Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Ngày mai em đừng hòng xuống giường
Hơi thở mang theo một chút của mùi bạc hà phả vào. Cô khó chịu mà cố đẩy hắn ra nhưng sức của nam nữ khác nhau cô chỉ đành cầu xin
" Dạ dừng… dừng lại đi "
Hắn đây không không nghe mà tiếp tục hôn cô nụ hôn như gió táp mưa sa làm cô đổ gục ngay lập tức chỉ có thể thở hỗn hễnh nhìn người đàn ông đang dè lên thân mình
" Tiểu yêu tinh, em là người châm lửa thì tự lấy thân đập lửa đi "
Dứt lời hắn cắn nhẹ vành tai cô sau đó xuống cổ cô mỗi nơi hắn đi qua điều để lại dấu vết ái muội
Lúc này Ninh Hinh cảm thấy hối hận vì đã không thay bộ đồ này ra chỉ tiếc là không thể quay lại
Hắn nắm chặt eo cô kéo cô dậy áp sát vào người hắn. Không biết từ lúc nào hắn đã cởi áo mất rồi để lại thân hình rắn rỏi của mình
Ninh Hinh nhìn không rời mắt dù đã thấy bao nhiêu lần nó vẫn thu hút cô như buổi đầu tiên
" Em có cần phải nhìn như thế không. Nếu thích ngày nào anh cũng cho em ngắm "
Cô đẩy ra mặt phúng phính ngại ngùng
" Em không cần "
" Thật sao?"
Hắn vừa hỏi vừa kéo dây áo đến lúc cô nhận ra thì đã không kịp nữa rồi, lộ ra bộ ngực căn tròn đầy của mình rồi
" Hinh Nhi, ngày mai em đừng hòng xuống giường "
" Ưm … a … dừng lại đi Dạ "
[…]
Sáng hôm sau, ánh mắt trời chiếu rọi qua ô kính cửa sổ làm cô tỉnh giấc, mơ mắt đã thấy hắn đã tỉnh đang nhìn cô
" Dậy rồi sao "
Cô gật đầu: " mấy giờ rồi vậy anh "
" 9h "
Ninh Hinh hoảng hốt ngồi bật dậy, nhưng không quên lường hắn một cái
" Sao anh không gọi em dậy chứ "
" Em ngủ ngon vậy sao anh nỡ gọi em dậy "
Cô bước xuống giường, hai chân vẫn không ngừng run rẩy.
Cầm thú mà. Anh ta là cầm thú
Ninh Hinh nhặt từng cái áo đi vào phòng tắm nhìn trước gương hận không thể đánh hắn
Vài phút sau thì cửa phòng tắm mở ra. Đối diện với đôi mắt màu hổ phách và ' tiểu đệ' đã được ăn no nê ngày hôm qua. Ninh Hinh không nói được gì chỉ có thể che mắt lại lãng tránh. Cô từ trước đến nay không có thói quen xấu chủ là đi tắm hay quên đóng cửa mà thôi nên hắn tận dụng thói quen này của cô mà bước vào
" Anh… anh …ra ngoài đi "
Hắn giả vờ không nghe mà còn bước vào bồn tắm. Bàn tay to thô do cầm súng nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại gần mình
Ninh Hinh bị một phen hú vía, thấy không còn động tĩnh gì nên mở mắt với lại lúc nãy cô vừa chạm cái gì đó. Ngay lập tức đầu óc cô bấn loạn chạm gì không chạm lại chạm cái đó chứ
Sở Nam Dạ nhìn cô gái nhỏ bé đang lúng túng mà cười nhẹ. Hắn bắt đầu giở thói lưu manh của mình nữa rồi
" Em đang muốn làm thêm vài hiệp nữa hả "
" Em… em … em không có "
Tay cô lần mò tìm thành bồn, vừa thì thấy được thì ngay lập tức đứng dậy chuẩn bị chạy trốn thì đã chậm một bước hắn nắm lấy tay cô kéo cô ngồi trong lòng mình
" Lưu manh, thả em ra "
" Hinh Nhi hình như chúng ta chưa thử trong phòng tắm bao giờ nhỉ. Với lại phong cách phòng tắm này khá rộng em đừng lo không có chỗ để làm "
Lưu manh, đại lưu manh hắn không biết mệt là gì à
Cô nhìn hắn hờn dỗi còn hắn thì vẫn bình thản như thế còn nhướng một bên mày nữa chứ. Sao ông trời lại tạo ra một người như hắn chứ
* Em tạo nè chị, chị đừng hỏi ông trời làm chi cho mắc công =))))
Và kết quả là cô nằm liệt trên giường cho đến tận trưa mới có thể bước ra khỏi phòng
Đại lưu manh, đại khốn kiếp, đồ con người chỉ nghĩ nữa thân dưới
Lần đầu tiên trong đời cô tức đến như vậy mắng đến nỗi không còn từ nào để mắng nữa thì mới thôi
" Dạ dừng… dừng lại đi "
Hắn đây không không nghe mà tiếp tục hôn cô nụ hôn như gió táp mưa sa làm cô đổ gục ngay lập tức chỉ có thể thở hỗn hễnh nhìn người đàn ông đang dè lên thân mình
" Tiểu yêu tinh, em là người châm lửa thì tự lấy thân đập lửa đi "
Dứt lời hắn cắn nhẹ vành tai cô sau đó xuống cổ cô mỗi nơi hắn đi qua điều để lại dấu vết ái muội
Lúc này Ninh Hinh cảm thấy hối hận vì đã không thay bộ đồ này ra chỉ tiếc là không thể quay lại
Hắn nắm chặt eo cô kéo cô dậy áp sát vào người hắn. Không biết từ lúc nào hắn đã cởi áo mất rồi để lại thân hình rắn rỏi của mình
Ninh Hinh nhìn không rời mắt dù đã thấy bao nhiêu lần nó vẫn thu hút cô như buổi đầu tiên
" Em có cần phải nhìn như thế không. Nếu thích ngày nào anh cũng cho em ngắm "
Cô đẩy ra mặt phúng phính ngại ngùng
" Em không cần "
" Thật sao?"
Hắn vừa hỏi vừa kéo dây áo đến lúc cô nhận ra thì đã không kịp nữa rồi, lộ ra bộ ngực căn tròn đầy của mình rồi
" Hinh Nhi, ngày mai em đừng hòng xuống giường "
" Ưm … a … dừng lại đi Dạ "
[…]
Sáng hôm sau, ánh mắt trời chiếu rọi qua ô kính cửa sổ làm cô tỉnh giấc, mơ mắt đã thấy hắn đã tỉnh đang nhìn cô
" Dậy rồi sao "
Cô gật đầu: " mấy giờ rồi vậy anh "
" 9h "
Ninh Hinh hoảng hốt ngồi bật dậy, nhưng không quên lường hắn một cái
" Sao anh không gọi em dậy chứ "
" Em ngủ ngon vậy sao anh nỡ gọi em dậy "
Cô bước xuống giường, hai chân vẫn không ngừng run rẩy.
Cầm thú mà. Anh ta là cầm thú
Ninh Hinh nhặt từng cái áo đi vào phòng tắm nhìn trước gương hận không thể đánh hắn
Vài phút sau thì cửa phòng tắm mở ra. Đối diện với đôi mắt màu hổ phách và ' tiểu đệ' đã được ăn no nê ngày hôm qua. Ninh Hinh không nói được gì chỉ có thể che mắt lại lãng tránh. Cô từ trước đến nay không có thói quen xấu chủ là đi tắm hay quên đóng cửa mà thôi nên hắn tận dụng thói quen này của cô mà bước vào
" Anh… anh …ra ngoài đi "
Hắn giả vờ không nghe mà còn bước vào bồn tắm. Bàn tay to thô do cầm súng nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại gần mình
Ninh Hinh bị một phen hú vía, thấy không còn động tĩnh gì nên mở mắt với lại lúc nãy cô vừa chạm cái gì đó. Ngay lập tức đầu óc cô bấn loạn chạm gì không chạm lại chạm cái đó chứ
Sở Nam Dạ nhìn cô gái nhỏ bé đang lúng túng mà cười nhẹ. Hắn bắt đầu giở thói lưu manh của mình nữa rồi
" Em đang muốn làm thêm vài hiệp nữa hả "
" Em… em … em không có "
Tay cô lần mò tìm thành bồn, vừa thì thấy được thì ngay lập tức đứng dậy chuẩn bị chạy trốn thì đã chậm một bước hắn nắm lấy tay cô kéo cô ngồi trong lòng mình
" Lưu manh, thả em ra "
" Hinh Nhi hình như chúng ta chưa thử trong phòng tắm bao giờ nhỉ. Với lại phong cách phòng tắm này khá rộng em đừng lo không có chỗ để làm "
Lưu manh, đại lưu manh hắn không biết mệt là gì à
Cô nhìn hắn hờn dỗi còn hắn thì vẫn bình thản như thế còn nhướng một bên mày nữa chứ. Sao ông trời lại tạo ra một người như hắn chứ
* Em tạo nè chị, chị đừng hỏi ông trời làm chi cho mắc công =))))
Và kết quả là cô nằm liệt trên giường cho đến tận trưa mới có thể bước ra khỏi phòng
Đại lưu manh, đại khốn kiếp, đồ con người chỉ nghĩ nữa thân dưới
Lần đầu tiên trong đời cô tức đến như vậy mắng đến nỗi không còn từ nào để mắng nữa thì mới thôi
Bình luận facebook