• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngạo Thị Thiên Địa (3 Viewers)

  • Chương 96

Hàn Phong vừa xông vào đã nhìn thấy Liên Linh đang nằm trên giường, may mà ngoài mạng che mặt ra, quần áo trên người vẫn hoàn chỉnh, có vẻ như hắn đã đến kịp lúc.
Nhưng hắn vẫn không sao khống chế nổi cơn giận trong lòng, lúc Đỗ Bằng nhắc đến ba chứ "thứ xấu xí", Hàn Phong nhất thời cảm thấy khó chịu vô cùng, biểu tình cũng lạnh đến cực điểm.
Chỉ thẳng linh tê kiếm trong tay vào mặt Đỗ Bằng, Hàn Phong lạnh lùng nói:
- Hôm nay, cả hai người các ngươi đều phải chết!
Cảm nhận sát khí nồng đậm truyền đến từ người Hàn Phong, Đỗ Bằng lúc này mới phản ứng lại, bản thân hắn chỉ là một kẻ ăn chơi trác tán vô học, đấu khí cũng giống như Trương Tử Lăng, chỉ là cơ bản ngũ phẩm.
Cảm nhận áp lực khí thế tản phát từ người Hàn Phong, sắc mặt Đỗ Bằng lập tức chuyển sang trắng bệch, hoảng hốt nói:
- Thủ vệ đâu? Bên ngoài không phải có thủ vệ canh chừng sao? Hai người bọn chúng đi đâu rồi?
- Để ta đưa ngươi đi gặp bọn chúng!
Hàn Phong nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, linh tê kiếm trong tay phát ta một luồng hàn khí ớn lạnh.
Một giây sau đó Hàn Phong đã đứng trước mặt Đỗ Bằng, trong đôi mắt sợ hãi của Đỗ Bằng, linh tê kiếm đâm thẳng vào tim hắn, kiếm khí mạnh mẽ trong giây lát biến trái tim hắn thành vô vàn mảnh vụn.
Đến lúc chết, Đỗ Bằng cũng không tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Trương Tử Lăng thấy Hàn Phong giết chết Đỗ Bằng dễ dàng như vậy, hai chân mềm nhũn, sợ hãi nhìn Hàn Phong như nhìn một con ma thú.
Lúc này, linh tê kiếm trong tay Hàn Phong vẫn không ngừng nhỏ máu, là máu của Đỗ Bằng.
Trương Tử Lăng sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn có thể phản ứng, vội vàng lùi lại phía sau, hắn tóm chặt lấy Liên Linh, biết bây giờ chỉ có Liên Linh mới giúp hắn giữ được mạng sống này.
Nhưng Hàn Phong đâu để cho hắn có cơ hội làm vậy.
Mặc dù giữa hai người còn cách một khoảng nữa nhưng tốc độ của một cơ bản ngũ phẩm như Trương Tử Lăng sau sánh được với Hàn Phong?
Khoảnh khắc tay Trương Tử Lăng chạm vào gấu áo Liên Linh, hắn cảm thấy thân thể đột nhiên rung mạnh, miệng đồng thời hự một tiếng, xoay người, kết quả mới xoay được nửa vòng mắt đã tối sấm lại, sức lực trong người như bị rút cạn, đổ vật xuống đất, chớp mắt đã thấy đứt hơi.
Vị trí sau lưng hắn lúc nãy, không biết từ lúc nào, Lăng Phong đã thấy xuất hiện ở đó, phong tê kiếm trong tay thấm đẫm máu đỏ.
Thấy hai kẻ trước mặt đều đã chết, Hàn Phong đặt linh tê kiếm sang một bên, chạy nhanh đến bên Liên Linh, vội vàng hỏi:
- Liên Linh, cô không sao chứ?
Liên Linh thấy Hàn Phong lại gần, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, quay đầu sang hướng khác, miệng hét lớn:
- Đừng lại đây! Đừng nhìn ta!
Hàn Phong bị hành động quá khích của Liên Linh làm cho giật mình, vội vàng ôm chặt lấy cô, dịu dàng nói:
- Không sao! Không sao, hai người bọn chúng đều đã chết rồi, không việc gì phải sợ!
- Đừng! Đừng nhìn ta, ta không muốn ngươi nhìn ta!
Liên Linh căn bản không quan tâm Hàn Phong nói gì, vẫn ra sức giãy dụa.
Nhuyễn hương tán mặc dù khiến cô tạm thời mất đi đấu khí nhưng trên người vẫn còn chút sức lực. Thấy cô giãy dụa như vậy, Hàn Phong cũng không dám dùng sức, sợ cô bị thương.
Nhưng, Liên Linh không ngừng giãy dụa, gần như không thể tự khống chế cảm xúc, Hàn Phong cũng không biết làm gì, một tay vòng qua ôm lấy eo Liên Linh, một tay trực tiếp giữ nắm lấy vai cô, giữ chô thân hình cô thẳng lại.
Liên Linh vẫn lắc đầu điên cuồng, gần như sợ Hàn Phong nhìn thấy khuôn mặt mình.
Hàn Phong hiểu tâm trạng của Liên Linh, hiểu chuyện này nếu như không xử lý tốt, sau này sẽ trở thành đả kích rất lớn đối với đối phương, đấy không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
Nghĩ một lúc, Hàn Phong chuyển cánh tay đáng giữ trên vai Liên Linh, trực tiếp ôm lên khuôn mặt mà bản thân hắn cũng không muốn chạm vào.
Khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay đối phương, thân thể Liên Linh bỗng trở nên cứng đờ, mặt ngây ra, hai mắt trợn tròn, mơ màng nhìn Hàn Phong.
Nhìn thấy ánh mắt không có tiêu cự của Liên Linh, Hàn Phong nhất thời có chút xót xa.
Kiếp trước, hắn chỉ đơn thuần thích cầm nghệ của cô, với một tiểu nhân vật như hắn, căn bản không thể tiếp xúc được với Liên Linh, nói gì đến chuyện cùng nhau trò chuyện.
Thời gian gần đây, hai người không ngừng giao lưu, Liên Linh kì thực không biết hắn sỡm đã biết chuyện dung mạo của cô nên thỉnh thoảng trong lúc trò chuyện, ngữ khí lại lộ ra một cảm giác bất lực.
Nhưng từ đó, Hàn Phong có thể cảm nhận được sự kiên cường trong trái tim Liên Linh.
Trừ bản thân Liên Linh, ai có thể hiểu được những gì mà cô đã gặp phải.
Vốn dĩ cao cao tại thượng, thân phận tôn quý Khuynh Thành công chúa, sau một đêm trở thành một kẻ xấu xí bị người đời phỉ nhổ, đành phải bỏ nhà bỏ cửa, bỏ phụ vương mẫu hậu hết lòng thường yêu mình, một mình trốn trong tiểu thành xa xôi này, sống cuộc sống ẩn cư, bên cạnh không có ai ngoài băng huyền cổ cầm, không có lấy một người bạn để trò chuyện.
Phải biết, hai năm trước, Liên Linh mới mười lăm tuổi.
Nên cảm giác mà Liên Linh mang lại cho Hàn Phong là kiên cường lạc quan, cũng chính sự độc lập tự cường của cô thu hút hắn, thậm chí so với cầm nghệ, hắn càng thích tính cách của Liên Linh hơn.
Nhưng, Liên Linh kiên cường trong mắt hắn lúc này hai mắt nhòa lệ, miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
- Đừng! Đừng nhìn ta, ta không muốn ngươi nhìn ta! Ta xấu xí thế này sẽ làm ngươi sợ đấy! Đừng... cầu xin ngươi...
Nhìn Liên Linh đang nức nở trong lòng, Hàn Phong đột nhiên cũng thấy đau lòng theo, cảm giác đó nhanh chóng chuyển sang phẫn nộ.
Mặc dù Đỗ Bằng và Trương Tử Lăng đã chết, nhưng tâm trạng của hắn vẫn chưa cân bằng lại như cũ, Liên Linh vốn đã rất đáng thương, bây giờ lại bị người ta rạch vào vết thương cũ.
Hắn chỉ muốn xé thi thể hai kẻ đê tiện ấy thành nghìn mảnh.
Kìm nén cơn giận trong lòng, Hàn Phong đột nhiên trầm giọng, quát:
- Liên Linh, nhìn ta đây!
Bị Hàn Phong quát, Liên Linh lúc này mới có phản ứng, ánh mắt hồi phục lại một tia trong sáng, nhìn Hàn Phong theo kiểu không biết phải làm gì. Lúc này, Hàn Phong đang nổi giận đùng đùng, Liên Linh chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi.
Nhưng sau đó lập tức nghĩ, không biết có phải vì nhìn thấy diện mạo mình mà hắn mới giận như vậy không, giận vì trước đây ta đã lừa hắn. Quả nhiên ta chỉ nên một mình, không nên ôm bất cứ huyễn tưởng nào hết.
Nghĩ đến đây, Liên Linh càng thêm chua chát.
Lúc này, cô giống như một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, yếu ớt vô cùng.
- Liên Linh, đừng như vậy!
Mắt Hàn Phong tràn ngập sự xót xa, nhìn Liên Linh nói.
- Liên Linh mà ta quen là một cô gái kiên cường độc lập, là một cô gái yêu thích cầm nghệ. Trong mắt ta, cô vô cùng hoàn mỹ, ta căn bản không quan tâm đến diện mạo của cô!
Những lời Hàn Phong nói khiến cơ thể nhỏ bé của Liên Linh không khỏi run rẩy.
- Cô biết không, trước khi quen cô, ta chưa bao giờ được nhìn thấy cô, nhưng ta thích nghe cô đàn, thích nói chuyện cùng cô! Cô phải nhớ, bất luận diện mạo của cô thế nào, cô vẫn là Liên Linh mà ta thích.
Giọng nói của Hàn Phong tràn ngập dịu dàng.
Lúc Hàn Phong nói những lời này, hai mắt Liên Linh dán chặt vào hắn, như muồn tìm kiếm sự thật giả trong ánh mắt đó.
Hàn Phong không sợ phải nhìn thẳng vào mắt cô.
- Ngươi... ngươi thực sự không chê diện mạo của ta chứ?
Liên Linh thì thầm hỏi, nhìn Hàn Phong không chớp mắt.
Thấy Liên Linh như vậy, Hàn Phong khẽ thở dài, chuyện xảy ra hôm nay là một sự đả kích quá lớn đối với cô, không khỏi giơ tay vuốt vuốt má Liên Linh, trầm giọng nói:
- Ngốc, nếu như ta chê cô, ta còn ở đây nói chuyện với cô nữa không.
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác Giả: Cao Thiết
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom