Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Thể lực Trình Kiến xưa nay vốn yếu, mới đi lên đi xuống hai tầng cô đã thở hồng hộc. Cô về phòng đóng cửa lại, tựa lưng lên cửa, nhìn xoáy vào phòng tắm, xác nhận Hứa Úy hãy còn chưa ra.
Rốt cuộc anh đang làm gì? Hình như tắm hơi lâu so với bình thường thì phải?
Suy nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, Trình Kiến đã lập tức gạt phăng nó đi, quay lưng về phía phòng tắm, cầm ống thuốc kích dục thử nghiệm hạng nặng lên uống một hơi cạn sạch. Cô ném cái ống vào thùng rác, vừa điều hòa nhịp thở vừa nhìn chằm chằm vào cái ống rỗng.
Tới nước này rồi thì thể nào cũng ngủ được Hứa Úy cho coi.
Thuốc thông thường không thể phát huy tác dụng nhanh như vậy, nhưng hàng của phòng thí nghiệm cực kỳ chất lượng, Trình Kiến cảm thấy cơn nóng kéo đến sau khi vừa chạy thục mạng chẳng những không thuyên giảm mà còn tăng thêm. Máu trong huyết quản như chảy ngược, cô nóng như thiêu đốt, cơn choáng váng ùa đến, da thịt khi lạnh khi nóng.
Trình Kiến gắng lê đôi chân sắp nhũn ra đến trước gương, nới lỏng cổ áo, lướt mắt qua mặt gương, cô thấy hai má mình đỏ lựng, đến cổ và trước ngực cũng đỏ rực như say rượu.
Cái nóng lan nhanh xuống bụng và xương cụt, rồi dồn cả xuống giữa hai chân, Trình Kiến bước được hai bước thì chống tay lên sofa khuỵu xuống sàn. Cô thấy thời gian như chậm lại, chưa ai chạm vào mà cơ thể đã thoáng có cảm giác tê tê thoải mái.
Loại thuốc kích dục này… mạnh đến thế cơ à?
Trình Kiến cắn đốt ngón tay, muốn dằn tiếng thở dốc ngọt ngào vô thức phát ra từ họng xuống, rõ ràng cô không hề muốn kêu như vậy, cô chỉ đang thấy khó thở thôi mà…
Cô nằm bên mép sofa, cả người nóng như lửa, mình mẩy như có vô vàn con kiến bò qua, vừa tê vừa ngứa, gãi thế nào cũng không thỏa.
Mà cái ngứa liên miên không dứt ấy đến từ bên dưới…
Hai đùi cô vô thức cạ vào nhau, quần áo bị chính cô kéo phanh ra lúc này đang vắt vẻo nơi khuỷu tay, đôi gò bồng đảo tròn đầy mềm mại ép vào nhau, hình thành rãnh ngực sâu hun hút.
Trình Kiến chống một tay lên sofa, tay kia lần đến giữa hai chân, không ngừng vuốt ve xoa nắn, cô tụt quần lót xuống, dò vào tận cùng, bật rên như con thú nhỏ, ngón trỏ và ngón giữa đưa đẩy liên hồi, mang theo dịch nhờn ướt át.
Cô ngửi được trong không khí mùi hương ngọt ngấy nồng nàn đến từ bên dưới, như một đứa trẻ nghịch ngợm đang gắng kéo người khác vào một đống kem dính nhớp, khiến cô cảm tưởng như mình đã biến thành miếng sữa đông tỏa mùi kích dục mãnh liệt. Cảm giác với pheromone cứ như cái mũi bị nghẹt từ khi sinh ra đến giờ cuối cùng cũng thông thoáng.
Trình Kiến thậm chí còn chẳng thể bám được mép sofa, cô đau đớn trượt xuống, nằm co quắp dưới sàn, tay đưa ráo riết như muốn đâm thủng cô bé trơn ướt.
Khó chịu quá, phía dưới như hóa thành một con mãnh thú mất kiểm soát, ham muốn sinh lý xa lạ này đảo lộn tâm trí Trình Kiến chỉ trong nháy mắt, khiến cô không tài nào nghĩ được gì. Cô thậm chí còn chẳng nói nên lời, chỉ biết rên rỉ, mặc cho nước bọt chảy ra, cô nhíu chặt mày thút thít, muốn, muốn quá.
Nếu lúc này không được làm tình, cô chắc chắn sẽ chết.
Trong phút mơ hồ, một mùi mát lạnh xen lẫn hương thép xộc vào mũi Trình Kiến, có thể chém đứt cô, hoàn toàn áp chế cô, chỉ mình mùi ấy mới có thể xoa dịu con tim đang cồn cào của cô.
Cô chống tay gượng đứng lên, đi đến trước phòng tắm, mở cửa rồi ngã thẳng vào trong. Nước lạnh hắt lên người cô, như thép nóng đột ngột nguội lạnh kêu xì xèo.
Hứa Úy đứng dưới vòi sen, tóc vuốt ngược về sau, tám múi cơ bụng hoàn hảo thẳng tắp, dưới lớp lông mu là một vật đã hoàn toàn cương cứng, tay anh đang nắm chặt lấy nó. Ngoái lại thấy Trình Kiến đỏ ửng, quần áo xộc xệch, anh kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trình Kiến chẳng buồn để ý đến bộ độ ngủ đã ướt sũng nước lạnh, cô gian nan vịn tường đứng dậy, bước được hai bước thì ngã nhào vào Hứa Úy, ghì lấy cổ anh, ép môi anh vào môi mình. Cô thở dồn dập, đồng thời còn tỏa ra mùi ngọt ngào đầy mê hoặc, như hương sữa trong lành, xấu xa thổi bùng lên ham muốn trong con người ta.
Hứa Úy bóp mặt Trình Kiến đẩy cô ra, nhưng cô nhanh chóng kéo tay anh xuống sán lại, hôn anh gấp gáp như đang liếm anh, tay kia nắm vật cứng của anh, cọ xát nó giữa hai chân mình.
“Em sẵn sàng rồi…” Cô vội vã đến mức nức nở, nghẹn ngào nằn nì: “Anh mau đ*t em đi…”
Hành thân của anh bị cô nắm lấy, cạ qua cạ lại nơi cửa mình nhớp nháp, có thể cảm nhận được nơi đó đã ướt sũng.
Cô động dục.
Là kiểu động dục hoàn toàn đánh mất kiểm soát của omega.
Lần đầu tiên Trình Kiến tiết ra pheromone ngọt ngào để cám dỗ người khác làm tình với mình và làm mình mang thai, chỉ có hai cách để cô trải qua thời kì này thật thoải mái: một là tiêm thuốc ức chế cho cô, hai là lên giường với cô trong ít nhất năm ngày.
Không một alpha nào có thể dễ dàng cưỡng lại sự cám dỗ của omega trong kỳ động dục, hơn nữa còn là kỳ động dục đến bất ngờ do cô cưỡng chế thúc đẩy vì muốn được đánh dấu.
Hứa Úy không đẩy Trình Kiến ra nữa mà tắt vòi sen, đè cô lên tường, đáp lại nụ hôn của cô, xoa nắn bầu ngực cô, chủ động đưa đẩy dương v*t qua lại giữa hai chân cô.
Trình Kiến ngứa không chịu được, nâng một chân quắp vào người anh, Hứa Úy tiện tay giữ chân cô, cạ quy đầu vào khe thịt ướt át của cô để bôi trơn, sau đó tiến thẳng vào trong cô.
Từ lúc trao môi hôn cho đến lúc anh hoàn toàn chiếm trọn cô, cả quá trình còn chẳng quá hai phút, thành thạo như thể anh đã luyện tập vô số lần trong tưởng tượng, đã chờ đợi giây phút này từ lâu.
Vật ấy quá thô dài, Hứa Úy đưa thẳng vào như thế khiến Trình Kiến không khỏi bấu chặt vai anh, chất bôi trơn và sức chịu đựng khi động dục giúp cô không bị rách. Cô vuột tiếng rên rỉ, mơ hồ nghe thấy tiếng hổn hển khó nhọc của chàng alpha trước mặt khi anh đang đẩy hông giã cô từng hồi. Lưng cô liên tục va vào bức tường lạnh lẽo, cơ thể căng trướng tê dại khi anh mãnh liệt ra vào, cảm giác ngứa ngáy chưa từng có khiến cô thở gấp, và cảm giác gần gũi không một kẽ hở giữa hai cơ thể xoa dịu tâm trí cô.
Tốc độ ra vào dưới thân có phần quá sức với Trịnh Kiến, chân cô trụ trên mặt sàn nhũn ra, phải nhờ Hứa Úy giữ khoeo chân mới miễn cưỡng treo được trên người anh.
“Ưm… Hứa Úy.”
“Đau à?”
Đau ư?
Trình Kiến chẳng những không đau, mà cảm giác không ngừng được anh lấp đầy còn làm cô sung sướng đến mức đầu ngón tay cũng đang run rẩy… Cô chỉ đơn thuần muốn gọi tên anh khi cơ thể mình đang được đánh dấu sâu đậm.
Trình Kiến hơi ngước mắt, đuôi mắt cô đỏ bừng vì khoái cảm, cả người toát lên vẻ đẹp bị xâm phạm mà chẳng có sức chống cự. Dưới sự chi phối của khoái cảm, cô thở hổn hển, gọi tên Hứa Úy liên miên, âm đ*o xoắn chặt vật cứng của anh, dịch nhờn bắn tung tóe.
Một khi ham muốn được thỏa mãn, pheromone của omega sẽ trở nên phóng đãng tột độ, tỏa hương đào sa đọa thoang thoảng. Trình Kiến lúc này đã là một mỹ nhân chín muồi, nhưng pheromone vẫn cho người ta cảm giác thơ ngây non nớt.
Hứa Úy bóp mạnh mông cô, thốc vào ngày một dữ dội, như muốn đưa tất thảy mình vào trong cô, quy đầu đã mấy lần xông vào trong khoang sinh sản.
Trình Kiến đã hoàn toàn nhũn ra, chẳng còn sức đâu để chống cự, cô chỉ có thể chịu đựng cơn nhức nơi bụng dưới khi anh đâm vào, cùng lắm là nghẹn ngào mấy tiếng, oán trách việc anh cứ thúc vào sâu trong mình.
Thời gian như ngừng trôi, cô bị vần vò lâu tới nỗi thân mình cũng đã khô cong, mồ hôi ấm áp trên người anh chảy xuống ngực và đùi cô. Đùi trong dính đầy tinh dịch tràn ra từ bên trong, cô bị bắn vào khoang sinh sản, gáy đã sớm bị cắn đánh dấu chảy máu, âm đ*o đã lên đỉnh hai lần cũng co thắt nhẹ.
Hứa Úy lật người Trình Kiến lại, ép sát tường rồi tiến vào từ đằng sau, dương v*t chen vào càng sâu, Trình Kiến muốn bịt miệng mình nhưng anh lại dùng ngón trỏ và ngón giữa đè chặt răng cô, rồi khuấy đảo khoang miệng cô. Mắt Trình Kiến mờ đi, vết thương sau gáy bị anh liếm mút không ngừng như đang an ủi, cái đau của lần đầu bị đánh dấu đã sớm biến mất.
Trong tình huống này, cô không thể nghĩ được gì phức tạp hơn, tay anh dằn bụng cô, làm cô sướng tưởng chết, sau một hồi đứng làm tình, cô được anh đưa đến trước gương bồn rửa tay. Cô khom người chống lên mép bồn, một chân bị nhấc lên để anh tiến vào sâu hơn, cô cảm nhận được khoái cảm đến từ nơi giao hợp, lại phát hiện ra một Hứa Úy mà trước nay cô chưa từng thấy.
Anh một mực cụp mắt áp vào gáy cô, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, khẽ lắc lư theo nhịp đưa đẩy trong cô, gợi cảm khủng khiếp.
Anh đang làm tình với cô một cách nghiêm túc… Trình Kiến cảm thấy ngực mình căng tức khó chịu, một cảm xúc không tên chiếm cứ tâm trí, khiến cô nức nở.
“Đau à?” Hứa Úy cúi đầu hôn tai cô từ đằng sau, gạt những lọn tóc mướt mồ hôi khỏi má cô, giảm dần tốc độ.
Trình Kiến vừa khóc vừa nói: “Sau này anh đừng đi nữa được không? Em muốn được gặp anh mỗi ngày.”
Dứt lời, cô nghiêng đầu hôn lên môi anh. Hứa Úy không từ chối, song cũng không đáp lại. Anh xoay người Trình Kiến lại, ôm cô lên bồn rửa tay, len vật cứng vào hang động của cô để cô hôn thêm thoải mái.
Rất dịu dàng, và cũng rất bình tĩnh, ở thời điểm dễ dàng đánh mất lý trí nhất này, anh vẫn không dối gạt cô, mà dùng tư thế này cho cô được hôn anh theo ý mình, để dỗ cô vui vẻ.
Trình Kiến ôm cổ anh, cắn mạnh môi anh cho hả giận, đến khi nếm được vị máu mới hốt hoảng thả anh ra, những giọt nước mắt hờn tủi cũng chảy dài xuống dưới cằm.
Cô nhớ lại thời thiếu nữ của mình. Để sống sót trong giới ABO ngặt nghèo giai cấp, cô bắt đầu giấu mình. Cô tựa như một con ngốc, không dám thể hiện tài năng, cũng không ôm bất kì hy vọng xa vời gì với cuộc sống của mình.
Trình Kiến cảm thấy mình vẫn luôn cần một người có thể giúp đỡ cô, giáo dục cô, bao dung cô như người nhà. Đàn anh Quý Thanh Hòa vốn cũng được coi là một người như vậy, chỉ tiếc ở anh có quá nhiều nhân tố bất ổn, sự phong lưu của anh khiến Trình Kiến chùn bước.
Mãi đến khi cô gặp được Hứa Úy.
Ngay từ lần đầu thấy anh, mọi mục liên quan tới “phụ huynh” trong lòng cô đều bắt đầu đánh dấu tích từng ô. Anh mạnh mẽ, bình tĩnh, vô tình, nghiêm khắc, chỉ một ánh mắt của anh cũng có thể khiến cô có cảm giác bị anh dạy dỗ.
Có điều như thế là chưa đủ, chưa hoàn toàn đủ, thế nên mới đầu Trình Kiến sợ anh vô cùng.
Song chính người ấy đã mạo hiểm quay lại cứu cô khi nhiệm vụ đã hoàn thành, nướng cho cô món cá thơm ngon trong rừng, tìm các loại thảo mộc để đắp lên vết thương cho cô. Ngay cả khi cô đến kỳ động dục nửa vời đầu tiên, quấn lấy anh thủ dâm, khiến anh nín nhịn sống không bằng chết, anh vẫn không mảy may làm tổn thương cô.
Có trách nhiệm, chu đáo, dịu dàng, hơn nữa còn ổn định.
Hứa Úy mang đến cho cô cảm giác an toàn vô ngần, là nguồn phát tín hiệu, dường như chỉ cần có được anh, cô sẽ không bao giờ phải đau đáu về việc bị bỏ rơi.
Anh là một tài sản cố định trọn đời, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có được anh cái đã, bởi con người ấy mạnh mẽ và lạnh lùng đến mức không để ai đến gần mình.
Vì thế, Trình Kiến lấy đó làm mục tiêu, để đạt được mục tiêu của mình, cô tìm mọi cách tiếp cận anh, thậm chí lấy mạng sống của chính mình ra để thử hết lần này đến lần khác, nỗ lực đến tận giờ.
Khiếm khuyết không thể chín chắn trong tính cách này được phản ánh qua pheromone của cô, so với mùi pheromone của các omega hoặc alpha khác, mùi của cô ngọt thanh nhàn nhạt, non nớt chưa trưởng thành như mùi sữa vậy, mãi mãi là một đứa trẻ.
Sự dậy thì của một mặt nào đó quan trọng hơn trí tuệ đã dừng lại vào năm cha mẹ cô qua đời, kể từ đó, cô luôn tìm kiếm hơi ấm gia đình để bù đắp cho chỗ trống tình cảm thời thơ ấu.
Trình Kiến muốn Hứa Úy, và giờ đây khi đã có được anh, cô dễ dàng gửi gắm ước mong về tình cảm bao dung ấm áp của mình cho anh. Cô ỷ lại vào anh hơn người yêu bình thường, cũng thích nhõng nhẽo hơn hẳn.
Trình Kiến cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức da thịt như bốc ra hơi nóng, cô ngả đầu vào bờ vai dày rộng của Hứa Úy, siết chặt anh trong vòng tay mình.
“Em không nỡ để anh đi, mỗi năm em chỉ có thể gặp anh một hai lần, nhất định ngày nào cũng sẽ rất nhớ anh, dù không thức khuya để nghiên cứu cũng sẽ nhớ anh đến mất ngủ.”
“Đừng sốt ruột.” Hứa Úy ôm chặt Trình Kiến, sức lực ôm cô chỉ nhẹ hơn mức khiến cô khó chịu đôi chút.
“Khi nào rảnh anh đến thăm em được không? Em nhớ anh lắm.” Trình Kiến nhìn anh vẻ tội nghiệp, hy vọng anh sẽ đồng ý.
“Có thời gian tôi sẽ đến thăm em.” Hứa Úy hôn lên tai cô, ngón tay vuốt ve cái gáy bị cắn rách, như thể muốn dấu pheromone của anh in lại sâu hơn.
“Anh phải nhớ kĩ lời mình nói đấy.” Trình Kiến khụt khịt, nhịn đau ôm anh.
“Được.” Anh hôn lên mặt cô, nâng hai chân cô quắp quanh eo mình rồi bế cô vào phòng ngủ.
Rốt cuộc anh đang làm gì? Hình như tắm hơi lâu so với bình thường thì phải?
Suy nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, Trình Kiến đã lập tức gạt phăng nó đi, quay lưng về phía phòng tắm, cầm ống thuốc kích dục thử nghiệm hạng nặng lên uống một hơi cạn sạch. Cô ném cái ống vào thùng rác, vừa điều hòa nhịp thở vừa nhìn chằm chằm vào cái ống rỗng.
Tới nước này rồi thì thể nào cũng ngủ được Hứa Úy cho coi.
Thuốc thông thường không thể phát huy tác dụng nhanh như vậy, nhưng hàng của phòng thí nghiệm cực kỳ chất lượng, Trình Kiến cảm thấy cơn nóng kéo đến sau khi vừa chạy thục mạng chẳng những không thuyên giảm mà còn tăng thêm. Máu trong huyết quản như chảy ngược, cô nóng như thiêu đốt, cơn choáng váng ùa đến, da thịt khi lạnh khi nóng.
Trình Kiến gắng lê đôi chân sắp nhũn ra đến trước gương, nới lỏng cổ áo, lướt mắt qua mặt gương, cô thấy hai má mình đỏ lựng, đến cổ và trước ngực cũng đỏ rực như say rượu.
Cái nóng lan nhanh xuống bụng và xương cụt, rồi dồn cả xuống giữa hai chân, Trình Kiến bước được hai bước thì chống tay lên sofa khuỵu xuống sàn. Cô thấy thời gian như chậm lại, chưa ai chạm vào mà cơ thể đã thoáng có cảm giác tê tê thoải mái.
Loại thuốc kích dục này… mạnh đến thế cơ à?
Trình Kiến cắn đốt ngón tay, muốn dằn tiếng thở dốc ngọt ngào vô thức phát ra từ họng xuống, rõ ràng cô không hề muốn kêu như vậy, cô chỉ đang thấy khó thở thôi mà…
Cô nằm bên mép sofa, cả người nóng như lửa, mình mẩy như có vô vàn con kiến bò qua, vừa tê vừa ngứa, gãi thế nào cũng không thỏa.
Mà cái ngứa liên miên không dứt ấy đến từ bên dưới…
Hai đùi cô vô thức cạ vào nhau, quần áo bị chính cô kéo phanh ra lúc này đang vắt vẻo nơi khuỷu tay, đôi gò bồng đảo tròn đầy mềm mại ép vào nhau, hình thành rãnh ngực sâu hun hút.
Trình Kiến chống một tay lên sofa, tay kia lần đến giữa hai chân, không ngừng vuốt ve xoa nắn, cô tụt quần lót xuống, dò vào tận cùng, bật rên như con thú nhỏ, ngón trỏ và ngón giữa đưa đẩy liên hồi, mang theo dịch nhờn ướt át.
Cô ngửi được trong không khí mùi hương ngọt ngấy nồng nàn đến từ bên dưới, như một đứa trẻ nghịch ngợm đang gắng kéo người khác vào một đống kem dính nhớp, khiến cô cảm tưởng như mình đã biến thành miếng sữa đông tỏa mùi kích dục mãnh liệt. Cảm giác với pheromone cứ như cái mũi bị nghẹt từ khi sinh ra đến giờ cuối cùng cũng thông thoáng.
Trình Kiến thậm chí còn chẳng thể bám được mép sofa, cô đau đớn trượt xuống, nằm co quắp dưới sàn, tay đưa ráo riết như muốn đâm thủng cô bé trơn ướt.
Khó chịu quá, phía dưới như hóa thành một con mãnh thú mất kiểm soát, ham muốn sinh lý xa lạ này đảo lộn tâm trí Trình Kiến chỉ trong nháy mắt, khiến cô không tài nào nghĩ được gì. Cô thậm chí còn chẳng nói nên lời, chỉ biết rên rỉ, mặc cho nước bọt chảy ra, cô nhíu chặt mày thút thít, muốn, muốn quá.
Nếu lúc này không được làm tình, cô chắc chắn sẽ chết.
Trong phút mơ hồ, một mùi mát lạnh xen lẫn hương thép xộc vào mũi Trình Kiến, có thể chém đứt cô, hoàn toàn áp chế cô, chỉ mình mùi ấy mới có thể xoa dịu con tim đang cồn cào của cô.
Cô chống tay gượng đứng lên, đi đến trước phòng tắm, mở cửa rồi ngã thẳng vào trong. Nước lạnh hắt lên người cô, như thép nóng đột ngột nguội lạnh kêu xì xèo.
Hứa Úy đứng dưới vòi sen, tóc vuốt ngược về sau, tám múi cơ bụng hoàn hảo thẳng tắp, dưới lớp lông mu là một vật đã hoàn toàn cương cứng, tay anh đang nắm chặt lấy nó. Ngoái lại thấy Trình Kiến đỏ ửng, quần áo xộc xệch, anh kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trình Kiến chẳng buồn để ý đến bộ độ ngủ đã ướt sũng nước lạnh, cô gian nan vịn tường đứng dậy, bước được hai bước thì ngã nhào vào Hứa Úy, ghì lấy cổ anh, ép môi anh vào môi mình. Cô thở dồn dập, đồng thời còn tỏa ra mùi ngọt ngào đầy mê hoặc, như hương sữa trong lành, xấu xa thổi bùng lên ham muốn trong con người ta.
Hứa Úy bóp mặt Trình Kiến đẩy cô ra, nhưng cô nhanh chóng kéo tay anh xuống sán lại, hôn anh gấp gáp như đang liếm anh, tay kia nắm vật cứng của anh, cọ xát nó giữa hai chân mình.
“Em sẵn sàng rồi…” Cô vội vã đến mức nức nở, nghẹn ngào nằn nì: “Anh mau đ*t em đi…”
Hành thân của anh bị cô nắm lấy, cạ qua cạ lại nơi cửa mình nhớp nháp, có thể cảm nhận được nơi đó đã ướt sũng.
Cô động dục.
Là kiểu động dục hoàn toàn đánh mất kiểm soát của omega.
Lần đầu tiên Trình Kiến tiết ra pheromone ngọt ngào để cám dỗ người khác làm tình với mình và làm mình mang thai, chỉ có hai cách để cô trải qua thời kì này thật thoải mái: một là tiêm thuốc ức chế cho cô, hai là lên giường với cô trong ít nhất năm ngày.
Không một alpha nào có thể dễ dàng cưỡng lại sự cám dỗ của omega trong kỳ động dục, hơn nữa còn là kỳ động dục đến bất ngờ do cô cưỡng chế thúc đẩy vì muốn được đánh dấu.
Hứa Úy không đẩy Trình Kiến ra nữa mà tắt vòi sen, đè cô lên tường, đáp lại nụ hôn của cô, xoa nắn bầu ngực cô, chủ động đưa đẩy dương v*t qua lại giữa hai chân cô.
Trình Kiến ngứa không chịu được, nâng một chân quắp vào người anh, Hứa Úy tiện tay giữ chân cô, cạ quy đầu vào khe thịt ướt át của cô để bôi trơn, sau đó tiến thẳng vào trong cô.
Từ lúc trao môi hôn cho đến lúc anh hoàn toàn chiếm trọn cô, cả quá trình còn chẳng quá hai phút, thành thạo như thể anh đã luyện tập vô số lần trong tưởng tượng, đã chờ đợi giây phút này từ lâu.
Vật ấy quá thô dài, Hứa Úy đưa thẳng vào như thế khiến Trình Kiến không khỏi bấu chặt vai anh, chất bôi trơn và sức chịu đựng khi động dục giúp cô không bị rách. Cô vuột tiếng rên rỉ, mơ hồ nghe thấy tiếng hổn hển khó nhọc của chàng alpha trước mặt khi anh đang đẩy hông giã cô từng hồi. Lưng cô liên tục va vào bức tường lạnh lẽo, cơ thể căng trướng tê dại khi anh mãnh liệt ra vào, cảm giác ngứa ngáy chưa từng có khiến cô thở gấp, và cảm giác gần gũi không một kẽ hở giữa hai cơ thể xoa dịu tâm trí cô.
Tốc độ ra vào dưới thân có phần quá sức với Trịnh Kiến, chân cô trụ trên mặt sàn nhũn ra, phải nhờ Hứa Úy giữ khoeo chân mới miễn cưỡng treo được trên người anh.
“Ưm… Hứa Úy.”
“Đau à?”
Đau ư?
Trình Kiến chẳng những không đau, mà cảm giác không ngừng được anh lấp đầy còn làm cô sung sướng đến mức đầu ngón tay cũng đang run rẩy… Cô chỉ đơn thuần muốn gọi tên anh khi cơ thể mình đang được đánh dấu sâu đậm.
Trình Kiến hơi ngước mắt, đuôi mắt cô đỏ bừng vì khoái cảm, cả người toát lên vẻ đẹp bị xâm phạm mà chẳng có sức chống cự. Dưới sự chi phối của khoái cảm, cô thở hổn hển, gọi tên Hứa Úy liên miên, âm đ*o xoắn chặt vật cứng của anh, dịch nhờn bắn tung tóe.
Một khi ham muốn được thỏa mãn, pheromone của omega sẽ trở nên phóng đãng tột độ, tỏa hương đào sa đọa thoang thoảng. Trình Kiến lúc này đã là một mỹ nhân chín muồi, nhưng pheromone vẫn cho người ta cảm giác thơ ngây non nớt.
Hứa Úy bóp mạnh mông cô, thốc vào ngày một dữ dội, như muốn đưa tất thảy mình vào trong cô, quy đầu đã mấy lần xông vào trong khoang sinh sản.
Trình Kiến đã hoàn toàn nhũn ra, chẳng còn sức đâu để chống cự, cô chỉ có thể chịu đựng cơn nhức nơi bụng dưới khi anh đâm vào, cùng lắm là nghẹn ngào mấy tiếng, oán trách việc anh cứ thúc vào sâu trong mình.
Thời gian như ngừng trôi, cô bị vần vò lâu tới nỗi thân mình cũng đã khô cong, mồ hôi ấm áp trên người anh chảy xuống ngực và đùi cô. Đùi trong dính đầy tinh dịch tràn ra từ bên trong, cô bị bắn vào khoang sinh sản, gáy đã sớm bị cắn đánh dấu chảy máu, âm đ*o đã lên đỉnh hai lần cũng co thắt nhẹ.
Hứa Úy lật người Trình Kiến lại, ép sát tường rồi tiến vào từ đằng sau, dương v*t chen vào càng sâu, Trình Kiến muốn bịt miệng mình nhưng anh lại dùng ngón trỏ và ngón giữa đè chặt răng cô, rồi khuấy đảo khoang miệng cô. Mắt Trình Kiến mờ đi, vết thương sau gáy bị anh liếm mút không ngừng như đang an ủi, cái đau của lần đầu bị đánh dấu đã sớm biến mất.
Trong tình huống này, cô không thể nghĩ được gì phức tạp hơn, tay anh dằn bụng cô, làm cô sướng tưởng chết, sau một hồi đứng làm tình, cô được anh đưa đến trước gương bồn rửa tay. Cô khom người chống lên mép bồn, một chân bị nhấc lên để anh tiến vào sâu hơn, cô cảm nhận được khoái cảm đến từ nơi giao hợp, lại phát hiện ra một Hứa Úy mà trước nay cô chưa từng thấy.
Anh một mực cụp mắt áp vào gáy cô, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, khẽ lắc lư theo nhịp đưa đẩy trong cô, gợi cảm khủng khiếp.
Anh đang làm tình với cô một cách nghiêm túc… Trình Kiến cảm thấy ngực mình căng tức khó chịu, một cảm xúc không tên chiếm cứ tâm trí, khiến cô nức nở.
“Đau à?” Hứa Úy cúi đầu hôn tai cô từ đằng sau, gạt những lọn tóc mướt mồ hôi khỏi má cô, giảm dần tốc độ.
Trình Kiến vừa khóc vừa nói: “Sau này anh đừng đi nữa được không? Em muốn được gặp anh mỗi ngày.”
Dứt lời, cô nghiêng đầu hôn lên môi anh. Hứa Úy không từ chối, song cũng không đáp lại. Anh xoay người Trình Kiến lại, ôm cô lên bồn rửa tay, len vật cứng vào hang động của cô để cô hôn thêm thoải mái.
Rất dịu dàng, và cũng rất bình tĩnh, ở thời điểm dễ dàng đánh mất lý trí nhất này, anh vẫn không dối gạt cô, mà dùng tư thế này cho cô được hôn anh theo ý mình, để dỗ cô vui vẻ.
Trình Kiến ôm cổ anh, cắn mạnh môi anh cho hả giận, đến khi nếm được vị máu mới hốt hoảng thả anh ra, những giọt nước mắt hờn tủi cũng chảy dài xuống dưới cằm.
Cô nhớ lại thời thiếu nữ của mình. Để sống sót trong giới ABO ngặt nghèo giai cấp, cô bắt đầu giấu mình. Cô tựa như một con ngốc, không dám thể hiện tài năng, cũng không ôm bất kì hy vọng xa vời gì với cuộc sống của mình.
Trình Kiến cảm thấy mình vẫn luôn cần một người có thể giúp đỡ cô, giáo dục cô, bao dung cô như người nhà. Đàn anh Quý Thanh Hòa vốn cũng được coi là một người như vậy, chỉ tiếc ở anh có quá nhiều nhân tố bất ổn, sự phong lưu của anh khiến Trình Kiến chùn bước.
Mãi đến khi cô gặp được Hứa Úy.
Ngay từ lần đầu thấy anh, mọi mục liên quan tới “phụ huynh” trong lòng cô đều bắt đầu đánh dấu tích từng ô. Anh mạnh mẽ, bình tĩnh, vô tình, nghiêm khắc, chỉ một ánh mắt của anh cũng có thể khiến cô có cảm giác bị anh dạy dỗ.
Có điều như thế là chưa đủ, chưa hoàn toàn đủ, thế nên mới đầu Trình Kiến sợ anh vô cùng.
Song chính người ấy đã mạo hiểm quay lại cứu cô khi nhiệm vụ đã hoàn thành, nướng cho cô món cá thơm ngon trong rừng, tìm các loại thảo mộc để đắp lên vết thương cho cô. Ngay cả khi cô đến kỳ động dục nửa vời đầu tiên, quấn lấy anh thủ dâm, khiến anh nín nhịn sống không bằng chết, anh vẫn không mảy may làm tổn thương cô.
Có trách nhiệm, chu đáo, dịu dàng, hơn nữa còn ổn định.
Hứa Úy mang đến cho cô cảm giác an toàn vô ngần, là nguồn phát tín hiệu, dường như chỉ cần có được anh, cô sẽ không bao giờ phải đau đáu về việc bị bỏ rơi.
Anh là một tài sản cố định trọn đời, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có được anh cái đã, bởi con người ấy mạnh mẽ và lạnh lùng đến mức không để ai đến gần mình.
Vì thế, Trình Kiến lấy đó làm mục tiêu, để đạt được mục tiêu của mình, cô tìm mọi cách tiếp cận anh, thậm chí lấy mạng sống của chính mình ra để thử hết lần này đến lần khác, nỗ lực đến tận giờ.
Khiếm khuyết không thể chín chắn trong tính cách này được phản ánh qua pheromone của cô, so với mùi pheromone của các omega hoặc alpha khác, mùi của cô ngọt thanh nhàn nhạt, non nớt chưa trưởng thành như mùi sữa vậy, mãi mãi là một đứa trẻ.
Sự dậy thì của một mặt nào đó quan trọng hơn trí tuệ đã dừng lại vào năm cha mẹ cô qua đời, kể từ đó, cô luôn tìm kiếm hơi ấm gia đình để bù đắp cho chỗ trống tình cảm thời thơ ấu.
Trình Kiến muốn Hứa Úy, và giờ đây khi đã có được anh, cô dễ dàng gửi gắm ước mong về tình cảm bao dung ấm áp của mình cho anh. Cô ỷ lại vào anh hơn người yêu bình thường, cũng thích nhõng nhẽo hơn hẳn.
Trình Kiến cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức da thịt như bốc ra hơi nóng, cô ngả đầu vào bờ vai dày rộng của Hứa Úy, siết chặt anh trong vòng tay mình.
“Em không nỡ để anh đi, mỗi năm em chỉ có thể gặp anh một hai lần, nhất định ngày nào cũng sẽ rất nhớ anh, dù không thức khuya để nghiên cứu cũng sẽ nhớ anh đến mất ngủ.”
“Đừng sốt ruột.” Hứa Úy ôm chặt Trình Kiến, sức lực ôm cô chỉ nhẹ hơn mức khiến cô khó chịu đôi chút.
“Khi nào rảnh anh đến thăm em được không? Em nhớ anh lắm.” Trình Kiến nhìn anh vẻ tội nghiệp, hy vọng anh sẽ đồng ý.
“Có thời gian tôi sẽ đến thăm em.” Hứa Úy hôn lên tai cô, ngón tay vuốt ve cái gáy bị cắn rách, như thể muốn dấu pheromone của anh in lại sâu hơn.
“Anh phải nhớ kĩ lời mình nói đấy.” Trình Kiến khụt khịt, nhịn đau ôm anh.
“Được.” Anh hôn lên mặt cô, nâng hai chân cô quắp quanh eo mình rồi bế cô vào phòng ngủ.
Bình luận facebook