Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Công sinh không bằng công dưỡng
Hôm sau cô cùng anh ra chợ, trước giờ Niên Thường còn chẳng biết không khí chợ ra làm sao. Vốn dĩ là thiếu gia ăn sung mặc sướng từ nhỏ nên anh chẳng rõ cuộc sống dân dã cũng là điều dễ hiểu.
Cả hai rời khỏi nhà, vừa đi được một đoạn, cô bỗng cất lời:
- Thôi chết, em quên mang theo ví rồi. Anh chờ em một lát, em vào nhà lấy.
Anh giữ tay cô lại, vẻ mặt điềm tĩnh:
- Anh có mang thẻ mà.
Cô thở một hơi bó tay:
- Ở chợ làm gì có ai sài thẻ đâu.
Người làm ăn kinh doanh và sống hiện đại, toàn đến những nơi sang trọng như anh hầu như không mang theo tiền mặt. Suốt ngày cần mua gì, thanh toán các khoản phí đều dùng thẻ tín dụng.
Cô nhón chân hôn lên má anh:
- Anh chờ em một lát. Em sẽ ra ngay.
Tuệ Sam nhanh chân đi trở vào trong nhà, anh nhìn theo bóng dáng cô, bất giấc trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Cô đi vào bằng cửa sau, vì khu vực phía nhà trước cũng là quán ăn của mẹ cô.
Cô trở về phòng lấy ví tiền, phòng cô lại sát cạnh phòng của mẹ.
Chưa kịp bước vào phòng, cô đã nghe giọng dì Tú - hàng xóm thân thiết lâu năm đang nói chuyện với mẹ cô, cửa phòng không khóa nên cô nghe rất rõ:
- Chị Thu Liên, đến giờ chị vẫn chưa cho Tuệ Sam biết sự thật sao?
Mẹ cô thở dài:
- Tôi cũng nhiều lần muốn nói ra sự thật với con bé, nhưng...nhưng tôi sợ Tuệ Sam sẽ khó chấp nhận. Không chừng vì quá sốc mà trở nên xa cách với tôi.
Dì Tú đặt tay lên tay mẹ cô vỗ về:
- Tôi nghĩ trước sau gì Tuệ Sam cũng cần phải biết sự thật. Dẫu sao công sinh không bằng công dưỡng. Chị đã nuôi nấng Tuệ Sam hơn hai mươi hai năm qua, con bé là người hiểu chuyện, sẽ không vì chuyện vợ chồng chị là cha mẹ nuôi của con bé mà xa cách với chị đâu.
Cô nghe thấy cuộc nói chuyện mà sững sờ, chân như không thể đứng vững. Vừa lúc nghe thấy giọng nói ấm áp:
- Em à, em tìm được ví chưa?
Cô bảo vào nhà sẽ trở ra ngay nhưng anh lại thấy khá lâu mà cô vẫn chưa quay lại nên đã vào xem sao.
Cô quay lại nhìn anh, Niên Thường thấy cô đang rơi nước mắt.
Mẹ cô và dì Tú nghe thấy giọng anh thì vội nhìn ra cửa, mẹ cô giật mình nói:
- Tuệ Sam, chẳng phải con và Niên Thường ra chợ rồi sao?
Anh bước đến ôm cô, nhẹ nhàng cất lời:
- Có chuyện gì vậy? Em nói anh biết đi.
Mẹ cô và dì Tú bước ra ngoài. Cô quay lại nhìn mẹ, dường như bà ấy đã cảm nhận được Tuệ Sam đã biết sự thật.
- Con...con nghe thấy hết...rồi sao?
Cô không kiểm soát được hai hàng nước mắt đang tuôn rơi, anh dịu dàng xoa vai cô trấn an dù vẫn chưa biết rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.
Tuệ Sam gật đầu:
- Vậy ra...con không phải là con ruột của ba mẹ.
Mẹ cô xúc động, lệ đang trực trào trong mi mắt:
- Mẹ...mẹ xin lỗi vì đã giấu con chuyện này.
Niên Thường rất ngạc nhiên khi nghe thấy sự thật. Anh đã hiểu vì sao cô xúc động đến thế.
- Sao mẹ lại xin lỗi con, khi mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn, yêu thương con chẳng khác gì con gái ruột của mẹ.
Câu nói của cô đã giúp bà ấy nhận ra cô khôn hề xa cách hay oán trách như mẹ cô vẫn nghĩ. Tuệ Sam thật sự là một người con gái rất hiểu chuyện.
Mẹ cô bước đến gần cô, ôm cô vào lòng đầy thắm thiết:
- Tuệ Sam, mẹ thật sự rất hạnh phúc khi có được đứa con gái ngoan hiền như con.
Dì Tú đứng cạnh cũng xúc động mà rơi lệ. Niên Thường vốn mạnh mẽ, sự cảm động của anh giấu kín trong lòng, không bộc lộ ra bên ngoài.
Ba mẹ cô trước đây là một cặp vợ chồng hiếm muộn. Dù đã chạy chữa suốt gần mười năm vẫn không đem lại kỳ tích.
Trong ngày định mệnh, họ đến bệnh viện chạy chữa thì được bác sĩ khuyên rằng hai vợ chồng nên nhận con nuôi. Trùng hợp thay tại bệnh viện đang có một bé gái sơ sinh bị bỏ rơi.
Khi vừa nhìn thấy đứa bé gái nhỏ nhắn bụ bẫm, ba mẹ cô đã cảm thấy yêu thương đứa nhỏ từ giây phút đầu. Một sợi dây liên kết tình yêu thương thiêng liêng gắn kết dù không cùng huyết thống.
Cuối cùng, hai vợ chồng quyết định nhận nuôi đứa trẻ. Đặt tên là Trà Tuệ Sam, xem cô như con ruột của họ, thành viên của Trà gia tộc, một phần không thể thiếu của gia đình.
——————————————
Cô đang ngồi trong phòng, vừa định đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra, lập tức ôm lấy cổ anh:
- Em đang nhớ anh.
Niên Thường mỉm cười:
- Anh cũng vậy.
Anh ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng nói: . Chương mới nhất tại { ТR UMtruyen. V N }
- Em thấy thoải mái hơn chưa?
Cô khẽ nở nụ cười:
- Lúc vừa biết sự thật em rất sốc và cảm thấy đau lòng. Nhưng khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, em thấy chuyện này vốn dĩ chẳng có gì to tát khi ba mẹ đã hết lòng yêu thương em. Xem là một phần quan trọng của gia đình, máu mủ không chỉ là quan hệ quyết thống, mà còn là cả tình thương thiêng liêng mà ba mẹ đã dành cho em. Suy cho cùng, con nuôi hay ruột sẽ chẳng khác gì nhau đến mọi người thực sự xem nhau là một gia đình.
Anh xoa đầu cô, người con gái nhỏ bé năm nào cứ chạy đến bên cạnh anh, hoặc lon ton đi theo anh không ngừng gọi "Anh Niên Thường à, anh Niên Thường ơi,..." nay đã trưởng thành và có những suy nghĩ sâu sắc đến vậy.
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn:
- Đúng vậy, chỉ cần chúng ta xem nhau là một gia đình thì huyết thống sẽ không còn là vấn đề quyết đình tình thân thực thụ. Chẳng hạn như anh, rõ ràng có ba mẹ ruột đầy đủ, nhưng anh chưa từng cảm nhận được mái ấm gia đình bên cạnh ba mẹ là thế nào.
Anh kể lại trong sự bình thản, dường như đau đớn quá nhiều đã khiến con người ta trở nên chai lỳ cảm xúc mà chẳng còn tha thiết để nhói lòng khi nghĩ đến.
Niên Thường muốn kể câu chuyện của bản thân để cô cảm thấy được an ủi và hiểu rõ giá trị tình thân là sự yêu thương chân thành chứ hoàn toàn không hẳn lệ thuộc vào quan điểm cùng huyết thống.
- Từ khi anh biết chuyện, anh đã chứng kiến ba bạo hành mẹ, mỗi ngày đều là những tiếng cự cãi, chửi rủa nhau. Có hôm đánh nhau đến máu me bê bết. Anh còn nhớ như in năm đó anh bảy tuổi, anh thấy mẹ ngồi khóc trong phòng với vết thương khắp người. Anh đã hỏi mẹ "Sao mẹ không bỏ ba đi?". Lúc đó mẹ chỉ ôm anh và khóc. Nhưng sau khi ba mẹ ly dị nhau, cả hai lại chẳng quan tâm gì đến anh cả. Bỏ mặc anh sống với ông bà nội, một, hai năm mới ghé ngó qua một lần rồi đi.
Tuệ Sam không hề hay biết anh đã từng trải qua tuổi thơ kinh khủng đến vậy. Nếu không phải vì chuyện cô biết được thân phận thật của mình, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ kể cô nghe.
Anh khẽ nở nụ cười chua sót nhìn cô:
- Em thấy đó, là máu mủ nhưng lại xa cách đến vậy. Sự thiêng liêng của gia đình được quyết định bởi lòng yêu thương.
Mắt cô ứa lệ nhìn anh, ôm chặt lấy anh, hôn lên môi anh một nụ hôn ấm áp:
- Bây giờ anh có em rồi, chúng ta sẽ là một gia đình, một gia đình thực sự tràn đầy sự yêu thương.
Cả hai rời khỏi nhà, vừa đi được một đoạn, cô bỗng cất lời:
- Thôi chết, em quên mang theo ví rồi. Anh chờ em một lát, em vào nhà lấy.
Anh giữ tay cô lại, vẻ mặt điềm tĩnh:
- Anh có mang thẻ mà.
Cô thở một hơi bó tay:
- Ở chợ làm gì có ai sài thẻ đâu.
Người làm ăn kinh doanh và sống hiện đại, toàn đến những nơi sang trọng như anh hầu như không mang theo tiền mặt. Suốt ngày cần mua gì, thanh toán các khoản phí đều dùng thẻ tín dụng.
Cô nhón chân hôn lên má anh:
- Anh chờ em một lát. Em sẽ ra ngay.
Tuệ Sam nhanh chân đi trở vào trong nhà, anh nhìn theo bóng dáng cô, bất giấc trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Cô đi vào bằng cửa sau, vì khu vực phía nhà trước cũng là quán ăn của mẹ cô.
Cô trở về phòng lấy ví tiền, phòng cô lại sát cạnh phòng của mẹ.
Chưa kịp bước vào phòng, cô đã nghe giọng dì Tú - hàng xóm thân thiết lâu năm đang nói chuyện với mẹ cô, cửa phòng không khóa nên cô nghe rất rõ:
- Chị Thu Liên, đến giờ chị vẫn chưa cho Tuệ Sam biết sự thật sao?
Mẹ cô thở dài:
- Tôi cũng nhiều lần muốn nói ra sự thật với con bé, nhưng...nhưng tôi sợ Tuệ Sam sẽ khó chấp nhận. Không chừng vì quá sốc mà trở nên xa cách với tôi.
Dì Tú đặt tay lên tay mẹ cô vỗ về:
- Tôi nghĩ trước sau gì Tuệ Sam cũng cần phải biết sự thật. Dẫu sao công sinh không bằng công dưỡng. Chị đã nuôi nấng Tuệ Sam hơn hai mươi hai năm qua, con bé là người hiểu chuyện, sẽ không vì chuyện vợ chồng chị là cha mẹ nuôi của con bé mà xa cách với chị đâu.
Cô nghe thấy cuộc nói chuyện mà sững sờ, chân như không thể đứng vững. Vừa lúc nghe thấy giọng nói ấm áp:
- Em à, em tìm được ví chưa?
Cô bảo vào nhà sẽ trở ra ngay nhưng anh lại thấy khá lâu mà cô vẫn chưa quay lại nên đã vào xem sao.
Cô quay lại nhìn anh, Niên Thường thấy cô đang rơi nước mắt.
Mẹ cô và dì Tú nghe thấy giọng anh thì vội nhìn ra cửa, mẹ cô giật mình nói:
- Tuệ Sam, chẳng phải con và Niên Thường ra chợ rồi sao?
Anh bước đến ôm cô, nhẹ nhàng cất lời:
- Có chuyện gì vậy? Em nói anh biết đi.
Mẹ cô và dì Tú bước ra ngoài. Cô quay lại nhìn mẹ, dường như bà ấy đã cảm nhận được Tuệ Sam đã biết sự thật.
- Con...con nghe thấy hết...rồi sao?
Cô không kiểm soát được hai hàng nước mắt đang tuôn rơi, anh dịu dàng xoa vai cô trấn an dù vẫn chưa biết rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.
Tuệ Sam gật đầu:
- Vậy ra...con không phải là con ruột của ba mẹ.
Mẹ cô xúc động, lệ đang trực trào trong mi mắt:
- Mẹ...mẹ xin lỗi vì đã giấu con chuyện này.
Niên Thường rất ngạc nhiên khi nghe thấy sự thật. Anh đã hiểu vì sao cô xúc động đến thế.
- Sao mẹ lại xin lỗi con, khi mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn, yêu thương con chẳng khác gì con gái ruột của mẹ.
Câu nói của cô đã giúp bà ấy nhận ra cô khôn hề xa cách hay oán trách như mẹ cô vẫn nghĩ. Tuệ Sam thật sự là một người con gái rất hiểu chuyện.
Mẹ cô bước đến gần cô, ôm cô vào lòng đầy thắm thiết:
- Tuệ Sam, mẹ thật sự rất hạnh phúc khi có được đứa con gái ngoan hiền như con.
Dì Tú đứng cạnh cũng xúc động mà rơi lệ. Niên Thường vốn mạnh mẽ, sự cảm động của anh giấu kín trong lòng, không bộc lộ ra bên ngoài.
Ba mẹ cô trước đây là một cặp vợ chồng hiếm muộn. Dù đã chạy chữa suốt gần mười năm vẫn không đem lại kỳ tích.
Trong ngày định mệnh, họ đến bệnh viện chạy chữa thì được bác sĩ khuyên rằng hai vợ chồng nên nhận con nuôi. Trùng hợp thay tại bệnh viện đang có một bé gái sơ sinh bị bỏ rơi.
Khi vừa nhìn thấy đứa bé gái nhỏ nhắn bụ bẫm, ba mẹ cô đã cảm thấy yêu thương đứa nhỏ từ giây phút đầu. Một sợi dây liên kết tình yêu thương thiêng liêng gắn kết dù không cùng huyết thống.
Cuối cùng, hai vợ chồng quyết định nhận nuôi đứa trẻ. Đặt tên là Trà Tuệ Sam, xem cô như con ruột của họ, thành viên của Trà gia tộc, một phần không thể thiếu của gia đình.
——————————————
Cô đang ngồi trong phòng, vừa định đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra, lập tức ôm lấy cổ anh:
- Em đang nhớ anh.
Niên Thường mỉm cười:
- Anh cũng vậy.
Anh ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng nói: . Chương mới nhất tại { ТR UMtruyen. V N }
- Em thấy thoải mái hơn chưa?
Cô khẽ nở nụ cười:
- Lúc vừa biết sự thật em rất sốc và cảm thấy đau lòng. Nhưng khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, em thấy chuyện này vốn dĩ chẳng có gì to tát khi ba mẹ đã hết lòng yêu thương em. Xem là một phần quan trọng của gia đình, máu mủ không chỉ là quan hệ quyết thống, mà còn là cả tình thương thiêng liêng mà ba mẹ đã dành cho em. Suy cho cùng, con nuôi hay ruột sẽ chẳng khác gì nhau đến mọi người thực sự xem nhau là một gia đình.
Anh xoa đầu cô, người con gái nhỏ bé năm nào cứ chạy đến bên cạnh anh, hoặc lon ton đi theo anh không ngừng gọi "Anh Niên Thường à, anh Niên Thường ơi,..." nay đã trưởng thành và có những suy nghĩ sâu sắc đến vậy.
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn:
- Đúng vậy, chỉ cần chúng ta xem nhau là một gia đình thì huyết thống sẽ không còn là vấn đề quyết đình tình thân thực thụ. Chẳng hạn như anh, rõ ràng có ba mẹ ruột đầy đủ, nhưng anh chưa từng cảm nhận được mái ấm gia đình bên cạnh ba mẹ là thế nào.
Anh kể lại trong sự bình thản, dường như đau đớn quá nhiều đã khiến con người ta trở nên chai lỳ cảm xúc mà chẳng còn tha thiết để nhói lòng khi nghĩ đến.
Niên Thường muốn kể câu chuyện của bản thân để cô cảm thấy được an ủi và hiểu rõ giá trị tình thân là sự yêu thương chân thành chứ hoàn toàn không hẳn lệ thuộc vào quan điểm cùng huyết thống.
- Từ khi anh biết chuyện, anh đã chứng kiến ba bạo hành mẹ, mỗi ngày đều là những tiếng cự cãi, chửi rủa nhau. Có hôm đánh nhau đến máu me bê bết. Anh còn nhớ như in năm đó anh bảy tuổi, anh thấy mẹ ngồi khóc trong phòng với vết thương khắp người. Anh đã hỏi mẹ "Sao mẹ không bỏ ba đi?". Lúc đó mẹ chỉ ôm anh và khóc. Nhưng sau khi ba mẹ ly dị nhau, cả hai lại chẳng quan tâm gì đến anh cả. Bỏ mặc anh sống với ông bà nội, một, hai năm mới ghé ngó qua một lần rồi đi.
Tuệ Sam không hề hay biết anh đã từng trải qua tuổi thơ kinh khủng đến vậy. Nếu không phải vì chuyện cô biết được thân phận thật của mình, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ kể cô nghe.
Anh khẽ nở nụ cười chua sót nhìn cô:
- Em thấy đó, là máu mủ nhưng lại xa cách đến vậy. Sự thiêng liêng của gia đình được quyết định bởi lòng yêu thương.
Mắt cô ứa lệ nhìn anh, ôm chặt lấy anh, hôn lên môi anh một nụ hôn ấm áp:
- Bây giờ anh có em rồi, chúng ta sẽ là một gia đình, một gia đình thực sự tràn đầy sự yêu thương.
Bình luận facebook