Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
"Chủ nhiệm Kim, ông dạy học đã lâu, việc như thế này sao ông lại không thể xử lý đúng mực!" Hiệu trưởng Lý cau mày thở dài, hôm nay Kim Hỉ Sâm đã gây ra một trò hề rồi.
"Trần A Phúc, em không nên nói dối trắng trợn như vậy! Nói đi, có phải Dương Minh đã hứa hẹn gì với em không?" Kim Hỉ Sâm không cam lòng lớn tiếng quát mắng.
"Chủ nhiệm Kim, hắn có thể hứa hẹn điều gì với em sao?" Trần A Phúc lắc đầu:
"Bọn em đều là bạn học, vụ việc khi nãy chỉ là mâu thuẫn nhỏ bình thường, không phải như thầy nói là ẩu đã đánh nhau!"
"Em …!" Kim Hỉ Sâm đột nhiên tức giận, quát:
"Em nói nói! Em dám gạt tôi!" Vừa nói xong, Kim Hỉ Sâm giống như một người điên, tán cho Trần A Phúc một cái.
"Lão Kim, ông làm gì vậy!" Hiệu trưởng Kim tức giận:
"Ông làm vậy còn ra thể thống gì!"
"Hiệu trưởng, ngài cũng thấy, chủ nhiệm Kim …" Trần A Phúc làm ra bộ dáng muốn nói lại thôi, bất quá người khác có thể hiểu được, ý của hắn muốn nói là chủ nhiệm Kim dùng bạo lực bức bách hắn vu hại cho Dương Minh!
"Được rồi, học sinh Trần A Phúc, em về lớp đi, chuyện này dừng ở đây!" Hiệu trưởng Lý nói.
"Ồ, dạ, em về trước, chào hiệu trưởng, chào cô Lý, chào cô Triệu!" Riêng chỉ có Kim Hỉ Sâm là Trần A Phúc không chào, cũng không sợ đắc tội với hắn, bởi vì chỉ còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp, bây giờ mình không làm gì sai, hắn có thể làm được gì! Huống chi mình thi tốt nghiệp xong thì sẽ đi làm, nên cũng không phải sợ gì cả!
Sau khi Trần A phúc về, hiệu trưởng Lý mới lạnh lùng nói:
"Chủ nhiệm Kim, ông trở về suy nghĩ lại đi, viết cho tôi một bảng kiểm điểm, lần họp sau tôi sẽ khiển trách trước mặt mọi người!"
"Vâng!" Sự tình đã đến nước này, Kim Hỉ Sâm đã không có cơ hội trở mình, làm kiểm điểm là tốt lắm rồi!
Lý Huệ Hoa và Triệu Oánh cũng không có việc gì, nên cũng rời khỏi phòng hiệu trưởng.
"Cô Triệu, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Lý Huệ Hoa chỉ hiểu được sơ sơ nên không nắm được gì cả.
"Cũng không có gì, chỉ là Trần A Phúc vô tình làm ngã cái bàn của Dương Minh, rồi bị Dương Minh đánh, nhưng tôi đã can hai em ra!" Triệu Oánh đỏ mặt nói, đương nhiên nàng không thể nói chuyện Trần A Phúc vu cáo Dương Minh đang thẩm du ra được!
Trần A Phúc sở dĩ lâm trận rút lui bởi vì có nguyên nhân, chuyện là thế này, hắn vốn dĩ là một kẻ nhát gan, sở dĩ vạch trần
" hành vi phạm tội" của Dương Minh bởi vì khi đó quá xúc động! Sau đó mới nghĩ lại việc Dương Minh và Vương Chí Đào tranh đấu với nhau mấy lần không thành công, nên cuối cùng tạo lập mối quan hệ tốt với Dương Minh! Đương nhiên hắn không biết Vương Chí Đào làm vậy bởi vì sự kiện mờ ám lần trước, đương nhiên hắn sẽ không nói việc này cho một kẻ hầu!
Cho nên lúc Trần A Phúc trở lại phòng học, bình tĩnh lại, lập tức hối hận! Nếu quả thật bởi vì mình mà Dương Minh bị đuổi học, vậy cuộc sống của hắn khẳng định sẽ rất khó khăn! Cho nên, trái lo phải nghĩ, Trần A Phúc quyết định làm tốt mối quan hệ với Dương Minh! Những cảnh tượng trong phòng học càng làm hắn hạ quyết tâm!
Trong phòng học, Vương Chí Đào đang ngồi bên cạnh Dương Minh.
"Dương Minh, có chuyện gì vậy?" Vương Chí Đào mặc dù chán ghét Dương Minh, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ rất quan tâm.
"Không có gì, Trần A Phúc rãnh quá không biết làm gì đó mà!" Dương Minh cũng đáp có lệ.
"Ra thế, người này thật kỳ cục! Một lát nữa tôi sẽ tìm hắn nói chuyện, đều là bạn học với nhau mà tại sao phải làm ra chuyện như vậy!" Vương Chí Đào oán giận nói.
Lời nói của hắn vừa kịp lúc để Trần A Phúc nghe được! Trong lòng cả kinh, thì ra Vương Chí Đào cũng ủng hộ Dương Minh! Nếu chủ đã tỏ thái độ như vậy, thân là đầy tớ làm sao có thể làm chuyện trái ý chủ nhân!
Vì thế Trần A Phúc vội vàng đi đến trước mặt Dương Minh, đối diện với Vương Chí Đào nói:
"Dương Minh, thật xin lỗi, vừa rồi là do tôi hơi xúc động, tôi xin lỗi!"
"Hả?" Dương Minh nhìn thấy thái độ xoay chuyển 180 độ của Trần A Phúc, thầm nghĩ, thằng này không ăn trúng cái gì chứ? Bất quá mặc kệ nó ăn trúng cái gì cũng được, làm sai nhận lỗi, Dương Minh cũng không nói thêm gì, chỉ gật gật đầu nói:
"Không có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Đúng vậy! Mọi người đều là bạn học mà!" Vương Chí Đào nhìn tình huống trước mắt, vội vàng hòa giải:
"Cũng đúng, chỉ là hiểu lầm, không cần phải làm quan hệ căng thẳng lên!"
Nhưng trong lòng hắn thì đang hết sức tức giận! Tên Trần A Phúc này đúng là vô dụng, chẳng hiểu sao lại lầm lẫn với Dương Minh!
Dù Vương Chí Đào không muốn làm quan hệ giữa hắn với Dương Minh trở nên khẩn trương, nhưng không có nghĩa là hắn không chán ghét Dương Minh! Cho nên hắn luôn hy vọng người khác sẽ gây chuyện cho Dương Minh!
Nhưng tình huống bây giờ thì hắn cũng không biết nên nói thế nào, đành phải làm bộ dáng cao hứng. Còn Trần A Phúc nghĩ rằng Vương Chí Đào tán thành, nên trong lòng hết sức đắc ý.
Sự chuyển biến của Trần A Phúc làm cho mặt mũi của Kim Hỉ Sâm biến dạng.
"Mẹ kiếp!" Kim Cương hung hăng đập một quyền lên tường, hắn không ngờ rằng chú đã tự thân ra tay mà cũng không thể đối phó với Dương Minh! Làm hắn mất đi cơ hội duy nhất.
Loại chuyện này, một kích không trúng, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào lần hai? Cho dù chú có chịu hỗ trợ đi nữa thì hiệu trưởng Lý cũng không tiếp tục để lão hồ đồ lần nữa.
Nhưng Kim Cương không cam lòng, bản thân bị một thằng học sinh chơi đùa! Hắn là thầy giáo, hơn nữa lại còn là giáo viên thể dục ưu tú, lại có thể thua trong tay một thằng học sinh! Hỏi sao Kim Cương không phát điên cho được!
"Tiểu Tào, chuyện kia như thế nào rồi? Có hỏi thăm được gì không? Có phải thằng súc sinh kia là do Dương Minh giết phải không?" Kim Cương gọi điện thoại cho Tào Lực Ngão.
"Không phải súc sinh, mà là Cơ Thủy Sanh! Chuyện này cảnh sát giấu rất kỹ, chỉ nghe nói là hắn bị một học sinh xử lý, nhưng cụ thể ra sao thì không biết!"
"Vậy Đức ca có biết không?" Kim Cương hỏi/
"Đức ca cũng không rõ ràng, bất quá Đức ca hết sức tức giận, hạ nhục mặt mũi thủ hạ của mình, cũng như hạ nhục chính mình, Đức ca chuẩn bị tự mình ra tay, giúp mày thu phục thằng nhóc đó!" Tào Lực Ngõa nói.
"Đức ca sao?" Kim Cương lo lắng, nếu Dương Minh thật sự giết chết cái tên Cơ Thủy Sanh kia, thì Phạm Cửu Long cũng không phải đối thủ của hắn, vậy Đức ca có đủ tư cách à?
"Cái này mày không biết rồi, Đức ca hồi trước là nhân vật vang danh tại Tùng Giang! Thực lực của anh ấy lợi hại hơn Phạm Cửu Long nhiều!" Tạo Lực Ngõa giải thích.
"Ok, không có tiền cũng không sao, chỉ cần Đức ca đánh cho Dương Minh trở thành tàn phế, tốt nhất là nằm viện mấy tháng!" Trong lòng Kim Cương nỗi lên một sự tàn nhận! Mày không phải muốn học tốt sao? Tao cho mày khỏi thi đại học luôn! Thằng oắt con!
"Tốt, tao sẽ nói ý của mày cho Đức ca nghe!"
Cúp điện thoại, Kim Cương nắm chặt tay lại, Dương Minh, mày xong đời rồi! Hãm hại tao năm vạn, mày nghĩ tao dễ kiếm tiền lắm sao? Tao chỉ là một thầy giáo, năm vạn, mẹ kiếp, là một con số lớn!
Cha của Kim Cương cũng là một ông chủ nhỏ, mở một cửa tiệm bán trang sức, trong nhà xem như cũng có chút đỉnh, nhưng lại cho Kim Cương rất ít tiền. Cha của hắn cũng biết cái tính mèo mả gà đồng của hắn, cho hắn nhiều tiền để hắn suốt ngày đi uống rượu sao? Cho nên trừ tiền lương ra, cha của hắn mỗi tháng chỉ đưa cho hắn một ngàn đồng. Ba vạn kia là do Kim Cương để dành một năm mới có được, không nghĩ rằng chỉ trong một lát đã biến mất.
Dương Minh cũng không biết Kim Cương vẫn còn chưa chịu yên phận, còn muốn tiếp tục hãm hại mình! Bất quá cho đến bây giờ Dương Minh vẫn chưa xếp Kim Cương vào hàng ngũ kẻ dịch, thực lực quá kém, không có tính khiêu chiến.
Sau khi tan học, Trần Mộng Nghiên dọn dẹp rất nhanh, đi trước một bước.
Dương Minh không thể tránh được cười, Trần Mộng Nghiên lén la lén lút như ăn trộm! Nếu đổi lại bình thường, hai người khẳng định sẽ cùng nhau đi về, nhưng bây giờ, Trần Mộng Nghiên tựa hồ như có chút cấm kỵ, không muốn để cho nhiều người nhìn thấy.
Bất quá trong lòng Dương Minh hết sức cao hứng, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là Trần Mộng Nghiên có ý với mình, giống như kẻ trộm bị chột dạ vậy!
Quả nhiên, cách cổng trường không xa, Dương Minh đã nhìn thấy Trần Mộng Nghiên.
"Sao lâu quá vậy!" Trần Mộng Nghiên vừa nhìn thấy Dương Minh, bất mãn nhíu mày hỏi.
"Bởi vì tên Trần A Phúc kia, giúp tôi dọn đồ mà dẹp loạn lên, làm tôi phải dọn lại!" Dương Minh lắc đầu nói.
"Trần A Phúc? Đúng rồi, giờ toán hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?" Trần Mộng Nghiên nghi hoặc hỏi:
"Hắn nói bạn đang làm cái kia sao?"
"Trần A Phúc, em không nên nói dối trắng trợn như vậy! Nói đi, có phải Dương Minh đã hứa hẹn gì với em không?" Kim Hỉ Sâm không cam lòng lớn tiếng quát mắng.
"Chủ nhiệm Kim, hắn có thể hứa hẹn điều gì với em sao?" Trần A Phúc lắc đầu:
"Bọn em đều là bạn học, vụ việc khi nãy chỉ là mâu thuẫn nhỏ bình thường, không phải như thầy nói là ẩu đã đánh nhau!"
"Em …!" Kim Hỉ Sâm đột nhiên tức giận, quát:
"Em nói nói! Em dám gạt tôi!" Vừa nói xong, Kim Hỉ Sâm giống như một người điên, tán cho Trần A Phúc một cái.
"Lão Kim, ông làm gì vậy!" Hiệu trưởng Kim tức giận:
"Ông làm vậy còn ra thể thống gì!"
"Hiệu trưởng, ngài cũng thấy, chủ nhiệm Kim …" Trần A Phúc làm ra bộ dáng muốn nói lại thôi, bất quá người khác có thể hiểu được, ý của hắn muốn nói là chủ nhiệm Kim dùng bạo lực bức bách hắn vu hại cho Dương Minh!
"Được rồi, học sinh Trần A Phúc, em về lớp đi, chuyện này dừng ở đây!" Hiệu trưởng Lý nói.
"Ồ, dạ, em về trước, chào hiệu trưởng, chào cô Lý, chào cô Triệu!" Riêng chỉ có Kim Hỉ Sâm là Trần A Phúc không chào, cũng không sợ đắc tội với hắn, bởi vì chỉ còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp, bây giờ mình không làm gì sai, hắn có thể làm được gì! Huống chi mình thi tốt nghiệp xong thì sẽ đi làm, nên cũng không phải sợ gì cả!
Sau khi Trần A phúc về, hiệu trưởng Lý mới lạnh lùng nói:
"Chủ nhiệm Kim, ông trở về suy nghĩ lại đi, viết cho tôi một bảng kiểm điểm, lần họp sau tôi sẽ khiển trách trước mặt mọi người!"
"Vâng!" Sự tình đã đến nước này, Kim Hỉ Sâm đã không có cơ hội trở mình, làm kiểm điểm là tốt lắm rồi!
Lý Huệ Hoa và Triệu Oánh cũng không có việc gì, nên cũng rời khỏi phòng hiệu trưởng.
"Cô Triệu, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Lý Huệ Hoa chỉ hiểu được sơ sơ nên không nắm được gì cả.
"Cũng không có gì, chỉ là Trần A Phúc vô tình làm ngã cái bàn của Dương Minh, rồi bị Dương Minh đánh, nhưng tôi đã can hai em ra!" Triệu Oánh đỏ mặt nói, đương nhiên nàng không thể nói chuyện Trần A Phúc vu cáo Dương Minh đang thẩm du ra được!
Trần A Phúc sở dĩ lâm trận rút lui bởi vì có nguyên nhân, chuyện là thế này, hắn vốn dĩ là một kẻ nhát gan, sở dĩ vạch trần
" hành vi phạm tội" của Dương Minh bởi vì khi đó quá xúc động! Sau đó mới nghĩ lại việc Dương Minh và Vương Chí Đào tranh đấu với nhau mấy lần không thành công, nên cuối cùng tạo lập mối quan hệ tốt với Dương Minh! Đương nhiên hắn không biết Vương Chí Đào làm vậy bởi vì sự kiện mờ ám lần trước, đương nhiên hắn sẽ không nói việc này cho một kẻ hầu!
Cho nên lúc Trần A Phúc trở lại phòng học, bình tĩnh lại, lập tức hối hận! Nếu quả thật bởi vì mình mà Dương Minh bị đuổi học, vậy cuộc sống của hắn khẳng định sẽ rất khó khăn! Cho nên, trái lo phải nghĩ, Trần A Phúc quyết định làm tốt mối quan hệ với Dương Minh! Những cảnh tượng trong phòng học càng làm hắn hạ quyết tâm!
Trong phòng học, Vương Chí Đào đang ngồi bên cạnh Dương Minh.
"Dương Minh, có chuyện gì vậy?" Vương Chí Đào mặc dù chán ghét Dương Minh, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ rất quan tâm.
"Không có gì, Trần A Phúc rãnh quá không biết làm gì đó mà!" Dương Minh cũng đáp có lệ.
"Ra thế, người này thật kỳ cục! Một lát nữa tôi sẽ tìm hắn nói chuyện, đều là bạn học với nhau mà tại sao phải làm ra chuyện như vậy!" Vương Chí Đào oán giận nói.
Lời nói của hắn vừa kịp lúc để Trần A Phúc nghe được! Trong lòng cả kinh, thì ra Vương Chí Đào cũng ủng hộ Dương Minh! Nếu chủ đã tỏ thái độ như vậy, thân là đầy tớ làm sao có thể làm chuyện trái ý chủ nhân!
Vì thế Trần A Phúc vội vàng đi đến trước mặt Dương Minh, đối diện với Vương Chí Đào nói:
"Dương Minh, thật xin lỗi, vừa rồi là do tôi hơi xúc động, tôi xin lỗi!"
"Hả?" Dương Minh nhìn thấy thái độ xoay chuyển 180 độ của Trần A Phúc, thầm nghĩ, thằng này không ăn trúng cái gì chứ? Bất quá mặc kệ nó ăn trúng cái gì cũng được, làm sai nhận lỗi, Dương Minh cũng không nói thêm gì, chỉ gật gật đầu nói:
"Không có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Đúng vậy! Mọi người đều là bạn học mà!" Vương Chí Đào nhìn tình huống trước mắt, vội vàng hòa giải:
"Cũng đúng, chỉ là hiểu lầm, không cần phải làm quan hệ căng thẳng lên!"
Nhưng trong lòng hắn thì đang hết sức tức giận! Tên Trần A Phúc này đúng là vô dụng, chẳng hiểu sao lại lầm lẫn với Dương Minh!
Dù Vương Chí Đào không muốn làm quan hệ giữa hắn với Dương Minh trở nên khẩn trương, nhưng không có nghĩa là hắn không chán ghét Dương Minh! Cho nên hắn luôn hy vọng người khác sẽ gây chuyện cho Dương Minh!
Nhưng tình huống bây giờ thì hắn cũng không biết nên nói thế nào, đành phải làm bộ dáng cao hứng. Còn Trần A Phúc nghĩ rằng Vương Chí Đào tán thành, nên trong lòng hết sức đắc ý.
Sự chuyển biến của Trần A Phúc làm cho mặt mũi của Kim Hỉ Sâm biến dạng.
"Mẹ kiếp!" Kim Cương hung hăng đập một quyền lên tường, hắn không ngờ rằng chú đã tự thân ra tay mà cũng không thể đối phó với Dương Minh! Làm hắn mất đi cơ hội duy nhất.
Loại chuyện này, một kích không trúng, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào lần hai? Cho dù chú có chịu hỗ trợ đi nữa thì hiệu trưởng Lý cũng không tiếp tục để lão hồ đồ lần nữa.
Nhưng Kim Cương không cam lòng, bản thân bị một thằng học sinh chơi đùa! Hắn là thầy giáo, hơn nữa lại còn là giáo viên thể dục ưu tú, lại có thể thua trong tay một thằng học sinh! Hỏi sao Kim Cương không phát điên cho được!
"Tiểu Tào, chuyện kia như thế nào rồi? Có hỏi thăm được gì không? Có phải thằng súc sinh kia là do Dương Minh giết phải không?" Kim Cương gọi điện thoại cho Tào Lực Ngão.
"Không phải súc sinh, mà là Cơ Thủy Sanh! Chuyện này cảnh sát giấu rất kỹ, chỉ nghe nói là hắn bị một học sinh xử lý, nhưng cụ thể ra sao thì không biết!"
"Vậy Đức ca có biết không?" Kim Cương hỏi/
"Đức ca cũng không rõ ràng, bất quá Đức ca hết sức tức giận, hạ nhục mặt mũi thủ hạ của mình, cũng như hạ nhục chính mình, Đức ca chuẩn bị tự mình ra tay, giúp mày thu phục thằng nhóc đó!" Tào Lực Ngõa nói.
"Đức ca sao?" Kim Cương lo lắng, nếu Dương Minh thật sự giết chết cái tên Cơ Thủy Sanh kia, thì Phạm Cửu Long cũng không phải đối thủ của hắn, vậy Đức ca có đủ tư cách à?
"Cái này mày không biết rồi, Đức ca hồi trước là nhân vật vang danh tại Tùng Giang! Thực lực của anh ấy lợi hại hơn Phạm Cửu Long nhiều!" Tạo Lực Ngõa giải thích.
"Ok, không có tiền cũng không sao, chỉ cần Đức ca đánh cho Dương Minh trở thành tàn phế, tốt nhất là nằm viện mấy tháng!" Trong lòng Kim Cương nỗi lên một sự tàn nhận! Mày không phải muốn học tốt sao? Tao cho mày khỏi thi đại học luôn! Thằng oắt con!
"Tốt, tao sẽ nói ý của mày cho Đức ca nghe!"
Cúp điện thoại, Kim Cương nắm chặt tay lại, Dương Minh, mày xong đời rồi! Hãm hại tao năm vạn, mày nghĩ tao dễ kiếm tiền lắm sao? Tao chỉ là một thầy giáo, năm vạn, mẹ kiếp, là một con số lớn!
Cha của Kim Cương cũng là một ông chủ nhỏ, mở một cửa tiệm bán trang sức, trong nhà xem như cũng có chút đỉnh, nhưng lại cho Kim Cương rất ít tiền. Cha của hắn cũng biết cái tính mèo mả gà đồng của hắn, cho hắn nhiều tiền để hắn suốt ngày đi uống rượu sao? Cho nên trừ tiền lương ra, cha của hắn mỗi tháng chỉ đưa cho hắn một ngàn đồng. Ba vạn kia là do Kim Cương để dành một năm mới có được, không nghĩ rằng chỉ trong một lát đã biến mất.
Dương Minh cũng không biết Kim Cương vẫn còn chưa chịu yên phận, còn muốn tiếp tục hãm hại mình! Bất quá cho đến bây giờ Dương Minh vẫn chưa xếp Kim Cương vào hàng ngũ kẻ dịch, thực lực quá kém, không có tính khiêu chiến.
Sau khi tan học, Trần Mộng Nghiên dọn dẹp rất nhanh, đi trước một bước.
Dương Minh không thể tránh được cười, Trần Mộng Nghiên lén la lén lút như ăn trộm! Nếu đổi lại bình thường, hai người khẳng định sẽ cùng nhau đi về, nhưng bây giờ, Trần Mộng Nghiên tựa hồ như có chút cấm kỵ, không muốn để cho nhiều người nhìn thấy.
Bất quá trong lòng Dương Minh hết sức cao hứng, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là Trần Mộng Nghiên có ý với mình, giống như kẻ trộm bị chột dạ vậy!
Quả nhiên, cách cổng trường không xa, Dương Minh đã nhìn thấy Trần Mộng Nghiên.
"Sao lâu quá vậy!" Trần Mộng Nghiên vừa nhìn thấy Dương Minh, bất mãn nhíu mày hỏi.
"Bởi vì tên Trần A Phúc kia, giúp tôi dọn đồ mà dẹp loạn lên, làm tôi phải dọn lại!" Dương Minh lắc đầu nói.
"Trần A Phúc? Đúng rồi, giờ toán hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?" Trần Mộng Nghiên nghi hoặc hỏi:
"Hắn nói bạn đang làm cái kia sao?"
Bình luận facebook