nếu mày không nguyện ý thì tao tìm vợ mày đòi cũng được mà!"
Giọng nói của Ngụy Tỷ đều đều: "Tới ngay đây."
Cúp điện thoại xong, anh bấm vào tai nghe: "Có thể bắt đầu được chưa?"
Đội trưởng hít một hơi, đè nén sự kỳ quái trong lòng, sau đó dứt khoát ra lệnh: "Bắt đầu hành động!"
Bên kia, trong sòng bạc ở sân sau nhà xưởng, Ngụy Viễn Lâm đang ngồi ở bàn đánh bạc lớn nhất, mặt đầy nếp nhăn, vết sẹo bên hông mặt đặc biệt dữ tợn. Trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì ông anh Ngụy đến từ phía nam này xuống tay rất hào phóng nên rất được người ở đây săn đón.
Theo ông anh Ngụy này nói, hôm nay con trai ông ta sẽ gửi tiền mặt đến cho ông ta, hôm nay cũng sẽ chơi lớn.
Có người hỏi: "Con trai ông có đáng tin không? Ông không sợ nó vì nghĩa diệt thân mà tố cáo cha ruột sao?"
"Nó không dám!" Ngụy Viễn Lâm ngậm điếu thuốc, nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng sẫm: "Nó chỉ có thể nghe lời ông đây thôi!"
Bây giờ Ngụy Tỷ có mặt mũi, có fan hâm mộ, trừ phi nó dám vứt bỏ tất cả những gì mình có để giết ông, nếu không thì vĩnh viễn sẽ nghe lời ông.
Mười phút sau khi đặt điện thoại xuống, cửa sân sau đã được mở ra từ bên ngoài.
Bầu không khí trong sòng bạc vô thức yên tĩnh lại.
Sau đó, một thanh niên rất cao rất trắng từ bên ngoài bước vào.
Áo sơ mi trên người không chút tì vết, vai rộng eo hẹp, khí chất lạnh lùng cao ngạo, vừa nhìn là biết người thượng lưu.
Mà ở đây, tụ họp lũ sâu bọ dưới đáy xã hội của thành phố phồn hoa, bọn chúng bẩn thỉu, bần cùng và nghiện ma túy.
Người đàn ông đó không hợp với chỗ này.
Đồng thời, các nhân viên chấp pháp cũng đang âm thầm bao vây nhà xưởng. Đội trưởng chăm chú lắng nghe âm thanh trong tai nghe, sau tiếng mở cửa thì giọng nam gắt gỏng trong điện thoại ban nãy lại vang lên lần nữa.
"Mang tiền tới rồi à? Mang qua cho ông mày đếm một chút."
Ngụy Tỷ vô cảm, cầm theo cái vali, không nhanh không chậm đi về phía sòng bạc.
Lúc này, ở góc phòng không biết là ai đã "Trời đệch" một tiếng.
Đội trưởng lập tức căng thẳng.
Sau đó, nghe thấy người đàn ông đó "đệch" “đệch” thêm hai tiếng, đột nhiên hô lên: "Không đúng, hai ngày trước hình như tôi đã gặp người đàn ông này trong cục cảnh sát?!"
"Con mẹ nó là do cớm phái tới à?!"
Đội trưởng lập tức biết có chuyện không lành nên quyết định nhanh chóng và hét vào tai nghe: "Chặn tất cả các lối ra và đánh bọc!"
Trong sòng bạc, Ngụy Viễn Lâm trừng mắt về phía Ngụy Tỷ: "Mày tìm chết…"
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng, người đàn ông đột ngột mở khóa vali.
Mở nó ra, bên trong là những tờ tiền giấy màu đỏ tươi được chất chồng dày đặc!
Ngụy Viễn Lâm lộ ra vẻ dữ tợn: "Đưa cho tao!"
Ngụy Tỷ nhếch miệng, đột nhiên giơ tay lên, ném một vali tiền giấy lên không trung…
Tại hiện trường đều là những kẻ nghèo đến điên và những tên nghiện vất vưởng, bất kể nam hay nữ, mắt người nào người nấy lập tức đỏ lên, sớm đã quên mất những lời vừa nãy, bắt đầu điên cuồng dành tiền như ong vỡ tổ.
Trong lúc hỗn loạn, Ngụy Viễn Lâm đột nhiên bừng tỉnh cơn giận trong chốc lát, nghe thấy bên ngoài nhà xưởng có tiếng bước chân, ông ta nhận ra chuyện không ổn liền quay người bỏ chạy.
Nhưng từ đầu đến cuối Ngụy Tỷ chỉ nhìn chằm chằm ông ta.
Ông ta vừa di chuyển, Ngụy Tỷ đã ném chiếc vali và xuất hiện ngay sau lưng ông ta, dùng một tay tóm cổ áo ông ta kéo về phía sau, sau đó vung một cú đấm mạnh vào mặt ông ta…trong nháy mắt liền nhìn thấy máu!
Lúc này đám đông đang hối hả giành tiền mới nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân càng lúc càng gần, ai nấy ôm chặt tiền mình cướp được, hô to "Có cớm" rồi bỏ chạy tứ phía.
Đội trưởng hét vào tai nghe: "Ngụy tổng, trước tiên tìm một chỗ trốn đi, chú ý an toàn!!"
Người đàn ông lại đưa tay gỡ tai nghe ra, sự tàn bạo trong mắt cuối cùng cũng lộ rõ.
Ngụy Viễn Lâm ngã xuống đất, nôn ra máu, trợn mắt lên. Ông ta chợt nhớ đến cái đêm của nhiều năm trước, một cậu bé đang cầm một con dao, cũng dùng ánh mắt này nhìn ông ta, sau đó…bổ nó xuống mà không chút do dự.
Lúc này, đế giày của Ngụy Tỷ giẫm lên người ông ta.
Anh cúi người, nhẹ giọng nói: "Đã đủ hiếu thuận chưa? Tôi đích thân tiễn ông lên đường."
...
Lăng Chân thanh toán tiền cho tài xế taxi, khi chuẩn bị xuống xe thì người tài xế có lòng tốt nhắc nhở cô: "Cô gái, ở đây rất loạn, cô đừng đi lung tung!"
Lăng Chân gật đầu: "Cám ơn, tôi đi vào tìm người."
Xe của Ngụy Tỷ đã biến mất ở gần đây, Lăng Chân đi dọc đại lộ vào trong, chưa đi được mấy bước thì đột nhiên nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát.
Lòng cô chấn kinh, vô thức tăng tốc độ rảo bước.
Đi vào sâu hơn một chút, cô mở to mắt nhìn thấy xe của Ngụy Tỷ!
Sự bất an trong lòng Lăng Chân càng trở nên dữ dội hơn.
Chuyện gì đã xảy ra với Ngụy Tỷ vậy? Anh ấy đến đây để làm gì? Sao lại có cả cảnh sát? Đây là tình tiết trong sách sao cô không có ấn tượng gì nhỉ? Ngụy Tỷ sẽ ổn chứ?...
Tất cả những suy nghĩ được dồn vào một mớ hỗn độn trong đầu, Lăng Chân càng lúc càng đi nhanh hơn. Ở đằng xa có vẻ rất ồn ào, cô lần theo âm thanh đi tới thì thấy đó là một nhà xưởng nhỏ bỏ hoang.
Lăng Chân siết chặt nắm tay, định bước vào thì đột nhiên có người loạng choạng đi ra, trên tay cầm một xấp tiền giấy, bỏ chạy không quay đầu lại.
Cô sợ đến mức dán chặt vào chân tường, một lúc lâu sau mới thu hết can đảm bước qua cửa, đi đến nơi phát ra âm thanh.
Khắp nơi đều có người chạy trốn, hết lần này đến lần khác chửi bới mắng mỏ, Lăng Chân hết sức cẩn thận, cuối cùng bước đến một nơi dường như là sân sau.
Cửa mở, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thò đầu ra.
Bên trong cánh cửa, là một cảnh tượng vô cùng hoang đường.
Trong sân cũ nát, có những bàn đánh bạc bị lật úp, những tờ tiền màu đỏ nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông đang đá vào người đang nằm trên mặt đất, lực đạo cực lớn, trong nháy mắt đá người đó muốn lộn ra ngoài…
Lăng Chân lập tức mở to mắt.
Cô có thể nhìn rõ mặt của người đó…chính là người đã đụng vào cô ngày hôm đó!
Ông ta là ai vậy??
Nhưng ngay sau đó, Lăng Chân không thể cân nhắc đến vấn đề này nữa, bởi vì cô nhìn thấy Ngụy Tỷ mặt không chút biểu cảm, nhưng hành động lại nặng nề kinh khủng. Lăng Chân thấy bộ dạng đó quen mắt đến khó hiểu, cô nghĩ trong hai giây mới ý thức được…
Lúc Ngụy Tỷ mổ cá cũng có ánh mắt này, anh đối đãi với một người sống mà giống như đối đãi với một vật đã chết.
Anh cúi xuống, xách cổ áo nâng người đàn ông kia lên, rồi một đấm, hai đấm, ba đấm...
Đó là Ngụy Tỷ mà Lăng Chân chưa từng thấy trước đây, sự hung dữ và thô bạo chân thật không chút giấu giếm, khiến tâm can người ta đều phải run lên.
Không, đừng đánh nữa...
Lăng Chân lạnh cứng cả người, vô thức tiến lên một bước, muốn ngăn cản Ngụy Tỷ.
Lúc này, cuối cùng, một người mặc cảnh phục cũng xông vào, kéo Ngụy Tỷ lại, hét lớn: "Được rồi Ngụy tổng, hiện trường đã được khống chế!"
Sau đó, mấy cảnh sát nối đuôi nhau xông vào và nhấc người bê bết máu me trên mặt đất lên.
Lăng Chân không kịp phản ứng, bất ngờ bị đôi mắt đục ngầu sưng húp đầy máu kia dán chặt.
Ông già đó chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó chợt phun ra một ngụm máu rồi cười một cách điên cuồng…
"Xin chào con dâu, khụ khụ khụ!"
Thân thể Ngụy Tỷ cứng đờ.
Khí tức hung tàn trên người anh vẫn chưa tan sạch. Nhưng người đàn ông hung tợn vừa rồi lúc này lại không dám quay đầu.
Ngụy Viễn Lâm bị đánh đến thiếu sống thừa chết, lúc này lại giống như nhận được một đại lễ gì đó, cười điên cuồng: "Thế nào, nhìn thấy chồng mình đánh cha ruột của nó có đặc sắc không?!"
Lăng Chân lập tức hiểu ra mọi thứ.
Đó chính là cha của Ngụy Tỷ, người cha cặn bã đã mang đến cho anh một tuổi thơ bất hạnh và ngược đãi mẹ con anh!
Những ngày qua Ngụy Tỷ đã phải chịu đựng những gì thế...
Giọng Lăng Chân run rẩy: " Ngụy, Ngụy Tỷ..."
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của cô, khí tức trên người Ngụy Tỷ cùng với màu máu trên mặt anh đều biến mất sạch sẽ.
Gò má của anh tái nhợt như không còn sinh khí.
Ngụy Tỷ đang quay lưng lại với Lăng Chân, từ từ nhắm mắt lại.
Không khí đang cấp tốc rút ra khỏi phổi.
Hiện trường đã an toàn, khắp nơi đều là cảnh sát, cô ấy sẽ không sao. Ngụy Tỷ xác nhận điểm này, nhấc chân lên và đi ra ngoài cửa bên hông.
Lăng Chân kêu anh kèm theo tiếng nức nở: "Ngụy Tỷ!"
Nhưng lần này anh không quay đầu lại.
Nội tâm chân thật bị khoét ra trước mặt cô, anh đã đánh cha ruột của mình như một kẻ điên ở trước mặt cô gái nhỏ.
Lần đầu tiên trong đời Ngụy Tỷ sinh ra ý định chạy trốn.
Nhưng nụ cười điên cuồng phun ra máu của Ngụy Viễn Lâm vẫn rõ ràng, cho dù đã bị lôi ra ngoài, vẫn có thể nghe thấy rất vang vọng.
"Có muốn biết cô đã gả cho loại người nào không?"
"Mười năm trước suýt chút nữa nó đã giết ba nó! Khụ khụ, nó là một kẻ giết người tiềm năng ha ha ha ha…"
"Nhìn thấy vết sẹo trên cổ tao không? Nó làm đó! Năm đó nếu ông đây né chậm một chút thì đã trực tiếp bị chặt đầu rồi!"
"Khụ khụ khụ…chảy dòng máu của ông đây, từ trong xương cốt đã là cùng một loại người với ông rồi! Thấy chưa? Làm gì có người nào đánh cha ruột của mình như thế này?! Nó chính là một thằng điên!"
Mắt của Lăng Chân dần dần đỏ lên.
Ngụy Viễn Lâm cười ngạo nghễ: "Cô gái nhỏ, cô muốn ở cùng một tên sát nhân biến thái sao! Hahahaha..."
Người con gái trước mặt yếu đuối, xinh đẹp, xem ra khó chịu nổi đả kích.
Đàn bà đúng là đồ ngu xuẩn, chỉ muốn tình thâm mật ý mà không thể chấp nhận thú tính của người đàn ông.
Ông ta không tin một người phụ nữ xinh đẹp như vậy vẫn dám ở bên Ngụy Tỷ sau khi tận mắt chứng kiến hành vi của anh ta!
Vành mắt Lăng Chân đỏ hoe, hung hăng nhìn ông ta hồi lâu, sau đó đột nhiên hỏi: "Biến thái ư?"
Ngụy Viễn Lâm cười: "Không phải sao?"
Lăng Chân lạnh lùng nhìn ông ta: "Biến thái bằng ông không?"
Ngụy Viễn Lâm đột nhiên sửng sốt.
Lăng Chân đang rất tức giận.
Lần đầu tiên trong đời, cô hận bản thân không thể nói tục.
"Ông đừng đánh rắm nữa, Ngụy Tỷ khác với ông."
"Cái thứ rác rưởi hành hạ vợ con và gây nguy hại cho xã hội như ông mới không xứng được người khác yêu thương!"
Lăng Chân xoay người đuổi theo hướng mà Ngụy Tỷ đã rời đi.
"Nhưng Ngụy Tỷ thì có tôi…"
Tác giả có lời muốn nói: Phù…
Có thể bắt đầu lên kẹo ngọt rồi!
Tiểu tiên nữ trị bệnh của anh đến đây!!
Lăng Chân ngoan ngoãn uống hết sữa nóng trong ly, Ngụy Tỷ vốn đã đi đến hành lang, khi ngoảnh lại thì cô ấy đang rụt vai bưng chén đũa, đôi mắt hạnh tròn vo, thật là ngoan hiền. Vì vậy, anh siết cà vạt bước tới, cúi xuống và hôn lên bờ môi cô, nhận được một nụ hôn có mùi sữa.
“Tối gặp lại.” Người đàn ông nói.
Lăng Chân gật đầu: "Được."
Ngụy Tỷ xuống lầu, lái xe rời đi. Lăng Chân quan sát từ cửa sổ sát đất, sau vài giây, cô đột nhiên đứng dậy, thay quần áo, chải đầu và mang giày, sau đó đeo khẩu trang và nhanh chóng đi xuống lầu.
Cô có cảm giác việc Ngụy Tỷ phải giải quyết chắc chắn không phải chuyện làm ăn, trong lòng cô cảm thấy bất an một cách khó tả, càng ngày càng mạnh.
Cô phi nhanh xuống lầu, ngồi lên chiếc taxi đã hẹn trước, chỉ vào chiếc xe đã chạy được một đoạn xa và nói: “Bác tài, đi theo anh ấy nhưng hãy giữ khoảng cách xa một chút.”
...
Ngụy Tỷ mặc một bộ âu phục màu đen sẫm, hai cánh tay trắng lạnh đặt lên vô lăng, lái xe đến nhà xưởng nhỏ mà Ngụy Viễn Lâm nói.
Nơi này thuộc về thôn Thành Trung, vị trí hơi khó tìm. Ngụy Viễn Lâm trở lại thành phố A chưa đầy một tháng nhưng lại quen thuộc rất nhanh.
Anh lái xe đến gần đó rồi tắt máy, xuống xe, lấy từ trong cốp sau ra chiếc vali đã chuẩn bị sẵn.
Mười vạn tệ tiền mặt nặng trịch trên tay.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của đội trưởng cục thành phố: "Ngụy tổng, hãy nghe theo chỉ huy và chú ý an toàn."
Cứ điểm giao dịch ma túy này đã tung hoành ngang ngược được một thời gian, nhưng những kẻ bên trong đều rất xảo quyệt, khi tẩu thoát sẽ rất khó tóm. Nếu không phải Ngụy Tỷ đúng lúc cung cấp thông tin, biết được hôm nay đám con nghiện kia sẽ tụ tập đánh bạc thì bọn họ thật sự không có điểm vào.
Tuy nhiên, bọn họ thật sự không ngờ Ngụy tổng danh tiếng lẫy lừng lại có một người cha ruột như vậy...
Kế hoạch của cảnh sát là để Ngụy Tỷ lấy danh nghĩa là người đưa tiền đi vào trong tìm hiểu phương vị và số lượng người tụ tập. Sau đó, đợi Ngụy Tỷ an toàn trở ra, cảnh sát sẽ trực tiếp xông vào. Đây chắc chắn là một việc vô cùng mạo hiểm đối với Ngụy Tỷ, bọn họ vốn chỉ đưa ra gợi ý, nhưng không ngờ anh lại hời hợt đồng ý phương án trợ giúp.
Giống như lúc này, giọng nói của Ngụy Tỷ vẫn rất thanh lạnh: "Ừm."
Xe cảnh sát dừng lại ở vị trí rất xa, nhân viên chấp pháp xuống xe, âm thầm lẻn đến dọc theo vùng ngoại vi.
Ngụy Tỷ xách theo vali đứng bên ngoài nhà xưởng, nhận được một cuộc gọi từ Ngụy Viễn Lâm.
Bởi vì tai nghe đã được kết nối nên phía cảnh sát cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói nóng nảy của Ngụy Viễn Lâm truyền đến: "Đến chưa?!"
Tai nghe lặng ngắt như tờ.
Ngụy Tỷ lạnh lùng nói: "Ừ."
"Nhanh lên!"
Đòi tiền nhiều lần rồi nên Ngụy Viễn Lâm hoàn toàn coi Ngụy Tỷ như một cỗ máy rút tiền vô tận. Bối cảnh của đầu dây bên đó rất ồn ào, nhưng lời đe dọa của Ngụy Viễn Lâm lại rất rõ ràng: "Đưa nhiều tiền quá nên bắt đầu đau lòng rồi hả? Nếu mày không nguyện ý thì tao tìm vợ mày đòi cũng được mà!"
Giọng nói của Ngụy Tỷ đều đều: "Tới ngay đây."
Cúp điện thoại xong, anh bấm vào tai nghe: "Có thể bắt đầu được chưa?"
Đội trưởng hít một hơi, đè nén sự kỳ quái trong lòng, sau đó dứt khoát ra lệnh: "Bắt đầu hành động!"
Bên kia, trong sòng bạc ở sân sau nhà xưởng, Ngụy Viễn Lâm đang ngồi ở bàn đánh bạc lớn nhất, mặt đầy nếp nhăn, vết sẹo bên hông mặt đặc biệt dữ tợn. Trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì ông anh Ngụy đến từ phía nam này xuống tay rất hào phóng nên rất được người ở đây săn đón.
Theo ông anh Ngụy này nói, hôm nay con trai ông ta sẽ gửi tiền mặt đến cho ông ta, hôm nay cũng sẽ chơi lớn.
Có người hỏi: "Con trai ông có đáng tin không? Ông không sợ nó vì nghĩa diệt thân mà tố cáo cha ruột sao?"
"Nó không dám!" Ngụy Viễn Lâm ngậm điếu thuốc, nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng sẫm: "Nó chỉ có thể nghe lời ông đây thôi!"
Bây giờ Ngụy Tỷ có mặt mũi, có fan hâm mộ, trừ phi nó dám vứt bỏ tất cả những gì mình có để giết ông, nếu không thì vĩnh viễn sẽ nghe lời ông.
Mười phút sau khi đặt điện thoại xuống, cửa sân sau đã được mở ra từ bên ngoài.
Bầu không khí trong sòng bạc vô thức yên tĩnh lại.
Sau đó, một thanh niên rất cao rất trắng từ bên ngoài bước vào.
Áo sơ mi trên người không chút tì vết, vai rộng eo hẹp, khí chất lạnh lùng cao ngạo, vừa nhìn là biết người thượng lưu.
Mà ở đây, tụ họp lũ sâu bọ dưới đáy xã hội của thành phố phồn hoa, bọn chúng bẩn thỉu, bần cùng và nghiện ma túy.
Người đàn ông đó không hợp với chỗ này.
Đồng thời, các nhân viên chấp pháp cũng đang âm thầm bao vây nhà xưởng. Đội trưởng chăm chú lắng nghe âm thanh trong tai nghe, sau tiếng mở cửa thì giọng nam gắt gỏng trong điện thoại ban nãy lại vang lên lần nữa.
"Mang tiền tới rồi à? Mang qua cho ông mày đếm một chút."
Ngụy Tỷ vô cảm, cầm theo cái vali, không nhanh không chậm đi về phía sòng bạc.
Lúc này, ở góc phòng không biết là ai đã "Trời đệch" một tiếng.
Đội trưởng lập tức căng thẳng.
Sau đó, nghe thấy người đàn ông đó "đệch" “đệch” thêm hai tiếng, đột nhiên hô lên: "Không đúng, hai ngày trước hình như tôi đã gặp người đàn ông này trong cục cảnh sát?!"
"Con mẹ nó là do cớm phái tới à?!"
Đội trưởng lập tức biết có chuyện không lành nên quyết định nhanh chóng và hét vào tai nghe: "Chặn tất cả các lối ra và đánh bọc!"
Trong sòng bạc, Ngụy Viễn Lâm trừng mắt về phía Ngụy Tỷ: "Mày tìm chết…"
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng, người đàn ông đột ngột mở khóa vali.
Mở nó ra, bên trong là những tờ tiền giấy màu đỏ tươi được chất chồng dày đặc!
Ngụy Viễn Lâm lộ ra vẻ dữ tợn: "Đưa cho tao!"
Ngụy Tỷ nhếch miệng, đột nhiên giơ tay lên, ném một vali tiền giấy lên không trung…
Tại hiện trường đều là những kẻ nghèo đến điên và những tên nghiện vất vưởng, bất kể nam hay nữ, mắt người nào người nấy lập tức đỏ lên, sớm đã quên mất những lời vừa nãy, bắt đầu điên cuồng dành tiền như ong vỡ tổ.
Trong lúc hỗn loạn, Ngụy Viễn Lâm đột nhiên bừng tỉnh cơn giận trong chốc lát, nghe thấy bên ngoài nhà xưởng có tiếng bước chân, ông ta nhận ra chuyện không ổn liền quay người bỏ chạy.
Nhưng từ đầu đến cuối Ngụy Tỷ chỉ nhìn chằm chằm ông ta.
Ông ta vừa di chuyển, Ngụy Tỷ đã ném chiếc vali và xuất hiện ngay sau lưng ông ta, dùng một tay tóm cổ áo ông ta kéo về phía sau, sau đó vung một cú đấm mạnh vào mặt ông ta…trong nháy mắt liền nhìn thấy máu!
Lúc này đám đông đang hối hả giành tiền mới nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân càng lúc càng gần, ai nấy ôm chặt tiền mình cướp được, hô to "Có cớm" rồi bỏ chạy tứ phía.
Đội trưởng hét vào tai nghe: "Ngụy tổng, trước tiên tìm một chỗ trốn đi, chú ý an toàn!!"
Người đàn ông lại đưa tay gỡ tai nghe ra, sự tàn bạo trong mắt cuối cùng cũng lộ rõ.
Ngụy Viễn Lâm ngã xuống đất, nôn ra máu, trợn mắt lên. Ông ta chợt nhớ đến cái đêm của nhiều năm trước, một cậu bé đang cầm một con dao, cũng dùng ánh mắt này nhìn ông ta, sau đó…bổ nó xuống mà không chút do dự.
Lúc này, đế giày của Ngụy Tỷ giẫm lên người ông ta.
Anh cúi người, nhẹ giọng nói: "Đã đủ hiếu thuận chưa? Tôi đích thân tiễn ông lên đường."
...
Lăng Chân thanh toán tiền cho tài xế taxi, khi chuẩn bị xuống xe thì người tài xế có lòng tốt nhắc nhở cô: "Cô gái, ở đây rất loạn, cô đừng đi lung tung!"
Lăng Chân gật đầu: "Cám ơn, tôi đi vào tìm người."
Xe của Ngụy Tỷ đã biến mất ở gần đây, Lăng Chân đi dọc đại lộ vào trong, chưa đi được mấy bước thì đột nhiên nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát.
Lòng cô chấn kinh, vô thức tăng tốc độ rảo bước.
Đi vào sâu hơn một chút, cô mở to mắt nhìn thấy xe của Ngụy Tỷ!
Sự bất an trong lòng Lăng Chân càng trở nên dữ dội hơn.
Chuyện gì đã xảy ra với Ngụy Tỷ vậy? Anh ấy đến đây để làm gì? Sao lại có cả cảnh sát? Đây là tình tiết trong sách sao cô không có ấn tượng gì nhỉ? Ngụy Tỷ sẽ ổn chứ?...
Tất cả những suy nghĩ được dồn vào một mớ hỗn độn trong đầu, Lăng Chân càng lúc càng đi nhanh hơn. Ở đằng xa có vẻ rất ồn ào, cô lần theo âm thanh đi tới thì thấy đó là một nhà xưởng nhỏ bỏ hoang.
Lăng Chân siết chặt nắm tay, định bước vào thì đột nhiên có người loạng choạng đi ra, trên tay cầm một xấp tiền giấy, bỏ chạy không quay đầu lại.
Cô sợ đến mức dán chặt vào chân tường, một lúc lâu sau mới thu hết can đảm bước qua cửa, đi đến nơi phát ra âm thanh.
Khắp nơi đều có người chạy trốn, hết lần này đến lần khác chửi bới mắng mỏ, Lăng Chân hết sức cẩn thận, cuối cùng bước đến một nơi dường như là sân sau.
Cửa mở, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thò đầu ra.
Bên trong cánh cửa, là một cảnh tượng vô cùng hoang đường.
Trong sân cũ nát, có những bàn đánh bạc bị lật úp, những tờ tiền màu đỏ nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông đang đá vào người đang nằm trên mặt đất, lực đạo cực lớn, trong nháy mắt đá người đó muốn lộn ra ngoài…
Lăng Chân lập tức mở to mắt.
Cô có thể nhìn rõ mặt của người đó…chính là người đã đụng vào cô ngày hôm đó!
Ông ta là ai vậy??
Nhưng ngay sau đó, Lăng Chân không thể cân nhắc đến vấn đề này nữa, bởi vì cô nhìn thấy Ngụy Tỷ mặt không chút biểu cảm, nhưng hành động lại nặng nề kinh khủng. Lăng Chân thấy bộ dạng đó quen mắt đến khó hiểu, cô nghĩ trong hai giây mới ý thức được…
Lúc Ngụy Tỷ mổ cá cũng có ánh mắt này, anh đối đãi với một người sống mà giống như đối đãi với một vật đã chết.
Anh cúi xuống, xách cổ áo nâng người đàn ông kia lên, rồi một đấm, hai đấm, ba đấm...
Đó là Ngụy Tỷ mà Lăng Chân chưa từng thấy trước đây, sự hung dữ và thô bạo chân thật không chút giấu giếm, khiến tâm can người ta đều phải run lên.
Không, đừng đánh nữa...
Lăng Chân lạnh cứng cả người, vô thức tiến lên một bước, muốn ngăn cản Ngụy Tỷ.
Lúc này, cuối cùng, một người mặc cảnh phục cũng xông vào, kéo Ngụy Tỷ lại, hét lớn: "Được rồi Ngụy tổng, hiện trường đã được khống chế!"
Sau đó, mấy cảnh sát nối đuôi nhau xông vào và nhấc người bê bết máu me trên mặt đất lên.
Lăng Chân không kịp phản ứng, bất ngờ bị đôi mắt đục ngầu sưng húp đầy máu kia dán chặt.
Ông già đó chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó chợt phun ra một ngụm máu rồi cười một cách điên cuồng…
"Xin chào con dâu, khụ khụ khụ!"
Thân thể Ngụy Tỷ cứng đờ.
Khí tức hung tàn trên người anh vẫn chưa tan sạch. Nhưng người đàn ông hung tợn vừa rồi lúc này lại không dám quay đầu.
Ngụy Viễn Lâm bị đánh đến thiếu sống thừa chết, lúc này lại giống như nhận được một đại lễ gì đó, cười điên cuồng: "Thế nào, nhìn thấy chồng mình đánh cha ruột của nó có đặc sắc không?!"
Lăng Chân lập tức hiểu ra mọi thứ.
Đó chính là cha của Ngụy Tỷ, người cha cặn bã đã mang đến cho anh một tuổi thơ bất hạnh và ngược đãi mẹ con anh!
Những ngày qua Ngụy Tỷ đã phải chịu đựng những gì thế...
Giọng Lăng Chân run rẩy: " Ngụy, Ngụy Tỷ..."
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của cô, khí tức trên người Ngụy Tỷ cùng với màu máu trên mặt anh đều biến mất sạch sẽ.
Gò má của anh tái nhợt như không còn sinh khí.
Ngụy Tỷ đang quay lưng lại với Lăng Chân, từ từ nhắm mắt lại.
Không khí đang cấp tốc rút ra khỏi phổi.
Hiện trường đã an toàn, khắp nơi đều là cảnh sát, cô ấy sẽ không sao. Ngụy Tỷ xác nhận điểm này, nhấc chân lên và đi ra ngoài cửa bên hông.
Lăng Chân kêu anh kèm theo tiếng nức nở: "Ngụy Tỷ!"
Nhưng lần này anh không quay đầu lại.
Nội tâm chân thật bị khoét ra trước mặt cô, anh đã đánh cha ruột của mình như một kẻ điên ở trước mặt cô gái nhỏ.
Lần đầu tiên trong đời Ngụy Tỷ sinh ra ý định chạy trốn.
Nhưng nụ cười điên cuồng phun ra máu của Ngụy Viễn Lâm vẫn rõ ràng, cho dù đã bị lôi ra ngoài, vẫn có thể nghe thấy rất vang vọng.
"Có muốn biết cô đã gả cho loại người nào không?"
"Mười năm trước suýt chút nữa nó đã giết ba nó! Khụ khụ, nó là một kẻ giết người tiềm năng ha ha ha ha…"
"Nhìn thấy vết sẹo trên cổ tao không? Nó làm đó! Năm đó nếu ông đây né chậm một chút thì đã trực tiếp bị chặt đầu rồi!"
"Khụ khụ khụ…chảy dòng máu của ông đây, từ trong xương cốt đã là cùng một loại người với ông rồi! Thấy chưa? Làm gì có người nào đánh cha ruột của mình như thế này?! Nó chính là một thằng điên!"
Mắt của Lăng Chân dần dần đỏ lên.
Ngụy Viễn Lâm cười ngạo nghễ: "Cô gái nhỏ, cô muốn ở cùng một tên sát nhân biến thái sao! Hahahaha..."
Người con gái trước mặt yếu đuối, xinh đẹp, xem ra khó chịu nổi đả kích.
Đàn bà đúng là đồ ngu xuẩn, chỉ muốn tình thâm mật ý mà không thể chấp nhận thú tính của người đàn ông.
Ông ta không tin một người phụ nữ xinh đẹp như vậy vẫn dám ở bên Ngụy Tỷ sau khi tận mắt chứng kiến hành vi của anh ta!
Vành mắt Lăng Chân đỏ hoe, hung hăng nhìn ông ta hồi lâu, sau đó đột nhiên hỏi: "Biến thái ư?"
Ngụy Viễn Lâm cười: "Không phải sao?"
Lăng Chân lạnh lùng nhìn ông ta: "Biến thái bằng ông không?"
Ngụy Viễn Lâm đột nhiên sửng sốt.
Lăng Chân đang rất tức giận.
Lần đầu tiên trong đời, cô hận bản thân không thể nói tục.
"Ông đừng đánh rắm nữa, Ngụy Tỷ khác với ông."
"Cái thứ rác rưởi hành hạ vợ con và gây nguy hại cho xã hội như ông mới không xứng được người khác yêu thương!"
Lăng Chân xoay người đuổi theo hướng mà Ngụy Tỷ đã rời đi.
"Nhưng Ngụy Tỷ thì có tôi…"
Tác giả có lời muốn nói: Phù…
Có thể bắt đầu lên kẹo ngọt rồi!
Tiểu tiên nữ trị bệnh của anh đến đây!!
Bình luận facebook