• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngày Em Đến (1 Viewer)

  • Chương 32

Rời khỏi trung tâm môi giới nhà đất, Trương Tư Ninh lái xe tới Carrefour dạo một vòng, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, định buổi tối về nhà ăn lẩu. Lúc đợi đèn xanh, tâm huyết dâng trào liền nhắn tin hỏi Vệ Cẩm Huyên buổi tối có về nhà ăn cơm không, tin nhắn vừa gửi đi, chưa được bao lâu đã có người gọi tới, là Vệ Cẩm Huyên, khóe miệng Trương Tư Ninh khẽ cong lên, nhưng vờ làm cao không thèm bắt máy ngay mà để rung thêm một lúc, sau đó rì rì như rùa nhấn nút trả lời, giọng biếng nhác ‘alo’.

Vệ Cẩm Huyên ở đầu bên kia trực tiếp hỏi: “Buổi tối muốn ăn cơm với anh sao?”

Trương Tư Ninh cười hứ một tiếng, vốn định nói: “Anh tự kiêu quá đó”, nhưng đến khóe miệng lại thành ra: “Đúng ạ, muốn ăn cơm với anh thì làm sao đây?”

Vệ Cẩm Huyên nghe xong bật cười, nhẹ nhàng nói: “Em đã ra lệnh, anh sao dám không tuân theo.”

Trương Tư Ninh nghe xong vô cùng cao hứng, nhưng cái miệng nũng nịu lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không cần miễn cưỡng, không muốn về cũng không sao, em và thím Tào có thể ăn nhiều hơn một chút.”

Đối với cái miệng lẻo lự nghĩ thế này nói thế khác, tâm miệng bất nhất của cô, Vệ Cẩm Huyên trực tiếp thòng lại ba chữ: “Nhóc lừa đảo.”

Trương Tư Ninh xí một tiếng, thấy đèn đỏ phía trước nhấp nháy mấy cái rồi chuyển sang đèn xanh, cô vừa khởi động lại xe vừa lém lỉnh đối đáp với anh: “Em là nhóc lừa đảo, vậy anh là gì?”

Nhưng anh không tiếp tục trêu cô mà hỏi: “Em đang lái xe?” Anh nghe thấy tiếng còi xe ồn ào.

Trương Tư Ninh ‘dạ’ một tiếng, đang tính nói chuyện cô muốn mua căn biệt thự bên cạnh nhà anh, nhưng Vệ Cẩm Huyên ở bên kia điện thoại đã bảo cô dừng xe lại ven đường trước, Trương Tư Ninh cười thầm trong bụng: “Kỹ thuật lái xe của em không tệ, anh lo gì chứ.”

Vệ Cẩm Huyên thật sự không tin tưởng kỹ thuật lái xe của cô chút nào, trực tiếp nói ba chữ, “Ngoan, nghe lời.” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, nghe vào tai lại có sự dịu dàng khác lạ. Trương Tư Ninh bị ba chữ này của anh dụ dỗ, vô cùng ngoan ngoãn dừng xe lại bên đường.

Đợi cô dừng xe xong, Vệ Cẩm Huyên mới hỏi hiện tại cô đang ở đâu, Trương Tư Ninh nói ra vị trí, anh nói: “Vậy không phải rất gần Bác Lãng sao?” Trương Tư Ninh đáp: “Đúng ạ, em vừa mới đi ngang qua công ty anh mà!” rồi nhân tiện nói luôn chuyện tính mua nhà, Vệ Cẩm Huyên im lặng lắng nghe, đầu tiên là nhíu mày, đợi đến khi nghe cô nói muốn mua căn biệt thự bên cạnh nhà mình, hai hàng chân mày mới giãn ra, khóe mắt cong lên, nhưng không nói gì khác, chỉ trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Tư Ninh, tới đây đón anh tan làm đi.”

“Bây giờ còn chưa đến bốn giờ đó!”

“Hôm nay về sớm.”

Trương Tư Ninh không còn gì để nói, hai má lúm đồng tiền bên khóe miệng ngày càng sâu, nhưng cái miệng lại vờ ghét bỏ: “Anh bảo lão Trịnh đưa về đi, chỗ này của em không quay đầu xe được, phải qua hai giao lộ nữa mới có thể quay lại, rất phiền phức.” Giả vờ dối lòng không chịu nỗi, nhưng khi con gái rơi vào tình yêu có mấy ai không giả vờ giả vịt như vậy chứ.

Vệ Cẩm Huyên liền dụ dỗ: “Ngoan, nghe lời.” Vẫn là ba chữ đó, hiệu quả vẫn không kém đi chút nào, Trương Tư Ninh vội vàng lái xe quay lại một vòng, chạy đi đón người.

Khi Tần Chu nghe ông chủ nhà mình nói sẽ về sớm, liền sửng sốt mở to hai mắt: “Vệ tổng, Trần tiên sinh và Lý tiên sinh vẫn còn đang ở đây, bây giờ ngài rời đi có phải hay không…..không tốt lắm? Đã hẹn trước tối nay cùng ăn cơm, cũng đã đặt chỗ nhà hàng.”

Trần tiên sinh và Lý tiên sinh mà Tần Chu vừa nhắc đến chính là hai tay quản lý cấp cao mà tổng công ty bên Pháp phái qua. Hai người này, một người Hongkong, một người Đài Loan, là phụ tá đắc lực của anh trai cùng cha khác mẹ của Vệ Cẩm Huyên, lần này hai người họ đến Bác Lãng chỉ có một mục đích duy nhất, kiểm toán! Lý do hết sức đầy đủ, họ đưa ra một lá thư nặc danh được đánh máy, nói là có người tố cáo chi nhánh gian lận sổ sách, vì mục đích điều tra làm rõ vấn đề này nên buộc phải tiến hành kiểm toán. Nên sau khi hai người này qua tới đây, bên cạnh dẫn theo bảy tám nhân viên cấp dưới hùng hổ tiến vào công ty, thái độ rất bạo liệt.

Suốt mấy năm nay, Vệ Cẩm Huyên vẫn ở lại trong nước phấn đấu, Bác Lãng có được thành tựu như ngày hôm nay, mặc dù không thể tách khỏi sự hỗ trợ tài chính của công ty mẹ bên Pháp, nhưng nền tảng của nó đều dựa vào Vệ Cẩm Huyên dốc từng chút từng chút sức lực làm ra. Tuy trên danh nghĩa, Bác Lãng là công ty chi nhánh, nhưng thực tế đó chính là tải sản của riêng anh.

Hiện tại Vệ Cẩm Thiệu hấp tấp phái những người này đến, lý do là gì anh rất rõ, không phải do ông già nằm viện, nên hắn nghĩ không ai kiểm soát được, liền muốn đi đường tắt sao?

Đáng tiếc hắn không biết, trong tay anh có con bài chủ chốt, căn bản không sợ chút thủ đoạn nham hiểm này của hắn. Hai người Trần Lý đó, anh có hứng thì tiếp, không có hứng thì cứ để trơ mặt ra đó hóng gió, tựa như lúc này, đương nhiên tình yêu trong lòng anh quan trọng hơn.

“Buổi tối, cậu đưa hai người bọn họ đi tiêu khiển, hóa đơn đưa cho phòng tài chính chi trả.” Vệ Cẩm Huyên mặc áo vest vào, chống gậy rời đi, Tần Chu hoàn hồn: “Vệ tổng, lão Trịnh đi rửa xe còn chưa trở lại, để bây giờ tôi gọi điện cho ông ấy.”

“Không cần, có người tới đón.” Khi nói đến bốn chữ ‘có người tới đón’, khuôn mặt anh hiện ra nụ cười dịu dàng.

Tần Chu ớn lạnh nổi gai, cảm thấy phình to cả đầu, ông chủ quang minh chính đại trốn việc, ném hai gã dây dưa khó chơi kia cho hắn, đúng là cũng quá coi trọng hắn mà. Nhưng hết cách, ai bảo người ta là ông chủ, còn hắn chỉ là cấp dưới chứ.

Ở Bác Lãng, toàn bộ tầng hai mươi bốn là văn phòng của Vệ Cẩm Huyên. Anh không để Tần Chu đi theo, trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc xuống gara tầng hầm, rẽ bên trái khoảng hai mươi bước là một cánh cổng sắt, ngăn cách thang máy chuyên dụng với nhà để xe phía ngoài tạo thành một căn phòng nhỏ khoảng năm mươi mét vuông, bình thường xe của anh sẽ đậu ở đây.

Khoảng mười phút sau, Trương Tư Ninh gọi điện nói đã đến trước cửa công ty, vì trước đây cô thường xuyên tới nơi này giao hoa, nên rất quen thuộc với bảo vệ, không cần đăng ký cũng có thể đi vào. Dựa theo hướng dẫn của Vệ Cẩm Huyên trong điện thoại, đi thẳng lên chỗ anh.

Nhìn thấy anh phía sau cánh cổng sắt, Trương Tư Ninh hỏi: “Sao anh lại đợi ở đây?” Nơi này là góc đông bắc của tòa nhà Bác Lãng, xung quanh có trồng rất nhiều hoa và cây cối phát triển tươi tốt, che phủ nơi này thành một không gian riêng biệt rất khó nhìn thấy.

Vệ Cẩm Huyên đã mở cửa xe ngồi vào trong, nghe cô hỏi, anh vừa cài dây an toàn vừa giải thích. Trương Tư Ninh phát ra âm thanh ngạc nhiên thán phục, tỏ ý làm tổng giám đốc thật tốt!

“Em nói điều này thật vô nghĩa,” Vệ Cẩm Huyên buồn cười: “Giữa ông chủ và nhân viên, một bên là giai cấp lãnh đạo, một bên là giai cấp bị quản chế, vì sao luôn có sự đấu đá nội bộ giữa các nhân viên? Ngoài liên quan đến lợi ích cũng như những vấn đề của cá nhân họ, thì có ai muốn bị người khác trói buộc đâu.”

Trương Tư Ninh trực tiếp khinh khỉnh đáp lại, người này, tùy tiện nói một câu cũng phải tuôn ra chân lý mới chịu, cô muốn chân chó nịnh nọt cũng không nghe ra, quả nhiên là khoảng cách thế hệ mà.

Vệ Cẩm Huyên vuốt mũi cô một cái: “Không chịu học hỏi gì hết.” Lại nhìn thấy hai túi nhựa rất lớn chứa đầy đồ ở ghế sau: “Đi Carrefour hử?” Anh hỏi, trên túi có in logo Carrefour.

Trương Tư Ninh dạ một tiếng: “Từ chỗ môi giới nhà đất về, tiện đường ghé qua luôn, tối nay ăn lẩu, lúc nãy em đã gọi điện cho thím Tào, nói thím ấy lấy sườn trong tủ lạnh ra nấu nước dùng rồi.”

“Lại ăn lẩu?” Vệ Cẩm Huyên không nhịn được trêu cô: “Lại mua rượu vang đỏ tám tệ chín kia sao?”

Trương Tư Ninh liếc mắt xem thường, hừ một tiếng: “Anh, cái người này thật nhàm chán mà.”

Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của cô, rồi trượt dần xuống, chạm vào tai, cổ, quyến luyến lên xuống, miệng khẽ thì thầm: “Nhàm chán sao còn thích anh?” câu hỏi đầy sức chinh phục khiến trái tim người ta hỗn loạn.

Trương Tư Ninh bị anh vuốt ve, gai ốc trên người đều tỉnh dậy, cô khẽ hất vai phải lên muốn đẩy tay anh ra: “Em đang lái xe đó, đừng có động tay động chân.” Hôm nay, cô mặc một chiếc áo len cổ rộng, quàng một chiếc khăn lụa để che phần cổ lộ ra ngoài, xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng như ẩn như hiện. Bàn tay hư hỏng của Vệ Cẩm Huyên được voi đòi tiên cứ sờ tới chạm lui nơi đó, miệng vẫn tiếp tục hỏi tới: “Nói, nhàm chán sao còn thích anh?” Vô cùng quyết tâm không có đáp án tuyệt đối không bỏ qua.

Trương Tư Ninh im lặng liều chết, cô chỉ vô tình nói một câu vậy mà anh cứ truy hỏi không tha, cô đưa tay phải lên khỏi vô lăng vỗ anh một cái: “Không phải anh rất chú ý đến an toàn giao thông sao, hiện tại là đang làm gì đó?”

Vệ Cẩm Huyên chiếm được tiện nghi còn lên mặt: “Tập trung lái xe nào, đặt tay lên vô lăng không được lộn xộn, không được liều lĩnh như vậy.” Nói xong, chậm rãi thu tay về, dù sau cũng đã trộm được chút hương hoa.

Về tới biệt thự, thím Tào đã nhặt rửa xong rau cải để sẵn trong khay, Trương Tư Ninh xách túi đồ vào phòng bếp, lấy mấy món đồ của mình ở bên trong ra, kem đánh răng, sữa tắm, dầu gội, dầu xả còn có cả một hộp mặt nạ dưỡng ẩm.

Vệ Cẩm Huyên lên lầu thay quần áo, đúng lúc ra khỏi phòng thấy Trương Tư Ninh đi từ dưới lầu lên. Nhìn đống đồ đạc trong tay cô, rất thức thời khen tặng một câu: “Da em rất đẹp rồi, không cần đắp mấy thứ này lên đâu.”

Trương Tư Ninh vốn đang tức giận chuyện bị anh chiếm tiện nghi trên xe, nghe thấy anh khen làn da mình đẹp, khóe miệng không nhịn được cong lên như móc câu, nhưng không thèm để ý tới anh mà đi thẳng về phòng. Đáng tiếc bởi vì nhát gan, không dám đóng cửa, nên Vệ Cẩm Huyên chỉ cần đứng ở cửa là có thể thấy ngay cô đang làm gì, hoàn toàn không để sự phớt lờ của cô vào mắt, ngược lại còn rất thích thú.

Đợi ăn cơm chiều xong, Vệ Cẩm Huyên mới thảo luận với Trương Tư Ninh chuyện mua nhà. Lúc này Trương Tư Ninh cũng không làm kiêu nữa, trực tiếp nói anh nghe giá chủ nhà đưa ra, Vệ Cẩm Huyên cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Cũng hợp lý.”

“Giá này, cũng hợp lý?” Trương Tư Ninh líu lưỡi: “Cái này, mỗi mét vuông là bao nhiêu tiền chứ, cho dù tính luôn trang trí nội thất vào cũng mắc quá chừng.”

“Vì em chưa thấy những căn hộ đắt hơn thôi,” Vệ Cẩm Huyên rất điềm tĩnh: “Nếu anh bán căn nhà này, sẽ đưa ra giá cao hơn giá của đối phương mười phần trăm, hiện nay biệt thự ở hoa viên Trung Châu tương đối hút hàng, khu này vị trí tốt, gần ngay trung tâm thương mại, đưa ra cái giá này, có thể thấy đối phương thật sự đang rất cần tiền, nếu không sẽ không có giá này, mua không bị lỗ vốn đâu.”

Trương Tư Ninh nghĩ, rốt cuộc cô đã được thấy căn nhà đắt hơn rồi, đắt hơn mười phần trăm, là hơn bao nhiêu vạn chứ, lại suy nghĩ: “Vậy bây giờ em mua lại, sau đó bán cho người khác, không phải sẽ kiếm được tiền chênh lệch sao?”

Vệ Cẩm Huyên nghe xong liền mỉm cười, khá sâu sa: “Tư Ninh, sao em không thử nghĩ, nếu căn nhà đó tốt như vậy, sao người ta lại không mua, nên biết rằng những căn hộ tốt, chỉ cần lên sàn rao bán nửa giờ đã có thể bán được, giống như căn nhà trước của em nếu không phải anh kịp thời mở miệng, có lẽ bây giờ đã bán xong rồi.”

Trương Tư Ninh nhíu mày: “Ý anh là căn nhà này có vấn đề sao?” lại nghĩ đến khả năng: “Không phải căn nhà đó có ma chứ?”

Vệ Cẩm Huyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Làm sao lại nghĩ theo hướng này rồi!” Còn nói: “Căn nhà chắc không có vấn đề, mà có lẽ vấn đề nằm ở chủ nhà, em đừng nghĩ ngợi làm gì, anh sẽ cho người nghe ngóng một chút, nếu không có vấn đề gì quá lớn, sẽ giúp em mua nó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đợi mãi mới đến ngày cậu chia tay!
  • 棠小糖 Đường Tiểu Đường
Phần 12 END
[ Tokyo Revengers ] _Từ Ngày Em Đến - Phạm Thiên
Yêu Em Đến Ngày Mai
  • 5.00 star(s)
  • Đang cập nhật..
Chương 34
NGÀY EM ĐẾN
  • Tĩnh Phi Tuyết
Chương 103

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom