Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
CHƯƠNG 117
Bà thu dọn hộp thuốc của mình, bình tĩnh nhìn Lưu Thiên Hàn một cái: “Lưu Cửu, cháu tự thu xếp ổn thỏa đi!”
Nói xong lời này, bác sĩ Giang xách hòm thuốc bước nhanh ra ngoài.
Cố Bắc Vinh cười nhẹ một cái, thấy Lưu Cửu lại bị bác sĩ Giang coi là dã thú có tâm lý vặn vẹo, không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
“Lưu Cửu, có nghe thấy không? Bác sĩ Giang nói khẩu vị của cậu quá nặng! Tôi cũng cảm thấy khẩu vị của cậu quá nặng rồi đấy!”
Sắc mặt của Lưu Thiên Hàn sa sầm xuống càng thêm đáng sợ: “Ừ, khẩu vị của tôi nặng, cho nên chân của cậu không cần nữa!”
Cố Bắc Vinh vội vàng che miệng lại, anh ấy cũng không muốn bị Lưu Thiên Hàn khẩu vị nặng này đánh gãy chân đâu.
Cố Bắc Vinh đích thực là một người không chịu được cô đơn, không nói lời nào là sẽ bị nghẹn chết. Anh còn chưa yên tĩnh được vài giây đã lại nói với Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, cậu cũng đừng quá tự trách mình nữa, chuyện tối hôm qua đúng là cậu đã làm rất quá đáng, nhưng chúng ta cũng nên vui mừng, ba tên khốn nạn kia không thực hiện được ý đồ xấu.”
“Đúng đấy, cô Nhan không có gì đáng ngại, cũng không bị bọn họ… Cũng coi như là trong cái rủi có cái may.” Nhạc Dũng cũng nhẹ giọng an ủi Lưu Thiên Hàn.
Trầm mặc một lát, Nhạc Dũng lại thăm dò nói với Lưu Thiên Hàn: “Sếp, tôi vừa mới điều tra rõ ràng một chuyện, là… là về cô Nhan.”
“Nói!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.
“Tôi đã điều tra tài khoản của cô Nhan, dì Cẩn và người nhà bà ta.”
Nói đến đây, Nhạc Dũng ngẩng lên len lén liếc nhìn Lưu Thiên Hàn. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh, anh ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Số tiền năm năm qua tôi chuyển vào tài khoản của dì Cẩn, bà ta không hề chuyển cho cô Nhan.”
“Mà… mà đều chuyển tới tài khoản của con gái bà ta, Tống Thu Huyền. Năm năm trước cô Nhan có nhận được một khoản tiền ba tỷ, nhưng cô ấy đã dùng số tiền đó trả viện phí chứ không hề tiêu xài hoang phí.”
“Tôi đã đi điều tra thì biết em ruột của cô Nhan đã trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn giao thông. Mấy năm nay cô Nhan vẫn luôn cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho em trai. Sếp, hình như chúng ta đã hiểu lầm cô Nhan rồi, cô ấy không phải loại người ham vật chất như chúng ta tưởng…”
Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn như có một lớp băng dày bao phủ rồi lại dần vỡ vụn từng chút một, ánh mắt u ám đến đáng sợ… Nhạc Dũng thấy Lưu Thiên Hàn như thế thì không dám nói gì nữa.
Lưu Thiên Hàn chưa bao giờ cảm thấy bực bội thế này, cáu đến mức muốn giết người.
Anh không thể tha thứ cho việc mà anh đã gây ra cho Nhan Nhã Tịnh. Lý do duy nhất anh có thể dùng để tự an ủi bản thân đó là cô nhiều lần đến đòi tiền anh, cô thật sự là loại người ham hư vinh… Cho dù việc anh làm có hơi quá đáng, nhưng thật ra so với những thủ đoạn của anh thì như thế cũng coi như nhẹ tay lắm rồi.
Nhưng giờ Nhạc Dũng lại điều tra ra Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ không hề tới đòi tiền anh, mà là dì Cẩn mượn danh nghĩa của cô để đòi tiền hết lần này đến lần khác!
Lưu Thiên Hàn nhìn vết xước đỏ rực trên mặt Nhan Nhã Tịnh, trái tim đau đến mức gần như không thở nổi. Cô vô tội như thế, vậy mà anh lại làm tổn thương cô nặng nhất!
Anh còn cầm một xấp tiền lớn ném vào mặt cô, sỉ nhục cô, chà đạp lên lòng tự trọng của cô!
Vết xước trên mặt bôi thuốc vào sẽ không để lại sẹo, nhưng vết thương anh để lại trong lòng cô thì mãi mãi không bao giờ lành.
Bà thu dọn hộp thuốc của mình, bình tĩnh nhìn Lưu Thiên Hàn một cái: “Lưu Cửu, cháu tự thu xếp ổn thỏa đi!”
Nói xong lời này, bác sĩ Giang xách hòm thuốc bước nhanh ra ngoài.
Cố Bắc Vinh cười nhẹ một cái, thấy Lưu Cửu lại bị bác sĩ Giang coi là dã thú có tâm lý vặn vẹo, không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
“Lưu Cửu, có nghe thấy không? Bác sĩ Giang nói khẩu vị của cậu quá nặng! Tôi cũng cảm thấy khẩu vị của cậu quá nặng rồi đấy!”
Sắc mặt của Lưu Thiên Hàn sa sầm xuống càng thêm đáng sợ: “Ừ, khẩu vị của tôi nặng, cho nên chân của cậu không cần nữa!”
Cố Bắc Vinh vội vàng che miệng lại, anh ấy cũng không muốn bị Lưu Thiên Hàn khẩu vị nặng này đánh gãy chân đâu.
Cố Bắc Vinh đích thực là một người không chịu được cô đơn, không nói lời nào là sẽ bị nghẹn chết. Anh còn chưa yên tĩnh được vài giây đã lại nói với Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, cậu cũng đừng quá tự trách mình nữa, chuyện tối hôm qua đúng là cậu đã làm rất quá đáng, nhưng chúng ta cũng nên vui mừng, ba tên khốn nạn kia không thực hiện được ý đồ xấu.”
“Đúng đấy, cô Nhan không có gì đáng ngại, cũng không bị bọn họ… Cũng coi như là trong cái rủi có cái may.” Nhạc Dũng cũng nhẹ giọng an ủi Lưu Thiên Hàn.
Trầm mặc một lát, Nhạc Dũng lại thăm dò nói với Lưu Thiên Hàn: “Sếp, tôi vừa mới điều tra rõ ràng một chuyện, là… là về cô Nhan.”
“Nói!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.
“Tôi đã điều tra tài khoản của cô Nhan, dì Cẩn và người nhà bà ta.”
Nói đến đây, Nhạc Dũng ngẩng lên len lén liếc nhìn Lưu Thiên Hàn. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh, anh ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Số tiền năm năm qua tôi chuyển vào tài khoản của dì Cẩn, bà ta không hề chuyển cho cô Nhan.”
“Mà… mà đều chuyển tới tài khoản của con gái bà ta, Tống Thu Huyền. Năm năm trước cô Nhan có nhận được một khoản tiền ba tỷ, nhưng cô ấy đã dùng số tiền đó trả viện phí chứ không hề tiêu xài hoang phí.”
“Tôi đã đi điều tra thì biết em ruột của cô Nhan đã trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn giao thông. Mấy năm nay cô Nhan vẫn luôn cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho em trai. Sếp, hình như chúng ta đã hiểu lầm cô Nhan rồi, cô ấy không phải loại người ham vật chất như chúng ta tưởng…”
Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn như có một lớp băng dày bao phủ rồi lại dần vỡ vụn từng chút một, ánh mắt u ám đến đáng sợ… Nhạc Dũng thấy Lưu Thiên Hàn như thế thì không dám nói gì nữa.
Lưu Thiên Hàn chưa bao giờ cảm thấy bực bội thế này, cáu đến mức muốn giết người.
Anh không thể tha thứ cho việc mà anh đã gây ra cho Nhan Nhã Tịnh. Lý do duy nhất anh có thể dùng để tự an ủi bản thân đó là cô nhiều lần đến đòi tiền anh, cô thật sự là loại người ham hư vinh… Cho dù việc anh làm có hơi quá đáng, nhưng thật ra so với những thủ đoạn của anh thì như thế cũng coi như nhẹ tay lắm rồi.
Nhưng giờ Nhạc Dũng lại điều tra ra Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ không hề tới đòi tiền anh, mà là dì Cẩn mượn danh nghĩa của cô để đòi tiền hết lần này đến lần khác!
Lưu Thiên Hàn nhìn vết xước đỏ rực trên mặt Nhan Nhã Tịnh, trái tim đau đến mức gần như không thở nổi. Cô vô tội như thế, vậy mà anh lại làm tổn thương cô nặng nhất!
Anh còn cầm một xấp tiền lớn ném vào mặt cô, sỉ nhục cô, chà đạp lên lòng tự trọng của cô!
Vết xước trên mặt bôi thuốc vào sẽ không để lại sẹo, nhưng vết thương anh để lại trong lòng cô thì mãi mãi không bao giờ lành.
Bình luận facebook