Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
CHƯƠNG 54
Lưu Thiên Hàn rời mắt khỏi mu bàn tay của Nhan Nhã Tịnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tay Rose: “Cô dùng cái tay nào hất cà phê vào cô ấy?”
Rose không hiểu vì sao tự nhiên Lưu Thiên Hàn lại hỏi như thế, cô ta cử động tay phải của mình một cách cứng đờ.
Gần như ngay lập tức, ánh mắt Lưu Thiên Hàn khóa chặt tay phải của Rose. Khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy tay mình giống như bị chém thành trăm mảnh.
“Không cần giữ cái tay này nữa.”
Lưu Thiên Hàn vừa dứt lời, mấy vệ sĩ áo đen đã xông từ ngoài vào, chặn kín cửa quán cà phê, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt.
Không biết từ khi nào, trong quán chỉ còn lại bàn của Nhan Nhã Tịnh. Rose sợ tới mức phát run, gần như xung quanh toàn là người của Lưu Thiên Hàn, cô ta muốn cầu cứu cũng không có cửa.
Cố Bắc Vinh kéo theo cái chân gãy đang bó bột nhảy lò cò tới: “Lưu Cửu à, cậu đúng là độc ác quá đấy! Sao có thể chặt tay con gái nhà người ta chứ?”
Rose hoàn toàn đồng ý với lời nói của Cố Bắc Vinh. Cô ta nhìn anh ấy với ánh mắt biết ơn rồi gật đầu lia lịa.
Rose tưởng Cố Bắc Vinh đang giúp mình, ai ngờ câu nói tiếp theo của anh ấy khiến cô ta sợ hãi đến mức ngồi bệt trên mặt đất.
“Da thịt mềm mịn thế kia, trực tiếp chặt đứt thì lãng phí quá! Nên ném thẳng vào chảo dầu sôi… Ừm! Móng giò chiên dầu, chắc chắn mùi vị không tệ!”
Rose nhìn Cố Bắc Vinh với vẻ mặt đầy kinh hoảng, bọn họ còn muốn chiên cô ta lên?
Nghe bên ngoài đồn cậu Lưu độc ác tàn nhẫn, ăn tươi nuốt sống… Chẳng lẽ lời đồn này là sự thật?
Rose nhào tới bên chân Lưu Thiên Hàn, quỳ dưới đất ra sức túm lấy ống quần anh: “Cậu Lưu, cậu tha cho tôi đi! Tôi là người Vũ Trúc tin cậy nhất, cậu đối xử với tôi như thế Vũ Trúc sẽ đau lòng lắm!”
“Cậu Lưu, tôi sai rồi, tôi không nên hất cà phê vào Nhan Nhã Tịnh! Tôi sẽ xin lỗi cô ta, cầu xin cậu nể mặt Vũ Trúc mà tha cho tôi lần này có được không?”
Lưu Thiên Hàn lấy chân hất tay Rose ra khiến cô ta ngã nhào xuống đất. Rose muốn ôm lấy chân Lưu Thiên Hàn tiếp tục cầu xin nhưng trên người anh toát ra khí thế khiến người khác sợ hãi, cô ta không dám tới gần.
Rõ ràng người đàn ông này đáng sợ như Diêm La, nhưng cô ta lại nhìn thấy tình cảm dịu dàng trong mắt anh khi đối mặt với Nhan Nhã Tịnh.
Rose không có thời gian để nghĩ nhiều hơn, hiện giờ cô ta chỉ muốn giữ lại cái tay của mình.
Rose khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Cậu Lưu, tôi biết tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, cầu xin cậu đừng chặt tay tôi được không? Cậu Lưu, tôi không dám nữa, sau này tôi cũng không dám gây sự với Nhan Nhã Tịnh nữa!”
Lưu Thiên Hàn không thèm liếc Rose lấy một cái, anh nhìn mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt: “Đau không?”
“Anh Lưu, cảm ơn anh! Nhưng mà tôi mong anh đừng chặt tay của Rose.”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, trong lòng Rose nhất thời bùng lên hy vọng. Rose biết hiện giờ Nhan Nhã Tịnh là cơ hội duy nhất của mình, cô ta lao đến bên chân cô luôn miệng cầu xin: “Nhan Nhã Tịnh, lúc nãy là tại tôi quá kích động, tôi sai rồi! Tôi rất hối hận, xin cô rộng lượng bỏ qua, tha cho tôi lần này đi!”
“Cô nghĩ nhiều rồi Rose, vừa rồi không phải tôi cầu xin cho cô, chỉ là tôi muốn tự mình trả thù thôi!”
Nhan Nhã Tịnh quay sang nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, phiền anh bảo người ta pha cho tôi một tách cà phê.”
Lưu Thiên Hàn rời mắt khỏi mu bàn tay của Nhan Nhã Tịnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tay Rose: “Cô dùng cái tay nào hất cà phê vào cô ấy?”
Rose không hiểu vì sao tự nhiên Lưu Thiên Hàn lại hỏi như thế, cô ta cử động tay phải của mình một cách cứng đờ.
Gần như ngay lập tức, ánh mắt Lưu Thiên Hàn khóa chặt tay phải của Rose. Khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy tay mình giống như bị chém thành trăm mảnh.
“Không cần giữ cái tay này nữa.”
Lưu Thiên Hàn vừa dứt lời, mấy vệ sĩ áo đen đã xông từ ngoài vào, chặn kín cửa quán cà phê, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt.
Không biết từ khi nào, trong quán chỉ còn lại bàn của Nhan Nhã Tịnh. Rose sợ tới mức phát run, gần như xung quanh toàn là người của Lưu Thiên Hàn, cô ta muốn cầu cứu cũng không có cửa.
Cố Bắc Vinh kéo theo cái chân gãy đang bó bột nhảy lò cò tới: “Lưu Cửu à, cậu đúng là độc ác quá đấy! Sao có thể chặt tay con gái nhà người ta chứ?”
Rose hoàn toàn đồng ý với lời nói của Cố Bắc Vinh. Cô ta nhìn anh ấy với ánh mắt biết ơn rồi gật đầu lia lịa.
Rose tưởng Cố Bắc Vinh đang giúp mình, ai ngờ câu nói tiếp theo của anh ấy khiến cô ta sợ hãi đến mức ngồi bệt trên mặt đất.
“Da thịt mềm mịn thế kia, trực tiếp chặt đứt thì lãng phí quá! Nên ném thẳng vào chảo dầu sôi… Ừm! Móng giò chiên dầu, chắc chắn mùi vị không tệ!”
Rose nhìn Cố Bắc Vinh với vẻ mặt đầy kinh hoảng, bọn họ còn muốn chiên cô ta lên?
Nghe bên ngoài đồn cậu Lưu độc ác tàn nhẫn, ăn tươi nuốt sống… Chẳng lẽ lời đồn này là sự thật?
Rose nhào tới bên chân Lưu Thiên Hàn, quỳ dưới đất ra sức túm lấy ống quần anh: “Cậu Lưu, cậu tha cho tôi đi! Tôi là người Vũ Trúc tin cậy nhất, cậu đối xử với tôi như thế Vũ Trúc sẽ đau lòng lắm!”
“Cậu Lưu, tôi sai rồi, tôi không nên hất cà phê vào Nhan Nhã Tịnh! Tôi sẽ xin lỗi cô ta, cầu xin cậu nể mặt Vũ Trúc mà tha cho tôi lần này có được không?”
Lưu Thiên Hàn lấy chân hất tay Rose ra khiến cô ta ngã nhào xuống đất. Rose muốn ôm lấy chân Lưu Thiên Hàn tiếp tục cầu xin nhưng trên người anh toát ra khí thế khiến người khác sợ hãi, cô ta không dám tới gần.
Rõ ràng người đàn ông này đáng sợ như Diêm La, nhưng cô ta lại nhìn thấy tình cảm dịu dàng trong mắt anh khi đối mặt với Nhan Nhã Tịnh.
Rose không có thời gian để nghĩ nhiều hơn, hiện giờ cô ta chỉ muốn giữ lại cái tay của mình.
Rose khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Cậu Lưu, tôi biết tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, cầu xin cậu đừng chặt tay tôi được không? Cậu Lưu, tôi không dám nữa, sau này tôi cũng không dám gây sự với Nhan Nhã Tịnh nữa!”
Lưu Thiên Hàn không thèm liếc Rose lấy một cái, anh nhìn mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt: “Đau không?”
“Anh Lưu, cảm ơn anh! Nhưng mà tôi mong anh đừng chặt tay của Rose.”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, trong lòng Rose nhất thời bùng lên hy vọng. Rose biết hiện giờ Nhan Nhã Tịnh là cơ hội duy nhất của mình, cô ta lao đến bên chân cô luôn miệng cầu xin: “Nhan Nhã Tịnh, lúc nãy là tại tôi quá kích động, tôi sai rồi! Tôi rất hối hận, xin cô rộng lượng bỏ qua, tha cho tôi lần này đi!”
“Cô nghĩ nhiều rồi Rose, vừa rồi không phải tôi cầu xin cho cô, chỉ là tôi muốn tự mình trả thù thôi!”
Nhan Nhã Tịnh quay sang nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, phiền anh bảo người ta pha cho tôi một tách cà phê.”
Bình luận facebook