“Kỳ thật ta với mẫu thân của con đã biết nhau từ rất sớm. Lúc đó nàng ấy mới mười tuổi, nhỏ hơn ta ba tuổi, cùng với phụ thân vào cung khảo thí. Sau đó phụ thân của nàng, cũng chính là ông ngoại tiến sĩ cao trung của con, được ta thu làm trợ tá, lúc đó ta mới lần đầu tiên được gặp nàng ấy, dáng vẻ thông tuệ dịu dàng, không chịu cúi mình mà cũng không cao ngạo. Năm 13 tuổi ta gặp được nàng, năm 16 tuổi muốn lập nàng làm hậu. Nhưng mà sau đó do chính biến, cả nhà của nàng bị lưu vong. Ta âm thầm điều đình, sai người để ý, không ngờ cuối cùng lại bặt vô âm tính. Cho đến sau này khi vi phục xuất tuần, trong lúc vô tình gặp lại thì nàng đã gả cho người khác rồi Người đó, chính là người thị vệ mà lúc đầu ta phái đi chăm sóc nhà họ. Hắn vì cứu nàng mà thân mang trọng thương, nàng vì báo ân mà lấy thân báo đáp ___ Ít nhất là lúc ấy, ta cho rằng chỉ là báo ân mà thôi, nhưng mà ta sai rồi Thời gian lâu dài cùng chung hoạn nạn cùng chia ấm áp, nàng đã sớm có tình ý với hắn ta. Ta có là hoàng đế thì sao chứ?”
Một nữ tử, nếu trong lòng đã có ý trung nhân, người bên cạnh dù có tốt hơn, thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
“Sau khi thân phụ của con qua đời, mẫu thân của con mới phát hiện ra mình đã hoài thai. Ta vì không yên tâm để nàng một mình lưu lạc bên ngoài nên đã lờ đi ý nguyện của nàng, đón nàng vào cung. Thật không ngờ là lại làm hại tính mạng nàng ấy. Ta đã đáp ứng mẫu thân của con, cho con một đời bình an suông sẻ, vui vẻ khỏe mạnh, nhưng trong dòng xoáy của quyền lực này, ta đã từ từ mất đi sự khống chế... Sau khi ta đi, không biết hai huynh trưởng của con có thể đối xử với con như ta thế này?! Tình cảm của nhị hoàng tử đối với con rất chân thật, ta nghĩ chắc nó sẽ không làm khó cho con”
“Không!” Nàng vô thức thốt lên.
_____ Chẳng lẽ muội còn tin, Nhị hoàng tử đối tốt với muội là hoàn toàn không có toan tính khác?
Lời nói của Thái tử văng vẳng bên tai.
Buổi tối hôm đó, đế đô yên tĩnh như bị cái chết bao phủ. Hình như tất cả mọi người đều dự liệu được ____ Ngày mai sẽ là một ngày hoàn toàn mới.
Buổi tối hôm đó, trận tuyết đầu tiên lặng lẽ rơi xuống, cũng như năm Long Khánh thứ mười bảy, vô cùng oanh liệt.
Lúc chuông điểm canh ba, hoạn quan căng họng hô to ____ Hoàng thượng băng hà!
Trận tuyết này, đến thật đúng lúc.
Cửa mở, dưới thềm bách quan đang quỳ, chờ đợi đạo thánh chỉ cuối cùng của Nguyên Gia đế, quyết định bệ hạ tương lai mà bọn họ sẽ hầu hạ là ai.
Đêm đó chỉ nghe thấy tiếng gió cuộn hoa tuyết tung bay, còn nghe thấy tiếng tim đập.
Ánh trăng nhợt nhạt tựa như sắc mặt mọi người.
Công chúa đang muốn mở miệng thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, càng lúc càng gần.
Bách quan kinh hoàng quay người lại nhìn, chỉ nhìn thấy binh lính các doanh ở kinh đô và các vùng lân cận bao vây hiện trường, ánh trường kiếm sáng choang chỉa thẳng vào bọn họ.
“Là người của Đại hoàng tử!” Không biết là tiếng kêu của ai.
Thế lực doanh lính ở kinh đô và vùng phụ cận là của Đại hoàng tử. Đảng phái của Đại hoàng tử nhất thời bị quần thần trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào.
Công chúa ngẩng đầu đứng dậy, quát lên: “Các ngươi làm cái gì vậy!”
Một người bên doanh lính đáp: “Đề phòng có người làm loạn, bảo vệ an toàn cho công chúa.”
“Hỗn xược! Nơi này sẽ có loạn gì! Còn không mau lui ra! Các ngươi muốn bức cung mưu phản sao!” Trong đám người rộ lên tiếng huyên náo.
Có người thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là truyền vị cho Nhị hoàng từ?”
Chính vào lúc đó lại vang lên một trận tiếng vó ngựa. Âm thanh còn chưa đến gần thì đã có người hô to: “Trên tường có cung thủ!”
Mọi người lại càng thêm hoảng loạn.
Trên tường một người lớn tiếng nói: “Đại hoàng tử mưu đồ tạo phản đã bị bao vây, còn không mau khoanh tay chịu trói!” Tiếng nói vừa dứt thì tay vung lên, tên như mưa bay đến.
Úc Ninh công chúa dưới sự bảo vệ của thị vệ được đưa đi mất. Lúc sắp đi, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đảng của Đại hoàng tử tử vong nghiêm trọng.
“Nhị hoàng tử ở đâu?” Nàng kéo người thị vệ bên cạnh.
Người nọ cúi đầu không nói.
“Hai nhóm người vừa nãy chắc đều là người của Nhị hoàng tử.” Công chúa lãnh đạm nói, “Cái trò diễn kịch vu tội này, thật đức hạnh như mẫu thân của hắn! Đưa ta đi gặp hắn!”
“Nhị hoàng tử phân phó, nhất định phải bảo vệ công chúa an toàn!” Thị vệ kiên quyết nói, “Công chúa, xin người đi theo thuộc hạ.”
Úc Ninh công chúa trầm mặc nhìn y trong chốc lát, chậm rãi đi theo, nhưng ở một khúc ngoặc, nàng thừa dịp sơ sót của thị vệ mà tháo chạy, xoay mình lên ngựa, phóng về phía cửa đông.
Nhị hoàng tử nếu muốn điều động binh lực tất phải vào từ phía cửa đông!
Doanh lính của kinh đô và vùng lân cận là thế lực của Đại hoàng tử, có thể phối hợp với nhân mã của Nhị hoàng tử diễn trò, khẳng định là đã nhận được chỉ thị sai. Bên người của Đại hoàng tử có gian tế của Nhị hoàng tử!
Nhìn đi! Hắn đâu phải là Nhị ca ôn lương vô hại của muội! Hắn trăm phương nghìn kế muốn chém đứt thủ túc của chính mình, hắn làm sao có thể vô tư đối tốt với muội? Mưu đồ của hắn, chẳng lẽ muội còn nhìn không ra?
Ngoài cửa đông, tiếng thét chém giết làm chấn động mảng tuyết trên đầu cành.
“Đại ca, chuyện giữa ta và ngươi, không nên liên lụy đến tam muội!”
“Ha ha ha! Tam muội? Ngươi cũng có mặt mũi gọi muội ấy là tam muội? Mẫu phi của ngươi hại chết mẫu phi của muội ấy, mà ngươi cũng chẳng có chút hảo tâm gì với muội ấy cả! Ta xem muội ấy là muội muội, còn ngươi xem muội ấy là gì? Nhị đệ, trong cung này, chẳng ai rõ hơn ngươi cả đâu!”
“Huynh nói cái gì? Mẫu phi của ta, bà ấy...”
“Người có thể sống sót trong hôm nay chỉ có một, ngươi có cần đánh cược với ta xem người đó là ai không? Tiền cược chính là cái đầu của ngươi!” Tiếng nói rơi xuống, trường kiếm vung lên!
Đêm đó, hoa tuyết bay tán loạn, tuyết rơi suốt một đêm, chôn vùi tất cả dấu vết của trận cốt nhục tương tàn. Trong đống hài cốt mà đất tuyết đã mai táng đó, còn có cả dã tâm.
Mà trong cung Cảnh Đức vẫn ấm cúng yên lành, không tranh giành với thế giới bên ngoài.
“Di chiếu của phụ hoàng ở đâu?” Tiếng nói của Nhị hoàng tử như thanh tuyền, như sơn phong, êm dịu lướt qua suy nghĩ.
Người trên giường nhắm mắt lại, yên lặng nằm đấy. Hắn biết rằng, nàng đã tỉnh.
“Tam muội, Đại ca đã đi rồi. muội còn ở đó quật cường cái gì?” Hắn đi đến bên giường, bao phủ nàng trong bóng của hắn. Hắn cúi người, nhè nhẹ xoa tóc của nàng, giống như nàng vẫn còn là vị tiểu công chúa năm, sáu tuổi cần người cưng chiều, cần người dỗ dành. “Ta chưa từng nghĩ đến, có một ngày muội sẽ giúp hắn tranh giành với ta. Nếu như muội muốn cái chỗ ngồi này, muội cứ mở miệng, ta cũng sẽ giúp muội mà.”
“Có phải là muội không tin ta?”
Nàng như đã hoàn toàn chìm ngập trong thế giới của mình, nghe không thấu được một chữ hắn nói.
“Nhớ hồi nhỏ muội toàn đi theo bên cạnh ta, ta đi đến đâu muội cũng muốn theo đến đó, không thấy được ta là muội sẽ khóc. Muội trời sinh thông tuệ nhưng lại không chịu khó, toàn muốn ta ở cùng thì muội mới chịu học hành. Năm bảy tám tuổi thì muội bắt đầu học vẽ, sư phụ khen muội rất có thiên phú, muội liền cực kỳ hào hứng đem tất cả bình phong, thư họa ở phòng ta ra bôi màu thêm sắc, sau đó thì nhìn ta cười. Muội cười như thế, ta làm sao mà nỡ nói muội điều gì chứ. Phụ hoàng nói, như thế này không được, không thể cứ dính lấy ca ca như thế, sau này còn phải gả ra ngoài nữa. Cho nên, Người dần dần tách chúng ta ra. Muội lại len lén chạy ra ngoài, muốn ta dẫn muội đi cưỡi ngựa bắn tên. Phụ hoàng biết được, phạt ta không được ra ngoài. Muội đưa thức ăn cho ta, cùng ta chịu phạt quỳ gối. Năm đó muội mười tuổi, muội còn nhớ hay không?”
Lông mi của nàng khe khẽ run lên.
“Đến tuổi cập kê, phụ hoàng muốn tìm cho muội một người vừa ý, nhưng hoàng thân quốc thích trong triều muội đều không ưng, muội chỉ kéo lấy góc áo của ta, núp sau lưng ta...” Như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt của hắn trở nên nhu hòa. Hắn ngối xuống mép giường, nắm lấy tay của nàng, “Muội nói, chẳng có ai đối tốt với muội được như Nhị ca.”
“Tam muội, Nhị ca sẽ chăm sóc cho muội trọn đời trọn kiếp này, tại sao muội không chịu tin ta?” Hắn cúi người xuống, dán lên trán của nàng.
Bỗng dưng nàng mở mắt. Khoảng cách gần như vậy, lông mi của nàng tựa hồ như quét qua mí mắt của hắn.
“Nếu như ta nói, không có di chiếu?”
Ánh mắt của hắn khẽ động, “Không có di chiếu?”
“Có hay không có di chiếu thì có làm sao? Huynh có thể giết ta, như vậy, huynh chính là người thừa kế duy nhất rồi. Người của Đại hoàng tử đã bị huynh dọn dẹp hơn phân nửa, trên tay của huynh còn có binh quyền, cho dù trên di chiếu viết lập ta làm đế thì có làm sao?” Nàng dùng ánh mắt giễu cợt nhìn thẳng hắn, “Huynh còn sợ miệng lưỡi ngòi bút của thế gian sao?”
“Những thứ ta sợ trước nay đều không phải những thứ ấy! Ta sẽ không giết muội!” Hắn nhìn nàng thật gần, có một loại cảm xúc không tên như muốn phá nát lồng ngưc mà xông ra, làm cho máu nóng của hắn sôi trào, hô hấp dồn dập.
“Hoàng huynh,” Nàng đột nhiên thả lỏng ngữ khí, khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhợt nhạt, “Nếu huynh còn chút nhân từ, thì hãy thả cho ta rời khỏi cung đi.”
Hoàng huynh, nàng gọi hắn là hoàng huynh.
Hai chữ này làm hắn sợ hãi, khiến cho hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác tội ác, là hắn không xứng với sự tin cậy của nàng, hắn không muốn rời xa nàng.
Hắn lảo đảo bước ra khỏi cung Cảnh Đức, nhìn thấy nụ cười của Niên phi, mang theo vẻ đắc ý và ác độc, hoàn toàn không còn sự ôn nhu thiện lương của năm xưa nữa.
“Thật sự là người... là người độc hại Nguyên phi?!”
“Ta không thể để cho bất kỳ kẻ nào trở thành chướng ngại vật cản đường con được.” Ánh mắt của Niên phi hướng về sau lưng hắn, “Nghe lời ta, giết nó đi, con có thể kê cao gối, không cần âu lo nữa.”
Hắn cười khổ lắc lắc đầu, “Là người. Khó trách nàng hận ta như vậy, lạnh nhạt với ta như vậy, thì ra nàng đã biết từ sớm...”
“Bệ hạ! Ngươi không thể để tình cảm làm mê muội đầu óc được! Bây giờ trong triều còn có rất nhiều người ủng hộ Úc Ninh công chúa, nếu như trên di chiếu viết tên của ả, vậy chuyện đoạt vị của ngươi lại càng thêm khó khăn! Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết ả!”
“Người ra đi...”
“Bệ hạ, ngươi...”
“Đi ra ngoài!” Hắn quát lớn một tiếng. Trong ánh mắt hoảng hốt của Niên phi, hắn lại từ từ trấn định, nhẹ giọng nói, “Mẫu thân, tự con có quyết định của mình, người đi về đi!”
Niên phi cắn chặt răng, hướng ánh mắt oán hận về sau lưng hắn, sau đó mới phất tay áo bỏ đi.
Không biết là từ lúc nào, công chúa đã đi đến phía sau bức bình phong, lặng lẽ nhìn hắn.
“Huynh muốn giết ta?”
“Ta sẽ không giết muội, sẽ không tổn hại muội, ta đã hứa qua, sẽ bảo vệ muội trọn đời trọn kiếp.” Hắn đi đến trước mặt nàng, đưa tay ra ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, an ủi nàng.
“Trời sắp sáng rồi.”
“Đúng vậy.”
“Sau khi trời sáng, huynh sẽ trở thành hoàng đế.”
“Muội nghĩ như vậy à?”
“Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Huynh còn nhớ hai năm trước khi chúng ta đến Lâm Uyển săn thú không?”
“Nhớ chứ, lúc đó chân của muội bị trật, ta cõng muội đi rất xa, muội còn ở trên lưng ta ngủ ngon lành.”
“Nhị ca, thật ra ngày đó, muội vẫn còn tỉnh.”
Thân thể hắn cứng đờ.
“Nhị ca, kết thúc rồi.” Nàng nhè nhẹ đẩy hắn ra, “Ta biết huynh sẽ làm một vị hoàng để tốt, huynh thích hợp hơn ta và Đại ca... chỉ là, ta không có lựa chọn khác...”
“Xin lỗi...” Hắn nhìn nàng, thấp giọng nói.
“Chúng ta đều không có lựa chọn khác.” Nàng cười nhợt nhạt, “Chỉ là, tại sao lại là mẫu phi của huynh tại sao huynh lại là Nhị ca...”
“Để ta đi coi giữ Hoàng Lăng đi, hoàng huynh.”
Bình luận facebook