Buổi tối cực kỳ yên tĩnh, Tương Linh cảm nhận được nhiệt độ kèm theo từng lời nói của anh tựa hồ như ảo giác. Cô đặt đầu lên đùi, đáy lòng có chút xao động.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Thanh Khải không để ý tới cô đang trầm mặc. Anh chỉ cho rằng là cô không muốn đáp, im lặng một lát lại nghe được giọng nói của cô truyền tới rất cẩn thận "Ừm".
Lâm Thanh Khải khóe môi trước gợi lên độ cong nhàn nhạt."Ngày mai tan học chờ anh ở cuối cầu thang."
Ngày hôm sau là thứ sáu. Này là ngày đi học cuối cùng trong tuần, vì vậy các bạn học sinh đều vô cùng kích động. Đợi đến hết tiết cuối cùng của buổi chiều, đám bạn đã sớm đứng ngồi không yên. Giáo viên chủ nhiệm lại là người là nói nhiều, cho bài tập về nhà xong lại bắt đầu tổng kết tuần trước rồi lại sắp xếp kế hoạch tuần sau, kéo dài dây dưa không chịu thả người.
Tiếng chuông tan học vang lên một tiếng, lớp bên cạnh ồn ào như vỡ chợ, trên hành lang bắt đầu trở nên ồn ào, bóng người cứ nối tiếp nhau lướt qua.
Tương Linh ngồi ở bên trong vị trí gần cửa sổ, tim đập có phần nhanh.
Suy nghĩ đến việc sắp được gặp Lâm Thanh Khải, liền nhịn không được trở nên căng thẳng. Nhất là tối qua lại... nói chuyện điện thoại cùng với anh rồi lại tự mình làm chuyện đó...
Lúc ấy cảm xúc bị câu dâng lên, bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy xấu hổ không biết nên chết nơi nào thì tốt. Sau đó cô rửa mặt, dùng nước lạnh táp vào mặt để tỉnh táo lại.
Chính mình lộng chính mình, phi thường, không còn mặt mũi. Cũng không biết Lâm Thanh Khải rốt cuộc là người như thế nào mà có thể làm đến bình bình thản thản như thế.
Vành tai cô nóng lên, bạn ngồi cùng bàn lấy cán bút đánh lên cánh tay cô, đè thấp giọng nói: "Bên ngoài!"
Tương Linh ngẩng đầu nhìn, tự động lướt qua tất cả những người đang đi ngoài hành lang kia mà nhìn thẳng vào Lâm Thanh Khải đang nhàn nhạt nhìn cô. Anh dựa lên lan can ngoài phòng học, nghe mấy bạn nam sinh lớp khác đang nói gì đó.
Tóc anh ngắn như là mới vừa cắt, thật sự nhìn lưu loát, nổi bật hẳn so với tất cả những người xung quanh. Anh nhìn Tương Linh, chân mày giương lên, xa xa nháy mắt một cái tặng cô như muốn nói.
Anh, ở đây, chờ, em.
"Lâm Thanh Khải hình như là đang nhìn chúng ta phải không." Bạn ngồi cùng bàn nhìn, nhỏ giọng nói.
Tương Linh nhanh chóng rút tầm mắt về. Tiếp tục nhìn chăm chú trên bục giảng, giáo viên trên bục giảng vẫn đang chăm chú nói, nước miếng văng khắp nơi. Qua hai phút, cô vụng trộm chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài, Lâm Thanh Khải đã dời ánh mắt rồi.
Anh xoay người, đưa lưng về phía cô. Áo sơ mi trắng dài tay, bờ vai rộng rãi mà thẳng tắp.
Ước chừng kéo dài gần nửa giờ, giáo viên mới nói đủ: "Được rồi, cả lớp về nhà đi."
Nháy mắt, cả phòng học liền trở nên ầm ĩ.
Tương Linh bắt đầu chầm chậm bỏ sách vào cặp. Còn một vài thứ không thể nhét, ném vào cặp, rồi lại móc ra, lề mề kéo dài thời gian. Lề mề chào bạn ngồi cùng bàn, lại lề mề đi dọn dẹp vệ sinh phòng học, xung quanh dần dần không còn một ai nữa.
Lâm Thanh Khải bước đôi chân dài tiến vào, thuận chân đá lên cửa lớp.
Anh cũng không đi tới ghế ngồi. Trên vai lười biếng treo túi sách một bên vai, hai tay bỏ vào trong túi quần: "Hoá ra là em đang chờ anh."
Tương Linh đứng lên, định giải thích với anh.
Lâm Thanh Khải cười, thuận thế ngồi lên mép bàn: "Lại đây để cho anh mò mẫn một lát."
"Ở chỗ này?" Tương Linh đỏ mặt.
"Uh"m."
Lâm Thanh Khải không muốn nói thêm gì, kéo cô đến trước người, cánh tay dài duỗi ra, nắm lấy tay cô đặt lên ngực: "Không phải là em muốn tôi sao?"
Bình luận facebook