Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Lăng Chí như là cảm nhận được tâm ý của đệ đệ, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Lúc học ở học viện quốc gia, ta cũng đã từng sống không khác gì đám con cháu quý tộc, cũng làm bộ làm tịch như chúng ta ưa chuộng nếp sống cao nhã. Nhưng khi tới đất phong Faulkner, căn cơ gia tộc của chúng ta ở phương Bắc, ta cảm nhận được tình cảnh của dân chúng và phong thổ ở nơi đó còn lạc hậu hơn nhiều so với đế đô, nhưng nếp sống tình cảm của dân chúng thì tốt hơn. Người dân ở nơi đó thuần phác, thiện lương, hơn nữa rất đơn thuần. Bọn họ miệng ăn nói thô tục, uống rượu dùng chén lớn, ăn thịt phải miếng to. Đến ngay cả tác phong của thân sĩ quý tộc địa phương cũng không khác gì ta lúc này, mọi người đều cho rằng đó cũng là đạo lý cần phải làm, nên không cảm thấy có gì khác thường. Hơn nữa, quân nhân ở trên chiến trường, ngươi không thể mong chờ họ nói chuyện văn minh với địch nhân.
Lăng Tiêu nghe những lời chân thành, không khoa trương tự thuật phong thổ dân tình ở phương bắc của ca ca, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác dường như có một huynh trưởng như vậy là chuyện rất tốt!
Hai người tìm đến một quán rượu nhỏ, mặc dù không lớn nhưng rất sạch sẽ. Lão chủ quán dường như không ngờ cái quán nhỏ của mình còn có thể nghênh đón hai khách nhân thân phận cao quý như vậy, lão lăng xăng mời mọc. Lăng Chí nhã nhặn nói:
- Ông chủ, ông không cần căng thẳng như vậy, cứ xem chúng ta như là khách bình thường là được rồi!
Nói xong hướng về phía Lăng Tiêu cười:
- Binh sĩ thủ hạ của ta, trước nay chưa bao giờ quấy nhiễu thường dân!
Hai vị khách quý đến đây, nên lão chủ quán tự mình xuống bếp, chỉ trong chốc lát đã làm xong mang ra vài món ăn sáng. Lăng Chí còn kêu thêm một đĩa to thịt tái, một hũ rượu ngon hâm nóng, rượu hơi đục mùi nồng đậm, đúng là loại rượu nếp nông dân tự mình ủ lấy. Trong mắt của Lăng Chí uống rượu này so với các loại rượu của bọn quý tộc ủ ngon hơn nhiều.
- Ha ha, rượu này quả là ngon. Ở phương Bắc gieo trồng lúa gạo không dễ dàng, cho nên giá cả của rượu rất cao. Như loại rượu nếp này ở đế đô chỉ cần một đồng tệ là có thể uống một chén, nhưng ở phương bắc có thể bán được một trăm đồng, cũng chính là mười ngân tệ. Ha ha, không ngờ phải không?
Thời gian gần đây Lăng Tiêu đối với tiền bạc hơi có chút mẫn cảm, lập tức hỏi:
- Vậy nếu có người mua rượu chuyển theo đường thủy buôn bán, chẳng phải là đã sớm phát tài rồi sao?
- Buôn bán?
Lăng Chí thoáng lộ vẻ suy nghĩ:
- Phương Bắc địa thế hiểm yếu, nạn trộm cướp hoành hành nên giao thông không thuận lợi. Cho dù gia tộc Tử Kinh Hoa là bá chủ ở phương Bắc, thương đội của họ mỗi lần chuyển hàng cũng đều đem theo rất nhiều hộ vệ mới có thể bảo đảm được an toàn. Người khác không thể có khí thế như vậy!
Lăng Tiêu thoáng sửng sốt, có truy hỏi tới cùng đi nữa ca ca cũng không cần phải lừa hắn, xem ra Đế quốc Lam Nguyệt cũng không thái bình tốt đẹp như bọn quý tộc ở đế đô vẫn thường tô son trát phấn rêu rao nào là trên đường không nhặt của rơi, nào là đêm không cần đóng cửa...
“Vậy lần này đại ca đột nhiên trở về,...?” Trước đó Lăng Tiêu không có nghe một chút tin tức gì nói Lăng Chí sắp về tới, hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy ca ca trở về trong lòng hắn hơi lấy làm lạ. Hơn nữa Tần Kiên kia cũng đến từ phương Bắc, xem ra đã sớm quen biết với ca ca, vì thế trong suy nghĩ của hắn: Cùng một lúc hai người trở về đế đô, phải chăng phương Bắc đã phát sinh chuyện gì?
Nếu nói cả khu vực rất lớn ở ngoài vùng biên giới phương Bắc của đế quốc, thuộc loại khu vực vô chủ, khu vực đó thậm chí chiếm diện tích tới một phần ba của đế quốc! Đế quốc Lam Nguyệt không nghĩ chiếm giữ nó, Đế quốc Tử Xuyên cũng không có ý chiếm lĩnh, bởi vì vùng đất đó hết sức cằn cỗi, nhiệt độ không khí quanh năm rất thấp. Mà trọng yếu hơn chính là ở vùng đất đó có rất nhiều thú tộc sinh sống!
Khác với người thú sinh sống ở đầm lầy Penzias phương Nam mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện trước mặt nhân loại. Người thú ở Phương bắc thường xuyên quấy rối vùng biên giới của đế quốc!
Lễ hội hàng năm của Bạo Viêm Sư Vương tưng bừng chè chén say sưa, nếu như nói đế quốc không có quan hệ thì thật là cảnh thái bình giả tạo. Dân chúng bình thường cũng hoàn toàn không tưởng tượng được: Ngay tại vùng biên giới Phương bắc của quốc gia mình, trên thực tế mọi thời khắc thú tộc đều đe dọa đến sự an nguy của đế quốc!
Ở điểm này giữa Đế quốc Tử Xuyên và Đế quốc Lam Nguyệt sớm đã đạt thành nhận thức chung. Đó chình là: Bằng mọi giá cũng không để cho thú tộc bước qua giới tuyến một bước!
Cho nên, những năm gần đây tuy rằng giữa hai đại đế quốc ngẫu nhiên có những trận đụng độ nhỏ. Nhưng mục tiêu chính thì lại nhất trí với nhau một cách kỳ diệu. Khiến các quốc gia khác trông chờ thời điểm hai đại đế quốc lầm lỗi phải thất vọng không thôi.
Lăng Chí uống một ngụm rượu, chép chép miệng. Sau đó nói:
- Đệ chưa nghe nói sao? Qua một tháng nữa, Đế đô sẽ tổ chức một lần giải thi đấu quân nhân tinh anh trong phạm vi toàn đế quốc. Bất kể quan binh hay là tư binh đều có thể tham gia. Mà so với lúc trước tới ba mươi người có cơ hội được phong danh hiệu quý tộc! Có sức hấp dẫn nhất chính là phần thưởng cho mười người đầu bảng: Có thể nhận được một quyển kiếm kỹ Địa cấp và tước hiệu Nam tước...
Nói tới đây. Lăng Chí nhìn thoáng qua Lăng Tiêu. Cười nói:
- Nhưng không có ai may mắn như đệ. Không ngờ được phong làm Tử tước rồi!
Lăng Tiêu thản nhiên cười cười, không ai biết nguyên nhân chân chính hắn được phong tước. Đó hoàn toàn là một khoản giao dịch giữa hắn cùng lão Quốc vương mà thôi. Lão quốc vương vì cảm kích Lăng Tiêu trị bệnh cho lão, muốn lôi kéo triệt để người thanh niên này, mới không sợ thiệt thòi mà đắc tội với các đại gia tộc, cố sức bài xích mọi ý kiến để sắc phong cho mình.
Tuy nhiên loại chuyện này cũng không cần phải nói ra.
Lăng Chí nói tiếp:
- Kỳ thật ta vốn không nghĩ đến, chẳng qua, nghe nói đệ đã làm nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy. Ha ha, thật không kìm nổi muốn quay về ngay để gặp đệ xem sao. Ta nhiều ít có chút lo lắng, tình hình ở bên phương Nam kia cũng không tính là tốt cho lắm. Lần này về tham gia giải đấu của quân nhân, nói vậy cũng có liên quan tới thú tộc. Đại khái là... thú tộc yên lặng đã nhiều năm, hình như lại muốn rục rịch rồi đây!
Lăng Tiêu đã trải qua trận chiến với thú tộc xâm lấn nên đối với thực lực của thú tộc có hiểu biết rất thực tế. Toàn diện mà nói, trên phương diện tố chất thân thể của thú tộc hơn xa nhân loại, thậm chí có một số người thú thực lực mạnh mẽ, không kém Đại Kiếm Sư của nhân loại. Còn Kiếm Sư thì kém hơn nhiều.
Có một điểm khiếm khuyết duy nhất, đó là thú tộc không có tổ chức, kỷ luật rời rạc. Nếu như chúng có thể tổ chức được quân đội kỷ luật nghiêm minh như nhân loại, như vậy... chúng sẽ trở thành một lực lượng cực kỳ đáng sợ!
- Thú tộc, nếu có kẻ chỉ huy cao minh, thực lực quả thật rất đáng sợ!
Lăng Tiêu cũng há to mồm uống một ngụm rượu, hắn quên rằng hắn vẫn còn là thiếu niên, kết quả bị sặc sụa một hồi, Lăng Chí vừa vỗ vỗ vào lưng của Lăng Tiêu, vừa cười nói.
- Ha ha, ta quên mất, đệ hẳn là chưa từng uống rượu, chậm chậm thôi, thứ này nóng nảy uống thì dễ bị sặc đó.
Chờ Lăng Tiêu ổn định trở lại, Lăng Chí ngồi xuống, nói:
- Đám dã thú đó quả thật rất đáng sợ. Mấy năm nay, không ít người giao tiếp với chúng. Phỏng chừng lúc ấy ở phương Nam các ngươi gặp số thú tộc kia chuyên môn dùng chiến đấu để loại bỏ bọn có sức chiến đấu thấp kém.
- Ồ?
Lăng Tiêu đúng là lần đầu tiên nghe nói đến cách này, không khỏi nghi hoặc đưa mắt nhìn Lăng Chí.
- Điều kiện sinh sống của thú tộc kham khổ, nhưng năng lực sinh dục của chúng lại rất mạnh, đa số người thú mỗi lần sanh tới mấy con. Đương nhiên không có khả năng toàn bộ người thú đều trưởng thành trở thành chiến sĩ tinh anh. Mà số người thú thực lực bình thường sẽ trở thành gánh nặng của thú tộc vì sức ăn của chúng rất mạnh, nhất là chiến sĩ người thú, mỗi một lần ăn đều cần rất nhiều thức ăn này nọ. Thú tộc phải cung cấp nuôi dưỡng chúng nó, tự nhiên cần số lượng lớn lương thực và thịt. Chỉ là hai thứ này, cấp cho các chiến sĩ tinh anh còn có thể, nhưng lương thực... cũng không dễ dàng đến lấy được. Vì thế cứ cách vài năm, thú tộc rốt cục phải làm như vậy một lần, dùng danh từ đẹp đẽ là đi cướp đoạt tài phú của nhân loại. Trên thực tế chính là loại bỏ những người thú thực lực thấp kém này. Đương nhiên người thú có thể còn sống trở về đều là thân thể cường tráng thực lực hùng mạnh. Như vậy, cuối cùng thú tộc có thể vẫn duy trì được thế lực cường thịnh không suy yếu!
Lăng Chí hiểu biết thật sâu sắc về người thú. Từ khi tốt nghiệp Học viện Đế quốc, hắn liền tiến vào đất phong gia tộc ở phương Bắc bắt đầu soái lĩnh binh mã chiến đấu với thú tộc phương Bắc, trận lớn trận nhỏ đánh nhau không dưới một trăm trận!
- Vậy vì sao thú tộc ở phương Nam mấy trăm năm nay thủy chung đều không có tới Đế quốc Lam Nguyệt chứ?
Lăng Tiêu hỏi nghi vấn trong lòng.
- Một là vì mấy trăm năm nay, nói chung ở phía Nam chúng ta có được quân đội hùng mạnh canh giữ! Đám dã thú kia sợ rằng một khi ra ngoài ngay cả chiến sĩ tinh anh cũng không thể quay về! Thứ hai là, phía Nam còn có hai quốc gia Fez và Mandra, thực lực của mỗi nước dù so với chúng ta kém hơn rất nhiều, nhưng mặt khác đầm lầy Penzias cứ lần lượt bị hai quốc gia kia đánh cướp, vì thế người thú cũng không dám tiến đánh chúng ta!
Nghe Lăng Chí nói trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên như được khai sáng hiểu rõ tình thế. Thật không hổ là học viên thiên tài của Học viện Đế quốc, lại được rèn luyện mấy năm trong quân đội, hiện giờ Lăng Chí cơ bản đã đủ tư cách trở thành một tướng lãnh, thành tựu sau này của hắn hẳn là không kém hơn Tướng quân Lăng Thiên Khiếu.
Lăng Tiêu nhớ lại cười nói:
- Phụ thân nói với huynh rồi chứ, hiện tại đệ đã không còn là người bị Thiên Mạch. Hơn nữa, cũng lấy được một thứ có thể tăng lên thực lực, sau khi huynh dùng nó thực lực của huynh tăng lên, hãy tiếp tục đi tham gia thi đấu, phỏng chừng, không ai có thể vượt qua huynh nữa!
Lăng Chí trên mặt lộ ra ý cười, nói:
- Loại này, đệ tốt hơn là chính mình cất giữ là được. Ta lần này trở về, dẫn theo năm trăm người. Đệ tuổi hãy còn nhỏ, chưa từng trải qua hung hiểm, mối uy hiếp nhất bên phương Nam kia thật ra cũng không phải là thú tộc, đều là những người đó tự hù dọa chính mình. Thực sự đệ cần phải chú ý: thứ nhất là Nam Phương Vương, thứ hai chính là thành chủ Penzias. Đệ đi vào trong đó cũng giống như đuổi hắn đi, hắn làm thành chủ quản lý thành Penzias nhiều năm, hắn đã tích lũy tài phú và gắn kết với người bản xứ, hơn xa điều đệ có thể nghĩ tới. Huống chi, người nọ có huyết mạch hoàng thất, lại hợp tác với Nam Phương Vương nhiều năm, quan hệ giữa hai người khẳng định là không kém. Đệ tới nơi đó bên người nếu không có đủ thực lực, khẳng định sẽ bị khi dễ. Ca ca cũng không thể cấp cho đệ nhân thủ nhiều hơn, năm trăm người này, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Hổ Gầm đột kích đội của nhà chúng ta! Hiện đang đóng quân ở ngoài thành, chờ khi nào đệ đi thì dẫn theo bọn họ!
- Này... điều này sao được, giao bọn họ cho đệ, đại ca làm sao chứ?
Lăng Tiêu không phải không biết, để huấn luyện binh sĩ Hổ Gầm đột kích đội, lúc trước Lăng Chí phải nỗ lực hết sức vất vả, mới thành lập được một chi tư binh từ đội quân hỗn tạp. Lợi dụng thời gian mấy năm dần dần sàng lọc, mới trở thành chi đội quân tinh nhuệ ngày nay. Lúc này bỗng dưng lấy đi một phần sáu quân số, việc này đối với thực lực tổng thể của Hổ Gầm đột kích đội, sẽ là một đả kích thật lớn.
- Cái gì không được, lão Tam, nam tử hán không nên lề mề, của ta không phải là của đệ sao! Khách sáo với đại ca cái gì? Thứ gì đó của đệ, đệ hãy giữ lấy, bên người lúc nào cũng phải có người thân tín, hay là cho bọn hắn đi! Đừng xem ca ca đệ thực lực không tính là quá hùng mạnh, nhưng bọn người đó, muốn hơn ta, ha ha, cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu!
Lăng Chí nói xong, vẻ mặt ngạo nghễ!
- Đại ca nếu không thu nhận, năm trăm người kia, đệ cũng không muốn!
Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột. Lăng Chí nói không sai, hai người là thân huynh đệ, chỉ hai chữ huynh đệ này, còn hơn hết thảy mọi điều kiện!
Lăng Chí sửng sốt một chút, bưng bát rượu lên:
- Được, lão Tam cũng trưởng thành rồi, ha ha, Lăng gia chúng ta đều là nam nhi tuyệt vời!”
Lăng Tiêu bưng cốc rượu cụng với Lăng Chí, ngửa cổ uống cạn, tâm tình cực kỳ thoải mái!
- Lúc học ở học viện quốc gia, ta cũng đã từng sống không khác gì đám con cháu quý tộc, cũng làm bộ làm tịch như chúng ta ưa chuộng nếp sống cao nhã. Nhưng khi tới đất phong Faulkner, căn cơ gia tộc của chúng ta ở phương Bắc, ta cảm nhận được tình cảnh của dân chúng và phong thổ ở nơi đó còn lạc hậu hơn nhiều so với đế đô, nhưng nếp sống tình cảm của dân chúng thì tốt hơn. Người dân ở nơi đó thuần phác, thiện lương, hơn nữa rất đơn thuần. Bọn họ miệng ăn nói thô tục, uống rượu dùng chén lớn, ăn thịt phải miếng to. Đến ngay cả tác phong của thân sĩ quý tộc địa phương cũng không khác gì ta lúc này, mọi người đều cho rằng đó cũng là đạo lý cần phải làm, nên không cảm thấy có gì khác thường. Hơn nữa, quân nhân ở trên chiến trường, ngươi không thể mong chờ họ nói chuyện văn minh với địch nhân.
Lăng Tiêu nghe những lời chân thành, không khoa trương tự thuật phong thổ dân tình ở phương bắc của ca ca, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác dường như có một huynh trưởng như vậy là chuyện rất tốt!
Hai người tìm đến một quán rượu nhỏ, mặc dù không lớn nhưng rất sạch sẽ. Lão chủ quán dường như không ngờ cái quán nhỏ của mình còn có thể nghênh đón hai khách nhân thân phận cao quý như vậy, lão lăng xăng mời mọc. Lăng Chí nhã nhặn nói:
- Ông chủ, ông không cần căng thẳng như vậy, cứ xem chúng ta như là khách bình thường là được rồi!
Nói xong hướng về phía Lăng Tiêu cười:
- Binh sĩ thủ hạ của ta, trước nay chưa bao giờ quấy nhiễu thường dân!
Hai vị khách quý đến đây, nên lão chủ quán tự mình xuống bếp, chỉ trong chốc lát đã làm xong mang ra vài món ăn sáng. Lăng Chí còn kêu thêm một đĩa to thịt tái, một hũ rượu ngon hâm nóng, rượu hơi đục mùi nồng đậm, đúng là loại rượu nếp nông dân tự mình ủ lấy. Trong mắt của Lăng Chí uống rượu này so với các loại rượu của bọn quý tộc ủ ngon hơn nhiều.
- Ha ha, rượu này quả là ngon. Ở phương Bắc gieo trồng lúa gạo không dễ dàng, cho nên giá cả của rượu rất cao. Như loại rượu nếp này ở đế đô chỉ cần một đồng tệ là có thể uống một chén, nhưng ở phương bắc có thể bán được một trăm đồng, cũng chính là mười ngân tệ. Ha ha, không ngờ phải không?
Thời gian gần đây Lăng Tiêu đối với tiền bạc hơi có chút mẫn cảm, lập tức hỏi:
- Vậy nếu có người mua rượu chuyển theo đường thủy buôn bán, chẳng phải là đã sớm phát tài rồi sao?
- Buôn bán?
Lăng Chí thoáng lộ vẻ suy nghĩ:
- Phương Bắc địa thế hiểm yếu, nạn trộm cướp hoành hành nên giao thông không thuận lợi. Cho dù gia tộc Tử Kinh Hoa là bá chủ ở phương Bắc, thương đội của họ mỗi lần chuyển hàng cũng đều đem theo rất nhiều hộ vệ mới có thể bảo đảm được an toàn. Người khác không thể có khí thế như vậy!
Lăng Tiêu thoáng sửng sốt, có truy hỏi tới cùng đi nữa ca ca cũng không cần phải lừa hắn, xem ra Đế quốc Lam Nguyệt cũng không thái bình tốt đẹp như bọn quý tộc ở đế đô vẫn thường tô son trát phấn rêu rao nào là trên đường không nhặt của rơi, nào là đêm không cần đóng cửa...
“Vậy lần này đại ca đột nhiên trở về,...?” Trước đó Lăng Tiêu không có nghe một chút tin tức gì nói Lăng Chí sắp về tới, hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy ca ca trở về trong lòng hắn hơi lấy làm lạ. Hơn nữa Tần Kiên kia cũng đến từ phương Bắc, xem ra đã sớm quen biết với ca ca, vì thế trong suy nghĩ của hắn: Cùng một lúc hai người trở về đế đô, phải chăng phương Bắc đã phát sinh chuyện gì?
Nếu nói cả khu vực rất lớn ở ngoài vùng biên giới phương Bắc của đế quốc, thuộc loại khu vực vô chủ, khu vực đó thậm chí chiếm diện tích tới một phần ba của đế quốc! Đế quốc Lam Nguyệt không nghĩ chiếm giữ nó, Đế quốc Tử Xuyên cũng không có ý chiếm lĩnh, bởi vì vùng đất đó hết sức cằn cỗi, nhiệt độ không khí quanh năm rất thấp. Mà trọng yếu hơn chính là ở vùng đất đó có rất nhiều thú tộc sinh sống!
Khác với người thú sinh sống ở đầm lầy Penzias phương Nam mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện trước mặt nhân loại. Người thú ở Phương bắc thường xuyên quấy rối vùng biên giới của đế quốc!
Lễ hội hàng năm của Bạo Viêm Sư Vương tưng bừng chè chén say sưa, nếu như nói đế quốc không có quan hệ thì thật là cảnh thái bình giả tạo. Dân chúng bình thường cũng hoàn toàn không tưởng tượng được: Ngay tại vùng biên giới Phương bắc của quốc gia mình, trên thực tế mọi thời khắc thú tộc đều đe dọa đến sự an nguy của đế quốc!
Ở điểm này giữa Đế quốc Tử Xuyên và Đế quốc Lam Nguyệt sớm đã đạt thành nhận thức chung. Đó chình là: Bằng mọi giá cũng không để cho thú tộc bước qua giới tuyến một bước!
Cho nên, những năm gần đây tuy rằng giữa hai đại đế quốc ngẫu nhiên có những trận đụng độ nhỏ. Nhưng mục tiêu chính thì lại nhất trí với nhau một cách kỳ diệu. Khiến các quốc gia khác trông chờ thời điểm hai đại đế quốc lầm lỗi phải thất vọng không thôi.
Lăng Chí uống một ngụm rượu, chép chép miệng. Sau đó nói:
- Đệ chưa nghe nói sao? Qua một tháng nữa, Đế đô sẽ tổ chức một lần giải thi đấu quân nhân tinh anh trong phạm vi toàn đế quốc. Bất kể quan binh hay là tư binh đều có thể tham gia. Mà so với lúc trước tới ba mươi người có cơ hội được phong danh hiệu quý tộc! Có sức hấp dẫn nhất chính là phần thưởng cho mười người đầu bảng: Có thể nhận được một quyển kiếm kỹ Địa cấp và tước hiệu Nam tước...
Nói tới đây. Lăng Chí nhìn thoáng qua Lăng Tiêu. Cười nói:
- Nhưng không có ai may mắn như đệ. Không ngờ được phong làm Tử tước rồi!
Lăng Tiêu thản nhiên cười cười, không ai biết nguyên nhân chân chính hắn được phong tước. Đó hoàn toàn là một khoản giao dịch giữa hắn cùng lão Quốc vương mà thôi. Lão quốc vương vì cảm kích Lăng Tiêu trị bệnh cho lão, muốn lôi kéo triệt để người thanh niên này, mới không sợ thiệt thòi mà đắc tội với các đại gia tộc, cố sức bài xích mọi ý kiến để sắc phong cho mình.
Tuy nhiên loại chuyện này cũng không cần phải nói ra.
Lăng Chí nói tiếp:
- Kỳ thật ta vốn không nghĩ đến, chẳng qua, nghe nói đệ đã làm nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy. Ha ha, thật không kìm nổi muốn quay về ngay để gặp đệ xem sao. Ta nhiều ít có chút lo lắng, tình hình ở bên phương Nam kia cũng không tính là tốt cho lắm. Lần này về tham gia giải đấu của quân nhân, nói vậy cũng có liên quan tới thú tộc. Đại khái là... thú tộc yên lặng đã nhiều năm, hình như lại muốn rục rịch rồi đây!
Lăng Tiêu đã trải qua trận chiến với thú tộc xâm lấn nên đối với thực lực của thú tộc có hiểu biết rất thực tế. Toàn diện mà nói, trên phương diện tố chất thân thể của thú tộc hơn xa nhân loại, thậm chí có một số người thú thực lực mạnh mẽ, không kém Đại Kiếm Sư của nhân loại. Còn Kiếm Sư thì kém hơn nhiều.
Có một điểm khiếm khuyết duy nhất, đó là thú tộc không có tổ chức, kỷ luật rời rạc. Nếu như chúng có thể tổ chức được quân đội kỷ luật nghiêm minh như nhân loại, như vậy... chúng sẽ trở thành một lực lượng cực kỳ đáng sợ!
- Thú tộc, nếu có kẻ chỉ huy cao minh, thực lực quả thật rất đáng sợ!
Lăng Tiêu cũng há to mồm uống một ngụm rượu, hắn quên rằng hắn vẫn còn là thiếu niên, kết quả bị sặc sụa một hồi, Lăng Chí vừa vỗ vỗ vào lưng của Lăng Tiêu, vừa cười nói.
- Ha ha, ta quên mất, đệ hẳn là chưa từng uống rượu, chậm chậm thôi, thứ này nóng nảy uống thì dễ bị sặc đó.
Chờ Lăng Tiêu ổn định trở lại, Lăng Chí ngồi xuống, nói:
- Đám dã thú đó quả thật rất đáng sợ. Mấy năm nay, không ít người giao tiếp với chúng. Phỏng chừng lúc ấy ở phương Nam các ngươi gặp số thú tộc kia chuyên môn dùng chiến đấu để loại bỏ bọn có sức chiến đấu thấp kém.
- Ồ?
Lăng Tiêu đúng là lần đầu tiên nghe nói đến cách này, không khỏi nghi hoặc đưa mắt nhìn Lăng Chí.
- Điều kiện sinh sống của thú tộc kham khổ, nhưng năng lực sinh dục của chúng lại rất mạnh, đa số người thú mỗi lần sanh tới mấy con. Đương nhiên không có khả năng toàn bộ người thú đều trưởng thành trở thành chiến sĩ tinh anh. Mà số người thú thực lực bình thường sẽ trở thành gánh nặng của thú tộc vì sức ăn của chúng rất mạnh, nhất là chiến sĩ người thú, mỗi một lần ăn đều cần rất nhiều thức ăn này nọ. Thú tộc phải cung cấp nuôi dưỡng chúng nó, tự nhiên cần số lượng lớn lương thực và thịt. Chỉ là hai thứ này, cấp cho các chiến sĩ tinh anh còn có thể, nhưng lương thực... cũng không dễ dàng đến lấy được. Vì thế cứ cách vài năm, thú tộc rốt cục phải làm như vậy một lần, dùng danh từ đẹp đẽ là đi cướp đoạt tài phú của nhân loại. Trên thực tế chính là loại bỏ những người thú thực lực thấp kém này. Đương nhiên người thú có thể còn sống trở về đều là thân thể cường tráng thực lực hùng mạnh. Như vậy, cuối cùng thú tộc có thể vẫn duy trì được thế lực cường thịnh không suy yếu!
Lăng Chí hiểu biết thật sâu sắc về người thú. Từ khi tốt nghiệp Học viện Đế quốc, hắn liền tiến vào đất phong gia tộc ở phương Bắc bắt đầu soái lĩnh binh mã chiến đấu với thú tộc phương Bắc, trận lớn trận nhỏ đánh nhau không dưới một trăm trận!
- Vậy vì sao thú tộc ở phương Nam mấy trăm năm nay thủy chung đều không có tới Đế quốc Lam Nguyệt chứ?
Lăng Tiêu hỏi nghi vấn trong lòng.
- Một là vì mấy trăm năm nay, nói chung ở phía Nam chúng ta có được quân đội hùng mạnh canh giữ! Đám dã thú kia sợ rằng một khi ra ngoài ngay cả chiến sĩ tinh anh cũng không thể quay về! Thứ hai là, phía Nam còn có hai quốc gia Fez và Mandra, thực lực của mỗi nước dù so với chúng ta kém hơn rất nhiều, nhưng mặt khác đầm lầy Penzias cứ lần lượt bị hai quốc gia kia đánh cướp, vì thế người thú cũng không dám tiến đánh chúng ta!
Nghe Lăng Chí nói trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên như được khai sáng hiểu rõ tình thế. Thật không hổ là học viên thiên tài của Học viện Đế quốc, lại được rèn luyện mấy năm trong quân đội, hiện giờ Lăng Chí cơ bản đã đủ tư cách trở thành một tướng lãnh, thành tựu sau này của hắn hẳn là không kém hơn Tướng quân Lăng Thiên Khiếu.
Lăng Tiêu nhớ lại cười nói:
- Phụ thân nói với huynh rồi chứ, hiện tại đệ đã không còn là người bị Thiên Mạch. Hơn nữa, cũng lấy được một thứ có thể tăng lên thực lực, sau khi huynh dùng nó thực lực của huynh tăng lên, hãy tiếp tục đi tham gia thi đấu, phỏng chừng, không ai có thể vượt qua huynh nữa!
Lăng Chí trên mặt lộ ra ý cười, nói:
- Loại này, đệ tốt hơn là chính mình cất giữ là được. Ta lần này trở về, dẫn theo năm trăm người. Đệ tuổi hãy còn nhỏ, chưa từng trải qua hung hiểm, mối uy hiếp nhất bên phương Nam kia thật ra cũng không phải là thú tộc, đều là những người đó tự hù dọa chính mình. Thực sự đệ cần phải chú ý: thứ nhất là Nam Phương Vương, thứ hai chính là thành chủ Penzias. Đệ đi vào trong đó cũng giống như đuổi hắn đi, hắn làm thành chủ quản lý thành Penzias nhiều năm, hắn đã tích lũy tài phú và gắn kết với người bản xứ, hơn xa điều đệ có thể nghĩ tới. Huống chi, người nọ có huyết mạch hoàng thất, lại hợp tác với Nam Phương Vương nhiều năm, quan hệ giữa hai người khẳng định là không kém. Đệ tới nơi đó bên người nếu không có đủ thực lực, khẳng định sẽ bị khi dễ. Ca ca cũng không thể cấp cho đệ nhân thủ nhiều hơn, năm trăm người này, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Hổ Gầm đột kích đội của nhà chúng ta! Hiện đang đóng quân ở ngoài thành, chờ khi nào đệ đi thì dẫn theo bọn họ!
- Này... điều này sao được, giao bọn họ cho đệ, đại ca làm sao chứ?
Lăng Tiêu không phải không biết, để huấn luyện binh sĩ Hổ Gầm đột kích đội, lúc trước Lăng Chí phải nỗ lực hết sức vất vả, mới thành lập được một chi tư binh từ đội quân hỗn tạp. Lợi dụng thời gian mấy năm dần dần sàng lọc, mới trở thành chi đội quân tinh nhuệ ngày nay. Lúc này bỗng dưng lấy đi một phần sáu quân số, việc này đối với thực lực tổng thể của Hổ Gầm đột kích đội, sẽ là một đả kích thật lớn.
- Cái gì không được, lão Tam, nam tử hán không nên lề mề, của ta không phải là của đệ sao! Khách sáo với đại ca cái gì? Thứ gì đó của đệ, đệ hãy giữ lấy, bên người lúc nào cũng phải có người thân tín, hay là cho bọn hắn đi! Đừng xem ca ca đệ thực lực không tính là quá hùng mạnh, nhưng bọn người đó, muốn hơn ta, ha ha, cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu!
Lăng Chí nói xong, vẻ mặt ngạo nghễ!
- Đại ca nếu không thu nhận, năm trăm người kia, đệ cũng không muốn!
Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột. Lăng Chí nói không sai, hai người là thân huynh đệ, chỉ hai chữ huynh đệ này, còn hơn hết thảy mọi điều kiện!
Lăng Chí sửng sốt một chút, bưng bát rượu lên:
- Được, lão Tam cũng trưởng thành rồi, ha ha, Lăng gia chúng ta đều là nam nhi tuyệt vời!”
Lăng Tiêu bưng cốc rượu cụng với Lăng Chí, ngửa cổ uống cạn, tâm tình cực kỳ thoải mái!
Bình luận facebook