Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 675
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Đám người Thanh Thần hội đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, kỷ luật cực kỳ nghiêm minh. Mệnh lện của người mặt trường bào thêu rồng màu tím mới phát ra, đã có hơn trăm đạo kiếm khí bắn về tòa núi đá khổng lồ cao chừng cây số. Trong lúc nhất thời, trên bầu trời một rừng kiếm khí rực rỡ đủ mọi màu sắc phủ xuống.
Ầm!
Ầm! Bang! Bang!
Những tiếng ầm ầm thật lớn không ngừng vang lên. Trên bề mặt khối cự thạch đột nhiên rực sáng một vầng hào quang màu vàng chói lòa. Vầng hào quang này hình thành một cái lồng ánh sáng màu vàng bao phủ xung quanh cự thạch. Theo số lượng kiếm khí bắn về phía nó không ngừng gia tăng, mà cái lồng ánh sáng màu vàng càng trở nên rực rỡ. Lúc đầu màu vàng còn nhàn nhạt, không ngờ biến thành màu vàng chói sáng rực rỡ lên làm cho người ta kinh hãi mãi không thôi.
Đám người Lam Hi đang đứng trong hộ sơn đại trận vốn cũng có chút lo lắng, nhưng khi thấy cảnh tượng này, tất cả đều kinh hãi đến há hốc miệng, trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ không thể tin nổi. Bao nhiêu năm qua các nàng đã tìm hiểu kiếm đạo áo nghĩa do Lăng Tiêu lưu lại bằng chữ viết khổng lồ trên khối cự thạch. Nhưng chưa từng cảm nhận được một chút năng lượng dao động nào trên bề mặt cự thạch!
Ngay cả người tu chân chân chính như Lăng Vân Nhi và Nha Nha, đối với trận pháp đều đã nghiên cứu sâu sắc, cũng không nghĩ tới, khối cự thạch nhìn như bình thường này không ngờ lại mang theo một trận pháp hùng mạnh như thế trên bề mặt của nó!
Phải biết rằng, đám người Lăng Vận Nhi, Nha Nha cùng với Hoắc Thanh Thanh bướng bỉnh còn từng nằm trên đỉnh bia đá ngắm sao nói chuyện phím tâm sự!
Lúc này, khí lưu chuyển động hỗn loạn giữa không trung. Mây đen cuồn cuộn kéo về, một tia chớp đánh xuống, một tiếng sấm gầm vang, không khí xôn xao một tiếng, mưa to trút xuống ào ạt.
- Hay quá, đám người đáng chết kia dám âm mưu công kích thần thạch. Vận Nhi tỷ, tỷ xem bộ dáng bọn họ có giống lũ ngốc không?
Hoắc Thanh Thanh nói xong, khanh khách cười.
Lam Hi khóe miệng cũng nhếch lên. Lúc này, từ xa xa có rất nhiều bóng người xẹt tới, cầm đầu chính là đám người Diệp Tử cùng Hoàng Phủ Nguyệt lâu nay vẫn bế quan.
Hoắc Thanh Thanh thè lưỡi, lặng lẽ trốn ở sau lưng ba nàng, thầm nghĩ lần này thì lớn chuyện rồi, các phu nhân suốt bao nhiêu năm qua chưa từng xuất quan cũng kích động rồi!
Vẻ mặt Lam Hi cực kỳ xấu hổ, giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp, sắc mặt ửng đỏ, sau đó hướng về đám người Diệp Tử gật gật đầu.
Diệp Tử bế quan tu luyện nhiều năm, trên người tỏa ra khí chất phiêu dật xuất trần làm cho người ta thậm chí không dám nhìn thẳng, đồng thời tự trong lòng sinh ra ý niệm chỉ nên đứng xa xa mà nhìn.
Trương Vân Sơn cũng có mặt trong đám người, thấy mấy nàng đứng bên cạnh Lam Hi, trong lòng mới bình tĩnh lại. Giờ khắc này hắn cũng chỉ có thể ra vẻ không biết chuyện mấy nàng này đã làm. Nếu không, tất cả mọi người đều sẽ khó xử.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử quét qua Lăng Vận Nhi, Lăng Vận Nhi co đầu rụt cổ, hướng về phía Diệp Tư nhe răng cười, ngọt ngào nói:
- Chị dâu……..
- Lần sau các người còn nghịch ngợm như vậy, ta sẽ nói cho tam ca biết.
Diệp Tử cũng chẳng biết làm sao, tình cảm chị em của nàng và Lăng Vận Nhi đã có nhiều năm sâu nặng, làm sao nỡ trách mắng quá nặng?
Nhưng Lăng Tố đứng bên cạnh Diệp Tư, lại dạy dỗ không chút lưu tình:
- Nhiều người như vậy đều bị tiểu nha đầu ngươi kinh động hết cả lên!
Lam Hi lúc này có chút ngượng ngùng nói:
- Thật xin lỗi, là ta mang các nàng ra ngoài, là lỗi của ta.
Đám người Lăng Tố lúc này mới thôi chửi bới Lăng Vận Nhi. Dù sao Lam Hi thận phận cũng không thấp.
Trương Vận Sơn lúc này mới đứng ra, hỏi Lam Hi:
- Thực lực đám người này có thật sự giống như tin tình báo nói, đều là cảnh giới đại viên mãn?
Lam Hi gật gật đầu, sau đó nói:
- Thực lực đám người này so với chúng ta nghĩ còn cao hơn! Lúc nãy chúng ta giết và tên lót đường, không ngờ kéo đến một đám cường giả cảnh giới ít nhất là cao cấp đại viên mãn. Thật là có chút khó tin. Trong Thánh Vực cường giả đại viên mãn cho dù khá nhiều, nhưng ta chưa từng nghe nói qua thế lực nào có nhiều người thực lực cao như vậy! Thanh Thần hội này chính là đám người năm đó từng công kích chúng ta. Bọn họ rốt cuộc là vì cái gì mà đến đây?
Đúng lúc này, Diệp Tử và vài người nữa đột nhiên vui mừng ngửng đầu lên, trong mắt chợt bắn ra hào quang làm mọi người nhảy dựng, Diệp Tử mở miệng nói:
- Lăng Tiêu đã trở lại!
- Cái gì?
Tất cả mọi người cả kinh, lập tức cảm giác sung sướng tràn ngập trong lòng bọn họ.
Trương Vân Sơn vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng hỏi?
- Thật sao? Thậ là tốt quá!
Mưa vẫn to như trước không ngừng lại. Lúc hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống đỉnh đầu mọi người tự nhiên hướng về hai bên chảy xuống. Mưa to khiến tầm mắt mọi người bị cản trở, những chỗ ngoài xa mấy thước đều bị màn mưa như bức rèm che phủ, cũng chĩ có thể dựa vào tinh thần lực để cảm giác xung quanh.
Sau khi đám người Thanh Thần hội không thể đánh nát khối cự thạch kia, người hạ mệnh lệnh là Âu Dương Thiên Phong trong lòng có chút hối hận. Hắn thầm nghĩ mình không nên kích động như thế, nhưng vừa nghĩ đến Lăng Tiêu, mối hận trong lòng hắn lại dâng lên ngập trời, lửa giận thiêu đốt đến không thể khống chế!
Bao nhiêu năm qua không hề phát hiện ra chút tin tức nào của Lăng Tiêu. Nhưng danh tiếng của hắn ở Nam Châu cũng như ở khắp Thánh Vực không hề suy giảm chút nào!
Chính là bởi khối cự thạch này đã mang đến cho Lăng Tiêu cái danh xưng kiếm đạo tông sư!
Bao nhiêu năm qua, người được mọi người trong Thánh Vực công nhận là tông sư cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lăng Tiêu hắn dựa vào cái gì một người chiếm hai chỗ? Chẳng những là thiên tài về luyện đan, có thể được tôn xưng là tông sư, ngay cả phương diện kiếm kỹ càng xuất sắc như thế. Thật là làm cho người ta vô cùng ghen ghét!
Âu Dương Thiên Phong lạnh lùng nhìn chăm chú vào khối cự thạch kia. Hắn thủy chung vẫn không ra tay, bởi vì hắn đang đợi!
Hắn đợi Lăng Tiêu xuất hiện, Hắn phải đánh nát tất cả hào quang trên người Lăng Tiêu, để người đời nhìn mà xem, ai mới là cao thủ chân chính!
Đồng thời hắn cũng đợi Lăng Tiêu ngã xuống trước mặt mình. Sự sụp đổ của Thục Sơn thần thoại sẽ rung chuyển toàn bộ Thánh Vực, làm ngời sáng thân phận thực sự của bản thân hắn!
Âu Dương Thiên Phong tin tưởng, ở Thánh Vực, người biết đến sự tồn tại của Thanh Hà đại thận cũng không ít, nhưng vẫn duy trì tín ngưỡng với Thanh Hà đại thận…………chỉ sợ cũng không biết còn có bao nhiêu người!
Trách nhiệm của hắn chính là khiến cho những kẻ báng bổ này hiểu được, thần, vĩnh viễn không phải là thứ mà bọn họ có thể khinh nhờn.
Phía sau tấm sa che mặt, Âu Dương Thiên Phong nhếch miệng cười lạnh như băng, nghĩ đến thù mới hận cũ với Lăng Tiêu, nụ cười kia càng thêm lạnh lẽo, thầm nghĩ: “Lăng Tiêu a Lăng Tiêu, ngươi là người luyện võ thiên tài, luyện đan tông sư, trận pháp đại sư………Ngươi như đứa con cưng của ông trời dược vô số hào quang bao phủ. Nhưng ngươi nhất định không thể tưởng tượng được, một tộc trưởng của một gia tộc hạng hai mà xưa kia ngươi vốn không để vào mắt, bây giời đã có thực lực tiền kiếp thần!!!”
Ha Ha ha ha ha ha ha!
Âu Dương Thiên Phong không khỏi có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười dài, bỗng nhiên cao giọng quát:
- Lăng Tiêu, ngươi còn nhớ chuyện đó ở Âu Dương gia phủ không?
Một âm thanh bình tĩnh làm người ta trong lòng phát lạnh, từ rất xa phía sau Âu Dương Thiên Phong, xuyên qua màn mưa bao phủ, truyền tới:
- Ta tưởng ai, hóa ra mấy con khỉ nhảy nhót làm trò ngày xưa!
Đi kèm với thanh âm bình tĩnh thản nhiên còn có một đạo kiếm khí!
Kiếm khí như một mũi tên do một cao thủ bắn tên phát ra, không bị mưa to ảnh hưởng. Xung quanh kiếm khí mười thước hình thành một vùng không biệt lập, không có hạt mưa nào cũng có thể rơi vào trong đó. Từ xa nhìn lại như một con đường thẳng tấp không có điểm cuối!
Âu Dương Thiên Phong giật mình kinh hãi, Sự kinh hãi này trong nháy mắt chuyển thành nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim của Âu Dương Thiên Phong! Lăng Tiêu không ngờ lại xuất hiện ngay sau lưng mình mà mình không biết tý gì!
Điều này……điều này nghĩa là sao?
Âu Dương Thiên Phong cũng không kịp suy nghĩ nhiều, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm hình dáng bình thường. Mũi kiếm xoay tròn, cuốn nước mưa xung quanh bốc lên. Một cơn lốc xoáy rất lớn hình thành giữa không trung, quay rất nhanh, chắn ở trước mặt hắn.
- Một kiếm này của ta là để nghênh đón bằng hữu từ phương xa đến…..
Trong không khí truyền đến tiếng trêu chọc của Lăng Tiêu:
Âu Dương gia chủ không quản từ xa đến thăm, Lăng Tiêu không thể nghênh đón từ xa, thật sự là thất lễ quá!
Phù
Kiếm khí kia xuyên thủng cơn lốc xoáy phòng ngự của Âu Dương Thiên Phong, chợt xuất hiện ngay trước mắt của Âu Dương Thiên Phong. Quá sợ hãi, con ngươi của Âu Dương Thiên Phong không ngừng co thắt, nổi giận gầm lên một tiếng, cả người đột nhiên sáng lên vòng bảo hộ màu xanh da trời. Sau đó trường kiếm trong tay hướng về đạo kiếm khí kia chém tới!
Hai kiếm va chạm, phát ra một tiếng nổ âm vang, giữa trời mưa to như là một tiếng sấm. Âu Dương Thiên Phong không chịu nổi bị đẩy lùi về phía sau bảy tám chục bước mới miễn cưỡng ổn định lại được thân hình. Hai mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, sự cường đại của Lăng Tiêu làm hắn gần như mất hết vẻ tự tin.
-Ngươi……..Ngươi đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Sau khi sử dụng bí pháp để cưỡng ép nâng cao thực lực. Âu Dương Thiên Phong vốn tưởng rằng Thánh Vực đương thời, mình đã có thể tung hoành thiên hạ không địch thủ. Nhưng bất kể thế nào hắn cũng không thể tưởng được, người thứ nhất hắn muốn đối mặt, muốn dẫm nát dưới chân, muốn tạo thành bàn đạp để dựng danh tiếng –Lăng Tiêu, không ngờ có thực lực không hề thua kém một kẻ có thực lực tiền kiếp thần như hắn.
- Đáng tiếc, cho dù ngươi đề thăng thần tốc, ngươi vẫn phải chết.
Âu Dương Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi, từ kẽ răng thoát ra những lời này, sau đó vung tay hét lớn:
- Giết chết hắn cho ta! Giết Lăng Tiêu thưởng một viên thần đan! Phong chức hộ pháp!
Ầm!
Những thành viên Thanh Thần hội do Âu Dương Thiên Phong dẫn đến vừa nghe những lời này thì điên cuồng xông đến tấn công Lăng Tiêu. Bởi vì tất cả bọn họ đều biết, thần sứ đại nhân, chính là phục dụng thần đan kia mới đột phá cảnh giới đại viên mãn, trở thành một vị thần chân chính! Mặc dù chỉ là tiền kiếp thần, nhưng Thánh Vực kể từ khi sau Thần chiến hơn mười vạn năm qua căn bản không có thần xuất hiện!
Cho nên vừa nghe Âu Dương Thiên Phong tất cả mọi người đều hưng phấn hăng máu xông về phía Lăng Tiêu.
Vô số người còn ẩn trong rừng lúc này cũng xông ra. Trong lúc nhất thời giữa trời mưa to tầm tã, có chừng trăm người đồng thời tấn công Lăng Tiêu. Từng đạo, từng đạo kiếm khí hung ác hợp lại đủ khiến cho núi lở đất sụp. Tất cả cùng công kích về phía Lăng Tiêu!
Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên nét sát ý lạnh lẽo như băng thầm nghĩ: “Đang không biết làm sao giết sạch các ngươi, các ngươi lại dâng lên tận miệng, rất hợp ý ta!”
Lăng Tiêu trong lòng nghĩ thế bèn đem Hàm Hàn bảo đỉnh xuất ra!
Hàm Hàn bảo đỉnh to lớn vô cùng, vừa xuất hiện liền biến thành một vật khổng lồ bao phủ phạm vi hơn ngàn dặm, lơ lửng giữa trời cao, trong nháy mắt cản cơn mưa to lại. Đồng thời từ trên đỉnh truyền đến khí tức hùng vĩ xa xưa, khiến khí thế của không ít người Thanh Thần hội lập tức suy nhược.
Môt đạo hồng quang, từ tử phủ của Lăng Tiêu bay ra, như sao băng xẹt qua bầu trời. Những tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên.
Đám người Thanh Thần hội đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, kỷ luật cực kỳ nghiêm minh. Mệnh lện của người mặt trường bào thêu rồng màu tím mới phát ra, đã có hơn trăm đạo kiếm khí bắn về tòa núi đá khổng lồ cao chừng cây số. Trong lúc nhất thời, trên bầu trời một rừng kiếm khí rực rỡ đủ mọi màu sắc phủ xuống.
Ầm!
Ầm! Bang! Bang!
Những tiếng ầm ầm thật lớn không ngừng vang lên. Trên bề mặt khối cự thạch đột nhiên rực sáng một vầng hào quang màu vàng chói lòa. Vầng hào quang này hình thành một cái lồng ánh sáng màu vàng bao phủ xung quanh cự thạch. Theo số lượng kiếm khí bắn về phía nó không ngừng gia tăng, mà cái lồng ánh sáng màu vàng càng trở nên rực rỡ. Lúc đầu màu vàng còn nhàn nhạt, không ngờ biến thành màu vàng chói sáng rực rỡ lên làm cho người ta kinh hãi mãi không thôi.
Đám người Lam Hi đang đứng trong hộ sơn đại trận vốn cũng có chút lo lắng, nhưng khi thấy cảnh tượng này, tất cả đều kinh hãi đến há hốc miệng, trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ không thể tin nổi. Bao nhiêu năm qua các nàng đã tìm hiểu kiếm đạo áo nghĩa do Lăng Tiêu lưu lại bằng chữ viết khổng lồ trên khối cự thạch. Nhưng chưa từng cảm nhận được một chút năng lượng dao động nào trên bề mặt cự thạch!
Ngay cả người tu chân chân chính như Lăng Vân Nhi và Nha Nha, đối với trận pháp đều đã nghiên cứu sâu sắc, cũng không nghĩ tới, khối cự thạch nhìn như bình thường này không ngờ lại mang theo một trận pháp hùng mạnh như thế trên bề mặt của nó!
Phải biết rằng, đám người Lăng Vận Nhi, Nha Nha cùng với Hoắc Thanh Thanh bướng bỉnh còn từng nằm trên đỉnh bia đá ngắm sao nói chuyện phím tâm sự!
Lúc này, khí lưu chuyển động hỗn loạn giữa không trung. Mây đen cuồn cuộn kéo về, một tia chớp đánh xuống, một tiếng sấm gầm vang, không khí xôn xao một tiếng, mưa to trút xuống ào ạt.
- Hay quá, đám người đáng chết kia dám âm mưu công kích thần thạch. Vận Nhi tỷ, tỷ xem bộ dáng bọn họ có giống lũ ngốc không?
Hoắc Thanh Thanh nói xong, khanh khách cười.
Lam Hi khóe miệng cũng nhếch lên. Lúc này, từ xa xa có rất nhiều bóng người xẹt tới, cầm đầu chính là đám người Diệp Tử cùng Hoàng Phủ Nguyệt lâu nay vẫn bế quan.
Hoắc Thanh Thanh thè lưỡi, lặng lẽ trốn ở sau lưng ba nàng, thầm nghĩ lần này thì lớn chuyện rồi, các phu nhân suốt bao nhiêu năm qua chưa từng xuất quan cũng kích động rồi!
Vẻ mặt Lam Hi cực kỳ xấu hổ, giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp, sắc mặt ửng đỏ, sau đó hướng về đám người Diệp Tử gật gật đầu.
Diệp Tử bế quan tu luyện nhiều năm, trên người tỏa ra khí chất phiêu dật xuất trần làm cho người ta thậm chí không dám nhìn thẳng, đồng thời tự trong lòng sinh ra ý niệm chỉ nên đứng xa xa mà nhìn.
Trương Vân Sơn cũng có mặt trong đám người, thấy mấy nàng đứng bên cạnh Lam Hi, trong lòng mới bình tĩnh lại. Giờ khắc này hắn cũng chỉ có thể ra vẻ không biết chuyện mấy nàng này đã làm. Nếu không, tất cả mọi người đều sẽ khó xử.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử quét qua Lăng Vận Nhi, Lăng Vận Nhi co đầu rụt cổ, hướng về phía Diệp Tư nhe răng cười, ngọt ngào nói:
- Chị dâu……..
- Lần sau các người còn nghịch ngợm như vậy, ta sẽ nói cho tam ca biết.
Diệp Tử cũng chẳng biết làm sao, tình cảm chị em của nàng và Lăng Vận Nhi đã có nhiều năm sâu nặng, làm sao nỡ trách mắng quá nặng?
Nhưng Lăng Tố đứng bên cạnh Diệp Tư, lại dạy dỗ không chút lưu tình:
- Nhiều người như vậy đều bị tiểu nha đầu ngươi kinh động hết cả lên!
Lam Hi lúc này có chút ngượng ngùng nói:
- Thật xin lỗi, là ta mang các nàng ra ngoài, là lỗi của ta.
Đám người Lăng Tố lúc này mới thôi chửi bới Lăng Vận Nhi. Dù sao Lam Hi thận phận cũng không thấp.
Trương Vận Sơn lúc này mới đứng ra, hỏi Lam Hi:
- Thực lực đám người này có thật sự giống như tin tình báo nói, đều là cảnh giới đại viên mãn?
Lam Hi gật gật đầu, sau đó nói:
- Thực lực đám người này so với chúng ta nghĩ còn cao hơn! Lúc nãy chúng ta giết và tên lót đường, không ngờ kéo đến một đám cường giả cảnh giới ít nhất là cao cấp đại viên mãn. Thật là có chút khó tin. Trong Thánh Vực cường giả đại viên mãn cho dù khá nhiều, nhưng ta chưa từng nghe nói qua thế lực nào có nhiều người thực lực cao như vậy! Thanh Thần hội này chính là đám người năm đó từng công kích chúng ta. Bọn họ rốt cuộc là vì cái gì mà đến đây?
Đúng lúc này, Diệp Tử và vài người nữa đột nhiên vui mừng ngửng đầu lên, trong mắt chợt bắn ra hào quang làm mọi người nhảy dựng, Diệp Tử mở miệng nói:
- Lăng Tiêu đã trở lại!
- Cái gì?
Tất cả mọi người cả kinh, lập tức cảm giác sung sướng tràn ngập trong lòng bọn họ.
Trương Vân Sơn vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng hỏi?
- Thật sao? Thậ là tốt quá!
Mưa vẫn to như trước không ngừng lại. Lúc hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống đỉnh đầu mọi người tự nhiên hướng về hai bên chảy xuống. Mưa to khiến tầm mắt mọi người bị cản trở, những chỗ ngoài xa mấy thước đều bị màn mưa như bức rèm che phủ, cũng chĩ có thể dựa vào tinh thần lực để cảm giác xung quanh.
Sau khi đám người Thanh Thần hội không thể đánh nát khối cự thạch kia, người hạ mệnh lệnh là Âu Dương Thiên Phong trong lòng có chút hối hận. Hắn thầm nghĩ mình không nên kích động như thế, nhưng vừa nghĩ đến Lăng Tiêu, mối hận trong lòng hắn lại dâng lên ngập trời, lửa giận thiêu đốt đến không thể khống chế!
Bao nhiêu năm qua không hề phát hiện ra chút tin tức nào của Lăng Tiêu. Nhưng danh tiếng của hắn ở Nam Châu cũng như ở khắp Thánh Vực không hề suy giảm chút nào!
Chính là bởi khối cự thạch này đã mang đến cho Lăng Tiêu cái danh xưng kiếm đạo tông sư!
Bao nhiêu năm qua, người được mọi người trong Thánh Vực công nhận là tông sư cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lăng Tiêu hắn dựa vào cái gì một người chiếm hai chỗ? Chẳng những là thiên tài về luyện đan, có thể được tôn xưng là tông sư, ngay cả phương diện kiếm kỹ càng xuất sắc như thế. Thật là làm cho người ta vô cùng ghen ghét!
Âu Dương Thiên Phong lạnh lùng nhìn chăm chú vào khối cự thạch kia. Hắn thủy chung vẫn không ra tay, bởi vì hắn đang đợi!
Hắn đợi Lăng Tiêu xuất hiện, Hắn phải đánh nát tất cả hào quang trên người Lăng Tiêu, để người đời nhìn mà xem, ai mới là cao thủ chân chính!
Đồng thời hắn cũng đợi Lăng Tiêu ngã xuống trước mặt mình. Sự sụp đổ của Thục Sơn thần thoại sẽ rung chuyển toàn bộ Thánh Vực, làm ngời sáng thân phận thực sự của bản thân hắn!
Âu Dương Thiên Phong tin tưởng, ở Thánh Vực, người biết đến sự tồn tại của Thanh Hà đại thận cũng không ít, nhưng vẫn duy trì tín ngưỡng với Thanh Hà đại thận…………chỉ sợ cũng không biết còn có bao nhiêu người!
Trách nhiệm của hắn chính là khiến cho những kẻ báng bổ này hiểu được, thần, vĩnh viễn không phải là thứ mà bọn họ có thể khinh nhờn.
Phía sau tấm sa che mặt, Âu Dương Thiên Phong nhếch miệng cười lạnh như băng, nghĩ đến thù mới hận cũ với Lăng Tiêu, nụ cười kia càng thêm lạnh lẽo, thầm nghĩ: “Lăng Tiêu a Lăng Tiêu, ngươi là người luyện võ thiên tài, luyện đan tông sư, trận pháp đại sư………Ngươi như đứa con cưng của ông trời dược vô số hào quang bao phủ. Nhưng ngươi nhất định không thể tưởng tượng được, một tộc trưởng của một gia tộc hạng hai mà xưa kia ngươi vốn không để vào mắt, bây giời đã có thực lực tiền kiếp thần!!!”
Ha Ha ha ha ha ha ha!
Âu Dương Thiên Phong không khỏi có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười dài, bỗng nhiên cao giọng quát:
- Lăng Tiêu, ngươi còn nhớ chuyện đó ở Âu Dương gia phủ không?
Một âm thanh bình tĩnh làm người ta trong lòng phát lạnh, từ rất xa phía sau Âu Dương Thiên Phong, xuyên qua màn mưa bao phủ, truyền tới:
- Ta tưởng ai, hóa ra mấy con khỉ nhảy nhót làm trò ngày xưa!
Đi kèm với thanh âm bình tĩnh thản nhiên còn có một đạo kiếm khí!
Kiếm khí như một mũi tên do một cao thủ bắn tên phát ra, không bị mưa to ảnh hưởng. Xung quanh kiếm khí mười thước hình thành một vùng không biệt lập, không có hạt mưa nào cũng có thể rơi vào trong đó. Từ xa nhìn lại như một con đường thẳng tấp không có điểm cuối!
Âu Dương Thiên Phong giật mình kinh hãi, Sự kinh hãi này trong nháy mắt chuyển thành nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim của Âu Dương Thiên Phong! Lăng Tiêu không ngờ lại xuất hiện ngay sau lưng mình mà mình không biết tý gì!
Điều này……điều này nghĩa là sao?
Âu Dương Thiên Phong cũng không kịp suy nghĩ nhiều, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm hình dáng bình thường. Mũi kiếm xoay tròn, cuốn nước mưa xung quanh bốc lên. Một cơn lốc xoáy rất lớn hình thành giữa không trung, quay rất nhanh, chắn ở trước mặt hắn.
- Một kiếm này của ta là để nghênh đón bằng hữu từ phương xa đến…..
Trong không khí truyền đến tiếng trêu chọc của Lăng Tiêu:
Âu Dương gia chủ không quản từ xa đến thăm, Lăng Tiêu không thể nghênh đón từ xa, thật sự là thất lễ quá!
Phù
Kiếm khí kia xuyên thủng cơn lốc xoáy phòng ngự của Âu Dương Thiên Phong, chợt xuất hiện ngay trước mắt của Âu Dương Thiên Phong. Quá sợ hãi, con ngươi của Âu Dương Thiên Phong không ngừng co thắt, nổi giận gầm lên một tiếng, cả người đột nhiên sáng lên vòng bảo hộ màu xanh da trời. Sau đó trường kiếm trong tay hướng về đạo kiếm khí kia chém tới!
Hai kiếm va chạm, phát ra một tiếng nổ âm vang, giữa trời mưa to như là một tiếng sấm. Âu Dương Thiên Phong không chịu nổi bị đẩy lùi về phía sau bảy tám chục bước mới miễn cưỡng ổn định lại được thân hình. Hai mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, sự cường đại của Lăng Tiêu làm hắn gần như mất hết vẻ tự tin.
-Ngươi……..Ngươi đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Sau khi sử dụng bí pháp để cưỡng ép nâng cao thực lực. Âu Dương Thiên Phong vốn tưởng rằng Thánh Vực đương thời, mình đã có thể tung hoành thiên hạ không địch thủ. Nhưng bất kể thế nào hắn cũng không thể tưởng được, người thứ nhất hắn muốn đối mặt, muốn dẫm nát dưới chân, muốn tạo thành bàn đạp để dựng danh tiếng –Lăng Tiêu, không ngờ có thực lực không hề thua kém một kẻ có thực lực tiền kiếp thần như hắn.
- Đáng tiếc, cho dù ngươi đề thăng thần tốc, ngươi vẫn phải chết.
Âu Dương Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi, từ kẽ răng thoát ra những lời này, sau đó vung tay hét lớn:
- Giết chết hắn cho ta! Giết Lăng Tiêu thưởng một viên thần đan! Phong chức hộ pháp!
Ầm!
Những thành viên Thanh Thần hội do Âu Dương Thiên Phong dẫn đến vừa nghe những lời này thì điên cuồng xông đến tấn công Lăng Tiêu. Bởi vì tất cả bọn họ đều biết, thần sứ đại nhân, chính là phục dụng thần đan kia mới đột phá cảnh giới đại viên mãn, trở thành một vị thần chân chính! Mặc dù chỉ là tiền kiếp thần, nhưng Thánh Vực kể từ khi sau Thần chiến hơn mười vạn năm qua căn bản không có thần xuất hiện!
Cho nên vừa nghe Âu Dương Thiên Phong tất cả mọi người đều hưng phấn hăng máu xông về phía Lăng Tiêu.
Vô số người còn ẩn trong rừng lúc này cũng xông ra. Trong lúc nhất thời giữa trời mưa to tầm tã, có chừng trăm người đồng thời tấn công Lăng Tiêu. Từng đạo, từng đạo kiếm khí hung ác hợp lại đủ khiến cho núi lở đất sụp. Tất cả cùng công kích về phía Lăng Tiêu!
Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên nét sát ý lạnh lẽo như băng thầm nghĩ: “Đang không biết làm sao giết sạch các ngươi, các ngươi lại dâng lên tận miệng, rất hợp ý ta!”
Lăng Tiêu trong lòng nghĩ thế bèn đem Hàm Hàn bảo đỉnh xuất ra!
Hàm Hàn bảo đỉnh to lớn vô cùng, vừa xuất hiện liền biến thành một vật khổng lồ bao phủ phạm vi hơn ngàn dặm, lơ lửng giữa trời cao, trong nháy mắt cản cơn mưa to lại. Đồng thời từ trên đỉnh truyền đến khí tức hùng vĩ xa xưa, khiến khí thế của không ít người Thanh Thần hội lập tức suy nhược.
Môt đạo hồng quang, từ tử phủ của Lăng Tiêu bay ra, như sao băng xẹt qua bầu trời. Những tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên.
Bình luận facebook