• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngạo Thị Thiên Địa (1 Viewer)

  • Chương 69

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Đả tự: Bựa Thập Ngũ - KG
Còn Hàn Phong sau khi có nửa ngày sắp xếp, toàn bộ nguyên liệu đã được hắn phân loại gọn gàng, bây giờ trên tay hắn đang cầm một quyển sổ ghi chép lại hết mọi thứ bên trong.
Trong đó, những thứ có giá trị tương đối cao, nhưng lại không có giá trị sử dụng thực tế, Hàn Phong gom lại một chỗ, chuẩn bị tìm thời gian bán đi hết.
Những thứ tương đối quý giá thì hắn cẩn thận cất đi, chuẩn bị sắp tới từ từ luyện chế.
Đương nhiên, vẫn còn một số nguyên liệu cần thiết cho việc tu luyện hàng ngày của Hàn Phong và luyện dược của Trầm Ngọc sau này hắn cũng đều phân loại rõ ràng.
Ngoài ra, nguyên liệu luyện khí cũng được hắn phân loại như vậy.
Về nguyên liệu luyện khí, Hàn Phong mặc dù hiểu nhưng cũng không phải sở trường nên xếp sang môt bên đợi sau này từ từ nguyên cứu.
Cuối cùng, sau khi sắp xếp xong xuôi, Hàn Phong mới gấp cuốn sổ lại, nhìn Trầm Ngọc đang nhíu mày chun mũi, nói:
- Được rồi, đừng có nhăn nhó như thế, mấy ngày tới cô cứ tập làm quen với những dược liệu này, sau khi thành thục, ta sẽ dạy cô những thứ khác.
Những ngày tiếp theo Hàn Phong vừa tu luyện vừa tiếp tục sắp xếp đống nguyên liệu, thời gian cũng có thể gọi là thoải mái.
Về phần Trầm Ngọc, bộ tuyệt ảnh mê tung mà Hàn Phong giao cho cô trước đây sau khi tu luyện vài ngày đã bị cô từ bỏ triệt để, bây giờ tất cả tinh lực của cô đều chuyên chú vào phương diện luyện dược.
Hàn Phong cũng không nói gì nhiều, hắn không hi vọng Trầm Ngọc có thành tựu gì trên phương diện tu luyện đấu khí.
Hôm nay, Hàn Phong sau khi sắp xếp một số loại nguyên liệu, nói với Trầm Ngọc mấy câu rồi đi ra ngoài, lần này hắn quyết định đến Phong Vân thương hội.
Qua điều tra, Hàn Phong biết Phong Vân thương hội là thương hội mạnh nhất trong Hồng Diệp Thành này, trong thành mặc dù vẫn còn một vài thương hội khác quy mô cũng tương đối lớn nhưng đều là trò vặt, so với Phong Vân thương hội, thực lực thua xa.
Bên trong Phong Vân thương hội lúc này đang có hai ba vị khách ăn mặc vô cùng đẹp đẽ đang đứng xem hàng. Hàn Phong chỉ mặc một bộ quần áo bình thường chọn mua trong thành nên so với những người đó bộ dạng có vẻ khó coi.
Hàn Phong vừa bước vào lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, những người đó sau khi nhìn cách ăn vận của hắn càng có vẻ khó chịu hơn, tránh hắn như tránh một người bị hủi, lùi mấy bước nép sát vào góc.
Hàn Phong chẳng quan tâm phản ứng của họ, đi thẳng vào tận bên trong.
Lúc đi qua chỗ mấy vị khách ăn vận đẹp đẽ, Hàn Phong nghe thấy đối phương cất giọng chế giễu:
- Thời buổi này loại người nào cũng có, cũng chẳng biết nhìn thân phận mình, cứ tưởng Phong Vân thương hội là chợ gần nhà hắn sao.
Người thanh niên đi cùng lớn tiếng phụ họa:
- Dù sao họ cũng là loại dân đen vô tri, Trương thiếu tính toán với họ làm gì.
Người thanh niên có tên Trương thiếu thần tình cao ngạo nói:
- Nói cũng có lý, so mình với loại bình dân ngu ngốc này thì chỉ mất giá trị bản thân.
- Đúng vậy, Trương thiếu lại đây mà xem, viên dạ minh châu này màu sắc lấp lánh, trong suốt toàn bộ, nếu như Trương thiếu mua nó tặng cho Liên Linh cô nương nhất định Liên Linh cô nương sẽ rất vui lòng. Nói không chừng, Trương công tử đến lúc đó...
Trương thiếu nghe vậy, nhất thời ý động, chỉ có điều viên dạ minh châu này giá một trăm kim tệ, giá cả có chút cao, nhưng, hắn đảo mắt sang phía Hàn Phong, nói:
- Ý kiến hay, cứ làm như ngươi nói đi.
Hai người trao đổi không quá lớn nhưng bên trong thương hội khá yên tĩnh nên những vị khách xung quanh đều nghe rõ họ đang nói gì.
Thấy có người nói muốn mua dạ minh châu, mọi người nhất loạt ngoái nhìn khiến người thanh niên tên Trương thiếu cảm thấy đắc ý vô cùng, vô thức quay sang phía Hàn Phong liếc nhìn mấy cái.
Thấy đối phương gần như không có phản ứng gì, càng ngầm khẳng định đối phương là loại thiếu hiểu biết, tiện dân không hiểu giá trị của dạ minh châu nên một chút phản ứng cũng không có.
Hắn không biết là Hàn Phong một chút hứng thú với hai người bọn hắn cũng không có.
Liếc sơ qua hai người bọn họ, Hàn Phong nhanh chóng thu ánh mắt và lại tiếp tục đi vào bên trong, lúc này hắn đã nhìn thấy Tất Thanh Sơn đang bước đến, vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, chỉ có điều Hàn Phong nhìn thấy rõ vẻ kích động trong mắt đối phương.
Trương thiếu thấy Tất Thanh Sơn xuất hiện, càng đắc ý, hắn tưởng Tất Thanh Sơn đến đây là vì nghe nói mình muốn mua dạ hải minh châu nên mới đích thân chạy đến tiếp cận.
Trong lòng không khỏi càng thêm đắc ý.
Phải biết Phong Vân thương hội là thương hội lớn nhất trong Hồng Diệp Thành, thực lực bản thân vô cùng hùng hậu, sở hữu rất nhiều phân hội ở các thành trấn khác trong Thiên Nguyệt đế quốc, có thể nói sản nghiệp rải khắp Thiên Nguyệt đế quốc này.
Một thương hội khổng lồ như vậy đương nhiên phải có phương thức sinh tồn của riêng mình. Hồng Diệp Thành chỉ là một tiểu thành hẻo lánh cho nên những thế lực ở đây đều là những thế lực nhỏ.
Đối với một đại quái vật khổng lồ như Phong Vân thương hội đương nhiên kính nể vô cùng. Thân là người phụ trách Phong Vân thương hội ở thành phố này, thân phận Tất Thanh Sơn không phải tầm thường.
Có thể nói, trừ thành chủ và mấy vị gia chủ thế gia có năng lực ra, những người khác muốn được Tất Thanh Sơn đích thân tiếp kiến đương nhiên không dễ.
Bọn Hàn Phong lần trước đến đây gặp được Tất Thanh Sơn có thể nói là chuyện vô cùng trùng hợp.
Lúc đó vừa hay những người trong tiệm đang bị ông phái đi làm việc nên ông cũng rỗi rãi ngồi lại, ai ngờ gặp bọn Hàn Phong.
Trương thiếu vội vàng chỉnh lại y phục, tâm trạng có chút kích động chuẩn bị bước ra chào hỏi, bụng thầm nghĩ: viên dạ hải minh châu này mặc dù có đắt một chút, giá trị một trăm kim tệ, phải mua vốn dĩ cũng hơi tiếc, nếu như không phải bị người nên cạnh khích bác, cộng thêm bộ dạng nhà quê của Hàn Phong chưa chắc hắn đã dám lớn tiếng như vậy.
Nhưng bây giờ thấy Tất Thanh Sơn xuất hiện, nộ khí trong bụng Trương thiếu nhất thời tan thành mây khói. Hắn nghĩ nếu như các đại thế lực trong Hồng Diệp Thành mà biết tin này, chắc chắn thể diện của hắn sẽ được tăng lên rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Trương thiếu không khỏi nhếch nhếch miệng nhưng vẫn cố giữ không để cho mình bật cười.
Tất Thanh Sơn mấy ngày này tâm trạng cực kì không tốt, mấy ngày trước chỉ là ngoại lệ đến thương hội quan sát tình hình, ai ngờ gặp bọn Hàn Phong.
Bọn Hàn Phong lúc đó ăn vận như một đám lưu dân từ trên núi xuống, Tất Thanh Sơn vốn dĩ không định quan tâm, nhưng vì quy định của thương hội, ông vẫn phải ra chào hỏi khách hàng.
Vốn dĩ tưởng chào hỏi mấy câu rồi có thể đuổi được đám lưu dân này.
Ai ngờ đám lưu dân trong mắt ông lại mang đến cho ông một niềm vui bất ngờ, niềm vui vượt quá tầm dự đoán của ông.
Ông tự mừng thầm trong bụng, nếu như lúc đó không phải ông mà là đám thủ hạ của ông ra tiếp khách, e rằng đã bị cách ăn vận của đối phương làm cho nổi giận, như vậy không phải sẽ mất đi một vụ làm ăn lớn sao.
Sau khi Hàn Phong rời đi, Tất Thanh Sơn chỉ muốn ra lệnh ngay cho đám thủ hạ đi nghe ngóng tin tức Hàn Phong. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi.
Mặc dù bọn Hàn Phong ăn vận vô cùng "kì lạ" nhưng một lần có thể đưa ra nhiều vật phẩm quý giá như vậy chắc chắn không phải là loại tầm thường, huống hồ ông còn nhớ sau lưng bọn Hàn Phong còn vác thêm túi to túi nhỏ.
Nhãn lực của ông không tệ, sau khi xác nhận, ông biết túi hành lý mà bọn Hàn Phong đang đeo được làm bằng da đại địa thương hùng thú, đại địa thương hùng thú này là địa giai ma thú.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom