Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177: Nhan nhã tịnh chủ động yêu thương nhung nhớ
Nghe Dương Vũ Duy nói xong, Dương Tùng Lam rất muốn cho thằng con trai thiếu đòn này của mình một tát chết luôn.
Chẳng qua anh ta chỉ có cục vàng duy nhất là Dương Vũ Duy thôi, cũng không nỡ đánh chết thật, đành phải giả vờ giả vịt hung hăng tát nó một cái.
“Nhóc ranh này, nói bậy bạ gì đấy? Sao cậu nhỏ Lưu và cô nhỏ Lưu lại là con hoang được! Sau này còn dám nói linh tinh nữa là ba đánh gãy chân con đấy!”
Dương Vũ Duy đã kiêu căng bốc đồng thành thói, lần đầu bị ba mình hung dữ như thế thì sao có thể chịu đựng nổi, lập tức khóc òa lên.
Cậu ta tủi thân ôm má, quay đầu lên án Vương Thục Quyên: “Mẹ, ba đánh con! Hu hu, ba lại đánh con này! Mẹ, con có nói linh tinh đâu? Sao ba lại đánh con! Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con hoang không có ba mà! Vừa nãy mẹ và ba cũng nói bọn nó là con hoang không ai thèm! Mẹ bọn nó phóng đãng không biết xấu hổ, bọn họ đều không biết ngượng!”
Vương Thục Quyên sợ đến mức run cả người. Cô ta đã nghe biệt danh ‘Diêm Vương sống’ Vân Hải của Lưu Thiên Hàn, Dương Vũ Duy lại mắng vợ con anh ngay trước mặt anh… chẳng phải tìm chết hay sao!
Vương Thục Quyên vươn tay, vội vàng bịt miệng Dương Vũ Duy lại.
Vừa rồi Dương Vũ Duy đã bị Dương Tùng Lam cho một tát, trong lòng tủi thân lắm rồi, giờ mẹ cậu ta trước nay cưng chiều cậu ta cũng không đứng về phía mình, còn cản cậu ta nói chuyện, cậu ta lập tức giận phát cuồng.
Cậu ta há miệng, cắn mạnh Vương Thục Quyên một cái.
Vương Thục Quyên bị đau nhưng không dám buông tay, sợ Dương Vũ Duy sẽ nói ra lời khiến mình và Dương Tùng Lam không cách nào lấp liếm.
Dương Vũ Duy là ông trời con có tiếng, chuyện cậu ta muốn làm thì phải làm cho bằng được!
Vương Thục Quyên không buông tay, cậu ta tiếp tục cắn, cắn đến mức tay Vương Thục Quyên chảy cả máu.
Cuối cùng Vương Thục Quyên vẫn không thể kiên trì nổi, đành buông tay ra, Dương Vũ Duy khóc lóc om sòm tay đấm chân đá Vương Thục Quyên: “Hai người đều bắt nạt con! Đều bắt nạt con! Hai người không yêu con gì cả! Hai người lại vì hai đứa con hoang Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ mà bắt nạt con!”
“Mày nói ai là con hoang? Còn nói linh tinh nữa là ba đánh chết mày bây giờ!”
Dương Tùng Lam trợn trừng hai mắt, hung tợn uy hiếp Dương Vũ Duy.
Dương Vũ Duy hoàn toàn không nghe lọt lời uy hiếp của Dương Tùng Lam, ngồi bệt xuống đất, giãy đành đạch cặp chân béo múp mà khóc gào lên: “Mọi người đều ức hiếp con! Mọi người đều bắt nạt con! Sao hai người nói bọn nó là con hoang thì được mà không cho con nói! Bọn nó rõ ràng là đồ con hoang không ai thèm! Con hoa…”
Thấy ánh mắt lạnh như tẩm trong đầm băng của Lưu Thiên Hàn, Dương Tùng Lam rùng mình, cắn răng lôi Dương Vũ Duy dưới đất lên, hung hăng đánh mông nó vài cái.
“Nhóc con, nói linh tinh này! Ba đánh chết mày! Đánh chết mày!”
“Anh Lưu, thằng nhóc này không hiểu chuyện, nói nhăng nói cuội, tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận! Anh Lưu cứ yên tâm đi, sau này nó cũng không dám bắt nạt cậu nhỏ Lưu và cô nhỏ Lưu nữa đâu ạ!”
Dương Tùng Lam vừa đánh Dương Vũ Duy vừa cam đoan với Lưu Thiên Hàn.
Vương Thục Quyên thấy con trai cưng bị đánh hung tàn như thế thì đau lòng rớt nước mắt, cô ta gạt lệ, vội vàng nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, xin anh đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng tôi! Chúng tôi cam đoan sau này không dám nói năng linh tinh nữa đâu!”
“Nhan Nhã Tịnh, An Bảo, An Mỹ, tôi xin lỗi mọi người, xin mọi người tha thứ chúng tôi được chứ?”
Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn ức hiếp người quá đáng, chỉ lạnh nhạt nhìn Vương Thục Quyên: “Vương Thục Quyên, chuyện hôm nay cho qua tại đây, tôi không muốn sau này còn bắt gặp Dương Vũ Duy bắt nạt An Bảo và An Mỹ nữa!”
Vương Thục Quyên vội vàng gật đầu: “Nhan Nhã Tịnh, cô yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ quản thúc Vũ Duy!”
Nơi này là lớp chồi của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, Dương Vũ Duy đã lên tới lớp lá. Sau khi được Nhan Nhã Tịnh tha thứ, Dương Tùng Lam và Vương Thục Quyên mang theo Dương Vũ Duy vẫn còn đang khóc gào như điên lên lớp trên tầng.
Tuy rằng Dương Tùng Lam ngang ngược, nhưng không phải thật sự không hiểu lý lẽ.
Sau khi bước ra khỏi lớp, anh ta không khỏi nhớ đến câu vừa rồi của Nhan Nhã Tịnh.
Chiều con như hại chết con.
Vừa rồi anh ta còn không cho là đúng, giờ đây anh ta nhớ lại mới cảm thấy rất có lý.
Hôm nay, người Dương Vũ Duy đắc tội là Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh có thể lưu tình. Nhưng chẳng may ngày nào đó Dương Vũ Duy đắc tội với nhân vật lớn hơn, đối phương không muốn lưu tình thì sao đây?
Nghĩ như vậy, Dương Vũ Duy thoáng cái ứa mồ hôi lạnh toàn thân.
Cả gia đình bọn họ ngang ngược quen rồi, sinh được đứa con trai cũng cưng chiều lên tận trời, mặc cho nó ngang bướng, mặc cho nó làm ông trời con, luôn cảm thấy cưng chiều mới là yêu con.
Không phải như thế, chiều con là hại con, nếu hai người họ tiếp tục chiều Dương Vũ Duy như thế, sớm muộn gì Dương Vũ Duy sẽ bị bọn họ hại!
Đúng là nên nghiêm chỉnh quản lý con mình một chút!
Càng nên quản lý bản thân một chút mới được. Mấy năm nay anh ta lời lãi chút tiền, dần lạc mất chính mình, đúng là ngang ngược đến mức anh ta cũng không nhận ra mình nữa!
Anh ta luôn cho rằng mình thiên hạ vô địch, có thể đi ngang, thực ra bọn họ có là cái thá gì đâu!
Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn đến khá sớm, trong phòng học cũng không có ba mẹ khác, chuyện này cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì trong nhà trẻ.
Các bạn nhỏ lớp chồi cũng không thích Dương Vũ Duy cao ngạo tự đại, luôn bắt nạt người khác. Lưu Thiên Hàn đến khiến Dương Vũ Duy ăn đau một vố, bọn nhỏ bỗng chốc đều sinh ra cảm giác sùng bái với chú đẹp trai hơn cả thần tượng này.
Điều càng khiến bọn nhỏ sùng bái là đến buổi chiều, tại đại hội thể dục thể thao gia đình, dưới sự dẫn dắt của Lưu Thiên Hàn, cả nhà Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đứng đầu tất cả các hạng mục!
Các bạn nhỏ cũng muốn cùng ba mẹ giành giải nhất mà!
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ đại hội thể dục thể thao hôm nay bọn họ sẽ đứng nhất mọi hạng mục, cũng vui sướng không gì sánh được. Phải biết là lúc ở nước ngoài, thành tích của cô và hai con đều lót đáy cả.
Ừ, cảm giác rất hãnh diện.
Tóm lại, không cần biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay của cô trôi qua vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên, nếu có thể xem nhẹ ánh mắt các mẹ trẻ và các cô giáo dính lên người Lưu Thiên Hàn thì tâm trạng của cô chắc hẳn sẽ càng tốt hơn.
Nhà trẻ chuẩn bị rất nhiều phần thưởng, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ôm phần thưởng, thỏa mãn ra mặt.
Cũng không phải phần thưởng đáng giá thế nào cả, nhưng đây là một loại khẳng định với bọn nhỏ, bọn nhỏ thật sự vui vẻ vô cùng.
Hạng nhất đấy nha!
Chạy bộ hạng nhất, nhảy xa hạng nhất, nhảy cao hạng nhất luôn…
Trong hạng mục ba con đồng tâm, Lưu Thiên Hàn bế hai bé cưng cùng nhau chạy cũng thắng phụ huynh chỉ bế một bạn nhỏ, hai bé có thể không đắc ý được sao?
Sau khi đắc ý xong, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lại cảm thấy hơi áy náy với Hách Trung Văn.
Hình như hai bé cũng vô thức thích ông cậu hơn rồi, sau này hai bé nhất định phải thích ba thêm một chút.
Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh và hai bé con về khu chung cư Thiên Mệnh. Anh còn tưởng rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ đuổi mình đi như mọi lần.
Ai ngờ đâu, Nhan Nhã Tịnh còn chủ động nói muốn tiễn anh xuống lầu.
Vừa tới cổng dưới chung cư, Nhan Nhã Tịnh bất ngờ ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Chẳng qua anh ta chỉ có cục vàng duy nhất là Dương Vũ Duy thôi, cũng không nỡ đánh chết thật, đành phải giả vờ giả vịt hung hăng tát nó một cái.
“Nhóc ranh này, nói bậy bạ gì đấy? Sao cậu nhỏ Lưu và cô nhỏ Lưu lại là con hoang được! Sau này còn dám nói linh tinh nữa là ba đánh gãy chân con đấy!”
Dương Vũ Duy đã kiêu căng bốc đồng thành thói, lần đầu bị ba mình hung dữ như thế thì sao có thể chịu đựng nổi, lập tức khóc òa lên.
Cậu ta tủi thân ôm má, quay đầu lên án Vương Thục Quyên: “Mẹ, ba đánh con! Hu hu, ba lại đánh con này! Mẹ, con có nói linh tinh đâu? Sao ba lại đánh con! Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con hoang không có ba mà! Vừa nãy mẹ và ba cũng nói bọn nó là con hoang không ai thèm! Mẹ bọn nó phóng đãng không biết xấu hổ, bọn họ đều không biết ngượng!”
Vương Thục Quyên sợ đến mức run cả người. Cô ta đã nghe biệt danh ‘Diêm Vương sống’ Vân Hải của Lưu Thiên Hàn, Dương Vũ Duy lại mắng vợ con anh ngay trước mặt anh… chẳng phải tìm chết hay sao!
Vương Thục Quyên vươn tay, vội vàng bịt miệng Dương Vũ Duy lại.
Vừa rồi Dương Vũ Duy đã bị Dương Tùng Lam cho một tát, trong lòng tủi thân lắm rồi, giờ mẹ cậu ta trước nay cưng chiều cậu ta cũng không đứng về phía mình, còn cản cậu ta nói chuyện, cậu ta lập tức giận phát cuồng.
Cậu ta há miệng, cắn mạnh Vương Thục Quyên một cái.
Vương Thục Quyên bị đau nhưng không dám buông tay, sợ Dương Vũ Duy sẽ nói ra lời khiến mình và Dương Tùng Lam không cách nào lấp liếm.
Dương Vũ Duy là ông trời con có tiếng, chuyện cậu ta muốn làm thì phải làm cho bằng được!
Vương Thục Quyên không buông tay, cậu ta tiếp tục cắn, cắn đến mức tay Vương Thục Quyên chảy cả máu.
Cuối cùng Vương Thục Quyên vẫn không thể kiên trì nổi, đành buông tay ra, Dương Vũ Duy khóc lóc om sòm tay đấm chân đá Vương Thục Quyên: “Hai người đều bắt nạt con! Đều bắt nạt con! Hai người không yêu con gì cả! Hai người lại vì hai đứa con hoang Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ mà bắt nạt con!”
“Mày nói ai là con hoang? Còn nói linh tinh nữa là ba đánh chết mày bây giờ!”
Dương Tùng Lam trợn trừng hai mắt, hung tợn uy hiếp Dương Vũ Duy.
Dương Vũ Duy hoàn toàn không nghe lọt lời uy hiếp của Dương Tùng Lam, ngồi bệt xuống đất, giãy đành đạch cặp chân béo múp mà khóc gào lên: “Mọi người đều ức hiếp con! Mọi người đều bắt nạt con! Sao hai người nói bọn nó là con hoang thì được mà không cho con nói! Bọn nó rõ ràng là đồ con hoang không ai thèm! Con hoa…”
Thấy ánh mắt lạnh như tẩm trong đầm băng của Lưu Thiên Hàn, Dương Tùng Lam rùng mình, cắn răng lôi Dương Vũ Duy dưới đất lên, hung hăng đánh mông nó vài cái.
“Nhóc con, nói linh tinh này! Ba đánh chết mày! Đánh chết mày!”
“Anh Lưu, thằng nhóc này không hiểu chuyện, nói nhăng nói cuội, tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận! Anh Lưu cứ yên tâm đi, sau này nó cũng không dám bắt nạt cậu nhỏ Lưu và cô nhỏ Lưu nữa đâu ạ!”
Dương Tùng Lam vừa đánh Dương Vũ Duy vừa cam đoan với Lưu Thiên Hàn.
Vương Thục Quyên thấy con trai cưng bị đánh hung tàn như thế thì đau lòng rớt nước mắt, cô ta gạt lệ, vội vàng nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, xin anh đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng tôi! Chúng tôi cam đoan sau này không dám nói năng linh tinh nữa đâu!”
“Nhan Nhã Tịnh, An Bảo, An Mỹ, tôi xin lỗi mọi người, xin mọi người tha thứ chúng tôi được chứ?”
Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn ức hiếp người quá đáng, chỉ lạnh nhạt nhìn Vương Thục Quyên: “Vương Thục Quyên, chuyện hôm nay cho qua tại đây, tôi không muốn sau này còn bắt gặp Dương Vũ Duy bắt nạt An Bảo và An Mỹ nữa!”
Vương Thục Quyên vội vàng gật đầu: “Nhan Nhã Tịnh, cô yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ quản thúc Vũ Duy!”
Nơi này là lớp chồi của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, Dương Vũ Duy đã lên tới lớp lá. Sau khi được Nhan Nhã Tịnh tha thứ, Dương Tùng Lam và Vương Thục Quyên mang theo Dương Vũ Duy vẫn còn đang khóc gào như điên lên lớp trên tầng.
Tuy rằng Dương Tùng Lam ngang ngược, nhưng không phải thật sự không hiểu lý lẽ.
Sau khi bước ra khỏi lớp, anh ta không khỏi nhớ đến câu vừa rồi của Nhan Nhã Tịnh.
Chiều con như hại chết con.
Vừa rồi anh ta còn không cho là đúng, giờ đây anh ta nhớ lại mới cảm thấy rất có lý.
Hôm nay, người Dương Vũ Duy đắc tội là Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh có thể lưu tình. Nhưng chẳng may ngày nào đó Dương Vũ Duy đắc tội với nhân vật lớn hơn, đối phương không muốn lưu tình thì sao đây?
Nghĩ như vậy, Dương Vũ Duy thoáng cái ứa mồ hôi lạnh toàn thân.
Cả gia đình bọn họ ngang ngược quen rồi, sinh được đứa con trai cũng cưng chiều lên tận trời, mặc cho nó ngang bướng, mặc cho nó làm ông trời con, luôn cảm thấy cưng chiều mới là yêu con.
Không phải như thế, chiều con là hại con, nếu hai người họ tiếp tục chiều Dương Vũ Duy như thế, sớm muộn gì Dương Vũ Duy sẽ bị bọn họ hại!
Đúng là nên nghiêm chỉnh quản lý con mình một chút!
Càng nên quản lý bản thân một chút mới được. Mấy năm nay anh ta lời lãi chút tiền, dần lạc mất chính mình, đúng là ngang ngược đến mức anh ta cũng không nhận ra mình nữa!
Anh ta luôn cho rằng mình thiên hạ vô địch, có thể đi ngang, thực ra bọn họ có là cái thá gì đâu!
Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn đến khá sớm, trong phòng học cũng không có ba mẹ khác, chuyện này cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì trong nhà trẻ.
Các bạn nhỏ lớp chồi cũng không thích Dương Vũ Duy cao ngạo tự đại, luôn bắt nạt người khác. Lưu Thiên Hàn đến khiến Dương Vũ Duy ăn đau một vố, bọn nhỏ bỗng chốc đều sinh ra cảm giác sùng bái với chú đẹp trai hơn cả thần tượng này.
Điều càng khiến bọn nhỏ sùng bái là đến buổi chiều, tại đại hội thể dục thể thao gia đình, dưới sự dẫn dắt của Lưu Thiên Hàn, cả nhà Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đứng đầu tất cả các hạng mục!
Các bạn nhỏ cũng muốn cùng ba mẹ giành giải nhất mà!
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ đại hội thể dục thể thao hôm nay bọn họ sẽ đứng nhất mọi hạng mục, cũng vui sướng không gì sánh được. Phải biết là lúc ở nước ngoài, thành tích của cô và hai con đều lót đáy cả.
Ừ, cảm giác rất hãnh diện.
Tóm lại, không cần biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay của cô trôi qua vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên, nếu có thể xem nhẹ ánh mắt các mẹ trẻ và các cô giáo dính lên người Lưu Thiên Hàn thì tâm trạng của cô chắc hẳn sẽ càng tốt hơn.
Nhà trẻ chuẩn bị rất nhiều phần thưởng, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ôm phần thưởng, thỏa mãn ra mặt.
Cũng không phải phần thưởng đáng giá thế nào cả, nhưng đây là một loại khẳng định với bọn nhỏ, bọn nhỏ thật sự vui vẻ vô cùng.
Hạng nhất đấy nha!
Chạy bộ hạng nhất, nhảy xa hạng nhất, nhảy cao hạng nhất luôn…
Trong hạng mục ba con đồng tâm, Lưu Thiên Hàn bế hai bé cưng cùng nhau chạy cũng thắng phụ huynh chỉ bế một bạn nhỏ, hai bé có thể không đắc ý được sao?
Sau khi đắc ý xong, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lại cảm thấy hơi áy náy với Hách Trung Văn.
Hình như hai bé cũng vô thức thích ông cậu hơn rồi, sau này hai bé nhất định phải thích ba thêm một chút.
Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh và hai bé con về khu chung cư Thiên Mệnh. Anh còn tưởng rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ đuổi mình đi như mọi lần.
Ai ngờ đâu, Nhan Nhã Tịnh còn chủ động nói muốn tiễn anh xuống lầu.
Vừa tới cổng dưới chung cư, Nhan Nhã Tịnh bất ngờ ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Bình luận facebook