Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Edit: Kiều Anh.
Beta: DinhHa.
Tiêu Hà Hà chợt mở mắt ra, nước mắt rơi đầy gò má, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn Tần Trọng Hàn gần trong gang tấc, tâm tư vẫn lẳng lặng ở bên trong ác mộng.
"Gặp ác mộng?" Tần Trọng Tàn âm thanh ôn nhu hiếm thấy.
Trong chớp mắt, lòng chua xót cảm xúc dường như cuộn sóng giống như trời đất bao phủ lên, nước mắt Tiêu Hà Hà lại không kiềm chế được, chảy xuống từng dòng, lần đầu tiên ngay trước mặt Tần Trọng Hàn gào khóc lên.
"Không sao, Hà Hà." Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng an ủi, bàn tay lớn thon dài nhẹ nhàng vỗ ở phía sau lưng Tiêu Hà Hà đang khóc run rẩy, anh không biết cô gặp ác mộng gì, nhưng là anh biết cô bởi vì sao mà gặp ác mộng, bởi vì sao mà không kìm chế được nỗi lòng.
Nước mắt chảy hết, lần nữa vô lực hôn mê ở trong ngực Tần Trọng Hàn, chẳng qua là trước khi ngủ mê, Tiêu Hà Hà đã nắm thật chặt hai tay thon dài của Tần Trọng Hàn, dùng sức nắm chặc, tựa hồ bất luận gặp phải cái gì cũng không đồng ý buông ra.
Nhìn trên mặt mang theo nước mắt còn sót lại, tay phải mình nhưng là nắm chặt Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn lại lần nữa thở dài.
Bất an, ác mộng bóng tối tựa hồ lại phải cuốn tới, Tiêu Hà Hà cau mày vẻ mặt dần dần bất an lo âu, chẳng qua là bị một cái bàn tay thật chặc nắm, rất ấm áp.
"Tiêu Hà Hà, cô có thể, hãy kiên cường cho tôi." Tần Trọng Hàn ở bên tai cô nhẹ giọng mà trầm thấp nói.
Tần Trọng Hàn. Giọng ám mụi mà lãnh khốc này là của Tần Trọng Hàn, Tiêu Hà Hà lại chợt ngồi dậy.
"Không." Tiêu Hà Hà vén chăn lên liền muốn xuống giường.
"Cô đi đâu vậy?" Tần Trọng Hàn nhìn cô buông tay mình ra, khó hiểu, tay trống không trong cảm giác phải có chút trống rỗng: "Tôi đưa cô đi."
Tiêu Hà Hà trong ánh mắt trống rỗng rốt cuộc có một chút sắc thái, nghi hoặc nhìn ngồi ở mép giường, mặt mũi Tần Trọng Hàn ôn hòa như nước, anh mới vừa nói gì?
Không hỏi chuyện gì xảy ra, chẳng qua là giọng rất ôn nhu.
Ngón tay thon dài ấm áp mơn trớn trên mặt của Tiêu Hà Hà, ánh mắt dịu dàng có chút phức tạp, lại không có bất kỳ hung hăng cùng bá đạo: "Muốn đi nơi nào, tôi đưa cô đi."
Tiêu Hà Hà lúc này mới thức tỉnh, nhìn chung quanh bốn phía một lúc, phòng màu trắng, đồ xài trong nhà hai màu trắng đen, ráp trải giường trắng tinh, đây là nơi nào?
"Đây là nhà tôi." Tần Trọng Hàn tựa hồ thấy được nghi hoặc của cô.
"Tôi tại sao lại ở chỗ này?" Cô sững sờ, cô không phải ở công ty sao? Không phải đi gặp Mao tiên sinh sao? Anh ta tên gì a?
"Cô té bất tỉnh." Anh thuật lại sự thật, nhưng trong thanh âm mang vẻ run rẩy: "Tôi chỉ có thể mang cô tới nơi này."
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
"Đã đến giờ tan làm. " Tần Trọng Hàn nói.
"Chúng ta không mở họp?"
"Cô nói sao?"
"Thật xin lỗi." Tiêu Hà Hà đứng lên, nhìn ráp trải giường trắng tinh, suy nghĩ tổng giám đốc có thể thích sạch sẻ, trong lòng ngẩn ra, nghĩ tới điều gì, ánh mắt ảm lại đi: "Tôi làm chậm trễ cuộc họp?"
"Ngày mai lại mở cuộc họp lần nữa." Tần Trọng Hàn nói.
"Tổng giám đốc, xin lỗi." Không một tiếng động xuống giường, Tiêu Hà Hà động tác nhỏ nhẹ đẩy cửa phòng ra, hướng bên ngoài đi ra. Mao tiên sinh là người duy nhất biết tăm tích người đàn ông mang mặt nạ hồ ly, là cơ hội tốt có thể giúp cô tìm con trai, cô phải đi tìm người kia, bất kể như thế nào cũng phải tìm được Mao tiên sinh, nhưng mà cô không biết anh ta tên gì.
Đứa con cô sinh ra đêm hôm đó bị người đàn ông mặt nạ hồ ly ôm đi, từ đó cũng không có gặp qua một lần, trời mới biết năm năm qua, nhiều đêm giữa khuya cô tỉnh mộng, lúc tỉnh dậy khuôn mặt đầy nước mắt.
Chuyện cũ nhắc lại như gió thổi qua, gặp Mao tiên sinh lại cho cô một tia hy vọng, cho dù là hy vọng rất mong manh, cô cũng phải tìm: "Tổng giám đốc, công ty chúng ta có hay không một vị quản lý họ Mao?"
Tần Trọng Hàn nghĩ chẳng qua chỉ gặp mặt người đó cô đã trở nên như vậy, anh trong tiềm thức không hy vọng cô tiếp tục thương tâm nữa: "Không có."
"Thật không có sao?" Tiêu Hà Hà trên mặt nhất thời có chút thất vọng, không, là tuyệt vọng, cô thật giống như loáng thoáng xuôi tai đến nữ nhân viên kia kêu Mao quản lý. Chẳng lẽ cô nghe lầm?
Tin tức tổng giám đốc cùng Tiêu thư kí song song vắng mặt hội nghị, ở ngắn ngủn trong một giờ, nhanh chóng quét qua mỗi một ngốc ngách trong công ty, không nghi ngờ chút nào trở thành tin tức nóng nhất, ban ngày ban mặt, tổng giám đốc lại mang thư kí Tiêu rời đi, nghe phòng quản lí cùng người tổng giám đốc nói, tổng giám đốc ôm thư kí Tiêu rời đi.
"Chẳng lẽ thư kí Tiêu mang thai? " Không biết ai kêu một câu.
"Nếu là thật thì bụng sẽ to lên chứ?"
"Thư kí Tiêu té xỉu, tổng giám đốc ôm đi, không mang thai thì ôm cô ta đi làm gì?"
"..."
Trong lúc nhất thời, tin tức Tiêu Hà Hà mang thai con của tổng giám đốc truyền đi nhanh chóng.
Tiêu Hà Hà từ chối Tần Trọng Hàn đưa cô về, sửa sang lại tâm tình, cô đi đón con trai.
"Mẹ, mẹ lại khóc nữa sao?" Thịnh Thịnh vừa nhìn thấy Tiêu Hà Hà vành mắt sưng đỏ liền kết luận cô lại khóc qua.
"Không có, mẹ không khóc." Tiêu Hà Hà trên mặt mơ hồ thoáng qua bất an. Nhớ mang máng lúc gần đi, Tần Trọng Hàn nói cho cô, chuẩn bị ra nước ngoài công tác ba ngày, cô chẳng qua là nghe lọt được, nhưng là bây giờ nhớ lại, Thịnh Thịnh làm thế nào?
Cô ra nước ngoài công tác Thịnh Thịnh làm thế nào?
"Tại sao vành mắt mẹ lại hồng?"
"Thịnh Thịnh, ông chủ của mẹ để cho mẹ đi công tác, nhưng Thịnh Thịnh lại không người chăm sóc."
"Không liên quan nha, Thịnh Thịnh có thể ở nhà trẻ, có rất nhiều người bạn nhỏ mẹ cùng cha đều không đến thăm bọn họ, chỉ có đến cuối tuần mới đến thăm, mẹ, con cũng có thể như vậy nha."
"Ách!" Tiêu Hà Hà sững sốt một chút, cô làm sao không nhớ ra được có chuyện như thế ở nhà trẻ chứ: "Nhưng con còn nhỏ như vậy."
"Mẹ, con đã trưởng thành, cứ quyết định như vậy, ngày mai chúng ta hãy cùng giáo viên nói, con muốn ở lại trường học. Mẹ, con không muốn khó qua, Thịnh Thịnh là đàn ông nha không sợ, con thích ở lại trong nhà trẻ, có thể có rất nhiều người bạn nhỏ, sau này Thịnh Thịnh ở nội trú cũng tốt lắm."
Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, để cho Tiêu Hà Hà trong đau âm ỉ, cô đang suy nghĩ, nếu như Thịnh Thịnh là con ruột của cô thì tốt biết bao, mặc dù cô đem bé coi là con ruột, cô biết nếu có con ruột cũng chưa chắc thân thiết cùng hiểu chuyện như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mác một phần, giày xé lòng cô đến đau đớn, đau dữ dội, đau nghẹt thở.
"Tới đây. Mẹ cõng con." Tiêu Hà Hà ngồi xổm người xuống."Mẹ... Thịnh Thịnh ở nhà, chờ mẹ đi công tác sẽ trở lại, sau đó tới đón Thịnh Thịnh về."
" Được a. Mẹ đã lâu lắm không cõng Thịnh." Đứa nhỏ lập tức leo lên vai Tiêu Hà Hà: "Mẹ, người lúc nào mới có thể trở về?"
Còn chưa đi, liền không bỏ được mẹ.
"Rất nhanh." Hẳn sẽ rất nhanh, Tiêu Hà Hà nghĩ.
Trên máy bay, khoang hạng nhất.
Tiêu Hà Hà biểu tình rất là dửng dưng, tựa như chuyện hôm qua không có phát sinh qua, cái này làm cho Tần Trọng Hàn ngược lại cảm thấy phải có chút kinh ngạc. Bây giờ cô ngủ, vẫn mặc trang phục bảo thủ, cả người nhìn u tối để cho người buồn rầu.
Bất quá cũng tốt, cô coi như là kiên cường, cái này làm cho anh trong lòng an tâm một phần.
Tiêu Hà Hà, để cho cô làm người phụ nữ của tôi, cũng phải để cho cô gánh vác áp lực người phụ nữ của Tần Trọng Hàn nên gánh, anh hy vọng cô có thể trải qua thử thách này. Bởi vì như vậy, mới có thể trải qua khảo nghiệm.
Suy nghĩ, nhưng không tiếng động mím chặc môi mỏng hơi nâng lên một độ cong đẹp mắt, cho đến khi cánh tay bị Tằng Ly đụng một cái, Tần Trọng Hàn không hiểu cau mày.
Tằng Ly kỳ quái, làm sao ngày hôm qua hai người không đến, hôm nay đi làm lại đột nhiên nói phải đi, lại đi đến Hàn quốc xa xôi: "Hàn, cậu chắc chắn cậu lần này đi công tác không phải chỉ là cao hứng?"
Tần Trọng Hàn quay mặt lại, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tằng Ly, vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn đến anh ta lại muốn chột dạ.
"Hàn, cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Sẽ làm cho tôi cảm thấy cậu yêu tôi." Trêu ghẹo nhạo báng, Tằng Ly nháy nháy mắt, vẫn ung dung nhìn Tần Trọng Hàn.
"Chúng ta ai là tổng giám đốc?" Tần Trọng Hàn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt liếc nhìn Tằng Ly một cái, anh ta cho rằng thiên hạ chưa đủ loạn: "Cô ấy đang ngủ, im miệng."
"Hàn, cậu thật là ôn nhu a." Tằng Ly đè thấp giọng nói, mắt liếc trộm nhìn Tiêu Hà Hà cách đó không xa: "Hà Hà ngủ. Không quan trọng."
"Im miệng."
"Hàn, hai chữ này cũng sắp trở thành câu cửa miệng của cậu. Sợ tôi nói gì sao? Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không nói bậy bạ, sẽ không nói cho Hà Hà cậu đối với cô có tình ý." Tằng Ly cười đùa hí hửng nâng lên môi mỏng, từng tia quỷ dị từ cặp mắt đào hoa trong tràn ra: "Hà Hà ngủ là chân thật nhất, cậu nhìn cô ngủ thật đáng yêu."
Tần Trọng Hàn trên mặt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh giá như vậy quét qua Tằng Ly: "Cậu thật vô sĩ."
"Cậu cũng rất bá đạo." Tằng Ly cãi lại.
Tiêu Hà Hà bị thanh âm hai người đánh thức, vừa mở mắt thấy hai người đàn ông đang nhìn mình, hơi kinh ngạc, lập tức ngồi thẳng: "Tổng giám đốc, Tằng Ly."
"Hà Hà. Chúng tôi đánh thức cô sao?" Tằng Ly cười một chút đều không áy náy: "Đừng ngủ, đến khách sạn rồi ngủ tiếp, nơi này quá không thoải mái, nếu là cô quả thực muốn ngủ, dựa vào trong ngực tôi ngủ một chút đi."
Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm giác được trên mặt ửng đỏ, cô thậm chí cũng không dám ngẩng đầu, chẳng qua là dạ một tiếng: "Tằng Ly, anh đùa giỡn một chút cũng không có gì đáng cười."
"Ha ha, cô thật đáng yêu." Tằng Ly nhìn cô như vậy bộ dáng nghiêm túc, cười to lên, hết sức nghiền ngẫm.
Tần Trọng Hàn tỉnh bơ, nhưng là tròng mắt căng thẳng: "Im miệng, khoang máy bay đều là tiếng cười, có ác tâm hay không?"
Thủ đô Hàn quốc_Seoul.
"Tổng giám đốc, tài liệu đã chuẩn bị xong."
Lần này đi công tác, Tần Trọng Hàn chuẩn bị cùng một công ty Hàn Quốc hợp tác hạng mục mới, dĩ nhiên đối tượng hợp tác là vì Huệ là người trong công ty Hàn Quốc này.
"Ừ." Tần Trọng Hàn gật đầu một cái: "Biết."
Dĩ nhiên bọn họ lần này tới chủ yếu là tham gia một hoạt động thương nghiệp, thật ra thì mục đích chủ yếu của Tần Trọng Hàn là mang Tiêu Hà Hà tới giải sầu một chút, dĩ nhiên giả mượn chuyện công ty, còn mang theo Tằng Ly, chính là sợ cô không chịu đi.
Ngày đó cô khóc thương tâm như vậy, để cho lòng anh cũng mềm nhũn xuống.
"Buổi tối có hoạt động thương nghiệp, cô phải làm bạn gái tôi." Tần Trọng Hàn nhận lấy tài liệu, liếc nhìn Tiêu Hà Hà.
"Tôi cũng phải tham dự sao?" Tiêu Hà Hà nghi ngờ hỏi.
"Đúng."
"Có thể hay không không dự họp?"
"Đây là công việc." Tần Trọng Hàn thanh âm rất lạnh nhạt.
"Chờ một chút sẽ có người đón cô đi tạo hình." Đang nói, quả thật có người tới ấn chuông cửa phòng.
Tần Trọng Hàn đứng lên: "Đi thôi."
Thợ trang điểm tay có kỷ xảo nghề nghiệp, từ phòng thử quần áo đi ra Tiêu Hà Hà để cho Tần Trọng Hàn trong nháy mắt kinh sợ. Lễ phục cắt xén vừa người bó sát lộ vai nhỏ, kết hợp với sợi giây chuyền kim cương đầy sao, để cho cô nhìn khác thường trong sáng mà hấp dẫn.
Trong sáng cùng hấp dẫn, đồng thời ở trên người một nữ nhân giờ thật là rất kỳ quái, nhưng là khác thường, Tiêu Hà Hà liền cho người loại cảm giác này.
Mái tóc dài vén lên thật cao, lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, cũng để cho tai đeo bông tai đá quý hết sức chói mắt.
"Tổng, tổng giám đốc. Như vậy rất không được tự nhiên." Tiêu Hà Hà cũng sắp khóc: "Giày này quá cao, tôi phải mang đế bằng, không được, tôi sẽ không đi được. "
Mới vừa đi một bước, dưới chân run một cái, Tiêu Hà Hà liền chật vật ngã vào trong ngực Tần Trọng Hàn: "A~ "
Beta: DinhHa.
Tiêu Hà Hà chợt mở mắt ra, nước mắt rơi đầy gò má, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn Tần Trọng Hàn gần trong gang tấc, tâm tư vẫn lẳng lặng ở bên trong ác mộng.
"Gặp ác mộng?" Tần Trọng Tàn âm thanh ôn nhu hiếm thấy.
Trong chớp mắt, lòng chua xót cảm xúc dường như cuộn sóng giống như trời đất bao phủ lên, nước mắt Tiêu Hà Hà lại không kiềm chế được, chảy xuống từng dòng, lần đầu tiên ngay trước mặt Tần Trọng Hàn gào khóc lên.
"Không sao, Hà Hà." Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng an ủi, bàn tay lớn thon dài nhẹ nhàng vỗ ở phía sau lưng Tiêu Hà Hà đang khóc run rẩy, anh không biết cô gặp ác mộng gì, nhưng là anh biết cô bởi vì sao mà gặp ác mộng, bởi vì sao mà không kìm chế được nỗi lòng.
Nước mắt chảy hết, lần nữa vô lực hôn mê ở trong ngực Tần Trọng Hàn, chẳng qua là trước khi ngủ mê, Tiêu Hà Hà đã nắm thật chặt hai tay thon dài của Tần Trọng Hàn, dùng sức nắm chặc, tựa hồ bất luận gặp phải cái gì cũng không đồng ý buông ra.
Nhìn trên mặt mang theo nước mắt còn sót lại, tay phải mình nhưng là nắm chặt Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn lại lần nữa thở dài.
Bất an, ác mộng bóng tối tựa hồ lại phải cuốn tới, Tiêu Hà Hà cau mày vẻ mặt dần dần bất an lo âu, chẳng qua là bị một cái bàn tay thật chặc nắm, rất ấm áp.
"Tiêu Hà Hà, cô có thể, hãy kiên cường cho tôi." Tần Trọng Hàn ở bên tai cô nhẹ giọng mà trầm thấp nói.
Tần Trọng Hàn. Giọng ám mụi mà lãnh khốc này là của Tần Trọng Hàn, Tiêu Hà Hà lại chợt ngồi dậy.
"Không." Tiêu Hà Hà vén chăn lên liền muốn xuống giường.
"Cô đi đâu vậy?" Tần Trọng Hàn nhìn cô buông tay mình ra, khó hiểu, tay trống không trong cảm giác phải có chút trống rỗng: "Tôi đưa cô đi."
Tiêu Hà Hà trong ánh mắt trống rỗng rốt cuộc có một chút sắc thái, nghi hoặc nhìn ngồi ở mép giường, mặt mũi Tần Trọng Hàn ôn hòa như nước, anh mới vừa nói gì?
Không hỏi chuyện gì xảy ra, chẳng qua là giọng rất ôn nhu.
Ngón tay thon dài ấm áp mơn trớn trên mặt của Tiêu Hà Hà, ánh mắt dịu dàng có chút phức tạp, lại không có bất kỳ hung hăng cùng bá đạo: "Muốn đi nơi nào, tôi đưa cô đi."
Tiêu Hà Hà lúc này mới thức tỉnh, nhìn chung quanh bốn phía một lúc, phòng màu trắng, đồ xài trong nhà hai màu trắng đen, ráp trải giường trắng tinh, đây là nơi nào?
"Đây là nhà tôi." Tần Trọng Hàn tựa hồ thấy được nghi hoặc của cô.
"Tôi tại sao lại ở chỗ này?" Cô sững sờ, cô không phải ở công ty sao? Không phải đi gặp Mao tiên sinh sao? Anh ta tên gì a?
"Cô té bất tỉnh." Anh thuật lại sự thật, nhưng trong thanh âm mang vẻ run rẩy: "Tôi chỉ có thể mang cô tới nơi này."
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
"Đã đến giờ tan làm. " Tần Trọng Hàn nói.
"Chúng ta không mở họp?"
"Cô nói sao?"
"Thật xin lỗi." Tiêu Hà Hà đứng lên, nhìn ráp trải giường trắng tinh, suy nghĩ tổng giám đốc có thể thích sạch sẻ, trong lòng ngẩn ra, nghĩ tới điều gì, ánh mắt ảm lại đi: "Tôi làm chậm trễ cuộc họp?"
"Ngày mai lại mở cuộc họp lần nữa." Tần Trọng Hàn nói.
"Tổng giám đốc, xin lỗi." Không một tiếng động xuống giường, Tiêu Hà Hà động tác nhỏ nhẹ đẩy cửa phòng ra, hướng bên ngoài đi ra. Mao tiên sinh là người duy nhất biết tăm tích người đàn ông mang mặt nạ hồ ly, là cơ hội tốt có thể giúp cô tìm con trai, cô phải đi tìm người kia, bất kể như thế nào cũng phải tìm được Mao tiên sinh, nhưng mà cô không biết anh ta tên gì.
Đứa con cô sinh ra đêm hôm đó bị người đàn ông mặt nạ hồ ly ôm đi, từ đó cũng không có gặp qua một lần, trời mới biết năm năm qua, nhiều đêm giữa khuya cô tỉnh mộng, lúc tỉnh dậy khuôn mặt đầy nước mắt.
Chuyện cũ nhắc lại như gió thổi qua, gặp Mao tiên sinh lại cho cô một tia hy vọng, cho dù là hy vọng rất mong manh, cô cũng phải tìm: "Tổng giám đốc, công ty chúng ta có hay không một vị quản lý họ Mao?"
Tần Trọng Hàn nghĩ chẳng qua chỉ gặp mặt người đó cô đã trở nên như vậy, anh trong tiềm thức không hy vọng cô tiếp tục thương tâm nữa: "Không có."
"Thật không có sao?" Tiêu Hà Hà trên mặt nhất thời có chút thất vọng, không, là tuyệt vọng, cô thật giống như loáng thoáng xuôi tai đến nữ nhân viên kia kêu Mao quản lý. Chẳng lẽ cô nghe lầm?
Tin tức tổng giám đốc cùng Tiêu thư kí song song vắng mặt hội nghị, ở ngắn ngủn trong một giờ, nhanh chóng quét qua mỗi một ngốc ngách trong công ty, không nghi ngờ chút nào trở thành tin tức nóng nhất, ban ngày ban mặt, tổng giám đốc lại mang thư kí Tiêu rời đi, nghe phòng quản lí cùng người tổng giám đốc nói, tổng giám đốc ôm thư kí Tiêu rời đi.
"Chẳng lẽ thư kí Tiêu mang thai? " Không biết ai kêu một câu.
"Nếu là thật thì bụng sẽ to lên chứ?"
"Thư kí Tiêu té xỉu, tổng giám đốc ôm đi, không mang thai thì ôm cô ta đi làm gì?"
"..."
Trong lúc nhất thời, tin tức Tiêu Hà Hà mang thai con của tổng giám đốc truyền đi nhanh chóng.
Tiêu Hà Hà từ chối Tần Trọng Hàn đưa cô về, sửa sang lại tâm tình, cô đi đón con trai.
"Mẹ, mẹ lại khóc nữa sao?" Thịnh Thịnh vừa nhìn thấy Tiêu Hà Hà vành mắt sưng đỏ liền kết luận cô lại khóc qua.
"Không có, mẹ không khóc." Tiêu Hà Hà trên mặt mơ hồ thoáng qua bất an. Nhớ mang máng lúc gần đi, Tần Trọng Hàn nói cho cô, chuẩn bị ra nước ngoài công tác ba ngày, cô chẳng qua là nghe lọt được, nhưng là bây giờ nhớ lại, Thịnh Thịnh làm thế nào?
Cô ra nước ngoài công tác Thịnh Thịnh làm thế nào?
"Tại sao vành mắt mẹ lại hồng?"
"Thịnh Thịnh, ông chủ của mẹ để cho mẹ đi công tác, nhưng Thịnh Thịnh lại không người chăm sóc."
"Không liên quan nha, Thịnh Thịnh có thể ở nhà trẻ, có rất nhiều người bạn nhỏ mẹ cùng cha đều không đến thăm bọn họ, chỉ có đến cuối tuần mới đến thăm, mẹ, con cũng có thể như vậy nha."
"Ách!" Tiêu Hà Hà sững sốt một chút, cô làm sao không nhớ ra được có chuyện như thế ở nhà trẻ chứ: "Nhưng con còn nhỏ như vậy."
"Mẹ, con đã trưởng thành, cứ quyết định như vậy, ngày mai chúng ta hãy cùng giáo viên nói, con muốn ở lại trường học. Mẹ, con không muốn khó qua, Thịnh Thịnh là đàn ông nha không sợ, con thích ở lại trong nhà trẻ, có thể có rất nhiều người bạn nhỏ, sau này Thịnh Thịnh ở nội trú cũng tốt lắm."
Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, để cho Tiêu Hà Hà trong đau âm ỉ, cô đang suy nghĩ, nếu như Thịnh Thịnh là con ruột của cô thì tốt biết bao, mặc dù cô đem bé coi là con ruột, cô biết nếu có con ruột cũng chưa chắc thân thiết cùng hiểu chuyện như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mác một phần, giày xé lòng cô đến đau đớn, đau dữ dội, đau nghẹt thở.
"Tới đây. Mẹ cõng con." Tiêu Hà Hà ngồi xổm người xuống."Mẹ... Thịnh Thịnh ở nhà, chờ mẹ đi công tác sẽ trở lại, sau đó tới đón Thịnh Thịnh về."
" Được a. Mẹ đã lâu lắm không cõng Thịnh." Đứa nhỏ lập tức leo lên vai Tiêu Hà Hà: "Mẹ, người lúc nào mới có thể trở về?"
Còn chưa đi, liền không bỏ được mẹ.
"Rất nhanh." Hẳn sẽ rất nhanh, Tiêu Hà Hà nghĩ.
Trên máy bay, khoang hạng nhất.
Tiêu Hà Hà biểu tình rất là dửng dưng, tựa như chuyện hôm qua không có phát sinh qua, cái này làm cho Tần Trọng Hàn ngược lại cảm thấy phải có chút kinh ngạc. Bây giờ cô ngủ, vẫn mặc trang phục bảo thủ, cả người nhìn u tối để cho người buồn rầu.
Bất quá cũng tốt, cô coi như là kiên cường, cái này làm cho anh trong lòng an tâm một phần.
Tiêu Hà Hà, để cho cô làm người phụ nữ của tôi, cũng phải để cho cô gánh vác áp lực người phụ nữ của Tần Trọng Hàn nên gánh, anh hy vọng cô có thể trải qua thử thách này. Bởi vì như vậy, mới có thể trải qua khảo nghiệm.
Suy nghĩ, nhưng không tiếng động mím chặc môi mỏng hơi nâng lên một độ cong đẹp mắt, cho đến khi cánh tay bị Tằng Ly đụng một cái, Tần Trọng Hàn không hiểu cau mày.
Tằng Ly kỳ quái, làm sao ngày hôm qua hai người không đến, hôm nay đi làm lại đột nhiên nói phải đi, lại đi đến Hàn quốc xa xôi: "Hàn, cậu chắc chắn cậu lần này đi công tác không phải chỉ là cao hứng?"
Tần Trọng Hàn quay mặt lại, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tằng Ly, vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn đến anh ta lại muốn chột dạ.
"Hàn, cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Sẽ làm cho tôi cảm thấy cậu yêu tôi." Trêu ghẹo nhạo báng, Tằng Ly nháy nháy mắt, vẫn ung dung nhìn Tần Trọng Hàn.
"Chúng ta ai là tổng giám đốc?" Tần Trọng Hàn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt liếc nhìn Tằng Ly một cái, anh ta cho rằng thiên hạ chưa đủ loạn: "Cô ấy đang ngủ, im miệng."
"Hàn, cậu thật là ôn nhu a." Tằng Ly đè thấp giọng nói, mắt liếc trộm nhìn Tiêu Hà Hà cách đó không xa: "Hà Hà ngủ. Không quan trọng."
"Im miệng."
"Hàn, hai chữ này cũng sắp trở thành câu cửa miệng của cậu. Sợ tôi nói gì sao? Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không nói bậy bạ, sẽ không nói cho Hà Hà cậu đối với cô có tình ý." Tằng Ly cười đùa hí hửng nâng lên môi mỏng, từng tia quỷ dị từ cặp mắt đào hoa trong tràn ra: "Hà Hà ngủ là chân thật nhất, cậu nhìn cô ngủ thật đáng yêu."
Tần Trọng Hàn trên mặt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh giá như vậy quét qua Tằng Ly: "Cậu thật vô sĩ."
"Cậu cũng rất bá đạo." Tằng Ly cãi lại.
Tiêu Hà Hà bị thanh âm hai người đánh thức, vừa mở mắt thấy hai người đàn ông đang nhìn mình, hơi kinh ngạc, lập tức ngồi thẳng: "Tổng giám đốc, Tằng Ly."
"Hà Hà. Chúng tôi đánh thức cô sao?" Tằng Ly cười một chút đều không áy náy: "Đừng ngủ, đến khách sạn rồi ngủ tiếp, nơi này quá không thoải mái, nếu là cô quả thực muốn ngủ, dựa vào trong ngực tôi ngủ một chút đi."
Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm giác được trên mặt ửng đỏ, cô thậm chí cũng không dám ngẩng đầu, chẳng qua là dạ một tiếng: "Tằng Ly, anh đùa giỡn một chút cũng không có gì đáng cười."
"Ha ha, cô thật đáng yêu." Tằng Ly nhìn cô như vậy bộ dáng nghiêm túc, cười to lên, hết sức nghiền ngẫm.
Tần Trọng Hàn tỉnh bơ, nhưng là tròng mắt căng thẳng: "Im miệng, khoang máy bay đều là tiếng cười, có ác tâm hay không?"
Thủ đô Hàn quốc_Seoul.
"Tổng giám đốc, tài liệu đã chuẩn bị xong."
Lần này đi công tác, Tần Trọng Hàn chuẩn bị cùng một công ty Hàn Quốc hợp tác hạng mục mới, dĩ nhiên đối tượng hợp tác là vì Huệ là người trong công ty Hàn Quốc này.
"Ừ." Tần Trọng Hàn gật đầu một cái: "Biết."
Dĩ nhiên bọn họ lần này tới chủ yếu là tham gia một hoạt động thương nghiệp, thật ra thì mục đích chủ yếu của Tần Trọng Hàn là mang Tiêu Hà Hà tới giải sầu một chút, dĩ nhiên giả mượn chuyện công ty, còn mang theo Tằng Ly, chính là sợ cô không chịu đi.
Ngày đó cô khóc thương tâm như vậy, để cho lòng anh cũng mềm nhũn xuống.
"Buổi tối có hoạt động thương nghiệp, cô phải làm bạn gái tôi." Tần Trọng Hàn nhận lấy tài liệu, liếc nhìn Tiêu Hà Hà.
"Tôi cũng phải tham dự sao?" Tiêu Hà Hà nghi ngờ hỏi.
"Đúng."
"Có thể hay không không dự họp?"
"Đây là công việc." Tần Trọng Hàn thanh âm rất lạnh nhạt.
"Chờ một chút sẽ có người đón cô đi tạo hình." Đang nói, quả thật có người tới ấn chuông cửa phòng.
Tần Trọng Hàn đứng lên: "Đi thôi."
Thợ trang điểm tay có kỷ xảo nghề nghiệp, từ phòng thử quần áo đi ra Tiêu Hà Hà để cho Tần Trọng Hàn trong nháy mắt kinh sợ. Lễ phục cắt xén vừa người bó sát lộ vai nhỏ, kết hợp với sợi giây chuyền kim cương đầy sao, để cho cô nhìn khác thường trong sáng mà hấp dẫn.
Trong sáng cùng hấp dẫn, đồng thời ở trên người một nữ nhân giờ thật là rất kỳ quái, nhưng là khác thường, Tiêu Hà Hà liền cho người loại cảm giác này.
Mái tóc dài vén lên thật cao, lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, cũng để cho tai đeo bông tai đá quý hết sức chói mắt.
"Tổng, tổng giám đốc. Như vậy rất không được tự nhiên." Tiêu Hà Hà cũng sắp khóc: "Giày này quá cao, tôi phải mang đế bằng, không được, tôi sẽ không đi được. "
Mới vừa đi một bước, dưới chân run một cái, Tiêu Hà Hà liền chật vật ngã vào trong ngực Tần Trọng Hàn: "A~ "
Bình luận facebook