• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngạo Thị Thiên Địa (5 Viewers)

  • Chương 75

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Đả tự: Bựa Thập Ngũ - KG
Ngày tiếp theo, Hàn Phong lại đến rừng liễu ven sông như mọi khi, hôm nay vì Phong Vân thương hội phái người đến bàn với hắn một vài chi tiết có liên quan đến hội đấu giá nên có làm lỡ một chút thời gian của hắn.
Lúc Hàn Phong đến được rừng liễu thì Liên Linh đã ngồi sẵn trong đó.
Chỉ có điều, Hàn Phong cảm thấy kì lạ là Liên Linh hôm nay không đánh đàn một mình như mọi khi mà đang ngồi đó ngẫm nghĩ điều gì đó, nghĩ đến xuất thần.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Phong cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, không biết vì sao. Hay là hôm qua hắn không xuất hiện đã có chuyện gì đó xảy ra với Liên Linh?
Trong lòng nghĩ vậy, đang do dự có nên tiến lên hỏi hay không. Nhưng hai người hoàn toàn không quen biết nhau, nếu như đột nhiên xuất hiện liệu có đường đột quá không.
Nhưng, Hàn Phong còn chưa nghĩ xong, Liên Linh đã hồi lại thần, lại một trận những âm thanh dìu dặt nổi lên, vang khắp cả một khoảng rừng.
Nghe thấy tiếng đàn, Hàn Phong cảm nhận ngay được một tia vui mừng trong đó, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng hắn cũng không để ý thêm nữa, tiếp tục dựa vào một gốc gây, nhắm mắt lắng nghe.
Liên Linh không biết tại sao tâm trạng mình lại đột nhiên vui vẻ như vậy. Hai cánh tay cô trở nên nhẹ bẫng, mười đầu ngón tay lướt nhanh trên dây đàn, phát ra những âm thanh tích tích vui tai linh động.
Vốn dĩ, hôm qua Liên Linh cũng đến rừng liễu này như mọi ngày, sau đó phát hiện Hàn Phong không xuất hiện.
Hơn nửa tháng nay, Liên Linh đã dần quen với sự có mặt của vị khách xa lạ này. Hai người mỗi lần gặp mặt đều duy trì một khoảng cách nhất định, hơn nữa chưa ai nói với ai câu gì.
Nhưng trong lòng Liên Linh, dường như cô đã coi Hàn Phong như một sự tồn tại vô cùng quan trọng.
Cảm giác giống như một người bạn, một tri âm.
Tâm thái đánh đàn của cô cũng dần chuyển biến, trước đây cô đánh cho riêng mình, bây giờ cô đánh vì muốn đối phương chìm đắm trong tiếng đàn của cô, muốn truyền đạt những gì mà mình gửi gắm trong tiếng đàn đến cho đối phương, cùng đối phương chia sẻ niềm vui nỗi buồn.
Bởi vì, cô biết, Hàn Phong có thể nghe hiểu tiếng đàn của mình.
Vốn dĩ hôm đó cô vừa sáng tác xong một khúc mới, định đến rừng liễu đánh cho Hàn Phong nghe, ai ngờ, đợi nửa ngày mà không thấy Hàn Phong xuất hiện.
Tâm trạng vui vẻ lập tức trở thành buồn bã, thậm chí Liên Linh còn cảm thấy hơi hơi giận, giận đối phương tại sao không đến.
Đợi đến lúc trời dần về chiều, bóng dáng đối phương vẫn không xuất hiện, Liên Linh thất vọng vô cùng, cảm giác giận dữ trong lòng chẳng còn nữa mà thay vào đó là một chút hụt hẫng.
Đây cũng là lần đầu tiên Liên Linh không để tâm vào việc đánh đàn.
Tính cách cô mờ nhạt, nhưng cũng có chút bướng bỉnh nên vẫn cố gắng đợi thêm chút nữa, đợi cho đến khi trời tối hắn, vẫn chẳng thấy Hàn Phong đâu, lúc đó cô mới chịu ôm băng huyền cổ cầm, lặng lẽ rời đi.
Đên đó, về nhà rồi mà Liên Linh không sao ngủ được, cô không biết sao mình lại như vậy.
Hàn Phong đối với cô mà nói chỉ là một người qua đường không quen biết, thời gian vừa qua, cùng lắm chỉ được coi là hơi quen quen mà thôi.
Tại sao chỉ có một ngày hắn không xuất hiện, cô đã để mình thất thái đến vậy. Liên Linh không khỏi tự hỏi mình câu đó.
Kì thực, trong mắt Liên Linh, Hàn Phong chỉ là một người bình thường, nhưng nhiều năm lấy đàn làm bạn, lúc nào cũng chỉ có một mình, với một người thiếu cá tính như cô, sớm đã quen với cuộc sống cô độc.
Nhưng, điều ấy không đủ thể hiện nội tâm cô thích cuộc sống đó. Nếu như không phải hai năm trước gặp nạn, thì giờ này biết đâu Liên Linh vẫn còn là một viên minh châu trong tay Thiên Nguyệt đại đế, hằng ngày có thể vô lo vô nghĩ làm những việc mà mình thích.
Mặc dù bây giờ ngày nào cô cũng có thể đánh đàn, nhưng bên cạnh cô không có ai để cô nói chuyện. Sự xuất hiện của Hàn Phong đối với cô mà nói chính là tia sáng le lói duy nhất trong bóng tối.
Hai người mặc dù chưa từng trao đổi với nhau nhưng trong lòng Liên Linh sớm đã coi đối phương như một một người bạn, chỉ đối phương mới có thể hiểu được hàm ý mà cô muốn biểu đạt trong tiếng đàn.
Hằng ngày, mỗi lần đánh xong một đoạn, cô đều len lén quay sang nhìn thần sắc Hàn Phong.
Phát hiện, Hàn Phong đang nhắm chặt mắt, biểu tình lúc nào cũng có chút trầm lắng.
Mỗi lần như vậy, trong lòng Liên Linh lại thấy vui khôn tả, Hàn Phong giống như tri âm của cô vậy.
Nhưng hôm đó, tri âm đột nhiên biến mất, điều đó khiến cho một người luôn khát khao có bạn như Liên Linh không khỏi phiền não.
Cũng chính vì lí do đó, sáng sớm hôm sau, Liên Linh đã đến rừng liễu, lặng lẽ chờ đợi, hi vọng có thể nhìn thấy Hàn Phong xuấ hiện.
Và vui mừng thay, Hàn Phong quả nhiên xuất hiện thật, đúng hẹn như mọi ngày.
Mọi buồn phiền trong lòng Liên Linh lập tức tan biến, thay vào đó là cảm giác vui mừng khôn xiết.
Có lẽ hôm qua hắn có việc bận! Liên Linh nghĩ vậy.
Sau đó, cô sắp xếp lại tâm tình của mình, lấy bản nhạc mới sớm đã chuẩn bị ra, chầm chậm đàn tấu.
Những cây liễu trong rừng dường như cũng cảm nhận được niềm vui trong lòng cô, phối hợp với tiếng đàn của Liên Linh, không ngừng lắc lư cành lá.
Khúc nhạc vừa dứt, gió trong rừng liễu cũng đột nhiên dừng lại, những cành liễu mềm mại không còn lay động nữa mà trở về trạng thái bình lặng thường ngày.
Tiếng đàn mặc dù đã dứt nhưng trong lòng Hàn Phong vẫn còn nguyên dư âm của nó, nhất thời không thể nào quên được.
Mới chỉ có một ngày, không ngờ cầm nghệ của Liên Linh đã tiến bộ như vậy. Phong cách đánh đàn khác hẳn với những những bản nhạc trước đây của Liên Linh.
Tiếng đàn trước đây của Liên Linh tràn ngập đau thương và cô đơn nhưng vẫn có một tia hi vọng vào cuộc sống.
Nhưng hôm nay, trong khúc nhạc này, Hàn Phong nghe thấy niềm vui và cả một chút chờ đợi.
Hàn Phong không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì với Liên Linh khiến cô có thể thay đổi nhiều đến vậy. Trong lúc hắn còn chưa nghĩ ra thì Liên Linh đã đừng dậy, nhưng lần này cô không ôm luôn băng huyền cổ cầm mà quay sang nhìn Lăng Phong, sau đó bước nhanh về phía hắn.
Lúc này Hàn Phong vừa mới hồi lại thần, bất ngờ phát hiện Liên Linh đang đi về phía mình, nhất thời không biết đối phương định làm gì.
Không đợi cho Hàn Phong hiểu ra, thân ảnh trắng tuyết của Liên Linh đã xuất hiện ngay trước mặt. Hàn Phong chỉ cảm thấy có một mùi hương dìu dịu truyền vào mũi mình, thấm nhập vào tâm thần mình.
Liên Linh đến trước mặt Hàn Phong, không biết tại sao tự nhiên cảm thấy căng thẳng.
Lúc nãy, sau khi đánh xong khúc nhạc, cô đang định giống như mọi khi, quay người bỏ đi. Nhưng không biết tại sao, thần xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bước về phía Hàn Phong.
Có lẽ là vì hôm qua Hàn Phong không đến, khiến tâm thái Liên Linh có chút biến hóa nên mới phát sinh ra tình cảm này.
Bây giờ khi đã thật sự đứng trước mặt Hàn Phong, cô đột nhiên không biết nên nói gì, nhất thời trở nên vô cùng bối rối.
Hàn Phong nhìn thấy một tia bối rối lướt qua trong mắt Liên Linh, suy nghĩ một lúc, chủ động lên tiếng giải vây:
- Có phải là ta làm phiền cô đánh đàn không? Vô cùng xin lỗi, thực sự tiếng đàn của cô quá nho nhã, khiến ta không thể không có chút đắm chìm.
Liên Linh thấy đối phương nói vậy, mắt ánh lên một tia vui sướng, khe khẽ nói:
- Cảm ơn lời khen của ngươi!
Mặc dù chỉ là mấy chữ ngắn ngủi nhưng giọng nói trong trẻo ấy du dương không khác gì tiếng đàn của cô, khiến người ta thấy tâm thần sảng khoái.
Hai người lại nhìn nhâu, không hẹn mà gặp, cùng phì cười, bộ dạng giống như hai người bạn lâu ngày gặp lại.
Đồng thời, Liên Linh cũng có chút kinh ngạc trước tuổi tác của Hàn Phong, nhìn bề ngoài, hình như Hàn Phong hình như cũng chỉ lớn bằng cô, nhưng một thiếu niên sao có thể hiểu được hết những hỉ nộ ái ố trong tiếng đàn của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom