Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Thân thể huyết nhục của Tống Nam Minh gặp phải công kích đột nhiên như vậy, xương cốt, kinh mạch toàn thân đều bạo liệt, nát tan, gì đó trên người đều bị đè ép ở chung một chỗ, như khối thịt dính trên mặt đất, nhưng hắn vẫn chưa có chết, chỉ cần bất tử, liền không tính là làm trái quy tắc.
Nhưng hiện tại Tống Nam Minh là sống không bằng chết! Hắn nơi nào còn có hình người? Nhìn qua giống như là một khối thịt rữa!
Trên quảng trường đã có người ói mửa, cũng có người kêu to sợ hãi, Thái tử mới vừa rồi còn ngọc thụ lâm phong, ngạo khí bức người, bây giờ ngay cả nhân dạng cũng không có!
- Đây là ngươi tự tìm!
Trầm Tường vốn chỉ muốn đơn giản giáo huấn hắn một chút, đánh hắn bay xuống đài coi như xong, nhưng vừa nãy Tống Nam Minh sử dụng những kim thép ác độc kia công kích hắn, điều này làm cho hắn nhất thời lửa giận ngập trời, dùng tới tám phần mười sức mạnh.
- Nam Minh!
Xa xa truyền đến một tiếng bạo hống, chấn động đến mức mọi người trong sân vang vọng màng tai, chỉ thấy một trung niên trên người mặc long bào, đầy mặt vẻ giận dữ rơi xuống từ trên không, rơi vào bên người Tống Nam Minh sống chết không rõ.
Đây cũng là hoàng đế Nam Vũ quốc, Tống Vũ!
Mọi người trong sân đều không dám thở mạnh, Trầm Tường đánh nhi tử hoàng đế cho tàn phế, mà thực lực hoàng đế không kém, nói không chắc còn sẽ có một hồi đại chiến bạo phát.
- Mang Thái tử về hoàng cung!
Tống Vũ nhìn hai người phía sau nói, đây đều là đại nội cao thủ, thời điểm Tống Vũ lại đây, bọn họ liền theo tới, thực lực đều rất mạnh.
Tống Vũ không hổ là hoàng đế, đối mặt sự tình như vậy hắn cũng có thể trấn định, vẻ giận dữ trên mặt rất nhanh liền biến mất, đổi thành một bộ khuôn mặt thâm trầm mà tràn đầy uy nghiêm.
Trầm Tường cũng không hề làm trái quy tắc, làm phụ thân Tống Nam Minh, Tống Vũ cũng biết Tống Nam Minh ở luận võ đài có chút thủ đoạn nhỏ, hắn nghĩ nhất định là bị Trầm Tường phát hiện, mới chọc giận Trầm Tường, vì không cho người phát hiện mờ ám của Thái tử, hắn mới để cho người mang Tống Nam Minh về hoàng cung, mà không phải trước tiên đưa đến Dược gia.
Làm hoàng đế, mặt mũi là trọng yếu nhất, nếu như để người ta biết Thái tử dùng loại thủ đoạn ác độc kia, như vậy hoàng đế như hắn sẽ không có quả ngon để ăn, nếu như bị Dược gia phát hiện, nhất định Dược gia sẽ dùng cái này để áp chế hắn làm ra một ít chuyện hắn không muốn làm.
Trầm Tường rất nhanh liền nhìn thấu tầng nguyên nhân này, hắn cười cười nói:
- Không hổ là vua của một nước, ngươi không để hắn ở lại Dược gia là cử chỉ sáng suốt, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết ngươi làm như vậy còn có chỗ tốt khác.
Tống Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Luận võ thụ thương cũng là chuyện thường như cơm bữa, nhưng ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn, chỉ mong Thái tử không có đại sự gì, nếu không. . .
Nói xong, Tống Vũ nghênh ngang rời đi, đối với việc hoàng đế không có truy cứu Trầm Tường, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bội phục lòng dạ của Tống Vũ.
Trầm Tường hướng về lão giả chủ trì luận võ kia đi tới, nói:
- Ta đạt được thắng lợi cuối cùng, bây giờ ta có thể lĩnh phần thưởng chưa?
Trên mặt Lão giả kia có chút khó xử, nói:
- Ta chỉ là chủ trì công chứng, khen thưởng không phải trách nhiệm của ta, Chân Nguyên đan là những môn phái kia ra, ngươi muốn chiếm được, phải trải qua bọn họ kiểm tra.
Trên mặt Trầm Tường hiện ra một nụ cười, tuy rằng cười rất mê người, nhưng lão giả này lại không biết tại sao cảm thấy phi thường sợ hãi, không khỏi rùng mình một cái, phảng phất có một cỗ sát khí thấu lòng người chui vào bên trong thân thể của hắn, làm hắn cảm thấy tử vong ngay trước mắt.
Vừa nãy Trầm Tường là đang tức giận, cho nên ở trong lúc vô tình thả ra loại sát khí khủng bố này, hắn biết Võ Đạo Hội này từ đầu tới đuôi đều bị người khác điều khiển, cho dù là thắng lợi cuối cùng, cũng khó có thể đạt được viên Chân Nguyên đan kia.
Trầm Phú Vinh đi tới, nhân vật thế hệ trước của Trầm gia này, cũng bởi vì ở trong môn phái nịnh bợ người Dược gia, mà ngăn cản gia tộc của mình phát triển, thậm chí công kích tộc trưởng gia tộc mình.
Từ một khắc Trầm Thiên Hổ bị hắn đả thương kia, trên dưới Trầm gia liền không thừa nhận Trầm Phú Vinh là người Trầm gia nữa.
Theo sau Trầm Phú Vinh là một nam tử mi thanh mục tú, da dẻ trắng nõn, dung mạo nam tử kia rất anh tuấn, cả người tản ra một cỗ chân khí phi thường tinh thuần, vừa nhìn cũng biết là võ giả có chân khí nồng hậu mà tinh khiết.
- Trầm Tường, không nghĩ tới ngươi lại để Đan Vương Các khai trương, còn giết chết đồ nhi ta mới thu. . .
Sư phụ Dược Thông dĩ nhiên chính là Trầm Phú Vinh!
- Im miệng, ngươi là kẻ phản bội gia tộc, Trầm gia chúng ta không có loại người như ngươi, ta muốn làm gì cái kia là chuyện của ta, quản ngươi đánh rắm, tại sao sinh ý đan dược của ta phải trải qua lão chó ngươi đồng ý? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chẳng qua là một lão chó chuyên môn liếm chân người khác.
Trầm Tường lớn tiếng quát tháo, âm thanh truyền khắp toàn bộ quảng trường, mọi người Trầm gia ẩn núp ở trong đó nghe được, trong lòng thoải mái không ngớt.
- Ngươi. . . Ngươi thằng nhãi con này, ngươi đây là muốn chết.
Trầm Phú Vinh tức giận đến nét mặt già nua đỏ chót, liền muốn ra tay, nhưng lại bị nam tử kia ngăn cản.
- Để cho ta so chiêu cùng người trẻ tuổi mạnh nhất Nam Vũ quốc này, ta ngược lại muốn xem xem hắn có bản lãnh gì có thể thắng đi hạt Chân Nguyên đan kia.
Nam tử kia lạnh lùng nói, một bộ không coi ai ra gì, coi mình là mạnh nhất thiên hạ.
Trầm Tường cũng lạnh lùng trả lời:
- Các ngươi đến từ trong những môn phái kia, tham dự sự tình thế tục, đây là xúc phạm quy tắc, đặc biệt là lão chó già kia.
- Ngươi. . .
Hai mắt Trầm Phú Vinh căm tức nhìn Trầm Tường, hắn biết những quy tắc này, nhưng hắn không để ý nhiều như vậy, hắn cho rằng sẽ không ai truy cứu chuyện tình nơi đây, cũng sẽ không có người tố giác hắn.
- Thắng ta, Chân Nguyên đan sẽ là của ngươi, thua, ngươi phải chết.
Nam tử kia lạnh lùng nói.
- Tại sao thua thì phải chết?
Trầm Tường cười lạnh nói.
- Bởi vì người luận võ cùng Chương Long ta, chưa bao giờ còn sống.
Chương Long một mặt ngạo nghễ nói.
Trầm Tường đột nhiên cười lớn lên, giống như là nghe được chuyện đáng buồn cười nhất:
- Ngươi không phải là Phàm Võ Cảnh tầng tám sao? Ngươi ở trong mắt những nội môn đệ tử kia chính là * chó, đừng tưởng rằng đi tới thế tục ngươi chính là Thiên vương lão tử, đừng ở chỗ này tác uy tác phúc, chút năng lực ấy của ngươi còn chưa đủ xem.
Chương Long nổi giận, cả người hừng hực hàn khí, trong ánh mắt tràn đầy sát khí:
- Ngày hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.
Trầm Tường không biết Trầm Phú Vinh là thế nào đưa tới một gia hỏa tự cho là đúng như thế, giống như ở trong mắt hắn, người ở bên trong thế tục đều là giun dế vậy.
Lúc này mọi người đều dồn dập lùi về sau, Phàm Võ Cảnh tầng tám chiến đấu, uy lực kia là lớn vô cùng, nhưng bọn hắn cũng hưng phấn không thôi, bởi vì tin tức ngầm thật sự là, cuối cùng còn phải vượt qua một đệ tử của môn phái mới có thể đạt được khen thưởng, đây chính là đệ tử môn phái, có thể xem bọn hắn chiến đấu là tốt vô cùng, điều này có thể mang đến chỗ tốt cho rất nhiều võ giả.
Mặt đất tràn đầy gỗ vỡ vụn, đây là vừa nãy Trầm Tường giậm chân hủy diệt luận võ đài, Trầm Phú Vinh lui lại, hắn đối với Chương Long vô cùng tin tưởng, hắn biết Trầm Tường sẽ chết chắc, đến thời điểm đó nhất định Trầm gia sẽ bị Dược gia chiếm đoạt, quan hệ của hắn cùng những người Dược gia ở trong môn phái sẽ càng trở nên tốt hơn.
- Xem ra tuổi ngươi lớn hơn ta rất nhiều a, ngươi cho rằng như vậy thắng ta sẽ rất hào quang sao? Ta năm nay mới mười sáu tuổi nha!
Trầm Tường ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Hắn không nói, mọi người vẫn đúng là không chú ý đến tuổi tác của hắn, nghĩ đến chuyện này, trong lòng mọi người đều thầm than, người ta mới mười sáu tuổi đã như vậy, chính là thiếu niên cường giả danh chấn một phương.
- Vậy ta liền nhường ngươi một chiêu, ta đứng ở chỗ này bất động, một chiêu qua đi ta sẽ ra tay.
Chương Long mới vừa đến, Trầm Phú Vinh nói cho hắn biết, thực lực của Trầm Tường đại khái ở Phàm Võ Cảnh tầng bảy, mà Chương Long là Phàm Võ Cảnh tầng tám, nên hắn rất xem thường Trầm Tường, huống chi đối phương còn là một luyện đan sư, đối với phương diện võ công nhất định sẽ không chăm chú, thực lực đương nhiên sẽ rất yếu.
Phàm Võ Cảnh tầng tám ở bên trong thế tục chính là võ giả thực lực đứng đầu, huống chi là những đệ tử đến từ môn phái, ở bên trong bọn họ hấp thu linh khí nồng nặc, ăn đồ vật đều là linh lương, đan dược, công pháp tu luyện chân khí cũng là tốt nhất, võ công càng là thế tục không cách nào so sánh.
- Nhường cho ta một chiêu?
Trầm Tường thanh sắc bất động, nhưng trong lòng hồi hộp, đừng nói là Phàm Võ Cảnh tầng tám để hắn đánh một quyền, cho dù là Phàm Võ Cảnh tầng chín bị hắn đánh trúng, cũng sẽ không dễ chịu.
Chương Long cười lạnh nói:
- Ngươi phải cố gắng dùng hết sức mạnh, bởi vì đây là công kích cuối cùng trong đời ngươi, sau khi ngươi đánh xong, sẽ là giờ chết của ngươi.
- Ta phải công kích rồi!
Trầm Tường lùi về sau vài bước, trong lòng mừng thầm không ngớt, hắn không nghĩ tới sẽ có loại người ngu ngốc tự đại như vậy.
Chương Long xem thường nở nụ cười, thân thể chấn động, một cỗ sương mù màu trắng tinh từ trên người hắn tản mát ra, sau đó hóa thành khí cương mãnh liệt, hình thành một cái lồng khí, bao phủ ở trên thân thể của hắn, mọi người trong sân xa xa liền có thể cảm giác được vòng bảo hộ khí cương kia rất kiên cố, bởi vì thời điểm lồng khí hình thành, gỗ vụn trên mặt đất đều hóa thành bột phấn trong nháy mắt.
- Hảo gia hoả, quả nhiên có chút môn đạo, nhưng trình độ này vẫn để cho ta thất vọng!
Trầm Tường thầm nghĩ trong lòng, đồng thời vận chuyển Thái Cực thần công, điều động Ngũ hành chân khí trong cơ thể.
Lần trước hắn lấy thực lực Phàm Võ Cảnh tầng năm đánh bại Trầm Nhất Hàn, chính là dùng tới Ngũ hành chân khí, sau khi Ngũ hành dung hợp, hóa thành Càn Khôn lực, đây là lực lượng Thái cổ lúc hỗn độn sơ khai, là sức mạnh mở ra toàn bộ thiên địa, uy lực có thể tưởng tượng được, mà Càn Khôn lực của Trầm Tường chỉ là trạng thái mô hình.
Nhưng cũng đã vô cùng đáng sợ, lần trước hắn thi triển liền làm cho thân thể của hắn khó có thể chịu đựng, nhưng hiện tại không giống, hắn là Phàm Võ Cảnh tầng tám, hơn nữa thân thể của hắn lại trải qua Tiên Ma đàm rèn luyện, đang chậm rãi lột xác thành Tiên Ma thân thể, bây giờ thân thể của hắn đã có thể thừa nhận được Càn Khôn lực này.
Đây là thực lực mạnh nhất của hắn, hắn rất ít sử dụng, hắn thấy tên ngu ngốc trước người kia muốn chết như vậy, hắn cũng thành toàn đưa đối phương một đoạn đường, thời điểm cho đối phương chết, biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Ngũ hành chân khí rất nhanh bị Trầm Tường dung hợp lại cùng nhau, hóa thành Càn Khôn lực, tràn vào bên trong cánh tay hắn, nhưng không có tản mát ra bất kỳ khí tức, lúc này Trầm Tường đã xông qua!
Thấy Trầm Tường lại đây, một điểm khí tức chấn động cũng không có, khóe miệng Chương Long vung lên, tràn đầy xem thường cười lạnh.
Tốc độ của Trầm Tường không phải rất nhanh, dù sao đối phương sẽ đứng ở nơi đó cho hắn đánh, trên nắm tay hắn đã ngưng tụ Ngũ hành chân khí dung hợp thành Càn Khôn lực!
- Thiên Hổ bạo sát quyền!
Trầm Tường đi tới trước mặt Chương Long, đánh ra một quyền, trên nắm tay nhất thời hiện ra một hổ đầu nửa trong suốt, miệng hổ đầu lớn lên, trực tiếp xuyên phá vòng khí cương bảo hộ mà Chương Long vẫn lấy làm kiêu ngạo, đánh vào trên lồng ngực Chương Long!
Trong nháy mắt lồng khí kia bị phá tan, trong lòng Chương Long cùng Trầm Phú Vinh chấn động mạnh, nhưng đã không còn kịp rồi, nắm đấm hàm chứa sức mạnh thần bí kia của Trầm Tường đã đánh ở trên lồng ngực của hắn.
Trong phút chốc, Chương Long chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh bàng bạc điên cuồng rót vào bên trong thân thể của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy mỗi một tấc trong cơ thể hắn, đủ loại đau nhức ở trong thời gian ngắn ngủi xuất hiện bên trên thân thể của hắn, sau đó hắn liền mất đi tri giác, vĩnh viễn biến mất ở trên thế giới này.
Mà mọi người trong sân, mỗi người giống như tượng đá vậy, trong đầu không khỏi chiếu lại một màn vừa nãy kia, sau khi nắm đấm của Trầm Tường đánh ra ngoài, xuyên phá lồng khí của Chương Long, đánh vào lồng ngực Chương Long, mà Chương Long ở trong nháy mắt đó, cả người nhất thời tuôn ra một trận sương máu, sau đó một tiếng nổ vang, thân thể Chương Long tựa như một quả cà chua bị đập mạnh trên mặt đất, đã biến thành nát tan như tương!
Chỉ là một quyền, Trầm Tường liền đánh Phàm Võ Cảnh tầng tám Chương Long thành thịt vụn! Mà sương máu kia vẫn phiêu tán ở trong quảng trường, theo gió phiêu lãng, tản ra từng trận mùi tanh, khiến lòng người buồn nôn, nhưng mọi người càng nhiều chính là chấn động, tâm hồn chấn động, làm bọn hắn suốt đời khó quên!
Trầm Tường thần tình lạnh nhạt, hừ nhẹ một tiếng, phất tay thả ra một đoàn chân khí chi hỏa, thiêu hủy đống thịt nát trên mặt đất kia thành than, sau đó nhặt lên một cái túi đựng đồ, thu vào trong người.
- Ta bây giờ chiến thắng đệ tử môn phái này, có thể cho ta Chân Nguyên đan chứ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nhưng hiện tại Tống Nam Minh là sống không bằng chết! Hắn nơi nào còn có hình người? Nhìn qua giống như là một khối thịt rữa!
Trên quảng trường đã có người ói mửa, cũng có người kêu to sợ hãi, Thái tử mới vừa rồi còn ngọc thụ lâm phong, ngạo khí bức người, bây giờ ngay cả nhân dạng cũng không có!
- Đây là ngươi tự tìm!
Trầm Tường vốn chỉ muốn đơn giản giáo huấn hắn một chút, đánh hắn bay xuống đài coi như xong, nhưng vừa nãy Tống Nam Minh sử dụng những kim thép ác độc kia công kích hắn, điều này làm cho hắn nhất thời lửa giận ngập trời, dùng tới tám phần mười sức mạnh.
- Nam Minh!
Xa xa truyền đến một tiếng bạo hống, chấn động đến mức mọi người trong sân vang vọng màng tai, chỉ thấy một trung niên trên người mặc long bào, đầy mặt vẻ giận dữ rơi xuống từ trên không, rơi vào bên người Tống Nam Minh sống chết không rõ.
Đây cũng là hoàng đế Nam Vũ quốc, Tống Vũ!
Mọi người trong sân đều không dám thở mạnh, Trầm Tường đánh nhi tử hoàng đế cho tàn phế, mà thực lực hoàng đế không kém, nói không chắc còn sẽ có một hồi đại chiến bạo phát.
- Mang Thái tử về hoàng cung!
Tống Vũ nhìn hai người phía sau nói, đây đều là đại nội cao thủ, thời điểm Tống Vũ lại đây, bọn họ liền theo tới, thực lực đều rất mạnh.
Tống Vũ không hổ là hoàng đế, đối mặt sự tình như vậy hắn cũng có thể trấn định, vẻ giận dữ trên mặt rất nhanh liền biến mất, đổi thành một bộ khuôn mặt thâm trầm mà tràn đầy uy nghiêm.
Trầm Tường cũng không hề làm trái quy tắc, làm phụ thân Tống Nam Minh, Tống Vũ cũng biết Tống Nam Minh ở luận võ đài có chút thủ đoạn nhỏ, hắn nghĩ nhất định là bị Trầm Tường phát hiện, mới chọc giận Trầm Tường, vì không cho người phát hiện mờ ám của Thái tử, hắn mới để cho người mang Tống Nam Minh về hoàng cung, mà không phải trước tiên đưa đến Dược gia.
Làm hoàng đế, mặt mũi là trọng yếu nhất, nếu như để người ta biết Thái tử dùng loại thủ đoạn ác độc kia, như vậy hoàng đế như hắn sẽ không có quả ngon để ăn, nếu như bị Dược gia phát hiện, nhất định Dược gia sẽ dùng cái này để áp chế hắn làm ra một ít chuyện hắn không muốn làm.
Trầm Tường rất nhanh liền nhìn thấu tầng nguyên nhân này, hắn cười cười nói:
- Không hổ là vua của một nước, ngươi không để hắn ở lại Dược gia là cử chỉ sáng suốt, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết ngươi làm như vậy còn có chỗ tốt khác.
Tống Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Luận võ thụ thương cũng là chuyện thường như cơm bữa, nhưng ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn, chỉ mong Thái tử không có đại sự gì, nếu không. . .
Nói xong, Tống Vũ nghênh ngang rời đi, đối với việc hoàng đế không có truy cứu Trầm Tường, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bội phục lòng dạ của Tống Vũ.
Trầm Tường hướng về lão giả chủ trì luận võ kia đi tới, nói:
- Ta đạt được thắng lợi cuối cùng, bây giờ ta có thể lĩnh phần thưởng chưa?
Trên mặt Lão giả kia có chút khó xử, nói:
- Ta chỉ là chủ trì công chứng, khen thưởng không phải trách nhiệm của ta, Chân Nguyên đan là những môn phái kia ra, ngươi muốn chiếm được, phải trải qua bọn họ kiểm tra.
Trên mặt Trầm Tường hiện ra một nụ cười, tuy rằng cười rất mê người, nhưng lão giả này lại không biết tại sao cảm thấy phi thường sợ hãi, không khỏi rùng mình một cái, phảng phất có một cỗ sát khí thấu lòng người chui vào bên trong thân thể của hắn, làm hắn cảm thấy tử vong ngay trước mắt.
Vừa nãy Trầm Tường là đang tức giận, cho nên ở trong lúc vô tình thả ra loại sát khí khủng bố này, hắn biết Võ Đạo Hội này từ đầu tới đuôi đều bị người khác điều khiển, cho dù là thắng lợi cuối cùng, cũng khó có thể đạt được viên Chân Nguyên đan kia.
Trầm Phú Vinh đi tới, nhân vật thế hệ trước của Trầm gia này, cũng bởi vì ở trong môn phái nịnh bợ người Dược gia, mà ngăn cản gia tộc của mình phát triển, thậm chí công kích tộc trưởng gia tộc mình.
Từ một khắc Trầm Thiên Hổ bị hắn đả thương kia, trên dưới Trầm gia liền không thừa nhận Trầm Phú Vinh là người Trầm gia nữa.
Theo sau Trầm Phú Vinh là một nam tử mi thanh mục tú, da dẻ trắng nõn, dung mạo nam tử kia rất anh tuấn, cả người tản ra một cỗ chân khí phi thường tinh thuần, vừa nhìn cũng biết là võ giả có chân khí nồng hậu mà tinh khiết.
- Trầm Tường, không nghĩ tới ngươi lại để Đan Vương Các khai trương, còn giết chết đồ nhi ta mới thu. . .
Sư phụ Dược Thông dĩ nhiên chính là Trầm Phú Vinh!
- Im miệng, ngươi là kẻ phản bội gia tộc, Trầm gia chúng ta không có loại người như ngươi, ta muốn làm gì cái kia là chuyện của ta, quản ngươi đánh rắm, tại sao sinh ý đan dược của ta phải trải qua lão chó ngươi đồng ý? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chẳng qua là một lão chó chuyên môn liếm chân người khác.
Trầm Tường lớn tiếng quát tháo, âm thanh truyền khắp toàn bộ quảng trường, mọi người Trầm gia ẩn núp ở trong đó nghe được, trong lòng thoải mái không ngớt.
- Ngươi. . . Ngươi thằng nhãi con này, ngươi đây là muốn chết.
Trầm Phú Vinh tức giận đến nét mặt già nua đỏ chót, liền muốn ra tay, nhưng lại bị nam tử kia ngăn cản.
- Để cho ta so chiêu cùng người trẻ tuổi mạnh nhất Nam Vũ quốc này, ta ngược lại muốn xem xem hắn có bản lãnh gì có thể thắng đi hạt Chân Nguyên đan kia.
Nam tử kia lạnh lùng nói, một bộ không coi ai ra gì, coi mình là mạnh nhất thiên hạ.
Trầm Tường cũng lạnh lùng trả lời:
- Các ngươi đến từ trong những môn phái kia, tham dự sự tình thế tục, đây là xúc phạm quy tắc, đặc biệt là lão chó già kia.
- Ngươi. . .
Hai mắt Trầm Phú Vinh căm tức nhìn Trầm Tường, hắn biết những quy tắc này, nhưng hắn không để ý nhiều như vậy, hắn cho rằng sẽ không ai truy cứu chuyện tình nơi đây, cũng sẽ không có người tố giác hắn.
- Thắng ta, Chân Nguyên đan sẽ là của ngươi, thua, ngươi phải chết.
Nam tử kia lạnh lùng nói.
- Tại sao thua thì phải chết?
Trầm Tường cười lạnh nói.
- Bởi vì người luận võ cùng Chương Long ta, chưa bao giờ còn sống.
Chương Long một mặt ngạo nghễ nói.
Trầm Tường đột nhiên cười lớn lên, giống như là nghe được chuyện đáng buồn cười nhất:
- Ngươi không phải là Phàm Võ Cảnh tầng tám sao? Ngươi ở trong mắt những nội môn đệ tử kia chính là * chó, đừng tưởng rằng đi tới thế tục ngươi chính là Thiên vương lão tử, đừng ở chỗ này tác uy tác phúc, chút năng lực ấy của ngươi còn chưa đủ xem.
Chương Long nổi giận, cả người hừng hực hàn khí, trong ánh mắt tràn đầy sát khí:
- Ngày hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.
Trầm Tường không biết Trầm Phú Vinh là thế nào đưa tới một gia hỏa tự cho là đúng như thế, giống như ở trong mắt hắn, người ở bên trong thế tục đều là giun dế vậy.
Lúc này mọi người đều dồn dập lùi về sau, Phàm Võ Cảnh tầng tám chiến đấu, uy lực kia là lớn vô cùng, nhưng bọn hắn cũng hưng phấn không thôi, bởi vì tin tức ngầm thật sự là, cuối cùng còn phải vượt qua một đệ tử của môn phái mới có thể đạt được khen thưởng, đây chính là đệ tử môn phái, có thể xem bọn hắn chiến đấu là tốt vô cùng, điều này có thể mang đến chỗ tốt cho rất nhiều võ giả.
Mặt đất tràn đầy gỗ vỡ vụn, đây là vừa nãy Trầm Tường giậm chân hủy diệt luận võ đài, Trầm Phú Vinh lui lại, hắn đối với Chương Long vô cùng tin tưởng, hắn biết Trầm Tường sẽ chết chắc, đến thời điểm đó nhất định Trầm gia sẽ bị Dược gia chiếm đoạt, quan hệ của hắn cùng những người Dược gia ở trong môn phái sẽ càng trở nên tốt hơn.
- Xem ra tuổi ngươi lớn hơn ta rất nhiều a, ngươi cho rằng như vậy thắng ta sẽ rất hào quang sao? Ta năm nay mới mười sáu tuổi nha!
Trầm Tường ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Hắn không nói, mọi người vẫn đúng là không chú ý đến tuổi tác của hắn, nghĩ đến chuyện này, trong lòng mọi người đều thầm than, người ta mới mười sáu tuổi đã như vậy, chính là thiếu niên cường giả danh chấn một phương.
- Vậy ta liền nhường ngươi một chiêu, ta đứng ở chỗ này bất động, một chiêu qua đi ta sẽ ra tay.
Chương Long mới vừa đến, Trầm Phú Vinh nói cho hắn biết, thực lực của Trầm Tường đại khái ở Phàm Võ Cảnh tầng bảy, mà Chương Long là Phàm Võ Cảnh tầng tám, nên hắn rất xem thường Trầm Tường, huống chi đối phương còn là một luyện đan sư, đối với phương diện võ công nhất định sẽ không chăm chú, thực lực đương nhiên sẽ rất yếu.
Phàm Võ Cảnh tầng tám ở bên trong thế tục chính là võ giả thực lực đứng đầu, huống chi là những đệ tử đến từ môn phái, ở bên trong bọn họ hấp thu linh khí nồng nặc, ăn đồ vật đều là linh lương, đan dược, công pháp tu luyện chân khí cũng là tốt nhất, võ công càng là thế tục không cách nào so sánh.
- Nhường cho ta một chiêu?
Trầm Tường thanh sắc bất động, nhưng trong lòng hồi hộp, đừng nói là Phàm Võ Cảnh tầng tám để hắn đánh một quyền, cho dù là Phàm Võ Cảnh tầng chín bị hắn đánh trúng, cũng sẽ không dễ chịu.
Chương Long cười lạnh nói:
- Ngươi phải cố gắng dùng hết sức mạnh, bởi vì đây là công kích cuối cùng trong đời ngươi, sau khi ngươi đánh xong, sẽ là giờ chết của ngươi.
- Ta phải công kích rồi!
Trầm Tường lùi về sau vài bước, trong lòng mừng thầm không ngớt, hắn không nghĩ tới sẽ có loại người ngu ngốc tự đại như vậy.
Chương Long xem thường nở nụ cười, thân thể chấn động, một cỗ sương mù màu trắng tinh từ trên người hắn tản mát ra, sau đó hóa thành khí cương mãnh liệt, hình thành một cái lồng khí, bao phủ ở trên thân thể của hắn, mọi người trong sân xa xa liền có thể cảm giác được vòng bảo hộ khí cương kia rất kiên cố, bởi vì thời điểm lồng khí hình thành, gỗ vụn trên mặt đất đều hóa thành bột phấn trong nháy mắt.
- Hảo gia hoả, quả nhiên có chút môn đạo, nhưng trình độ này vẫn để cho ta thất vọng!
Trầm Tường thầm nghĩ trong lòng, đồng thời vận chuyển Thái Cực thần công, điều động Ngũ hành chân khí trong cơ thể.
Lần trước hắn lấy thực lực Phàm Võ Cảnh tầng năm đánh bại Trầm Nhất Hàn, chính là dùng tới Ngũ hành chân khí, sau khi Ngũ hành dung hợp, hóa thành Càn Khôn lực, đây là lực lượng Thái cổ lúc hỗn độn sơ khai, là sức mạnh mở ra toàn bộ thiên địa, uy lực có thể tưởng tượng được, mà Càn Khôn lực của Trầm Tường chỉ là trạng thái mô hình.
Nhưng cũng đã vô cùng đáng sợ, lần trước hắn thi triển liền làm cho thân thể của hắn khó có thể chịu đựng, nhưng hiện tại không giống, hắn là Phàm Võ Cảnh tầng tám, hơn nữa thân thể của hắn lại trải qua Tiên Ma đàm rèn luyện, đang chậm rãi lột xác thành Tiên Ma thân thể, bây giờ thân thể của hắn đã có thể thừa nhận được Càn Khôn lực này.
Đây là thực lực mạnh nhất của hắn, hắn rất ít sử dụng, hắn thấy tên ngu ngốc trước người kia muốn chết như vậy, hắn cũng thành toàn đưa đối phương một đoạn đường, thời điểm cho đối phương chết, biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Ngũ hành chân khí rất nhanh bị Trầm Tường dung hợp lại cùng nhau, hóa thành Càn Khôn lực, tràn vào bên trong cánh tay hắn, nhưng không có tản mát ra bất kỳ khí tức, lúc này Trầm Tường đã xông qua!
Thấy Trầm Tường lại đây, một điểm khí tức chấn động cũng không có, khóe miệng Chương Long vung lên, tràn đầy xem thường cười lạnh.
Tốc độ của Trầm Tường không phải rất nhanh, dù sao đối phương sẽ đứng ở nơi đó cho hắn đánh, trên nắm tay hắn đã ngưng tụ Ngũ hành chân khí dung hợp thành Càn Khôn lực!
- Thiên Hổ bạo sát quyền!
Trầm Tường đi tới trước mặt Chương Long, đánh ra một quyền, trên nắm tay nhất thời hiện ra một hổ đầu nửa trong suốt, miệng hổ đầu lớn lên, trực tiếp xuyên phá vòng khí cương bảo hộ mà Chương Long vẫn lấy làm kiêu ngạo, đánh vào trên lồng ngực Chương Long!
Trong nháy mắt lồng khí kia bị phá tan, trong lòng Chương Long cùng Trầm Phú Vinh chấn động mạnh, nhưng đã không còn kịp rồi, nắm đấm hàm chứa sức mạnh thần bí kia của Trầm Tường đã đánh ở trên lồng ngực của hắn.
Trong phút chốc, Chương Long chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh bàng bạc điên cuồng rót vào bên trong thân thể của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy mỗi một tấc trong cơ thể hắn, đủ loại đau nhức ở trong thời gian ngắn ngủi xuất hiện bên trên thân thể của hắn, sau đó hắn liền mất đi tri giác, vĩnh viễn biến mất ở trên thế giới này.
Mà mọi người trong sân, mỗi người giống như tượng đá vậy, trong đầu không khỏi chiếu lại một màn vừa nãy kia, sau khi nắm đấm của Trầm Tường đánh ra ngoài, xuyên phá lồng khí của Chương Long, đánh vào lồng ngực Chương Long, mà Chương Long ở trong nháy mắt đó, cả người nhất thời tuôn ra một trận sương máu, sau đó một tiếng nổ vang, thân thể Chương Long tựa như một quả cà chua bị đập mạnh trên mặt đất, đã biến thành nát tan như tương!
Chỉ là một quyền, Trầm Tường liền đánh Phàm Võ Cảnh tầng tám Chương Long thành thịt vụn! Mà sương máu kia vẫn phiêu tán ở trong quảng trường, theo gió phiêu lãng, tản ra từng trận mùi tanh, khiến lòng người buồn nôn, nhưng mọi người càng nhiều chính là chấn động, tâm hồn chấn động, làm bọn hắn suốt đời khó quên!
Trầm Tường thần tình lạnh nhạt, hừ nhẹ một tiếng, phất tay thả ra một đoàn chân khí chi hỏa, thiêu hủy đống thịt nát trên mặt đất kia thành than, sau đó nhặt lên một cái túi đựng đồ, thu vào trong người.
- Ta bây giờ chiến thắng đệ tử môn phái này, có thể cho ta Chân Nguyên đan chứ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook