• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngạo Kiếm Lăng Vân (2 Viewers)

  • Chương 21

Lăng Tiêu kiên trì bịa chuyện đến cùng:


- Giáo sư ngài cũng biết, ta từ nhỏ chính là người bị Thiên Mạch, luôn bị người ta chế giễu...


Sắc mặt Thượng Quan Vũ Đồng dịu xuống, trong mắt toát ra vẻ đồng tình khẽ thở dài. Thực ra nàng rất thích gã học sinh Lăng Tiêu này, bằng không cũng không nhiệt tình che chở hắn như thế. Nàng cảm thấy bản thân học sinh này ngoại trừ thể chất là người bị Thiên Mạch, mọi phương diện khác cũng không kém so với mọi người, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.


- Sau đó, có một lần ta gặp một lão nhân thần bí, ông ấy hỏi ta: có có muốn trở nên hùng mạnh không?


Lăng Tiêu vừa nói vừa nhìn nét mặt của Thượng Quan Vũ Đồng, thấy thần sắc nàng dường như tin chuyện của mình liền nói tiếp:


- Ta đương nhiên nói muốn, ông ấy liền đưa cho ta một quyển sách, trong đó có liên quan tới y thuật, và... kiếm kỹ mà hôm nay ta sử dụng. Ông còn nói... sau khi ta đã ghi nhớ thuộc lòng, thì phải thiêu hủy quyển sách này đi, không được để cho người thứ hai nhìn thấy, cũng không được nhắc tới ông với bất cứ ai. Ông nói không thích người khác biết.


Mắt Thượng Quan Vũ Đồng sáng như ánh sao quét qua Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nói nghe ra rất chân thật, nàng cũng không thể dựa vào đâu để nghi ngờ. Loại chuyện này cũng không phải không có, rất nhiều cao nhân lánh đời đều dùng cách này. Nghe Lăng Tiêu nói lão nhân không cho hắn nói cho người thứ hai biết, hôm nay lại nói cho nàng, làm cho Thượng Quan Vũ Đồng rất vui mừng, ít nhất cũng không uổng công ưa thích hắn.


Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Vũ Đồng giãn ra, sau đó than nhẹ một tiếng:


- Hóa ra là như thế! Vậy quên đi, giáo sư sẽ không ép hỏi cậu nữa. Thực ra giáo sư cũng chỉ lo lắng cho cậu. Cậu cũng biết đó, kiếm kỹ và công pháp hôm nay cậu thi triển ra, nhất là lúc ngã sấp xuống kia, tuy rằng đa số người ta đều cho là cậu may mắn, nhưng cũng có một số người có chủ ý. Đừng xem mọi người đều như kẻ ngu ngốc, như vậy sớm hay muộn cậu sẽ bị thua thiệt!


Lăng Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ, khóe miệng hơi run rẩy, thầm nghĩ: Sớm hay muộn sao? Ta cũng muốn sớm hay muộn nhìn thử xem người hùng mạnh ở thế giới này đến tột cùng có bao nhiêu sức mạnh đây!


Thượng Quan Vũ Đồng tiếp tục thành khẩn nói:


- Lăng Tiêu, không nên cho là đúng. Cậu còn nhỏ không thể hiểu được một môn kiếm kỹ có thể là thần cấp đối với võ giả mà nói có ý nghĩa như thế nào đâu? Có thể nói thế này: Cung phụng của đế quốc thực ra là hai gã Kiếm Tông, mà công pháp của bọn họ sử dụng chẳng qua cũng chỉ là thiên cấp bậc trung, cũng giống như phụ thân cậu. Nếu để cho bọn họ biết kiếm kỹ của cậu là thần cấp, cậu nói xem, bọn họ sẽ tìm cậu thỉnh cầu, hay là sẽ tìm cậu cướp đoạt chứ? Cho dù là người của Đế quốc Lam Nguyệt tìm cậu thỉnh cầu, nhưng người của các quốc gia khác thì sao? Ngoài sáng thì không dám làm gì, nhưng ngấm ngầm trong bóng tối thì sao?


Lăng Tiêu nghe mà đầy đầu mồ hôi lạnh. Hắn vốn cũng nghĩ chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại có thể nghiêm trọng đến mức này, có điều cũng còn có chút không phục hỏi ngược lại:


- Ngài như thế nào biết cung phụng của đế quốc là Kiếm Tông? Không phải nói Ma Kiếm Sĩ ở trên đại lục cũng đã rất ít sao? Ma Kiếm Sư lại càng hiếm hơn...


- Khách khách...


Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên nhìn Lăng Tiêu cười duyên hai tiếng, gương mặt yêu kiều tươi đẹp như tỏa sáng, cười nói:


- Cậu nha, rốt cục vẫn còn là một đứa nhỏ, cái gọi là số lượng rất ít ỏi, đó chỉ là tỉ lệ so sánh mà thôi, đại lục rộng lớn biết bao? Dân cư đâu chỉ có trăm triệu? Cho dù trong một vạn người lấy ra một, vậy đủ để gọi là rất ít ỏi chứ? Đó cũng không chỉ đông có trăm vạn! Còn có những dị tộc ở bên ngoài các quốc gia nhân loại: Tinh Linh Tộc, Thú Nhân tộc, Long tộc, Hải tộc... Tuy rằng hầu như từ lâu đã không còn qua lại với nhân loại, sống yên ổn với nhau không có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu dám nói bọn họ vốn không có cao thủ sao? Hơn nữa, không phải ai cũng muốn đeo thẻ bài mấy bậc Kiếm Sư của mình trước ngực giống như các học viên trẻ tuổi. Giống phụ thân Lăng tướng quân của cậu vang danh trong chốn võ giả, thực ra kiếm kỹ kia ông vốn là thiên cấp bậc trung đấy!


- Không ngờ... Là như thế.


Lăng Tiêu chậm rãi phun ra một hơi, trong lòng chẳng những không có mất mát, ngược lại còn cao hứng hẳn lên, thầm nghĩ rằng: Ta đã nói, đại lục lớn như vậy, sao lại không có cao nhân. Hắn cũng là lần đầu tiên từ miệng Thượng Quan Vũ Đồng nghe được còn có các chủng tộc khác ngoài nhân loại, nhưng thật ra cũng không ngạc nhiên gì lắm. Dù sao Tu Chân Giới cũng không phải tất cả đều là nhân loại, chỉ là trong lòng thoáng có chút tò mò thôi.


- Bây giờ cậu hiểu rồi chứ? Thời điểm cần giấu cái kém cỏi thì nhất định phải giấu cái kém cỏi! Lăng Tiêu, lão già giao cho cậu quyển sách kia, rất có thể là người trong thế gia cổ xưa, trên đại lục thực ra có rất nhiều thế gia như vậy, bọn họ xa rời thế nhân, rất ít giao tiếp với người đời, nhưng có thực lực mạnh mẽ mà mọi người không thể xem thường.


Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên rất nghiêm túc nhìn Lăng Tiêu nói:


- Cho nên, trước khi thực lực của cậu thực sự tăng lên, tạm thời ít đánh nhau, cố gắng hết mức ít ra tay. Trường hợp ép buộc bất đắc dĩ, giáo sư tin tưởng cậu... có được bản lĩnh phải một kích giết chết ngay!


Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: Giáo sư Thượng Quan Vũ Đồng rốt cuộc là ai, nhưng ngay cả điều này cũng nhìn ra! Mặc dù có hơi rúng động, trên mặt Lăng Tiêu vẫn không để lộ ra ngoài, chậm rãi gật đầu:


- Giáo sư, ta nhớ rồi, còn xin giáo sư trong những ngày ta vắng mặt, giúp ta trông nom hai cô gái Xuân Lan và Thu Nguyệt một chút, thực ra, các nàng đều mong muốn có thể vào học trong Học Viện Đế Quốc.


Trong đầu Lăng Tiêu quan niệm tôn ti trật tự không nặng nề lắm, cũng có thể cảm nhận được tấm lòng của hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt đối với mình, có điều giờ phút này Lăng Tiêu bận bịu nhiều, chính là muốn tăng lên thực lực của bản thân mình.


Trong mắt Thượng Quan Vũ Đồng toát ra ý cười, thầm nghĩ: Khó trách có người nói ngươi thương hương tiếc ngọc, thật đúng là như thế mà! Nàng cười nói:


- Vậy được rồi, ngày cậu đi, ta thu xếp cho hai tiểu cô nương vào trong trường học, để cho các nàng học dự thính, nhưng không hạn chế các nàng cái gì, như vậy cậu xem được không?


- Vậy, đa tạ giáo sư!


Lăng Tiêu trầm giọng nói tiếp:


- Đúng rồi, giáo sư, cái thanh kiếm Tế Liễu này...


- Hừ, cậu giữ lại dùng đi!


Không biết vì sao, mặt Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên hiện ra một mảnh đỏ ửng, nàng có chút thở phì phì nói:


- Ta không cần.


- A...


Lăng Tiêu vò vò đầu, không hiểu ý tứ của Thượng Quan Vũ Đồng. Vũ khí này cũng không phải là bình thường, đây là vũ khí phụ ma giá trị hơn mười vạn kim tệ đấy!


- Vì cái gì chứ?


- Nói không cần là không cần, cái gì cái gì nhiều như vậy làm gì? Cậu đi nhanh đi! Bên ngoài có một tiểu cô nương chờ cậu đã lâu rồi đấy!


Thượng Quan Vũ Đồng đẩy Lăng Tiêu ra ngoài, trong lòng lại đang mắng: Tên tiểu lưu manh, dùng Tế Liễu đáng thương đi đánh Ô Lan Thác ngay cái chỗ đó, ta còn dùng nó thế nào được!


- Lăng Tiêu... Nhớ kỹ, ngày sau bất cứ gặp chuyện gì, cũng có thể tìm đến giáo sư hỗ trợ!


Thượng Quan Vũ Đồng đứng ở cửa nhìn theo, thản nhiên nói.


- Ta nhớ rồi.


Lăng Tiêu cầm Tế Liễu kiếm trong tay, hắn quả thật rất thích thanh kiếm này. Tế Liễu kiếm nhẹ nhàng linh hoạt rất thích hợp với chiêu số hiện nay của hắn.


Trên mặt Lăng Tiêu mang theo niềm cảm kích, hai mắt như hồ nước mắt mùa thu thoáng cái sạch sẽ sáng ngời:


- Cám ơn giáo sư, ta đi đây.


Nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.


Phía sau, Thượng Quan Vũ Đồng sau khi Lăng Tiêu ra khỏi cửa, thần sắc có chút ngưng trọng nghĩ đến: Tên kia... không đơn giản đây! Bị suy sụp lớn như vậy, chẳng những không có chán nản sa sút tinh thần, ngược lại càng áp chế càng dũng cảm, phong thái càng ngày càng trầm ổn. Thật kỳ lạ, người như vậy làm sao lại bị Tạ Hiểu Yên tính kế được chứ?


Lăng Tiêu mang theo hai thanh kiếm trong tay đi ra cửa, lại thấy trên chiếc ghế dài dưới lùm cây trước mặt có hai người ngồi, đúng là Isa và Mary với vẻ mặt không được tự nhiên.


Biểu hiện của Lăng Tiêu hôm nay thật vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi khán giả đến xem cuộc chiến, ai nấy đều không thể tưởng được nam nhân đáng bị sỉ nhục đó lại có thực lực mạnh mẽ như thế.


Có người lúc này mới nghĩ đến, dưới Kiếm Sư, Lăng Tiêu cũng không phải là thứ vô dụng! Hắn vẫn là một người có thể đánh bại bọn họ!


Cũng vì vậy, rất nhiều học viên dốc lòng thay đổi tác phong lười nhác trước kia, bắt đầu cần cù tăng thêm thời gian tu luyện, làm cho rất nhiều vị giáo sư trong Học Viện Đế Quốc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng không thôi.


- Lăng Tiêu ca ca... Huynh, huynh không có việc gì, không có việc gì chứ?


Isa nhìn thấy Lăng Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, đứng lên vừa kêu vừa đi đến bên cạnh Lăng Tiêu rồi lại trở nên ngượng ngùng, hơi lắp bắp hỏi.


- Bạn không thấy người ta rất khỏe sao? Hừ. Giáo sư Thượng Quan tự mình chăm sóc đây!


Mary ở phía sau chanh chua nói.


Lăng Tiêu cũng không để ý tới nàng, nhìn Isa nói:


- Ta không sao, đúng rồi trả kiếm lại cho muội.


Isa trên mặt lộ ra nét cười ngượng ngùng:


- Ca ca còn chưa có dùng qua nó đấy.


Lăng Tiêu nở nụ cười ôn hòa:


- Đối với loại người đó, dùng thanh kiếm này sẽ làm ô uế nó...


Cái này đúng là chỉ có thể xin lỗi Tế Liễu kiếm của giáo sư Thượng Quan. Lăng Tiêu không ngờ ấn tượng sai lầm này lại làm cho một cô gái thương tâm, dường như chuyện này từ trước tới nay cũng chưa từng xảy ra trên người hắn. Có lẽ do dung hợp linh hồn của Lăng Tiêu nguyên bản, chuyện riêng tư vì thế thêm một chút thương hương tiếc ngọc chăng.


- A... Hì hì.


Đại khái là nghĩ đến hình dạng thê thảm của Ô Lan Thác, Isa bỗng nhiên nhịn không được che miệng cười khúc khích, lập tức trên mặt nổi lên những làn đỏ ửng.


Nếu nói sỉ nhục, Ô Lan Thác hôm nay mới thực sự bị sỉ nhục rất lớn. Giờ phút này trong gia tộc Ô Lan, Hải Thiên mang vẻ xấu hổ đứng ở trong phòng khách nhìn người trung niên sắc mặt xanh mét đang đi tới đi lui, chính là tộc trưởng Ô Lan Hùng của gia tộc Ô Lan.


- Tộc trưởng, đều do ta nhất thời không theo sát, không nghĩ tới tên tiểu tử kia lại thâm độc như thế, làm cho tiểu thiếu gia bị thương, đều là lỗi của Hải Thiên.


- Hải lão ngài nhạy cảm quá rồi, Ô mỗ chỉ là có chút lo lắng cho khuyển tử. Ôi, cái chỗ kia, ngài cũng biết, này... thực con mẹ nó!


Công tước Ô Lan Hùng sốt ruột không biết nói thế nào mới phải, lại mắng ra một câu thô tục, điều này rất hiếm thấy, có thể thấy được giờ phút này trong lòng lão đang phẫn nộ đến cỡ nào.


Sắc mặt Hải Thiên cũng rất khó coi, dù sao đối phương đánh trọng thương Ô Lan Thác ở ngay trước mặt người đã thành danh nhiều năm như mình, lại còn toàn thân thối lui, chuyện này đối với trưởng lão Hải Thiên lòng dạ độc ác mà nói, quả thực là một chuyện đùa ấy thế mà lại thực sự đã xảy ra.


- Ta biết Hải lão có nỗi khổ trong lòng buộc phải như vậy, vì thế Hải lão ngàn vạn đừng nên tự trách mình quá mức.


Ô Lan Hùng dù sao cũng là tộc trưởng chưởng quản gia tộc nhiều năm, lúc này tâm trạng rốt cục bình tĩnh trở lại, có chút áy náy nhìn Hải Thiên nói.


- Tộc trưởng, Học Viện Đế Quốc quả nhiên là địa phương tiềm tàng nhân tài, nữ giáo sư kia khẳng định thực lực cũng không thua ta. Mà lúc ấy khi ta chuẩn bị ra tay đánh chết tên tiểu tử Lăng Tiêu kia, bỗng nhiên còn cảm giác được một luồng khí tức tập trung vào ta làm cho ta cảm thấy lạnh cả người, ta có thể tin chắc rằng nếu ta ra tay, nhất định kẻ chết trước chính là ta...


Hải Thiên cười khổ nói, trong mắt còn có thể thấy một vẻ hoảng sợ.


- Học Viện Đế Quốc...


Ô Lan Hùng cắn răng, hai mắt bắn ra lửa giận nồng đậm:


- Chỉ mong con ta không có việc gì, bằng không, Lăng gia... Đừng cho là gia tộc Ô Lan ta phải sợ các ngươi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom