Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
“Phải, em nói đúng.”
“…”
“Anh tự làm tự chịu.”
Quý Thanh Hòa kiến nhẫn giúp cô chỉnh trang cẩn thận, lúc lùi ra, ngoài mắt hơi đỏ ra, Trình Kiến trông không khác gì lúc ban đầu.
“Chanh, em có một đôi mắt thật xinh đẹp… Chẳng kém não em tí nào.” Quý Thanh Hòa thở dài. Trình Kiến mặc kệ hắn, kéo cửa xoay người ra ngoài.
Ra khỏi căn phòng, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra bầu trời bên ngoài hơi âm u, sáng nay lúc ra ngoài hình như trời đã thế rồi.
Mùa xuân tới, mưa xuân cũng rải rác từng trận, gió thổi qua khe hở cửa sổ lạnh lẽo vô tình, nhiệt độ tháng Ba quả thực chỉ như vậy, không khác gì mùa đông.
Clara chú ý đến mắt Trình Kiến, khẽ khàng dò hỏi: “Cưng khóc à?”
Trình Kiến nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô, lòng muốn nói vô vàn lời, nhưng tất cả đều như thắt lại trong cổ họng, phun không ra, nuốt không trôi, kẹt trong họng nhưng một vật thể không tên dính nhớp.
“Bị viện trưởng Noël mắng, tâm trạng hơi không vui.”
Clara nhìn cô một lúc, ánh mắt nặng nề, nói: “Hay là tôi gọi chỉ huy về nhé.”
“Hứa Úy anh ấy…” Trong con ngươi hơi tiều tụy của Trình Kiến tức khắc bắn ra chút ít thần thái, nhưng một giây sau tim cô lại bị siết lại.
“Anh ấy còn không biết xấu hổ quay về gặp tôi à? Ngày đó không nói tiếng nào đã vứt tôi lại một mình bỏ đi, anh ấy cứ chết gí ở mấy chỗ quỷ quái đó đi, đừng bao giờ trở về nữa!”
Bình thường cô không bao giờ nói những lời như thế, Trình Kiến hi vọng Clara có thể nghe ra ý bóng gió của cô, bây giờ tốt nhất là không ai tới Noah.
Cô rất bất an, nếu Hứa Úy tới, rất có thể anh sẽ bị hàng ngàn hàng vạn thiên nhãn ở đây bắn chết, ai biết được lũ điên bên Dahl rốt cuộc sẽ làm gì!
Ánh mắt Clara tối xuống mấy phần.
Trình Kiến không nói gì nữa, chỉ đi về phía trước. Có lẽ cô không nên như vậy, cô biết khủng bố tập kích đa phần đều không báo trước, giống như ngày đó trong Viện Nghiên cứu Trung ương đột nhiên có bom nổ sau khi mở họp xong vậy, nào ai nghĩ đến sóng gió ấy lại kéo dài những nửa năm đâu.
“Tôi nhớ anh ấy quá…”
Cô đi về phía trước, lẩm bẩm lí nhí, cảm giác mắt hơi cay cay. Bóng ma buổi chiều phải mổ choán lấy lòng cô, cô cảm thấy mình sắp đi vào một thế giới khác.
Có điều cũng không phải là không có chút tin tốt nào, ít nhất Trình Kiến cũng biết được hai con át chủ bài của Dahl, chuyện chất dung hợp sinh học có thể khiến người nổ đã bị mình nghĩ ra cách phá giải, cái còn lại chính là thiên nhãn đã bị bại lộ, chỉ cần cô có thể nghĩ ra cách giải quyết…
“Đùng!” Trình Kiến vừa xuống tầng, mặt tường bên cạnh bỗng phát nổ, trước khi kịp ngã nhào, Hàn Hành ôm lấy cô lăn sang một bên, còn Clara thì đang chiến đấu với mấy người dã thú xông từ chỗ tường đổ kia ra.
“Cứu, Cứu! Tù binh người dã thú bắt được từ Dahl chạy ra ngoài, cứu…” Nghiên cứu viên sau lưng còn chưa dứt lời đã bị một người dã thú thân người đầu thú cho một vuốt xuyên họng, sau lưng người dã thú mọc hai cái cánh đen, nó bay lên vượt qua những người dã thú bị Clara quấn chân, bay thẳng về phía Trình Kiến.
Hàn Hành bế Trình Kiến chạy ào xuống tầng, lối đi rẽ ngoặt quá nhiều không thích hợp bay lượn, tên đầu cú kia bay hết hành lang dài rồi thu cánh bắt đầu chạy, mỗi lần hắn sắp đuổi kịp đều bị Hàn Hành bỏ rơi một đoạn.
Trình Kiến chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Cô biết đây là một đây là một mưu tính nhằm vào cô, mục tiêu của người dã thú đó chính là mắt cô.
Mắt cô không thể vô duyên vô cớ thay đổi nên vở kịch này chính là lí do để bị mù.
Hàn Hành càng đi cùng cô lâu, tổn thương sẽ càng nhiều.
“Buông chị xuống, chị chạy được!”
Hàn Hành thả Trình Kiến xuống, kéo cô vừa chạy vừa nã súng. Cậu là lính bắn tỉa, thị lực ngắm bắn rất tốt, đó là động năng của Kích Việt 15, một phát súng bắn vỡ nửa người dã thú.
Trình Kiến lấy làm kinh ngạc, không ngờ Hàn Hành vẫn luôn chẳng có cảm giác tồn tại gì lại có sức chiến đấu mạnh vậy.
“Chúng đều là phản đồ.”
Lúc Hàn Hành bắn ra phát súng khác, cô mượn tiếng ồn che giấu câu nói láu, alpha thính lực đặc biệt nhạy cảm này nghe thấy lời Trình Kiến, cậu guồng chân, đồng thời vẻ mặt thoáng phân vân, hơi khó hiểu.
Người dã thú chỉ còn lại nửa người vẫn còn cánh để dùng, hắn bay lên, tiếng vỗ cách cơ hồ sát rạt sau tai Trình Kiến.
Cô trông thấy ảnh phản chiếu trên ống thép tay vịn cầu thang, nửa cơ thể kia của người dã thú nổ mất một góc, đó là dấu hiệu sắp nổ hoàn toàn.
Trình Kiến chợt nhớ đến năm căn phòng thí nghiệm nổ được xem ngày hôm qua, vung tay đẩy mạnh Hàn Hành ra, chính mình còn chưa kịp chạy được mấy bước, máu thịt đã nổ tung sau lưng cô.
“Cẩn thận thiên nhãn!” Lúc tiếng nổ vang lên, cô hô to câu này.
Sau đó, cô bị dư chấn vụ nổ ảnh hưởng, ngã từ trên cầu thang xuống, lúc rơi ra sau, Trình Kiến trông thấy dị vật màu đen trong sương máu đỏ tươi đang vọt về phía cô.
Rơi xuống cầu thàng, lí trí Trình Kiến hãy còn tỉnh táo. Cô nằm rạp trên đất há to miệng hổn hển, họng phát ra những âm thanh không rõ. Hàn Hành nhào tới định đỡ cô dậy, Clara cũng nhanh chóng chạy từ trên tầng xuống.
Trình Kiến một mực đẩy Hàn Hành ra không cho cậu chạm vào, vất vả mãi cậu mới nhận ra những âm thanh không rõ cô phát ra biểu đạt cái gì.
Giọng cô khàn khà, đang khóc lóc kêu đau.
Clara lôi cô ra khỏi đống máu thịt, kéo tay cô ra, phát hiện vị trí mắt trái của cô be bét máu thịt, máu đang chảy ròng ròng ra ngoài.
…
Trình Kiến đang tiến hành phẫu thuật, mắt trái của cô bị dị vật cắm trúng, tổn thương nghiêm trọng, không giữ được, nhưng tin tốt là thần kinh mắt trái không bị ảnh hưởng, sau khi hồi phục vẫn có thể cấy mắt máy vào. Vừa khéo cách đây không lâu, công nghệ này được bên Trình Kiến nâng cấp chất lượng, con ngươi mới đã được thông báo cho các trợ lí của cô bắt tay vào kịp thời chế tạo, chức năng con măt mới của cô tuyệt đối sẽ không kém hơn trước kia.
Clara đang nói chuyện với Hàn Hành, nói mấy câu cậu đều không phản ứng, cô chỉ có thể túm cánh tay cậu, giọng nghiêm túc: “Chuyện đã xảy ra rồi, có đắm chìm trong đó cũng chẳng có tác dụng gì đâu, cậu phải lấy lại tinh thần đi!”
Bấy giờ Hàn Hành mới quay đầu nhìn Clara, cậu chớp mắt, nhớ tới câu mình nghe được trong vụ nổ, dựa vào tường trượt xuống ngồi sụp, ôm đầu mình như sa sút.
Clara nhíu mày muốn nói gì thêm, lại chợt nghe thấy trong máy truyền tin giấu trong tai mình truyền đến mật mã gõ ngón.
…
Hình như chị ấy biết hôm nay sẽ gặp phải chuyện này.
Chị ấy nói, chúng đều là phản đồ.
Chị ấy nói, cẩn thận thiên nhãn.
Vẻ mặt Clara hơi cứng lại, lúc cô làm như vô tình đưa mắt nhìn quanh mới ý thức được, thiên nhãn trắng bạc đi đâu cũng thấy được, đặc trưng của khu an toàn Noah, trải rộng khắp xung quanh.
Như đang giám sát cô.
“…”
“Anh tự làm tự chịu.”
Quý Thanh Hòa kiến nhẫn giúp cô chỉnh trang cẩn thận, lúc lùi ra, ngoài mắt hơi đỏ ra, Trình Kiến trông không khác gì lúc ban đầu.
“Chanh, em có một đôi mắt thật xinh đẹp… Chẳng kém não em tí nào.” Quý Thanh Hòa thở dài. Trình Kiến mặc kệ hắn, kéo cửa xoay người ra ngoài.
Ra khỏi căn phòng, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra bầu trời bên ngoài hơi âm u, sáng nay lúc ra ngoài hình như trời đã thế rồi.
Mùa xuân tới, mưa xuân cũng rải rác từng trận, gió thổi qua khe hở cửa sổ lạnh lẽo vô tình, nhiệt độ tháng Ba quả thực chỉ như vậy, không khác gì mùa đông.
Clara chú ý đến mắt Trình Kiến, khẽ khàng dò hỏi: “Cưng khóc à?”
Trình Kiến nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô, lòng muốn nói vô vàn lời, nhưng tất cả đều như thắt lại trong cổ họng, phun không ra, nuốt không trôi, kẹt trong họng nhưng một vật thể không tên dính nhớp.
“Bị viện trưởng Noël mắng, tâm trạng hơi không vui.”
Clara nhìn cô một lúc, ánh mắt nặng nề, nói: “Hay là tôi gọi chỉ huy về nhé.”
“Hứa Úy anh ấy…” Trong con ngươi hơi tiều tụy của Trình Kiến tức khắc bắn ra chút ít thần thái, nhưng một giây sau tim cô lại bị siết lại.
“Anh ấy còn không biết xấu hổ quay về gặp tôi à? Ngày đó không nói tiếng nào đã vứt tôi lại một mình bỏ đi, anh ấy cứ chết gí ở mấy chỗ quỷ quái đó đi, đừng bao giờ trở về nữa!”
Bình thường cô không bao giờ nói những lời như thế, Trình Kiến hi vọng Clara có thể nghe ra ý bóng gió của cô, bây giờ tốt nhất là không ai tới Noah.
Cô rất bất an, nếu Hứa Úy tới, rất có thể anh sẽ bị hàng ngàn hàng vạn thiên nhãn ở đây bắn chết, ai biết được lũ điên bên Dahl rốt cuộc sẽ làm gì!
Ánh mắt Clara tối xuống mấy phần.
Trình Kiến không nói gì nữa, chỉ đi về phía trước. Có lẽ cô không nên như vậy, cô biết khủng bố tập kích đa phần đều không báo trước, giống như ngày đó trong Viện Nghiên cứu Trung ương đột nhiên có bom nổ sau khi mở họp xong vậy, nào ai nghĩ đến sóng gió ấy lại kéo dài những nửa năm đâu.
“Tôi nhớ anh ấy quá…”
Cô đi về phía trước, lẩm bẩm lí nhí, cảm giác mắt hơi cay cay. Bóng ma buổi chiều phải mổ choán lấy lòng cô, cô cảm thấy mình sắp đi vào một thế giới khác.
Có điều cũng không phải là không có chút tin tốt nào, ít nhất Trình Kiến cũng biết được hai con át chủ bài của Dahl, chuyện chất dung hợp sinh học có thể khiến người nổ đã bị mình nghĩ ra cách phá giải, cái còn lại chính là thiên nhãn đã bị bại lộ, chỉ cần cô có thể nghĩ ra cách giải quyết…
“Đùng!” Trình Kiến vừa xuống tầng, mặt tường bên cạnh bỗng phát nổ, trước khi kịp ngã nhào, Hàn Hành ôm lấy cô lăn sang một bên, còn Clara thì đang chiến đấu với mấy người dã thú xông từ chỗ tường đổ kia ra.
“Cứu, Cứu! Tù binh người dã thú bắt được từ Dahl chạy ra ngoài, cứu…” Nghiên cứu viên sau lưng còn chưa dứt lời đã bị một người dã thú thân người đầu thú cho một vuốt xuyên họng, sau lưng người dã thú mọc hai cái cánh đen, nó bay lên vượt qua những người dã thú bị Clara quấn chân, bay thẳng về phía Trình Kiến.
Hàn Hành bế Trình Kiến chạy ào xuống tầng, lối đi rẽ ngoặt quá nhiều không thích hợp bay lượn, tên đầu cú kia bay hết hành lang dài rồi thu cánh bắt đầu chạy, mỗi lần hắn sắp đuổi kịp đều bị Hàn Hành bỏ rơi một đoạn.
Trình Kiến chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Cô biết đây là một đây là một mưu tính nhằm vào cô, mục tiêu của người dã thú đó chính là mắt cô.
Mắt cô không thể vô duyên vô cớ thay đổi nên vở kịch này chính là lí do để bị mù.
Hàn Hành càng đi cùng cô lâu, tổn thương sẽ càng nhiều.
“Buông chị xuống, chị chạy được!”
Hàn Hành thả Trình Kiến xuống, kéo cô vừa chạy vừa nã súng. Cậu là lính bắn tỉa, thị lực ngắm bắn rất tốt, đó là động năng của Kích Việt 15, một phát súng bắn vỡ nửa người dã thú.
Trình Kiến lấy làm kinh ngạc, không ngờ Hàn Hành vẫn luôn chẳng có cảm giác tồn tại gì lại có sức chiến đấu mạnh vậy.
“Chúng đều là phản đồ.”
Lúc Hàn Hành bắn ra phát súng khác, cô mượn tiếng ồn che giấu câu nói láu, alpha thính lực đặc biệt nhạy cảm này nghe thấy lời Trình Kiến, cậu guồng chân, đồng thời vẻ mặt thoáng phân vân, hơi khó hiểu.
Người dã thú chỉ còn lại nửa người vẫn còn cánh để dùng, hắn bay lên, tiếng vỗ cách cơ hồ sát rạt sau tai Trình Kiến.
Cô trông thấy ảnh phản chiếu trên ống thép tay vịn cầu thang, nửa cơ thể kia của người dã thú nổ mất một góc, đó là dấu hiệu sắp nổ hoàn toàn.
Trình Kiến chợt nhớ đến năm căn phòng thí nghiệm nổ được xem ngày hôm qua, vung tay đẩy mạnh Hàn Hành ra, chính mình còn chưa kịp chạy được mấy bước, máu thịt đã nổ tung sau lưng cô.
“Cẩn thận thiên nhãn!” Lúc tiếng nổ vang lên, cô hô to câu này.
Sau đó, cô bị dư chấn vụ nổ ảnh hưởng, ngã từ trên cầu thang xuống, lúc rơi ra sau, Trình Kiến trông thấy dị vật màu đen trong sương máu đỏ tươi đang vọt về phía cô.
Rơi xuống cầu thàng, lí trí Trình Kiến hãy còn tỉnh táo. Cô nằm rạp trên đất há to miệng hổn hển, họng phát ra những âm thanh không rõ. Hàn Hành nhào tới định đỡ cô dậy, Clara cũng nhanh chóng chạy từ trên tầng xuống.
Trình Kiến một mực đẩy Hàn Hành ra không cho cậu chạm vào, vất vả mãi cậu mới nhận ra những âm thanh không rõ cô phát ra biểu đạt cái gì.
Giọng cô khàn khà, đang khóc lóc kêu đau.
Clara lôi cô ra khỏi đống máu thịt, kéo tay cô ra, phát hiện vị trí mắt trái của cô be bét máu thịt, máu đang chảy ròng ròng ra ngoài.
…
Trình Kiến đang tiến hành phẫu thuật, mắt trái của cô bị dị vật cắm trúng, tổn thương nghiêm trọng, không giữ được, nhưng tin tốt là thần kinh mắt trái không bị ảnh hưởng, sau khi hồi phục vẫn có thể cấy mắt máy vào. Vừa khéo cách đây không lâu, công nghệ này được bên Trình Kiến nâng cấp chất lượng, con ngươi mới đã được thông báo cho các trợ lí của cô bắt tay vào kịp thời chế tạo, chức năng con măt mới của cô tuyệt đối sẽ không kém hơn trước kia.
Clara đang nói chuyện với Hàn Hành, nói mấy câu cậu đều không phản ứng, cô chỉ có thể túm cánh tay cậu, giọng nghiêm túc: “Chuyện đã xảy ra rồi, có đắm chìm trong đó cũng chẳng có tác dụng gì đâu, cậu phải lấy lại tinh thần đi!”
Bấy giờ Hàn Hành mới quay đầu nhìn Clara, cậu chớp mắt, nhớ tới câu mình nghe được trong vụ nổ, dựa vào tường trượt xuống ngồi sụp, ôm đầu mình như sa sút.
Clara nhíu mày muốn nói gì thêm, lại chợt nghe thấy trong máy truyền tin giấu trong tai mình truyền đến mật mã gõ ngón.
…
Hình như chị ấy biết hôm nay sẽ gặp phải chuyện này.
Chị ấy nói, chúng đều là phản đồ.
Chị ấy nói, cẩn thận thiên nhãn.
Vẻ mặt Clara hơi cứng lại, lúc cô làm như vô tình đưa mắt nhìn quanh mới ý thức được, thiên nhãn trắng bạc đi đâu cũng thấy được, đặc trưng của khu an toàn Noah, trải rộng khắp xung quanh.
Như đang giám sát cô.
Bình luận facebook