• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghề Làm Phi (8 Viewers)

  • Chương 22

Trải qua buổi chiều lãng mạn với bàn đu dây, tối đó Hoàng đế tất nhiên lại tới cung Hi Hòa, cùng Trang Lạc Yên ăn một bữa tối ấm áp, cùng tâm sự về lý tưởng và nhân sinh, sau đó lại “yêu tinh đánh nhau” một trận rồi mới đồng thời hài lòng ngủ.

Thâm cung hậu viện, có lẽ sẽ rất nhiều người không ngủ yên, nhưng đêm ở đây vẫn yên tĩnh tuyệt đối, như thể có một tấm màn tĩnh mịch bao trùm lên toàn bộ xao động trong đêm tối mịt mù.

Khi tiếng sét thứ nhất vang lên, Hoàng hậu ngồi bật dậy, trán đầm đìa mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn quanh một lượt rồi mới chầm chậm thở ra một hơi.

“Nương nương?” Cung nữ gác đêm chú ý tới động tĩnh này, bèn hỏi vào từ bên ngoài màn trướng: “Người sao thế ạ?”

“Không việc gì đâu.” Hoàng hậu xốc màn trướng, nhìn ánh chớp lóe lên giữa màn đêm bên ngoài cửa sổ, nhíu nhíu mày, “Tối nay sợ lại có mưa, bút tích bản đơn bổn cung mới có được mấy hôm trước e rằng sẽ bị ẩm mất.”

Ngẩng đầu thấy cung nữ đứng ngây người không hiểu, nàng hơi mất kiên nhẫn nói: “Lui ra đi.”

“Thưa vâng.” Cung nữ thấy Hoàng hậu không sao, bèn ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Hoàng hậu buông màn trướng, thầm nghĩ, trong này chẳng có mấy người phục vụ khiến nàng hài lòng.

Trong Sướng Thiên lâu, Thiến quý nhân mặc áo đơn đứng bên cửa sổ, nhìn màn mưa như trút bên ngoài, ảm đạm thở dài một tiếng. Tối nay sấm chớp lớn như vậy, chẳng biết lúc này Hoàng thượng đang dỗ dành Chiêu hiền dung thế nào.

Tiếng sấm rung trời là thế, đến heo cũng phải tỉnh dậy, Trang Lạc Yên rúc vào lòng Hoàng đế, “Vậy thì tốt rồi, mấy ngày nữa là phải cấy mạ, có trận mưa này, ruộng đồng không sợ thiếu nước nữa.”

“Năm nay không phải năm đại hạn, dân chúng chắc đều có ao chứa nước cả, không lo thiếu nước cấy mạ.” Phong Cẩn cười nói, “Nhưng trận mưa này cũng đỡ được một công đoạn đổ ải vào đồng rồi.”

“Hoàng thương hiểu biết hơn thần thiếp nhiều, thiếp lại tự chuốc xấu hổ.” Trang Lạc Yên làm bộ ho nhẹ một tiếng như là mất tự nhiên, ngón tay vô ý chọc khẽ vào lưng Hoàng đế, “Thiếp cũng chỉ nghe người ta nói vậy.”

“Nàng có được tấm lòng như vậy là tốt rồi.” Phong Cẩn khẽ cười thành tiếng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn ở thắt lưng mình, “Ái phi không ngủ được, trẫm cũng không ngủ được, chẳng bằng…”

Trong đêm giông tố, có một số việc trở nên đặc biệt phong tình.

Một đêm trôi qua, mưa cũng ngừng rơi, Trang Lạc Yên tự tay đeo một túi thơm thêu chữ “Phúc” giữa đám tường vân cho Hoàng đế.

“Đây là ái phi tự làm?” Phong Cẩn cầm túi thơm nhìn thoáng qua, hắn còn nhớ năm ngoái Trang Lạc Yên cũng tặng mình một túi thơm như thế, mình đeo được vài lần rồi sai Cao Đức Trung cất đi.

“Tay nghề nữ công của thiếp không tốt lắm,” Trang Lạc Yên đứng thẳng lên, hơi xấu hổ rời mắt, “Nếu Hoàng thượng không thích thì cứ bỏ đi cũng được, chỉ cần đừng có chê trước mặt thiếp là tốt rồi.”

“Nếu trẫm chê, nàng sẽ không tặng trẫm nữa sao?” Phong Cẩn buông túi thơm, nhấc cằm Trang Lạc Yên lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, “Trẫm không biết Chiêu hiền dung của trẫm lại hẹp hòi như thế.”

“Thiếp hẹp hòi lắm đấy,” Trang Lạc Yên hừ một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, lắp bắp bổ sung, “Cùng lắm thì, cùng lắm thì chờ luyện nữ công cho tốt lại làm cho người.”

Thấy Trang Lạc Yên như vậy, tâm trạng của Phong Cẩn rất vui vẻ, cười thành tiếng: “Túi thơm nàng tặng trẫm rất thích, nàng không cần vất vả làm lại đâu.” Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, “Đến giờ lên triều rồi, nàng phải nhớ dùng bữa sáng đấy.”

“Thiếp nhớ, Hoàng thượng hạ triều cũng phải nhớ dùng bữa sáng nhé.” Trang Lạc Yên quỳ xuống hành lễ, “Thiếp xin cung tiễn Hoàng thượng.”

Phong Cẩn nhìn nụ cười tủm tỉm trên gương mặt Trang Lạc Yên, không thể chối từ, đành nhận lời rồi ra khỏi cung Hi Hòa. Từ chiều qua tới giờ, nụ cười trên gương mặt nàng Chiêu hiền dung của hắn hầu như chưa hề tan biến, làm cho hắn cũng không nhịn được mà cười nhiều hơn ngày thường.

“Hôm nay tâm trạng của Hoàng thượng thật tốt, đã mấy ngày nay nô tài không thấy Hoàng thượng thoải mái như vậy.” Cao Đức Trung nhìn Hoàng đế vui vẻ, vừa đỡ hắn lên ngự liễn vừa nói.

“Ngươi thì biết gì?” Tuy là lời trách cứ nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười, “Chiêu hiền dung đúng là có thể giúp trẫm cảm thấy thoải mái hơn.’

Phi tần hậu cung có thể làm cho long tâm đại duyệt chính là thắng lợi lớn nhất. Cao Đức Trung quay đầu nhìn về phía cung Hi Hòa, có thể khiến Hoàng thượng hao tổn tâm tư để quan tâm, lại có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ như vậy, trong hậu cung này Chiêu hiền dung là người độc nhất.

Trang Lạc Yên không biết mình có phải độc nhất hay không, dùng bữa sáng xong, trang điểm rồi dẫn cung nữ ra cửa, lên kiệu. Đi ngang qua ngự hoa viên, nhìn hoa rơi lẫn với bùn đất khắp nơi, nàng hít sâu một hơi, không khí sau cơn mưa quả là mát mẻ.

“Hỗn xược, lão già này cút sang một bên cho ta.”

Đột nhiên, Trang Lạc Yên nghe được tiếng quát tháo của một đứa trẻ, bèn nghiêng đầu nhìn sang, thấy một cậu nhóc mới vài tuổi đang đá vào người một thái giám già.

“Ai vậy?” Trang Lạc Yên nhướng mày nhìn đứa trẻ, bộ dáng rất đáng yêu, hành vi lại đáng ghét.

“Bẩm nương nương, đó là nhị hoàng tử điện hạ.” Thính Trúc khẽ trả lời.

Đoàn người Trang Lạc Yên bị đối phương phát hiện, ban đầu cậu nhóc ngơ ngác nhìn về phía mấy người, thấy rõ là ai rồi, lập tức xụ mặt: “Thì ra là mấy người, ngươi hại Ninh mẫu phi bị phụ hoàng không thích nữa, ngươi là đồ yêu tinh hại người.”

Trang Lạc Yên bình thản để mặc nhị hoàng tử nhục mạ mình, chờ đối phương mắng xong, nàng mới chậm rãi lên tiếng: “Xem ra người phục vụ quanh nhị hoàng tử không dạy cậu quy củ là gì rồi, lại càng không giúp nhị hoàng tử biết được nhân ái là gì, bổn cung sẽ xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cho đổi người hầu bên cạnh, tránh làm hư cậu.”

Nhị hoàng tử nghe Trang Lạc Yên nói vậy, lại tức giận quát to: “Ngươi là thứ gì, dám nhúng tay vào chuyện của bổn điện hạ, bản thân không thể sinh con cho phụ hoàng còn dám quản đến chuyện người khác.”

Đứa nhỏ này thật không giống như được Hồ Thải Huyên nuôi dạy, Hồ Thải Huyên là một người nhẫn nhịn tốt như vậy, sao lại nuôi ra một hoàng tử ăn nói bừa bãi thế này?

Trong hoàng cung mà nói năng không cần chú ý, coi mình như con trẻ nhà thường dân chắc?

Người phục vụ bên cạnh nhị hoàng tử đã sợ đến mức quỳ mọp xuống đất, thở cũng không dám thở mạnh, nghe nhị hoàng tử nói xong lại càng ước có thể vùi đầu xuống đất luôn cho rồi.

Trong cung ai không biết Chiêu hiền dung được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, chuyện sảy thai ai dám đề cập trước mặt nàng ta, mà nhị hoàng tử lại cố tình chọt đúng nỗi đau của người, làm như vậy chẳng phải muốn đâm trúng tim đối phương hay sao?

Chưa kể đến chuyện nhị hoàng tử nay đã không có Ninh phi nương nương che chở, dù Hồ lương nghi nay vẫn còn là Ninh phi, nhị hoàng tử nói ra câu ấy, truyền đến tai Hoàng thượng, thì vẫn sẽ bị trách phạt.

Quả nhiên, nhị hoàng tử nói xong, Chiêu hiền dung im lặng thật lâu, cuối cùng đoàn người lặng lẽ đi mất, một câu trách cứ nhị hoàng tử cũng không có, nhưng chính vì như vậy, tất cả nô tài ở đây càng thêm lo lắng đề phòng.

“Ái chà, Chiêu hiền dung làm sao vậy, sắc mặt xấu quá?” Trong cung Cảnh Ương, Nhu phi thấy Trang Lạc Yên mặt mũi tái mét, buông một câu không mặn không nhạt, “Phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt mới được.”

“Đa tạ Nhu phi nương nương quan tâm, tần thiếp không sao.” Trang Lạc Yên nhẹ cười một tiếng, song mọi người ngồi đây đều cảm nhận được tia mất tự nhiên trong nụ cười này.

Hoàng thượng nghỉ tại cung Hi Hòa hai tối liên tiếp, hơn nữa bọn họ đều nghe nói sáng nay khi Hoàng thượng rời cung Hi Hòa thì tâm trạng còn rất tốt, sao sắc mặt Chiêu hiền dung lại xấu như thế nhỉ?

Sau khi các phi tần đều ra về, Hoàng hậu bóp trán hỏi: “Biết là chuyện gì xảy ra chưa?”

“Bẩm nương nương, nô tài nghe được, Chiêu hiền dung sáng nay gặp phải nhị hoàng tử, thấy nhị hoàng tử đánh mắng một thái giám già bèn góp ý vài câu, vậy mà nhị hoàng tử lại quay sang mắng ầm lên. Chiêu hiền dung thấy nhị hoàng tử nói năng thô thiển, hành vi không tốt mới nói muốn gặp người xin đổi người phục vụ bên cạnh nhị hoàng tử. Thế là nhị hoàng tử bèn nói Chiêu hiền dung bản thân không sinh được con còn muốn đi quản giáo người khác.”

Nghe đến mấy từ “không sinh được con” này, Hoàng hậu khẽ nhíu mày: “Nhị hoàng tử thật vô phép, song việc này nếu Chiêu hiền dung đã không nói thì chúng ta cũng đừng đụng tới làm gì.”

“Vâng, thưa nương nương.” Thái giám quản sự khẽ vâng dạ.

Khóe miệng Hoàng hậu nhếch lên một nụ cười nhạt, sảy thai là nỗi đau trong lòng Trang Lạc Yên, nhưng đối phương khó chịu thì có liên quan gì tới nàng đâu?

Trước khi về đến cung Hi Hòa. Trang Lạc Yên vẫn không nói gì, vẻ mặt cũng tỏ ra mệt mỏi. Về đến cung, nếm hai miếng điểm tâm liền lên giường đi nằm, bữa trưa cũng bị bỏ qua.

Trong cung Kiền Chính, Phong Cẩn nghe nói Trang Lạc Yên bỏ bữa trưa, thoáng nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sáng nay lúc trẫm đi, Chiêu hiền dung còn khỏe mạnh vui vẻ cơ mà.”

“Bẩm Hoàng thượng, nô tài không rõ đã có chuyện gì, nếu không phải vừa rồi có gặp Phúc Bảo của cung Hi Hòa, nô tài cũng không biết Chiêu chủ tử không được vui.” Cao Đức Trung hơi ngập ngừng rồi nói, “Có điều, hôm nay nghe một thái giám trực ở ngự hoa viên nói, hồi sáng Chiêu chủ tử tình cờ gặp nhị hoàng tử ở ngự hoa viên ạ.”

“Nếu vậy, gọi nhị hoàng tử đến cho trẫm.” Phong Cẩn khép tấu chương trên tay lại, “Trẫm nghe nói Hiền quý phi nói, đứa trẻ này càng ngày càng kỳ cục, vốn tưởng Hiền quý phi quá lời, hôm nay xem ra, hẳn không nói oan cho nó.”

Cao Đức Trung nghe vậy bèn lui ra ngoài, nhị hoàng tử còn chưa đến, Hoàng thượng đã nói như vậy, trận này nhị hoàng tử có kết cục gì, không cần đoán cũng biết.

Hôm sau, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức, toàn bộ người phục vụ bên cạnh nhị hoàng tử đều bị phạt mười gậy rồi đổi người mới, nhị hoàng tử cũng bị Hoàng thượng trách cứ, phạt quỳ ba canh giờ ngoài cung Kiền Chính, ngay cả Hồ lương nghi cũng bị Hoàng thượng trách mắng một trận, đủ thấy lần này Hoàng thượng giận dữ đến đâu.

Trong cung An Thanh, Thục quý phi nghe những tin tức do người bên Hoàng hậu ra sức truyền tới, chỉ cười nửa miệng: “Hoàng hậu nương nương của chúng ta thật nhiệt tình, chuyện gì cũng không quên báo cho bổn cung biết.”

“Chỉ e Hoàng hậu nương nương không có ý tốt ạ.” Lăng Sa lo lắng nói, “Hoàng hậu nương nương luôn đề phòng nương nương, ai biết nàng ta đang nhằm vào điều gì.”

“Tâm tư của nàng ta rất đơn giản, chẳng qua chỉ muốn ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi thôi.” Ý cười trên mặt Thục quý phi lạnh dần, “Nàng ta muốn làm ngư ông thu lợi thì phải nhìn xem ra có muốn làm ngao làm cò hay không đã. Nàng ta nghĩ trong hoàng cung này, chỉ nàng ta là người hiểu rõ mọi chuyện. Trang Lạc Yên phải chịu ấm ức như vậy, lại đang lúc được Hoàng thượng sủng ái, giờ muốn đi tính kế hại Trang Lạc Yên, bổn cung muốn Hoàng thượng nhanh chóng chán ghét mình hay sao?”

“Nương nương nhìn thấu mọi chuyện, có điều gần đây Chiêu hiền dung đúng là hơi nổi bật quá,” Lăng Sa vẫn lo âu nói, “Nô tỳ sợ nàng ta gây bất lợi cho nương nương.”

“Có một số việc không vội được.” Thục quý phi rũ mi mắt, bình thản nói, “Cứ chờ xem sao.”

Lăng Sa biết chủ tử mình có tính toán trước rồi, bèn không lên tiếng nữa.

***

“Khinh người quá đáng!” Hồ lương nghi nghiến răng oán hận, tức giận đến đỏ bừng hai mắt, tơ máu vằn lên bên trên trong mắt khiến nàng ta trông thật tiều tụy.

“Chủ tử, người đừng nên quá tức giận.” Cung nữ Ngọc Châu vội rót một tách trà nóng cho nàng ta, “Nay nhị hoàng tử đã giao cho Hiền quý phi nương nương nuôi dạy, người có giận dữ cũng không làm gì được, đừng khiến thân mình suy sụp hơn nữa.”

Chặn tiếng ho khan đang tràn bên khóe miệng, Hồ lương nghi uống hớp trà, cuối cùng cũng làm dịu đi cơn ho tức ngực: “Tính tình nhị hoàng tử tuy có thẳng thắn một chút nhưng không đến mức nóng nảy ngốc nghếch như vậy, nếu không phải do có kẻ ở bên cạnh xúi giục, làm sao lại gây ra việc này?”

“Liệu có phải Hiền quý phi…” Ngọc Châu ngập ngừng phỏng đoán, “Nàng ấy dường như không thích nhị hoàng tử.”

“Mặc dù nàng ta không phải kẻ thông minh nhất ở đây nhưng làm việc luôn có đầu óc, sẽ không dùng loại thủ đoạn thấp kém này. Dù sao đi nữa, nay nhị hoàng tử đã nuôi dưới gối nàng ta, xảy ra loại chuyện này không có chỗ nào tốt cho nàng ta cả.” Hồ lương nghi cười nhạt, “Lúc này ai là người được lợi nhất?”

“Là… Chiêu hiền dung.” Ngọc châu kinh hô một tiếng, lại vội vã che miệng, “Vì sao Chiêu hiền dung muốn làm như vậy?”

“Trong hậu cung không thiếu kẻ có thù tất báo.” Hồ lương nghi nở một nụ cười quạnh quẽ, “Khi ta còn là phi từng tính kế hại nàng ta, hôm nay ta rơi đài, nàng ta trả lại cho ta một đòn cũng là chuyện bình thường mà thôi. Nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn, chưa từng trực tiếp gây chiến với ta, ngay cả thủ đoạn tính kế ta cũng cẩn thận như vậy, sợ rằng lúc này trong lòng Hoàng thượng, nàng ta mới là người bị hại kìa.”

Hai chủ tớ đang trò chuyện, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ngọc Châu vội ra mở, thấy một thái giám áo lam bưng chiếc hộp đựng thức ăn đứng chờ ở đó, mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, thấy nàng đi ra bèn nói: “Đây là bữa trưa của Hồ chủ tử.”

Ngọc Châu cẩn thận đỡ lấy chiếc hộp, mở nắp nhìn, chỉ thấy bên trong có hai đĩa thức ăn trông không giống đồ tươi mới cùng với một bát cơm tẻ đã nguội, buột miệng hỏi: “Công công, vì sao chỉ có thế này?”

“Cô tưởng chủ tử mình còn là Ninh phi nương nương chắc,” thái giám khinh thường lườm nàng một cái, “Chẳng qua chỉ là một tội phi, còn tưởng mình là sủng phi đấy phỏng.” Dứt lời, không thèm nhìn sắc mặt Ngọc Châu, quay lưng bỏ đi luôn.

Ngọc Châu nhìn theo bóng thái giám đi khuất, nghẹn họng khó thở, lại lo lắng Hồ lương nghi nghe được những lời vừa rồi của thái giám kia, không biết làm sao, đành phải bưng hộp thức ăn đi vào bên trong.

Hồ lương nghi đã nghe rõ cuộc đối thoại bên ngoài, chỉ đành cười khổ, hậu cung chính là như vậy đấy, được làm vua, thua làm giặc, ai đã thua thì chỉ có thể rơi vào cái kết cục đến nô tài cũng có thể nạt nộ mà thôi.

Tiếc rằng khi xưa nàng ta đã xem thường Trang Lạc Yên, một kẻ biết nhẫn nại đến thế, lại có thủ đoạn hạng nhất, trong hậu cung này, dĩ nhiên sẽ lấy được vị trí nhất định.

“Món dạ dày dê xào măng này hình như hơi già,” Trang Lạc Yên gác đũa, tiếc nuối bình phẩm, “Hiếm khi có được măng tươi ngon như vậy, đúng là đáng tiếc.”

“Món này do Thượng Thực cục mới đưa tới ạ,” Thính Trúc múc cho Trang Lạc Yên một bát canh bồ câu, “Hương vị tuy chỉ tàm tạm nhưng nô tỳ nghĩ chủ tử sẽ thích ăn măng nên mới cho lưu lại.”

Bởi cung Hi Hoà có phòng bếp riêng nên không cần Thượng Thực cục đưa đồ ăn tới, song bên Thượng Thực cục đều là người thông minh, mỗi khi có món mới đều dâng lên biếu, thỉnh thoảng sẽ có vài món Trang Lạc Yên đặc biệt thích.

“Thay ta cảm ơn người của Thượng Thực cục đã quan tâm, nói ta rất thích.” Trang Lạc Yên nhấc thìa ăn canh, nhìn ánh dương rạng rỡ bên ngoài, sau cơn mưa, ánh mặt trời dường như đặc biệt xán lạn.

“Nô tỳ đã cảm ơn rồi.” Thính Trúc cười nói, “Vốn chỉ là thứ nô tài biếu bề trên, một tiếng cảm tạ của nương nương khiến bọn họ mừng quên trời đất.”

Chẳng qua là có lợi mới làm mà thôi, nếu không phải nay nàng được sủng ái, tiếng cảm ơn ấy ai thèm nghe?

“Mấy ngày nữa là dịp Hoàng thượng tới đồng cấy mạ rồi, không biết ngoài Hoàng hậu nương nương còn có vị chủ tử cung nào được hầu thánh giá,” Thính Trúc đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu gần đây, bèn nhanh miệng, “Nô tỳ nghe nói con đường tới ngoại ô kinh thành này rất phồn hoa đấy ạ.”

Trang Lạc Yên nghe thế, khóe miệng hơi cong lên, xuống ruộng cấy mạ làm mẫu chẳng qua chỉ là một hành vi lấy lòng dân, Hoàng đế và Hoàng hậu mặc y phục phổ thông như dân thường, tự mình xuống ruộng cấy mạ vụ hè, bày tỏ sự coi trọng của hoàng thất đối với dân chúng và lương thực.

“Mặc dù nương nương có thể đi thì chúng ta cũng chỉ được ngồi yên trong xe, đâu thấy được phồn hoa sầm uất gì đâu.” Vân Tịch bưng một cái khay đi vào, trên khay là một bát cháo bích ngạnh(*).

(*) Cháo bích ngạnh: Cháo được nấu từ một loại gạo có màu xanh ngọc, chỉ được trồng ở huyện Ngọc Điền thuộc tỉnh Hà Bắc, sản lượng ít và có giá trị dinh dưỡng cao.

“Một chuyện chưa rõ đâu vào đâu cũng đáng cho các em bàn tán như vậy?” Trang Lạc Yên bảo Vân Tịch đặt bát cháo bích ngạnh trước mặt, múc một thìa thổi thổi, “Mau hầu hạ chủ tử các em dùng bữa mới là chuyện nên làm.”

Trong lúc chủ tử các cung đều mong ngóng danh sách theo hầu thánh giá, danh sách này đã được đưa đến cung Cảnh Ương, Hoàng hậu nhìn mấy hàng tên trong thánh chỉ: “Chỉ có thế này?”

Cao Đức Trung cung kính đáp lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nói, đây là chuyện có liên quan đến dân sinh đại sự, không cần quá nhiều chủ tử đi theo ạ.”

“Hoàng thượng thánh minh, bổn cung hiểu.” Hoàng hậu buông danh sách, cười nói, “Làm phiền công công rồi.”

Cao Đức Trung ra về, nụ cười trên mặt Hoàng hậu cũng nhạt đi: “Hòa Ngọc, sai người tới cung An Thanh, cung Hòa Nhạc, cung Hi Hòa, Sướng Thiên lâu báo tin, để Thục quý phi, Nhu phi, Chiêu hiền dung, Thiến quý nhân chuẩn bị theo hầu.”

Bên Sướng Thiên lâu, Thiến quý nhân được bạn giá mà không phải Từ chiêu dung, tin tức này vừa truyền ra, các phi tần đều chờ cười chê Từ chiêu dung. Khi Từ chiêu dung được sủng ái từng không ít lần lên mặt với phi tần khác, nay nàng ta đã thất thế, không biết bao nhiêu người chờ mong dịp này để chế nhạo đây.

Hứng thú của Trang Lạc Yên không đặt ở chỗ xem trò vui, mà nguyên nhân Hoàng đế kẹp một Thiến quý nhân vào giữa đám phi tần địa vị cao mới khiến nàng tò mò hơn. Nói đó là vì Hoàng đế sủng ái Thiến quý nhân thì không thuận lắm, bởi vì Hoàng đế chỉ từng có hứng thú với người này một thời gian ngắn đã nguội nhạt đi rất nhanh, nay đột nhiên muốn mang Thiến quý nhân theo, chẳng lẽ lại bất chợt cảm thấy có hứng thú với cô nàng?

Tối đó, Hoàng đế lật thẻ bài Nhu phi cung Hòa Nhạc, khiến cho các vị phi tần còn nghĩ Hoàng đế sẽ tới Sướng Thiên lâu tìm Thiến quý nhân đều phải thất vọng rồi, thật đáng tiếc, mất một dịp xem trò vui.

Hôm sau, khi tới cung Cảnh Ương thỉnh an, Trang Lạc Yên thấy Nhu phi rạng rỡ mặt mày bên cạnh Từ chiêu dung tiều tụy ủ rũ, khiến nàng hớn hở chờ xem kịch hay, nhưng khi quan sát sắc mặt người khác, chỉ thấy người bình thản nhất lại là Hiền quý phi.

Thỉnh an xong trở về cung, Trang Lạc Yên thở dài, cười nói: “Không ngờ Hoàng thượng lại lưu Hiền quý phi ở lại cung quản lý cung vụ, không biết Hiền quý phi đang vui hay đang buồn đây.”

“Nô tì nghĩ, khả năng Hiền quý phi vui vẻ sẽ nhiều hơn một chút ạ” Thính Trúc cắm mấy cành hoa tươi vào chiếc bình cao cổ, “Mấy năm nay sủng ái của Hoàng thượng dành cho Hiền quý phi đã dần dần giảm đi, dù lần này Hiền quý phi được theo hầu cũng chưa chắc giành được bao nhiêu chú ý của Hoàng thượng, chẳng bằng ở lại trong cung nắm lấy thực quyền.”

Trang Lạc Yên nghe nói vậy, chỉ nở nụ cười, không phản bác lời Thính Trúc. Chuyện lần này đối với Hiền quý phi đúng là lợi nhiều hơn hại.

Trong hoàng cung, người biết nhẫn nhịn nhất không phải Hồ Thải Huyên mà là Hiền quý phi. Người này hầu hạ Hoàng đế từ rất sớm, nhưng bao năm qua đi, dưới gối không có con cái, cũng không phải người được sủng ái nhất hậu cung lại vẫn có thể leo lên đến vị trí quý phi, quả thật tính tình và khả năng nhẫn nại phải thuộc hạng nhất.

Trong cung, thời gian thỉnh an luôn luôn là dịp các phi tần ganh đua và đánh giá lẫn nhau, biểu hiện của Hiền quý phi luôn rất mờ nhạt nhưng điều có lợi chưa bao giờ thấy vắng mặt nàng ta.

Lúc này mọi người còn đang cho rằng Hoàng thượng đã lật thẻ bài của Nhu phi, hôm nay có khả năng sẽ tới chỗ Thiến quý nhân, kết quả, thái giám nội thị truyền đến một tin, Hoàng thượng lật thẻ bài của Chiêu hiền dung.

***

Gần đây Hoàng đế tới cung Hi Hòa khá thường xuyên, nhưng không phải lần nào cũng diễn yêu tính đánh nhau, Trang Lạc Yên nhận ra, Thành Tuyên đế là một vị Hoàng đế có khả năng tự chủ cao.

Mỗi khi Hoàng đế không “vận động trên giường” với Trang Lạc Yên thì thường kể nàng nghe vài chuyện vụn vặt không liên quan đến triều chính, đôi khi còn thảo luận sang cả các loại yêu quái trong “Sơn Hải kinh(*)“. Trang Lạc Yên nghĩ, chắc Hoàng đế thấy trò chuyện về thi từ ca phú với nàng chỉ là đàn gảy tai trâu, bàn luận về mấy chuyện quái lạ may ra có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng chăng.

(*) Sơn hải kinh: Cổ tịch thời Tiên Tần – Trung Quốc, chủ yếu miêu tả các thần thoại, địa lý, động thực vật, khoáng vật, vu thuật, y thuật, tập tục,… của thời kỳ cổ đại. Sơn hải kinh có 18 quyển, chia làm 2 phần là Sơn kinh và Hải kinh.

“Ở núi Trung Khúc, có loài thú, bề ngoài giống ngựa có mình trắng đuôi đen, một sừng, móng như vuốt hổ, giọng như trống vang, được gọi là bác, ăn thịt hổ báo, có thể ngự binh.(*)“

(*) Trích trong quyển 2 Tây Sơn kinh, thuộc phần Sơn kinh.

“Bộ dáng như thế thì khó coi thật đấy.” Trang Lạc Yên nghe đến đó, không nhịn được buột miệng nói, “Thân thì giống ngựa, móng lại như móng hổ, cấu tạo thân thể như vậy hẳn không thể chạy nhanh đâu, lại còn có thể ăn thịt loài chạy nhanh như báo ư?”

“Vì vậy đây chi là truyền thuyết mà thôi.” Phong Cẩn nghe ra giọng điệu chê bai của Trang Lạc Yên, cười nói, “Nếu thế gian có kỳ vật như vậy, e rằng bất kỳ Đế vương nào cũng sẽ tranh giành bắt lấy, thần thú có thể ngự chiến, ai mà không thích?”

“Nếu nói như vậy, Hoàng thượng người nhìn nước nào không thuận mắt thì không cần làm gì cả, chỉ cần quăng một con Phì Di(*) gây hạn hán hoặc một con Trường Hữu(**) gây lũ lụt là xong, chẳng phải tiết kiệm được rất nhiều công sức hay sao.” Trang Lạc Yên ngáp một cái, “Truyện cho trẻ con ấy mà.”

(*) Phì Di: Xà yêu trong truyền thuyết Trung Hoa, được giới thiệu trong Tây Sơn Kinh và Bắc Sơn kinh, có người cho rằng Phì Di và Ba Xà là một.

(**) Trường Hữu: Tên một loại yêu quái ở núi Trường Hữu trong thần thoại Trung Hoa, được mô tả trong Nam Sơn kinh.

Người trên thế gian thường có ít nhiều kính sợ đối với những chuyện thần tiên ma quái, Phong Cẩn thân là Đế vương, thực ra không thích dân chúng quá tin sợ những chuyện kì quái này, tiếc rằng nỗi kính sợ ấy đã ăn sâu vào tiềm thức dân chúng, hắn cũng đành thuận thế lợi dụng những thứ này để nắm lấy dân tâm, hôm nay lại nghe một nữ tử nơi hậu cung tỏ vẻ khinh thường ra mặt đối với thần thú trong truyền thuyết như vậy, lòng chợt cảm khái khó nói.

Đôi khi, kiến thức của một người không phụ thuộc vào những thi thư trong bụng người ấy, những đại thần đắc dụng của Phong Cẩn không hẳn là trạng nguyên thám hoa gì đó nhưng có năng lực thực sự.

“Vậy nên đó chỉ là thần thoại thôi.” Phong Cẩn cười ra tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Trang Lạc Yên, khe khẽ thở dài, “Nếu thống trị thiên hạ đơn giản như thế thì tốt quá, không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Trang Lạc Yên nghe tiếng thở dài của Hoàng đế, không khỏi cảm khái trong lòng, quả nhiên phàm là Đế vương có dã tâm lớn thì đều không tin vào thần thoại, song lợi dụng thần tiên ma quái lại tuyệt không nương tay.

Sáng sớm tỉnh lại, Phong Cẩn nhìn người con gái ỷ trong lòng mình, lại nằm thêm một chốc rồi mới để cung thị ngoài màn che đi vào hầu hạ. Thay y phục xong, quay đầu nhìn lại giường, người trên giường mới mơ mơ màng màng như muốn mở mắt, một tay còn vô thức quàng sang chỗ mình đã nằm, sau đó mới từ từ tỉnh lại, mở cặp mắt mờ mịt nhìn.

“Hoàng thượng dậy rồi?” Dường như không ngờ mình lại ngủ say đến thế, Trang Lạc Yên hơi xấu hổ ngồi dậy, vân vê món tóc trên ngực, “Thiếp ngủ say quá.”

“Không trách nàng, tối qua trẫm trò truyện với nàng hơi khuya.” Phong Cẩn ngẩng đầu để cung nữ sửa sang lại cổ áo, “Nghỉ ngơi cho tốt chút, ngày mai tới đồng mệt lắm, người ở Khâm Thiên giám nói mai trời nắng ráo đấy.”

Trang Lạc Yên xuống giường, ra hiệu cho cung nữ lùi qua một bên, tự tay đeo phối sức và chỉnh lại vạt áo cho Hoàng đế, nàng ngồi xuống đeo một túi thơm trông rất bình thường lên đai lưng, ngửa đầu nói với hắn: “Hoàng thượng, túi thơm này người đeo rất hợp đấy.”

Phong Cẩn cúi đầu nhìn, đó là một túi thơm màu hơi tối, nền vải màu huyết dụ, dùng chỉ vàng thêu một con rồng đang bay lên, kết hợp với hoa văn chim là chữ “Phúc” đỏ thẫm, đặc biệt làm nổi bật long bào uy nghi.

Vươn tay nhấc cằm Trang Lạc Yên lên, Phong Cẩn đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên môi nàng, cười nói: “Túi thơm ái phi thêu cho trẫm tất nhiên hợp nhất rồi, trẫm rất thích.”Nói xong, mỉm cười bước ra cửa.

“Cung tiễn Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên nhìn Hoàng đế biến mất, chầm chậm đứng lên, sờ sờ khóe môi, ánh mắt như đang cười: “Người đâu, hầu bổn cung tắm rửa thay y phục.”

Vân Tịch cẩn thận đỡ Trang Lạc Yên bước ra khỏi thùng nước tắm, giúp nàng mặc y phục vào, lấy dầu vừng tỉ mỉ vuốt lên từng lọn tóc đen, thấy Trang Lạc Yên có vẻ lơ đãng bèn buột miệng nhắc: “Nương nương, ngày mai trong các phi tần đi theo có Thiến quý nhân, nô tì nghĩ vị Thiến quý nhân này thực sự không đơn giản đâu ạ.”

Trang Lạc Yên nhắm mắt lại, nói: “Trong hậu cung có người nào đơn giản, Thiến quý nhân thì đã là gì, ở nơi đây một phi tần giữ được thánh sủng không suy mới là đáng sợ nhất.”

Nghe chủ tử nói vậy, Vân Tịch lập tức nghĩ đến Thục quý phi ở cung An Thanh, bắt đầu âm thầm kính nể, đúng là trong cung chưa ai có thể vượt qua vị Thục quý phi này. Thiến quý nhân tuy có nhan sắc vượt trội hơn hẳn người khác nhưng những mặt khác lại kém xa Thục quý phi, ở nơi này, lấy sắc tranh sủng chỉ có thể nhận được hào quang nhất thời.

Qua tiết Cốc Vũ là tiết cấy mạ hè. Trang Lạc Yên đoan chính ngồi trong xe ngựa, sờ sờ lên mái tóc bị buộc trong vải thô, xoay xoay người khó chịu.

Sống xa xỉ lâu quá, quen mặc lăng la tơ lụa, đột nhiên thay vải thô áo gai, đúng là hơi khó thích ứng, cứ cảm thấy ngứa ngáy trên người.

Đến cánh đồng ở ngoại ô kinh thành, Trang Lạc Yên vịn tay cung nữ xuống xe, nhìn quanh bốn phía, thấy bên ngoài tầng tầng quan binh đứng gác là mấy vòng dân chúng vây quanh đồng nghịt, xung quanh có cây cao nào đều đã đầy người trèo lên, vài sườn đồi cao cao cạnh đó cũng đã nghìn nghịt người đứng chờ xem.

Quả nhiên, từ xưa đến nay, tò mò thích tụ họp luôn là thiên tính của con người, Trang Lạc Yên tự nhiên hào sảng sải bước theo sau Hoàng hậu, đúng lúc thấy Thiến quý nhân liên tục gãi cánh tay, hình như rất khó chịu đối với bộ quần áo mặc trên người.

Thế gian luôn có những người như vậy, ăn những thứ dân chúng làm ra rồi lại cảm thấy mình thanh cao không dính bụi trần, coi thường những người lao động, tiếc rằng họ không biết, bản thân họ chẳng khác gì những người bị họ coi thường kia, trong bụng đều chứa một bọc rác rưởi.

Trước đó Trang Lạc Yên còn nghĩ, Thiến quý nhân tuy thanh cao xuất trần nhưng chí ít cũng không phải hạng người tự coi mình thanh cao mà khinh thường dân chúng, nay nàng mới biết, mình đã đánh giá cô nàng này quá cao rồi.

“Nếu Thiến quý nhân cảm thấy không được khỏe thì không cần ra đây.” Hoàng hậu sầm mặt nhìn cử chỉ của Thiến quý nhân, hôm nay những người đứng đây, mỗi lời nói, mỗi hành động đều đại biểu cho hình tượng của hoàng thất, bộ dáng này của Thiến quý nhân tính để cho ai xem? Là muốn Hoàng thượng biết làn da nàng ta vô cùng mịn màng, hay muốn để cho dân chúng nghĩ người trong hoàng thất không chịu được khổ, chỉ biết hưởng thụ mà thôi?

Thiến quý nhân nghe Hoàng hậu nói vậy, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, đành phải quỳ xuống thỉnh cầu, cần cổ trắng nõn lộ dưới ánh mặt trời trông càng đáng yêu.

“Hôm nay Hoàng thượng cùng bổn cung mang muội tới đây không phải để nàng hưởng thụ, nếu muội đã biết sai thì thu bộ dạng không được tao nhã của mình lại.” Nếu là ở trong cung, dù các phi tần có làm dáng làm vẻ, chỉ cần không quá đáng thì Hoàng hậu sẽ không khiển trách đến, nhưng trong tình huống hôm nay, nàng là người đứng đầu hậu cung, nhất định không cho phép nửa phần sơ sẩy.

Từ đầu tới giờ, Hoàng đế đứng phía trước Hoàng hậu không hề lên tiếng, cũng không hề nhìn Thiến quý nhân lấy một lần, đợi Hoàng hậu răn dạy xong, Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu, cùng tiến đến trước giàn tế, tế trời đất, tế thần gió mưa, cầu trời phù hộ Cửu Châu mưa thuận gió hòa.

Trang Lạc Yên cùng mấy phi tần quỳ phía sau Đế Hậu, bọn họ không có tư cách đến trước giàn tế, chỉ được quỳ ở phía sau, dân chúng vây xem xung quanh cũng đã quỳ xuống, thành tín hướng về trời cao cầu khẩn.

Tế tự xong xuôi, Hoàng đế liền xắn ống quần lội xuống ruộng, cầm lấy một bó mạ, cấy xuống theo dây đã giăng sẵn.

Nước tháng Tư vẫn hơi se lạnh, Trang Lạc Yên theo Hoàng hậu xuống ruộng, thoáng rùng mình một cái, lại nhanh nhẹn xắn tay áo, nghiêm nghị cắm mạ xuống.

Động tác của Trang Lạc Yên tuy không thành thạo nhưng cũng ra vẻ giống. Khi nàng đang chậm rãi cắm từng khóm mạ xuống, đột nhiên lại nghe được một tiếng kêu sợ hãi, giật mình quay đầu lại, thấy Thiến quý nhân đã sợ đen xanh tái mặt mày, lập cập lùi lên bờ, ai ngờ chân lảo đảo một cái, ngã sấp xuống ruộng, thế là một mĩ nhân tuyệt sắc nhanh chóng biến thành tượng đất. Hai thái giám lực lưỡng thấy tình hình như vậy, vội bước đến đỡ Thiến quý nhân lên bờ, tránh để dân chúng thấy màn mất mặt này.

“Có chuyện gì?” Phong Cẩn cau mày, giọng nói đã thoáng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Bẩm Hoàng thượng, chân Thiển quý nhân bị một con đỉa trâu cắn.” Một tên thái giám nhanh nhẹn đáp, “Đã có thái y đến trị cho Thiến quý nhân rồi ạ.”

“Nếu Thiến quý nhân không được khỏe thì đỡ nàng ấy vào xe đi,” Phong Cẩn vẩy nước trên tay, “Hôm nay nắng to không cần để nàng ấy ra đây nữa.”

Một nữ tử mảnh mai bị đỉa bò lên chân cắn, thật là một chuyện tàn khốc máu me làm sao. Trang Lạc Yên cảm thấy thương hại Thiến quý nhân này, vừa xuống ruộng đã gặp phải “chuyện tốt” rồi.

Cấy xong chỗ mạ, Đế Hậu và các phi tần cùng lên bờ, Trang Lạc Yên nhanh mắt thấy trên bắp chân Hoàng đế cũng treo một con đỉa trâu, những người ở đây còn chưa kịp khẩn trương sợ hãi, Hoàng đế không thèm chớp mắt một cái, vỗ mạnh chân, sau đó lấy dao găm gạt con đỉa đã hút no căng mình kia xuống.

Da đầu Trang Lạc Yên thoáng tê dại đi, Hoàng đế quả nhiên là một người nghiêm khắc, không chỉ nghiêm khắc với người khác, đối với bản thân lại càng nghiêm khắc hơn.

Các thái giám nhanh chóng bưng ghế con và chậu nước sạch tới, lúc này các vị chủ tử ở đây không cần người hầu hạ, tự mình qua loa gột rửa bùn đất trên tay chân, sau đó cùng Hoàng đế đi thăm ruộng mạ của dân chúng.

Do có đủ nước mưa và ánh nắng, mạ mọc rất tốt, nông dân đang bó từng bó mạ, gánh tới một mảnh ruộng màu đi cày bừa, động tác cấy mạ thành thạo và nhanh nhẹn hơn những người “làm mẫu” này nhiều.

Nhìn từng hàng từng hàng mạ cấy chỉnh tề, Phong Cẩn cảm khái: “Mong rằng năm nay thu hoạch tốt hơn năm ngoái.”

“Hoàng thượng nhân từ, thiên hạ dưới sự thống trị của người, mưa thuận gió hòa, cuộc sống của bách tính ngày càng tốt hơn.” Hoàng hậu nghe thấy vậy bèn nói, “Bách tính trong thiên hạ cũng đều kính yêu người.”

“Chỉ cầu không thẹn với tâm.” Phong Cẩn không có phản ứng đặc biệt gì trước lời khen tặng của Hoàng hậu, chỉ nhàn nhạt đáp một câu, quay đầu thấy Trang Lạc Yên đang nhón chân tính lướt qua hắn và Hoàng hậu để xem nông dân cấy lúa, khóe miệng hơi cong lên, sau đó dời mắt, nói với Hoàng hậu, “Lúc này không còn sớm nữa, nên về cung thôi.”

Cho đến tận khi Hoàng đế lên ngự giá về cung cũng không ai nhắc một câu tới Thiến quý nhân, như thể từ đầu tới cuối, người này chưa từng xuất hiện.

Xe ngựa chở Thiến quý nhân đi phía sau xe Trang Yên, khi nàng lên xe, quay đầu nhìn về phía đó, nghe bên trong truyền ra tiếng khóc thút thít mơ hồ, nàng hơi nhướng mày rồi bình thản lên xe mình.

“Vận khí của Thiến quý nhân này cũng tốt thật đấy, vừa xuống ruộng đã gặp phải loại chuyện ghê tởm như thế.” Vân Tịch quỳ trước mặt Trang Lạc Yên, cẩn thận bóp chân cho nàng.

Trang Lạc Yên cười cười, ban đầu thấy Thiến quý nhân xuống xe là bắt đầu cào gãi khắp tay, nàng còn nghĩ nàng ta làm bộ làm tịch, chuyện vừa rồi khiến nàng hiểu ra, Thiến quý nhân dù thiếu thông minh đến đâu cũng sẽ không cố tình gây ra chuyện không hợp thời cuộc đó, trừ phi thực sự ngứa đến không chịu nổi.

Dù Thiến quý nhân cố nhịn được cơn ngứa nhưng vụ bị đỉa cắn sau đó đã đủ để thần kinh của cô nàng đứt vỡ, nhất định có kẻ nào đó động tay động chân với Thiến quý nhân rồi.

Sự việc này sẽ dẫn đến một màn hài kịch mới cho hậu cung đây.

***

Đêm đó về cung, Sướng Thiên lâu truyền ra tin Thiến quý nhân cho gọi thái y, kết quả, thái y nói cho nàng biết, quần áo trên người nàng bị dính một loại thuốc bột, có thể gây ngứa toàn thân, đồng thời dễ dàng hấp dẫn đỉa. Ngay sau đó, các phi tần còn đang tính chờ xem Thiến quý nhân mất mặt thì nay lại phải cẩn thận nói năng, chỉ sợ việc này không dưng rơi xuống đầu mình.

Trang Lạc Yên lười biếng tựa lưng ngồi trong đình nghỉ mát thích thú nhìn đàn cá chép gấm bơi qua bơi lại trong hồ nước xanh biếc, chợt nghe được một đoạn đối thoại của hai cung nữ.

“Cô đoán ai là người hại Thiến quý nhân?”

“Ai biết được, Thiến quý nhân từ khi vào cung luôn được Hoàng thượng yêu thích, tuy còn thua hai vị Thục quý phi và Chiêu hiền dung nương nương nhưng cũng phải ngang bằng với Nhu phi nương nương đấy.”

“Theo ta thấy, khéo việc này là do Từ chiêu dung nương nương làm, nay Thiến quý nhân đang ở cùng một chỗ với nàng ấy, mà nàng ấy lại thất sủng rồi, không biết trong lòng hận đến đâu.”

“Cung nữ cung nào dám to gan vọng nghị chủ tử?” Ngay khi Trang Lạc Yên đang dào dạt hứng thú nghe trộm, cách đó không xa đã vang lên tiếng quát của Nhu phi, nàng đành miễn cưỡng thu hồi bộ dạng lười nhác, đi ra khỏi đình, thấy trước Nhu phi là hai cung nữ đang quỳ, mặt tái nhợt như không còn hột máu.

“Bái kiến Nhu phi nương nương.” Trang Lạc Yên cúi chào Nhu phi, ánh mắt quét qua hai cung nữ đang quỳ, nét mặt mang theo một nụ cười nhẹ.

“Chiêu hiền dung đấy à,” Nhu phi tuy không thích Trang Lạc Yên nhung hiện nay Trang Lạc Yên đang rất được lòng Hoàng đế nên nàng cũng cố tỏ thái độ ôn hòa hơn xưa, “Hôm qua mới ra ngoại thành, sao hôm nay còn có sức đi dạo thế này?”

“Chỉ là ra ngoại thành, cũng đâu phải chuyện gì tốn công sức ạ.” Trang Lạc Yên cười dịu dàng, “Hôm nay thấy phong cảnh đẹp mắt nên tần thiếp muốn đi dạo một lát, không ngờ đúng dịp nghe được mấy câu xằng bậy.”

“Đúng là xằng bậy thật.” Nhu phi lạnh lẽo nhìn hai cung nữ, vị phi tần đứng ở phân vị “phi” nào bị so với một quý nhân cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ gì, huống chi xưa nay nàng không thuộc hàng tính tình mềm mỏng, đã có người dám nói linh tinh sau lưng nàng thì cũng nên dám gánh chịu lửa giận của nàng đi, “Theo như bổn cung thấy, có vài người không quản được cái miệng mình, vậy thì không cần mở miệng nữa.”

Trang Lạc Yên rũ mi cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, không nói gì thêm.

Nhu phi thấy Trang Lạc Yên không có ý định nhúng tay vào việc này, liền lạnh mặt nói: “Người đâu, lôi hai cung nữ này tới điện Trung Tỉnh, loại hành vi vọng nghị chủ tử này nhất định phải nghiêm trị.”

Nhìn hai cung nữ vừa bị kéo đi vừa cầu xin tha tội, nụ cười của Trang Lạc Yên phai nhạt dần: “Nhu phi nương nương đang tính đi đâu ạ?”

“Thiến quý nhân không được khỏe, cùng là tỉ muội hầu Hoàng thượng, bổn cung tất nhiên muốn tới thăm một lát.” Nhu phi cười mà như không cười, “Chiêu hiền dung đã qua thăm chưa? Nếu chưa qua thì cùng đi với bổn cungmột lượt.”

Đã nói đến nước này, Trang Lạc Yên dĩ nhiên sẽ không từ chối, nàng theo Nhu phi đi về phía Sướng Thiên lâu.

Xuyên qua vườn trúc tốt tươi, đi vào Sướng Thiên lâu, Trang Lạc Yên thấy Cao Đức Trung đang đứng bên ngoài, biết Hoàng đế đang ở đây, bước chân thoáng sững lại, cười gật đầu với ông ta: “Cao công công.”

“Bái kiến Nhu phi nương nương, Chiêu hiền dung nương nương.” Cao Đức Trung hành lễ xong, nhìn về phía Trang Lạc Yên, cười nói, “Hai vị nương nương tới thăm Thiến quý nhân ạ? Lúc này Hoàng thượng cùng với Hoàng hậu nương nương và Thục quý phi nương nương đều đang ở đây, mời hai vị nương nương vào trong.”

“Làm phiền công công.” Trang Lạc Yên khẽ gật đầu, thấy Nhu phi đã đi lên vài bưóc, đành nhấc chân đi theo.

Cao Đức Trung nhìn theo bóng dáng hai vị nương nương, sau đó lại khom lưng, đến khi ngẩng đầu, ý cười trên mặt đã chậm rãi nhạt xuống.

“Bẩm Hoàng thượng, Nhu phi nương nương và Chiêu hiền dung nương nương cầu kiến ạ.”

Phong Cẩn đang ngồi chờ trong phòng, nét mặt lạnh lùng, nghe thái giám báo lại, gật đầu nói: “Cho các nàng ấy vào đi.” Lúc này sắc mặt hắn đã ấm áp hơn đôi phần, chuyển biến đó khiến Hoàng hậu ngồi bên cạnh ngạc nhiên, đuôi mày thoáng giật giật.

“Hoàng thượng, Thiến quý nhân bị ngứa đến mức phải cào gần như rách da rách thịt, Từ chiêu dung quá mức độc ác rồi.” Hoàng hậu nghiêm nghị nói, “Thật đáng thương cho làn da như tuyết của Thiến quý nhân, thiếp nhìn cũng thay đau lòng thay.”

Trang Lạc Yên vừa bước vào phòng liền nghe được mấy câu này của Hoàng hậu, chỉ có thể cảm thán trong lòng, có thể nói ra những, lời chân thành tha thiết đến thế đúng là kỹ năng tất yếu của nữ tử sống trong cung đình. Đợi cách Hoàng đế chừng ba bước, nàng khụy gối: “Thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

“Hai vị ái phi không cần đa lễ.” Phong Cẩn bình thản nói, “Thưởng tọa.”

Trang Lạc Yên ngồi phía dưới Nhu phi, cẩn thận liếc nhìn về phía Thiến quý nhân trên giường, bị tình cảnh nhìn thấy làm cho hít một hơi lạnh, vốn là một mỹ nhân có gương mặt tuyệt trần, sao nay đã biến thành bộ dáng đáng sợ này, những nốt mẩn đỏ chi chít trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đã biến cô nàng thành mẫu dạ xoa rồi.

“Sao Thiến quỷ nhân lại bị thương nghiêm trọng đến thế này?” Nhu phi tỏ vẻ kinh ngạc, cau mày bất mãn nói, “Thiến quý nhân vốn hoa nhường nguyệt thẹn, ai lại có thể ra tay độc ác đến nhường này?”

Lời ấy đến là thiếu đạo đức, người ta đang phải chịu nỗi khổ hủy dung, Hoàng hậu và Nhu phi còn cố tình nhấn mạnh cái gì mà da thịt như tuyết, gì mà hoa nhường nguyệt thẹn, chẳng phải muốn Hoàng đế nhớ kỹ bộ dáng lúc này của Thiến quý nhân hay sao? Còn Từ chiêu dung đang quỳ trên mặt đất nữa, Nhu phi cố tình nói vậy, lẽ nào coi nàng ta như không khí rồi?

Thiến quý nhân dường như cũng không thể thừa nhận được bộ dạng lúc này của mình, Nhu phi vừa dứt lời, nàng liền kéo chăn che quá nửa gương mặt mình, chẳng muốn nhìn ai lấy một lần.

Phong Cẩn nhấc mí mắt, không phản ứng gì trước lời của Nhu phi, chỉ quay sang nói với Hoàng hậu: “Nay Thiến quý nhân đã thành như vậy, nàng quan tâm hơn một chút, để nàng ta chóng bình phục.”

“Xin Hoàng Thượng yên tâm, Thiến quý nhân trở nên như vậy, chẳng riêng Hoàng thượng đau lòng, thiếp cũng tiếc thương nàng ấy.” Hoàng hậu ôn hòa nhận lời, sau đó nhìn về phía Từ chiêu dung, “Từ chiêu dung, nàng liên tiếp phạm sai lầm, lần này tội không thể tha.”

Từ chiêu dung ngẩng đầu, nở nụ cười đẹp đẽ mà thê lương: “Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã muốn định tội ta, tất nhiên ta đã không thể được tha thứ.”

Lời nói này không khiến Hoàng hậu thay đổi sắc mặt, nàng rũ mí mắt nói: “Trước đây nàng đố kỵ Chiêu hiền dung, Hoàng thượng niệm tình nàng hầu hạ đã nhiều năm, vẫn chưa trừng phạt nghiêm khắc, nay nàng lại hạ độc hại Thiến quý nhân, thật là kẻ có lòng dạ hiểm ác đáng sợ.”

Từ chiêu dung hờ hững nghe Hoàng hậu kết tội, chỉ nhìn về phía Hoàng đế: “Hoàng thượng…”

Trang Lạc Yên nhìn thấy trong mắt Từ chiêu dung còn mang theo kỳ vọng, có lẽ trong lòng nàng ta hiểu rõ, mọi người đàn bà trong phòng này đều khẩn cấp muốn chụp tội danh ấy lên đầu mình, người duy nhất có thế chứng minh nàng ta trong sạch, chỉ có Hoàng đế mà thôi.

“Ngươi còn gì để nói?” Hoàng đế nhìn Từ chiêu dung, trong mắt không còn bao nhiêu tình cảm, tựa như đang nhìn một người xa lạ, “Có lẽ trẫm đã quá dung túng ngươi rồi.”

Một câu nói nhẹ nhàng của Hoàng đế lại khiến mọi kì vọng trong mắt Từ chiêu dung tan biến như bọt nước, nàng ta quỳ thẳng lưng, hướng về phía Hoàng đế hành đại lễ, rành rọt nói từng lời: “Tội thiếp không còn gì để nói.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghề Làm Phi
  • Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 29
NGHỀ LÀM VỢ
  • Trần Phan Trúc Giang
Chương 50...
Nghề Phò Mã
  • Đang cập nhật..
Nghề vương phi
  • Hoa Dương Hoa Ảnh
Chương 280
[Review] Nghề PHÓ NHÁY

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom