Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Một ngày bên nhau
Avent vào dự án mới tất cả các bộ phận đều bận rộn, phòng truyền thông là bận nhất khi phải tập trung hết công suất để pr cho dự án mới.
Lam giờ đã không còn phải làm nhiều việc vặt nữa, Phong chuyển cô sang làm bộ phận content và chiến lược, đúng với chuyên ngành viết lách của cô.
Cũng từ hôm ngoại mất, cô không gặp lại anh. Muốn gặp lại anh để nói lời cảm ơn nhưng dường như Phong bận đi công tác liên miên.
Buổi tối thứ 6, làm xong công việc ở rạp chiếu phim, Lam đi bộ dọc theo con đường công viên Lê Thị Riêng. Cô ngồi xuống một ghế đá, yên lặng nhìn lũ trẻ nô đùa trên bãi cỏ.
Gần đây cô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị, những cuộc vui tụ tập bạn bè cô cũng không còn hứng thú. Thi thoảng qua chị Thuận Thy và chú Thành, thời gian còn lại chỉ ở nhà để làm dự án. Thi thoảng cô cũng nhớ đến Phong- hoá ra anh cũng không phải thiếu tình người như cô nghĩ trước khi chưa vào Avenue. Một cảm giác ấm áp thân thuộc len lỏi trong lòng đi nghĩ đến điều đó.
Đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng điện thoại réo rắt vang lên. Là Phong.
“Alo”
“Mua giúp tôi một hộp cháo được không?”
Người bên kia thều thào rồi dập máy.
“Anh...”
Cháo sao? Anh ta bị ốm? Giờ này? 12h đêm cháo sao?
Lam vội vàng dắt xe ra khỏi nhà, qua quán mua hộp cháo, vào 24/7 mua một ít hoa quả, một con gà và thuốc cảm rồi phóng xe đến biệt thự của Phong.
Cửa không khoá, Lam đẩy cửa vào nhà không thấy ai. Cô đi lên lầu, vào phòng ngủ của Phong. Anh nằm trên giường vẫn nguyên quần áo đi làm, mặt đỏ bừng.
Nhìn anh như vậy trong lòng Lam chợt có cảm giác thương xót. Cô lại bên giường đặt tay lên trán anh, sốt cao rồi.
Phong mơ màng mở mắt khẽ cong môi “Em đến rồi?”
Lam gật đầu luồn tay vào gối đỡ Phong dậy. Nhưng anh quá nặng không thể đỡ dậy được.
“Anh cố lên đỡ vai tôi ngồi dậy ăn cháo để còn uống thuốc”
Phong đỡ thành giường ngồi dậy nhìn Lam thều thào.
“Bác người làm xin nghỉ về quê, cho nên...”
“Được rồi, tôi biết rồi anh ăn cháo đi”
Nói đoạn Lam thổi cháo nóng đưa thìa đến bên miệng anh. Phong há miệng nuốt cháo ấm. Hết nửa hộp cháo thần sắc Phong mới đỡ hơn một chút. Anh lắc đầu tỏ ý không ăn nữa.
“Không được, ăn hết để uống thuốc. Ngoan há miệng rồi tôi lấy nước uống thuốc, nha?”
Đang rất mệt mà anh cũng phải bật cười trước sự dỗ dành như trẻ con của cô vậy.
Lam đút cho Phong ăn gần hết bát cháo, lấy thuốc cho anh uống rồi đỡ anh nằm xuống. Phong nằm một lúc lại nóng hầm hập, Lam lại vật lộn cởi áo ngoài của anh rồi giặt khăn ấm lau người cho hạ sốt. Chưa bao giờ thấy cơ thể của đàn ông, vừa cởi áo ra lộ làn da màu đồng và cơ bụng rắn chắc, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác. Lam ơi mày mê trai quá đi à.
Chườm cho anh xong quay đi định xuống phòng bếp. Nhưng vừa đi Phong đã nắm chặt tay cô không thả.
“Đừng đi, ở lại với tôi”
“Tôi xuống bếp nấu cháo”
“Không được, tôi không chịu” Phong thều thào làm nũng như trẻ nhỏ.
Lam đành ngồi xuống bên giường, rút tay cũng không ra, đành để anh nắm chặt. Anh bị sốt nên bàn tay nóng hầm hập nhưng ánh mắt vẫn mơ màng nhìn Lam không rời như thể sợ cô lại bỏ đi.
Lam mỉm cười nhìn anh, có ai ngờ tổng giám đốc Avenue lạnh lùng ít nói lúc ốm lại yếu ớt mè nheo thế này không. Phong rất đẹp trai, gương mặt vuông vắn, đôi chân màu rậm, mũi cao, làn da rám nắng khỏe khoắn. Trong công ty không biết bao cô gái thầm mến mộ anh. Lam cứ ngồi nhìn anh mãi như vậy.
Một lúc sau cô mới xuống lầu luộc gà gỡ lấy xương hầm một nồi cháo nhỏ. Làm xong mọi thứ nhìn đồng hồ đã gần 3 giờ sáng, cô lại vội vàng lên lầu, thay khăn chườm lau người cho anh một lần nữa. Đến hết canh ba, Lam ngủ gục trên giường lúc nào không hay.
Sáng sớm, đầu nhức như búa bổ, phong mở mắt nhìn lên trần nhà. Anh nhớ lại đêm qua, hình như Lam chăm sóc mình, không biết là thật hay mơ. Quay đầu sang mới thấy cô gái nhỏ đang ghé vào bên giường ngủ say.
Phong khẽ cong môi, yên lặng nhìn cô gái đang ngủ. Đôi lông mi dày hình cánh quạt, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi mọng đáng yêu. Bàn tay anh vô thức đưa theo những đường nét trên khuôn mặt cô, rồi chạm nhẹ vào đôi môi hồng mềm mại. Lam cựa quậy mở mắt ra, Phong rụt nhanh tay lại hơi bối rối.
“Anh tỉnh rồi à. Hôm qua anh sốt cao quá”
Lam nhìn nửa thân trên của Phong chỉ đắp hờ tấm khăn mỏng, mặt cô đỏ rực lên, vội vàng luống cuống đi ra ngoài.
“Tôi xuống múc cho anh chén cháo”
“Nhưng tôi không bước xuống giường đi đánh răng được. Chân tay mỏi”
Môi Phong cong lên.
“Anh vịn tường...”
“Giúp thì giúp cho trót”
Lam cắn răng quay lại. Được nửa đường cô chuyển hướng đến tủ quần áo. Mở tủ lấy một cái pijama cho Phong. Đoạn quay mặt đi tay đưa cái áo trước mặt anh.
“Anh mặc vào đi”
“Chẳng phải đêm qua em nhìn rồi sao, mặc cái này làm gì”
Lam trợn mắt “Anh...”
“Tôi đùa chút thôi, tôi tự vịn tường vào phòng tắm được. Tôi xuống nhà bếp ngay em không cần mang lên đâu”
Lam thở phào không quay mặt lại đi thẳng ra cửa.
Phong bỗng tự hỏi body mình có phải tệ lắm không mà cô ấy không có vẻ gì luyến tiếc vậy.
Mùi cháo bốc nghi ngút thơm lừng. Lam đã làm xong hai bát cháo phủ đầy thịt cho hai người.
Phong ngồi xuống bàn ăn, cô đẩy một bát đến trước mặt anh, còn cẩn thận lấy hết xương, xé nhỏ thịt gà, rắc tiêu rắc hành trông thật hấp dẫn.
“Bón cho tôi ăn như hôm qua được không. Tay tôi mỏi không giơ lên được”
“Anh đừng được với đòi tiên, không ăn thì tôi lấy ống hút cho”
Phong cười mỉm yên lặng nhìn cô gái trước mặt đang gặm chân gà.
Lam vừa gặm vừa nhìn Phong. Sao anh ta không ăn? hay là mệt thật. Cô kéo bát cháo về phía mình, trộn hành tiêu rồi sờ bát xem có nóng không. Đoạn xúc một thìa lên thổi thổi rồi đẩy về phía Phong.
“Đây, công tử há miệng ra”
Phong bật cười “Tôi không phải công tử, tôi là đàn ông” nói rồi anh há miệng ăn cháo. Đoạn cầm lấy thìa.
“Thôi không trêu chọc em nữa”
“Cháo em nấu có vị khác ngoài hàng, em bỏ thuốc phiện à?”
Lam đang ăn suýt sặc “Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu. Không ngon sao?”
“Không phải, rất ngon”
“Vậy ăn thêm một bát nữa. Tôi cho thêm đỗ xanh và hành dăm thôi”
Cô nói rồi múc thêm cho anh một chén.
“Ngon lắm, đây là lần đầu tiên tôi thấy cháo ngon, hơn cả cháo đêm qua”
Lam nhoẻn miệng cười “Vì anh mới ốm dậy mất sức và thiếu dinh dưỡng”
Phong nói thầm trong lòng “Không phải như vậy, mà là do em nấu”
Ăn cháo xong, Lam lại vắt một ly nước cam đưa cho Phong.
“Anh uống cái này đi, vitamin C rất tốt cho người mới ốm dậy. Anh có bệnh dạ dày thì từ nay đừng uống nước chanh khi đói nữa”
“Làm sao em biết tôi bị dạ dày” Phong đón lấy cốc nước cam hỏi.
“Hôm trước tôi nghe được vợ... tương lai của anh nói”
Nghe chữ vợ tương lai, vị cam trong miệng Phong đắng chát.
“Em biết nấu cơm chứ, trưa nấu cơm cho tôi ăn đi. Không ăn cháo nữa, làm cả bánh nữa. Tôi muốn ăn”
Lam “!!!”
Anh ta tưởng mình là vua chắc!
“Em không biết những người mới ốm dậy thèm rất nhiều thứ sao?
“Thôi được rồi, nể tình anh ốm tôi chiều nốt một hôm”
Lam nghiến răng ken két, mất toi cả ngày thứ 7 của mình.
Phong đẩy xe, Lam chọn thức ăn và đồ làm bánh. Cô cứ cầm lên lại đặt xuống. Cuối cùng nhìn lại giỏ hàng há miệng ngạc nhiên. Rõ ràng mình mua có một chút mà. Nhìn kỹ tất cả những món hàng cô xem Phong đều cho vào xe hàng.
“Ôi trời ơi anh mua cho cả làng ăn hả”
“Không hết mai lại nấu, tủ lạnh nhà tôi to em lo gì!”
Thật hết nói nổi với tên này.
Hai người tay xách nách mang một đống thức ăn về biệt thự. Phong ngồi trên bàn bếp nhặt rau, nhìn cô gái nhỏ nhanh nhẹn thái thái cắt cắt xào xào rán rán.
Cô ấy nấu gì mà bận rộn thế nhỉ. Phong đến đứng đằng sau Lam. Cô không hề hay biết Phong đang đứng sau lưng mình. Anh cao hơn cô một cái đầu, đứng nhìn xuống thấy cô đang nhào bột, cả người cô có mùi hương dịu nhẹ, không phải mùi nước hoa mà thoảng thoảng rất dễ chịu.
“Làm bánh cho tôi ăn sao”
Lam giật mình “Ôi sếp ơi anh làm tôi giật mình”
“Em dính bột bánh”
Nói rồi anh đưa tay lau vết bột trên má phính của cô. Những ngón tay Phong chạm vào, cả hai người đều đỏ bừng mặt. Lam hơi lùi một chút.
“Trông em chả khác gì con mèo chưa rửa mặt”
Lam luống cuống bỏ lại bột bánh lấy dao để thái rau. Nhưng vừa thái thì “Á, đau”
Phong nhìn sang thấy cô đã cắt vào ngón tay. Tia máu bắt đầu rỉ ra. Anh vội cầm ngón trỏ của cô cho vào miệng mút nhẹ. Cả người Lam run lên nhè nhẹ, cô cố rút tay ra nhưng bị anh nắm chặt lấy. Trái tim như có dòng nước ấm nhẹ nhàng tưới vào, không còn ngượng ngùng nữa mà rất hạnh phúc. Phong cũng vậy, nhìn gương mặt nhỏ của Lam như trái cà chua chín, cảm xúc anh dâng trào mãnh liệt.
Anh cẩn thận đi lấy urgo băng vết đứt lại.
“Đồ ngốc. Phải cẩn thận chứ”
Phong nhìn Lam đứng trước bàn bếp, trong đầu tưởng tượng ra cảnh một gia đình, cô nấu nướng, anh nhặt rau. Cuộc sống yên bình và hạnh phúc.
Lam hua hua chiếc đũa trước mặt Phong “Anh cười gì vậy”
“Uhm không có gì”
Phong đứng lên sắp bát đũa lên bàn ăn. Lam bày đồ ăn ra đĩa. Trông thật bắt mắt. Sườn xào, nem rán, canh chua cá lóc và một đĩa salad rau củ.
Đây đúng là bữa ăn ngon nhất mà Phong được ăn. Bình thường sống một mình anh chủ yếu đi ăn hàng hoặc xào mì cho nhanh. Anh chưa bao giờ được ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng như thế này.
“Ngày hôm nay em có muốn đi đâu chơi không?”
“Đi chơi???”
“Uh, tôi muốn đổi gió, không được sao?”
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Lam, Phong bật cười.
“Tôi khỏi ốm rồi, có bị què đâu. Tôi đang rủ em đi chơi đấy”
Lam suy nghĩ một lúc rồi nói “Tôi không biết chỗ nào hay ho cả. Tôi không thường đi chơi lắm, tôi không thích ồn ào, chỉ thích chỗ nào yên tĩnh hoặc đi ăn món ăn đường phố thôi”.
“Được rồi sáng nay em chiều tôi rồi, chiều tối tôi chiều em hết mực”
Phong nói xong gỡ xương gắp cho Lam một miếng cá. Cô cười díp mắt cho vào miệng ăn ngon lành.
Buổi chiều Phong đưa Lam đến lô đất dự án của Avenue ở ngoại thành. Ở đây vắng vẻ, chưa xây dựng cho nên trở thành một cánh đồng lau mọc trắng xoá rất đẹp.
Lam thích thú đi giữa cánh đồng lau cười thỏa mãn.
“Thích quá, tiếc là tôi không mang máy ảnh, không thì đã chụp một làm một bài báo, rồi mai kia ở đây sẽ trở thành nơi để giới trẻ đến chụp ảnh cho mà xem”
Phong lấy điện thoại ra, nhìn Lam đang ngửa mặt đón ánh mặt trời chụp một cái, cô cầm bông lau phất phơ trước mặt một tấm nữa, cô cười díp mắt một tấm, cô ngồi giữa đám lau, cầm một bông hoa dại...
Lam chơi đùa chán với đám cỏ lau rồi dắt Phong đi đến tất cả những món ăn vặt mà cô thường ăn, những quán ăn vỉa hè đông đúc nhộn nhịp mà Phong chưa bao giờ thử.
Lam châm một miếng dồi sụn nướng đưa cho Phong.
“Anh thử đi, ngon lắm”
Phong chần chừ, anh chưa bao giờ ăn món này.
Lam đưa sát miệng Phong dứ dứ. Anh há miệng cắn một miếng. Vị cũng khác lạ, dai dai béo béo thơm thơm bùi bùi...
Rồi họ lại đi ăn đủ các món ăn vặt đang hot của giới trẻ, gà cay, bạch tuộc nướng, lòng non...cho đến chè heo tắm tiên, tắm bùn.
Lam ngồi trong xe xoa xoa cái bụng “Hôm nay vui quá, tôi căng bụng đây rồi”
Phong cong khoé môi “Em là heo nái hay sao ăn được nhiều vậy”
“Ha ha ha. Vâng tôi có thể ăn cả thế giới mà”
Xe đến dưới sân khu tập thể, Phong mở cửa cho Lam bước xuống.
“Cảm ơn em, hôm nay tôi rất vui”
“Tôi cũng vậy, lâu lắm tôi mới đi chơi trọn vẹn một ngày thế này. Tôi lên nhà đây”
Lam bước vài bước rồi quay đầu lại “Anh nhớ uống thuốc, ăn rồi mới uống nhé. Tôi đã chia từng bữa bỏ riêng từng túi rồi. Anh chỉ việc uống thôi”
“Uhm tôi biết rồi. Em lên nhà đi. Ngủ ngon nhé”
Phong đứng nhìn căn phòng của Lam sáng đèn rồi mới vào ô tô. Anh mở điện thoại, xem lại những bức ảnh chụp chiều nay, khuôn miệng cười tươi hạnh phúc.
Tin nhắn điện thoại đột ngột vang lên “Hôm nay anh đi đâu em sang nhà không gặp”
Ánh mắt anh chuyển sang lạnh băng khi nhìn đến cái tên Diệp Anh.
Phong tắt điện thoại không trả lời tin nhắn. Anh nhắm mắt lại thở dài. Chỉ khi những hình ảnh của Lam hiện lên trong đầu, gân xanh trên trán mới dãn ra.
Lam giờ đã không còn phải làm nhiều việc vặt nữa, Phong chuyển cô sang làm bộ phận content và chiến lược, đúng với chuyên ngành viết lách của cô.
Cũng từ hôm ngoại mất, cô không gặp lại anh. Muốn gặp lại anh để nói lời cảm ơn nhưng dường như Phong bận đi công tác liên miên.
Buổi tối thứ 6, làm xong công việc ở rạp chiếu phim, Lam đi bộ dọc theo con đường công viên Lê Thị Riêng. Cô ngồi xuống một ghế đá, yên lặng nhìn lũ trẻ nô đùa trên bãi cỏ.
Gần đây cô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị, những cuộc vui tụ tập bạn bè cô cũng không còn hứng thú. Thi thoảng qua chị Thuận Thy và chú Thành, thời gian còn lại chỉ ở nhà để làm dự án. Thi thoảng cô cũng nhớ đến Phong- hoá ra anh cũng không phải thiếu tình người như cô nghĩ trước khi chưa vào Avenue. Một cảm giác ấm áp thân thuộc len lỏi trong lòng đi nghĩ đến điều đó.
Đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng điện thoại réo rắt vang lên. Là Phong.
“Alo”
“Mua giúp tôi một hộp cháo được không?”
Người bên kia thều thào rồi dập máy.
“Anh...”
Cháo sao? Anh ta bị ốm? Giờ này? 12h đêm cháo sao?
Lam vội vàng dắt xe ra khỏi nhà, qua quán mua hộp cháo, vào 24/7 mua một ít hoa quả, một con gà và thuốc cảm rồi phóng xe đến biệt thự của Phong.
Cửa không khoá, Lam đẩy cửa vào nhà không thấy ai. Cô đi lên lầu, vào phòng ngủ của Phong. Anh nằm trên giường vẫn nguyên quần áo đi làm, mặt đỏ bừng.
Nhìn anh như vậy trong lòng Lam chợt có cảm giác thương xót. Cô lại bên giường đặt tay lên trán anh, sốt cao rồi.
Phong mơ màng mở mắt khẽ cong môi “Em đến rồi?”
Lam gật đầu luồn tay vào gối đỡ Phong dậy. Nhưng anh quá nặng không thể đỡ dậy được.
“Anh cố lên đỡ vai tôi ngồi dậy ăn cháo để còn uống thuốc”
Phong đỡ thành giường ngồi dậy nhìn Lam thều thào.
“Bác người làm xin nghỉ về quê, cho nên...”
“Được rồi, tôi biết rồi anh ăn cháo đi”
Nói đoạn Lam thổi cháo nóng đưa thìa đến bên miệng anh. Phong há miệng nuốt cháo ấm. Hết nửa hộp cháo thần sắc Phong mới đỡ hơn một chút. Anh lắc đầu tỏ ý không ăn nữa.
“Không được, ăn hết để uống thuốc. Ngoan há miệng rồi tôi lấy nước uống thuốc, nha?”
Đang rất mệt mà anh cũng phải bật cười trước sự dỗ dành như trẻ con của cô vậy.
Lam đút cho Phong ăn gần hết bát cháo, lấy thuốc cho anh uống rồi đỡ anh nằm xuống. Phong nằm một lúc lại nóng hầm hập, Lam lại vật lộn cởi áo ngoài của anh rồi giặt khăn ấm lau người cho hạ sốt. Chưa bao giờ thấy cơ thể của đàn ông, vừa cởi áo ra lộ làn da màu đồng và cơ bụng rắn chắc, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác. Lam ơi mày mê trai quá đi à.
Chườm cho anh xong quay đi định xuống phòng bếp. Nhưng vừa đi Phong đã nắm chặt tay cô không thả.
“Đừng đi, ở lại với tôi”
“Tôi xuống bếp nấu cháo”
“Không được, tôi không chịu” Phong thều thào làm nũng như trẻ nhỏ.
Lam đành ngồi xuống bên giường, rút tay cũng không ra, đành để anh nắm chặt. Anh bị sốt nên bàn tay nóng hầm hập nhưng ánh mắt vẫn mơ màng nhìn Lam không rời như thể sợ cô lại bỏ đi.
Lam mỉm cười nhìn anh, có ai ngờ tổng giám đốc Avenue lạnh lùng ít nói lúc ốm lại yếu ớt mè nheo thế này không. Phong rất đẹp trai, gương mặt vuông vắn, đôi chân màu rậm, mũi cao, làn da rám nắng khỏe khoắn. Trong công ty không biết bao cô gái thầm mến mộ anh. Lam cứ ngồi nhìn anh mãi như vậy.
Một lúc sau cô mới xuống lầu luộc gà gỡ lấy xương hầm một nồi cháo nhỏ. Làm xong mọi thứ nhìn đồng hồ đã gần 3 giờ sáng, cô lại vội vàng lên lầu, thay khăn chườm lau người cho anh một lần nữa. Đến hết canh ba, Lam ngủ gục trên giường lúc nào không hay.
Sáng sớm, đầu nhức như búa bổ, phong mở mắt nhìn lên trần nhà. Anh nhớ lại đêm qua, hình như Lam chăm sóc mình, không biết là thật hay mơ. Quay đầu sang mới thấy cô gái nhỏ đang ghé vào bên giường ngủ say.
Phong khẽ cong môi, yên lặng nhìn cô gái đang ngủ. Đôi lông mi dày hình cánh quạt, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi mọng đáng yêu. Bàn tay anh vô thức đưa theo những đường nét trên khuôn mặt cô, rồi chạm nhẹ vào đôi môi hồng mềm mại. Lam cựa quậy mở mắt ra, Phong rụt nhanh tay lại hơi bối rối.
“Anh tỉnh rồi à. Hôm qua anh sốt cao quá”
Lam nhìn nửa thân trên của Phong chỉ đắp hờ tấm khăn mỏng, mặt cô đỏ rực lên, vội vàng luống cuống đi ra ngoài.
“Tôi xuống múc cho anh chén cháo”
“Nhưng tôi không bước xuống giường đi đánh răng được. Chân tay mỏi”
Môi Phong cong lên.
“Anh vịn tường...”
“Giúp thì giúp cho trót”
Lam cắn răng quay lại. Được nửa đường cô chuyển hướng đến tủ quần áo. Mở tủ lấy một cái pijama cho Phong. Đoạn quay mặt đi tay đưa cái áo trước mặt anh.
“Anh mặc vào đi”
“Chẳng phải đêm qua em nhìn rồi sao, mặc cái này làm gì”
Lam trợn mắt “Anh...”
“Tôi đùa chút thôi, tôi tự vịn tường vào phòng tắm được. Tôi xuống nhà bếp ngay em không cần mang lên đâu”
Lam thở phào không quay mặt lại đi thẳng ra cửa.
Phong bỗng tự hỏi body mình có phải tệ lắm không mà cô ấy không có vẻ gì luyến tiếc vậy.
Mùi cháo bốc nghi ngút thơm lừng. Lam đã làm xong hai bát cháo phủ đầy thịt cho hai người.
Phong ngồi xuống bàn ăn, cô đẩy một bát đến trước mặt anh, còn cẩn thận lấy hết xương, xé nhỏ thịt gà, rắc tiêu rắc hành trông thật hấp dẫn.
“Bón cho tôi ăn như hôm qua được không. Tay tôi mỏi không giơ lên được”
“Anh đừng được với đòi tiên, không ăn thì tôi lấy ống hút cho”
Phong cười mỉm yên lặng nhìn cô gái trước mặt đang gặm chân gà.
Lam vừa gặm vừa nhìn Phong. Sao anh ta không ăn? hay là mệt thật. Cô kéo bát cháo về phía mình, trộn hành tiêu rồi sờ bát xem có nóng không. Đoạn xúc một thìa lên thổi thổi rồi đẩy về phía Phong.
“Đây, công tử há miệng ra”
Phong bật cười “Tôi không phải công tử, tôi là đàn ông” nói rồi anh há miệng ăn cháo. Đoạn cầm lấy thìa.
“Thôi không trêu chọc em nữa”
“Cháo em nấu có vị khác ngoài hàng, em bỏ thuốc phiện à?”
Lam đang ăn suýt sặc “Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu. Không ngon sao?”
“Không phải, rất ngon”
“Vậy ăn thêm một bát nữa. Tôi cho thêm đỗ xanh và hành dăm thôi”
Cô nói rồi múc thêm cho anh một chén.
“Ngon lắm, đây là lần đầu tiên tôi thấy cháo ngon, hơn cả cháo đêm qua”
Lam nhoẻn miệng cười “Vì anh mới ốm dậy mất sức và thiếu dinh dưỡng”
Phong nói thầm trong lòng “Không phải như vậy, mà là do em nấu”
Ăn cháo xong, Lam lại vắt một ly nước cam đưa cho Phong.
“Anh uống cái này đi, vitamin C rất tốt cho người mới ốm dậy. Anh có bệnh dạ dày thì từ nay đừng uống nước chanh khi đói nữa”
“Làm sao em biết tôi bị dạ dày” Phong đón lấy cốc nước cam hỏi.
“Hôm trước tôi nghe được vợ... tương lai của anh nói”
Nghe chữ vợ tương lai, vị cam trong miệng Phong đắng chát.
“Em biết nấu cơm chứ, trưa nấu cơm cho tôi ăn đi. Không ăn cháo nữa, làm cả bánh nữa. Tôi muốn ăn”
Lam “!!!”
Anh ta tưởng mình là vua chắc!
“Em không biết những người mới ốm dậy thèm rất nhiều thứ sao?
“Thôi được rồi, nể tình anh ốm tôi chiều nốt một hôm”
Lam nghiến răng ken két, mất toi cả ngày thứ 7 của mình.
Phong đẩy xe, Lam chọn thức ăn và đồ làm bánh. Cô cứ cầm lên lại đặt xuống. Cuối cùng nhìn lại giỏ hàng há miệng ngạc nhiên. Rõ ràng mình mua có một chút mà. Nhìn kỹ tất cả những món hàng cô xem Phong đều cho vào xe hàng.
“Ôi trời ơi anh mua cho cả làng ăn hả”
“Không hết mai lại nấu, tủ lạnh nhà tôi to em lo gì!”
Thật hết nói nổi với tên này.
Hai người tay xách nách mang một đống thức ăn về biệt thự. Phong ngồi trên bàn bếp nhặt rau, nhìn cô gái nhỏ nhanh nhẹn thái thái cắt cắt xào xào rán rán.
Cô ấy nấu gì mà bận rộn thế nhỉ. Phong đến đứng đằng sau Lam. Cô không hề hay biết Phong đang đứng sau lưng mình. Anh cao hơn cô một cái đầu, đứng nhìn xuống thấy cô đang nhào bột, cả người cô có mùi hương dịu nhẹ, không phải mùi nước hoa mà thoảng thoảng rất dễ chịu.
“Làm bánh cho tôi ăn sao”
Lam giật mình “Ôi sếp ơi anh làm tôi giật mình”
“Em dính bột bánh”
Nói rồi anh đưa tay lau vết bột trên má phính của cô. Những ngón tay Phong chạm vào, cả hai người đều đỏ bừng mặt. Lam hơi lùi một chút.
“Trông em chả khác gì con mèo chưa rửa mặt”
Lam luống cuống bỏ lại bột bánh lấy dao để thái rau. Nhưng vừa thái thì “Á, đau”
Phong nhìn sang thấy cô đã cắt vào ngón tay. Tia máu bắt đầu rỉ ra. Anh vội cầm ngón trỏ của cô cho vào miệng mút nhẹ. Cả người Lam run lên nhè nhẹ, cô cố rút tay ra nhưng bị anh nắm chặt lấy. Trái tim như có dòng nước ấm nhẹ nhàng tưới vào, không còn ngượng ngùng nữa mà rất hạnh phúc. Phong cũng vậy, nhìn gương mặt nhỏ của Lam như trái cà chua chín, cảm xúc anh dâng trào mãnh liệt.
Anh cẩn thận đi lấy urgo băng vết đứt lại.
“Đồ ngốc. Phải cẩn thận chứ”
Phong nhìn Lam đứng trước bàn bếp, trong đầu tưởng tượng ra cảnh một gia đình, cô nấu nướng, anh nhặt rau. Cuộc sống yên bình và hạnh phúc.
Lam hua hua chiếc đũa trước mặt Phong “Anh cười gì vậy”
“Uhm không có gì”
Phong đứng lên sắp bát đũa lên bàn ăn. Lam bày đồ ăn ra đĩa. Trông thật bắt mắt. Sườn xào, nem rán, canh chua cá lóc và một đĩa salad rau củ.
Đây đúng là bữa ăn ngon nhất mà Phong được ăn. Bình thường sống một mình anh chủ yếu đi ăn hàng hoặc xào mì cho nhanh. Anh chưa bao giờ được ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng như thế này.
“Ngày hôm nay em có muốn đi đâu chơi không?”
“Đi chơi???”
“Uh, tôi muốn đổi gió, không được sao?”
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Lam, Phong bật cười.
“Tôi khỏi ốm rồi, có bị què đâu. Tôi đang rủ em đi chơi đấy”
Lam suy nghĩ một lúc rồi nói “Tôi không biết chỗ nào hay ho cả. Tôi không thường đi chơi lắm, tôi không thích ồn ào, chỉ thích chỗ nào yên tĩnh hoặc đi ăn món ăn đường phố thôi”.
“Được rồi sáng nay em chiều tôi rồi, chiều tối tôi chiều em hết mực”
Phong nói xong gỡ xương gắp cho Lam một miếng cá. Cô cười díp mắt cho vào miệng ăn ngon lành.
Buổi chiều Phong đưa Lam đến lô đất dự án của Avenue ở ngoại thành. Ở đây vắng vẻ, chưa xây dựng cho nên trở thành một cánh đồng lau mọc trắng xoá rất đẹp.
Lam thích thú đi giữa cánh đồng lau cười thỏa mãn.
“Thích quá, tiếc là tôi không mang máy ảnh, không thì đã chụp một làm một bài báo, rồi mai kia ở đây sẽ trở thành nơi để giới trẻ đến chụp ảnh cho mà xem”
Phong lấy điện thoại ra, nhìn Lam đang ngửa mặt đón ánh mặt trời chụp một cái, cô cầm bông lau phất phơ trước mặt một tấm nữa, cô cười díp mắt một tấm, cô ngồi giữa đám lau, cầm một bông hoa dại...
Lam chơi đùa chán với đám cỏ lau rồi dắt Phong đi đến tất cả những món ăn vặt mà cô thường ăn, những quán ăn vỉa hè đông đúc nhộn nhịp mà Phong chưa bao giờ thử.
Lam châm một miếng dồi sụn nướng đưa cho Phong.
“Anh thử đi, ngon lắm”
Phong chần chừ, anh chưa bao giờ ăn món này.
Lam đưa sát miệng Phong dứ dứ. Anh há miệng cắn một miếng. Vị cũng khác lạ, dai dai béo béo thơm thơm bùi bùi...
Rồi họ lại đi ăn đủ các món ăn vặt đang hot của giới trẻ, gà cay, bạch tuộc nướng, lòng non...cho đến chè heo tắm tiên, tắm bùn.
Lam ngồi trong xe xoa xoa cái bụng “Hôm nay vui quá, tôi căng bụng đây rồi”
Phong cong khoé môi “Em là heo nái hay sao ăn được nhiều vậy”
“Ha ha ha. Vâng tôi có thể ăn cả thế giới mà”
Xe đến dưới sân khu tập thể, Phong mở cửa cho Lam bước xuống.
“Cảm ơn em, hôm nay tôi rất vui”
“Tôi cũng vậy, lâu lắm tôi mới đi chơi trọn vẹn một ngày thế này. Tôi lên nhà đây”
Lam bước vài bước rồi quay đầu lại “Anh nhớ uống thuốc, ăn rồi mới uống nhé. Tôi đã chia từng bữa bỏ riêng từng túi rồi. Anh chỉ việc uống thôi”
“Uhm tôi biết rồi. Em lên nhà đi. Ngủ ngon nhé”
Phong đứng nhìn căn phòng của Lam sáng đèn rồi mới vào ô tô. Anh mở điện thoại, xem lại những bức ảnh chụp chiều nay, khuôn miệng cười tươi hạnh phúc.
Tin nhắn điện thoại đột ngột vang lên “Hôm nay anh đi đâu em sang nhà không gặp”
Ánh mắt anh chuyển sang lạnh băng khi nhìn đến cái tên Diệp Anh.
Phong tắt điện thoại không trả lời tin nhắn. Anh nhắm mắt lại thở dài. Chỉ khi những hình ảnh của Lam hiện lên trong đầu, gân xanh trên trán mới dãn ra.
Bình luận facebook