Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-59
Chương 59
Đảo mắt đến tháng mười hai.
Thời tiết ở biên giới Tây Tạng càng ngày càng tệ, liên tiếp mấy ngày tuyết rơi không ngừng, trên mặt đất tuyết càng tích càng dày, đường đi tới khu thành thị cũng bị che lấp.
Lăng Nhân từ trước đến nay sợ lạnh, từ khi tuyết bắt đầu rơi liên tục, cô liền cả ngày ở trong khu chung cư, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước. Khu chung cư điều kiện gian khổ, không có lò sưởi, cô chỉ có thể bọc chăn, chăn nệm màu xanh lục lộ ra một cái đầu, giống như một bánh chưng lớn.
Lục Thiệu Đông bận bịu xong công việc trở về, đúng dịp thấy một cái bánh chưng trên giường, không khỏi bật cười.
"Anh đưa ấm áp tới cho em đây. Em muốn không?" Anh đóng cửa lại đi đến mép giường ngồi xuống nói.
Lăng Nhân chớp chớp mắt, hỏi: “Ấm áp gì?"
"Em đoán xem."
"..."
Lăng Nhân ở trong chăn gian nan mà vặn vặn cổ, yếu ớt nói: "Không đoán được. Anh trực tiếp cho em đi. Em sắp bị chết cóng rồi."
Lục Thiệu Đông cười từ trong áo khoác quân đội lấy ra một cái túi chườm nóng, phía trên in hình con thỏ trắng lớn. Anh đưa túi chườm nóng từ dưới chăn vào trong ngực cô, hỏi: "Ấm không?"
Lăng Nhân gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt siêu hạnh phúc siêu thỏa mãn.
Lục Thiệu Đông: “……”
Ở trên giường cũng chưa thấy cô thỏa mãn như vậy.
Đối với lần này —— Lục Thiệu Đông đã chịu đả kích rất sâu.
Nhìn biểu tình cuộc đời này không uổng phí kia của bạn gái nhà mình, anh bỗng nhiên cảm thấy chính mình còn không bằng một cái túi chườm nóng.
"Anh còn ấm áp hơn nó đấy." Anh nhướng mày nói.
Nhiệt độ phòng dưới mười mấy độ làm cho Lăng Nhân lạnh đến đầu óc cũng sắp bất động, cô ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại.
Người nào đó đang ghen.
Ăn giấm của túi chườm nóng.
Lăng Nhân:...
Thời tiết lạnh như vậy, thật sự phải nhàm chán như vậy sao?
Cô cũng sắp đông lạnh thành băng rồi.
"Anh có thể để cho em tùy thời ôm sao?" Cô cùng nhàm chán với anh.
Lục Thiệu Đông nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không thể tùy thời ôm, nhưng mà anh ấm hơn nó. Không tin chúng ta nghiệm chứng một chút.”
"..." Cô đã nghiệm chứng qua rất nhiều lần.
"Lúc em ôm anh đều không thỏa mãn như vậy."
“……” Đó là bởi vì tắt đèn nhìn không thấy.
“Chẳng lẽ đối với em mà nói, anh còn không bằng một cái túi chườm nóng sao?”
Giọng điệu ai oán, bộ dáng hết sức giống oán phu.
Lăng Nhân ôm chặt túi chườm nóng vào trong ngực, nghĩ thầm, giờ này khắc này anh thật sự không bằng một cái túi chườm nóng.
Nhưng mà ý nghĩ này cô tuyệt đối không dám nói ra.
"So sánh với túi chườm nóng, đương nhiên là anh càng quan trọng hơn rồi." Cô vô cùng tốt tính dỗ bình dấm lớn của Đại đội trưởng nhàm chán nào đó.
"Vậy em ném nó ôm anh đi."
"... Đây là anh trăm ngàn cay đắng giúp em lấy được, em không thể ném được."
"Đây là anh yêu cầu các đồng chí đi trấn trên làm việc thuận tiện mua, một chút cũng không khổ."
"..."
Lăng Nhân không chơi nổi nữa, bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó bọc chăn vụng về tới gần anh.
"Đưa tay cho em." Cô nói với anh.
Lục Thiệu Đông nghe vậy đưa tay từ dưới chăn vào, còn chưa kịp tìm liền bị cô cầm lấy, vừa mềm lại trơn.
Anh nhìn cô cong môi nhướng mày, muốn nhìn cô muốn làm gì.
Đợi vài giây, phát hiện cô mở bàn tay anh ra, dùng ngón tay viết chữ trong lòng bàn tay anh.
Anh lập tức tập trung cảm thụ từng nét bút từ lòng bàn tay truyền đến, ở trong đầu xếp từng chữ Hán một.
Anh.
Nhất.
Ngày ——???
Cô bỗng nhiên dừng lại.
"Sao lại không viết?" Anh hỏi.
Lăng Nhân cười khanh khách nhìn anh, thừa dịp anh không để ý cẩn thận, thật nhanh hôn ngoài miệng anh một cái, sau đó cúi đầu viết xong chữ còn dư cuối cùng.
— — Anh ấm áp nhất.
Viết xong hàm chứa ý cười ôn nhu hỏi: "Vừa lòng không?"
Cái cúi đầu ôn nhu này, làm cho Lục Thiệu Đông ngây người, bỏ lỡ một chữ cuối cùng, nụ cười đung đưa bên khóe miệng anh, giống như một bé trai lớn mới biết yêu, lạnh lùng cứng rắn giữa hai hàng lông mày không còn, chỉ còn lại vui mừng.
Mặc dù đã đính hôn, nhắc tới cũng coi như lão phu lão thê, nhưng cô trong lúc lơ đãng toát ra thái độ thẹn thùng, vẫn làm cho anh không có chút sức đề kháng nào, mười năm như một ngày, trái tim hóa thành một vũng nước.
Lục Thiệu Đông lẳng lặng nhìn người trước mắt rũ thấp mi, đè ép ý cười bên khóe miệng, nhớ tới chuyện chính cần nói.
“Diệp Thấm điều trở về thủ đô." Anh vào thẳng chủ đề.
Lăng Nhân hơi kinh ngạc.
Từ lần trước cô được anh cầu hôn, cô không còn nhìn thấy Diệp Thấm, cũng không nhắc tới. Bởi vì cô cảm thấy không cần thiết, lời Diệp Thấm nói, cô một chữ cũng không tin, căn bản không cần thiết tìm chứng thực của anh.
Cô biết anh cũng cố định như mình, khinh thường người ngoài tốn nhiều miệng lưỡi châm ngòi ly gián.
Hôm nay sao đột nhiên lại nhắc tới?
Lông mày trên trán hơi hơi nhướng, một đôi tròng mắt trong suốt tròng mắt trong suốt nhìn anh, sau đó cô dùng ánh mắt ra hiệu cho anh nói tiếp.
"Chúng ta vẫn chưa đàm luận chuyện phát sinh ngày đó."
Lăng Nhân biết anh chỉ chuyện Diệp Thấm tìm cô nói chuyện, gật gật đầu, nói: “Em tin tưởng anh."
Giọng điệu chắc chắn của cô làm cho Lục Thiệu Đông cảm thấy rất vui mừng, anh nắm chặt tay cô, nói: "Diệp Thấm là bạn học chung đại học với anh. Nhưng mà anh khi học đại học cũng không giao tiếp quá nhiều với cô ta, trước khi cô ta tới nơi này, anh thậm chí cũng không biết tên cô ta là gì."
Lục Thiệu Đông nhớ tới lúc Diệp Thấm mới vừa điều tới khu biên giới, chiến sĩ canh gác nói có một nữ bác sĩ đến tìm anh, anh tưởng lầm là Lăng Nhân, mừng rỡ chạy như điên đến cửa.
Kết quả lại gặp được một người không quen biết.
"Lục Thiệu Đông, em tới nhờ cậy anh rồi. Anh sau này đến che chở em." Diệp Thấm mặc áo khoác blouse trắng, rụt rè nhìn anh cười.
Trong lòng anh thất vọng đến cực điểm, mặt không biểu tình nói: "Cô là quân y mà tổ chức mới phái tới?"
"Em gọi là Diệp Thấm. Anh không nhớ em? Khi anh ở trường quân đội huấn luyện bị thương, mỗi lần đều là em giúp anh xử lý miệng vết thương. Tuy rằng anh ít nói, nhưng em... " Cô ta muốn nói lại thôi, dừng một chút mới nói: “Em đối với anh ấn tượng rất khắc sâu.”
Nhưng anh không có một chút ấn tượng với cô ta, cũng không nhận thấy được người mỗi lần giúp anh xử lý miệng vết thương là một. Ở trong mắt anh, đối phương là bác sĩ, không hơn.
“Diệp Thấm ở biên phòng mấy năm nay, đã cứu không ít mạng tướng sĩ." Anh nói với Lăng Nhân.
Lăng Nhân cầm lấy tay anh, nói: "Anh không cần giải thích. Em biết cô ấy trước kia ở bộ đội, đơn giản cô ấy là bác sĩ của quân đội, các tướng sĩ cần cô ấy, không có bất kỳ quan hệ gì đến mong muốn cá nhân của anh."
" Ừ. Bây giờ cô ta đã đi, để lại một vấn đề khó khăn. Biên cương điều kiện gian khổ, hiện tại lại gặp tuyết rơi nhiều phủ kín đường, bác sĩ tổ chức phái tới sợ rằng không đến nhanh như vậy." Lục Thiệu Đông nói, mặt lộ vẻ lo âu.
"Anh không phải còn có em sao?"
"Em?"
Lăng Nhân nghịch ngợm cười: “Anh đã quên, em lấy được bằng bác sĩ ở Mỹ sao."
Mặc dù thời tiết lạnh đến mức Lăng Nhân không muốn ra cửa, nhưng nghĩ đến Lục Thiệu Đông cần cô, trong lòng đối với thời tiết giá rét liền ít sợ hãi một chút.
Tới gần năm mới, mâu thuẫn ở tuyến biên phòng càng ngày càng thường xuyên, tướng sĩ bị thương cũng một ngày một nhiều. Lăng Nhân mỗi ngày đi sớm về trễ, dưới cái lạnh khắc nghiệt cứu sống người bị thương, nửa tháng sau, người gầy đi một vòng.
Cũng may trước Nguyên Đán một tuần, tuyết cuối cùng cũng ngừng, bác sĩ mới cũng kịp thời đến cương vị.
Bác sĩ mới thoạt nhìn tuổi không nhỏ, đầu 30, nhìn thấy Lăng Nhân đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó nhiệt tình mà vươn tay: “Lăng bác sĩ phải không, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Tôi ở trên đường nghe các đồng chí nơi đó nói rất nhiều chuyện về cô, thật sự kính nể!"
Lăng Nhân lúc đó mới vừa giúp một người lính bản vai bị trúng đạn lấy vỏ đạn ra, đang băng bó miệng vết thương, cô hướng người tới, khẽ mỉm cười, lễ phép trả lời: "Phải." Không cầm tay hắn đưa tới.
Bác sĩ mới có chút xấu hổ, hậm hực mà thu hồi tay, đứng ở bên cạnh chờ cô băng bó xong, mới lại tiếp tục đáp lời: “Các đồng chí đón tôi dọc đường đi cũng sắp khen cô thành thiên tiên, tôi khi đó còn không tin, nghĩ thiên tiên sao có thể tới nơi thâm sơn cùng cốc, hiện tại vừa thấy cô, cảm thấy vị đồng chí kia nói quá bảo thủ."
"..."
Nam bác sĩ hiện giờ đều biết nói chuyện như vậy sao?
Lăng Nhân buồn cười mà nhấp nhấp miệng, gỡ xuống bao tay, lấy nhẫn đính hôn từ trong áo blouse trắng ra, đeo vào ngón tay giữa.
Chiếc nhẫn này là Lục Thiệu Đông ngày ấy cầu hôn cô, ở vương miện sáu cạnh phía trên có nạm một viên kim cương không lớn không nhỏ, đơn giản tao nhã, là phong cách cô thích.
"Nơi này liền giao cho anh." Nói xong, cô sải bước rời đi.
Bác sĩ mới bị viên kim cương lóe đến 囧 囧 thất thần.
"Đồng chí đón anh không nói cho anh, Lăng bác sĩ đẹp như thiên tiên đã có đối tượng rồi sao?" Vị lính vừa rồi được Lăng Nhân băng bó miệng vết thương vị kia trêu ghẹo nói.
Vẻ mặt bác sĩ mới uể oải: "Không có.” Hắn vốn dĩ một chút cũng không muốn tới biên phòng, nhưng tổ chức ra lệnh, không thể không nghe, vừa rồi ở cửa nhìn thấy cô, còn tưởng rằng là ông trời rốt cuộc mở mắt, để cho người sống 30 năm như hắn gặp được chân ái.
Ai, hắn sớm nên nghĩ đến, trong bộ đội một đám lưu manh, như sói như hổ, sao có thể có cô gái xinh đẹp như vậy độc thân?
"Vị đồng chí tới đón anh cũng có nói cho anh, đối tượng của bác sĩ Lăng là Lục Đại đội trưởng chúng tôi không?" Binh lính còn nói, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Bác sĩ mới hoàn toàn ngơ ngác, ý là nói, hắn tới bộ đội báo cáo ngày thứ nhất, liền đắc tội với người đứng đầu lớn nhất trong đội?
Ông trời đúng không có mắt mà!
Lăng Nhân cũng không để tiểu nhạc đệm này ở trong lòng, cho đến sáng sớm ngày hôm sau, cô bị Lục Thiệu Đông lôi kéo đi dạo thị chúng ở bộ đội.
Hoàn toàn không thể hiểu được.
Sau khi đi được mấy vòng, cô nhịn không được hỏi:: "Anh hôm nay rất rảnh sao?"
"Không rảnh."
"Vậy anh bây giờ đang làm gì vậy?"
"Để cho mọi người biết em một chút."
"..."
"Để ngừa có người loạn xum xoe."
"..."
Thì ra là bị vị bác sĩ mới tới ngày hôm qua kích thích rồi.
Nhưng mà anh sao lại biết chuyện bác sĩ mới xum xoe cô?
Lăng Nhân vừa định hỏi anh có phải phái người giám sát cô không, nghĩ lại, từ giám sát này có vẻ không tốt lắm, dễ dẫn đến chiến tranh gia đình, liền nói: "Anh có phải phái người âm thầm bảo hộ em không?"
Lục Thiệu Đông: "Anh không giám sát em."
"..." Người này biết thuật đọc tâm sao?
"Nơi này mọi người đều là nhãn tuyến của anh. Bất kể phát sinh chuyện gì, cũng sẽ truyền tới anh đầu tiên."
"..."
Lăng Nhân bị anh làm cho 囧, "Như vậy, anh càng không cần đưa em dạo quanh, mọi người sớm đều biết em."
Lục Thiệu Đông nắm chặt tay nhỏ của nàng dâu, khóe miệng kéo lên, nói: "Em nói có lý. Nhưng mà — — Anh còn muốn thuận tiện khoe ra một chút."
"..."
"Dẫu sao bọn họ cũng chưa có đối tượng."
"..."
Kết quả là cùng ngày, các tướng sĩ bộ đội biên phòng bị thủ lĩnh của mình nhét cho một miệng cẩu lương.
Mọi người nhất trí cho rằng, Lục đội nhất định là bởi vì quân lương không đủ, mới ra hạ sách này.
Đảo mắt đến tháng mười hai.
Thời tiết ở biên giới Tây Tạng càng ngày càng tệ, liên tiếp mấy ngày tuyết rơi không ngừng, trên mặt đất tuyết càng tích càng dày, đường đi tới khu thành thị cũng bị che lấp.
Lăng Nhân từ trước đến nay sợ lạnh, từ khi tuyết bắt đầu rơi liên tục, cô liền cả ngày ở trong khu chung cư, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước. Khu chung cư điều kiện gian khổ, không có lò sưởi, cô chỉ có thể bọc chăn, chăn nệm màu xanh lục lộ ra một cái đầu, giống như một bánh chưng lớn.
Lục Thiệu Đông bận bịu xong công việc trở về, đúng dịp thấy một cái bánh chưng trên giường, không khỏi bật cười.
"Anh đưa ấm áp tới cho em đây. Em muốn không?" Anh đóng cửa lại đi đến mép giường ngồi xuống nói.
Lăng Nhân chớp chớp mắt, hỏi: “Ấm áp gì?"
"Em đoán xem."
"..."
Lăng Nhân ở trong chăn gian nan mà vặn vặn cổ, yếu ớt nói: "Không đoán được. Anh trực tiếp cho em đi. Em sắp bị chết cóng rồi."
Lục Thiệu Đông cười từ trong áo khoác quân đội lấy ra một cái túi chườm nóng, phía trên in hình con thỏ trắng lớn. Anh đưa túi chườm nóng từ dưới chăn vào trong ngực cô, hỏi: "Ấm không?"
Lăng Nhân gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt siêu hạnh phúc siêu thỏa mãn.
Lục Thiệu Đông: “……”
Ở trên giường cũng chưa thấy cô thỏa mãn như vậy.
Đối với lần này —— Lục Thiệu Đông đã chịu đả kích rất sâu.
Nhìn biểu tình cuộc đời này không uổng phí kia của bạn gái nhà mình, anh bỗng nhiên cảm thấy chính mình còn không bằng một cái túi chườm nóng.
"Anh còn ấm áp hơn nó đấy." Anh nhướng mày nói.
Nhiệt độ phòng dưới mười mấy độ làm cho Lăng Nhân lạnh đến đầu óc cũng sắp bất động, cô ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại.
Người nào đó đang ghen.
Ăn giấm của túi chườm nóng.
Lăng Nhân:...
Thời tiết lạnh như vậy, thật sự phải nhàm chán như vậy sao?
Cô cũng sắp đông lạnh thành băng rồi.
"Anh có thể để cho em tùy thời ôm sao?" Cô cùng nhàm chán với anh.
Lục Thiệu Đông nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không thể tùy thời ôm, nhưng mà anh ấm hơn nó. Không tin chúng ta nghiệm chứng một chút.”
"..." Cô đã nghiệm chứng qua rất nhiều lần.
"Lúc em ôm anh đều không thỏa mãn như vậy."
“……” Đó là bởi vì tắt đèn nhìn không thấy.
“Chẳng lẽ đối với em mà nói, anh còn không bằng một cái túi chườm nóng sao?”
Giọng điệu ai oán, bộ dáng hết sức giống oán phu.
Lăng Nhân ôm chặt túi chườm nóng vào trong ngực, nghĩ thầm, giờ này khắc này anh thật sự không bằng một cái túi chườm nóng.
Nhưng mà ý nghĩ này cô tuyệt đối không dám nói ra.
"So sánh với túi chườm nóng, đương nhiên là anh càng quan trọng hơn rồi." Cô vô cùng tốt tính dỗ bình dấm lớn của Đại đội trưởng nhàm chán nào đó.
"Vậy em ném nó ôm anh đi."
"... Đây là anh trăm ngàn cay đắng giúp em lấy được, em không thể ném được."
"Đây là anh yêu cầu các đồng chí đi trấn trên làm việc thuận tiện mua, một chút cũng không khổ."
"..."
Lăng Nhân không chơi nổi nữa, bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó bọc chăn vụng về tới gần anh.
"Đưa tay cho em." Cô nói với anh.
Lục Thiệu Đông nghe vậy đưa tay từ dưới chăn vào, còn chưa kịp tìm liền bị cô cầm lấy, vừa mềm lại trơn.
Anh nhìn cô cong môi nhướng mày, muốn nhìn cô muốn làm gì.
Đợi vài giây, phát hiện cô mở bàn tay anh ra, dùng ngón tay viết chữ trong lòng bàn tay anh.
Anh lập tức tập trung cảm thụ từng nét bút từ lòng bàn tay truyền đến, ở trong đầu xếp từng chữ Hán một.
Anh.
Nhất.
Ngày ——???
Cô bỗng nhiên dừng lại.
"Sao lại không viết?" Anh hỏi.
Lăng Nhân cười khanh khách nhìn anh, thừa dịp anh không để ý cẩn thận, thật nhanh hôn ngoài miệng anh một cái, sau đó cúi đầu viết xong chữ còn dư cuối cùng.
— — Anh ấm áp nhất.
Viết xong hàm chứa ý cười ôn nhu hỏi: "Vừa lòng không?"
Cái cúi đầu ôn nhu này, làm cho Lục Thiệu Đông ngây người, bỏ lỡ một chữ cuối cùng, nụ cười đung đưa bên khóe miệng anh, giống như một bé trai lớn mới biết yêu, lạnh lùng cứng rắn giữa hai hàng lông mày không còn, chỉ còn lại vui mừng.
Mặc dù đã đính hôn, nhắc tới cũng coi như lão phu lão thê, nhưng cô trong lúc lơ đãng toát ra thái độ thẹn thùng, vẫn làm cho anh không có chút sức đề kháng nào, mười năm như một ngày, trái tim hóa thành một vũng nước.
Lục Thiệu Đông lẳng lặng nhìn người trước mắt rũ thấp mi, đè ép ý cười bên khóe miệng, nhớ tới chuyện chính cần nói.
“Diệp Thấm điều trở về thủ đô." Anh vào thẳng chủ đề.
Lăng Nhân hơi kinh ngạc.
Từ lần trước cô được anh cầu hôn, cô không còn nhìn thấy Diệp Thấm, cũng không nhắc tới. Bởi vì cô cảm thấy không cần thiết, lời Diệp Thấm nói, cô một chữ cũng không tin, căn bản không cần thiết tìm chứng thực của anh.
Cô biết anh cũng cố định như mình, khinh thường người ngoài tốn nhiều miệng lưỡi châm ngòi ly gián.
Hôm nay sao đột nhiên lại nhắc tới?
Lông mày trên trán hơi hơi nhướng, một đôi tròng mắt trong suốt tròng mắt trong suốt nhìn anh, sau đó cô dùng ánh mắt ra hiệu cho anh nói tiếp.
"Chúng ta vẫn chưa đàm luận chuyện phát sinh ngày đó."
Lăng Nhân biết anh chỉ chuyện Diệp Thấm tìm cô nói chuyện, gật gật đầu, nói: “Em tin tưởng anh."
Giọng điệu chắc chắn của cô làm cho Lục Thiệu Đông cảm thấy rất vui mừng, anh nắm chặt tay cô, nói: "Diệp Thấm là bạn học chung đại học với anh. Nhưng mà anh khi học đại học cũng không giao tiếp quá nhiều với cô ta, trước khi cô ta tới nơi này, anh thậm chí cũng không biết tên cô ta là gì."
Lục Thiệu Đông nhớ tới lúc Diệp Thấm mới vừa điều tới khu biên giới, chiến sĩ canh gác nói có một nữ bác sĩ đến tìm anh, anh tưởng lầm là Lăng Nhân, mừng rỡ chạy như điên đến cửa.
Kết quả lại gặp được một người không quen biết.
"Lục Thiệu Đông, em tới nhờ cậy anh rồi. Anh sau này đến che chở em." Diệp Thấm mặc áo khoác blouse trắng, rụt rè nhìn anh cười.
Trong lòng anh thất vọng đến cực điểm, mặt không biểu tình nói: "Cô là quân y mà tổ chức mới phái tới?"
"Em gọi là Diệp Thấm. Anh không nhớ em? Khi anh ở trường quân đội huấn luyện bị thương, mỗi lần đều là em giúp anh xử lý miệng vết thương. Tuy rằng anh ít nói, nhưng em... " Cô ta muốn nói lại thôi, dừng một chút mới nói: “Em đối với anh ấn tượng rất khắc sâu.”
Nhưng anh không có một chút ấn tượng với cô ta, cũng không nhận thấy được người mỗi lần giúp anh xử lý miệng vết thương là một. Ở trong mắt anh, đối phương là bác sĩ, không hơn.
“Diệp Thấm ở biên phòng mấy năm nay, đã cứu không ít mạng tướng sĩ." Anh nói với Lăng Nhân.
Lăng Nhân cầm lấy tay anh, nói: "Anh không cần giải thích. Em biết cô ấy trước kia ở bộ đội, đơn giản cô ấy là bác sĩ của quân đội, các tướng sĩ cần cô ấy, không có bất kỳ quan hệ gì đến mong muốn cá nhân của anh."
" Ừ. Bây giờ cô ta đã đi, để lại một vấn đề khó khăn. Biên cương điều kiện gian khổ, hiện tại lại gặp tuyết rơi nhiều phủ kín đường, bác sĩ tổ chức phái tới sợ rằng không đến nhanh như vậy." Lục Thiệu Đông nói, mặt lộ vẻ lo âu.
"Anh không phải còn có em sao?"
"Em?"
Lăng Nhân nghịch ngợm cười: “Anh đã quên, em lấy được bằng bác sĩ ở Mỹ sao."
Mặc dù thời tiết lạnh đến mức Lăng Nhân không muốn ra cửa, nhưng nghĩ đến Lục Thiệu Đông cần cô, trong lòng đối với thời tiết giá rét liền ít sợ hãi một chút.
Tới gần năm mới, mâu thuẫn ở tuyến biên phòng càng ngày càng thường xuyên, tướng sĩ bị thương cũng một ngày một nhiều. Lăng Nhân mỗi ngày đi sớm về trễ, dưới cái lạnh khắc nghiệt cứu sống người bị thương, nửa tháng sau, người gầy đi một vòng.
Cũng may trước Nguyên Đán một tuần, tuyết cuối cùng cũng ngừng, bác sĩ mới cũng kịp thời đến cương vị.
Bác sĩ mới thoạt nhìn tuổi không nhỏ, đầu 30, nhìn thấy Lăng Nhân đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó nhiệt tình mà vươn tay: “Lăng bác sĩ phải không, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Tôi ở trên đường nghe các đồng chí nơi đó nói rất nhiều chuyện về cô, thật sự kính nể!"
Lăng Nhân lúc đó mới vừa giúp một người lính bản vai bị trúng đạn lấy vỏ đạn ra, đang băng bó miệng vết thương, cô hướng người tới, khẽ mỉm cười, lễ phép trả lời: "Phải." Không cầm tay hắn đưa tới.
Bác sĩ mới có chút xấu hổ, hậm hực mà thu hồi tay, đứng ở bên cạnh chờ cô băng bó xong, mới lại tiếp tục đáp lời: “Các đồng chí đón tôi dọc đường đi cũng sắp khen cô thành thiên tiên, tôi khi đó còn không tin, nghĩ thiên tiên sao có thể tới nơi thâm sơn cùng cốc, hiện tại vừa thấy cô, cảm thấy vị đồng chí kia nói quá bảo thủ."
"..."
Nam bác sĩ hiện giờ đều biết nói chuyện như vậy sao?
Lăng Nhân buồn cười mà nhấp nhấp miệng, gỡ xuống bao tay, lấy nhẫn đính hôn từ trong áo blouse trắng ra, đeo vào ngón tay giữa.
Chiếc nhẫn này là Lục Thiệu Đông ngày ấy cầu hôn cô, ở vương miện sáu cạnh phía trên có nạm một viên kim cương không lớn không nhỏ, đơn giản tao nhã, là phong cách cô thích.
"Nơi này liền giao cho anh." Nói xong, cô sải bước rời đi.
Bác sĩ mới bị viên kim cương lóe đến 囧 囧 thất thần.
"Đồng chí đón anh không nói cho anh, Lăng bác sĩ đẹp như thiên tiên đã có đối tượng rồi sao?" Vị lính vừa rồi được Lăng Nhân băng bó miệng vết thương vị kia trêu ghẹo nói.
Vẻ mặt bác sĩ mới uể oải: "Không có.” Hắn vốn dĩ một chút cũng không muốn tới biên phòng, nhưng tổ chức ra lệnh, không thể không nghe, vừa rồi ở cửa nhìn thấy cô, còn tưởng rằng là ông trời rốt cuộc mở mắt, để cho người sống 30 năm như hắn gặp được chân ái.
Ai, hắn sớm nên nghĩ đến, trong bộ đội một đám lưu manh, như sói như hổ, sao có thể có cô gái xinh đẹp như vậy độc thân?
"Vị đồng chí tới đón anh cũng có nói cho anh, đối tượng của bác sĩ Lăng là Lục Đại đội trưởng chúng tôi không?" Binh lính còn nói, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Bác sĩ mới hoàn toàn ngơ ngác, ý là nói, hắn tới bộ đội báo cáo ngày thứ nhất, liền đắc tội với người đứng đầu lớn nhất trong đội?
Ông trời đúng không có mắt mà!
Lăng Nhân cũng không để tiểu nhạc đệm này ở trong lòng, cho đến sáng sớm ngày hôm sau, cô bị Lục Thiệu Đông lôi kéo đi dạo thị chúng ở bộ đội.
Hoàn toàn không thể hiểu được.
Sau khi đi được mấy vòng, cô nhịn không được hỏi:: "Anh hôm nay rất rảnh sao?"
"Không rảnh."
"Vậy anh bây giờ đang làm gì vậy?"
"Để cho mọi người biết em một chút."
"..."
"Để ngừa có người loạn xum xoe."
"..."
Thì ra là bị vị bác sĩ mới tới ngày hôm qua kích thích rồi.
Nhưng mà anh sao lại biết chuyện bác sĩ mới xum xoe cô?
Lăng Nhân vừa định hỏi anh có phải phái người giám sát cô không, nghĩ lại, từ giám sát này có vẻ không tốt lắm, dễ dẫn đến chiến tranh gia đình, liền nói: "Anh có phải phái người âm thầm bảo hộ em không?"
Lục Thiệu Đông: "Anh không giám sát em."
"..." Người này biết thuật đọc tâm sao?
"Nơi này mọi người đều là nhãn tuyến của anh. Bất kể phát sinh chuyện gì, cũng sẽ truyền tới anh đầu tiên."
"..."
Lăng Nhân bị anh làm cho 囧, "Như vậy, anh càng không cần đưa em dạo quanh, mọi người sớm đều biết em."
Lục Thiệu Đông nắm chặt tay nhỏ của nàng dâu, khóe miệng kéo lên, nói: "Em nói có lý. Nhưng mà — — Anh còn muốn thuận tiện khoe ra một chút."
"..."
"Dẫu sao bọn họ cũng chưa có đối tượng."
"..."
Kết quả là cùng ngày, các tướng sĩ bộ đội biên phòng bị thủ lĩnh của mình nhét cho một miệng cẩu lương.
Mọi người nhất trí cho rằng, Lục đội nhất định là bởi vì quân lương không đủ, mới ra hạ sách này.
Bình luận facebook