-
Phần 1
Lần vào kinh cuối cùng của Úc Ninh công chúa là vào trận tuyết đầu mùa năm Long Khánh thứ mười bảy. Tuyết năm đó rơi đặc biệt lớn, lớp tuyết ở ngoài cung Cảnh Đức đã lên đến mắt cá chân. Đêm xuống, gió lặng tuyết ngừng, trăng sáng thê lương, nhắm mắt lại dường như có thể mơ hồ nghe thấy tiếng tuyết từ đầu cành rơi xuống đất. Tiếng rơi rì rào nhỏ vụn ấy, trong thâm cung yên tĩnh này lại hết sức chói tai. Ngoài cung loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân trong tuyết, từ đầu này đi tới đầu kia, lại từ đầu kia chậm rãi dạo bước quay về, giống như là đang lưu luyến gì đó, chần chừ chưa đi.
Hoàng thượng cho người quét dọn cung Cảnh Đức, lại sắm thêm rất nhiều đồ trang trí. Các tiểu công công len lén phỏng đoán dụng ý của hoàng thượng. Cung Cảnh Đức đã mười mấy năm không có người ở, những công công, cung nữ trước kia đều đã già rồi, hoặc là đã xuất cung, hoặc là đã đi nơi khác, những người mới đều không biết trước kia ai đã từng ở nơi này. Những người biết chuyện thì chẳng ai muốn nói ra, chỉ kêu bọn họ đừng có hỏi nhiều.
Ta đã là người cũ ở trong cung này, bắt đầu làm việc trong cung từ những năm Nguyên Gia cuối cùng. Những người trong cung hỏi ta chuyện của cung Cảnh Đức, ta chỉ nói: “Có người sắp vào ở.”
Tiểu công công giễu cợt: “Không phải là Úc Ninh công chúa chứ.”
Nói xong, y cũng rùng mình một cái.
Lần vào cung này, là quan tài của Úc Ninh công chúa. Công chúa được gả ra ngoài cho Dịch Vương, là Dịch vương phi, vốn nên an táng tại đất phong, nhưng hoàng thượng nói, công chúa là độc nữ của tiên đế, được tiên đế sủng ái nhất, sau khi chết cũng nên đưa vào Hoàng Lăng, theo hầu hạ tiên đế nơi cửu tuyền. Dịch Vương bất đắc dĩ, chỉ có thể tuân theo. Bởi vì ngài bệnh không dậy nổi nên thế tử Lưu Hi đưa Úc Ninh công chúa vào cung.
“Nghe nói Úc Ninh công chúa là mỹ nhân đệ nhất ở đế đô.” Những tiểu công công đó tuổi tác còn nhỏ, chưa từng gặp qua công chúa, chỉ nghe được những lời đồn đại suy đoán về mỹ mạo của nàng. “Năm đó, biết bao nhiêu vương tôn công tử quỳ dưới gấu váy nàng, công chúa vẫn là tâm cao khí ngạo, một người cũng chẳng để vào mắt.”
Tiểu cung nữ nói: “Một nữ tử, nếu như đã có ý trung nhân thì cho dù người bên cạnh có tốt hơn, cũng chẳng hề liên quan đến nàng.” Trong giọng nói lộ ra vẻ thê lương. Vào thâm cung rồi, người bên cạnh có tốt, cũng chẳng hề liên quan gì đến nàng ta.
Bỗng dưng ta lại nhớ đến đôi mắt của Úc Ninh công chúa, đen tuyền mà lại sáng ngời, khi cười lên sóng mắt lưu chuyển, trong mắt đều là phong tình. Chỉ có điều là nàng rất ít khi cười, nhất là theo sự gia tăng của tuổi tác, đôi mắt của nàng lại dần tăng thêm một tia bi ai và thê lương. Ánh mắt của một thiếu nữ 16, 17 tuổi, không nên có sự ưu tư như vậy.
Nàng là vị công chúa được tiên đế sủng ái nhất, phần sủng ái này vượt hơn cả sự kỳ vọng của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử. Lúc đó, thậm chí có lời đồn rằng tiên đế sẽ lập công chúa làm người kế vị. Dù sao thì tiền lệ về nữ đế trong vương triều không phải là không có, thậm chí có thể nói là rất nhiều. Lời đồn đãi ngày càng xôn xao, trong triều phân chia thành các đảng phái, mạnh ai nấy làm. Triều đình năm Nguyên Gia cuối cùng bị chia làm ba.
“Nếu như tính ra, đã 17 năm rồi công chúa chưa từng về đế đô.” Tiểu cung nữ tính một hồi, kinh ngạc nói, “Đúng vậy, công chúa rời kinh từ năm Long Khánh đầu tiên thì chưa hề về đế đô qua một lần, chuyện này cũng thật kỳ lạ.”
“Có gì mà kỳ lạ.” Tiểu công công giải thích, “Công chúa cũng giống như phiên vương, không được triệu thì không thể hồi kinh. Năm đó, Úc Ninh công chúa theo đảng của Đại hoàng tử, phù trợ Đại hoàng tử lên ngôi, với bệ hạ của chúng ta là chém cùng giết tận. Kết quả Đại hoàng tử thất bại, bệ hạ đăng cơ, mối thù này đã kết rồi, e rằng bệ hạ cũng chẳng muốn nhìn thấy người muội muội này nữa.”
Ta ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang bọn họ. “Các ngươi còn ở đó nói nhảm, không cần phải làm việc rồi sao?”
Bọn họ rùng mình một cái, cuối cùng cũng đã ý thức được bản thân đã nói ra quá nhiều chuyện không nên nói, sau đó dáo dác nhìn xung quanh, lặng lẽ quay về làm việc.
Trong phòng này quá ngột ngạt, ta đi ra ngoài viện, nhìn thấy mấy người trong cung đang quét tuyết. Tối qua trời lại đổ tuyết cả đêm, bây giờ đất trời chỉ còn một màu tuyết trắng.
“Thuần công công, Thuần công công.” Người gọi tên ta vì sợ bị trượt chân nên đi tới một cách cẩn thận. Đến trước mặt ta, cùng với gương mặt tươi cười, y nói, “Bệ hạ triệu kiến ngài ạ, bây giờ mời ngài qua đó một chuyến.”
“Tô công công khách khí rồi.” Y là người theo làm việc bên cạnh bệ hạ, cách Tổng quản đại nội chỉ có một chút, vốn không cần phải đối với ta vui vẻ hòa nhã, khách khách khí khí. Nếu y đã như vậy, chỉ e rằng y cũng đã biết thân phận trước kia của ta.
Tô công công dẫn ta đi từ từ, lại quay người lại dìu ta, hạ thấp giọng, nói, “Chiều nay thế tử Dịch vương sẽ đến ngoài thành, e rằng bệ hạ sẽ cho ngài ra nghênh tiếp.”
Ta liếc nhìn y, cười nói, “Tô công công đã có thể đoán được thánh ý rồi.”
Tô công công cũng cúi đầu cười, “Tiểu nhân hầu hạ bệ hạ chưa được mấy năm, không thể so với Thuần công công, làm sao dám đoán thánh ý.”
Mấy năm? Có thể là do tuổi tác lớn rồi, những chuyện trước kia lại càng nhớ rõ, còn những chuyện gần đây thì lại càng mơ hồ. Ta chỉ nhớ được lúc mình vào cung, các hoàng tử đều vẫn còn nhỏ, công chúa với thân hình tròn vo lắt lư chạy theo sau các ca ca của mình, giống như lúc nào cũng có thể vấp ngã, khiến cho người nhìn cũng phải vì nàng mà toát mồ hôi lạnh. Lúc đó, ta mới được cho biết, từ nay về sau, nàng chính là đối tượng mà ta phải xả thân để bảo vệ.
...
Chưa được một tuần tuổi thì công chúa đã mất mẹ. Có lẽ vì thế mà tiên đế đối với tiểu công chúa đặc biệt thương tiếc, nên đã đưa công chúa đến bên cạnh Người để chăm sóc. Có khi lên triều Người cũng dẫn công chúa theo, để tiểu công chúa ngồi trên đầu gối mình mà tiếp kiến quần thần. Quần thần hô vạn tuế ba lần, tiếng hô lớn làm cho công chúa hoảng sợ, nắm tay nhỏ xíu của nàng nắm chặt lấy vạt áo của tiên đế, khóc đến đỏ cả gương mặt nhỏ. Tiên đế vừa dỗ công chúa, vừa trừng mắt nhìn quần thần, quát lớn một tiếng “Câm miệng”. Văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau, vừa hoảng hốt vừa ngỡ ngàng.
Tam triều nguyên lão chịu không nổi nữa, cùng ký một bản tấu, cho rằng hành động lần này của tiên đế là trái lễ nghĩa. Mấy lần như vậy, tiên đế không biết làm sao, chỉ còn cách đem công chúa phó thác cho Niên Phi đoan trang hiền thục, cũng chinh là mẫu thân của Nhị hoàng tử.
Năm đó công chúa còn chưa tròn ba tuổi, Nhị hoàng tử cũng vừa mới được tám tuổi, ta vào cung cũng đã hơn ba mươi năm rồi. Nhị hoàng tử năm đó, bây giờ là quân vương của thiên hạ, cũng đã có hoàng tử của chính mình.
Sau khi thông báo, Tô công công dẫn ta vào nội thất. Bệ hạ tiếp kiến ta cách một bức bình phong, giọng nói của người hơi khàn khán, “Thuần Ý, muội ấy trở về rồi.”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ.” Ta quỳ rạp xuống đất.
“Năm đó, là ngươi tiễn muội ấy rời khỏi, bây giờ, ngươi đi đón muội ấy về đi.”
Ta từng cho rằng, bệ hạ sẽ đích thân đi đón công chúa, nhưng có thể là do ta không hiểu người, hoặc có thể là không hiểu được tình cảm trong nhà đế vương. Trong lòng của bệ hạ, Úc Ninh công chúa là gánh nặng không thể chịu đựng nổi, là hồi ức khó mà đối mặt.
...
Năm ta đưa Úc Ninh công chúa xuất cung là năm Nguyên Gia thứ hai mươi mốt, cũng là năm tiên đế băng hà.
Năm đó đã định trước là thời thế rối loạn. Khi mùa thu sắp hết thì tiên đế ngã bệnh. Tất cả mọi người trong thái y viện đều trầm mặc. Trên triều, mây đen vần vũ, dường như là trời sắp chuyển. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều muốn vào cung hầu hạ tiên đế, nhưng tiên đế gạt bỏ hết, trong mắt Người chỉ có một mình Úc Ninh công chúa. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng, vương triều lại sắp sửa nghênh đón một vị nữ đế.
Đảng phái của Đại hoàng tử hoảng loạn, nhưng bản thân ngài ấy dường như lại chẳng chút nóng ruột, giống như là đã nắm được phần thắng trong tay, dù rằng rất nhiều người không mấy lạc quan cho ngài. Cho dù không lập nữ đế thì Úc Ninh công chúa và Nhị hoàng tử lại thân thiết hơn, trước giường của tiên đế, công chúa có thể nói tốt cho Nhị hoàng tử vài câu.
Đại hoàng tử từ nhỏ đã nghịch ngợm ương ngạnh, thích ăn hiếp vị muội muội nhỏ nhất của mình. Nhị hoàng tử thì dịu dàng chu đáo, luôn luôn quan tâm đến công chúa nhất. Lúc công chúa năm, sáu tuổi, nàng thích nhất được Nhị hoàng tử cầm tay dẫn vào thư phòng, ngửa đầu gọi “Nhị ca ca” với giọng ngọng ngịu trẻ thơ. Nhị hoàng tử dạy tiểu công chúa cầm bút viết chữ, cưỡi ngựa bắn cung, cùng lớn lên với công chúa. Đến sau này, nàng không gọi ngài ấy là Nhị ca ca nữa, mà hành lễ với dáng vẻ khách khí và xa cách, lạnh nhạt gọi ngài bằng: “Nhị hoàng huynh.”
Ngày hôm đó, ta đứng ở phía sau cách nàng không xa, nhìn thấy sau khi hai người lướt qua nhau, Nhị hoàng tử tay nắm chặt thành nắm đấm còn sắc mặt thì tái nhợt. Trong đôi con ngươi đen nhánh của thiếu niên hiện lên một tia đau đớn không dễ gì phát giác, một lát sau, ngài giương mắt nhìn về chỗ của ta, dùng thanh âm khàn khàn để nói: “Bảo vệ muội ấy cho tốt.”
Đến lúc đó ta mới biết, thì ra Nhị hoàng tự không hề nho nhã yếu ớt giống như tưởng tượng của người bên ngoài, ít nhất ngài có thể nhận ra được sự tồn tại của ta.
Ta không phải là hoạn quan, mà là ám vệ, là tử sĩ được bồi dưỡng trong cung, không được nhìn thấy mặt trời, luôn ẩn nấp tại những nơi tối tăm để bảo vệ sự an nguy của các thành viên hoàng thất. Bảo vệ công chúa, công việc này ta đã làm hơn mười mấy năm rồi, trước giờ chưa từng để xảy ra bất trắc gì cả, nhưng ngày hôm đó đột nhiên Nhị hoàng tử lên tiếng nhắc nhở, khiến cho ta ý thức được rằng, có thể là nguy hiểm đang ở cạnh bên.
____ Bảo vệ nàng cho tốt.
Không biết rằng thiếu niên đã thốt lên năm từ đó, vào năm ấy, cậu có từng nghĩ đến rằng, người sau này tổn hại nàng, lại chính là bản thân cậu ta.
...
Ta giương mắt nhìn về phía bình phong, chỉ thấy bóng người mơ hồ in trên đó. Lần gặp người gần nhất đã là chuyện của 13 năm trước, khi đó công chúa ở đất phong sinh hạ thế tử Lưu Hi, ta hồi kinh bẩm báo, người ở sau tấm bình phong trầm mặc hồi lâu, sau đó hỏi một câu: “Muội ấy có khỏe không?”
Điều này làm cho ta nhớ đến lời công chúa nói trước khi ra đi, cho nên ta trả lời: “Bệ hạ hy vọng nàng khỏe, hay là không khỏe?”
Ta biết mình đi quá giới hạn. Nhưng người không trách tội ta, cười khổ thờ dài một tiếng, nói: “Ngươi lui ra đi, sau này ở trong cung an dưỡng tuổi già, không cần phải giúp trẫm trông coi nàng nữa.”
Sau đó, ta trở thành người vô dụng nhất trong cung, trông giữ cung Cảnh Đức, đưa tiễn từng nhóm từng nhóm những người già, cho đến khi chính bản thân ta cũng trở nên già cỗi. Ta cuối cùng cũng không thể đợi đến ngày chủ nhân của cung Cảnh Đức quay về.
Kỳ thật, vào cái ngày tiễn đưa nàng rời khỏi đế đô ta đã hiểu, cả đời này, nàng sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Trừ phi nàng chết.