Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Ông xã
Từ lúc về đến nhà cô không nói câu nào chỉ lặng im trong phòng
Dì Châu là quản gia cũng là vú nuôi của Sở Nam Dạ. Lo lắng nên đã gọi cho ông chủ của mình
" Alo, Cửu gia "
" Có chuyện gì sao?"
" Cửu gia tôi không biết ở trường phu nhân bị gì nữa vừa về đến nhà không nói không rằng chỉ lặng im ngồi trong phòng "
" Tôi biết rồi. Tôi về ngay "
Tít...tít....tít...
Cúp máy rồi lần đầu tiên bà thấy ông chủ mình gấp gáp đến thế. Đúng là khi yêu làm con người ta thay đổi mà
Phu nhân thật may mắn
Bà lắc đầu rồi đi xuống nhà, tuy bà với Ninh Hinh không xem như là người thân thiết nhưng theo như bà quan sát thì Ninh Hinh là người tốt đáng để người như Cửu gia yêu thương
Trong căn phòng tối, Ninh Hinh ngồi trên cửa sổ nhìn ánh trăng sáng toả. Cô không muốn rời xa Dạ cũng không muốn rời xa nơi này nhưng việc đại diện trường là chuyện hệ trọng liên quan đến danh tiếng của trường làm sao cô từ chối. Nếu việc này không gấp rút thì có thể tìm cách giải thích với Dạ
Thật sự rất khó lựa chọn
" Em sao vậy?"
Hắn ôm cô ở phía sau, gương mặt điển trai để lên hõm cổ cô. Giọng nói trầm thấp cuốn hút
" Em không sao. Anh sao về sớm vậy "
" Công việc hôm nay không nhiều "
Cô cắn môi đằng nào cũng phải nói nếu đi mà không báo thì cả trường chắc anh ấy sẽ dọn đi mất
" Em có chuyện muốn nói "
" Ừm, em nói đi "
" Em… em … phải đi "
Nói đến đây thôi hắn đã không chịu được, tay buông cô ra đứng thẳng người gương mặt đen lại cả căn phòng như xuống âm độ vậy
Ninh Hinh cảm nhận được nên đã quay lại nhìn hắn có chút đáng sợ. Nhưng dù có sợ cũng không làm được gì thế thì đành xoa dịu vậy
Ninh Hinh ngồi đối diện ôm hắn thật chặt
" Vì trường đã chọn em là người đại diện. Anh biết mà chuyện đó liên quan đến danh tiếng của trường thế nên em không thể từ chối "
Nhìn con thỏ nhỏ đang rung rẩy nhưng vẫn cố nén lại mà ôm hắn xoa dịu hắn. Quả thật không cho cô đi cũng không được
" Đi trong bao lâu"
" 6 tháng "
" Ở nhà "
Sáu tháng, dụ nhau à. Nó còn dài hơn chuyến công tác của hắn
" Không phải anh cho em đi sao, giờ thì bắt em ở nhà "
" Quá dài "
Đúng thật là dài nhưng chỉ có nữa năm thôi sao
Cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt có chút ngấn lệ long lanh nhìn rất đáng thương. Nhưng ngay bây giờ hắn không thể siêu lòng được
" Ở nhà đi tôi sẽ kêu người thay thế em "
Cô đứng lên phản kháng, dù không muốn đi nhưng chuyến đi 3 năm tỏi chức một lần. Không đi vậy không phải quá uổng phí sao
" Không phải anh cho em đi rồi mà. Tại sao tìm người khác thay thế "
" Tôi chiều em quá nên em hư rồi phải không?"
Hắn sao 1m92 còn cô chỉ cao có 1m63 nên khi đứng lên chỉ cao hơn hắn có 1 cm. Sự cứng đầu của cô làm hắn không tài nào ép cô ở nhà được mà
" Thôi được tôi cho em đi nhưng phải nhớ chú ý sức khỏe có chuyện gì phải báo cho tôi đấy "
Cô vui mừng khôn xiết, cuối cùng gánh nặng trong lòng cô cũng được gỡ bỏ rồi
" Cảm ơn ông xã "
Ninh Hinh vòng tay qua cổ hắn trao nụ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng bạc của hắn
" Em vừa gọi tôi là gì?"
Ninh Hinh nhanh chóng nhận ra mình vui quá nên ý tứ cũng mất còn gọi hắn là "ông xã " nữa chứ. Ninh Hinh đỏ mặt dựa vào bờ ngực rắn chắc của hắn cố thốt thành lời
" Ông… ông xã "
Hắn nâng gương mặt nhỏ bé của cô lên nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ấy, nhẹ vút mái tóc mượt mà đen bóng của cô
" Từ nay về sau cứ gọi như thế đi "
Cô nghiên đầu một chút dáng vẻ ngốc nghếch hỏi hắn
" Tại sao?"
" Tại vì tôi thích "
Hắn bế cô lên từ từ bước đến chiếc giường kingsize. Tấm màn màu xám ấy được kéo lại tự động che đi vầng trăng sáng. Đêm nay cô sẽ rất mệt với con sói này đây)
Dì Châu là quản gia cũng là vú nuôi của Sở Nam Dạ. Lo lắng nên đã gọi cho ông chủ của mình
" Alo, Cửu gia "
" Có chuyện gì sao?"
" Cửu gia tôi không biết ở trường phu nhân bị gì nữa vừa về đến nhà không nói không rằng chỉ lặng im ngồi trong phòng "
" Tôi biết rồi. Tôi về ngay "
Tít...tít....tít...
Cúp máy rồi lần đầu tiên bà thấy ông chủ mình gấp gáp đến thế. Đúng là khi yêu làm con người ta thay đổi mà
Phu nhân thật may mắn
Bà lắc đầu rồi đi xuống nhà, tuy bà với Ninh Hinh không xem như là người thân thiết nhưng theo như bà quan sát thì Ninh Hinh là người tốt đáng để người như Cửu gia yêu thương
Trong căn phòng tối, Ninh Hinh ngồi trên cửa sổ nhìn ánh trăng sáng toả. Cô không muốn rời xa Dạ cũng không muốn rời xa nơi này nhưng việc đại diện trường là chuyện hệ trọng liên quan đến danh tiếng của trường làm sao cô từ chối. Nếu việc này không gấp rút thì có thể tìm cách giải thích với Dạ
Thật sự rất khó lựa chọn
" Em sao vậy?"
Hắn ôm cô ở phía sau, gương mặt điển trai để lên hõm cổ cô. Giọng nói trầm thấp cuốn hút
" Em không sao. Anh sao về sớm vậy "
" Công việc hôm nay không nhiều "
Cô cắn môi đằng nào cũng phải nói nếu đi mà không báo thì cả trường chắc anh ấy sẽ dọn đi mất
" Em có chuyện muốn nói "
" Ừm, em nói đi "
" Em… em … phải đi "
Nói đến đây thôi hắn đã không chịu được, tay buông cô ra đứng thẳng người gương mặt đen lại cả căn phòng như xuống âm độ vậy
Ninh Hinh cảm nhận được nên đã quay lại nhìn hắn có chút đáng sợ. Nhưng dù có sợ cũng không làm được gì thế thì đành xoa dịu vậy
Ninh Hinh ngồi đối diện ôm hắn thật chặt
" Vì trường đã chọn em là người đại diện. Anh biết mà chuyện đó liên quan đến danh tiếng của trường thế nên em không thể từ chối "
Nhìn con thỏ nhỏ đang rung rẩy nhưng vẫn cố nén lại mà ôm hắn xoa dịu hắn. Quả thật không cho cô đi cũng không được
" Đi trong bao lâu"
" 6 tháng "
" Ở nhà "
Sáu tháng, dụ nhau à. Nó còn dài hơn chuyến công tác của hắn
" Không phải anh cho em đi sao, giờ thì bắt em ở nhà "
" Quá dài "
Đúng thật là dài nhưng chỉ có nữa năm thôi sao
Cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt có chút ngấn lệ long lanh nhìn rất đáng thương. Nhưng ngay bây giờ hắn không thể siêu lòng được
" Ở nhà đi tôi sẽ kêu người thay thế em "
Cô đứng lên phản kháng, dù không muốn đi nhưng chuyến đi 3 năm tỏi chức một lần. Không đi vậy không phải quá uổng phí sao
" Không phải anh cho em đi rồi mà. Tại sao tìm người khác thay thế "
" Tôi chiều em quá nên em hư rồi phải không?"
Hắn sao 1m92 còn cô chỉ cao có 1m63 nên khi đứng lên chỉ cao hơn hắn có 1 cm. Sự cứng đầu của cô làm hắn không tài nào ép cô ở nhà được mà
" Thôi được tôi cho em đi nhưng phải nhớ chú ý sức khỏe có chuyện gì phải báo cho tôi đấy "
Cô vui mừng khôn xiết, cuối cùng gánh nặng trong lòng cô cũng được gỡ bỏ rồi
" Cảm ơn ông xã "
Ninh Hinh vòng tay qua cổ hắn trao nụ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng bạc của hắn
" Em vừa gọi tôi là gì?"
Ninh Hinh nhanh chóng nhận ra mình vui quá nên ý tứ cũng mất còn gọi hắn là "ông xã " nữa chứ. Ninh Hinh đỏ mặt dựa vào bờ ngực rắn chắc của hắn cố thốt thành lời
" Ông… ông xã "
Hắn nâng gương mặt nhỏ bé của cô lên nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ấy, nhẹ vút mái tóc mượt mà đen bóng của cô
" Từ nay về sau cứ gọi như thế đi "
Cô nghiên đầu một chút dáng vẻ ngốc nghếch hỏi hắn
" Tại sao?"
" Tại vì tôi thích "
Hắn bế cô lên từ từ bước đến chiếc giường kingsize. Tấm màn màu xám ấy được kéo lại tự động che đi vầng trăng sáng. Đêm nay cô sẽ rất mệt với con sói này đây)
Bình luận facebook