Tiếng nhạc không giảm, nhưng rõ ràng người đang hát sửng sốt không dám ca tiếp.
Bốn người trong phòng đồng loạt nhìn ra cửa.
Chiếc áo xám đậm vương đầy tuyết, dưới chiếc quần jean đen là đôi ủng bằng da. Thân hình cao lớn tiến vào trong phòng, mũi giày còn đọng tuyết và bùn cỏ.
Cởi chiếc mũ liền áo xuống, là một gương mặt cực kỳ tuấn tú, cằm lún phún râu, anh vừa cởi áo khoác treo lên giá, vừa quét mắt nhìn khắp phòng, ánh mắt lạnh tanh, “Là chủ ý của ai?”
Tề Hạo lúc này mới phản ứng, loay hoay không biết tắt dàn âm thanh này thế nào, anh ta trả lời: “Không phải vì muốn tẩy trần cho Bạch Kế Nhiễm ư? Tạo bầu không khí vui vẻ một chút.” Sau đó anh ta đưa mắt đánh giá người phụ nữ mặc âu phục đứng ở cửa: “Đây là người của cậu?”
Bên trong Trần Dục mặc áo sơ mi màu đen, măng-sét ở cổ tay áo màu bạc, đôi chân dài tiến về trước một bước, trực tiếp rút dây nguồn.
“Không thấy là làm phiền người dân à?”
Ý chính là người phía sau không phải là người của anh.
Triệu Tây Ngữ bị soái ca trước mắt thu hút, cô ta khoát khoát tay, “Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng!” Dứt lời, bước trên đôi giày đế bằng lùi về sau, nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Cửa lại xuất hiện thêm một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt chữ điền, nhìn nồi lẩu nghi ngút trong phòng, mũi ửng đỏ, lớn giọng báo cáo: “Đội phó, đã đậu xe xong!”
Trần Dục vung tay, lúc này anh đã ngồi xuống bàn: “Ừ, qua đây ăn!”
Tề Hạo bây giờ mới hiểu ra cô gái vừa rồi muốn chạy sang than phiền… Nhưng rõ ràng ông chủ quán nói phòng sát bên không có khách…
Tuy nhiên anh ta cũng không nghĩ nhiều, người đã đến đông đủ, anh ta bắt đầu rót rượu đầy các ly, đến phiên người thanh niên đi cùng Trần Dục thì cậu ta khẽ lắc đầu: “Dạ không uống, cám ơn!”
“Cậu xem ngay cả lão đại cậu cũng uống, ít ra cậu cũng nên uống một ly. Trời lạnh thế này, lát nữa cũng khó lái về, đêm nay chín mươi phần trăm là phải ở lại trấn nhỏ này rồi. Hơn nữa chú cảnh sát dám đo nồng độ cồn của cậu? Đúng không… Gặp nhau là phải chào hỏi chứ!”
Cách thức mời rượu của Tề Hạo không ai địch lại, Đới Chính Sinh khó xử nhìn qua đội phó, anh đang cầm đũa gắp miếng thịt vào nồi lẩu dê, ánh mắt anh không dời đi, chỉ lên tiếng: “Hạo Tử, cậu cứ thử một lần đo nồng độ cồn đi, tớ nhất định sẽ chính tay đưa cậu vào đó cho nếm mùi.”
Chấm thịt vào bát tương vừng, nhưng anh không vội ăn, tiếp lời: “Tiểu Đới, cậu uống đi, tối tôi lái xe cho!”
Đới Chính Sinh do dự: “Đội phó …”
Trần Dục liếc mắt nhìn cậu ta, ý anh là ai cũng lớn cả rồi cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy: “Rót đầy!”
Nghe nói thế, Đới Chính Sinh đang căng như dây đàn lập tức đứt đoạn, cậu ta gật gù hai tay nâng ly, quay sang Tề Hạo đang rót rượu: “Cám ơn đại ca.”
Dáng dấp thành khẩn khiến tay Tề Hạo run lên: “Không dám, không dám. Đồng chí cực khổ rồi!”
Bạch Kế Nhiễm ngồi một bên quan sát Trần Dục. Tuy rằng không nhìn ra được vẻ mệt mỏi của anh, nhưng râu ria lún phún đã cho thấy anh phải ở ngoài chấp hành nhiệm vụ đã nhiều ngày.
Hai miếng thịt khai vị, Trần Dục đột nhiên buông đũa, tựa người vào lưng ghế, cởi bớt cúc áo trên cùng, chuyển bật lửa bằng kim loại sang phía Tề Hạo, giọng điệu hững hờ, “Bạch Kế Nhiễm, cậu thích hát à?”
Bạch Kế Nhiễm ngồi bên cạnh anh, đang uống bia: “Đã lạc giọng từ nhỏ!”
Trần Dục tiếp tục: “Vậy cậu thích nghe hát?”
Bạch Kế Nhiễm đơn giản đáp: “Không thích lắm!”
Trần Dục nhướn mày, đôi đồng tử đen láy: “Nghe chưa, Bạch đại gia không thích nghe hát. Hạo Tử, cậu phí công làm gì không biết?”
Tề Hạo sờ sờ mũi: “Phòng này kín mà?” Không hiểu câu nói này của Trần Dục có ý gì.
Bạch Kế Nhiễm lập tức hiểu ý, “Uống rượu tạ lỗi, để tớ đi!”
Bạch Kế Nhiễm đổ đầy bia vào ly, tính đứng dậy thì Tề Hạo ngăn lại, anh ta cũng đã hiểu ý củaTrần Dục.
“A! Đội phó Trần nhắc nhở…. Tớ đi, là tớ suy nghĩ không chu toàn.” Nói xong anh ta cầm ly rượu và chai bia chưa khui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, cả vùng trời trắng xóa, tựa như ngàn thanh đao bén nhọn đâm vào sân khấu đen kịt kia, trút xuống những vết thương và vô số ký ức.
Bên cạnh có người đưa sang một điếu thuốc, Trần Dục chuyển bật lửa lên bàn, cảm ơn: “Tớ không hút thuốc!”
Bạch Kế Nhiễm nghe nói thế liền bật cười: “Trước đây cậu là người hút nhiều nhất!”
Trần Dục cũng không phủ nhận, khóe miệng đượm ý cười: “Cai lâu rồi!”
Cai được chín năm.
Tề Hạo nhanh chóng trở lại, ly trống không, chai bia cũng cạn sạch.
“Haizza, phòng sát bên có vẻ tửu lượng rất cao.”
Tề Hạo lắc đầu: “Tàn nhẫn lắm.”
Có người hỏi anh ta: “Nhìn cô gái đó là biết đâu thể uống được nhiều!”
Tề Hạo liếc một cái: “Đều là do tớ uống!”
Mọi người phá lên cười: “Hóa ra cậu bị chuốc rượu à?!!!”
Tề Hạo cười khổ: “Thực sự đụng phải cao thủ, người ta một ngụm cũng không uống còn tớ không uống là không xong.”
Trần Dục phán một câu: “Ông chủ của cô ta?”
Mắt Tề Hạo sáng rỡ: “Đúng là trinh sát hình sự có khác, nhìn người phụ nữ nhỏ bé vậy mà quá lợi hại. Chắc chắn là thủ trưởng của cô gái vừa qua đây. Người phụ nữ ấy đẹp tuyệt, trong mắt tớ cô ta trông không khác một đại minh tinh, nhưng cũng chưa hẳn thế. Trời lạnh, toàn thân mặc đồ đen. Tớ vừa bước vào liền biết tớ muốn gì, cô ta giơ ly nước trắng, nói ‘Vừa rồi tiểu Triệu đi nhầm phòng, quấy rầy các vị. Xin lỗi, tôi uống thay cô bé!’… Nói xong, cô ta bỏ thêm một viên đá, tớ nhìn còn phát run, bên trong ly rõ ràng còn ba bốn viên đá chưa tan đấy. Giọng thì nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng lỗi của chúng ta, tớ phải tạ tội chứ!”
“Sau đó cậu cứ thế uống hết luôn chai này?”
“Khỏi nói, mau cho tớ một miếng thịt cho ấm người!”
Trần Dục tựa người ngồi nghe Tề Hạo nói, không hề cười chê sự ngốc nghếch này của anh ta.
Tiếp đãi Bạch Kế Nhiễm cũng xong, trời bên ngoài vẫn gió tuyết bão bùng, tầm nhìn hạn chế, đêm nay muốn lái xe vào thành phố cũng không được. Tề Hạo và mọi người tìm khách sạn đàng hoàng để ở qua đêm. Trấn này không lớn, quẹo cua vài lần là đi hết trấn nhỏ. Tề Hạo khoác áo bông đi xuống lầu tính tiền, những người còn lại cũng mặc áo khoác theo sau.
Bạch Kế Nhiễm và Trần Dục đi sau cùng, tiếng cụng ly, cụng chén ở dưới lầu vẫn là náo nhiệt nhất. Bạch Kế Nhiễm lơ đãng mở miệng: “Hồi đó học ở lớp quốc tế rất tốt, tại sao cậu đột nhiên chuyển sang lớp thường lại còn muốn thi đại học? Học mấy năm coi như công cốc ư?”
“Cũng đều là học hành sao lại kêu là công cốc?”
Nghe Trần Dục nói vậy, Bạch Kế Nhiễm chỉ còn biết thở dài: “Với tớ cũng không chịu nói thật, thôi quên đi!”
Trần Dục nhìn theo bóng lưng của anh ta, không nói tiếp. Anh xốc lại cổ áo, kéo mũ liền áo đội lên đầu, bóng tối che khuất gần hết khuôn mặt. Anh sờ sờ túi áo, là tin nhắn của cấp trên.
Anh tựa người vào bức tường hành lang, xem lướt qua tin nhắn. Tiếng giày cao gót lọc cọc đạp lên nền gạch men từ phòng khách bên kia truyền đến.
Văn kiện cơ mật, Trần Dục cất điện thoại vào lại túi áo. Anh nghiêng đầu nhìn, chính là cô gái vừa rồi qua phòng anh ‘than phiền’. Cô ta rảo bước rất nhanh, dường như muốn nhanh chóng xuống lầu tính tiền.
Lại thêm có một tiếng bước chân không nhanh không chậm tiến đền gần, còn cô gái kia đã xuống đến ngã rẽ cầu thang.
Trần Dục khẽ cúi đầu, đôi chân trắng nõn, thon gầy bước đi trên đôi giày cao gót đen từ từ lướt qua tầm mắt anh. Trời rất lạnh, mu bàn chân trắng như tuyết như muốn hòa cùng sắc trời. Trần Dục đứng thẳng người, ánh mắt lướt qua gương mặt nhìn nghiêng của người phụ nữ này.
Hô hấp tựa như bị bước chân của đối phương chặn lại, hai mắt nhất thời hoa lên. Khuôn mặt này cho dù hai mươi sau anh vẫn có thể nhận ra! Tâm tính thiện lương như bị ai đó nhào nặn, phảng phất chiếc mỏ neo của chiếc xà lan găm vào da thịt, đau nhói.
Ái chà, nhịn thuốc chín năm trời, vậy mà hiện tại anh rất muốn hút một điếu.
Trần Dục nhanh chân chắn trước mặt cô.
Hành động bất ngờ này khiến ánh mắt Chung Ngải tối xầm xuống. Người đứng đối diện cô đội mũ, dáng vẻ thâm trầm, chỉ lộ ra ngoài phần cằm tuấn dật, tiếng hít thở dồn dập.
Trấn nhỏ này cô không quen một ai.
“Xin anh nhường đường!”
Giọng nói lạnh như băng.
“Tưởng An Ca!”
Trần Dục đọc lên ba chữ, đầy oán hận, từng âm từng từ phát ra tựa như đang cố gắng kìm nén tâm trạng từ sâu trong đáy lòng nhưng giấu không được.
Chung Ngải vẫn bình tĩnh, bàn tay đặt lên cánh tay đang vắt ngang qua của Trần Dục, muốn đẩy ra nhưng làm sao cánh tay anh lại mạnh như vậy, chẳng thể xê dịch được chút nào. Không thể lịch sự được nữa, cô nhướn mắt, đôi môi đỏ bật ra vài chữ.
“Anh nhận lầm người, tránh ra!”
Bóng dáng kiên cường đột nhiên đè lên bả vai cô, ép cô lên bức tường trắng xám. Những viên đá trang trí xù xì nhô ra khỏi bức tường, đâm vào vai cô, lưng cô nhói đau. Cô tính thoi đầu gối lên nhưng bị hai chân anh ghìm lại, không thể động đậy. Chiếc mũ lệch sang một bên làm cô khó quan sát được khuôn mặt của anh hơn. Dựa vào ánh sáng phía hành lang Chung Ngải chỉ nhìn thấy đôi mắt của anh.
Đôi mắt anh lúc này chất chứa tâm tình phức tạp, anh khóa chặt cô, giọng nam trầm ấm vang lên: “Em không phải là Tưởng An Ca?”
Cổ tay bị anh trói chặt, như chiếc còng tay không thể thoát ra. Chung Ngải nhếch miệng cười, ánh mắt lấp lánh, ngữ điệu tùy tiện: “Tưởng An Ca là ai? Bạn gái cũ?”
Không gian như ngừng lại trong phút chốc, sau đó Trần Dục lập tức siết lấy cô, không chừa một kẽ hở nhỏ. Hàng lông mày của Chung Ngải nhíu chặt: “Nếu anh tiếp tục như vậy, tôi sẽ hét lên, gọi người báo cảnh sát.”
Trần Dục bỗng nhiên ghé sát vào mặt cô, thì thầm bên tai cô: “Trong một phút tim đập 132 lần!” Anh đưa tay kéo mũ xuống, gương mặt tuấn tú gần cô trong gang tấc, “Đừng nên nói dối cảnh sát.”
Bình luận facebook