Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Lăng Tiêu từ chỗ Thượng Quan Vũ Đồng đi ra, thở phào một cái, mặc dù còn chưa gặp tỷ tỷ Lăng Tố của mình, từ Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Tiêu cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của tỷ tỷ. Thì ra còn có người quan tâm, thật tốt quá!
Ánh mặt trời vẫn rất nóng như trước, cỏ cây bên đường thậm chí bắt đầu héo úa, tảng đá đã lát trên đường không biết bao nhiêu năm bị đi đến bóng loáng, đi ở bên trên có cảm giác rất nóng. Lăng Tiêu cũng không đạt đến mức nước lửa không xâm, cảm giác trên trán đầy mồ hôi, trong lòng cười khổ một chút, không thực lực, ngay cả lão tặc thiên cũng khinh dễ người.
- Lăng Tiêu.
Từ phía sau truyền tới một âm thanh dịu dàng êm tai, dường như mang theo vài phần ngạc nhiên vui mừng.
Lăng Tiêu sửng sốt, hiện nay ở trong học viện dám quang minh chính đại gọi hắn đã không có mấy người. Hắn quay đầu lại thì không ngờ là cô gái Isabella hay ngượng ngùng đã gặp ở đồ thư quán, Lăng Tiêu có ấn tượng rất tốt đối với nàng ta, vì thế dừng lại, trên mặt mang theo nụ cười:
- Tìm ta có việc gì? Isa đồng học.
Isabella vừa nãy chính là theo bản năng kêu tên hắn, sau khi gọi ra miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ ửng lên, đứng dưới một chiếc ô che nắng trông càng thêm yêu kiều.
- Trời ơi, Isa... người có tài năng mà bạn vừa nói không ngờ là hắn?
Một giọng nói nghi ngờ bén nhọn từ phía sau Isa truyền đến, sau đó người này đi tới, nghiêng người che ở bên cạnh Isa, cảnh giác nhìn Lăng Tiêu, quay đầu lại nói với Isa:
- Isa, bạn muốn mình nói như thế nào mới được, sao lại có thể quan hệ với người như vậy?
Khóe miệng Lăng Tiêu hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ. Xem ra mình quả nhiên là không được hoan nghênh trong học viện, người nói chuyện hẳn là bạn của Isa. Cô gái này nhìn rất giống con trai, làm cho người ta liếc mắt một cái có thể lưu lại ấn tượng chính là hai hàng lông mày đen dày và thẳng tắp, nếu như không nói thì tin rằng sẽ có rất nhiều người cho rằng nàng là nam sinh. Nàng cảnh giác nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt khó chịu, thản nhiên nhìn Isa đang đôi chút xấu hổ, nói:
- Không có chuyện gì thì mình đi đây.
- Chờ đã, từ từ, mình, mình có việc...
Isa khẩn trương, liều mạng giữ lấy nàng ta, đi nhanh vài bước đến trước mặt Lăng Tiêu, cố ý nhấc cao chiếc ô che nắng lên một chút, che trên đầu Lăng Tiêu:
- Bao giờ thì anh đi tìm dược liệu đó? Ta thấy anh đi từ phòng Thượng Quan giáo sư ra, có phải là đi xin phép hay không?
Tuy là hỏi, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
- Isa, bạn không thể qua lại với người như thế này.
Đồng bạn của Isa nổi giận đùng đùng đi tới, trợ mắt nhìn Lăng Tiêu:
- Lăng thiếu gia, mời ngươi cách xa Isa một chút, không được tiếp tục dẫn dụ bạn ấy, Isa vẫn là một cô bé.
- A, Mary, bạn không nên nói như vậy, Lăng Tiêu là bạn của mình.
Isa khẩn trương, không ngờ không còn thẹn thùng nữa, câu nói cũng đã trở nên đầy đủ.
- Cái... cái gì?
Mary giật mình nhìn Isa, một tay còn cường điệu che trước ngực mình, vẻ mặt buồn bã nói:
- Trời ơi, Isa, chẳng lẽ bạn điên rồi sao? Bạn có biết người này đã làm gì không? Bạn, bạn thật làm mình tức chết.
Isa bình tĩnh nhìn Mary, vẻ e lệ trên mặt đã bị vẻ nghiêm túc thay thế:
- Mary, không cần nghe người khác nói, mình chỉ tin vào hai mắt mình, hãy tin tưởng mình, mình có tiêu chuẩn phán đoán của mình.
Mary còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Isa nên đành ngậm miệng lại, lại hung hăng trừng mắt với Lăng Tiêu, đi đến bên cạnh đầy tức giận. Nàng có chút ghen tị với Lăng Tiêu, chiếc ô kia lúc nãy còn đang che trên đầu nàng.
Mary không coi thân phận thiếu gia tướng quân của đối phương vào đâu. Đây là một thế giới chú trọng thực lực, Học viện Đế quốc lại càng như vậy.
Lăng Tiêu cười cười cảm kích với Isa, không nói gì thêm.
Isa khi đối mặt với Lăng Tiêu lại khôi phục vẻ thẹn thùng nhu nhược, đôi mắt linh động dừng trên người Lăng Tiêu, dịu dàng nói:
- Xin lỗi! Mary, bạn ấy cũng là vì tốt cho ta.
Lăng Tiêu khoát khoát tay:
- Ta cũng không muốn trêu chọc Mary.
Isa cười ngọt ngào, sau đó nói tiếp:
- Ta, ta có thể gọi anh là Lăng Tiêu ca ca không?
Lăng Tiêu sửng sốt một chút, liền gật đầu nói:
- Đương nhiên, đây chính là cần dũng khí rất lớn.
Isa biết Lăng Tiêu đang nói gì, hai chân mày hơi nhíu lại, cười rất vui vẻ:
- Lăng Tiêu ca ca.
Mary ở một bên luôn nhìn trộm động tĩnh bên này, thiếu chút nữa thì ngất đi, trong lòng không ngừng hò hét “Isa thực sự điên rồi. Bạn ấy thực sự điên rồi, không ngờ đi chủ động kết giao với nam nhân vô dụng ngay cả hôn thê của mình cũng phi lễ… Ồ, là hôn thê trước kia, thật mất mặt!”
Còn chết hơn nữa lúc này từ đối diện đi tới một đám người. Một người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng có một đám người đi theo, có người chuyên môn dùng ô che nắng cho hắn. Người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng từ xa xa nhìn thấy Lăng Tiêu và Isabella, đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhếch miệng khinh thường, đúng là Ô Lan Thác lúc trước Lăng Tiêu đã gặp. Tên Lý Giang bị Lăng Tiêu một cước đá bay cũng ở trong đó, nhìn thấy Lăng Tiêu, hai mắt lập tức hiện lên vẻ âm độc. Tuy rằng hắn là một tiểu nhân vật, nhưng bởi vì bị kẻ vô dụng Lăng Tiêu một cước đá bay nên mấy ngày qua đã bị cười nhạo không ít, đi đường đều cảm giác có người dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, điều này làm Lý Giang có cảm giác sắp điên lên, đang nghĩ tới như thế nào trả thù Lăng Tiêu, không ngờ lại gặp được ở đây.
- Ha ha, đây không phải là tiểu thư Isabella xinh đẹp sao?
Ô Lan Thác hiện ra vẻ tươi cười cao quý mà hiền lành, giọng vịt đực vang lên:
- Có thể thấy được bạn là vinh hạnh của ta.
Ô Lan Thác cố ý không nhìn đến Lăng Tiêu ở bên cạnh Isa, coi hắn như là không khí, không biết Lăng Tiêu cũng đang không buồn để ý đến mình.
- Isa, chúng ta đi thôi.
Lăng Tiêu không thèm nhìn Ô Lan Thác một cái, chuẩn bị từ một bên đi vòng qua bọn hắn. Mary ở một bên nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh thường, trong lòng nói “Quả nhiên không phải nam nhân, đối mặt với khiêu khích không ngờ không dám nói tiếng nào. Người như vậy, Isa sao lại chủ động đi kết giao bằng hữu với hắn chứ? Kết giao với hắn còn không bằng kết giao với Ô Lan Thác thiếu gia. Nhìn xem người ta Ô Lan Thác thiếu gia mạnh hơn Lăng Tiêu nhiều đó”
- Ồ, đây không phải Lăng Tiêu tam thiếu gia sao, thật là một con kiến rất lớn.
Ô Lan Thác ở bên cạnh dùng sức cọ cọ vài cái chiếc giầy tinh xảo của hắn trên mặt đá bóng loáng, sau đó khinh bỉ nói:
- Sao, Lăng thiếu gia vừa mới bị hôn thê vứt bỏ, lại có mục tiêu mới? tiểu thư Isa xinh đẹp.
Ô Lan Thác làm ra một dáng vẻ tao nhã, nhíu mày nói:
- Người này là một sắc lang, ngay cả hôn thê cũng phi lễ, hơn nữa....
Ô Lan Thác hạ thấp giọng:
- Hắn còn là một kẻ cực kỳ bỏ đi, he he...
Đám người bên cạnh cũng phối hợp cười rống lên, trong đó Lý Giang cười to nhất. Hắn hận không thể xông lên đánh cho Lăng Tiêu thành đầu heo để giải tỏa nỗi phẫn hận trong lòng.
Mary ở bên cạnh cảm thấy lời Ô Lan Thác thiếu gia nói quá đúng, nói hết những lời nàng muốn nói ra, ánh mắt nhìn về phía Ô Lan Thác cũng trở nên đôi chút sùng bái, nghe nói Ô Lan Thác là Kiếm Thị bậc chín, lập tức sẽ trở thành Kiếm Sư, tiền đồ vô lượng.
Isa tích cách hướng nội, rất ít giao tiếp với người khác, nhưng lúc này bỗng nhiên trở nên tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn như được phủ một lớp sương lạnh, lạnh lùng nói:
- Ô Lan Thác thiếu gia, mời chú ý lời nói của ngươi, đừng quên ngươi cũng là quý tộc. Còn nữa, ta và ngươi không quen, mời ngươi tránh ra.
- Chậc chậc, khiến con gái ra mặt cho ngươi, Lăng thiếu gia, ngươi thật là uy phong, he he he...
Ô Lan Thác bĩu môi mỉa mai nói. Đám người phía sau càng cười phá lên, không để ý đến mặt trời nóng bỏng trên đầu, cảm thấy vô cùng khoái trá.
Hai tay Lăng Tiêu nắm chặt lại, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, gằn từng chữ một:
- Ô Lan Thác, ngươi tốt nhất ngậm miệng lại. Còn nữa, đám chó này đừng có cản đường, tránh ra cho ta.
Isa đứng sát bên cạnh Lăng Tiêu, trợn mắt nhìn những người này, nếu có người bất lợi với Lăng Tiêu, nàng nhất định sẽ ra tay hỗ trợ.
Lăng Tiêu đưa tay ra, che Isa ở phía sau mình, thản nhiên nói:
- Chuyện của nam nhân, sẽ do nam nhân giải quyết.
Ô Lan Thác bị ánh mắt của Lăng Tiêu làm cho hoảng sợ, không tự chủ được lui lại phía sau một bước, tỉnh ngộ lại, lại cảm thấy thật dọa người, tức giận nói:
- Lăng Tiêu, ta muốn quyết đấu với ngươi. Dùng phương thức quý tộc, ngươi có dám đánh một trận chiến công bằng với ta không?
Ô Lan Thác nói những lời này rất hiên ngang lẫm liệt, Mary ở một bên nhìn đến ngây ngốc.
Đám thủ hạ của Ô Lan Thác nói chêm vào:
- Lăng Tiêu, ngươi có dám đánh một trận công bằng với Ô Lan Thác thiếu gia?
- Lăng Tiêu, ngươi nếu như không dám tiếp chiêu, ngươi không phải là nam nhân.
- Hắn vốn không phải là nam nhân, rác rưởi cũng có thể gọi là nam nhân sao? Ha ha ha.
Đám thủ hạ của Ô Lan Thác cái gì cũng nói, sau đó nhìn Lăng Tiêu với vẻ châm chọc.
Isa vô cùng tức giận, một Kiếm Thị bậc chín sắp thành Kiếm Sư, muốn cùng một Kiếm Thị bậc năm quyết đấu, còn nói một trận chiến công bằng, hắn còn có biết xấu hổ hay không?
Lăng Tiêu lúc này không kìm nổi cười xùy một tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi:
- Ngươi thực sự muốn quyết đấu với ta?
- Một quý tộc tao nhã nhất, ta không nói sai.
Ô Lan Thác nhẹ nhàng phất vạt áo sang trọng của mình, sau đó cười lạnh nói:
- Ngươi có dám?
- Thời gian.
Lăng Tiêu nhíu mày, lạnh nhạt nói, vẻ mặt cũng khôi phục bình tĩnh, Thục Sơn tu luyện chính là kiếm đạo, không phải là Ninja rùa.
Cái gọi là kiếm, là vật sắc bén, kiếm vừa ra khỏi bao, tài năng lộ rõ, Lăng Tiêu không phải không biết ẩn nhẫn, nhưng đối mặt với người khác lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần, nếu không đáp lại, vậy thật sự không phải nam nhân.
Ô Lan Thác cười lạnh một tiếng:
- Giờ Thìn buổi sáng ngày mai, lôi đài của học viện, không dám tới, là cái này...
Nói xong, đưa ngón út ra, khoa tay múa chân xuống phía dưới một chút, đây là thủ thế mà đám quý tộc châm chọc đối phương bất lực.
Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi dưới sự tháp tùng của đám thủ hạ. Đám thủ hạ của Ô Lan Thác nhìn về phía Lăng Tiêu như nhìn một người chết, nhất là Lý Giang, trong mắt còn tràn ngập vẻ khoái trá.
Mary si mê nhìn theo bọn chúng, trong lòng cảm thấy thật đã nghiền, thầm nói sau sáng ngày mai, thanh danh Lăng Tiêu càng xuống dốc không phanh, đến lúc đó Isa khẳng định sẽ không qua lại với hắn, thật tốt quá.
Isa có chút lo lắng nhìn Lăng Tiêu, hàm răng khẽ cắn đôi môi anh đào đỏ mọng, bỗng nhiên như có quyết định gì đó, kéo Lăng Tiêu chạy nhanh vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Ánh mặt trời vẫn rất nóng như trước, cỏ cây bên đường thậm chí bắt đầu héo úa, tảng đá đã lát trên đường không biết bao nhiêu năm bị đi đến bóng loáng, đi ở bên trên có cảm giác rất nóng. Lăng Tiêu cũng không đạt đến mức nước lửa không xâm, cảm giác trên trán đầy mồ hôi, trong lòng cười khổ một chút, không thực lực, ngay cả lão tặc thiên cũng khinh dễ người.
- Lăng Tiêu.
Từ phía sau truyền tới một âm thanh dịu dàng êm tai, dường như mang theo vài phần ngạc nhiên vui mừng.
Lăng Tiêu sửng sốt, hiện nay ở trong học viện dám quang minh chính đại gọi hắn đã không có mấy người. Hắn quay đầu lại thì không ngờ là cô gái Isabella hay ngượng ngùng đã gặp ở đồ thư quán, Lăng Tiêu có ấn tượng rất tốt đối với nàng ta, vì thế dừng lại, trên mặt mang theo nụ cười:
- Tìm ta có việc gì? Isa đồng học.
Isabella vừa nãy chính là theo bản năng kêu tên hắn, sau khi gọi ra miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ ửng lên, đứng dưới một chiếc ô che nắng trông càng thêm yêu kiều.
- Trời ơi, Isa... người có tài năng mà bạn vừa nói không ngờ là hắn?
Một giọng nói nghi ngờ bén nhọn từ phía sau Isa truyền đến, sau đó người này đi tới, nghiêng người che ở bên cạnh Isa, cảnh giác nhìn Lăng Tiêu, quay đầu lại nói với Isa:
- Isa, bạn muốn mình nói như thế nào mới được, sao lại có thể quan hệ với người như vậy?
Khóe miệng Lăng Tiêu hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ. Xem ra mình quả nhiên là không được hoan nghênh trong học viện, người nói chuyện hẳn là bạn của Isa. Cô gái này nhìn rất giống con trai, làm cho người ta liếc mắt một cái có thể lưu lại ấn tượng chính là hai hàng lông mày đen dày và thẳng tắp, nếu như không nói thì tin rằng sẽ có rất nhiều người cho rằng nàng là nam sinh. Nàng cảnh giác nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt khó chịu, thản nhiên nhìn Isa đang đôi chút xấu hổ, nói:
- Không có chuyện gì thì mình đi đây.
- Chờ đã, từ từ, mình, mình có việc...
Isa khẩn trương, liều mạng giữ lấy nàng ta, đi nhanh vài bước đến trước mặt Lăng Tiêu, cố ý nhấc cao chiếc ô che nắng lên một chút, che trên đầu Lăng Tiêu:
- Bao giờ thì anh đi tìm dược liệu đó? Ta thấy anh đi từ phòng Thượng Quan giáo sư ra, có phải là đi xin phép hay không?
Tuy là hỏi, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
- Isa, bạn không thể qua lại với người như thế này.
Đồng bạn của Isa nổi giận đùng đùng đi tới, trợ mắt nhìn Lăng Tiêu:
- Lăng thiếu gia, mời ngươi cách xa Isa một chút, không được tiếp tục dẫn dụ bạn ấy, Isa vẫn là một cô bé.
- A, Mary, bạn không nên nói như vậy, Lăng Tiêu là bạn của mình.
Isa khẩn trương, không ngờ không còn thẹn thùng nữa, câu nói cũng đã trở nên đầy đủ.
- Cái... cái gì?
Mary giật mình nhìn Isa, một tay còn cường điệu che trước ngực mình, vẻ mặt buồn bã nói:
- Trời ơi, Isa, chẳng lẽ bạn điên rồi sao? Bạn có biết người này đã làm gì không? Bạn, bạn thật làm mình tức chết.
Isa bình tĩnh nhìn Mary, vẻ e lệ trên mặt đã bị vẻ nghiêm túc thay thế:
- Mary, không cần nghe người khác nói, mình chỉ tin vào hai mắt mình, hãy tin tưởng mình, mình có tiêu chuẩn phán đoán của mình.
Mary còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Isa nên đành ngậm miệng lại, lại hung hăng trừng mắt với Lăng Tiêu, đi đến bên cạnh đầy tức giận. Nàng có chút ghen tị với Lăng Tiêu, chiếc ô kia lúc nãy còn đang che trên đầu nàng.
Mary không coi thân phận thiếu gia tướng quân của đối phương vào đâu. Đây là một thế giới chú trọng thực lực, Học viện Đế quốc lại càng như vậy.
Lăng Tiêu cười cười cảm kích với Isa, không nói gì thêm.
Isa khi đối mặt với Lăng Tiêu lại khôi phục vẻ thẹn thùng nhu nhược, đôi mắt linh động dừng trên người Lăng Tiêu, dịu dàng nói:
- Xin lỗi! Mary, bạn ấy cũng là vì tốt cho ta.
Lăng Tiêu khoát khoát tay:
- Ta cũng không muốn trêu chọc Mary.
Isa cười ngọt ngào, sau đó nói tiếp:
- Ta, ta có thể gọi anh là Lăng Tiêu ca ca không?
Lăng Tiêu sửng sốt một chút, liền gật đầu nói:
- Đương nhiên, đây chính là cần dũng khí rất lớn.
Isa biết Lăng Tiêu đang nói gì, hai chân mày hơi nhíu lại, cười rất vui vẻ:
- Lăng Tiêu ca ca.
Mary ở một bên luôn nhìn trộm động tĩnh bên này, thiếu chút nữa thì ngất đi, trong lòng không ngừng hò hét “Isa thực sự điên rồi. Bạn ấy thực sự điên rồi, không ngờ đi chủ động kết giao với nam nhân vô dụng ngay cả hôn thê của mình cũng phi lễ… Ồ, là hôn thê trước kia, thật mất mặt!”
Còn chết hơn nữa lúc này từ đối diện đi tới một đám người. Một người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng có một đám người đi theo, có người chuyên môn dùng ô che nắng cho hắn. Người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng từ xa xa nhìn thấy Lăng Tiêu và Isabella, đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhếch miệng khinh thường, đúng là Ô Lan Thác lúc trước Lăng Tiêu đã gặp. Tên Lý Giang bị Lăng Tiêu một cước đá bay cũng ở trong đó, nhìn thấy Lăng Tiêu, hai mắt lập tức hiện lên vẻ âm độc. Tuy rằng hắn là một tiểu nhân vật, nhưng bởi vì bị kẻ vô dụng Lăng Tiêu một cước đá bay nên mấy ngày qua đã bị cười nhạo không ít, đi đường đều cảm giác có người dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, điều này làm Lý Giang có cảm giác sắp điên lên, đang nghĩ tới như thế nào trả thù Lăng Tiêu, không ngờ lại gặp được ở đây.
- Ha ha, đây không phải là tiểu thư Isabella xinh đẹp sao?
Ô Lan Thác hiện ra vẻ tươi cười cao quý mà hiền lành, giọng vịt đực vang lên:
- Có thể thấy được bạn là vinh hạnh của ta.
Ô Lan Thác cố ý không nhìn đến Lăng Tiêu ở bên cạnh Isa, coi hắn như là không khí, không biết Lăng Tiêu cũng đang không buồn để ý đến mình.
- Isa, chúng ta đi thôi.
Lăng Tiêu không thèm nhìn Ô Lan Thác một cái, chuẩn bị từ một bên đi vòng qua bọn hắn. Mary ở một bên nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh thường, trong lòng nói “Quả nhiên không phải nam nhân, đối mặt với khiêu khích không ngờ không dám nói tiếng nào. Người như vậy, Isa sao lại chủ động đi kết giao bằng hữu với hắn chứ? Kết giao với hắn còn không bằng kết giao với Ô Lan Thác thiếu gia. Nhìn xem người ta Ô Lan Thác thiếu gia mạnh hơn Lăng Tiêu nhiều đó”
- Ồ, đây không phải Lăng Tiêu tam thiếu gia sao, thật là một con kiến rất lớn.
Ô Lan Thác ở bên cạnh dùng sức cọ cọ vài cái chiếc giầy tinh xảo của hắn trên mặt đá bóng loáng, sau đó khinh bỉ nói:
- Sao, Lăng thiếu gia vừa mới bị hôn thê vứt bỏ, lại có mục tiêu mới? tiểu thư Isa xinh đẹp.
Ô Lan Thác làm ra một dáng vẻ tao nhã, nhíu mày nói:
- Người này là một sắc lang, ngay cả hôn thê cũng phi lễ, hơn nữa....
Ô Lan Thác hạ thấp giọng:
- Hắn còn là một kẻ cực kỳ bỏ đi, he he...
Đám người bên cạnh cũng phối hợp cười rống lên, trong đó Lý Giang cười to nhất. Hắn hận không thể xông lên đánh cho Lăng Tiêu thành đầu heo để giải tỏa nỗi phẫn hận trong lòng.
Mary ở bên cạnh cảm thấy lời Ô Lan Thác thiếu gia nói quá đúng, nói hết những lời nàng muốn nói ra, ánh mắt nhìn về phía Ô Lan Thác cũng trở nên đôi chút sùng bái, nghe nói Ô Lan Thác là Kiếm Thị bậc chín, lập tức sẽ trở thành Kiếm Sư, tiền đồ vô lượng.
Isa tích cách hướng nội, rất ít giao tiếp với người khác, nhưng lúc này bỗng nhiên trở nên tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn như được phủ một lớp sương lạnh, lạnh lùng nói:
- Ô Lan Thác thiếu gia, mời chú ý lời nói của ngươi, đừng quên ngươi cũng là quý tộc. Còn nữa, ta và ngươi không quen, mời ngươi tránh ra.
- Chậc chậc, khiến con gái ra mặt cho ngươi, Lăng thiếu gia, ngươi thật là uy phong, he he he...
Ô Lan Thác bĩu môi mỉa mai nói. Đám người phía sau càng cười phá lên, không để ý đến mặt trời nóng bỏng trên đầu, cảm thấy vô cùng khoái trá.
Hai tay Lăng Tiêu nắm chặt lại, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, gằn từng chữ một:
- Ô Lan Thác, ngươi tốt nhất ngậm miệng lại. Còn nữa, đám chó này đừng có cản đường, tránh ra cho ta.
Isa đứng sát bên cạnh Lăng Tiêu, trợn mắt nhìn những người này, nếu có người bất lợi với Lăng Tiêu, nàng nhất định sẽ ra tay hỗ trợ.
Lăng Tiêu đưa tay ra, che Isa ở phía sau mình, thản nhiên nói:
- Chuyện của nam nhân, sẽ do nam nhân giải quyết.
Ô Lan Thác bị ánh mắt của Lăng Tiêu làm cho hoảng sợ, không tự chủ được lui lại phía sau một bước, tỉnh ngộ lại, lại cảm thấy thật dọa người, tức giận nói:
- Lăng Tiêu, ta muốn quyết đấu với ngươi. Dùng phương thức quý tộc, ngươi có dám đánh một trận chiến công bằng với ta không?
Ô Lan Thác nói những lời này rất hiên ngang lẫm liệt, Mary ở một bên nhìn đến ngây ngốc.
Đám thủ hạ của Ô Lan Thác nói chêm vào:
- Lăng Tiêu, ngươi có dám đánh một trận công bằng với Ô Lan Thác thiếu gia?
- Lăng Tiêu, ngươi nếu như không dám tiếp chiêu, ngươi không phải là nam nhân.
- Hắn vốn không phải là nam nhân, rác rưởi cũng có thể gọi là nam nhân sao? Ha ha ha.
Đám thủ hạ của Ô Lan Thác cái gì cũng nói, sau đó nhìn Lăng Tiêu với vẻ châm chọc.
Isa vô cùng tức giận, một Kiếm Thị bậc chín sắp thành Kiếm Sư, muốn cùng một Kiếm Thị bậc năm quyết đấu, còn nói một trận chiến công bằng, hắn còn có biết xấu hổ hay không?
Lăng Tiêu lúc này không kìm nổi cười xùy một tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi:
- Ngươi thực sự muốn quyết đấu với ta?
- Một quý tộc tao nhã nhất, ta không nói sai.
Ô Lan Thác nhẹ nhàng phất vạt áo sang trọng của mình, sau đó cười lạnh nói:
- Ngươi có dám?
- Thời gian.
Lăng Tiêu nhíu mày, lạnh nhạt nói, vẻ mặt cũng khôi phục bình tĩnh, Thục Sơn tu luyện chính là kiếm đạo, không phải là Ninja rùa.
Cái gọi là kiếm, là vật sắc bén, kiếm vừa ra khỏi bao, tài năng lộ rõ, Lăng Tiêu không phải không biết ẩn nhẫn, nhưng đối mặt với người khác lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần, nếu không đáp lại, vậy thật sự không phải nam nhân.
Ô Lan Thác cười lạnh một tiếng:
- Giờ Thìn buổi sáng ngày mai, lôi đài của học viện, không dám tới, là cái này...
Nói xong, đưa ngón út ra, khoa tay múa chân xuống phía dưới một chút, đây là thủ thế mà đám quý tộc châm chọc đối phương bất lực.
Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi dưới sự tháp tùng của đám thủ hạ. Đám thủ hạ của Ô Lan Thác nhìn về phía Lăng Tiêu như nhìn một người chết, nhất là Lý Giang, trong mắt còn tràn ngập vẻ khoái trá.
Mary si mê nhìn theo bọn chúng, trong lòng cảm thấy thật đã nghiền, thầm nói sau sáng ngày mai, thanh danh Lăng Tiêu càng xuống dốc không phanh, đến lúc đó Isa khẳng định sẽ không qua lại với hắn, thật tốt quá.
Isa có chút lo lắng nhìn Lăng Tiêu, hàm răng khẽ cắn đôi môi anh đào đỏ mọng, bỗng nhiên như có quyết định gì đó, kéo Lăng Tiêu chạy nhanh vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Bình luận facebook