Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Đại kết cục
“Tâm… Tâm!”
Cơn bàng hoàng khi tận mắt chứng kiến A Tử treo cổ vẫn chưa tiêu tan thì lại nghe có tiếng ai đó gọi tên mình. Tôi xoay đầu, mương theo tiếng gọi mà nhìn tới. Trước mặt tôi, ông nội mặc bộ đồ màu nâu nhạt, hai tay chắp đằng sau lưng, gương mặt ông mỉm cười phúc hậu. Thấy ông, tôi mừng như bắt được kho báu, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ ông. Tôi khóc mếu:
– Ông nội… con chết rồi phải không ông? Bây giờ con phải làm sao đây ông? Con phải làm thế nào đây?
Ông nội khẽ nhấc tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu của tôi, giọng ông hiền hòa:
– Bình tĩnh đã con… bình tĩnh đã.
Tôi lúc này hoảng loạn quá, khi nãy cứ tưởng là chết rồi, vậy mà khi mở mắt thì lại thấy được mấy cảnh tượng hỗn loạn của kiếp trước. Tôi tột cùng cũng không hiểu được là mình đã chết hay là còn sống. Những chuyện xảy ra từ nãy tới giờ cứ mơ mơ hồ hồ thế nào ấy.
Thấy tôi im lặng, ông nội liền lên tiếng hỏi:
– Con thấy rõ chuyện của kiếp trước chưa?
Tôi mơ hồ nhìn ông:
– Kiếp trước… con thấy rồi, con thấy rõ rồi.
– Ừ chỉ cần con thấy rõ là được.
– Nhưng mà ông nội… con không hiểu… con không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Ông nội bước tới gần tôi vài bước, ông cười tươi:
– Con há miệng ra xem thử trong miệng con có gì hay không?
Tôi nghe theo lời ông liền há miệng ra kiểm tra, quả nhiên là có một viên kẹo… à không là viên ngọc màu xanh mới đúng. Tôi lấy viên ngọc nhỏ ra cầm trong tay, có chút ngạc nhiên hỏi:
– Sao… trong miệng con lại có… viên ngọc này? Mà sao con lại không nuốt nó?
– Là lão Hồng bỏ vào miệng con trước khi con ngất đi, nhờ có viên ngọc này giữ linh hồn con lại dương gian nên hiện tại con vẫn chưa chết. Yên tâm, con sẽ không nuốt được, mà nếu có nuốt cũng không sao, đây là vật tốt.
Tôi trố mắt nhìn ông:
– Tức là… con vẫn còn sống?
Ông nội gật đầu:
– Ừ, con không chết được, số con chưa tận.
Tôi nhìn ông, ông mới bắt đầu từ tốn giải thích:
– Vì ta biết số con chưa tận nên ta mới không về giúp con, cháu dâu ta đích thân chọn thì chắc chắn ta sẽ không để cho con gặp nguy hiểm. Còn về lý do vì sao ta xuất hiện ở đây… ta muốn cho con nhìn thấy và thông suốt vài chuyện.
Dừng một lát, ông lại nói tiếp:
– A Kiều của kiếp trước chính là con, A Tử là người chị song sinh của con. Lịch Tường chính là Đường Cảnh, còn Lịch Hoàng là Đường Cung của kiếp này. Vì con không nhớ những chuyện của kiếp trước nên ta sẽ nói cho con biết một chút.
Ông nói tới đây, tôi lại buộc miệng tò mò:
– Có phải kiếp trước… con và Đường Cảnh… bị A Tử bức chết không hả ông nội? Còn Đường Cung và A Tử là tự sát mà chết?
Ông khẽ gật đầu:
– Phải, nhưng con và thằng Cảnh là chết vì bị ép uống rượu độc, còn thằng Cung không phải tự tử mà là bị người khác hại chết. Chỉ duy nhất A Tử là tự sát nên dẫn đến nghiệp đoạ không thể đầu thai làm người. Bởi lẽ đó nên ở kiếp này, cả ba đứa bọn con đều được đầu thai, chỉ riêng A Tử là không thể.
– Vậy… Đường Cung… bị ai hại chết hả ông?
– Chuyện này… cũng là nhân quả báo ứng thôi con. Tranh quyền đoạt vị, anh em tàn sát lẫn nhau là chuyện bình thường. Chưa kể thằng Cung ở kiếp trước là Thế tử danh quý, kẻ nào yếu thì ắt sẽ bị đào thải.
Tôi gật gật đầu, dường như cũng hiểu ra được vài chuyện. Lý do vì sao A Tử không đuợc đầu thai làm người chắc là có liên quan đến chuyện kiếp trước chị ấy thắt cổ tự tử. Mà thường những người tự tử tìm cái chết sẽ bị đoạ đày rất khổ sở. A Tử bị đoạ thành quỷ chắc cũng không phải do tôi gieo lời nguyền thôi đâu, một phần cũng do nghiệp từ kiếp trước của chị ấy.
– Chắc con cũng hiểu lý do vì sao A Tử trở thành quỷ hồn, thứ nhất là vì tự sát, thứ hai là vì nghiệp báo hại người, thứ ba là do hận khí tích tụ, thứ tư mới đến lời nguyền của con. Nhưng A Tử không hiểu, trong tâm A Tử luôn mang thù hận với con nên bất giác con bé sẽ cho là vì con nên con bé mới thành ra như thế. Thật ra thì cũng dễ hiểu, chỉ cần người đó đã không thích con thì phàm là con làm cái gì người ta cũng sẽ không thích. A Tử… chính là như vậy.
Tôi bước đến gần ông vài bước, tôi lo lắng hỏi:
– Vậy… bây giờ phải làm sao hả ông? Lần này con không chết nhưng liệu lần sau A Tử có tha cho con hay không? Hay là chị ấy lại tìm cách hại con một lần nữa?
Ông nội nhìn tôi, giọng ông trở nên nghiêm túc:
– Ta có hai cách cho con chọn, một là chờ A Tử hồi tâm chuyển ý, còn hai là…
– Là sao hả ông nội?
Hai mắt ông híp lại, có vài phần ý tứ dò xét:
– Là đánh tan quỷ hồn của A Tử…
– Đánh tan? Tức là A Tử sẽ không bao giờ được làm người lại nữa?
Ông nội gật đầu:
– Phải, mãi mãi không bao giờ được đầu thai chuyển kiếp làm người. Con… có chấp nhận hay không?
Tôi lắc đầu, trả lời chắc nịch:
– Không, không thể làm thế với A Tử được..
Ông nội lại hỏi tôi một lần nữa:
– Con suy nghĩ kỹ chưa? Dù thế nào thì A Tử cũng muốn hại chết con, thay vì để con bé gϊếŧ con thì ta sẽ giúp con tiêu diệt con bé. A Tử hồn tiêu phách tán, nó sẽ không hại đến con được nữa. Con có thể quay trở về sống bên cạnh thằng Cảnh mà không sợ bất kỳ một ai, dù là thằng Cung.
Nghe ông nói, tôi thoáng run rẩy trong lòng nhưng câu trả lời trước sau vẫn như vậy… vẫn không thay đổi.
– Không được đâu ông nội, con không thể làm vậy với A Tử… không thể được…
– Tại sao lại không được? Chỉ cần A Tử bị tiêu tan hồn phách thì con sẽ đuợc sống thoải mái. Nếu đổi lại người khác là con… chắc chắn họ sẽ đồng ý.
Tôi nhìn ông, môi hơi mím lại, giọng cũng nhạt dần:
– A Tử dù sao cũng là chị gái ruột của con, dù con không nhớ gì về kiếp trước nhưng cảm giác máu mủ ruột rà vẫn không cách nào quên đi được. Ông nội cũng có nói là số con chưa tận, nếu đã chưa tận thì cần gì phải ép A Tử vào đường cùng. Kiếp truớc chị ấy cũng khổ tận cam lai mới chọn con đường cực đoan đó, con khổ bao nhiêu thì chị ấy cũng khổ bấy nhiêu…
Nói đến đây, tôi lại tự cười với chính bản thân mình:
– Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình, A Tử sai khi chỉ nghĩ được cho bản thân nhưng chẳng lẽ con cũng mù quáng giống chị ấy hay sao hả ông? Có thể ở kiếp trước con là kẻ không giữ đúng lời hứa thì sao hả ông nội? Thế sự không lường trước được chuyện gì, con… chưa bao giờ muốn dồn ép người khác vào đường cùng. Có vay có trả, có nhân có quả… dồn người khác vào đường cùng thì con được lợi ích gì đâu hả ông?
– Có thể con ngu dốt nhưng hại người khác để bản thân mình được sống thì con làm không được. Với A Tử… thì lại càng không.
Ông nội đột nhiên cười lớn, ông gật gật đầu trước câu trả lời của tôi. Chợt ông quay đầu, giọng uy nghiêm băng lãnh:
– A Tử, ngươi nghe rõ chưa?
Nghe ông hỏi như vậy, trong lòng tôi khẽ run lên, đưa mắt nhìn theo ông, tôi liền thấy một thân nữ tử mặc váy đỏ tân nương đang đứng nhìn về phía này. Nữ tử đó chính là A Tử… chị ấy đang nhìn tôi… nhìn chăm chú về phía tôi…
Chỗ bọn tôi đang đứng giống như một không gian đa chiều lung linh huyền ảo. Nơi mà có thể thấy được kiếp trước, cũng là nơi mà có thể chứa đựng được rất nhiều linh hồn.
Gương mặt kia của A Tử có bảy phần giống với tôi của hiện tại, chỉ là khác nhau về ăn mặc và cách trang điểm của từng thời. A Tử dung nhan sắc sảo, tướng người thanh tao yêu kiều, chị ấy nhìn về phía tôi với ánh mắt căm phẫn pha chút run rẩy. Tôi gấp gáp bước đến mấy bước, bản thân rất muốn đến gần chị ấy nhưng khi thấy tôi bước đến gần thì A Tử lại quay người rời đi.
Tôi muốn chạy với theo nhưng lại bị ông nội giữ lại, ông cười trấn an tôi:
– Con cứ để cho con bé đi… mọi chuyện sẽ tốt đẹp mà thôi.
Tôi cúi mặt, không biết nên nói cái gì bây giờ nữa. A Tử… không biết là chị ấy có hiểu được những gì tôi nói hay không?
Chợt nhớ đến một chuyện, tôi vội quay sang hỏi ông:
– Ông nội… vậy bây giờ con… con có được về lại dương gian hay không?
Ông nội cười lớn:
– Con bé này, vội gì… con cứ để cho thằng Cảnh chờ… lần trước nó còn chết được hai tháng… lần này con chỉ đi chưa đến một tuần… không sao đâu.
Một tuần?
– Một tuần hả ông? Con mới loay hoay ở đây vậy mà sắp một tuần?
– Không đến một tuần nhưng có thể là ba bốn ngày gì đó. Con có muốn xem tình hình của mình ở hiện tại hay không?
Tôi vội gật gật đầu, trong lòng lo lắng vô cùng:
– Dạ có… con muốn lắm…
– Được, ta cho con xem tình hình của con một chút cho con yên tâm…
Nói xong, ông khẽ vung tay vào khoảng không, trước mắt tôi liền hiện ra khung cảnh ở căn phòng quen thuộc. Trong đó, tôi đang nằm trên giường, hai mắt nhắm liền, gương mặt phiếm hồng thiếu sức sống. Đường Cảnh ngồi bên cạnh tôi, gương mặt anh xanh xao tiều tụy, giống như là không ăn không ngủ đã mấy ngày rồi vậy. Tôi bước đến gần khoảng trống, hốc mắt ửng hồng, bàn tay khẽ run run nâng lên chạm vào người anh. Nhưng dù cho có chạm nhẹ đến cỡ nào thì hình ảnh của anh cũng giống như là được in dưới nước, cứ chạm vào là nhẹ nhàng lượn sóng tiêu tan.
Tôi sợ đến nỗi tay run lên không ngừng, nhìn anh lặng lẽ lau nước mắt trên gương mặt tuấn tú tiều tụy… lòng tôi lại đau như cắt. Chắc là anh đau lòng lắm, anh mệt mỏi lắm… anh hoảng sợ nhiều lắm…
Đường Cảnh của tôi… dù cho có bị thương đến chết đi sống lại cũng chẳng bao giờ để bản thân mình thảm hại ra như thế…
Chợt bên tai vang lên tiếng gây nhau của một nam một nữ, tôi theo quán tính liền xoay đầu lại tìm. Trước mắt tôi là A Tử và Đường Cung… bọn họ đang gặp nhau ở gốc cây gòn trong vườn.
Tôi có chút không hiểu, đang định xoay sang hỏi ông nội thì nghe ông cất tiếng trước:
– Đi đi… con bước lại đó nghe đi…
Tôi ngờ ngợ nhìn ông, trong lòng nửa lo lắng nửa hồi hộp.
– Cái gì nên biết rõ thì phải biết rõ… cái gì nên nhìn thấy thì buộc phải nhìn thấy. Con… cũng đến lúc nên quay trở về dương gian rồi…
Tôi bước đến vài bước, phía sau lưng được ông nội tiếp sức đẩy tới. Cảm giác trước mắt quá đỗi chân thật và quen thuộc, tôi cứ ngỡ là tôi đang đứng xem trực tiếp chứ không phải là lén nhìn xem người khác nói chuyện.
Dưới gốc cây gòn, A Tử đang khóc mếu máo, chị ấy liên cuồng lắc lư bộ diêu phượng hoàng trên đầu.
“Chàng nói bậy… chàng là đang nói tốt cho A Kiều và phụ thân của ta… sự thật không phải như vậy… không phải như vậy có phải không?”
Đường Cung mi mắt sụp xuống, anh ta khẽ lắc đầu:
“Ta không lừa ngươi, những gì ngươi vừa nghe được đều là sự thật. A Kiều vì ngươi mà bị ép gả cho ta làm thê tử, ngươi không sinh được con… lấy tư cách gì mà vào Thế Tử phủ làm chính tần?”
Đường Cung chắp tay sau lưng, phong thái uy nghiệm của bật kỳ tài. Anh ta nói:
“Cơ thể ngươi có khiếm khuyết, dù cho ngươi có là đích trưởng nữ của Diệp gia thì cũng không đủ tư cách được gả vào phủ Thế Tử của ta. Đúng, là ta yêu A Kiều, vì yêu A Kiều nên khi biết cơ thể của ngươi bất tiện ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ?”
“Chính ta ép Diệp đại nhân chọn A Kiều gả vào phủ Thế tử mà không phải là chọn ngươi. A Kiều vì ngươi, vì Diệp gia mà hy sinh đoạn duyên với Lịch Tường… ngươi trái lại không biết còn nhẫn tâm ra tay bức chết nàng. Uổng công cho A Kiều thương ngươi, ngươi vì nam nhân mà hại chết muội muội song bào. Đúng là độc ác!”
A Tử hai mắt vô hồn, chị ấy ra sức kêu gào thảm thiết:
“Lịch Hoàng… chàng đừng lừa dối ta nữa… ta làm sao… ta làm sao lại không thể sinh con… làm sao được?”
Đường Cung hừ lạnh:
“Làm sao à? Ngươi nên suy xét cho kỹ là vì sao? Cơ thể của ngươi, ngươi không biết… chẳng lẽ ta biết? Cũng may cho ngươi là mẫu thân ngươi phát hiện kịp lúc, nếu không… cả Diệp gia của ngươi mang tội lừa dối hoàng gia cũng không phải là nặng. Ta nói rồi, dù A Kiều không thay ngươi gả vào Thế tử phủ thì ngươi vĩnh viễn cũng không có đủ tư cách bước nửa bước vào phủ của ta.”
Những gì Đường Cung vừa nói như khiến tôi chấn động. Lý do kiếp trước tôi phụ tình Đường Cảnh mà gả cho Đường Cung… là vì do A Tử không thể mang thai?
A Tử đảo quanh mắt một vòng, chị ấy đột nhiên cười nhạt:
“Vậy chàng nói đi, A Kiều có thể không đồng ý gả cho chàng nhưng đến cuối cùng thì sao… nàng ta vẫn cao cao tại thượng bước lên kiệu hoa về Thế Tử phủ. Còn chàng… chàng lại vì nàng ta mà quyết định quyên sinh. Những chuyện này là do ta à? Là do ta hay sao?”
Đường Cung lúc này như biến thành người của kiếp trước, từng cái cử động tay chân cũng mang phong thái nho nhã đúng mực của người thời xưa. Anh ta cười lạnh nhìn về phía A Tử, ánh nhìn có chút châm chọc:
“Nông cạn. Ngươi chỉ nghĩ cho ngươi, ngươi có từng nghĩ cho Diệp gia chưa? Nếu Diệp gia các ngươi không đưa ra một Diệp cô nương để gả vào Thế tử phủ thì các ngươi ăn nói làm sao với hoàng gia? Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ở Diệp gia ngoài Diệp A Tử ngươi và A Kiều ra thì còn có cô nương nào được chính thê của Diệp đại nhân sinh ra? Ngươi nghĩ ta cần nữ nhi dòng thứ xuất à? Ngươi nghĩ còn thế gia nào đủ tư cách gả nữ nhi cho ta?”
“Mà quan trọng nhất là ta yêu A Kiều, dù cho ngươi có sinh dục được ta cũng không muốn cưới ngươi làm chính thê. Một nữ tử thâm độc như ngươi thì làm sao đủ đức hạnh để sinh dưỡng đứa nhỏ cho ta? Ngươi chỉ vì một nam nhân mà có thể nhẫn tâm bức chết muội muội ruột thịt của ngươi, xem nhẹ ơn đức của song thân ngươi, dẫm lên sinh mạng của hàng trăm người ở Diệp gia chỉ vì một chữ tình. Người như ngươi không đáng được yêu thương, không đáng được ta trân trọng. Ngược lại A Kiều, nàng vì sợ ngươi tổn thương mà âm thầm nuốt lệ vào lòng thay ngươi gả vào phủ Thế Tử, ngươi nghĩ… nàng cũng ngu ngốc giống ngươi sao?”
A Tử thân thể run rẩy, chị ấy chao đảo cả người, thần sắc không còn tỉnh táo nữa. Tôi đứng một bên, rất muốn chạy đến đỡ lấy chị ấy nhưng tiếc là lực bất tòng tâm. Tôi giờ đây giống như người vô hình, không có khả năng chạy đến bên cạnh A Tử được.
A Tử khẽ cười, nụ cười ngây ngốc:
“Chàng trước kia muốn ta hút dương khí của A Kiều… là vì muốn được chết cùng muội ấy chứ không phải là vì muốn trả thù cho ta?”
Ánh mắt Đường Cung đảo quanh một vòng, hắn ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:
“Phải, ta muốn chết cùng A Kiều ở kiếp này. Nếu sống không được nàng ấy yêu thương, vậy thì chỉ cần chết cùng một lúc với nàng ấy… ta sẽ giống như Lịch Tường… cùng nàng ấy đi đến một kiếp khác… sống cuộc sống tốt đẹp hơn.”
A Tử rơi nước mắt, cả người chị ấy ngã khụy xuống đất, nước mắt chảy dài trên gương mặt thất thần.
“Chàng… Lịch Hoàng… chàng có từng thương ta… có từng nghĩ về ta một chút nào hay không?”
Đường Cung nhìn thẳng vào mắt A Tử, hắn trả lời dứt khoát đến mức khiến tôi cũng đau lòng.
“Không, ta chưa từng, một chút cũng chưa từng.”
“Ha..ha.. ha… ha…”
A Tử phá lên cười lớn, chị ấy càng cười, lòng tôi càng cảm thấy quạnh quẽ thê lương. Chị ấy lảo đảo đứng dậy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về Đường Cung. Giọng chị ấy nghe mà nghẹn ngào chua xót:
“Lịch Hoàng… à không phải, phải gọi chàng là Đường Cung mới đúng. Kiếp trước ta xin chàng rất nhiều nhưng kiếp này… ta chỉ xin chàng một chuyện mà thôi. Chàng giúp ta… đốt cháy cây gòn này… ta… sẽ vĩnh viễn không đến tìm chàng nữa. Chỉ cần vong hồn của ta tiêu tan… A Kiều nhất định sẽ được sống lại. Đường Cung… ta mệt rồi… ta không yêu chàng nữa đâu.”
Đường Cung lạnh lùng như phiếm đá, giống như là anh ta đã chờ câu nói này từ A Tử từ rất lâu. Chỉ đợi A Tử thốt ra, anh ta liền trực tiếp vung xăng vào gốc cây gòn rồi châm ngòi bật lửa. Tôi đứng đây, cõi lòng quặng siết khi thấy A Tử bị lửa đỏ bao bọc. Tôi thấy chị ấy khóc, tôi thấy chị ấy cười, tôi còn thấy được ánh mắt buông xuôi cam chịu của chị ấy.
“A Kiều… tỷ có lỗi với muội… là tỷ có lỗi với muội.”
“Đường Cung… Lịch Hoàng… nếu có kiếp sau nữa… ta nguyện không bao giờ muốn gặp lại chàng… không bao giờ!”
Tôi đưa tay với về phía trước, nước mắt chảy dài trên má, tôi gào lên một tiếng thê lương:
– Chị ơi… đừng mà… A Tử!
Không còn kịp nữa rồi, cả thân người A Tử bị chìm vào biển lửa đỏ rực. Trong ngọn lửa cháy bùng ấy, tôi thấy những ánh đóm như kim tuyến từ từ bay lên cao rồi mất biệt vào không trung rộng lớn. A Tử… chị ấy đi rồi… chị ấy thật sự đi rồi.
“Ào”
“Phựt”
“Kỳ Tâm… vĩnh biệt em. A Tử… là ta có lỗi với nàng!”
Đường Cung vừa hét vừa nhảy vào biển lửa mênh mông, cả người anh ta như một mồi lửa đầy dầu kích cháy. Tôi ngỡ ngàng, tôi sợ hãi, tôi hoảng loạn ngã ngồi xuống không trung rộng lớn. Tôi điên cuồng khóc lớn, tôi gào lên thê lương:
– Tại sao vậy? Tại sao lại chết? Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Tôi đau lòng quá khi chứng kiến cái chết của A Tử và Đường Cung. Đúng, bọn họ từng hại tôi, từng hại Đường Cảnh… nhưng sao khi thấy họ chết… tôi lại thấy đau đớn đến như thế này vậy?
Nói cho tôi biết đi, tại sao mọi chuyện lại như vậy… tại sao bọn tôi lại khổ đến như vậy?
“Kỳ Tâm… đến lúc quay trở về rồi… đến lúc quay trở về rồi!”
Không gian huyền ảo trước mắt bỗng dưng vụt sáng lên, tôi đưa tay che trước mắt rồi sau đó… sau đó…
– Tâm… em tỉnh lại rồi… tỉnh lại rồi…
Hai mắt tôi chợt mở, tôi bật ngồi dậy thật nhanh. Cả người tôi chồm về trước rồi lại rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc. Bên tai tôi vang lên tiếng gọi lớn đầy vui mừng:
– Tâm… anh đây… là anh đây…
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, tay sờ sờ vào gương mặt anh, cảm thấy đúng là anh thật rồi… tôi mừng rỡ đến mức oà lên khóc.
– Anh ơi… đúng là anh rồi… em sờ được anh rồi… em chạm được anh rồi.
Thấy tôi khóc, Đường Cảnh cũng khóc theo, cả hai bọn tôi cùng ôm nhau khóc. Cảm xúc vỡ òa của yêu thương, của hạnh phúc và của sự tương phùng.
Như là một kỳ tích trong hàng ngàn kỳ tích, tôi cứ tưởng là chết đi rồi… cuối cùng cũng có thể sống lại!
______________
Hai năm sau.
Khuôn viên của Đường gia được xây lại hoàn toàn sau trận hoả hoạn cực kỳ lớn hai năm về trước. Toàn bộ Đường gia đều bị cháy rụi đến ngọn cỏ cũng không thể sống được. Đường Cảnh cho người xây lại Đường gia theo lối kiến trúc mới, trông vừa uy nghiêm vừa ấm áp hơn rất nhiều.
Tôi nghe kể lại, lúc tôi nằm mê mang trên giường, một người làm của Đường gia đã châm ngòi đốt cháy toàn bộ nhà cửa. Ngày hôm ấy cũng chính là ngày mà Đường Cung tự tẩm dầu thiêu sống ở gốc cây gòn. Không biết là trùng hợp hay là thế nào, mà lúc Đường Cung chết thì nhà cửa Đường gia cũng bị đốt đến cháy rụi. Người đốt là anh trai của con Hợi, vì muốn trả thù cho cái chết của em gái mình mà âm thầm ẩn nhẫn trà trộn vào Đường gia đợi đến ngày hôm đó.
Đường gia bị thiêu rụi, ngoài Đường Cung chết thì mẹ chồng tôi… bà ấy cũng bị lửa thiêu sống. Lúc nghe tin bà ấy chết cháy, tên phóng hỏa cười như điên như dại rồi luôn miệng bảo là đã trả thù được cho em gái của mình. Trận hoả hoạn lớn đến mức phải huy động hơn chục xe chữa cháy, mãi đến nửa ngày mới có thể dập tắt đuợc đám cháy.
Ai cũng bảo là Đường Cung chết trong nhà nhưng chắc chỉ có tôi và Đường Cảnh là biết anh ta chết ở gốc cây gòn trong vườn. Sau khi tôi tỉnh dậy, tôi liền kêu Đường Cảnh gom tro cốt ngay gốc cây gòn lại rồi bỏ vào hũ cốt chôn cất cho Đường Cung. Vì sự việc có chút kỳ bí nên Đường Cảnh hạ lệnh không cho điều tra nên cũng không ai dám nghị luận câu nào.
Đường gia… cứ thế bị ngọn lửa thiêu gọn!
…………….
Tiểu Giai đang nằm gọn trong vòng tay của Đường Cảnh, cu cậu vừa được năm tháng, hiện vẫn còn đang tò mò về thế giới xung quanh nhiều lắm. Tôi bước từ trong nhà ra ngoài đình, trên tay cầm cái hộp nhỏ giấu trong túi. Vừa bước ra ngoài đã thấy cha con Đường Cảnh, Đường Giai cười giỡn tíu tít. Haiz, kết quả sau một năm cố gắng, tôi cũng sinh được một cu cậu kế thừa gia sản Đường gia rồi.
Thấy tôi bước đến, Đường Cảnh liền giao Tiểu Giai lại cho bé Dâu. Anh thân mặc sơ mi đen, quần âu thẳng thiu lịch lãm bước đến gần tôi. Ôm nhẹ lấy eo tôi, anh khẽ cười:
– Bà xã, hôm qua hơi mệt… sao em không ngủ thêm đi.
Tôi đỏ mặt tằng hắng vài cái, giọng có chút khiêu khích:
– Đường Cảnh… trong chín tháng nữa… anh chắc chắn không động được đến em nữa rồi. Haiz, tiếc quá.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực:
– Chín tháng nữa? Ý em là…
Tôi gật đầu, nụ cười vô cùng hạnh phúc:
– Phải.
Tôi vừa nói vừa nhét vào tay anh cái hộp nhỏ, trong cái hộp có một que thử thai hai vạch đỏ chót. Anh nhìn tôi một lát, miệng lại hét toáng lên:
– Tốt… tốt quá rồi. Cậu Lý, thông báo hôm nay thưởng cho nhân viên toàn bộ công ty theo lịch thưởng Tết. Nói với bọn họ là… à… vợ của chủ tịch có hỷ.
Bé Dâu đang bồng Tiểu Giai cũng vui mừng tranh phần:
– Ông… vậy con có không? Tôi tớ tụi con được thưởng hay không?
Đường Cảnh hào sảng:
– Có, thưởng hết toàn bộ, thưởng hết.
Khoé môi tôi giật giật, biết vậy tôi kéo anh lên phòng thông báo cho đỡ tốn kém. Giờ thì hay rồi, mấy năm sữa bỉm của Tiểu Giai… oà…
Đường Cảnh ôm chầm lấy tôi, anh hôn lên má lên trán tôi vài cái rồi lại nỉ non bên tai:
– Cảm ơn em… bà xã… anh thương em và con nhiều lắm!
________________
Lúc bọn tôi hơn sáu mươi, một người nằm trên giường, một người nắm tay túc trực không rời. Trong cơn hấp hối cuối cùng của cuộc đời, Đường Cảnh vẫn cười vuốt mái tóc đã bạc của tôi như thuở còn son trẻ. Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, anh vẫn hẹn tôi một câu…
“Nếu có kiếp sau… mong chúng ta có duyên gặp lại nhau!”
HẾT – HOÀN CHÍNH VĂN.
Du Phong Vân.
Cơn bàng hoàng khi tận mắt chứng kiến A Tử treo cổ vẫn chưa tiêu tan thì lại nghe có tiếng ai đó gọi tên mình. Tôi xoay đầu, mương theo tiếng gọi mà nhìn tới. Trước mặt tôi, ông nội mặc bộ đồ màu nâu nhạt, hai tay chắp đằng sau lưng, gương mặt ông mỉm cười phúc hậu. Thấy ông, tôi mừng như bắt được kho báu, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ ông. Tôi khóc mếu:
– Ông nội… con chết rồi phải không ông? Bây giờ con phải làm sao đây ông? Con phải làm thế nào đây?
Ông nội khẽ nhấc tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu của tôi, giọng ông hiền hòa:
– Bình tĩnh đã con… bình tĩnh đã.
Tôi lúc này hoảng loạn quá, khi nãy cứ tưởng là chết rồi, vậy mà khi mở mắt thì lại thấy được mấy cảnh tượng hỗn loạn của kiếp trước. Tôi tột cùng cũng không hiểu được là mình đã chết hay là còn sống. Những chuyện xảy ra từ nãy tới giờ cứ mơ mơ hồ hồ thế nào ấy.
Thấy tôi im lặng, ông nội liền lên tiếng hỏi:
– Con thấy rõ chuyện của kiếp trước chưa?
Tôi mơ hồ nhìn ông:
– Kiếp trước… con thấy rồi, con thấy rõ rồi.
– Ừ chỉ cần con thấy rõ là được.
– Nhưng mà ông nội… con không hiểu… con không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Ông nội bước tới gần tôi vài bước, ông cười tươi:
– Con há miệng ra xem thử trong miệng con có gì hay không?
Tôi nghe theo lời ông liền há miệng ra kiểm tra, quả nhiên là có một viên kẹo… à không là viên ngọc màu xanh mới đúng. Tôi lấy viên ngọc nhỏ ra cầm trong tay, có chút ngạc nhiên hỏi:
– Sao… trong miệng con lại có… viên ngọc này? Mà sao con lại không nuốt nó?
– Là lão Hồng bỏ vào miệng con trước khi con ngất đi, nhờ có viên ngọc này giữ linh hồn con lại dương gian nên hiện tại con vẫn chưa chết. Yên tâm, con sẽ không nuốt được, mà nếu có nuốt cũng không sao, đây là vật tốt.
Tôi trố mắt nhìn ông:
– Tức là… con vẫn còn sống?
Ông nội gật đầu:
– Ừ, con không chết được, số con chưa tận.
Tôi nhìn ông, ông mới bắt đầu từ tốn giải thích:
– Vì ta biết số con chưa tận nên ta mới không về giúp con, cháu dâu ta đích thân chọn thì chắc chắn ta sẽ không để cho con gặp nguy hiểm. Còn về lý do vì sao ta xuất hiện ở đây… ta muốn cho con nhìn thấy và thông suốt vài chuyện.
Dừng một lát, ông lại nói tiếp:
– A Kiều của kiếp trước chính là con, A Tử là người chị song sinh của con. Lịch Tường chính là Đường Cảnh, còn Lịch Hoàng là Đường Cung của kiếp này. Vì con không nhớ những chuyện của kiếp trước nên ta sẽ nói cho con biết một chút.
Ông nói tới đây, tôi lại buộc miệng tò mò:
– Có phải kiếp trước… con và Đường Cảnh… bị A Tử bức chết không hả ông nội? Còn Đường Cung và A Tử là tự sát mà chết?
Ông khẽ gật đầu:
– Phải, nhưng con và thằng Cảnh là chết vì bị ép uống rượu độc, còn thằng Cung không phải tự tử mà là bị người khác hại chết. Chỉ duy nhất A Tử là tự sát nên dẫn đến nghiệp đoạ không thể đầu thai làm người. Bởi lẽ đó nên ở kiếp này, cả ba đứa bọn con đều được đầu thai, chỉ riêng A Tử là không thể.
– Vậy… Đường Cung… bị ai hại chết hả ông?
– Chuyện này… cũng là nhân quả báo ứng thôi con. Tranh quyền đoạt vị, anh em tàn sát lẫn nhau là chuyện bình thường. Chưa kể thằng Cung ở kiếp trước là Thế tử danh quý, kẻ nào yếu thì ắt sẽ bị đào thải.
Tôi gật gật đầu, dường như cũng hiểu ra được vài chuyện. Lý do vì sao A Tử không đuợc đầu thai làm người chắc là có liên quan đến chuyện kiếp trước chị ấy thắt cổ tự tử. Mà thường những người tự tử tìm cái chết sẽ bị đoạ đày rất khổ sở. A Tử bị đoạ thành quỷ chắc cũng không phải do tôi gieo lời nguyền thôi đâu, một phần cũng do nghiệp từ kiếp trước của chị ấy.
– Chắc con cũng hiểu lý do vì sao A Tử trở thành quỷ hồn, thứ nhất là vì tự sát, thứ hai là vì nghiệp báo hại người, thứ ba là do hận khí tích tụ, thứ tư mới đến lời nguyền của con. Nhưng A Tử không hiểu, trong tâm A Tử luôn mang thù hận với con nên bất giác con bé sẽ cho là vì con nên con bé mới thành ra như thế. Thật ra thì cũng dễ hiểu, chỉ cần người đó đã không thích con thì phàm là con làm cái gì người ta cũng sẽ không thích. A Tử… chính là như vậy.
Tôi bước đến gần ông vài bước, tôi lo lắng hỏi:
– Vậy… bây giờ phải làm sao hả ông? Lần này con không chết nhưng liệu lần sau A Tử có tha cho con hay không? Hay là chị ấy lại tìm cách hại con một lần nữa?
Ông nội nhìn tôi, giọng ông trở nên nghiêm túc:
– Ta có hai cách cho con chọn, một là chờ A Tử hồi tâm chuyển ý, còn hai là…
– Là sao hả ông nội?
Hai mắt ông híp lại, có vài phần ý tứ dò xét:
– Là đánh tan quỷ hồn của A Tử…
– Đánh tan? Tức là A Tử sẽ không bao giờ được làm người lại nữa?
Ông nội gật đầu:
– Phải, mãi mãi không bao giờ được đầu thai chuyển kiếp làm người. Con… có chấp nhận hay không?
Tôi lắc đầu, trả lời chắc nịch:
– Không, không thể làm thế với A Tử được..
Ông nội lại hỏi tôi một lần nữa:
– Con suy nghĩ kỹ chưa? Dù thế nào thì A Tử cũng muốn hại chết con, thay vì để con bé gϊếŧ con thì ta sẽ giúp con tiêu diệt con bé. A Tử hồn tiêu phách tán, nó sẽ không hại đến con được nữa. Con có thể quay trở về sống bên cạnh thằng Cảnh mà không sợ bất kỳ một ai, dù là thằng Cung.
Nghe ông nói, tôi thoáng run rẩy trong lòng nhưng câu trả lời trước sau vẫn như vậy… vẫn không thay đổi.
– Không được đâu ông nội, con không thể làm vậy với A Tử… không thể được…
– Tại sao lại không được? Chỉ cần A Tử bị tiêu tan hồn phách thì con sẽ đuợc sống thoải mái. Nếu đổi lại người khác là con… chắc chắn họ sẽ đồng ý.
Tôi nhìn ông, môi hơi mím lại, giọng cũng nhạt dần:
– A Tử dù sao cũng là chị gái ruột của con, dù con không nhớ gì về kiếp trước nhưng cảm giác máu mủ ruột rà vẫn không cách nào quên đi được. Ông nội cũng có nói là số con chưa tận, nếu đã chưa tận thì cần gì phải ép A Tử vào đường cùng. Kiếp truớc chị ấy cũng khổ tận cam lai mới chọn con đường cực đoan đó, con khổ bao nhiêu thì chị ấy cũng khổ bấy nhiêu…
Nói đến đây, tôi lại tự cười với chính bản thân mình:
– Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình, A Tử sai khi chỉ nghĩ được cho bản thân nhưng chẳng lẽ con cũng mù quáng giống chị ấy hay sao hả ông? Có thể ở kiếp trước con là kẻ không giữ đúng lời hứa thì sao hả ông nội? Thế sự không lường trước được chuyện gì, con… chưa bao giờ muốn dồn ép người khác vào đường cùng. Có vay có trả, có nhân có quả… dồn người khác vào đường cùng thì con được lợi ích gì đâu hả ông?
– Có thể con ngu dốt nhưng hại người khác để bản thân mình được sống thì con làm không được. Với A Tử… thì lại càng không.
Ông nội đột nhiên cười lớn, ông gật gật đầu trước câu trả lời của tôi. Chợt ông quay đầu, giọng uy nghiêm băng lãnh:
– A Tử, ngươi nghe rõ chưa?
Nghe ông hỏi như vậy, trong lòng tôi khẽ run lên, đưa mắt nhìn theo ông, tôi liền thấy một thân nữ tử mặc váy đỏ tân nương đang đứng nhìn về phía này. Nữ tử đó chính là A Tử… chị ấy đang nhìn tôi… nhìn chăm chú về phía tôi…
Chỗ bọn tôi đang đứng giống như một không gian đa chiều lung linh huyền ảo. Nơi mà có thể thấy được kiếp trước, cũng là nơi mà có thể chứa đựng được rất nhiều linh hồn.
Gương mặt kia của A Tử có bảy phần giống với tôi của hiện tại, chỉ là khác nhau về ăn mặc và cách trang điểm của từng thời. A Tử dung nhan sắc sảo, tướng người thanh tao yêu kiều, chị ấy nhìn về phía tôi với ánh mắt căm phẫn pha chút run rẩy. Tôi gấp gáp bước đến mấy bước, bản thân rất muốn đến gần chị ấy nhưng khi thấy tôi bước đến gần thì A Tử lại quay người rời đi.
Tôi muốn chạy với theo nhưng lại bị ông nội giữ lại, ông cười trấn an tôi:
– Con cứ để cho con bé đi… mọi chuyện sẽ tốt đẹp mà thôi.
Tôi cúi mặt, không biết nên nói cái gì bây giờ nữa. A Tử… không biết là chị ấy có hiểu được những gì tôi nói hay không?
Chợt nhớ đến một chuyện, tôi vội quay sang hỏi ông:
– Ông nội… vậy bây giờ con… con có được về lại dương gian hay không?
Ông nội cười lớn:
– Con bé này, vội gì… con cứ để cho thằng Cảnh chờ… lần trước nó còn chết được hai tháng… lần này con chỉ đi chưa đến một tuần… không sao đâu.
Một tuần?
– Một tuần hả ông? Con mới loay hoay ở đây vậy mà sắp một tuần?
– Không đến một tuần nhưng có thể là ba bốn ngày gì đó. Con có muốn xem tình hình của mình ở hiện tại hay không?
Tôi vội gật gật đầu, trong lòng lo lắng vô cùng:
– Dạ có… con muốn lắm…
– Được, ta cho con xem tình hình của con một chút cho con yên tâm…
Nói xong, ông khẽ vung tay vào khoảng không, trước mắt tôi liền hiện ra khung cảnh ở căn phòng quen thuộc. Trong đó, tôi đang nằm trên giường, hai mắt nhắm liền, gương mặt phiếm hồng thiếu sức sống. Đường Cảnh ngồi bên cạnh tôi, gương mặt anh xanh xao tiều tụy, giống như là không ăn không ngủ đã mấy ngày rồi vậy. Tôi bước đến gần khoảng trống, hốc mắt ửng hồng, bàn tay khẽ run run nâng lên chạm vào người anh. Nhưng dù cho có chạm nhẹ đến cỡ nào thì hình ảnh của anh cũng giống như là được in dưới nước, cứ chạm vào là nhẹ nhàng lượn sóng tiêu tan.
Tôi sợ đến nỗi tay run lên không ngừng, nhìn anh lặng lẽ lau nước mắt trên gương mặt tuấn tú tiều tụy… lòng tôi lại đau như cắt. Chắc là anh đau lòng lắm, anh mệt mỏi lắm… anh hoảng sợ nhiều lắm…
Đường Cảnh của tôi… dù cho có bị thương đến chết đi sống lại cũng chẳng bao giờ để bản thân mình thảm hại ra như thế…
Chợt bên tai vang lên tiếng gây nhau của một nam một nữ, tôi theo quán tính liền xoay đầu lại tìm. Trước mắt tôi là A Tử và Đường Cung… bọn họ đang gặp nhau ở gốc cây gòn trong vườn.
Tôi có chút không hiểu, đang định xoay sang hỏi ông nội thì nghe ông cất tiếng trước:
– Đi đi… con bước lại đó nghe đi…
Tôi ngờ ngợ nhìn ông, trong lòng nửa lo lắng nửa hồi hộp.
– Cái gì nên biết rõ thì phải biết rõ… cái gì nên nhìn thấy thì buộc phải nhìn thấy. Con… cũng đến lúc nên quay trở về dương gian rồi…
Tôi bước đến vài bước, phía sau lưng được ông nội tiếp sức đẩy tới. Cảm giác trước mắt quá đỗi chân thật và quen thuộc, tôi cứ ngỡ là tôi đang đứng xem trực tiếp chứ không phải là lén nhìn xem người khác nói chuyện.
Dưới gốc cây gòn, A Tử đang khóc mếu máo, chị ấy liên cuồng lắc lư bộ diêu phượng hoàng trên đầu.
“Chàng nói bậy… chàng là đang nói tốt cho A Kiều và phụ thân của ta… sự thật không phải như vậy… không phải như vậy có phải không?”
Đường Cung mi mắt sụp xuống, anh ta khẽ lắc đầu:
“Ta không lừa ngươi, những gì ngươi vừa nghe được đều là sự thật. A Kiều vì ngươi mà bị ép gả cho ta làm thê tử, ngươi không sinh được con… lấy tư cách gì mà vào Thế Tử phủ làm chính tần?”
Đường Cung chắp tay sau lưng, phong thái uy nghiệm của bật kỳ tài. Anh ta nói:
“Cơ thể ngươi có khiếm khuyết, dù cho ngươi có là đích trưởng nữ của Diệp gia thì cũng không đủ tư cách được gả vào phủ Thế Tử của ta. Đúng, là ta yêu A Kiều, vì yêu A Kiều nên khi biết cơ thể của ngươi bất tiện ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ?”
“Chính ta ép Diệp đại nhân chọn A Kiều gả vào phủ Thế tử mà không phải là chọn ngươi. A Kiều vì ngươi, vì Diệp gia mà hy sinh đoạn duyên với Lịch Tường… ngươi trái lại không biết còn nhẫn tâm ra tay bức chết nàng. Uổng công cho A Kiều thương ngươi, ngươi vì nam nhân mà hại chết muội muội song bào. Đúng là độc ác!”
A Tử hai mắt vô hồn, chị ấy ra sức kêu gào thảm thiết:
“Lịch Hoàng… chàng đừng lừa dối ta nữa… ta làm sao… ta làm sao lại không thể sinh con… làm sao được?”
Đường Cung hừ lạnh:
“Làm sao à? Ngươi nên suy xét cho kỹ là vì sao? Cơ thể của ngươi, ngươi không biết… chẳng lẽ ta biết? Cũng may cho ngươi là mẫu thân ngươi phát hiện kịp lúc, nếu không… cả Diệp gia của ngươi mang tội lừa dối hoàng gia cũng không phải là nặng. Ta nói rồi, dù A Kiều không thay ngươi gả vào Thế tử phủ thì ngươi vĩnh viễn cũng không có đủ tư cách bước nửa bước vào phủ của ta.”
Những gì Đường Cung vừa nói như khiến tôi chấn động. Lý do kiếp trước tôi phụ tình Đường Cảnh mà gả cho Đường Cung… là vì do A Tử không thể mang thai?
A Tử đảo quanh mắt một vòng, chị ấy đột nhiên cười nhạt:
“Vậy chàng nói đi, A Kiều có thể không đồng ý gả cho chàng nhưng đến cuối cùng thì sao… nàng ta vẫn cao cao tại thượng bước lên kiệu hoa về Thế Tử phủ. Còn chàng… chàng lại vì nàng ta mà quyết định quyên sinh. Những chuyện này là do ta à? Là do ta hay sao?”
Đường Cung lúc này như biến thành người của kiếp trước, từng cái cử động tay chân cũng mang phong thái nho nhã đúng mực của người thời xưa. Anh ta cười lạnh nhìn về phía A Tử, ánh nhìn có chút châm chọc:
“Nông cạn. Ngươi chỉ nghĩ cho ngươi, ngươi có từng nghĩ cho Diệp gia chưa? Nếu Diệp gia các ngươi không đưa ra một Diệp cô nương để gả vào Thế tử phủ thì các ngươi ăn nói làm sao với hoàng gia? Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ở Diệp gia ngoài Diệp A Tử ngươi và A Kiều ra thì còn có cô nương nào được chính thê của Diệp đại nhân sinh ra? Ngươi nghĩ ta cần nữ nhi dòng thứ xuất à? Ngươi nghĩ còn thế gia nào đủ tư cách gả nữ nhi cho ta?”
“Mà quan trọng nhất là ta yêu A Kiều, dù cho ngươi có sinh dục được ta cũng không muốn cưới ngươi làm chính thê. Một nữ tử thâm độc như ngươi thì làm sao đủ đức hạnh để sinh dưỡng đứa nhỏ cho ta? Ngươi chỉ vì một nam nhân mà có thể nhẫn tâm bức chết muội muội ruột thịt của ngươi, xem nhẹ ơn đức của song thân ngươi, dẫm lên sinh mạng của hàng trăm người ở Diệp gia chỉ vì một chữ tình. Người như ngươi không đáng được yêu thương, không đáng được ta trân trọng. Ngược lại A Kiều, nàng vì sợ ngươi tổn thương mà âm thầm nuốt lệ vào lòng thay ngươi gả vào phủ Thế Tử, ngươi nghĩ… nàng cũng ngu ngốc giống ngươi sao?”
A Tử thân thể run rẩy, chị ấy chao đảo cả người, thần sắc không còn tỉnh táo nữa. Tôi đứng một bên, rất muốn chạy đến đỡ lấy chị ấy nhưng tiếc là lực bất tòng tâm. Tôi giờ đây giống như người vô hình, không có khả năng chạy đến bên cạnh A Tử được.
A Tử khẽ cười, nụ cười ngây ngốc:
“Chàng trước kia muốn ta hút dương khí của A Kiều… là vì muốn được chết cùng muội ấy chứ không phải là vì muốn trả thù cho ta?”
Ánh mắt Đường Cung đảo quanh một vòng, hắn ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:
“Phải, ta muốn chết cùng A Kiều ở kiếp này. Nếu sống không được nàng ấy yêu thương, vậy thì chỉ cần chết cùng một lúc với nàng ấy… ta sẽ giống như Lịch Tường… cùng nàng ấy đi đến một kiếp khác… sống cuộc sống tốt đẹp hơn.”
A Tử rơi nước mắt, cả người chị ấy ngã khụy xuống đất, nước mắt chảy dài trên gương mặt thất thần.
“Chàng… Lịch Hoàng… chàng có từng thương ta… có từng nghĩ về ta một chút nào hay không?”
Đường Cung nhìn thẳng vào mắt A Tử, hắn trả lời dứt khoát đến mức khiến tôi cũng đau lòng.
“Không, ta chưa từng, một chút cũng chưa từng.”
“Ha..ha.. ha… ha…”
A Tử phá lên cười lớn, chị ấy càng cười, lòng tôi càng cảm thấy quạnh quẽ thê lương. Chị ấy lảo đảo đứng dậy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về Đường Cung. Giọng chị ấy nghe mà nghẹn ngào chua xót:
“Lịch Hoàng… à không phải, phải gọi chàng là Đường Cung mới đúng. Kiếp trước ta xin chàng rất nhiều nhưng kiếp này… ta chỉ xin chàng một chuyện mà thôi. Chàng giúp ta… đốt cháy cây gòn này… ta… sẽ vĩnh viễn không đến tìm chàng nữa. Chỉ cần vong hồn của ta tiêu tan… A Kiều nhất định sẽ được sống lại. Đường Cung… ta mệt rồi… ta không yêu chàng nữa đâu.”
Đường Cung lạnh lùng như phiếm đá, giống như là anh ta đã chờ câu nói này từ A Tử từ rất lâu. Chỉ đợi A Tử thốt ra, anh ta liền trực tiếp vung xăng vào gốc cây gòn rồi châm ngòi bật lửa. Tôi đứng đây, cõi lòng quặng siết khi thấy A Tử bị lửa đỏ bao bọc. Tôi thấy chị ấy khóc, tôi thấy chị ấy cười, tôi còn thấy được ánh mắt buông xuôi cam chịu của chị ấy.
“A Kiều… tỷ có lỗi với muội… là tỷ có lỗi với muội.”
“Đường Cung… Lịch Hoàng… nếu có kiếp sau nữa… ta nguyện không bao giờ muốn gặp lại chàng… không bao giờ!”
Tôi đưa tay với về phía trước, nước mắt chảy dài trên má, tôi gào lên một tiếng thê lương:
– Chị ơi… đừng mà… A Tử!
Không còn kịp nữa rồi, cả thân người A Tử bị chìm vào biển lửa đỏ rực. Trong ngọn lửa cháy bùng ấy, tôi thấy những ánh đóm như kim tuyến từ từ bay lên cao rồi mất biệt vào không trung rộng lớn. A Tử… chị ấy đi rồi… chị ấy thật sự đi rồi.
“Ào”
“Phựt”
“Kỳ Tâm… vĩnh biệt em. A Tử… là ta có lỗi với nàng!”
Đường Cung vừa hét vừa nhảy vào biển lửa mênh mông, cả người anh ta như một mồi lửa đầy dầu kích cháy. Tôi ngỡ ngàng, tôi sợ hãi, tôi hoảng loạn ngã ngồi xuống không trung rộng lớn. Tôi điên cuồng khóc lớn, tôi gào lên thê lương:
– Tại sao vậy? Tại sao lại chết? Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Tôi đau lòng quá khi chứng kiến cái chết của A Tử và Đường Cung. Đúng, bọn họ từng hại tôi, từng hại Đường Cảnh… nhưng sao khi thấy họ chết… tôi lại thấy đau đớn đến như thế này vậy?
Nói cho tôi biết đi, tại sao mọi chuyện lại như vậy… tại sao bọn tôi lại khổ đến như vậy?
“Kỳ Tâm… đến lúc quay trở về rồi… đến lúc quay trở về rồi!”
Không gian huyền ảo trước mắt bỗng dưng vụt sáng lên, tôi đưa tay che trước mắt rồi sau đó… sau đó…
– Tâm… em tỉnh lại rồi… tỉnh lại rồi…
Hai mắt tôi chợt mở, tôi bật ngồi dậy thật nhanh. Cả người tôi chồm về trước rồi lại rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc. Bên tai tôi vang lên tiếng gọi lớn đầy vui mừng:
– Tâm… anh đây… là anh đây…
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, tay sờ sờ vào gương mặt anh, cảm thấy đúng là anh thật rồi… tôi mừng rỡ đến mức oà lên khóc.
– Anh ơi… đúng là anh rồi… em sờ được anh rồi… em chạm được anh rồi.
Thấy tôi khóc, Đường Cảnh cũng khóc theo, cả hai bọn tôi cùng ôm nhau khóc. Cảm xúc vỡ òa của yêu thương, của hạnh phúc và của sự tương phùng.
Như là một kỳ tích trong hàng ngàn kỳ tích, tôi cứ tưởng là chết đi rồi… cuối cùng cũng có thể sống lại!
______________
Hai năm sau.
Khuôn viên của Đường gia được xây lại hoàn toàn sau trận hoả hoạn cực kỳ lớn hai năm về trước. Toàn bộ Đường gia đều bị cháy rụi đến ngọn cỏ cũng không thể sống được. Đường Cảnh cho người xây lại Đường gia theo lối kiến trúc mới, trông vừa uy nghiêm vừa ấm áp hơn rất nhiều.
Tôi nghe kể lại, lúc tôi nằm mê mang trên giường, một người làm của Đường gia đã châm ngòi đốt cháy toàn bộ nhà cửa. Ngày hôm ấy cũng chính là ngày mà Đường Cung tự tẩm dầu thiêu sống ở gốc cây gòn. Không biết là trùng hợp hay là thế nào, mà lúc Đường Cung chết thì nhà cửa Đường gia cũng bị đốt đến cháy rụi. Người đốt là anh trai của con Hợi, vì muốn trả thù cho cái chết của em gái mình mà âm thầm ẩn nhẫn trà trộn vào Đường gia đợi đến ngày hôm đó.
Đường gia bị thiêu rụi, ngoài Đường Cung chết thì mẹ chồng tôi… bà ấy cũng bị lửa thiêu sống. Lúc nghe tin bà ấy chết cháy, tên phóng hỏa cười như điên như dại rồi luôn miệng bảo là đã trả thù được cho em gái của mình. Trận hoả hoạn lớn đến mức phải huy động hơn chục xe chữa cháy, mãi đến nửa ngày mới có thể dập tắt đuợc đám cháy.
Ai cũng bảo là Đường Cung chết trong nhà nhưng chắc chỉ có tôi và Đường Cảnh là biết anh ta chết ở gốc cây gòn trong vườn. Sau khi tôi tỉnh dậy, tôi liền kêu Đường Cảnh gom tro cốt ngay gốc cây gòn lại rồi bỏ vào hũ cốt chôn cất cho Đường Cung. Vì sự việc có chút kỳ bí nên Đường Cảnh hạ lệnh không cho điều tra nên cũng không ai dám nghị luận câu nào.
Đường gia… cứ thế bị ngọn lửa thiêu gọn!
…………….
Tiểu Giai đang nằm gọn trong vòng tay của Đường Cảnh, cu cậu vừa được năm tháng, hiện vẫn còn đang tò mò về thế giới xung quanh nhiều lắm. Tôi bước từ trong nhà ra ngoài đình, trên tay cầm cái hộp nhỏ giấu trong túi. Vừa bước ra ngoài đã thấy cha con Đường Cảnh, Đường Giai cười giỡn tíu tít. Haiz, kết quả sau một năm cố gắng, tôi cũng sinh được một cu cậu kế thừa gia sản Đường gia rồi.
Thấy tôi bước đến, Đường Cảnh liền giao Tiểu Giai lại cho bé Dâu. Anh thân mặc sơ mi đen, quần âu thẳng thiu lịch lãm bước đến gần tôi. Ôm nhẹ lấy eo tôi, anh khẽ cười:
– Bà xã, hôm qua hơi mệt… sao em không ngủ thêm đi.
Tôi đỏ mặt tằng hắng vài cái, giọng có chút khiêu khích:
– Đường Cảnh… trong chín tháng nữa… anh chắc chắn không động được đến em nữa rồi. Haiz, tiếc quá.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực:
– Chín tháng nữa? Ý em là…
Tôi gật đầu, nụ cười vô cùng hạnh phúc:
– Phải.
Tôi vừa nói vừa nhét vào tay anh cái hộp nhỏ, trong cái hộp có một que thử thai hai vạch đỏ chót. Anh nhìn tôi một lát, miệng lại hét toáng lên:
– Tốt… tốt quá rồi. Cậu Lý, thông báo hôm nay thưởng cho nhân viên toàn bộ công ty theo lịch thưởng Tết. Nói với bọn họ là… à… vợ của chủ tịch có hỷ.
Bé Dâu đang bồng Tiểu Giai cũng vui mừng tranh phần:
– Ông… vậy con có không? Tôi tớ tụi con được thưởng hay không?
Đường Cảnh hào sảng:
– Có, thưởng hết toàn bộ, thưởng hết.
Khoé môi tôi giật giật, biết vậy tôi kéo anh lên phòng thông báo cho đỡ tốn kém. Giờ thì hay rồi, mấy năm sữa bỉm của Tiểu Giai… oà…
Đường Cảnh ôm chầm lấy tôi, anh hôn lên má lên trán tôi vài cái rồi lại nỉ non bên tai:
– Cảm ơn em… bà xã… anh thương em và con nhiều lắm!
________________
Lúc bọn tôi hơn sáu mươi, một người nằm trên giường, một người nắm tay túc trực không rời. Trong cơn hấp hối cuối cùng của cuộc đời, Đường Cảnh vẫn cười vuốt mái tóc đã bạc của tôi như thuở còn son trẻ. Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, anh vẫn hẹn tôi một câu…
“Nếu có kiếp sau… mong chúng ta có duyên gặp lại nhau!”
HẾT – HOÀN CHÍNH VĂN.
Du Phong Vân.
Bình luận facebook