Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 736
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Lúc này Karina đang bên cạnh Lăng Tiêu lần đầu tiên trở nên sửng sốt, nàng thấy trong lời nói của Lăng Tiêu sao lại có một mùi vị giống như đang mưu tính và giống như lại còn cười trên nổi đau của người khác. Karina căn cứ vào những gì nàng biết về Lăng Tiêu thì rõ ràng giờ phút này hắn đang tính toán một cái gì đó.
Vẻ mặt lạnh lùng của Đông Hải Quái Khách lộ ra nụ cười, lão nhìn Tư Đồ Quang Huy rồi thản nhiên nói:
-Tư Đồ lão quỷ, ngươi từng tưởng rằng ta thật sự sợ ngươi đột kiếp trên Tinh Linh đảo. Không sai, trước đây ta rất lo, sợ ngươi độ kiếp sẽ phá hủy địa phương xinh đẹp này! Nhưng…Ngươi thấy đấy, bây giờ ta còn cần gì nữa đâu? Con gái của ta đã không thể trở thành nữ hoàng Tinh Linh tộc, thê tử của ta cũng sẽ rời khỏi Tinh Linh tộc. Cho nên dù ngươi có thi triển đến mức độ nào cũng chỉ một mình con bé Karina kia gánh chịu thôi.
Đông Hải Quái Khách nói xong thì nhìn thoáng qua Michille, sau đó nói:
-Nàng mang theo con gái của chúng ta đi, từ nay về sau Tinh Linh tộc không còn liên quan đến chúng ta nữa.
-Không được!
Michelle dường như trở nên điên cuồng, giống như đã hoàn toàn mất đi trí nhớ, nàng dùng giọng sắc nhọn mà hét lên:
-Ngươi nhất định phải giết sạch bọn họ! Ta không có được thì kẻ khác đừng hòng chiếm!
Đông Hải Quái Khách cũng không tức giận mà dịu dàng nói:
-Bỏ qua đi, sau khi trải qua Thiên Kiếp thì hòn đảo này cũng chẳng còn lại thứ gì cả, như vậy sao ta lại phải vấy bẩn máu tanh lên tay của mình chứ?
Tạp Kỳ Nhi cũng ở bên cạnh kéo ống tay áo của Michelle, nàng yếu ớt nói:
-Tiên Tri…Tha cho bọn họ đi…Ta, ta không muốn như vậy!
Bộ dạng giống như sắp điên của Michelle lập tức biến mất, nàng nhìn chăm chăm vào Tạp Kỳ Nhi đã từ rất lâu rồi chưa gọi mình là mẹ. Nàng gật đầu nói:
-Chúng ta đi thôi! Con gái ngoan, mẹ dẫn con rời khỏi địa phương này! Mẹ sẽ tìm cho con một nơi khác mà tất cả đều là hoa tươi.
-Vâng!
Tạp Kỳ Nhi gật đầu thật mạnh, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lăng Tiêu và Karina. Sau đó nàng đi theo mẹ và biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Tình cảnh trên bầu trời đã càng trở nên khủng bố, mây đen cuồn cuộn đã đè xuống rất thấp làm cho tất cả mọi vật trong thiên địa được bao phủ trong bóng đen. Những con sóng cuộn trào bên ngoài mặt biển bị ép xuống tạo thành những dòng chảy bên dưới.
Tư Đồ Quang Huy hờ hững nhìn tất cả tình cảnh trước mắt, hình như mọi thứ đều không liên quan đến lão. Nhưng làm gì có ai biết rõ, chỉ cần Thiên Kiếp ngày hôm nay bắt đầu thì sẽ có bao nhiêu sinh linh lâm vào cảnh lầm than?
Lúc này Đông Hải Quái Khách nhìn Lăng Tiêu rồi khẽ nói:
-Lăng Tiêu, đơn đả độc đấu ngươi nhất định không phải là đối thủ của ta! Ngươi phải biết cảnh giới hiện nay của ta tuy vẫn là Kiếp Tiền Thần đỉnh phong, nhưng trên thực tế thì thực lực đã sớm đạt đến cảnh giới Kiếp Hậu Thần rồi. Nếu ta toàn lực thi triển ra pháp tắc thiên địa thì tất cả Thánh Vực cũng sẽ bị hủy diệt. Cho nên ta khuyên ngươi, nên buông tay đi thôi. Ta chỉ muốn lấy đi nguyên khí lần đầu tiên của con bé bên cạnh ngươi, sau đó lại trả về tay ngươi! Cả đời này lão phu tung hoàng không có gì cố kỵ, nhưng những gì đã nói ra thì chắc chắn sẽ giữ lời.
Thân thể Karina run lên rồi dựa sát vào người Lăng Tiêu, trong ánh mắt của nàng tràn đầy đau khổ. Nàng biết lựa chọn thông minh nhất của Lăng Tiêu lúc này là đồng ý Đông Hải Quái Khách! Trong Thánh Vực này võ giả có tuổi thọ rất cao, sẽ có bao nhiêu người để ý nữ nhân bên cạnh mình không phải lần đầu tiên chứ? Dùng một phương pháp đơn giản như vậy để đổi lấy an toàn của hai người, dường như…Thoạt nhìn thì thấy rất có lợi.
-Thối lắm!
Lăng Tiêu nghe xong thì hầu như không có bất kỳ phản ứng nào mà lập tức nổi giận mắng:
-Lão súc sinh ngươi, đem nữ nhân và con gái của ngươi ra cho ta dùng một chút, sau đó sẽ trả lại cho! Ngươi cảm thấy như vậy…Có tốt không?
-Hừ!
Đông Hải Quái Khách hừ lạnh một tiếng:
-Lăng Tiêu, chính ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta không khách khí! Đến đây nạp mạng đi!
Đông Hải Quái Khách nói xong thì cơ thể khẽ động, lão biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó lão lại mạnh mẽ xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu, trên thanh thiết kiếm màu đen trong tay lão không có bất kỳ rung động nào, cũng không có kiếm khí, lại dùng một tốc độ không gì sánh được đâm thẳng về phía Lăng Tiêu.
Phản phác quy chân sao? Thật ra cũng có chút bản lĩnh.
Lăng Tiêu chỉ tay ra rồi hét lớn một tiếng:
-Lực bản nguyên!
Trong không khí có rất nhiều phần tử lực lượng mà mắt thường không thể nhìn rõ được dùng một loại tốc độ không thể tin rồi nhanh chóng ngưng tụ lại tạo thành hình dạng một thanh kiếm. Nó lập tức đánh thẳng vào thanh thiết kiếm màu đen của Đông Hải Quái Khách.
-Keng!
Trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng lanh lảnh, không ngờ hai mũi kiếm lại đâm thẳng vào nhau. Điều khiến Đông Hải Quái Khách kinh hãi là thanh kiếm tự dưng xuất hiện trong tay Lăng Tiêu chỉ giống như một cái bóng, nhưng nó lại cực kỳ nhẹ nhàng thuận theo thanh thiết kiếm màu đen đâm thẳng vào cánh tay lão.
Thực lực của Đông Hải Quái Khách cũng không phải loại bình thường, lão khẽ rút cổ tay về phía sau, đồng thời cánh tay lão cũng rung lên rồi đâm thẳng về phía Lăng Tiêu. Thanh kiếm này cũng dùng một loại cảnh giới phản phác quy chân đâm thẳng tới.
Đã chân chính đạt đến cảnh giới như Đông Hải Quái Khách thì uy lực của chiêu thức rất khủng bố, chỉ cần động tay thì núi lở đất rung nên đã sớm không muốn thi triển. Tuy chưa từng có người nào nói cho Đông Hải Quái Khách biết, nhưng hầu như tất cả các vị thần trên Thần giới đều giữ vững một lý luận:
-Không nên tạo quá nhiều sát nghiệp vô nghĩa.
Trên núi, trên mặt đất ai biết được có bao nhiêu sinh linh đang sống chứ? Lớn nhỏ cũng có hàng tỉ, nếu chỉ một kiếm là vỡ nát một ngọn núi thì số lượng sinh linh tử vong sẽ lên một con số khổng lồ, tất nhiên những sát ý này đều tập trung hết lên người kẻ ra tay. Sau đó trên bước đường tu luyện của kẻ này dù sao cũng sẽ xuất hiện một loại tâm ma, sau thời gian dài tất nhiên sẽ có người suy xét ra được, cho nên không ai muốn tạo ra sát nghiệt vô nghĩa.
Điều này cũng nói rõ vì sao Đông Hải Quái Khách không muốn giết sạch Tinh Linh trên đảo. Tư Đồ Quang Huy muốn lợi dụng Thiên Kiếp để uy hiếp Tinh Linh tộc, nhưng chuyện này lại không có liên quan gì đến Đông Hải Quái Khách.
Tay trái Lăng Tiêu vẫn giữ chặt lấy vòng eo thon của Karina, thân thể hắn khẽ xê dịch trên mặt đất, trên bầu trời lại đột nhiên truyền đến vài tiếng kim loại đập vào nhau.
Trong nháy mắt hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.
Vẻ mặt Tư Đồ Quang Huy hiện lên nụ cười nhìn hai tên kia đang chiến đấu, lão lại còn lớn tiếng nói:
-Không hổ là nhân vật đứng trên đỉnh phong trong toàn cõi Thánh Vực, hai người các ngươi quả nhiên không tầm thường. Ha ha, Lăng Tiêu, lão phu bây giờ cũng cảm thấy bội phục ngươi, không ngờ chỉ vì một con nữ nhân mà chiến đấu với Đông Hải Quái Khách hắn. Nhưng hành động này của người làm ta cảm thấy rất kính phục, ngươi yên tâm, lão phu sẽ tuyệt đối không ra tay đánh lén. Nếu ngươi chiến thắng Đông Hải Quái Khách, lão phu sẽ cùng luận bàn với ngươi.
-Không biết xấu hổ!
Karina khẽ mắng một câu, rõ ràng lão già kia muốn đánh luân phiên, còn nói ra đàng hoàng như vậy, đúng là đê tiện không biết xấu hổ. Bản chất con người của lão già kia đã phô bày ra rõ ràng vào đúng hoàn cảnh này.
Kiếp vân trên bầu trời đã càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dày. Toàn bộ Tinh Linh trên đảo đều đã sợ hãi đến mức run rẩy, dù bình thường bọn họ có cao ngạo thế nào, có hùng mạnh thế nào nhưng đối mặt với uy lực này của thiên địa đều không làm chủ được tinh thần, không có bất kỳ biện pháp nào để ngăn cản uy lực của trời.
Đông Hải Quái Khách đột nhiên móc từ trong túi ra một hạt châu giống như mắt trâu. Hạt châu này có màu xanh thẫm, mặt trên còn tỏa ra u quang, hình như còn mang theo một luồng tà khí. Lúc này nó chiếu ánh hào quang về phía Lăng Tiêu, trong không khí đột nhiên xuất hiện một mùi vị ngọt ngào.
Trước người Lăng Tiêu cũng đột nhiên xuất hiện một lệnh bài màu đen cực lớn. Khi hạt châu màu đen phóng tới đập lên lệnh bài thì nổ đùng một tiếng. Trong nháy mắt sấm sét trên bầu trời cũng vì một tiếng nổ này mà lập tức trở nên yên lặng.
Toàn bộ mặt trên của lệnh bài Huyền Thiên lập tức bị nhuộm thành một màu xanh mượt. Trong đầu Lăng Tiêu vang lên âm thanh của Huyền Thiên:
-Thật sự là rất bổ dưỡng, Huyền Thiên đại gia đang cần những thứ như thế này!
Khi Đông Hải Quái Khách nhìn thấy lệnh bài Huyền Thiên thì vẻ mặt mạnh mẽ biến đổi, lão lại liên hệ với hạt châu kia của mình, cảm thấy không nhận được bất kỳ phản ứng nào. Lão lập tức trở nên giận dữ, thân thể đột nhiên phóng thẳng lên cao, thanh cự kiếm màu đen trong tay lại vẽ ra trên không trung một luồng hào quang hắc sắc rồi hung hăng bổ thẳng về phía lệnh bài Huyền Thiên.
-Trên đời này những tên không biết lượng sức vẫn còn nhiều thế à!
Huyền Thiên cảm thán trong đầu Lăng Tiêu, hắn lại lấy một loại tốc độ cực kỳ nhanh trước nay chưa từng thấy phóng thẳng về phía Đông Hải Quái Khách nghênh đón một kiếm của lão.
Tiếng nổ khi sắt thép đánh vào nhau lại không vang lên giống như trong tưởng tượng của mọi người, cự kiếm màu đen chém lên lệnh bài Huyền Thiên, nhưng lại lún hẳn vào. Mà điều khiến cho trong lòng Đông Hải Quái Khách không thể kìm chế được phải bùng lên cảm giác sợ hãi chình là thanh kiếm đã ngập vào trong lệnh bài Huyền Thiên nhưng lại không thể rút ra được.
Sau đó thanh cự kiếm màu đen lại tan chảy ra giống như dung nham, nó nhanh chóng hóa thành một dòng nước màu đen chảy vào trong lệnh bài kia. Chỉ trong nháy mắt, dòng nước kia đã bị lệnh bài thôn phệ sạch sẽ, không còn lại bất kỳ một chút cặn bã nào.
Giọng nói hưng phấn của Huyền Thiên lại vang lên trong đầu của Lăng Tiêu:
-Huyền Thiên đại gia đã khôi phục lại một nửa công lực, chủ nhân, để ta cho ngươi nhìn thấy thực lực thật sự của mình.
Đông Hải Quái Khách đột nhiên cảm thấy lệnh bài màu đen kia có gì đó không đúng, khi lão có phản ứng trở lại thì lệnh bài mà đen kia đã thôn phệ mất thanh cự kiếm rồi. Lúc này lệnh bài lại bùng ra những luồng hào quang hắc sắc rồi hung hăng phóng thẳng về phía Đông Hải Quái Khách như một con Du Long.
Đông Hải Quái Khách đứng trên không trung hét to một tiếng:
-Cút!
Khi tiếng hét này vang lên, một luồng khí tức khổng lồ lập tức bùng ra rồi cuồn cuộn phóng về phía lệnh bài Huyền Thiên.
-Thần uy sao? Cũng bình thường thôi.
Giọng nói khinh thường của Huyền Thiên vang lên trong không khí giống như một cây búa tạ đập mạnh vào lòng Đông Hải Quái Khách.
Một tiếng ầm vang lên.
Kiếp vân đang phủ đầy trên trời đột nhiên bị tiếng nổ này tạo ra một khoảng không khổng lồ. Một luồng ánh sáng mặt trời từ trong lỗ hổng này chiếu xuống, cảnh tượng này làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Trong miệng Đông Hải Quái Khách lập tức phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi mắt lão lúc này lại sáng như đuốc. Lão cao giọng cười nói:
-Lăng Tiêu, ha ha, không ngờ ngươi lại có bảo vật đến từ La Ma giới. Ngươi cũng không đơn giản, nhưng nếu muốn thắng ta thì hôm nay ta cho ngươi biết cái gì là Lực Tín Ngưỡng.
Ầm! Trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Cuối cùng thì luồng Thiên Kiếp đầu tiên cũng đã được tạo ra và phóng thẳng xuống người Tư Đồ Quang Huy đã sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ bên dưới.
Lúc này trên người Đông Hải Quái Khách bùng lên một vầng hào quang bạch sắc, sau đó vầng sáng này càng lúc càng lớn nhưng cũng càng ngày càng loãng. Cuối cùng nó tạo thành một vòng sáng giống như quả trứng ở sau lưng Đông Hải Quái Khách.
Trong hai mắt Đông Hải Quái Khách đột nhiên bắn ra hai luồng hào quang thương hại, lão dùng ngón trỏ tay phải chỉ về phía Lăng Tiêu:
-Tín Ngưỡng kiếm khí, Trảm!
Đầu tiên Lăng Tiêu cũng cảm thấy sửng sốt, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không hiện lên vẻ sợ hãi như mong đợi của Đông Hải Quái Khách. Lúc này trong mắt Lăng Tiêu cũng tràn đầy thương hại.
-So xem Lực Tín Ngưỡng của ai mạnh hơn sao?
Vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng cổ quái, nhưng động tác của hắn lại không chậm. Sau lưng hắn lập tức ầm một tiếng rồi bùng ra một thanh cự kiếm bạch sắc với khí thế ngút trời.
Cự kiếm này đâm thủng một lỗ lớn trong đám kiếp vân đang cuồn cuộn trên không trung, kiếm khí vọt thẳng lên tận chín tầng trời.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Lúc này Karina đang bên cạnh Lăng Tiêu lần đầu tiên trở nên sửng sốt, nàng thấy trong lời nói của Lăng Tiêu sao lại có một mùi vị giống như đang mưu tính và giống như lại còn cười trên nổi đau của người khác. Karina căn cứ vào những gì nàng biết về Lăng Tiêu thì rõ ràng giờ phút này hắn đang tính toán một cái gì đó.
Vẻ mặt lạnh lùng của Đông Hải Quái Khách lộ ra nụ cười, lão nhìn Tư Đồ Quang Huy rồi thản nhiên nói:
-Tư Đồ lão quỷ, ngươi từng tưởng rằng ta thật sự sợ ngươi đột kiếp trên Tinh Linh đảo. Không sai, trước đây ta rất lo, sợ ngươi độ kiếp sẽ phá hủy địa phương xinh đẹp này! Nhưng…Ngươi thấy đấy, bây giờ ta còn cần gì nữa đâu? Con gái của ta đã không thể trở thành nữ hoàng Tinh Linh tộc, thê tử của ta cũng sẽ rời khỏi Tinh Linh tộc. Cho nên dù ngươi có thi triển đến mức độ nào cũng chỉ một mình con bé Karina kia gánh chịu thôi.
Đông Hải Quái Khách nói xong thì nhìn thoáng qua Michille, sau đó nói:
-Nàng mang theo con gái của chúng ta đi, từ nay về sau Tinh Linh tộc không còn liên quan đến chúng ta nữa.
-Không được!
Michelle dường như trở nên điên cuồng, giống như đã hoàn toàn mất đi trí nhớ, nàng dùng giọng sắc nhọn mà hét lên:
-Ngươi nhất định phải giết sạch bọn họ! Ta không có được thì kẻ khác đừng hòng chiếm!
Đông Hải Quái Khách cũng không tức giận mà dịu dàng nói:
-Bỏ qua đi, sau khi trải qua Thiên Kiếp thì hòn đảo này cũng chẳng còn lại thứ gì cả, như vậy sao ta lại phải vấy bẩn máu tanh lên tay của mình chứ?
Tạp Kỳ Nhi cũng ở bên cạnh kéo ống tay áo của Michelle, nàng yếu ớt nói:
-Tiên Tri…Tha cho bọn họ đi…Ta, ta không muốn như vậy!
Bộ dạng giống như sắp điên của Michelle lập tức biến mất, nàng nhìn chăm chăm vào Tạp Kỳ Nhi đã từ rất lâu rồi chưa gọi mình là mẹ. Nàng gật đầu nói:
-Chúng ta đi thôi! Con gái ngoan, mẹ dẫn con rời khỏi địa phương này! Mẹ sẽ tìm cho con một nơi khác mà tất cả đều là hoa tươi.
-Vâng!
Tạp Kỳ Nhi gật đầu thật mạnh, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lăng Tiêu và Karina. Sau đó nàng đi theo mẹ và biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Tình cảnh trên bầu trời đã càng trở nên khủng bố, mây đen cuồn cuộn đã đè xuống rất thấp làm cho tất cả mọi vật trong thiên địa được bao phủ trong bóng đen. Những con sóng cuộn trào bên ngoài mặt biển bị ép xuống tạo thành những dòng chảy bên dưới.
Tư Đồ Quang Huy hờ hững nhìn tất cả tình cảnh trước mắt, hình như mọi thứ đều không liên quan đến lão. Nhưng làm gì có ai biết rõ, chỉ cần Thiên Kiếp ngày hôm nay bắt đầu thì sẽ có bao nhiêu sinh linh lâm vào cảnh lầm than?
Lúc này Đông Hải Quái Khách nhìn Lăng Tiêu rồi khẽ nói:
-Lăng Tiêu, đơn đả độc đấu ngươi nhất định không phải là đối thủ của ta! Ngươi phải biết cảnh giới hiện nay của ta tuy vẫn là Kiếp Tiền Thần đỉnh phong, nhưng trên thực tế thì thực lực đã sớm đạt đến cảnh giới Kiếp Hậu Thần rồi. Nếu ta toàn lực thi triển ra pháp tắc thiên địa thì tất cả Thánh Vực cũng sẽ bị hủy diệt. Cho nên ta khuyên ngươi, nên buông tay đi thôi. Ta chỉ muốn lấy đi nguyên khí lần đầu tiên của con bé bên cạnh ngươi, sau đó lại trả về tay ngươi! Cả đời này lão phu tung hoàng không có gì cố kỵ, nhưng những gì đã nói ra thì chắc chắn sẽ giữ lời.
Thân thể Karina run lên rồi dựa sát vào người Lăng Tiêu, trong ánh mắt của nàng tràn đầy đau khổ. Nàng biết lựa chọn thông minh nhất của Lăng Tiêu lúc này là đồng ý Đông Hải Quái Khách! Trong Thánh Vực này võ giả có tuổi thọ rất cao, sẽ có bao nhiêu người để ý nữ nhân bên cạnh mình không phải lần đầu tiên chứ? Dùng một phương pháp đơn giản như vậy để đổi lấy an toàn của hai người, dường như…Thoạt nhìn thì thấy rất có lợi.
-Thối lắm!
Lăng Tiêu nghe xong thì hầu như không có bất kỳ phản ứng nào mà lập tức nổi giận mắng:
-Lão súc sinh ngươi, đem nữ nhân và con gái của ngươi ra cho ta dùng một chút, sau đó sẽ trả lại cho! Ngươi cảm thấy như vậy…Có tốt không?
-Hừ!
Đông Hải Quái Khách hừ lạnh một tiếng:
-Lăng Tiêu, chính ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta không khách khí! Đến đây nạp mạng đi!
Đông Hải Quái Khách nói xong thì cơ thể khẽ động, lão biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó lão lại mạnh mẽ xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu, trên thanh thiết kiếm màu đen trong tay lão không có bất kỳ rung động nào, cũng không có kiếm khí, lại dùng một tốc độ không gì sánh được đâm thẳng về phía Lăng Tiêu.
Phản phác quy chân sao? Thật ra cũng có chút bản lĩnh.
Lăng Tiêu chỉ tay ra rồi hét lớn một tiếng:
-Lực bản nguyên!
Trong không khí có rất nhiều phần tử lực lượng mà mắt thường không thể nhìn rõ được dùng một loại tốc độ không thể tin rồi nhanh chóng ngưng tụ lại tạo thành hình dạng một thanh kiếm. Nó lập tức đánh thẳng vào thanh thiết kiếm màu đen của Đông Hải Quái Khách.
-Keng!
Trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng lanh lảnh, không ngờ hai mũi kiếm lại đâm thẳng vào nhau. Điều khiến Đông Hải Quái Khách kinh hãi là thanh kiếm tự dưng xuất hiện trong tay Lăng Tiêu chỉ giống như một cái bóng, nhưng nó lại cực kỳ nhẹ nhàng thuận theo thanh thiết kiếm màu đen đâm thẳng vào cánh tay lão.
Thực lực của Đông Hải Quái Khách cũng không phải loại bình thường, lão khẽ rút cổ tay về phía sau, đồng thời cánh tay lão cũng rung lên rồi đâm thẳng về phía Lăng Tiêu. Thanh kiếm này cũng dùng một loại cảnh giới phản phác quy chân đâm thẳng tới.
Đã chân chính đạt đến cảnh giới như Đông Hải Quái Khách thì uy lực của chiêu thức rất khủng bố, chỉ cần động tay thì núi lở đất rung nên đã sớm không muốn thi triển. Tuy chưa từng có người nào nói cho Đông Hải Quái Khách biết, nhưng hầu như tất cả các vị thần trên Thần giới đều giữ vững một lý luận:
-Không nên tạo quá nhiều sát nghiệp vô nghĩa.
Trên núi, trên mặt đất ai biết được có bao nhiêu sinh linh đang sống chứ? Lớn nhỏ cũng có hàng tỉ, nếu chỉ một kiếm là vỡ nát một ngọn núi thì số lượng sinh linh tử vong sẽ lên một con số khổng lồ, tất nhiên những sát ý này đều tập trung hết lên người kẻ ra tay. Sau đó trên bước đường tu luyện của kẻ này dù sao cũng sẽ xuất hiện một loại tâm ma, sau thời gian dài tất nhiên sẽ có người suy xét ra được, cho nên không ai muốn tạo ra sát nghiệt vô nghĩa.
Điều này cũng nói rõ vì sao Đông Hải Quái Khách không muốn giết sạch Tinh Linh trên đảo. Tư Đồ Quang Huy muốn lợi dụng Thiên Kiếp để uy hiếp Tinh Linh tộc, nhưng chuyện này lại không có liên quan gì đến Đông Hải Quái Khách.
Tay trái Lăng Tiêu vẫn giữ chặt lấy vòng eo thon của Karina, thân thể hắn khẽ xê dịch trên mặt đất, trên bầu trời lại đột nhiên truyền đến vài tiếng kim loại đập vào nhau.
Trong nháy mắt hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.
Vẻ mặt Tư Đồ Quang Huy hiện lên nụ cười nhìn hai tên kia đang chiến đấu, lão lại còn lớn tiếng nói:
-Không hổ là nhân vật đứng trên đỉnh phong trong toàn cõi Thánh Vực, hai người các ngươi quả nhiên không tầm thường. Ha ha, Lăng Tiêu, lão phu bây giờ cũng cảm thấy bội phục ngươi, không ngờ chỉ vì một con nữ nhân mà chiến đấu với Đông Hải Quái Khách hắn. Nhưng hành động này của người làm ta cảm thấy rất kính phục, ngươi yên tâm, lão phu sẽ tuyệt đối không ra tay đánh lén. Nếu ngươi chiến thắng Đông Hải Quái Khách, lão phu sẽ cùng luận bàn với ngươi.
-Không biết xấu hổ!
Karina khẽ mắng một câu, rõ ràng lão già kia muốn đánh luân phiên, còn nói ra đàng hoàng như vậy, đúng là đê tiện không biết xấu hổ. Bản chất con người của lão già kia đã phô bày ra rõ ràng vào đúng hoàn cảnh này.
Kiếp vân trên bầu trời đã càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dày. Toàn bộ Tinh Linh trên đảo đều đã sợ hãi đến mức run rẩy, dù bình thường bọn họ có cao ngạo thế nào, có hùng mạnh thế nào nhưng đối mặt với uy lực này của thiên địa đều không làm chủ được tinh thần, không có bất kỳ biện pháp nào để ngăn cản uy lực của trời.
Đông Hải Quái Khách đột nhiên móc từ trong túi ra một hạt châu giống như mắt trâu. Hạt châu này có màu xanh thẫm, mặt trên còn tỏa ra u quang, hình như còn mang theo một luồng tà khí. Lúc này nó chiếu ánh hào quang về phía Lăng Tiêu, trong không khí đột nhiên xuất hiện một mùi vị ngọt ngào.
Trước người Lăng Tiêu cũng đột nhiên xuất hiện một lệnh bài màu đen cực lớn. Khi hạt châu màu đen phóng tới đập lên lệnh bài thì nổ đùng một tiếng. Trong nháy mắt sấm sét trên bầu trời cũng vì một tiếng nổ này mà lập tức trở nên yên lặng.
Toàn bộ mặt trên của lệnh bài Huyền Thiên lập tức bị nhuộm thành một màu xanh mượt. Trong đầu Lăng Tiêu vang lên âm thanh của Huyền Thiên:
-Thật sự là rất bổ dưỡng, Huyền Thiên đại gia đang cần những thứ như thế này!
Khi Đông Hải Quái Khách nhìn thấy lệnh bài Huyền Thiên thì vẻ mặt mạnh mẽ biến đổi, lão lại liên hệ với hạt châu kia của mình, cảm thấy không nhận được bất kỳ phản ứng nào. Lão lập tức trở nên giận dữ, thân thể đột nhiên phóng thẳng lên cao, thanh cự kiếm màu đen trong tay lại vẽ ra trên không trung một luồng hào quang hắc sắc rồi hung hăng bổ thẳng về phía lệnh bài Huyền Thiên.
-Trên đời này những tên không biết lượng sức vẫn còn nhiều thế à!
Huyền Thiên cảm thán trong đầu Lăng Tiêu, hắn lại lấy một loại tốc độ cực kỳ nhanh trước nay chưa từng thấy phóng thẳng về phía Đông Hải Quái Khách nghênh đón một kiếm của lão.
Tiếng nổ khi sắt thép đánh vào nhau lại không vang lên giống như trong tưởng tượng của mọi người, cự kiếm màu đen chém lên lệnh bài Huyền Thiên, nhưng lại lún hẳn vào. Mà điều khiến cho trong lòng Đông Hải Quái Khách không thể kìm chế được phải bùng lên cảm giác sợ hãi chình là thanh kiếm đã ngập vào trong lệnh bài Huyền Thiên nhưng lại không thể rút ra được.
Sau đó thanh cự kiếm màu đen lại tan chảy ra giống như dung nham, nó nhanh chóng hóa thành một dòng nước màu đen chảy vào trong lệnh bài kia. Chỉ trong nháy mắt, dòng nước kia đã bị lệnh bài thôn phệ sạch sẽ, không còn lại bất kỳ một chút cặn bã nào.
Giọng nói hưng phấn của Huyền Thiên lại vang lên trong đầu của Lăng Tiêu:
-Huyền Thiên đại gia đã khôi phục lại một nửa công lực, chủ nhân, để ta cho ngươi nhìn thấy thực lực thật sự của mình.
Đông Hải Quái Khách đột nhiên cảm thấy lệnh bài màu đen kia có gì đó không đúng, khi lão có phản ứng trở lại thì lệnh bài mà đen kia đã thôn phệ mất thanh cự kiếm rồi. Lúc này lệnh bài lại bùng ra những luồng hào quang hắc sắc rồi hung hăng phóng thẳng về phía Đông Hải Quái Khách như một con Du Long.
Đông Hải Quái Khách đứng trên không trung hét to một tiếng:
-Cút!
Khi tiếng hét này vang lên, một luồng khí tức khổng lồ lập tức bùng ra rồi cuồn cuộn phóng về phía lệnh bài Huyền Thiên.
-Thần uy sao? Cũng bình thường thôi.
Giọng nói khinh thường của Huyền Thiên vang lên trong không khí giống như một cây búa tạ đập mạnh vào lòng Đông Hải Quái Khách.
Một tiếng ầm vang lên.
Kiếp vân đang phủ đầy trên trời đột nhiên bị tiếng nổ này tạo ra một khoảng không khổng lồ. Một luồng ánh sáng mặt trời từ trong lỗ hổng này chiếu xuống, cảnh tượng này làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Trong miệng Đông Hải Quái Khách lập tức phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi mắt lão lúc này lại sáng như đuốc. Lão cao giọng cười nói:
-Lăng Tiêu, ha ha, không ngờ ngươi lại có bảo vật đến từ La Ma giới. Ngươi cũng không đơn giản, nhưng nếu muốn thắng ta thì hôm nay ta cho ngươi biết cái gì là Lực Tín Ngưỡng.
Ầm! Trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Cuối cùng thì luồng Thiên Kiếp đầu tiên cũng đã được tạo ra và phóng thẳng xuống người Tư Đồ Quang Huy đã sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ bên dưới.
Lúc này trên người Đông Hải Quái Khách bùng lên một vầng hào quang bạch sắc, sau đó vầng sáng này càng lúc càng lớn nhưng cũng càng ngày càng loãng. Cuối cùng nó tạo thành một vòng sáng giống như quả trứng ở sau lưng Đông Hải Quái Khách.
Trong hai mắt Đông Hải Quái Khách đột nhiên bắn ra hai luồng hào quang thương hại, lão dùng ngón trỏ tay phải chỉ về phía Lăng Tiêu:
-Tín Ngưỡng kiếm khí, Trảm!
Đầu tiên Lăng Tiêu cũng cảm thấy sửng sốt, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không hiện lên vẻ sợ hãi như mong đợi của Đông Hải Quái Khách. Lúc này trong mắt Lăng Tiêu cũng tràn đầy thương hại.
-So xem Lực Tín Ngưỡng của ai mạnh hơn sao?
Vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng cổ quái, nhưng động tác của hắn lại không chậm. Sau lưng hắn lập tức ầm một tiếng rồi bùng ra một thanh cự kiếm bạch sắc với khí thế ngút trời.
Cự kiếm này đâm thủng một lỗ lớn trong đám kiếp vân đang cuồn cuộn trên không trung, kiếm khí vọt thẳng lên tận chín tầng trời.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Bình luận facebook