Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Hai ngày sau, hai người đã ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, chấm dứt hành trình tới Phạm Đế Á Tuyết Sơn lần này. Đứng dưới thiên nhiên rộng mở, ánh sáng thiên địa, ánh mặt trời ấm áp, tâm tình lo lắng của Diệp Vi Ny cuối cùng cũng tốt lên rất nhiều, cảm giác lần đầu tiên giết người, quả thật không phải chuyện vui vẻ.
Nhìn thị trấn Phạm Đế Á xa xa, Diệp Vi Ny nhẹ giọng hỏi:
- Lăng Tiêu, Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn có thể còn chờ chúng ta, tuy rằng đã cải trang, nhưng hai người chúng ta rất dễ bị nghi ngờ. Ta thấy không bằng chúng ta đi qua đó luôn?
Lăng Tiêu ở phía sau gật đầu, hắn cũng không muốn tự nhiên bị chặn đường, thương thế tuy rằng đã tốt, nhưng vẫn không nên động thủ. Diệp Vi Ny tuy có tu vi Đại Kiếm Sư bậc sáu, nhưng tâm cảnh lại chưa cao đến Đại Kiếm Sư, hơn nữa sau lần đầu giết người, cũng cần có thời gian ngắn không đối mặt địch nhân.
Hai người bỏ qua tiểu trấn Phạm Đế Á, nhưng thật sự gặp không ít phiền toái. Bởi Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn đã phái không ít người vây chỗ này, phàm phát hiện tung tích nam nữ khả nghi, đều bị bọn họ gây khó dễ. Vì vậy hơn một tháng này, ngay cả người của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn cũng không được yên tĩnh. Người mạo hiểm bình thường thật ra giận nhưng không dám nói gì, tất cả đều là lính đánh thuê, hơn nữa có lính đánh thuê còn thuộc đoàn cao cấp hơn cả đoàn Cuồng Đồ, có mấy lần thiếu chút nữa xảy ra xung đột.
Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn lần này hành động đắc tội rất nhiều người, cũng đã huy động toàn bộ lính đánh thuê của đoàn, hận thấu xương đối với nữ tặc hắc y và nam nhân kia, chỉ hận không thể rút gân phân cốt.
Qua thị trấn Phạm Đế A, trên đường gặp rất ít lính đánh thuê Cuồng Đồ, hai người tới một trấn lớn hơn, nơi này đã khôi phục sự yên lặng ngày xưa. Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny trở về chốn cũ, chưa kịp cảm khái đã mướn một xe ngựa, bộ dáng bình thường đi tới Vu Thản Trấn.
Ở nơi này, đổi xe ngựa một lần, tuy hai người không bại lộ hành tích, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Sau khi dịch dung, hai người hiện tại trong như một đôi tình lữ mạo hiểm bình thường, nam nữ mạo hiểm như họ cũng không ít, sau khi tới Vu Thản Trấn, gần như chẳng có gì đáng để ý.
Sau khi trở lại đế đô, đã là cuối ngày, trong chiếc nhẫn có hơn mười vạn kim tệ tiền mặt, Lăng Tiêu tìm một tửu lâu tương đối lớn, cùng Diệp Vi Ny ăn uống một chút, món ăn rất phong phú, tiêu phí hơn mười kim tệ.
Cơm rượu ăn đã đủ, Lăng Tiêu phất tay kêu bồi bàn, thưởng cho hắn một kim tệ, sau đó hỏi thăm vài vấn đề.
Bồi bàn mặt mày hớn hở nói:
- Thưa quý ngài, ngài tìm đúng người rồi, nói về các địa phương ở đế đô, không ai có thể rõ ràng hơn ta!
Diệp Vi Ny bĩu môi, khắp thiên hạ bồi bàn nào cũng nói như vậy, đế đô cũng chẳng khác gì.
Lăng Tiêu lơ đễnh, khinh thường nói:
- Tốt, ngươi có biết phòng đấu giá lớn nhất của đế đô không?
Bồi bàn ngay lập tức tỉnh táo, vừa thấy hai người này ăn mặc trang phục là hai người mạo hiểm, những người này không thể đắc tội, ai biết trên tay họ có bảo bối gì, có thể tới đây ăn cơm, đều là đại gia, phải hầu hạ rất cẩn thận. Bồi bàn tủm tỉm cười nói:
- Nhị vị từ bên ngoài vừa tới phải không? Trong đế đô, phòng đấu giá lớn nhất đương nhiên là phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ!
- Nói cho ta biết địa điểm là được!
Lăng Tiêu như ảo thuật, trong tay lại xuất hiện một kim tệ, khiến bồi bàn hoảng hồn, bình thường tuy rằng cũng được tiền boa của khách nhân, nhưng trực tiếp boa kim tệ thì rất ít. Nếu tướng quân Lăng Thiên Khiếu phát hiện đứa con tiêu xài như vậy, chắc sẽ nổi điên…
Tuy nhiên, bồi bàn lại vui như không thể vui vẻ hơn, ghé miệng đến bên tai nói:
- Tiên sinh, tại đường Chu Tước, nhà số 35, đó chính là phòng đấu giá lớn nhất của đế đô.
Lăng Tiêu búng kim tệ trực tiếp bay vào túi tiền của bồi bàn, sau đó đứng dậy, cùng Diệp Vi Ny nghênh ngang đi ra.
Sauk hi hai người đi rồi, bồi bàn vẻ mặt tươi cười, nghĩ chính mình thật sự rất ưu tú, chỉ một chút kiếm được hai kim tệ, lại giữ được mối làm ăn cho gia tộc, thì ra tửu lâu nổi tiếng này không ngờ cũng là sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ.
Vừa ra khỏi cửa, Diệp Vi Ny có chút giận nói:
- Lăng Tiêu, anh tiêu xài hoang phí quá, hai kim tệ, anh vứt ra ngoài, về sau muốn thưởng thì chỉ cần dùng bạc là tốt rồi!
Trong lòng lại suy nghĩ, hai kim tệ đủ cho đệ đệ muội muội cải thiện bữa ăn, người này đúng là tên phá gia chi tử mà.
Trong lòng Lăng Tiêu căn bản không nhiều khái niệm đối với tiền bạc. Dù sao trong chiếc nhẫn, kim tệ chất đống lớn như vậy, không sử dụng để làm gì? Tuy nhiên hắn vẫn gật gật đầu, lời tốt thì phải nghe.
Trong trí nhớ của Lăng Tiêu, đế đô vẫn có một chút ấn tượng, nên dễ dàng tìm được đường Chu Tước, đi tới số nhà 35, quả nhiên, từ xa cũng có thể thấy một kiến trúc to lớn, ở giữa có một cửa hàng lớn, bảng hiệu viết: “Phòng Đấu Giá”, bên cạnh có một con dấu: Hoàng Phủ!
Diệp Vi Ny cẩn thận đánh giá hai tòa nhà bên phải và bên trái, trong lòng thầm cảm thán đế đô phồn hoa, nghĩ chính mình trước kia sống uổng phí nhiều năm, loại địa phương này mới là thiên đường của đạo tặc! Tuy nhiên trong đầu cũng giữ kín ý niệm này, hiện tại nàng là người mạo hiểm!
Phàm là phòng đấu giá đều có chuyên môn bán đấu giá hàng ngày, thỉnh thoảng lại mở một hội đấu giá lâm thời, hai người tới rất đúng thời điểm, buổi tối hôm nay, có một hội đấu giá!
Hai người thoạt nhìn cũng không phải người mạo hiểm cao cấp, vì vậy đón tiếp bọn họ chỉ là một nhân viên tiếp tân, dung mạo bình thường, nói chuyện giọng điệu thập phần dịu dàng.
Lăng Tiêu cũng biết, không xuất ra một chút đồ vật thì không thể khiến đối đối phương coi trọng. Vào trong phòng khách đơn sơ, hắn lấy từ nhẫn không gian ra một tinh hạch Tuyết Sơn Tông Hùng bậc hai, thổ hệ năng lượng mênh mông lan tỏa trong phòng.
Nữ nhân viên tiếp tân hoảng sợ, tinh hạch bậc hai nàng không phải chưa thấy qua, nhưng hai người này chẳng hề giống người mạo hiểm cao cấp, tuy nhiên thái độ vẫn kính cẩn hẳn lên, khom người, có chút áy náy nói:
- Nhị vị khách quý, chúng ta tiếp đãi không tốt, thật sự xin lỗi.
Nói xong mở cửa gọi người lấy đồ uống, ánh mắt cũng dừng lại trước ngực của Lăng Tiêu, nhìn vào nhẫn không gian Lăng Tiêu đeo trên cổ.
Lăng Tiêu lại nhấc tay, lấy ra thêm một tinh hạch Thiểm Điện Cuồng Báo bậc bốn
Nữ nhân viên tiếp tân kinh hô một tiếng, mắt trợn trừng, tay che miệng, cố gắng nuốt âm thanh kinh ngạc trở lại, đồng thời sắc mặt ửng đỏ nói:
- Thực xin lỗi, ta đã thất thố, xin hỏi, đây là…tinh hạch bậc ba?
Trong tay Lăng Tiêu là tinh hạch bậc bốn, bất kể ánh sáng, màu sắc hay độ lớn nhỏ đều khác biệt rất lớn so với tinh hạch bậc hai, căn bản không cùng cấp bậc.
Nữ nhân viên tiếp tân lúc này biết phản ứng quá thất thố, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười nói:
- Nhị vị khách quý, xin mời đến phòng khách quý nói chuyện, chuyên viên cao cấp của chúng ta muốn tiếp đãi các ngài!!
Khóe miệng của Diệp Vi Ny hơi co giật, trong lòng hơi xem thường, thầm nghĩ, phòng đấu giá, cũng quả là có thế lực! Lấy thứ không tốt thì tiếp đãi bình thường, đối với khách quý, chênh lệch rất rõ ràng!
Lăng Tiêu thì cảm thấy bình thường, thực lực là vua, những lời này từ trước tới nay không phải là nói suông.
Nhìn thị trấn Phạm Đế Á xa xa, Diệp Vi Ny nhẹ giọng hỏi:
- Lăng Tiêu, Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn có thể còn chờ chúng ta, tuy rằng đã cải trang, nhưng hai người chúng ta rất dễ bị nghi ngờ. Ta thấy không bằng chúng ta đi qua đó luôn?
Lăng Tiêu ở phía sau gật đầu, hắn cũng không muốn tự nhiên bị chặn đường, thương thế tuy rằng đã tốt, nhưng vẫn không nên động thủ. Diệp Vi Ny tuy có tu vi Đại Kiếm Sư bậc sáu, nhưng tâm cảnh lại chưa cao đến Đại Kiếm Sư, hơn nữa sau lần đầu giết người, cũng cần có thời gian ngắn không đối mặt địch nhân.
Hai người bỏ qua tiểu trấn Phạm Đế Á, nhưng thật sự gặp không ít phiền toái. Bởi Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn đã phái không ít người vây chỗ này, phàm phát hiện tung tích nam nữ khả nghi, đều bị bọn họ gây khó dễ. Vì vậy hơn một tháng này, ngay cả người của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn cũng không được yên tĩnh. Người mạo hiểm bình thường thật ra giận nhưng không dám nói gì, tất cả đều là lính đánh thuê, hơn nữa có lính đánh thuê còn thuộc đoàn cao cấp hơn cả đoàn Cuồng Đồ, có mấy lần thiếu chút nữa xảy ra xung đột.
Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn lần này hành động đắc tội rất nhiều người, cũng đã huy động toàn bộ lính đánh thuê của đoàn, hận thấu xương đối với nữ tặc hắc y và nam nhân kia, chỉ hận không thể rút gân phân cốt.
Qua thị trấn Phạm Đế A, trên đường gặp rất ít lính đánh thuê Cuồng Đồ, hai người tới một trấn lớn hơn, nơi này đã khôi phục sự yên lặng ngày xưa. Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny trở về chốn cũ, chưa kịp cảm khái đã mướn một xe ngựa, bộ dáng bình thường đi tới Vu Thản Trấn.
Ở nơi này, đổi xe ngựa một lần, tuy hai người không bại lộ hành tích, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Sau khi dịch dung, hai người hiện tại trong như một đôi tình lữ mạo hiểm bình thường, nam nữ mạo hiểm như họ cũng không ít, sau khi tới Vu Thản Trấn, gần như chẳng có gì đáng để ý.
Sau khi trở lại đế đô, đã là cuối ngày, trong chiếc nhẫn có hơn mười vạn kim tệ tiền mặt, Lăng Tiêu tìm một tửu lâu tương đối lớn, cùng Diệp Vi Ny ăn uống một chút, món ăn rất phong phú, tiêu phí hơn mười kim tệ.
Cơm rượu ăn đã đủ, Lăng Tiêu phất tay kêu bồi bàn, thưởng cho hắn một kim tệ, sau đó hỏi thăm vài vấn đề.
Bồi bàn mặt mày hớn hở nói:
- Thưa quý ngài, ngài tìm đúng người rồi, nói về các địa phương ở đế đô, không ai có thể rõ ràng hơn ta!
Diệp Vi Ny bĩu môi, khắp thiên hạ bồi bàn nào cũng nói như vậy, đế đô cũng chẳng khác gì.
Lăng Tiêu lơ đễnh, khinh thường nói:
- Tốt, ngươi có biết phòng đấu giá lớn nhất của đế đô không?
Bồi bàn ngay lập tức tỉnh táo, vừa thấy hai người này ăn mặc trang phục là hai người mạo hiểm, những người này không thể đắc tội, ai biết trên tay họ có bảo bối gì, có thể tới đây ăn cơm, đều là đại gia, phải hầu hạ rất cẩn thận. Bồi bàn tủm tỉm cười nói:
- Nhị vị từ bên ngoài vừa tới phải không? Trong đế đô, phòng đấu giá lớn nhất đương nhiên là phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ!
- Nói cho ta biết địa điểm là được!
Lăng Tiêu như ảo thuật, trong tay lại xuất hiện một kim tệ, khiến bồi bàn hoảng hồn, bình thường tuy rằng cũng được tiền boa của khách nhân, nhưng trực tiếp boa kim tệ thì rất ít. Nếu tướng quân Lăng Thiên Khiếu phát hiện đứa con tiêu xài như vậy, chắc sẽ nổi điên…
Tuy nhiên, bồi bàn lại vui như không thể vui vẻ hơn, ghé miệng đến bên tai nói:
- Tiên sinh, tại đường Chu Tước, nhà số 35, đó chính là phòng đấu giá lớn nhất của đế đô.
Lăng Tiêu búng kim tệ trực tiếp bay vào túi tiền của bồi bàn, sau đó đứng dậy, cùng Diệp Vi Ny nghênh ngang đi ra.
Sauk hi hai người đi rồi, bồi bàn vẻ mặt tươi cười, nghĩ chính mình thật sự rất ưu tú, chỉ một chút kiếm được hai kim tệ, lại giữ được mối làm ăn cho gia tộc, thì ra tửu lâu nổi tiếng này không ngờ cũng là sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ.
Vừa ra khỏi cửa, Diệp Vi Ny có chút giận nói:
- Lăng Tiêu, anh tiêu xài hoang phí quá, hai kim tệ, anh vứt ra ngoài, về sau muốn thưởng thì chỉ cần dùng bạc là tốt rồi!
Trong lòng lại suy nghĩ, hai kim tệ đủ cho đệ đệ muội muội cải thiện bữa ăn, người này đúng là tên phá gia chi tử mà.
Trong lòng Lăng Tiêu căn bản không nhiều khái niệm đối với tiền bạc. Dù sao trong chiếc nhẫn, kim tệ chất đống lớn như vậy, không sử dụng để làm gì? Tuy nhiên hắn vẫn gật gật đầu, lời tốt thì phải nghe.
Trong trí nhớ của Lăng Tiêu, đế đô vẫn có một chút ấn tượng, nên dễ dàng tìm được đường Chu Tước, đi tới số nhà 35, quả nhiên, từ xa cũng có thể thấy một kiến trúc to lớn, ở giữa có một cửa hàng lớn, bảng hiệu viết: “Phòng Đấu Giá”, bên cạnh có một con dấu: Hoàng Phủ!
Diệp Vi Ny cẩn thận đánh giá hai tòa nhà bên phải và bên trái, trong lòng thầm cảm thán đế đô phồn hoa, nghĩ chính mình trước kia sống uổng phí nhiều năm, loại địa phương này mới là thiên đường của đạo tặc! Tuy nhiên trong đầu cũng giữ kín ý niệm này, hiện tại nàng là người mạo hiểm!
Phàm là phòng đấu giá đều có chuyên môn bán đấu giá hàng ngày, thỉnh thoảng lại mở một hội đấu giá lâm thời, hai người tới rất đúng thời điểm, buổi tối hôm nay, có một hội đấu giá!
Hai người thoạt nhìn cũng không phải người mạo hiểm cao cấp, vì vậy đón tiếp bọn họ chỉ là một nhân viên tiếp tân, dung mạo bình thường, nói chuyện giọng điệu thập phần dịu dàng.
Lăng Tiêu cũng biết, không xuất ra một chút đồ vật thì không thể khiến đối đối phương coi trọng. Vào trong phòng khách đơn sơ, hắn lấy từ nhẫn không gian ra một tinh hạch Tuyết Sơn Tông Hùng bậc hai, thổ hệ năng lượng mênh mông lan tỏa trong phòng.
Nữ nhân viên tiếp tân hoảng sợ, tinh hạch bậc hai nàng không phải chưa thấy qua, nhưng hai người này chẳng hề giống người mạo hiểm cao cấp, tuy nhiên thái độ vẫn kính cẩn hẳn lên, khom người, có chút áy náy nói:
- Nhị vị khách quý, chúng ta tiếp đãi không tốt, thật sự xin lỗi.
Nói xong mở cửa gọi người lấy đồ uống, ánh mắt cũng dừng lại trước ngực của Lăng Tiêu, nhìn vào nhẫn không gian Lăng Tiêu đeo trên cổ.
Lăng Tiêu lại nhấc tay, lấy ra thêm một tinh hạch Thiểm Điện Cuồng Báo bậc bốn
Nữ nhân viên tiếp tân kinh hô một tiếng, mắt trợn trừng, tay che miệng, cố gắng nuốt âm thanh kinh ngạc trở lại, đồng thời sắc mặt ửng đỏ nói:
- Thực xin lỗi, ta đã thất thố, xin hỏi, đây là…tinh hạch bậc ba?
Trong tay Lăng Tiêu là tinh hạch bậc bốn, bất kể ánh sáng, màu sắc hay độ lớn nhỏ đều khác biệt rất lớn so với tinh hạch bậc hai, căn bản không cùng cấp bậc.
Nữ nhân viên tiếp tân lúc này biết phản ứng quá thất thố, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười nói:
- Nhị vị khách quý, xin mời đến phòng khách quý nói chuyện, chuyên viên cao cấp của chúng ta muốn tiếp đãi các ngài!!
Khóe miệng của Diệp Vi Ny hơi co giật, trong lòng hơi xem thường, thầm nghĩ, phòng đấu giá, cũng quả là có thế lực! Lấy thứ không tốt thì tiếp đãi bình thường, đối với khách quý, chênh lệch rất rõ ràng!
Lăng Tiêu thì cảm thấy bình thường, thực lực là vua, những lời này từ trước tới nay không phải là nói suông.
Bình luận facebook