Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Oan gia vui mừng
“Thật sao?” Vân Nhị lập tức vui vẻ ra mặt ôm lấy Tuyết Cầu đứng dậy, xoa xoa bộ lông mềm mềm của nàng, cười nói, “Tuyết Cầu nhi, có nghe thấy không, sau này Tứ đệ sẽ là chủ nhân mới của ngươi đó!”
Tuyết Cầu bỗng dưng tránh né, thoăn thoát nhảy thoát ra khỏi tay Vân Nhị, cũng chẳng biết rơi từ độ cao xuống dưới có đau không nữa, nhảy mấy bước tới trước mặt Vân Cảnh, oán hận cắn lấy cánh tay hắn giấu dưới bàn.
Vân Cảnh bị đau, định lên tiếng dạy dỗ, cũng trong phút giây cúi đầu xuống ấy mắt thấy đôi mắt đỏ của con thỏ có nhiều điểm sáng lấp lánh, trái tim như bị bóp vậy, định đuổi nàng đi mà rốt cuộc chẳng nói nổi ra lời.
“Haizzz, Nhị ca?” Vân Nhị thấy vậy chẳng hiểu gì, lại thấy Vân Cảnh như đang kinh ngạc không nói tiếp nên thử gọi, “Tuyết Cầu Nhi, nếu không chịu, thì thôi vậy, ha ha” Hắn cười mỉa, cầm chiếc hộp gỗ lim đựng thức ăn trên bàn lên, vái chào với Vân Cảnh, “Nhị ca, tứ đệ xin được cao lui trước, ngày khác lại tới chơi”
“Nhị ca tiễn đệ” Vân CẢnh thấy Vân Nhị phải đi, nên biết bản thân mình cũng phải tiễn kahcsh, vội vàng đứng lên cũng kéo theo cả tuyết Cầu treo trên tay đứng lên.
Tuyết Cầu thả lỏng miệng, mà Vân Cảnh cũng chẳng nhàn rỗi để ý, đợi khi hắn tiễn Vân Nhị trở lại trong cung điện đã không còn thấy bóng lông xù của Tuyết Cầu nữa.
Lòng Vân Cảnh nóng như lửa đốt chạy tới Thưởng Tuyết Các, lại không biết Tuyết Cầu đang ở đâu. Lần tìm toàn bộ Thưởng tuyết các, hắn mới thấy Tuyết Cầu xưa nay vốn dùng phòng nghỉ đang cuộn tròn một mình thành một quả cầu trắng ở một góc. Hắn không biết Tuyết Cầu đã nằm ở tư thế này bao lâu rồi, lúc hắn ôm nàng lên mới thấy cả thân hình nhỏ của nàng sớm đã lạnh buốt ẩm ướt.
“Ngươi đây đang làm gì hả!” Ngón tay Vân Cảnh điểm một cái, trong phòng bất ngờ xuất hiện một lò lửa nhỏ, tiếng cháy nổ đôm đốp, chỉ trong giây lát cả phòng đã ấm lên hẳn. Hắn mở vạt áo ra áp Tuyết Cầu vào sát lồng ngực của mình, môi mỏng khẽ nhếch lên, mặt chẳng chút thay đổi dùng nhiệt độ thân mình sưởi ấm cho nàng.
“Vân Cảnh, ngươi không cần ta nữa phải không?” Tuyết Cầu vẫn không nhúc nhích ghé sát vào ngực ấm áp của Vân Cảnh, mãi cho tới khi thân hình đông cứng dần có cảm giác, lúc này mới phờ phạc ỉu xìu hỏi ấp úng.
“Nếu có thể nói chuyện, thì không sao rồi, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi” Vân Cảnh thấy Tuyết CẦu đã bình thường dần, trong lòng còn muốn ôm nàng nhưng có một âm thanh trong lòng lại cứ mãi nhắc nhở hắn, ôn tồn như vậy không được nên đành bất đắc dĩ đặt nàng xuống.
“Đừng! Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi” Tuyết Cầu cố sức cắn vạt áo Vân Cảnh, cố sức ghé trên người Vân Cảnh không cho hắn bỏ ra. Trong đôi mắt to tích dần nước mắt trong suốt, uất ức đã nhịn nhiều ngày vậy cuối cùng cũng bạo phát hoàn toàn.
“Nếu muốn ở lại chỗ này, sau này ta sẽ không bao giờ nhắc tới nữa” Vân Cảnh than khẽ một tiếng, cuối cùng cũng thả tay xuống. Chỉ là hắn sợ bản thân mình không kìm được sự rung động và vui sướng trong lòng, hắn sợ bản thân mình kìm không được mà muốn giữ nàng lại cả đời, vĩnh viễn không muốn buông tay.
“Ta không đi, cung Nguyệt Miện đã là nhà của ta, có đuổi ta cũng không đi” Tuyết CẦu cố đứng lên nói cứ như mấy con trâu kéo cũng không lại vậy, nàng cũng không biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra nữa, tóm lại lúc nàng nghe được Vân Cảnh bảo sẽ tặng nàng cho cái kẻ gọi là Tứ điện hạ Vân Nhị kia, nàng đã không kìm được muốn khóc, còn khó chịu gấp ngàn lần hơn là không có thịt ăn nữa.
Cứ vậy, một rồng một thỏ cứ duy trì tư thế như vậy cho tới tận tối, sự im lặng và vắng vẻ trong trong phòng ấm áp bỗng trở nên trống rỗng.
Mãi cho tới Thắng ngộ đẩy cửa vào, trước mắt đã hình thành một cảnh tượng: Van Cảnh trong bộ quần áo dài trắng đang ngồi dựa mép giường, đầu gối cột giường ngủ say, lông mi cong dài khẽ rung, đôi mày đẹp khẽ nhíu, nhưng rất mê người. Còn Tuyết CẦu thì vẫn ghé sát vào trong ngực áo Vân Cảnh mở hé, chỉ ló cái đầu nho nhỏ ra bên ngoài, ngủ rất ngon lành.
Thắng Ngộ thấy vậy thì lập tức ra hiệu với Tất Phương, nhẹ nhàng lui ra ngoài, khép cửa phòng lại cho cả hai người.
“Thắng Ngộ, điện hạ lúc này thế nào?” Tất Phương hỏi, hắn biết hôm qua chủ tử dã tìm con thỏ kia rất lâu, mà hắn cũng tìm với chủ tử ước chừng mất hẳn cả buổi tối, mãi cho tới khi Thắng Ngộ nói với hắn về Vân Cảnh lúc này, rồi trỏ vào hai vành mắt sâu đen mới vội vàng chạy tới.
“Tất Phương, ngươi đừng có sướng mà to giọng quá, điện hạ và tiểu tổ tông đang ngủ bên trong đó, chớ quấy rầy làm họ tỉnh, cứ để cho họ ngủ đi” Thắng ngộ tuổi còn lớn hơn Tất Phương chút, lại có thể biến hình, thì dĩ nhiên là nàng ta có tư cách dạy dỗ Tất Phương rồi.
“Gì? Cùng nhau ngủ á? Cái con thỏ này chẳng phải vẫn còn không thể biến hình đó sao” Tất Phương chẳng những không hạ giọng mà ngược lại còn nói to hơn.
“Tốt lắm, ở ngây người với ngươi mấy năm nay, chẳng học được gì khác, chỉ được mỗi cái này, hôm nay không dạy dỗ ngươi không được, ngươi dám không ngoan tý nào” Thắng Ngộ đen mặt lại, chẳng khách sáo kéo túm lông trên đầu Tất phương hùng hổ kéo hắn đi mất.
“Thắng Ngộ giỏi rồi, đừng túm, túm ta sẽ trụi sạch như lông gà đó!” Tất Phương thống khổ kêu lên bi thương, nếu người khác thì hắn có thể phun lửa dọa người rồi, chỉ mỗi Thắng Ngộ, như khắc tinh của hắn vậy, chọc cũng không dám chọc, đừng có nói là phun lửa với nàng ấy nhá.
“Biến thành gà trụi lông cũng rất tốt! Đỡ cho ta phải nhổ lông, rồi mất công đun nước” Thắng Ngộ cũng không quay đầu lại kéo Tất Phương đi thẳng tới hướng phòng bếp, lời vừa nói ra khiến Tất Phương bất giác sợ tới mức người run lẩy bẩy, “Thắng Ngộ giỏi quá, lời này nói thế nào, ta nghe sao chẳng hiểu gì hết vậy hả?’ Nhổ lông, đun nước, chẳng phải là muốn đem hắn nấu chín đi đó hả?
Thắng Ngộ dừng mạnh chân, hại Tất Phương ở đằng sau chẳng kịp phanh lảo đảo một cái. Lúc thấy nàng ngầm bi thương quay đầu, nhìn Tất Phương thân hình to lớn như đà điểu kia thì cười tà tà bảo, “Thành thật nói với ngươi vậy, tiểu tổ tông Tuyết Cầu nhà ta coi trọng ngươi đã lâu rồi, đang đợi ta ra tay biến ngươi thành món ngon cho nàng ấy đó. Đã nhiều ngày nay tỷ Chu Yếm được chủ tử sai đi học nâng cao tay nghề nấu ăn ở trần gian rồi, vốn đang định đợi tỷ ấy trở lại cũng không muộn, tuy nhiên nhìn biểu hiện hôm nay của ngươi, vẫn thừa dịp ngươi chưa kịp biến hình thì đem ngươi nấu thành món ngon, đỡ phải gây họa cho người khác”
“Đừng mà!” Tất Phương kêu lên bi thương vang vọng khắp cả cung Nguyệt miện vào buổi sáng bị sương bao phủ. Các tiên thú đang trốn nghe được tiếng kêu thê thảm thì cùng đồng tình lắc đầu, xem ra cái con Tất Phương được tin cậy cực kỳ kia cũng chẳng may mắn thoát khỏi miệng mãnh thú kia rồi, vì thế xem ra kế hoạch giảm béo đúng là đại kế. Nghĩ vậy lại càng phải thắt lưng buộc bụng hơn, cứ để mặc cho cái bụng nó đói kêu òng ọc như màn giao hưởng quanh quẩn ở tận sâu trong cung Nguyệt Miện vậy.
Tiếng kêu sợ hãi dần truyền vào tai, khiến cho Vân Cảnh đang say ngủ dần tỉnh lại, hắn mệt mỏi hé mắt nhìn lúc này mới phát hiện ra vì ngồi cả đêm, thân hình đã sớm tê cả chẳng có cảm giác gì. Chỉ có cái con thỏ ngốc khiến người ta lo lắng kia vẫn còn đang áp trước ngực hắn ngủ ngon lành, cái mũi chun chun, cái miệng nhỏ chẹp chẹp, khiến người xem ngứa ngáy con tim, thật muốn dúi nàng vào tận sâu trong lòng, cất giấu đi.
Lại cứ vậy mà ngồi trên giường kinh ngạc nhìn Tuyết Cầu thật lâu, Vân Cảnh lúc này mới thả nàng kéo ra khỏi lòng, còn thân hình nhỏ của Tuyết Cầu vừa tiếp xúc với không khí lạnh băng thì lập tức giật thót mình, theo bản năng hướng về phía ấm áp chui vào, lại lần nữa trở lại trong lòng Vân Cảnh, lúc này thì đến cả đầu cũng chui tọt vào hết.
Vân Cảnh dở khóc dở cười nhìn phản ứng của Tuyết Cầu đang liên tiếp khiến người ta vừa buồn cười vừa đau lòng, đánh bất đắc dĩ nằm lại trên giường. Chỉ nằm vậy mà kéo dài cho tới tận trưa, mãi cho tới tận bữa trưa bé con trong lòng mới có động tĩnh khe khẽ.
Có thể là do lâu rồi khó chịu buồn bực, Tuyết Cầu mới thò đầu mạnh chui ra từ trong quần áo Vân Cảnh, thoải mái hít thở không khí trong lành, lúc này tâm tình con thỏ đúng là rất tốt mở to đôi mắt thỏ. Cái trợn mắt này với Vân Cảnh chính là chạm phải đôi mắt bạc xinh đẹp không chút sợ hãi, khiến nàng bất giác ngây dại, chẳng biết phản ứng thế nào. Đã nhiều ngày rồi, nàng chưa bao giờ thấy ngủ thỏai mái thế, lại vì tiếp xúc thân mật với Vân Cảnh mà thấy kích động, chỉ cảm thấy trong lòng rất loạn, muốn tránh đi.
“Vân Cảnh, mắt ngài đẹp quá, cứ như sao trên trời vậy đó, ha ha” Tuyết CẦu nở nụ cười ngây ngốc, rời đi sự chú ý của Vân Cảnh, bản thân thì lặng lẽ trườn xuống, chậm rãi từ trong lòng Vân Cảnh chui ra, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
“Thế nào, đem biến ta thành lò sưởi lợi dụng xong rồi muốn chuồn hả?” Vân CẢnh không nén được cười, môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng cười, tuấn mỹ như thiên thần khiến người ta nhìn như si như say.
NHưng Tuyết Cầu lúc này đã là ốc không mang nổi mình ốc nữa, nào có lòng đi thưởng thức sắc đẹp khó gặp này được. Nàng ngừng hành động trốn tránh trêu chọc cười cười Vân Cảnh, ‘Thế nào, khách quan à, ta đây chẳng phải còn có việc đó mà”
Lời vừa nói ra, chiếc lúm đồng tiền bên má Vân Cảnh bất giác ngưng lại, mày kiếm lộ ra khí thế bức người.
“Khụ khụ, gì vậy, đầu năm nay xem nhiều phim truyền hình, thấy chuyện xuyên không quen lắm rồi, như bị ông trời lôi mất hồn đi vậy đó, nên mới không tự chủ được mà… ha ha. Ý tôi là, hôm qua ngài bảo muốn tặng tôi cho người ta, hôm nay tôi coi ngài như lò sưởi, chúng ta có qua có lại cũng coi như huề nhau rồi chứ” Tuyết Cầu biết mở miệng trêu đùa, nên vội vã giải thích, ai ngờ càng giải thích càng sai, rõ ràng là định khóc lóc om sòm đẩy hết mọi chuyện hôm qua lên trên đầu Vân Cảnh mà.
“Đầu ngươi đựng gì trong đó thế? Còn nữa, chuyện hôm qua thì không tính nữa sau này ta cũng không nhắc lại, ngươi cũng không cho phép trốn đi khóc đó” Vân Cảnh xoa xoa đầu Tuyết Cầu, cuối cùng lùi một bước, chuyện này cho tới giờ mới coi như hiểu rõ.
“Tôi đây sau này có thể còn tới thư phòng tìm ngài được nữa không?” Tuyết Cầu thấy thái độ Vân Cảnh mềm lại, thì lập tức chưa chịu từ bỏ ý định hỏi luôn.
Chỉ tiếc là lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Vân Cảnh đã biến mất, hắn thả Tuyết Cầu lên giường, lập tức đẩy cửa ra ngoài. Chỉ có hắn biết, hắn cố nén ghê gớm để không phải thốt từ “Được” ở trong miệng ra.
“Vân Cảnh…” Đằng sau có tiếng Tuyết Cầu gọi yếu ớt, cũng khiến trái tim hắn như bị gõ thùng thùng một cái, hai tay nắm chặt thành đấm cũng buông lỏng, hắn không quay người lại, chỉ nói nhàn nhạt, ‘Sau này một ngày ba bữa, cứ để Thắng Ngộ mang ngươi tới chỗ ta đi” Tóm lại là vẫn thương nàng, không bỏ nàng được, sự kiên trì của mình bị tiếng “Vân Cảnh” ỷ lại đánh bại.
Còn ở một chỗ khác trong phòng bếp.
“Tất Phương, ngươi đây chẳng chịu dùng hết sức nè, cơm vẫn còn chưa được đó? Ta thấy nến cháy trong nhà còn mạnh hơn cả lửa của ngươi đó” Thắng Ngộ một tay chống nạnh, thích chí đứng một bên hoa chân múa tay sai Tất Phương này đó.
“Thắng Ngộ, ta đây đã phun lửa hơn nửa canh giờ rồi, đã sớm đem hết bảy tám phần pháp lực phun lửa hết rồi đó” Tất Phương ngừng phun lửa, quay đầu khóc kể lể với Thắng Ngộ. Hắn vốn tưởng Thắng Ngộ nhắc tới phòng bếp là định cho hắn lên thớt gỗ làm thịt chứ, ai ngờ lại lợi dụng hắn biết phun lửa mà đem đun thịt chân giò cho cái con thỏ thích ăn kia. Hại hắn phun lửa tới sái cả quai hàm đau hết rồi mà chân giò vẫn chưa mềm, chắc chẳng phải chân giò heo đâu, mà hình như là chân giò đá vậy đó.
“Nghỉ nghỉ cái gì, tiếp tục ha! Hay ngươi định muốn thay chân giò hả?” Thắng Ngộ thấy Tất Phương lén lười, lập tức mày dướn cao lên, chỉ thẳng vào Tất Phương trách.
Tất Phương chỉ đành khóc rống trong lòng, đem bi phẫn hóa thành ngọn lửa đun lên, muốn đốt lên để làm nát cái nồi ninh chân giò đáng giận này.