Chỉ vì Phượng Cửu có một hành cung Xích Linh, ta liền dựa vào trí nhớ mơ hồ, rầm rộ xây một hành cung Đan Hoa thuộc về mình ta. Dĩ nhiên Cung Đan Hoa càng lớn, thì trong đầu lại càng lạnh lẽo. Ta dường như đã suýt quên đi tất cả, chẳng bao lâu sau ta cũng bắt đầu cười, chỉ là hiện thời ngẫu nhiên cười một tiếng, không phải trào phúng bản thân thì cũng nhớ mãi Phượng Cửu không quên, đó là cười mà như không phải cười đầy đau khổ.
Thanh Phượng đã trở lại, vào một buổi sớm nào đó, ta ngồi trên cây ngô đồng si ngốc nhìn một gốc cây có một chiếc lá chẳng chịu rụng đi, hắn dẫm nhẹ lên ngô đồng, trầm mặc dưới tàng cây.
“Trái tim người này theo thời gian cũng sẽ thay đổi rồi đi” Cứ thì thào tự nói, hoặc như nói với Thanh Phượng, cả ta cũng chẳng phân biệt được không rõ là tới tột cùng là cái nào.
“Có chút có, có chút lại không”
“Ngươi trở về làm gì?” Ta chẳng trông mong gì nó trả lời, càng không đem câu trả lời của nó vào đầu.
“Cầu ngươi một chuyện”
“Ta giúp ngươi, có lợi gì?”
“Nếu ta nói có liên quan tới tộc Phượng Hoàng thì sao” Thanh Phượng lấy từ trong tay ra một tấc kiếm ngắn, trong nháy mắt biến thành một thanh nhuyễn kiếm màu bạc. “Thanh Phượng được chủ nhân đổi tên là Thanh Phong, mà hiện giờ đang đi làm thay cho vị đại nhân kia một chuyện thỏa đáng”
“Ha ha, ngươi sửa tên chẳng liên quan gì tới ta, ta chỉ cần biết chuyện này có liên quan gì tới tộc Phượng Hoàng thôi”
“Thanh nhuyễn kiếm Phì Di này, trên đời có hai thanh, mà người đời đều tưởng rằng kiếm này chỉ có một thanh, đó là đại nhân mang tặng cho Vương Hậu tộc Phụ Hý kia. Hiện giờ Vương Hậu lén tặng kiếm này cho tộc Phượng Hoàng, nếu là Thanh Phong dùng kiếm này trong tay giết người….”
“Dĩ nhiên sẽ hoài nghi tới đầu tộc Phượng Hoàng”
“Đúng vậy, chuyện sau đó liền xem đại nhân ngài rồi”
Ta ngầm cho phép kế hoạch Thanh Phượng, hơn nữa dự kiến mâu thuẫn dâng lên cùng tộc Phượng Hoàng. Các tộc nhân đoàn kết khiến cho ta hơi giật mình, tuy nhiên còn chờ mong nhiều hơn. Phượng Cửu là một vương giả có danh tiếng tốt, ta hạ lệnh đuổi tận giết tuyệt tộc Phượng Hoàng, nhất định khiến cho hắn phải bồi tội với ta, nên tính chuyện này chẳng liên quan gì với hắn.
Dĩ nhiên Phượng Cửu không tới, lại sai ba kẻ không mời mà tới. Ba kẻ này đúng là Nhị điện hạ tộc Phụ Hý, một cô gái mắt đỏ và một người nhỏ cổ quái bằng ngón tay.
Không vui chút nào, Phượng Cửu hắn thế mà dám sai người của hắn tới chỗ ta, cũng không nguyện gặp mặt ta.
“Thanh Thương trước đây sai người đi qua tộc Phụ Hý, biết được chuyện này chẳng liên quan gì tới tộc ngươi. Huống hồ nghe nói Nhị điện hạ Vân Cảnh sớm đã bị trục xuất khỏi tộc Phụ Hý rồi. Thanh Thương xin hỏi, ân oán giữa tộc ta và tộc Phượng Hoàng có liên quan gì ngươi?” Mắt lạnh liếc nhìn ba kẻ điện hạ bên dưới, giọng ta chẳng tốt lành gì. Cung Đan Hoa của ta cũng bởi họ tới mà ồn ào mãi không ngừng, hiện giờ chỉ muốn mau chóng đuổi ba kẻ đó đi thôi. “Nếu Phượng Cửu bảo ngươi tới, tự nhiên là cầu hòa không cầu chiến, kính xin Nhị điện hạ về nói cho Phượng Cửu, nếu muốn cầu hòa thì tự mình đến, người còn lại Thanh Thương không muốn gặp. Nếu không có việc gì, kính xin Nhị điện hạ về đi, thứ cho Thanh Thương không cách nào chiêu đãi các vị”
Ta cho là họ thẹn quá hóa giận phẩy tay áo rời đi, dự liệu thế nào mà đúng vào lúc này, cô gái mắt đỏ không nói chuyện kia lại lườm ta một cái, rồi cười tủm tỉm mở miệng bảo, ‘Hắn không phải nhất thời khí phách đâu, đúng là đa tình lại bị bực vì vô tình đó”
Đa tình lại bị bực vì vô tình, lời nói này làm vết thương sâu trong ta đau nhói, ta nhiều năm qua chẳng dám đối mặt với sự thật. Thanh Thương đa tình, Phượng Cửu vô tình….
Không chút nghĩ ngợi, ta lợi dụng pháp thuật công kích nàng kia, cũng biết được hai người nam nhân bên cạnh nàng hóa giải đi, chỉ là bóc vết sẹo này nếu không được phát tiết, ta cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
“Đa tình lại bị tức vì vô tình, tốt lắm, nói đúng lắm, ha ha ha! Nếu không yêu, thì dùng hận để nhớ mãi cả đời, thử hỏi Thanh Thương có gì sai chứ? Đi đi, canh giờ không còn sớm nữa, ta đồng ý để các ngươi ở lại đây một đêm, sáng sớm hôm sau thì về Xích Nguyên của phượng cửu vô tình kia đi” Lần đầu tiên trước mặt người lạ nói ra tâm sự thật của bản thân, cả ta cũng chẳng hiểu tại sao lại giữ bọn họ lại nữa, chỉ là sau khi nhóm họ rời đi, thì cái câu “đa tình lại bị bực vì vô tình” kia cứ quanh quẩn mãi. Thanh Thương, kẻ si tình này…
Hôm sau cô gái mắt đỏ ấy lại một mình đi tìm ta.
“Hừ, lá gan ngươi cũng lớn thật, hiện giờ hai kẻ kia không ở cạnh ngươi, ta có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào”
“Đừng lo đừng lo” Cô gái mắt đỏ nghiêng đầu nhìn ta cười, đôi con ngươi tròn tròn chẳng có tý sợ hãi nào. “Chiếc lông chim màu xanh kia bên hôn Phượng Vương là lông chim ngài tặng cho ông ấy sao?”
“Lông chim gì?”
“Ồ, ta còn tưởng là lông chim do ngài tặng cho chứ, chẳng lẽ là sai rồi? Phượng Lê có nói với ta, Phượng Vương mang theo lông chim này chừng vài ngàn năm rồi, cũng chẳng để rời khỏi người tý nào, có một ngay bất cẩn bị Tiểu Miêu ngậm đi, ông ấy gần như nổi điên tìm ở Xích Nguyên vẻ vẹn ba ngày ba đêm đó” Nàng vừa nói vừa ngắm ta mấy lần, quỷ linh tinh, chẳng trách hai người nam kia bảo vệ nàng ta thế.
“Kết quả ngươi định nói gì?”
“Ta định nói là, ngài ngốc mà ông ấy cũng ngốc, nếu ông ấy cũng vô tình với ngài, ngài lại cố chấp thế sao được. Nếu ông ấy có tình với ngài, các ngài vậy chẳng khác gì những tên đần. Đổi lại là ta, vất vả dùng hết mọi cách để trói ông ấy bên người, mặc kẻ người nhìn đó”
Một câu đánh thức người trong mộng, ta tưởng rằng không nhìn thấy hắn thì sẽ quên, nhưng không nghĩ được là hắn chưa bao giờ yêu ta, ta cứ vậy tự tra tấn bản thân làm gì, chẳng bằng…
Đang nghĩ, còn chưa đợi ta tới tìm hắn, Phượng Cửu đã một mình tới Thanh Khâu.
Người hầu mang hắn tới tìm ta, ta chỉ vẫn như thường ngày ngồi ngẩn người trên cây ngô đồng duy nhất ở núi Đan Nhi, nhìn về nam, ngây ngốc.
Ta quen thuộc mọi thứ của Phượng Cửu, vì thế hắn chưa tới gần ta đã phát hiện ra. Bức thiết quay đầu trùng hợp chạm phải mắt hắn, rốt cuộc mọi chuyện nổ tung.
Đã nhiều năm rồi không gặp, hắn vẫn như năm đó vậy, chỉ là trên má trái có vết sẹo uốn lượn, chẳng ảnh hưởng chút nào tới vẻ xinh đẹp của hắn. Trong mắt ta, hắn vẫn là sinh mệnh tiêu sái thong dong bất ngờ của ta, khiến cho ta tán thưởng một câu Hỏa Phượng xinh đẹp. Phượng Cửu, ta yêu ngươi còn hơn bất cứ người nào.
Đúng như lời của cô gái mắt đỏ kia nói, bên hông Phượng Cửu vẫn treo một chiếc lông xanh, đó là lúc trước ta vừa mới biến hình, vì ước hẹn với hắn mà xúc động chạy tới Xích Nguyên tìm hắn, giao tín vật cho hắn. Ngưng lại, hốc mắt bất giác ẩm ướt, cả đời này ta sợ là sống vì hắn mà thôi.
“Ngươi không phải nói lúc gặp lại ta thì nhất định phải giết ta đó sao?” Ta cười khổ, từ trước tới nay, trên mặt Phượng Cửu chẳng có chút biểu tình nào ít hơn ta, sự bình tĩnh của hắn khiến ta dĩ nhiên nghĩ tới cái đáp án suýt hỏi ra miệng kia.
“Ta lần này tới vì sự hiểu lầm của hai tộc” Phượng Cửu giọng điệu bình thường, chẳng nghe ra sóng gió gì, chỉ có lông mi dưới ánh mặt trời chiết xạ ra lóng lánh.
“Tuy ngươi nợ ta là chuyện của ngươi, ngươi đem mạng ngươi cho ta, ta sẽ không truy cứu nữa” Đem nhu tình ẩn sâu tận đáy lòng, ta cố ý cười châm chọc rút kiếm đá ra, chỉ thẳng vào giữa trán hắn.
“Tốt, mong rằng ngươi hết lòng tuân thủ lời hứa” Phượng Cửu không ngập ngừng nhắm chặt hai mắt lại, thật lòng muốn chết dưới kiếm của ta.
“Ngươi biết đó, ta khác với ngươi, từ trước tới giờ rất giữ chữ tín” Ta nhảy từ trên cây xuống, từ từ đi về phía hắn.
“Như thế mới tốt”
Lần đầu tiên bình thản trong gang tấc gặp hắn như thế, khát vọng mấy ngàn năm giờ phút này người đã an tĩnh đứng trước mặt ta, ta cả giơ tay cũng không có dũng khí chạm vào vết thương trên mặt hắn.
“Phượng Cửu, Thanh Thương có một câu cuối cùng muốn hỏi ngươi được không?”
“Được”
“Ngươi có từng yêu ta không?”
Phượng Cửu giật mình, lập tức mở bừng hai mắt ra, bất đắc dĩ nhìn ta, mãi sau mới khe khẽ gật gật đầu.
“Có yêu là được, Thanh Thương cũng không tính bị thiệt tý nào” Ta cười rút chiếc lông chim mà được hắn coi như trân bảo kia đi, tự tay xòe ra ngọn lửa đốt sạch thành tro, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ra tay nhanh như chớp, mũi kiếm đá đâm thẳng vào ngực hắn.
Ý cười dày lên, lần này khác hẳn lần trước, lần trước khoảng khắc ta đâm tiện nhân, ta dùng hết sức lực, lúc đó không kịp thu tay mới đâm bị thương Phượng Cửu. Còn lần này, xu thế kiếm nhìn tốc độ nhanh, nhưng ta chẳng dùng chút sức lựa nào trên kiếm, vì thế lúc Phượng Cửu nhắm mắt trong nháy mắt, ta liền đổi hướng đem kiếm xoay lại đâm thẳng vào trong thân thể mình.
Cơn đau chưa kịp ập tới, ta liền thấy Phượng Cưủ giận dữ, hắn vội vàng rút kiếm, chạy nhanh dùng pháp thuật thay ta chữa thương, ta nhếch môi cười hài lòng ngất đi.
Miệng vết thương truyền tới cảm nhận đau sâu sắc, ta mở mắt ra đã thấy trong tẩm cung, còn Phượng Cửu canh giữ bên cạnh ta, hai mắt ngập tràn tơ máu, nhìn như vậy thật đáng sợ, nhưng trong mắt ta lại đủ để ta ngây ngốc.
“Phượng Cửu, ta hát một bài vì ngươi được không?” Ta chưa từng mở miệng hát, tuy rằng bên ngoài đều đồn rằng Thanh Thương ta có một giọng hát đẹp nhất trên đời này.
Phượng Cửu bình tĩnh nhìn ta rất lâu, lúc này mới chậm rãi lắc đầu, cất giọng khàn khàn bảo, “Từ trước đó là một đứa ngốc, hiện giờ đều không còn, lại biến thành si rồi”
“Đúng vậy, gặp ngươi thì sẽ ngây ngốc, còn lo lắng gì khác đâu” Ta cười vui thích, lại chạm tới miệng vết thương, khiến ta đau nhăn cả mày lại.
“Đừng động, để ca thay vết thương cho ngươi khỏi hẳn rồi lại hát cho ta nghe là được”
“Ngươi khi dễ ta, ta thèm vào cười ngươi ngu, cả cái tát cũng chẳng dám nhìn ta, ngươi làm ta nhìn không ra sao cả. Ta không trói ngươi được, hiện giờ ngươi muốn về lúc nào thì về ta đều chẳng có cách tóm ngươi lại, tới lúc đó ta biết tìm ai mà hát đây”
“Ta không đi”
“Ha ha, cơn si mạng này lại dâng lên rồi, ngươi nói gì nữa cũng vô dụng thôi”
Trong mắt Phượng Cửu dâng lên trách cứ, hắn định mở miệng, ta lại nhẹ nhàng xoa bên mặt trái của hắn. Phượng Cửu, ngươi chắc sẽ không nhớ ta, sẽ không tại lúc làm tổn thương giờ mới nhớ tới ta, yêu là hận….
Đạp rách phồn nước ba ngàn chỉ lấy một muôi ẩm không lại cô độc,
Hôn qua Giang Nam hoa đào Yên Vũ lâu đài người nào nghe ti trúc
Sợ là yêu bao nhiêu hận bao nhiêu chỉ nghe tiếng sáo khóc,
Có thể có bao nhiêu người biết kia đoạn trường độc dược tên là tương tư khổ
Tiếng vó ngựa thanh không thấy hoa sen mở lạc hồng phấn ánh Thanh trúc,
Nữ tử nén lệ nghe đoàn tụ chim hát thủ hộ không già thụ
Sợ là duyên cũng tan tác người cũng đã quên đến cùng công dã tràng,
Còn có bao nhiêu người hiểu được đúng bươm bướm phân phi chim nhạn quên đường về
Trường tương thủ, đó là chim xanh rơi lệ đủ lâu thính phong mưa
Không thở dài, tơ lụa uyên ương thêu rơi một chút chết đi
Không nghĩ hận, là cái gì tiêu thanh âm nhìn ta đáng tiếc
Thư sinh nói, nếu có duyên chúng ta nửa đời sau gặp lại
Bài hát này đúng là cô gái mắt đỏ kia hát cho ta nghe, chỉ có một lần mà ta nhớ kỹ. Trường tương thủ, thán tẫn chim xanh tâm tư; tương tư khổ, chỉ làm si nhân độc thủ hộ. Cái gì hữu duyên gặp lại! Hữu duyên liền muốn cùng một chỗ, đây mới là của ta chấp niệm, vì này một khúc trường tương thủ!
Hát, hát, hát, không ngừng được, cho tới khi màu đỏ máu nhiễm đỏ cả quần áo trắng, tỏa ra nhiều đóa hoa đỏ tươi giữa trời đông giá rét, Chẳng biết từ lúc nào, lệ rơi, dần không nhìn rõ mắt hắn, mi hắn, môi hắn nữa.
“Thanh Thương, có thể, đừng hát nữa, đừng hát nữa….” Phượng Cửu ôm ta, một tay ấn lên vết thương của ta, ngón tay sạch sẽ dính đầy máu, chảy từng chút lên ống tay áo thêu hoa mẫu Đơn của hắn, tỏa ra đẹp kiểu khác.
Trường tương thủ, vĩnh viễn không dứt.
Bình luận facebook