Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
CHƯƠNG 88
“Biết tôi không tin còn nói vớ vẩn nhiều thế làm gì? Cút!” Đôi môi mỏng khẽ hé mở, trên người Lưu Thiên Hàn tỏa ra sự áp bức vô hình, khiến Tô Thái An không thở nổi.
“Sếp Lưu, tôi…”
Tô Thái An không cam lòng trộm gà không thành còn mất nắm gạo, anh ta nhất định phải cứu vớt chút hình tượng trong lòng Lưu Thiên Hàn, nhưng khi anh ta đối diện với đôi mắt tối tăm của Lưu Thiên Hàn, những lời định nói tiếp theo lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Anh ta có cảm giác rằng nếu anh ta nói thêm một câu nữa, người đàn ông cao ngạo bằng trời này nhất định sẽ băm vằm anh ta thành trăm mảnh.
Nghĩ đến những lời đồn anh ta nghe được về Lưu Thiên Hàn, Tô Thái An không khỏi rùng mình, anh ta oán hận nhìn Nhan Nhã Tịnh, vội vàng bước ra ngoài khu chung cư.
Nhan Nhã Tịnh, tất cả đều tại Nhan Nhã Tịnh! Nếu không phải do cô, Lưu Thiên Hàn cũng sẽ không có ấn tượng xấu về anh ta đến vậy!
Chuyện giành được dự án của Lưu Thị vô cùng quan trọng đối với Tô Thị, anh ta tuyệt đối sẽ không để một người phụ nữ cản đường mình!
Anh ta nhất định phải có được dự án đó dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Những lời Tô Thái An vừa nói thật sự rất khó nghe, cũng không biết Lưu Thiên Hàn tin bao nhiêu.
Nhan Nhã Tịnh không biết nên giải thích với Lưu Thiên Hàn như thế nào, im lặng một lát, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói với anh: “Anh Lưu, cảm ơn anh chuyện tối nay.”
Thật ra Nhan Nhã Tịnh còn muốn hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây trùng hợp như vậy, có phải tới tìm cô hay không, nhưng cô đã đồng ý với Hách Trung Văn là thử chấp nhận anh ta rồi, cô không thể hỏi câu này được.
Điều cô nên làm bây giờ chính là cố gắng chấp nhận Hách Trung Văn, cho hai đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh, còn anh Lưu, cô không nên có suy nghĩ viển vông.
“Cô rất thích anh ta à?”
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh không ngờ Lưu Thiên Hàn lại đột nhiên hỏi như vậy, không khỏi sửng sốt, sau khi phản ứng lại, cô thấp giọng nói: “Đó là chuyện trước kia.”
“Ồ, mắt nhìn trước kia của cô tệ thật.” Không hiểu sao trong lòng Lưu Thiên Hàn hơi buồn bực, anh muốn hút thuốc, nhưng bàn tay ấn trên hộp thuốc lại thu về.
Hình như cô không thích mùi thuốc lá.
“Đúng vậy, khi đó còn trẻ mắt nhìn người kém. Tôi còn tưởng tôi sẽ kết hôn với anh ta chứ, không ngờ anh ta và Nhan Vũ Trúc…”
Nghĩ đến quan hệ thân thiết của Lưu Thiên Hàn và Nhan Vũ Trúc, Lưu Thiên Hàn vẫn luôn giúp đỡ Nhan Vũ Trúc, Nhan Nhã Tịnh vội vàng ngậm miệng.
Anh Lưu rất quan tâm Nhan Vũ Trúc. Nếu nói những điều không phải về Nhan Vũ Trúc trước mặt anh Lưu, anh Lưu nhất định sẽ cho rằng cô cố ý nói xấu Nhan Vũ Trúc, cô không hy vọng anh Lưu xem cô là người phụ nữ thích cố ý dèm pha người khác.
Như nhìn thấu Nhan Nhã Tịnh đang nghĩ gì, Lưu Thiên Hàn nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi giúp Nhan Vũ Trúc là vì báo ơn.”
Báo ơn? Báo ơn gì?
Nhan Nhã Tịnh thật sự rất tò mò Nhan Vũ Trúc có ơn gì với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô không hỏi. Lưu Thiên Hàn rất kiệm lời, có thể nói những lời này đã là đáng quý rồi, cô hỏi quá nhiều thì sẽ vượt quá giới hạn.
Không ngờ, Lưu Thiên Hàn im lặng một lát, sau đấy lại dùng giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết nói: “Năm năm trước, cái đêm cô gặp Trung Văn thì tôi bị người ta gài bẫy, hạ thuốc. Nhan Vũ Trúc gặp được, đã cứu mạng tôi.”
“Biết tôi không tin còn nói vớ vẩn nhiều thế làm gì? Cút!” Đôi môi mỏng khẽ hé mở, trên người Lưu Thiên Hàn tỏa ra sự áp bức vô hình, khiến Tô Thái An không thở nổi.
“Sếp Lưu, tôi…”
Tô Thái An không cam lòng trộm gà không thành còn mất nắm gạo, anh ta nhất định phải cứu vớt chút hình tượng trong lòng Lưu Thiên Hàn, nhưng khi anh ta đối diện với đôi mắt tối tăm của Lưu Thiên Hàn, những lời định nói tiếp theo lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Anh ta có cảm giác rằng nếu anh ta nói thêm một câu nữa, người đàn ông cao ngạo bằng trời này nhất định sẽ băm vằm anh ta thành trăm mảnh.
Nghĩ đến những lời đồn anh ta nghe được về Lưu Thiên Hàn, Tô Thái An không khỏi rùng mình, anh ta oán hận nhìn Nhan Nhã Tịnh, vội vàng bước ra ngoài khu chung cư.
Nhan Nhã Tịnh, tất cả đều tại Nhan Nhã Tịnh! Nếu không phải do cô, Lưu Thiên Hàn cũng sẽ không có ấn tượng xấu về anh ta đến vậy!
Chuyện giành được dự án của Lưu Thị vô cùng quan trọng đối với Tô Thị, anh ta tuyệt đối sẽ không để một người phụ nữ cản đường mình!
Anh ta nhất định phải có được dự án đó dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Những lời Tô Thái An vừa nói thật sự rất khó nghe, cũng không biết Lưu Thiên Hàn tin bao nhiêu.
Nhan Nhã Tịnh không biết nên giải thích với Lưu Thiên Hàn như thế nào, im lặng một lát, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói với anh: “Anh Lưu, cảm ơn anh chuyện tối nay.”
Thật ra Nhan Nhã Tịnh còn muốn hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây trùng hợp như vậy, có phải tới tìm cô hay không, nhưng cô đã đồng ý với Hách Trung Văn là thử chấp nhận anh ta rồi, cô không thể hỏi câu này được.
Điều cô nên làm bây giờ chính là cố gắng chấp nhận Hách Trung Văn, cho hai đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh, còn anh Lưu, cô không nên có suy nghĩ viển vông.
“Cô rất thích anh ta à?”
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh không ngờ Lưu Thiên Hàn lại đột nhiên hỏi như vậy, không khỏi sửng sốt, sau khi phản ứng lại, cô thấp giọng nói: “Đó là chuyện trước kia.”
“Ồ, mắt nhìn trước kia của cô tệ thật.” Không hiểu sao trong lòng Lưu Thiên Hàn hơi buồn bực, anh muốn hút thuốc, nhưng bàn tay ấn trên hộp thuốc lại thu về.
Hình như cô không thích mùi thuốc lá.
“Đúng vậy, khi đó còn trẻ mắt nhìn người kém. Tôi còn tưởng tôi sẽ kết hôn với anh ta chứ, không ngờ anh ta và Nhan Vũ Trúc…”
Nghĩ đến quan hệ thân thiết của Lưu Thiên Hàn và Nhan Vũ Trúc, Lưu Thiên Hàn vẫn luôn giúp đỡ Nhan Vũ Trúc, Nhan Nhã Tịnh vội vàng ngậm miệng.
Anh Lưu rất quan tâm Nhan Vũ Trúc. Nếu nói những điều không phải về Nhan Vũ Trúc trước mặt anh Lưu, anh Lưu nhất định sẽ cho rằng cô cố ý nói xấu Nhan Vũ Trúc, cô không hy vọng anh Lưu xem cô là người phụ nữ thích cố ý dèm pha người khác.
Như nhìn thấu Nhan Nhã Tịnh đang nghĩ gì, Lưu Thiên Hàn nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi giúp Nhan Vũ Trúc là vì báo ơn.”
Báo ơn? Báo ơn gì?
Nhan Nhã Tịnh thật sự rất tò mò Nhan Vũ Trúc có ơn gì với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô không hỏi. Lưu Thiên Hàn rất kiệm lời, có thể nói những lời này đã là đáng quý rồi, cô hỏi quá nhiều thì sẽ vượt quá giới hạn.
Không ngờ, Lưu Thiên Hàn im lặng một lát, sau đấy lại dùng giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết nói: “Năm năm trước, cái đêm cô gặp Trung Văn thì tôi bị người ta gài bẫy, hạ thuốc. Nhan Vũ Trúc gặp được, đã cứu mạng tôi.”
Bình luận facebook