Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
– Bác sĩ nói em không phải bị mù, rất nhanh thôi sẽ sáng mắt trở lại.
Tôi ngồi im trên xe, mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, tôi nghe rất rõ những gì anh vừa nói nhưng trong lúc này tôi lại không biết trả lời như thế nào.
Nói là đau buồn thì chắc chắn sẽ có đau buồn, ai rơi vào trường hợp như tôi mà không đau buồn cơ chứ. Nhưng đau buồn mãi thì được lợi ích gì, mắt tôi lúc này cũng không sáng ra được.
Chợt như buộc miệng, tôi nói:
– Ước gì… em biết võ thì đã không có chuyện này xảy ra…
Đường Cảnh hỏi tôi:
– Biết võ làm gì? Em nghĩ một mình em chống được với nhiêu đó tên à?
Tôi mím môi:
– Cái này… em thấy trong phim chỉ cần biết võ thì sẽ đánh được kẻ thù…
– Em không nghĩ trong phim người ta lừa thiên hạ à? Đời thực không giống trong phim, em trong hoàn cảnh đó không có lựa chọn nào khác ngoài phục tùng… nếu là tôi, tôi cũng vậy.
Tôi thở dài, khẽ cười:
– Thế mà em cứ tưởng là do em vô dụng…
– Nếu như xuất thân của em là sát thủ thì em vô dụng thật, còn đã là người bình thường… em đã là tốt lắm rồi. Chí ít em còn nghe được bọn nó nói gì chứ không phải là la hét khóc lóc um sùm. Trong phim chỉ toàn thần thánh hóa nhân vật, họ cho nhân vật khả năng làm được mọi thứ nhưng lại không có cái nào là hiện thực. Em thế mà cũng tin vào phim truyện à?
Tôi ngước mặt về phía anh, giọng tôi có chút bất đắc dĩ:
– Anh đang an ủi em đó à? Cách an ủi của anh có chút kỳ lạ đấy.
Đường Cảnh luồng tay ôm lấy eo tôi, giọng anh rất dịu:
– Tôi không quen nhìn em cứ ủ rũ, bác sĩ cũng nói em không phải bị mù, mắt em từ từ sẽ nhìn thấy lại được. Em đừng như vậy nữa, tôi khó chịu lắm.
Tôi cười nhạt ,giọng tôi có chút thê lương:
– Nhưng em quen với việc nhìn thấy ánh sáng mỗi ngày rồi…
– Vậy sau này… tôi sẽ là ánh sáng của em, được không?
Tim tôi đột nhiên mềm nhũn ra vì câu nói của anh, giờ phút này, câu nói này thật sự rất chất lượng đấy!
Khẽ xoay người, tôi dùng tay không đau để ôm lấy anh, trong lời nói có chút ấm áp:
– Cảm ơn anh, ánh sáng này… rất sáng!
____________
Về đến nhà, bé Dâu một bên, Đường Cảnh một bên, hai người dìu tôi đi từng bước lên trên phòng. Mắt tôi không nhìn thấy được, hoàn toàn không nhìn thấy được một tia sáng nào ngoài trừ màn đêm đen tối. Việc định phương hướng bây giờ chỉ có thể nhờ vào người khác hoặc là tự tôi cảm nhận theo giác quan.
Bác sĩ nói đại khái là vùng mắt của tôi không bị tổn thương, có thể là do lúc ngã từ trên xe xuống đầu tôi va đập mạnh với mặt đường cứng. Máu tụ gây chèn ép dây thần kinh thị giác dẫn đến tổn thương thần kinh thị. Bệnh này của tôi cũng không quá nặng để phải phẫu thuật, tạm thời uống thuốc giúp tan máu bầm. Vừa uống thuốc vừa theo dõi bệnh trạng, nếu thấy không ổn thì mới tiến hành các biện pháp khác.
Lên trên phòng, Đường Cảnh đặt tôi ngồi xuống, giọng anh nhàn nhạt hỏi:
– Em đói không? Muốn ăn hay uống gì không?
Tiếng bé Dâu lảnh lót:
– Mợ… con nấu cháo cho Mợ nha?
Tôi lắc đầu:
– Con lấy sữa cho Mợ đi, Mợ thấy không đói lắm.
– Dạ.
Đợi bé Dâu đi rồi, Đường Cảnh mới xoa xoa đầu tôi mà hỏi:
– Em muốn giảm cân à? Đã ốm lắm rồi đấy?
Tôi cười:
– Lúc sáng mắt em muốn mặc vừa chiếc đầm của một năm trước, hiện tại bây giờ em mặc không vừa nữa rồi.
– Con gái các em toàn mắc bệnh sợ béo, tôi thấy béo một chút mới đáng yêu. Như em bây giờ, có da có thịt ôm mới thích.
– Xuỳ… con gái không ai nghĩ như anh đâu, nếu không phải là ốm thì phải là vô cùng ốm. Béo quá thì lại không thấy tự tin, nói chung là bọn em sợ béo.
– Ừ, chỉ cần em thấy thích thì cứ làm, đừng ủ dột mất ý chí lắm.
Tôi gật, khoảng không trước mặt vẫn nhuộm một màu tối ôm:
– Thật ra thì không thấy đường cũng tốt, thời gian này em có thể an tâm nghỉ ngơi, không cần nhìn cũng không cần thấy những chuyện phức tạp của bên ngoài nữa. Chỉ là… chuyện em không thấy đường… anh đừng nói với ba mẹ em biết, em không muốn ông bà lo lắng.
– Ừ tôi biết rồi, ba mẹ em nhất định sẽ không biết.
– Cảm ơn anh!
………..
Sau khi uống xong sữa, đám người mẹ chồng tôi có lên thăm tôi. Lúc họ lên, Đường Cảnh cũng có mặt ở đó nên tôi không thể biết được là họ đang quan tâm tôi thật hay là giả. Đặc biệt là mẹ chồng tôi, bà đột nhiên quan tâm đến tôi khiến tôi giật cả mình.
Trong chuyện bắt cóc lần này, tôi có dự cảm là có liên quan đến mẹ chồng tôi. Tên áo đen trầm tính hôm đó chắc chắn là tên tôi đã nhìn thấy ở nhà họ Đường. Nhưng cụ thể hắn ta có liên quan như thế nào với mẹ chồng tôi thì tôi không biết. Chuyện này chắc phải cần đến Đường Cảnh đại nhân ra tay mới được.
Bảo Nguyệt vỗ vỗ lên tay tôi, cô ấy ngọt giọng an ủi:
– Chị Tâm, nếu bác sĩ đã nói không sao vậy thì chị đừng lo, mắt của chị chắc chắn sẽ khỏi. Em có hỏi một người bạn của bác em, ông ấy hứa một lát nữa sẽ đến để khám mắt cho chị. Chị vừa kết hợp tây y vừa kết hợp đông y, nhất định sẽ mau nhìn thấy lại được.
Tôi gật gật, tiếp nhận ý tốt của Bảo Nguyệt:
– Cảm ơn em, là thầy Đề à?
– Dạ không phải thầy Đề, thầy Đề không chuyên về mắt, ông thầy này của em trị sáng mắt rất hay.
Đường Cảnh một bên cũng lên tiếng:
– Nếu vậy… Bảo Nguyệt… em giúp anh liên lạc với ông ấy. Chỉ cần trị được cho Tâm, bao nhiêu tiền anh cũng trả.
– Dạ tiền bạc không phải vấn đề, ông ấy quen với bác nên không câu nệ những chuyện đó. Nhưng có chuyện này… lát nữa… anh có thể đi chung với em tới tìm ông ấy được không?
– Sao vậy?
– Em không rõ bệnh của chị Tâm, anh biết rõ thì nên đi theo em để nói sơ qua với ông ấy. Nói trước tình trạng bệnh, ông ấy có thể chuẩn bị đúng dược đem theo để trị cho chị Tâm.
Ố ồ, một công đôi chuyện nhỉ?
Tôi coi như cũng tác hợp cho ý muốn của Bảo Nguyệt, tôi nói:
– Anh Cảnh… hay là anh đi theo Nguyệt đi, em ở nhà với bé Dâu… có gì em sẽ nhờ bé Dâu. Anh qua đó nhớ nói bệnh trạng của em cho Thầy biết, trăm sự nhờ vào Thầy cả.
– Ừ, nếu có gì cần, em nói cho bé Dâu một tiếng, tôi đi một chút sẽ về.
Chuyện này coi như được quyết định xong, Đường Cảnh theo chân Bảo Nguyệt đến nhà ông thầy theo như lời cô ấy nói. Thật ra, không phải tôi không hiểu ý của Bảo Nguyệt là gì, chỉ là… lâu lâu tôi cũng nên “thả” Đường Cảnh ra để anh va chạm một chút với Bảo Nguyệt. Thứ nhất để làm cho mẹ chồng tôi hài lòng, thứ hai là để cho Đường Cảnh tự có nhận xét riêng về Bảo Nguyệt. Dù tôi có nói một trăm lần với anh là Bảo Nguyệt không thật sự tốt thì cũng không bằng một lần anh tự nhìn nhận. Đường Cảnh là người thông minh, chỉ cần Bảo Nguyệt có ý tứ khác chắc chắn anh sẽ biết. Thế nên khi để bọn họ đi chung, tôi khá là tin tưởng vào Đường đại nhân.
Vừa giúp tôi chải lại tóc, bé Dâu vừa thì thầm:
– Mợ, sao Mợ để Cậu đi chung với Mợ Nguyệt? Con thấy hai người đó đi chung con không thích.
Tôi khẽ cười:
– Cái con này, Mợ Nguyệt dù sao cũng là vợ của Cậu. Con nói như vậy không sợ Bà nghe được hả?
– Cũng kệ, con nói đúng mà. Với lại Mợ không biết, Mợ Nguyệt dạo này xấu tính lắm, y như bị đổi tánh á Mợ.
Tôi cau mày:
– Có chuyện này nữa hả?
– Dạ có chứ, cái con Xuân đi theo Mợ Nguyệt á, nó kênh kênh thấy ghét lắm. Được Bà thương, có coi tụi con ra gì đâu, cả Mợ Nguyệt cũng vậy, hễ cái gì không vừa mắt, Mợ chửi liền.
Tôi nheo nheo mắt, tính tình Bảo Nguyệt có thể nói là thâm sâu nhưng cũng không đến mức khó khăn như chị Ngân. Sao đột nhiên cô ấy lại như vậy nhỉ? Hay là… từ trước tới giờ, cô ấy chỉ giả vờ hiền lành?
Tôi xoay đầu một chút, dặn dò bé Dâu:
– Dâu, nếu Mợ Nguyệt đã vậy… sau này con hạn chế tiếp xúc với Mợ ấy, à cả con Xuân gì đó nữa. Mợ với Mợ Nguyệt chung chồng, rất nhiều cái bất tiện, tốt nhất là không nên chung chạ… con hiểu chưa?
Giọng bé Dâu có chút ngạc nhiên:
– Mợ… sao nay Mợ lạ vậy? Đó giờ Mợ đâu có sợ… ai?
Tôi cười nhạt:
– Bây giờ Mợ sợ rồi.
Bé Dâu im lặng không trả lời, tôi cũng thôi không nói thêm gì nữa. Sau chuyện lần này, tôi ngộ ra được vài chuyện, máu cẩn thận cũng tăng nhiều hơn.
Cái chuyện tôi bị bắt cóc, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu mục đích bọn chúng bắt tôi là để làm gì. Gϊếŧ thì không gϊếŧ, hại cũng không hại, đáng lý mắt tôi cũng không bị mù nếu như bọn chúng không thả “tự do” cho tôi khi bị phát hiện. Đường Cảnh nói là đang cho người gom bắt hết lũ chúng nó nhưng bắt thì bắt tôi cũng không tin là có thể tìm ra đầu vụ đứng ở sau lưng. Tôi nghi ngờ… nghi ngờ mẹ chồng tôi một vé đầu vụ. Nói chung nghi thì cũng là nghi, không có bằng chứng không kết được tội cho người khác.
Mắt tôi mù… nhưng có vài chuyện tôi lại rất sáng. Có thể từ trước giờ tôi sống không theo một trật tự nào, hành xử thì tùy hứng lại có chút làm biếng bày mưu tính kế với người khác. So với trước kia khi sống trong môi trường toàn là những bộ não mưu mô, tôi bây giờ lại có chút thụ động. Nhưng không sao, bây giờ cũng không tính là muộn, ra sức thêm một chút có thể là được. Có đôi khi như bây giờ lại càng hay, mắt tôi không thấy đường… tính xấu của một vài người lại lộ ra mà thôi. Khi đó, không sợ là không bắt trúng nhược điểm của “ai đó”.
Đối với tôi hiện tại, nếu không phải là Đường Cảnh thì tôi sẽ không tin tưởng. Tất cả những nhân vật tai to mặt lớn trong nhà họ Đường này… chẳng ai là đơn giản, kể cả Tiểu Thục. Có thể không ai thấy nhưng tôi lại thấy cô ấy khá là khó hiểu. Còn cụ thể là như thế nào, đợi khi cần nhất định sẽ thông suốt ra được. Tất cả những chuyện đã xảy ra, chẳng có chuyện nào là tự nhiên cả, chỉ có tôi tự nhiên tìm hiểu là sẽ rõ được thôi. Mẹ chồng tôi, Đường Cung, chị Ngân, Bảo Nguyệt… thật là nhiều chuyện để làm.
Tôi hy vọng một ngày, chính tôi sẽ điều tra ra được chuyện của Tú Tú. Tôi cũng thật sự hy vọng, tôi và Đường Cảnh có thể sống một cuộc sống bình yên như bao đôi vợ chồng khác…
Haiz, xem ra mù mắt cũng không được nghỉ dưỡng an nhàn rồi!
___________
Ông Thầy mà Bảo Nguyệt đưa đến, ông ấy tên là Trí, theo cảm nhận của tôi thì có thể thấy được là tận tâm. Ông ấy bảo bệnh này của tôi nên uống thuốc và điều dưỡng một thời gian, tự khắc mắt sẽ sáng lại được.
Thầy Trí viết toa thuốc rồi bảo Đường Cảnh cứ theo toa này mà mua, ở đâu cũng có bán. Cách hai ngày ông ấy sẽ tới kiểm tra cho tôi một lần, vừa kê toa thuốc khác vừa giúp tôi châm cứu cho mau tan máu bầm. Khi nãy ông ấy cũng có châm cứu, cảm nhận cũng không đau như những gì tôi tưởng tượng. Sau khi châm cứu thấy nhẹ đầu hơn, nhìn chung chắc là sẽ có kết quả.
Đợi thầy Trí về rồi, tôi khẽ kêu bé Dâu đến bên cạnh rồi dặn dò con bé:
– Dâu, con đem toa thuốc này đi mua rồi ghé ngang Thầy Đề dặn ông ấy kiểm tra giúp Mợ.
Bé Dâu kề sát tai tôi, nó hỏi:
– Mợ nghi ngờ thầy Trí?
Tôi lắc đầu:
– Không có, ông ấy cũng có tâm lắm, Mợ chỉ là cẩn thận hơn thôi. Mắt Mợ không thấy gì, Mợ cần phải cẩn thận hơn trong chuyện ăn uống. Ngộ nhỡ có chuyện gì, cái mạng này của Mợ đi theo ông bà sớm.
– Dạ con hiểu rồi, con đi đây.
– Ừ, nhớ là đừng để ai biết.
– Dạ.
Bé Dâu đi rồi, một lát sau Đường Cảnh mới từ dưới nhà đi lên. Tôi không thấy được anh nhưng có thể nghe được tiếng bước chân của anh, đồng thời cũng ngửi được mùi thuốc hơi nồng vị.
– Thuốc á anh?
– Ừ, đợi chút cho bớt nóng rồi uống.
– Nhưng mùi này… úi… đắng quá!
– Thuốc đắng giã tật, em đừng có mà bỏ mứa, tôi đánh đòn.
Tôi “xuỳ” một tiếng, không thèm chấp nhất anh làm gì. Khẽ vươn tay sờ soạng tìm lấy tay anh, tôi nói:
– Anh Cảnh… anh đâu rồi?
Đường Cảnh nắm lấy tay tôi, giọng anh có chút vội:
– Tôi đây, em đừng đi lung tung, cứ kêu tôi là tôi đến… kẻo ngã.
– Em biết rồi mà.
Anh đỡ tôi ngồi xuống, giọng anh nhu mì:
– Sao vậy? Muốn cái gì hả?
Tôi gật gật:
– Có chuyện này… anh… anh tìm cho em một người… văn võ song toàn được không?
– Sao? Văn võ song toàn?
– Dạ đúng rồi, vừa thông minh vừa mạnh mẽ có thể bảo vệ được em ý.
Im lặng một lát, tôi nghe giọng anh pha chút ý cười:
– Em… có suy nghĩ thế nào về Đường Cảnh?
Tôi bật cười:
– Rất tốt nhưng rất tiếc là tên họ Đường này rất hay đi làm, không có khả năng theo chân em 24/7.
– Ha…ha, tôi hiểu rồi, em muốn tìm vệ sỹ đúng không?
Tôi cau mày, cẩn thận truyền đáp thông tin:
– Không giống vệ sỹ lắm, anh tìm cho em một người trầm tính, biết làm chuyện nhà, khéo léo lại ẩn… ẩn… à đúng rồi là ẩn thân, ẩn thân tốt. Không cần đi theo em như vệ sỹ nhưng những khi nguy hiểm… chẳng hạn như khi em chuẩn bị té ngã, anh ta có thể tới đỡ kịp thời. Vừa giống người làm trong nhà vừa có nghiệp vụ của vệ sỹ chuyên nghiệp.
– Còn cần gì nữa không?
Tôi lè lưỡi, cười tươi trả lời:
– Đẹp trai như anh lại càng tốt.
Đường Cảnh véo nhẹ eo tôi:
– Không có ai đẹp trai như tôi đâu, yêu cầu này… loại!
– Haha… anh kiêu ngạo quá mức rồi đấy.
Bọn tôi vừa nói vừa cười một lát, lát sau, sau khi cười tươi khoay thỏa, tôi mới ôm lấy anh mà nỉ non:
– Thật sự… em rất muốn nhìn thấy anh… rất rất muốn…
Giọng Đường Cảnh cũng nhạt dần:
– Mắt tôi… không thể cho em được… vì tôi còn cần dùng nó để bảo vệ em. Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không để em như thế này mãi đâu, thế giới của em không phải màu đen… thế giới của tôi cũng không phải là màu đen…
Tôi mím môi, ôm lấy anh thật chặt. Mắt tôi như thế này tôi cũng không trách ai, trách là trách tôi không thể tự bảo vệ được bản thân mình. Chỉ mong… mắt có thể mau sáng lại… mau mau sáng lại.
__________
Những ngày tiếp theo, tôi cùng bé Dâu và Đường Cảnh học cách đi lại trong nhà. Tôi bảo Đường Cảnh dắt tôi đi từ phòng xuống nhà rồi lại đi từ nhà lên phòng. Cũng không thể đi được đâu xa, chỉ đi loanh quanh những nơi hay đi nhiều. Lúc đầu cảm thấy rất khó chịu và tủi thân nhưng sau ba bốn ngày, tôi dần quen với việc đếm bước chân mà đi tới vị trí nào đó. Những vật dụng trong phòng, tôi sờ soạn cảm nhận rất kỹ. Vừa dùng giác quan để cảm nhận cũng vừa dùng trí tưởng tượng để định dạng được đồ vật. Vì sợ tôi té ngã, Đường Cảnh cho lót dưới sàn nhà thảm chống trơn, cầu thang cũng được thiết kế lại để tôi vịn không bị trượt. Ngoài ra, anh ra thông báo, phía trên lầu ngoài trừ tôi, bé Dâu và một vài người làm do anh chọn, còn lại anh không cho phép bất cứ ai lảng vảng tới gần, ngay cả là mẹ chồng tôi. Thật ra ý kiến này là của tôi, hiện tại mắt tôi không thấy được, bé Dâu thì khờ khạo, tôi sợ là có người mượn gió bẻ măng, có ý đồ không tốt. Tầm này chỉ biết phòng và phòng, không được để lơ là như trước nữa.
…………..
Sau một tuần, Đường Cảnh bắt buộc phải tới công ty đi làm lại. Anh hiện tại là tổng giám đốc của công ty, công việc còn rất nhiều, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi được. Người mà tôi bảo anh chọn, anh đã chọn được cho tôi, khi sáng bé Dâu có đưa anh ta tới gặp tôi, nghe giọng rất là nghiêm cẩn. Không có Đường Cảnh ở nhà, tôi bày binh bố trận thế này thì cũng không còn quá sợ có người ra tay kiếm chuyện.
Sau khi Đường Cảnh đi làm, bé Dâu đưa tôi xuống vườn nhà ngồi hóng mát. Trước kia là ngắm hoa, bây giờ chỉ có thể hóng gió lùa đến. Đối với tôi hiện tại, ban ngày hay ban đêm đều không khác nhau là mấy, có chăng là do tôi quen ngủ vào giờ nào thì cứ giờ đó mà ngủ thôi.
Bé Dâu sợ tôi buồn, con bé cứ luyên thuyên cái miệng nói hết chuyện này tới chuyện kia. Nói nhiều thì lại khát nước, con bé liền chạy vào nhà tìm nước để uống, cũng sẵn tiện đem ra cho tôi cái gì để uống cho đỡ nhạt miệng.
Tôi ngồi một mình ngoài vườn, trước mắt tối đen một màu, đen tới mức lòng tôi cũng có chút sợ hãi. Đột nhiên trước mắt tôi hiện lên một quầng sáng, quầng sáng này không phải là ánh sáng mà là một cái gì đó rất lạ. Tôi nhắm tịt mắt lại rồi lại mở ra thật nhanh, tôi muốn thử
xem cái quầng sáng đó còn thấy nữa hay không.
Thật lạ, trước mắt tôi đột nhiên hiện ra một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Khung cảnh này không giống như là tôi đang nhìn thấy… nó giống… giống như trong trí tưởng tượng của tôi.
Trước mắt, căn biệt thự nhà họ Đường hiện rõ mồn một, cây cối xung quanh lại có chút khác lạ, ngay cả những người đang đi qua lại trước mặt tôi… cũng không giống như người hiện đại bây giờ. Đột nhiên hình ảnh một em bé tầm 2,3 tuổi đang đi bập bõm đến gần, phía sau… là một người phụ nữ… rất đẹp, phía sau nữa… là một người đàn ông rất phong độ. Chợt bên tai có tiếng kêu vang:
“Cảnh, đi từ từ thôi con!”
Tôi thoáng giật mình, Cảnh… là đang gọi Đường Cảnh à?
Hình ảnh một nhà ba người thật là vui vẻ đi dạo trong vườn, xung quanh người làm đang miệt mài quét lá cây vô cùng chăm chỉ…
Chợt, khung cảnh trước mắt chuyển dần từ một nhà ba người sang hình ảnh hai mẹ con đang nắm tay nhau. Người phụ nữ dung mạo sắc sảo đang nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt giận dữ, đứa bé trai bên cạnh vô cùng hoạt bát đáng yêu. Ơ khoan, người phụ nữ này có phải là… là mẹ chồng tôi không?
Tôi… tôi bị gì thế này? Tôi thấy cái gì vậy? Tôi đang bị làm sao vậy?
Tay tôi quơ quàng vào khung trung, tôi gấp gáp kêu:
– Dâu… con đâu rồi… Dâu?
Không có tiếng trả lời, xung quanh ngoài tiếng gió lùa thì không có thêm một tiếng động nào khác. Tôi sợ tới điếng người, tôi không thể hiểu được bản thân tôi đang gặp chuyện gì… tôi sợ quá… thật sự sợ quá.
“Con quỷ cái!”
Tiếng chửi rủa của người phụ nữ đang nắm tay đứa bé kéo tôi về trước mắt. Đứa bé nhỏ nghe mẹ mình mắng, đứa bé cũng không vui mà cau mày. Cái cau mày này… sao giống anh em họ Đường vậy?
Khung cảnh lại chuyển biến một lần nữa, lúc này lại là trong vườn, dưới gốc cây gòn… tôi nhìn thấy một cô gái… một cô gái… Tú Tú… đúng rồi là Tú Tú!
Con bé gương mặt thất thần, bọng mắt thâm đen, hai mắt sâu hoắt… con bé không cười, không nói, không la hét ầm ĩ… con bé cứ thế đứng thẳng lên ghế rồi… rồi… rồi thòng đầu vào dây thừng lớn.
Tôi quơ tay về phía trước, tôi hét:
“Đừng… đừng…”
Con bé không nghe tôi, nó… cứ thế mà treo cổ… cứ thế mà bị sợi dây thừng xiết chặt…
Tôi khóc, tôi gào lên, tôi muốn chạy đến nhưng lại không cách nào chạy được. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như bây giờ, nhìn Tú Tú tự sát trước mặt tôi nhưng tôi lại không cách nào cứu con bé được… tôi không cứu em tôi được.
“Tú… đừng mà em… đừng mà Tú!”
Cảm giác đau đớn, hoảng loạn kéo đến đùng đùng, tôi không cách nào ngăn được những giọt nước mắt cùng tiếng nấc nghẹn ngào:
“Tú… sao lại chết… sao em lại chết?”
Tôi ôm ngực khóc lớn, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt chảy ra thành dòng nóng hổi. Hình ảnh Tú Tú tự sát cũng biến mất, trả lại trong mắt tôi khoảng đen vô định.
– Mợ… Mợ sao vậy? Sao Mợ khóc?
Nghe tiếng bé Dâu, tôi giật mình mở mắt. Trước mắt tôi vẫn là một màu đen, có nhắm rồi mở mắt một ngàn lần vẫn là màu đen thâm thẩm…
Tôi quơ tay tìm tay của bé Dâu, tôi mếu máo:
– Dâu, con thấy gì không Dâu? Con có thấy gì không?
Bé Dâu nắm lấy tay tôi, con bé nhanh nhảu:
– Thấy gì Mợ? Con có thấy gì đâu? Mợ bị làm sao vậy?
Tôi mở mắt nhìn lên, đen vẫn hoàn đen nhưng sự khủng hoảng vẫn không giấu đi đâu được. Tôi… rốt cuộc là bị làm sao? Bé Tú… bé Tú thật sự là tự sát sao?
Mắt tôi làm sao vậy, mắt tôi tại sao lại thấy được những chuyện này? Tại sao?
———
Tôi ngồi im trên xe, mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, tôi nghe rất rõ những gì anh vừa nói nhưng trong lúc này tôi lại không biết trả lời như thế nào.
Nói là đau buồn thì chắc chắn sẽ có đau buồn, ai rơi vào trường hợp như tôi mà không đau buồn cơ chứ. Nhưng đau buồn mãi thì được lợi ích gì, mắt tôi lúc này cũng không sáng ra được.
Chợt như buộc miệng, tôi nói:
– Ước gì… em biết võ thì đã không có chuyện này xảy ra…
Đường Cảnh hỏi tôi:
– Biết võ làm gì? Em nghĩ một mình em chống được với nhiêu đó tên à?
Tôi mím môi:
– Cái này… em thấy trong phim chỉ cần biết võ thì sẽ đánh được kẻ thù…
– Em không nghĩ trong phim người ta lừa thiên hạ à? Đời thực không giống trong phim, em trong hoàn cảnh đó không có lựa chọn nào khác ngoài phục tùng… nếu là tôi, tôi cũng vậy.
Tôi thở dài, khẽ cười:
– Thế mà em cứ tưởng là do em vô dụng…
– Nếu như xuất thân của em là sát thủ thì em vô dụng thật, còn đã là người bình thường… em đã là tốt lắm rồi. Chí ít em còn nghe được bọn nó nói gì chứ không phải là la hét khóc lóc um sùm. Trong phim chỉ toàn thần thánh hóa nhân vật, họ cho nhân vật khả năng làm được mọi thứ nhưng lại không có cái nào là hiện thực. Em thế mà cũng tin vào phim truyện à?
Tôi ngước mặt về phía anh, giọng tôi có chút bất đắc dĩ:
– Anh đang an ủi em đó à? Cách an ủi của anh có chút kỳ lạ đấy.
Đường Cảnh luồng tay ôm lấy eo tôi, giọng anh rất dịu:
– Tôi không quen nhìn em cứ ủ rũ, bác sĩ cũng nói em không phải bị mù, mắt em từ từ sẽ nhìn thấy lại được. Em đừng như vậy nữa, tôi khó chịu lắm.
Tôi cười nhạt ,giọng tôi có chút thê lương:
– Nhưng em quen với việc nhìn thấy ánh sáng mỗi ngày rồi…
– Vậy sau này… tôi sẽ là ánh sáng của em, được không?
Tim tôi đột nhiên mềm nhũn ra vì câu nói của anh, giờ phút này, câu nói này thật sự rất chất lượng đấy!
Khẽ xoay người, tôi dùng tay không đau để ôm lấy anh, trong lời nói có chút ấm áp:
– Cảm ơn anh, ánh sáng này… rất sáng!
____________
Về đến nhà, bé Dâu một bên, Đường Cảnh một bên, hai người dìu tôi đi từng bước lên trên phòng. Mắt tôi không nhìn thấy được, hoàn toàn không nhìn thấy được một tia sáng nào ngoài trừ màn đêm đen tối. Việc định phương hướng bây giờ chỉ có thể nhờ vào người khác hoặc là tự tôi cảm nhận theo giác quan.
Bác sĩ nói đại khái là vùng mắt của tôi không bị tổn thương, có thể là do lúc ngã từ trên xe xuống đầu tôi va đập mạnh với mặt đường cứng. Máu tụ gây chèn ép dây thần kinh thị giác dẫn đến tổn thương thần kinh thị. Bệnh này của tôi cũng không quá nặng để phải phẫu thuật, tạm thời uống thuốc giúp tan máu bầm. Vừa uống thuốc vừa theo dõi bệnh trạng, nếu thấy không ổn thì mới tiến hành các biện pháp khác.
Lên trên phòng, Đường Cảnh đặt tôi ngồi xuống, giọng anh nhàn nhạt hỏi:
– Em đói không? Muốn ăn hay uống gì không?
Tiếng bé Dâu lảnh lót:
– Mợ… con nấu cháo cho Mợ nha?
Tôi lắc đầu:
– Con lấy sữa cho Mợ đi, Mợ thấy không đói lắm.
– Dạ.
Đợi bé Dâu đi rồi, Đường Cảnh mới xoa xoa đầu tôi mà hỏi:
– Em muốn giảm cân à? Đã ốm lắm rồi đấy?
Tôi cười:
– Lúc sáng mắt em muốn mặc vừa chiếc đầm của một năm trước, hiện tại bây giờ em mặc không vừa nữa rồi.
– Con gái các em toàn mắc bệnh sợ béo, tôi thấy béo một chút mới đáng yêu. Như em bây giờ, có da có thịt ôm mới thích.
– Xuỳ… con gái không ai nghĩ như anh đâu, nếu không phải là ốm thì phải là vô cùng ốm. Béo quá thì lại không thấy tự tin, nói chung là bọn em sợ béo.
– Ừ, chỉ cần em thấy thích thì cứ làm, đừng ủ dột mất ý chí lắm.
Tôi gật, khoảng không trước mặt vẫn nhuộm một màu tối ôm:
– Thật ra thì không thấy đường cũng tốt, thời gian này em có thể an tâm nghỉ ngơi, không cần nhìn cũng không cần thấy những chuyện phức tạp của bên ngoài nữa. Chỉ là… chuyện em không thấy đường… anh đừng nói với ba mẹ em biết, em không muốn ông bà lo lắng.
– Ừ tôi biết rồi, ba mẹ em nhất định sẽ không biết.
– Cảm ơn anh!
………..
Sau khi uống xong sữa, đám người mẹ chồng tôi có lên thăm tôi. Lúc họ lên, Đường Cảnh cũng có mặt ở đó nên tôi không thể biết được là họ đang quan tâm tôi thật hay là giả. Đặc biệt là mẹ chồng tôi, bà đột nhiên quan tâm đến tôi khiến tôi giật cả mình.
Trong chuyện bắt cóc lần này, tôi có dự cảm là có liên quan đến mẹ chồng tôi. Tên áo đen trầm tính hôm đó chắc chắn là tên tôi đã nhìn thấy ở nhà họ Đường. Nhưng cụ thể hắn ta có liên quan như thế nào với mẹ chồng tôi thì tôi không biết. Chuyện này chắc phải cần đến Đường Cảnh đại nhân ra tay mới được.
Bảo Nguyệt vỗ vỗ lên tay tôi, cô ấy ngọt giọng an ủi:
– Chị Tâm, nếu bác sĩ đã nói không sao vậy thì chị đừng lo, mắt của chị chắc chắn sẽ khỏi. Em có hỏi một người bạn của bác em, ông ấy hứa một lát nữa sẽ đến để khám mắt cho chị. Chị vừa kết hợp tây y vừa kết hợp đông y, nhất định sẽ mau nhìn thấy lại được.
Tôi gật gật, tiếp nhận ý tốt của Bảo Nguyệt:
– Cảm ơn em, là thầy Đề à?
– Dạ không phải thầy Đề, thầy Đề không chuyên về mắt, ông thầy này của em trị sáng mắt rất hay.
Đường Cảnh một bên cũng lên tiếng:
– Nếu vậy… Bảo Nguyệt… em giúp anh liên lạc với ông ấy. Chỉ cần trị được cho Tâm, bao nhiêu tiền anh cũng trả.
– Dạ tiền bạc không phải vấn đề, ông ấy quen với bác nên không câu nệ những chuyện đó. Nhưng có chuyện này… lát nữa… anh có thể đi chung với em tới tìm ông ấy được không?
– Sao vậy?
– Em không rõ bệnh của chị Tâm, anh biết rõ thì nên đi theo em để nói sơ qua với ông ấy. Nói trước tình trạng bệnh, ông ấy có thể chuẩn bị đúng dược đem theo để trị cho chị Tâm.
Ố ồ, một công đôi chuyện nhỉ?
Tôi coi như cũng tác hợp cho ý muốn của Bảo Nguyệt, tôi nói:
– Anh Cảnh… hay là anh đi theo Nguyệt đi, em ở nhà với bé Dâu… có gì em sẽ nhờ bé Dâu. Anh qua đó nhớ nói bệnh trạng của em cho Thầy biết, trăm sự nhờ vào Thầy cả.
– Ừ, nếu có gì cần, em nói cho bé Dâu một tiếng, tôi đi một chút sẽ về.
Chuyện này coi như được quyết định xong, Đường Cảnh theo chân Bảo Nguyệt đến nhà ông thầy theo như lời cô ấy nói. Thật ra, không phải tôi không hiểu ý của Bảo Nguyệt là gì, chỉ là… lâu lâu tôi cũng nên “thả” Đường Cảnh ra để anh va chạm một chút với Bảo Nguyệt. Thứ nhất để làm cho mẹ chồng tôi hài lòng, thứ hai là để cho Đường Cảnh tự có nhận xét riêng về Bảo Nguyệt. Dù tôi có nói một trăm lần với anh là Bảo Nguyệt không thật sự tốt thì cũng không bằng một lần anh tự nhìn nhận. Đường Cảnh là người thông minh, chỉ cần Bảo Nguyệt có ý tứ khác chắc chắn anh sẽ biết. Thế nên khi để bọn họ đi chung, tôi khá là tin tưởng vào Đường đại nhân.
Vừa giúp tôi chải lại tóc, bé Dâu vừa thì thầm:
– Mợ, sao Mợ để Cậu đi chung với Mợ Nguyệt? Con thấy hai người đó đi chung con không thích.
Tôi khẽ cười:
– Cái con này, Mợ Nguyệt dù sao cũng là vợ của Cậu. Con nói như vậy không sợ Bà nghe được hả?
– Cũng kệ, con nói đúng mà. Với lại Mợ không biết, Mợ Nguyệt dạo này xấu tính lắm, y như bị đổi tánh á Mợ.
Tôi cau mày:
– Có chuyện này nữa hả?
– Dạ có chứ, cái con Xuân đi theo Mợ Nguyệt á, nó kênh kênh thấy ghét lắm. Được Bà thương, có coi tụi con ra gì đâu, cả Mợ Nguyệt cũng vậy, hễ cái gì không vừa mắt, Mợ chửi liền.
Tôi nheo nheo mắt, tính tình Bảo Nguyệt có thể nói là thâm sâu nhưng cũng không đến mức khó khăn như chị Ngân. Sao đột nhiên cô ấy lại như vậy nhỉ? Hay là… từ trước tới giờ, cô ấy chỉ giả vờ hiền lành?
Tôi xoay đầu một chút, dặn dò bé Dâu:
– Dâu, nếu Mợ Nguyệt đã vậy… sau này con hạn chế tiếp xúc với Mợ ấy, à cả con Xuân gì đó nữa. Mợ với Mợ Nguyệt chung chồng, rất nhiều cái bất tiện, tốt nhất là không nên chung chạ… con hiểu chưa?
Giọng bé Dâu có chút ngạc nhiên:
– Mợ… sao nay Mợ lạ vậy? Đó giờ Mợ đâu có sợ… ai?
Tôi cười nhạt:
– Bây giờ Mợ sợ rồi.
Bé Dâu im lặng không trả lời, tôi cũng thôi không nói thêm gì nữa. Sau chuyện lần này, tôi ngộ ra được vài chuyện, máu cẩn thận cũng tăng nhiều hơn.
Cái chuyện tôi bị bắt cóc, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu mục đích bọn chúng bắt tôi là để làm gì. Gϊếŧ thì không gϊếŧ, hại cũng không hại, đáng lý mắt tôi cũng không bị mù nếu như bọn chúng không thả “tự do” cho tôi khi bị phát hiện. Đường Cảnh nói là đang cho người gom bắt hết lũ chúng nó nhưng bắt thì bắt tôi cũng không tin là có thể tìm ra đầu vụ đứng ở sau lưng. Tôi nghi ngờ… nghi ngờ mẹ chồng tôi một vé đầu vụ. Nói chung nghi thì cũng là nghi, không có bằng chứng không kết được tội cho người khác.
Mắt tôi mù… nhưng có vài chuyện tôi lại rất sáng. Có thể từ trước giờ tôi sống không theo một trật tự nào, hành xử thì tùy hứng lại có chút làm biếng bày mưu tính kế với người khác. So với trước kia khi sống trong môi trường toàn là những bộ não mưu mô, tôi bây giờ lại có chút thụ động. Nhưng không sao, bây giờ cũng không tính là muộn, ra sức thêm một chút có thể là được. Có đôi khi như bây giờ lại càng hay, mắt tôi không thấy đường… tính xấu của một vài người lại lộ ra mà thôi. Khi đó, không sợ là không bắt trúng nhược điểm của “ai đó”.
Đối với tôi hiện tại, nếu không phải là Đường Cảnh thì tôi sẽ không tin tưởng. Tất cả những nhân vật tai to mặt lớn trong nhà họ Đường này… chẳng ai là đơn giản, kể cả Tiểu Thục. Có thể không ai thấy nhưng tôi lại thấy cô ấy khá là khó hiểu. Còn cụ thể là như thế nào, đợi khi cần nhất định sẽ thông suốt ra được. Tất cả những chuyện đã xảy ra, chẳng có chuyện nào là tự nhiên cả, chỉ có tôi tự nhiên tìm hiểu là sẽ rõ được thôi. Mẹ chồng tôi, Đường Cung, chị Ngân, Bảo Nguyệt… thật là nhiều chuyện để làm.
Tôi hy vọng một ngày, chính tôi sẽ điều tra ra được chuyện của Tú Tú. Tôi cũng thật sự hy vọng, tôi và Đường Cảnh có thể sống một cuộc sống bình yên như bao đôi vợ chồng khác…
Haiz, xem ra mù mắt cũng không được nghỉ dưỡng an nhàn rồi!
___________
Ông Thầy mà Bảo Nguyệt đưa đến, ông ấy tên là Trí, theo cảm nhận của tôi thì có thể thấy được là tận tâm. Ông ấy bảo bệnh này của tôi nên uống thuốc và điều dưỡng một thời gian, tự khắc mắt sẽ sáng lại được.
Thầy Trí viết toa thuốc rồi bảo Đường Cảnh cứ theo toa này mà mua, ở đâu cũng có bán. Cách hai ngày ông ấy sẽ tới kiểm tra cho tôi một lần, vừa kê toa thuốc khác vừa giúp tôi châm cứu cho mau tan máu bầm. Khi nãy ông ấy cũng có châm cứu, cảm nhận cũng không đau như những gì tôi tưởng tượng. Sau khi châm cứu thấy nhẹ đầu hơn, nhìn chung chắc là sẽ có kết quả.
Đợi thầy Trí về rồi, tôi khẽ kêu bé Dâu đến bên cạnh rồi dặn dò con bé:
– Dâu, con đem toa thuốc này đi mua rồi ghé ngang Thầy Đề dặn ông ấy kiểm tra giúp Mợ.
Bé Dâu kề sát tai tôi, nó hỏi:
– Mợ nghi ngờ thầy Trí?
Tôi lắc đầu:
– Không có, ông ấy cũng có tâm lắm, Mợ chỉ là cẩn thận hơn thôi. Mắt Mợ không thấy gì, Mợ cần phải cẩn thận hơn trong chuyện ăn uống. Ngộ nhỡ có chuyện gì, cái mạng này của Mợ đi theo ông bà sớm.
– Dạ con hiểu rồi, con đi đây.
– Ừ, nhớ là đừng để ai biết.
– Dạ.
Bé Dâu đi rồi, một lát sau Đường Cảnh mới từ dưới nhà đi lên. Tôi không thấy được anh nhưng có thể nghe được tiếng bước chân của anh, đồng thời cũng ngửi được mùi thuốc hơi nồng vị.
– Thuốc á anh?
– Ừ, đợi chút cho bớt nóng rồi uống.
– Nhưng mùi này… úi… đắng quá!
– Thuốc đắng giã tật, em đừng có mà bỏ mứa, tôi đánh đòn.
Tôi “xuỳ” một tiếng, không thèm chấp nhất anh làm gì. Khẽ vươn tay sờ soạng tìm lấy tay anh, tôi nói:
– Anh Cảnh… anh đâu rồi?
Đường Cảnh nắm lấy tay tôi, giọng anh có chút vội:
– Tôi đây, em đừng đi lung tung, cứ kêu tôi là tôi đến… kẻo ngã.
– Em biết rồi mà.
Anh đỡ tôi ngồi xuống, giọng anh nhu mì:
– Sao vậy? Muốn cái gì hả?
Tôi gật gật:
– Có chuyện này… anh… anh tìm cho em một người… văn võ song toàn được không?
– Sao? Văn võ song toàn?
– Dạ đúng rồi, vừa thông minh vừa mạnh mẽ có thể bảo vệ được em ý.
Im lặng một lát, tôi nghe giọng anh pha chút ý cười:
– Em… có suy nghĩ thế nào về Đường Cảnh?
Tôi bật cười:
– Rất tốt nhưng rất tiếc là tên họ Đường này rất hay đi làm, không có khả năng theo chân em 24/7.
– Ha…ha, tôi hiểu rồi, em muốn tìm vệ sỹ đúng không?
Tôi cau mày, cẩn thận truyền đáp thông tin:
– Không giống vệ sỹ lắm, anh tìm cho em một người trầm tính, biết làm chuyện nhà, khéo léo lại ẩn… ẩn… à đúng rồi là ẩn thân, ẩn thân tốt. Không cần đi theo em như vệ sỹ nhưng những khi nguy hiểm… chẳng hạn như khi em chuẩn bị té ngã, anh ta có thể tới đỡ kịp thời. Vừa giống người làm trong nhà vừa có nghiệp vụ của vệ sỹ chuyên nghiệp.
– Còn cần gì nữa không?
Tôi lè lưỡi, cười tươi trả lời:
– Đẹp trai như anh lại càng tốt.
Đường Cảnh véo nhẹ eo tôi:
– Không có ai đẹp trai như tôi đâu, yêu cầu này… loại!
– Haha… anh kiêu ngạo quá mức rồi đấy.
Bọn tôi vừa nói vừa cười một lát, lát sau, sau khi cười tươi khoay thỏa, tôi mới ôm lấy anh mà nỉ non:
– Thật sự… em rất muốn nhìn thấy anh… rất rất muốn…
Giọng Đường Cảnh cũng nhạt dần:
– Mắt tôi… không thể cho em được… vì tôi còn cần dùng nó để bảo vệ em. Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không để em như thế này mãi đâu, thế giới của em không phải màu đen… thế giới của tôi cũng không phải là màu đen…
Tôi mím môi, ôm lấy anh thật chặt. Mắt tôi như thế này tôi cũng không trách ai, trách là trách tôi không thể tự bảo vệ được bản thân mình. Chỉ mong… mắt có thể mau sáng lại… mau mau sáng lại.
__________
Những ngày tiếp theo, tôi cùng bé Dâu và Đường Cảnh học cách đi lại trong nhà. Tôi bảo Đường Cảnh dắt tôi đi từ phòng xuống nhà rồi lại đi từ nhà lên phòng. Cũng không thể đi được đâu xa, chỉ đi loanh quanh những nơi hay đi nhiều. Lúc đầu cảm thấy rất khó chịu và tủi thân nhưng sau ba bốn ngày, tôi dần quen với việc đếm bước chân mà đi tới vị trí nào đó. Những vật dụng trong phòng, tôi sờ soạn cảm nhận rất kỹ. Vừa dùng giác quan để cảm nhận cũng vừa dùng trí tưởng tượng để định dạng được đồ vật. Vì sợ tôi té ngã, Đường Cảnh cho lót dưới sàn nhà thảm chống trơn, cầu thang cũng được thiết kế lại để tôi vịn không bị trượt. Ngoài ra, anh ra thông báo, phía trên lầu ngoài trừ tôi, bé Dâu và một vài người làm do anh chọn, còn lại anh không cho phép bất cứ ai lảng vảng tới gần, ngay cả là mẹ chồng tôi. Thật ra ý kiến này là của tôi, hiện tại mắt tôi không thấy được, bé Dâu thì khờ khạo, tôi sợ là có người mượn gió bẻ măng, có ý đồ không tốt. Tầm này chỉ biết phòng và phòng, không được để lơ là như trước nữa.
…………..
Sau một tuần, Đường Cảnh bắt buộc phải tới công ty đi làm lại. Anh hiện tại là tổng giám đốc của công ty, công việc còn rất nhiều, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi được. Người mà tôi bảo anh chọn, anh đã chọn được cho tôi, khi sáng bé Dâu có đưa anh ta tới gặp tôi, nghe giọng rất là nghiêm cẩn. Không có Đường Cảnh ở nhà, tôi bày binh bố trận thế này thì cũng không còn quá sợ có người ra tay kiếm chuyện.
Sau khi Đường Cảnh đi làm, bé Dâu đưa tôi xuống vườn nhà ngồi hóng mát. Trước kia là ngắm hoa, bây giờ chỉ có thể hóng gió lùa đến. Đối với tôi hiện tại, ban ngày hay ban đêm đều không khác nhau là mấy, có chăng là do tôi quen ngủ vào giờ nào thì cứ giờ đó mà ngủ thôi.
Bé Dâu sợ tôi buồn, con bé cứ luyên thuyên cái miệng nói hết chuyện này tới chuyện kia. Nói nhiều thì lại khát nước, con bé liền chạy vào nhà tìm nước để uống, cũng sẵn tiện đem ra cho tôi cái gì để uống cho đỡ nhạt miệng.
Tôi ngồi một mình ngoài vườn, trước mắt tối đen một màu, đen tới mức lòng tôi cũng có chút sợ hãi. Đột nhiên trước mắt tôi hiện lên một quầng sáng, quầng sáng này không phải là ánh sáng mà là một cái gì đó rất lạ. Tôi nhắm tịt mắt lại rồi lại mở ra thật nhanh, tôi muốn thử
xem cái quầng sáng đó còn thấy nữa hay không.
Thật lạ, trước mắt tôi đột nhiên hiện ra một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Khung cảnh này không giống như là tôi đang nhìn thấy… nó giống… giống như trong trí tưởng tượng của tôi.
Trước mắt, căn biệt thự nhà họ Đường hiện rõ mồn một, cây cối xung quanh lại có chút khác lạ, ngay cả những người đang đi qua lại trước mặt tôi… cũng không giống như người hiện đại bây giờ. Đột nhiên hình ảnh một em bé tầm 2,3 tuổi đang đi bập bõm đến gần, phía sau… là một người phụ nữ… rất đẹp, phía sau nữa… là một người đàn ông rất phong độ. Chợt bên tai có tiếng kêu vang:
“Cảnh, đi từ từ thôi con!”
Tôi thoáng giật mình, Cảnh… là đang gọi Đường Cảnh à?
Hình ảnh một nhà ba người thật là vui vẻ đi dạo trong vườn, xung quanh người làm đang miệt mài quét lá cây vô cùng chăm chỉ…
Chợt, khung cảnh trước mắt chuyển dần từ một nhà ba người sang hình ảnh hai mẹ con đang nắm tay nhau. Người phụ nữ dung mạo sắc sảo đang nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt giận dữ, đứa bé trai bên cạnh vô cùng hoạt bát đáng yêu. Ơ khoan, người phụ nữ này có phải là… là mẹ chồng tôi không?
Tôi… tôi bị gì thế này? Tôi thấy cái gì vậy? Tôi đang bị làm sao vậy?
Tay tôi quơ quàng vào khung trung, tôi gấp gáp kêu:
– Dâu… con đâu rồi… Dâu?
Không có tiếng trả lời, xung quanh ngoài tiếng gió lùa thì không có thêm một tiếng động nào khác. Tôi sợ tới điếng người, tôi không thể hiểu được bản thân tôi đang gặp chuyện gì… tôi sợ quá… thật sự sợ quá.
“Con quỷ cái!”
Tiếng chửi rủa của người phụ nữ đang nắm tay đứa bé kéo tôi về trước mắt. Đứa bé nhỏ nghe mẹ mình mắng, đứa bé cũng không vui mà cau mày. Cái cau mày này… sao giống anh em họ Đường vậy?
Khung cảnh lại chuyển biến một lần nữa, lúc này lại là trong vườn, dưới gốc cây gòn… tôi nhìn thấy một cô gái… một cô gái… Tú Tú… đúng rồi là Tú Tú!
Con bé gương mặt thất thần, bọng mắt thâm đen, hai mắt sâu hoắt… con bé không cười, không nói, không la hét ầm ĩ… con bé cứ thế đứng thẳng lên ghế rồi… rồi… rồi thòng đầu vào dây thừng lớn.
Tôi quơ tay về phía trước, tôi hét:
“Đừng… đừng…”
Con bé không nghe tôi, nó… cứ thế mà treo cổ… cứ thế mà bị sợi dây thừng xiết chặt…
Tôi khóc, tôi gào lên, tôi muốn chạy đến nhưng lại không cách nào chạy được. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như bây giờ, nhìn Tú Tú tự sát trước mặt tôi nhưng tôi lại không cách nào cứu con bé được… tôi không cứu em tôi được.
“Tú… đừng mà em… đừng mà Tú!”
Cảm giác đau đớn, hoảng loạn kéo đến đùng đùng, tôi không cách nào ngăn được những giọt nước mắt cùng tiếng nấc nghẹn ngào:
“Tú… sao lại chết… sao em lại chết?”
Tôi ôm ngực khóc lớn, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt chảy ra thành dòng nóng hổi. Hình ảnh Tú Tú tự sát cũng biến mất, trả lại trong mắt tôi khoảng đen vô định.
– Mợ… Mợ sao vậy? Sao Mợ khóc?
Nghe tiếng bé Dâu, tôi giật mình mở mắt. Trước mắt tôi vẫn là một màu đen, có nhắm rồi mở mắt một ngàn lần vẫn là màu đen thâm thẩm…
Tôi quơ tay tìm tay của bé Dâu, tôi mếu máo:
– Dâu, con thấy gì không Dâu? Con có thấy gì không?
Bé Dâu nắm lấy tay tôi, con bé nhanh nhảu:
– Thấy gì Mợ? Con có thấy gì đâu? Mợ bị làm sao vậy?
Tôi mở mắt nhìn lên, đen vẫn hoàn đen nhưng sự khủng hoảng vẫn không giấu đi đâu được. Tôi… rốt cuộc là bị làm sao? Bé Tú… bé Tú thật sự là tự sát sao?
Mắt tôi làm sao vậy, mắt tôi tại sao lại thấy được những chuyện này? Tại sao?
———