Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Sang ngày hôm sau, tôi vẫn vờ như là không thấy đường, vẫn để cho Đường Cảnh giúp tôi vệ sinh cá nhân, bé Dâu dắt tôi ra vườn đi dạo. Chuyện hôm qua ở phòng mẹ chồng tôi, tôi cũng xem như là không nhớ gì, mà đám đàn bà nhà họ Đường cũng vờ như là không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nghe nói vú Bắc với mẹ chồng tôi khi sáng này đi bệnh viện khám, chắc là hôm qua bị tôi đá trúng nên sợ quá đi khám rồi cũng nên. Buồn cười nhất là vú Bắc, mụ ta khi sáng này lúc đi ngang qua mặt tôi vừa liếc vừa trừng mắt lại vừa lấy tay ôm thân dưới xuýt xoa. Tôi thì vờ như là không thấy gì, còn bé Dâu thì cười khúc khích chọc quê mụ. Mụ tức lắm nhưng không dám làm gì tôi, nhìn cái điệu bộ khúm na khúm núm mà cười muốn nội thương với mụ ta.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mẹ chồng tôi tát tôi hai cái, tôi không đánh trả bà được… vậy thì tôi tìm người khác thay thế bà vậy.
– Mợ, Mợ cười gian dữ vậy?
Nghe bé Dâu hỏi, tôi có chút giật mình, cười cười:
– Gian sao con? Bộ mặt Mợ gian lắm hả?
Bé Dâu gật gật:
– Y vậy, Mợ nghĩ cái gì mà gian thấy sợ luôn.
Tôi phẩy tay cười cười, lát nữa thì con biết thôi Dâu à.
………..
Bảo Nguyệt có thói quen hay ra đình nghỉ mát ngoài vườn ngồi, tôi thừa dịp mẹ chồng tôi không có nhà nên kêu bé Dâu dắt tôi ra ngoài đấy tìm Bảo Nguyệt. Con bé Dâu nghe tôi muốn đi tìm Bảo Nguyệt, con bé một hai chạy đi kêu anh Cường rình phía ngoài. Khổ ghê, con bé là sợ tôi bị chủ tớ Bảo Nguyệt vặt lông rồi cắt cổ như mần thịt gà hay sao á.
Tôi vịn tay bé Dâu, đi theo sau lưng nó, lúc ra tới đình, tôi thấy Bảo Nguyệt đang thầm thì gì đó với con Xuân. Thấy tôi, chủ tớ bọn họ giật mình chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười khinh khỉnh nhìn về phía tôi. Đúng là chủ nào tớ nấy, tầm này tôi thèm chạy tới “vặt vô trong mả” hai con bánh bèo này ghê nơi.
Tôi đi tới gần rồi vờ như không thấy đường, đưa tay sờ sờ tìm cái bàn rồi tìm cái ghế ngồi xuống. Thấy tôi như thế, Bảo Nguyệt lại cười, giọng chua chua:
– Chị Tâm, mắt chị không tiện thì đừng đi lại nhiều.
Tôi xoay đầu, mắt nhìn thẳng về phía Bảo Nguyệt, tôi cười nhạt:
– Cảm ơn em, mắt chị không thấy đường nhưng tâm chị thấy rõ lắm.
Bảo Nguyệt thấy tôi nhìn trúng đích, cô ta có chút sững sờ, ánh mắt nhìn tôi chăm chăm kiểu tò mò dò xét. Thấy vậy, tôi khẽ ngước đầu nhìn lên cao, tôi nói với bé Dâu:
– Dâu, có nước ở đây không con? Rót cho Mợ lý nước đi Mợ khát.
Bé Dâu gật đầu, con bé rót nước cho tôi xong lại giúp tôi đưa lên miệng uống. Cả quá trình uống nước tôi diễn y như diễn viên chuyên nghiệp khiến chủ tớ Bảo Nguyệt hài lòng thở ra một hơi. Phải diễn cỡ này mới lừa chủ tớ bọn nó được chứ.
Uống xong ly nước, tôi mới quay lại nói với bé Dâu:
– Dâu, con vô trong nhà lấy trái cây ra cho Mợ với Mợ Nguyệt ăn đi con. Hồi sáng Mợ nghe Mợ Ngân nói có mớ thơm Thái Lan ngọt lắm, con vô lấy ra đây đi.
Bé Dâu hết nhìn Bảo Nguyệt rồi lại nhìn tôi, con bé cúi đầu vào tai tôi, khẽ nói:
– Mợ ngồi đây một mình được không? Con sợ…
Tôi cười, trấn an con bé:
– Con sợ gì, có anh Cường ở kia, Mợ hú một tiếng ảnh nhào vô liền.
Nói rồi, tôi lại quay sang hướng Bảo Nguyệt, tôi cố tình nói lớn tiếng:
– Mợ với Mợ Nguyệt là chị em, Mợ không thấy đường thì có Mợ Nguyệt lo cho Mợ mà. Con yên tâm đi không ai dám làm gì Mợ đâu, có Mợ Nguyệt ở đây thì ai dám làm gì Mợ.
Bảo Nguyệt cũng thuận nước đẩy thuyền, cô ta cười nói:
– Con lo xa quá đó Dâu, Mợ còn sống ở đây thì ai dám làm gì Mợ Tâm.
Bé Dâu dường như hiểu ra được gì đó, con bé gật gật đầu rồi đi từ từ vô trong. Thấy con bé đi rồi, Bảo Nguyệt mới khẽ cất tiếng:
– Chị Tâm, chị có gì muốn nói với em à?
Tôi quay sang Bảo Nguyệt, ánh nhìn rất có tiêu cự, tôi cười:
– Ừ, chị muốn hỏi em, không biết là em còn muốn ở đây bao lâu nữa? Anh Cảnh cũng lên tiếng kêu em rời đi, em định là không đi thật à?
Bảo Nguyệt cười nhếch môi, trong giọng điệu có chút đắc ý:
– Tại sao em phải đi, em là vợ anh Cảnh, là dâu họ Đường. Khó khăn lắm em mới được anh Cảnh đồng ý rước về… tội tình gì em đi hả chị? Ngược lại em hỏi chị câu này mới đúng, sao bây giờ chị còn chưa đi? Chị tới đây chẳng phải có mục đích riêng à?
Tôi nheo mắt, có chút chột dạ trong lòng. Không biết là Bảo Nguyệt đang nhắc tới mục đích riêng là mục đích gì? Chẳng lẽ cô ta biết chuyện tôi và Tú Tú?
Nhưng không thể nào đâu, tới Đường Cảnh còn không biết, cô ta không có đủ khả năng để biết được.
Tôi nhìn Bảo Nguyệt, vẫn là dùng ánh mắt của người mù để nhìn. Hai tay mân mê xoa xoa lấy nhau, tôi cất giọng nhàn nhạt:
– Chị đi rồi thì ai tranh chồng với em hả em gái. Em thích nhất là tranh chồng người khác mà, không phải sao?
Bảo Nguyệt híp mắt, khí thế hùng hổ:
– Chị sai rồi chị Tâm, nhà họ Đường bao đời đàn ông đều hai ba vợ. Lý nào chị lại nói là em tranh chồng với chị? Em không có tranh, là đích thân anh Cảnh và mẹ sang đón em về làm dâu.
Tôi phe phẩy bàn tay, cười nói:
– Ồ, em đang tự hào với chị là chồng chị đón em về làm vợ á hả? Em gái, em tua lại một chút đi chứ, cái khúc giao kèo của em với chồng chị đâu? Nó nằm ở đâu em? Chị nói em là thứ cướp chồng thì em là thứ cướp chồng, lệch thế đéo nào được mà em cãi?
Bảo Nguyệt giận thật sự, mà phải rồi, tôi nói tới thế mà không giận nữa thì cũng chịu. Cái con Xuân đứng phía sau coi bộ còn giận hơn cả Bảo Nguyệt nữa, tôi thấy nó như kiểu chuẩn bị xoắn tay áo nhào vô hốt xác tôi luôn rồi ấy. Chủ tớ bọn nó đang giận, tôi lại châm thêm một câu:
– Ba má sinh em ra là để làm người, sao em lại thích đi làm phờ o pho huyền… phò vậy em gái? Nhưng mà em làm vậy là mất mặt chị em trong ngành lắm nha, phò phiết gì chưa được ngủ với chồng người ta bữa nào là sao dạ em gái?
Tôi đánh vần chữ “phò” kéo dài khiến Bảo Nguyệt tức trào máu. Câu trước chửi, câu sau châm chọc, dù cho Bảo Nguyệt có âm hiểm tới cỡ nào thì cũng không thể nhịn xuống được.
Thấy cô ta thở phì phò nhìn tôi đầy căm hận, tôi lại vờ nhìn về trước mặt, tay thì sờ soạn tìm ly nước. Thấy tôi tìm ly nước trên bàn, Bảo Nguyệt nhanh tay cầm ly nước trước mặt tôi lên. Cô ta liếc mắt báo hiệu cho con Xuân, giọng đểu giả:
– Xuân, Mợ Tâm khát nước, rót nước cho Mợ đi em.
Con Xuân cười gian, nó đi tới gần tôi rồi cầm ấm trà rót thẳng lên trên người tôi. Tôi vẫn nhịn để cho nó rót, mắt thấy anh Cường núp sau cây bon sai định nhào ra, tôi liền trừng mắt không cho anh ấy bước ra ngoài. Anh Cường nhìn tôi với vẻ sửng sốt nhưng cũng thôi không dám làm trái ý tôi. Thấy ổn thỏa phía ngoài, tôi lại tính tới con Xuân xéo sắc.
Con Xuân vừa rót vừa rãi đều nước lên người tôi, nó vừa rót nước vừa cười nói:
– Đã khát chưa Mợ? Ý… sao người Mợ ướt dữ vậy Mợ? Mợ này, Mợ không thấy đường thì để con đút nước cho Mợ uống, Mợ giành làm chi để nước đổ ướt hết người rồi nè. Khổ ghê.
Con Xuân diễn khéo thiệt, con này mà về phe tôi chắc tôi với nó sắm quần áo đi diễn tuồng kiếm tiền rồi đó. Thấy nước có vẻ thấm vào da thịt, tôi cười nhạt một cái rồi nhanh tay cầm lấy tách trà trên bàn, không nói một lời nào, tôi thẳng tay đập cái “chát” vào đầu con Xuân. Tôi dùng lực rất mạnh, tách trà liền vỡ tan tành ra, có vài mảnh li ti ghim thẳng vào đầu con Xuân. Sau cú đó, tôi nghe tiếng nó rêи ɾỉ ôm đầu la thất thanh, cái bình trà nó cầm trên tay cũng rơi “xoảng” xuống đất vỡ thành mấy chục mảnh. Thấy vậy, tôi liền đứng bật dậy, vờ như là không thấy đường rồi tiện tay thụi vào háng nó một phát. Cái kiểu thụi từ dưới thụi lên nó thốn phải biết, tội nghiệp con Xuân, tôi thụi kiểu này rồi không biết sau này đẻ đái sao nữa… haiz!
Con Xuân ôm trên ôm dưới, mặt nó chuyển từ đỏ sang xanh rồi sang trắng bạch. Tôi thấy mà mắc cười nhưng lại cố nhịn xuống để tiếp tục diễn. Con Xuân đứng chết trân ôm đầu ôm háng, tôi thì xoay xoay như kiểu không nhận biết được phương hướng, miệng thì luôn tuồn hỏi chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra. Bảo Nguyệt hai mắt long lên sòng sọc đi lại phía tôi, theo tình hình hiện tại, cô ta nhất định kiếm tôi trả đũa. Đã vậy thì chơi tới luôn, mỗi đứa một mạng, sợ gì bố con thằng nào.
Bảo Nguyệt vừa đi tới, cô ta kéo tay tôi định tát. Nhưng chưa kịp tát thì tôi đã nhanh tay tát cô ta trước một cái. Tiếng “chát” mạnh mẽ vang lên, nghe mà rát da rát thịt. Không đợi cô ta hoàn hồn, tôi trực tiếp tát thêm một phát nữa vào ngay chỗ vừa tát. Mấy lần dấu tay in hằn rõ trên làn da trắng mịn của Bảo Nguyệt, cô ta nhìn tôi với ánh mắt sững sờ kinh hãi.
Đẩy tôi ngã ra sàn, cô ta gào lên:
– Chị… chị không mù… chị thấy đường?
Tôi cười nhếch môi một phát, âm thanh từ miệng phát ra vẫn là âm thanh của sự hoảng loạn:
– Chuyện gì vậy Nguyệt? Chuyện gì vậy? Em nói gì chị không hiểu?
Bảo Nguyệt nhìn tôi, cô ta trừng mắt:
– Chị đừng giả điên nữa, mắt chị sáng đúng không?
Tôi nháy mắt với cô ta một phát, cười sảng khoái:
– Mắt chị có thấy gì đâu… có thấy gì đâu em…
Phía ngoài kia, xe của Đường Cảnh đang từ từ chạy vào trong sân. Tôi biết hôm nay anh sẽ về sớm, khi sáng anh có nói với tôi là đi lên công ty một lát là về. Tầm này quá tuyệt, phen này Bảo Nguyệt… loại!
Bảo Nguyệt chắc chắn cũng phát hiện được Đường Cảnh đã về, cô ta nhìn xe của anh rồi nhìn về phía tôi. Đột nhiên cô ta cười lên:
– Tâm, cô qua mặt được tôi chứ không qua mặt được anh Cảnh đâu… cô…
Cô ta chưa nói hết câu, tôi đã cười đầy giảo hoạt:
– Cô đợi xem!
Dứt câu tôi tự tay vả vào mặt mình hai phát, kéo quần áo cho xộc xệch, chưa hết tôi còn đánh cho tóc hơi rối lên, miệng bắt đầu hét lên thất thanh:
– Đừng đánh chị nữa… chị không bỏ anh Cảnh đâu… em đừng đánh chị nữa mà Nguyệt… Dâu ơi cứu Mợ… Dâu ơi…
Tôi ngã ra sàn, dùng chân chống đỡ lếch lếch y như trong phim. Vừa lếch tôi vừa hét, vừa hét lại vừa cười chọc tức Bảo Nguyệt. Bảo Nguyệt như kiểu bị sốc văn hóa đến sững sờ, cô ta chỉ biết trừng to mắt nhìn tôi, á khẩu không nói được câu nào ra hồn. Con Xuân đằng kia thì xuýt xoa ôm đầu lau máu, nó lúc này không còn tâm tình gì mà lo cho Mợ Nguyệt của nó nữa rồi.
– Dâu ơi… cứu Mợ… Dâu ơi!
– Tâm!
Tiếng hét đầy kích động vang lên, ố ồ là chồng tôi tới. Mấy đứa xê ra cho chồng chị thể hiện nào.
Tôi vờ như là hoảng loạn cực độ, vừa bò vừa lếch vừa mếu máo lăn lộn dưới sàn nhà. Bảo Nguyệt chỉ biết chỉ tay về phía tôi, nét mặt kinh hãi tột cùng.
Không tới ba giây sau, Đường Cảnh từ xa chạy thật nhanh tới ôm lấy tôi kéo tôi đứng dậy. Được anh ôm, tôi vội ôm lấy anh, kêu lên:
– Anh Cảnh… là anh đúng không? Là anh phải không?
Đường Cảnh gật đầu liên tục, nét lo lắng không giấu đi đâu được, anh trấn an:
– Ừ tôi đây, tôi về rồi. Không khóc, có tôi bảo vệ cho em, không khóc… ngoan… không khóc.
Thấy tôi gật gật đầu, anh khẽ đẩy tôi ra một chút rồi lại quan sát tôi từ trên xuống dưới một vòng. Thấy bộ dạng tôi thê thảm quá mức, bên má lại đỏ ửng lên, anh cau mày, biểu cảm khó chịu vô cùng, anh hỏi lớn:
– Mặt em sao vậy?
Tôi cúi mặt, mếu máo lắc đầu:
– Em… em bị té…
Anh trừng mắt nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:
– Bị té? Con bé Dâu đâu mà để em bị té?
Vừa lúc ấy, bé Dâu từ trong nhà bưng đĩa thơm hớt hải chạy ra. Nhìn thấy quang cảnh hỗn loạn trước mặt, con bé vội vàng đặt đĩa thơm xuống bàn rồi lo sợ trả lời câu hỏi của Đường Cảnh:
– Cậu… không phải con bỏ bê Mợ… chính Mợ Nguyệt nói sẽ canh chừng Mợ để con vô nhà lấy thơm ra cho mọi người ăn mà.
Con bé chạy tới nắm lấy tay tôi, tay chân con bé run lẩy bẩy, nó mếu máo:
– Sao vậy Mợ? Nãy Mợ vẫn bình thường mà, sao con đi mới có chút xíu mà Mợ ra nông nổi này hả Mợ?
Thấy con bé Dâu mếu, công nhận nó không được đẹp cho lắm nhưng mà lại rất chân thật. Tôi thấy con bé khóc, vừa thương vừa tội, chắc là nó sợ dữ lắm.
Tôi nắm tay bé Dâu, trấn an cảm xúc cho nó:
– Mợ không sao, Mợ không sao đâu con.
Bé Dâu đột nhiên tức giận, nó hùng hổ phùng mang trợn má đi tới chỗ Bảo Nguyệt. Nó lớn tiếng:
– Mợ Nguyệt, sao Mợ nói là bảo vệ cho Mợ con mà Mợ đánh Mợ con ra như vậy. Mắt Mợ con không thấy đường mà Mợ cũng không tha cho Mợ con nữa…
Bé Dâu trông nhỏ xíu như vậy chứ tới lúc giận lên cũng oai hùng lắm. Con bé lúc này không nể nang ai hết, nó lấy tay đẩy Bảo Nguyệt lùi về sau vài bước, nó trợn mắt quát lên:
– Mợ coi được Mợ gϊếŧ Mợ con luôn đi, sao Mợ ác quá vậy hả Mợ? Hôm qua Mợ làm bộ làm tịch để Bà đánh Mợ con chưa đủ hả, giờ Mợ còn kiếm chuyện nữa. Trời ơi là trời, sao số Mợ con khổ dữ vậy hả trời?
Bé Dâu vừa khóc vừa nói, điệu bộ y chang một người mẹ đi đòi công bằng cho con mình. Phải là tôi đang diễn kịch chứ nếu không tôi đã nhảy ra vỗ tay huýt sáo hò hét cho bé Dâu rồi. Dâu ơi là Dâu, con làm Mợ nở mày nở mặt quá Dâu ơi!
Đường Cảnh càng nghe càng giận, anh nhìn tôi, khàn giọng hỏi:
– Chuyện hôm qua… là chuyện gì?
Tôi mím môi, khép nép không dám trả lời. Phía đối diện, Bảo Nguyệt nhảy xổ ra phân trần:
– Anh Cảnh… em không có đánh chị Tâm, em không hề đụng tới chị ấy một cái nào luôn. Chuyện hôm qua cũng không liên quan tới em… em không có làm gì hết…
Đường Cảnh giận quá hóa thẹn, anh cười ma mãnh:
– Ồ em không có làm gì, không có làm gì mà mặt Tâm in rõ mấy dấu tay? Chẳng lẽ cô ấy tự đánh mình?
Bảo Nguyệt gật đầu lia lịa:
– Phải phải, chị Tâm tự đánh… em… em không đánh chị ấy… em không có. Chị Tâm… mắt chị ấy sáng… không có mù… anh bị lừa rồi… lừa…
Bảo Nguyệt nói như nhai lưỡi, chữ này quíu vào chữ kia, gấp gáp tới đỏ bừng mặt. Tôi thì cứ thút thít nép chặt vào lòng Đường Cảnh, lâu lâu cũng khẽ run lên cho anh vỗ về mới thấy yên tâm. Tôi không thích thảo mai chứ không phải là tôi không biết thảo mai. Cái tầm thảo mai như Bảo Nguyệt thì có tuổi gì so sánh với tôi cơ chứ?
Đường Cảnh nhìn tôi, anh nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt tôi, tay anh khẽ vỗ về, giọng dịu dàng ấm áp:
– Không phải sợ, có anh ở đây.
Ô, anh á? Anh xưng anh với tôi á?
Ô ô, ô ô ô!
Kích động quá mức, tôi nắm lấy tay anh siết chặt, môi mím chặt lại để cố nén nụ cười vui sướng. Đường Cảnh thấy tôi như vậy thì lại nghĩ là tôi sợ, anh lại càng ôm siết lấy tôi hơn. Cơ bản là anh không tin lời Bảo Nguyệt dù là một phần trăm.
Bảo Nguyệt là người thông minh, cô ấy nhìn thấy tôi và Đường Cảnh như vậy, nhất thời không kêu gào oan ức nữa. Phía sau lưng, con Xuân định nhào lên phân trần thì bị Bảo Nguyệt giữ chặt lại không cho nói. Tôi nhìn Bảo Nguyệt, nhìn thấy được sự bức bối cùng gượng ép khổ sở trên gương mặt cô ta. Thật tình, tôi không thấy đáng thương một chút nào cả. Bảo Nguyệt là con cáo già, là con cáo già chính hiệu mang tên “Em gái mùa mưa”.
Lát sau, tôi nghe cô ta lên tiếng, giọng run run oan ức:
– Anh Cảnh… chị Tâm… em xin lỗi!
Đường Cảnh khẽ hừ một hơi, anh nghiêm nghị nói:
– Lỗi? Tôi không muốn nhìn thấy em cũng không muốn nghe em xin lỗi nữa. Em đi về phòng, gom hết quần áo đi, tôi sẽ đưa em về lại nhà. Nhà của em không phải ở đây, em nên rời đi được rồi.
Bảo Nguyệt sững sốt, giọng cô ta nghẹn ứ:
– Anh Cảnh… anh…
Đường Cảnh không nhìn Bảo Nguyệt thêm một giây nào nữa, anh ôm eo tôi rồi đỡ tôi đi vào trong nhà. Ý của Đường Cảnh là như vậy, Bảo Nguyệt không có cơ hội năn nỉ được anh.
Tôi được anh bao bọc đưa vào trong, lúc bước đi tôi vẫn nhìn rõ được gương mặt khủng hoảng của cô ta. Tội nghiệp, chắc là Bảo Nguyệt sang chấn tâm lý dữ dội lắm đây. Nhưng biết làm sao bây giờ, ai bảo cô ta ác quá làm gì.
……………….
Đưa tôi lên phòng, dìu tôi ngồi xuống ghế, Đường Cảnh giúp tôi sửa sang lại quần áo tóc tai. Anh lấy một cái khăn ấm lau má cho tôi, giọng anh có chút cau có:
– Sao? Có muốn giải thích cái gì với anh không?
Tôi có chút chột dạ, rụt cổ vào trong. Quái thật, đứng trước mặt thiên hạ tôi chẳng sợ bố con thằng nào nhưng cứ hễ đứng trước mặt anh, tôi lại như con rùa rụt cổ mất hết chí khí. Này, không biết kiếp trước tôi có sợ anh như thế không nhỉ, thật là tò mò.
– Sao cúi mặt rồi, trả lời anh đi chứ.
Anh hỏi lại lần thứ hai, tôi vẫn như lần thứ nhất… rụt cổ không trả lời. Thú thật, tôi không biết ý anh hỏi là ý gì, sợ trả lời không đúng ý lại hư bột hư đường.
– Kỳ Tâm, dám làm dám nhận.
Tới mức này, tôi mới dám ngước mặt lên. Tôi nhìn anh, mắt đảo quanh một vòng. Đúng là không giấu gì anh được mà, thôi, nói hết ra vậy.
– Em biết rồi, là em lừa anh…
Đường Cảnh khoanh hai tay trước ngực, biểu cảm nghiêm túc vô cùng:
– Ừm, lừa từ khi nào?
Tôi mím môi, lí nhí nói:
– Không lừa nhiều, mới lừa từ hôm qua.
Đường Cảnh hít vào một hơi, anh hỏi tiếp:
– Ừm, còn chuyện khi nãy?
Tôi lại gật gật:
– Là em đánh Bảo Nguyệt, em đánh luôn con Xuân…
– Tiếp.
– Còn nữa, em tự đánh luôn em.
Đường Cảnh mở to mắt ra nhìn tôi, giọng anh khàn khàn:
– Lỡ anh không về kịp, em định diễn cho ai coi?
Tôi sụ mặt:
– Ai tới thì diễn, kiểu gì cũng có người tới.
Anh cốc lên đầu tôi một cái rõ đau, quát nhẹ:
– Em thì giỏi rồi, mắt sáng cũng không định nói cho anh biết. Đã vậy ở nhà còn bày trò, đánh người ta thì thôi đi, còn tự đánh mình đỏ hết mặt. Hết nói nổi em.
Thấy anh giận, tôi liền chồm người tới ôm chặt lấy anh. Hít hà mùi thơm trên cơ thể anh, tôi nũng nịu:
– Đừng giận đừng giận, em cũng vì sinh tồn thôi mà.
– Cái miệng của em cái gì nói cũng được.
Tôi chu môi, ngước mắt lên nhìn anh, tôi cười trừ:
– Vậy… có cách nào làm anh hết giận không?
Đường Cảnh nheo mắt, anh khẽ gật:
– Có.
– Cách nào?
– Hôn anh.
Tôi cười tủm tỉm, gớm, tưởng thế nào ai ngờ lại là phường đam mê tửu sắc.
Tôi chu môi hôn lên môi anh một cái rõ mạnh, nở nụ cười rực rỡ, tôi nói:
– Oke nhá, không giận nữa nhá?
Đường Cảnh dường như cũng không có ý giận tôi, anh ôm hai má tôi, khẽ nói:
– Ừm, sau này em đừng giấu anh chuyện gì hết. Dù là em tự đánh mình, anh cũng không vui.
Tim tôi lại rung rinh vì câu nói mang tính thả thính cực mạnh này. Đầu tôi khẽ gật, mỉm cười thật tươi:
– Em nhớ rồi.
– Ừm, giỏi đấy nhóc con!
Đúng thật là Đường đại nhân, chẳng có chuyện gì là giấu được anh cả.
_______________
Sau chuyện um xùm ngoài đình nghỉ mát, Đường Cảnh xuống tận phòng áp giải Bảo Nguyệt ra khỏi nhà họ Đường. Bảo Nguyệt khóc lóc xin lỗi níu kéo không muốn đi, lại cộng thêm mẹ chồng tôi xỉu lên xỉu xuống, lên tim lên máu hù dọa nên cuối cùng Bảo Nguyệt vẫn được cho ở lại. Thực ra thì chuyện tôi với Bảo Nguyệt ngoài đình, tôi cũng chưa từng nghĩ là sẽ đuổi được Bảo Nguyệt rời đi. Chuyện cô ta đến đây làm dâu không chỉ đơn giản là do bác cô ta bị bệnh, tôi nghĩ là còn một tầng ẩn ý khác mà Đường Cảnh chưa nói cho tôi biết. Với lại, hình như Đường Cảnh và mẹ chồng tôi có giao kèo gì đó với nhau nên Bảo Nguyệt mới được tiếp tục ở lại.
Qua chuyện lần này, tôi lại có suy nghĩ khác về mối quan hệ của mẹ chồng tôi và chồng tôi. Đường Cảnh không phải là con ruột của mẹ chồng tôi nhưng anh không hề ghét bà, ngược lại còn có vài phần hiếu kính. Mà mẹ chồng tôi cũng không khắt khe quá mức với Đường Cảnh, hay thậm chí bà còn có phần yêu thương anh như thương Đường Cung. Nghĩ cũng lạ nhỉ, nếu mẹ ruột Đường Cảnh chết không rõ ràng thì không lý gì anh lại hiếu kính mẹ của Đường Cung nhiều đến như vậy. Rốt cuộc chuyện quá khứ là sao nhỉ? Lại tò mò nữa rồi.
________________
Đêm hôm đó, tôi tự dưng nằm mơ một giấc mơ rất lạ. Trong mơ tôi thấy tôi đi lang thang một mình ngoài vườn nhà. Đi mãi đi mãi lại tới ngay gốc cây gòn ma quái. Tôi đứng trước cây gòn rồi bỗng dưng oà lên khóc, khóc ngon lành, khóc thê lương.
Bỗng dưng có giọng nữ ai oán cất lên đầy âm lãnh:
“Ngươi khóc cái gì? Kiếp này ngươi được đầu thai thì khóc cái gì?”
Tôi giật mình rồi vội vàng ngước mắt nhìn lên, trước mắt tôi không thấy rõ người, chỉ thấy được bóng lưng mảnh khảnh của con gái. Dáng dấp cô gái đó giống tôi, mái tóc dài cũng giống tôi nhưng quần áo trên người lại khác lạ. Trái tim tôi đột nhiên đập nhanh thật nhanh, cảm xúc nhớ thương bỗng dưng ùa đến. Lời nói từ miệng cũng vô thức vang lên:
“Tỷ tỷ.”
Bóng lưng kia cười lớn, cười đến run rẩy không thôi, cười đến mức tôi nghe mà cảm thấy sởn tóc gáy.
“Tỷ tỷ, ngươi gọi ta là tỷ tỷ? Ngươi cũng còn nhớ ta là tỷ tỷ của ngươi?”
Tôi lại khóc, lại gật đầu:
“Tỷ…”
Bóng lưng kia không quay lại, bóng lưng kia lại âm lãnh cất giọng:
“Chàng… chàng sống có tốt không?”
Chàng? Chàng là ai nhỉ?
Mặc dù trong thâm tâm tôi, tôi đang rất tò mò không biết “chàng” mà cô gái kia vừa nhắc đến là ai nhưng cơ thể lại vô thức gật đầu rồi vừa khóc vừa nói:
“Tốt, huynh ấy sống rất tốt… tỷ không cần lo.”
Bóng lưng kia khẽ gật, tôi nghe được tiếng khóc ai oán của cô gái ấy.
“Ta không muốn chàng chết… ngươi chết… chàng cũng chết theo ngươi…”
Tôi nghe bóng lưng kia nói, ruột gan tôi đột nhiên lại cồn cào nóng phừng phực. Cảm giác giống như tôi uống phải cồn lửa, bây giờ nó thấm vào cơ thể rồi đốt cháy lục phủ ngũ tạng của tôi. Tôi ôm lấy bụng mình, khóc lớn:
“Tỷ, sao tỷ lại làm như vậy? Tỷ gϊếŧ ta đã đành, sao tỷ còn gϊếŧ luôn chàng?”
Bóng lưng kia bật cười thật to:
“Hắn u mê ngươi, ta đây thành toàn cho hắn. Chỉ tiếc cho chàng… chàng vậy mà bỏ ta đi theo các ngươi.”
Dừng một chốc, giọng nữ kia lại cất tiếng oán than giận dữ:
“Ta ở đây đợi, đợi rất lâu… cốt là muốn thấy được chàng nhưng chàng lại chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ta. Ngược lại ngươi, ngươi lại cứ vởn quanh ở đây làm gì? Muội muội tốt, ta với ngươi sinh ra cùng một lúc nhưng sao ngươi được đầu thai làm người còn ta thì không? Sao ngươi được gặp lại chàng còn ta thì lại hiu quạnh núp bóng ở gốc cây quỷ quái này? Ngươi nói đi là tại sao? Tại sao vậy?”
Tiếng khóc tiếng cười trộn lẫn, bóng lưng kia vẫn chưa một lần quay mặt lại nhìn tôi. Tôi vừa sợ nhưng lại vừa cảm thấy quá mức đau thương. Đau từ trong ruột gan đau ra, đau như khi tôi nghe tin Tú Tú chết.
“Muội muội… nếu ngươi đã gặp được chàng… ta cầu xin ngươi đừng làm chàng đau khổ. Chàng yêu thương ngươi… kiếp này chàng vẫn yêu thương ngươi.”
Tôi giật mình choàng tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh, Đường Cảnh dường như ngủ không ngon giấc lắm, chân mày anh cũng nhíu chặt lại. Tôi vô thức đưa tay ôm lấy bụng mình, cái nóng như thiêu đốt vẫn còn dư âm khiến bụng tôi vô cùng khó chịu. Cảm giác chân thật quá đỗi làm cho tôi sởn hết cả tóc gáy.
Tỷ tỷ… cái cách gọi này… có phải là ở kiếp trước?
Tôi nghe nói vú Bắc với mẹ chồng tôi khi sáng này đi bệnh viện khám, chắc là hôm qua bị tôi đá trúng nên sợ quá đi khám rồi cũng nên. Buồn cười nhất là vú Bắc, mụ ta khi sáng này lúc đi ngang qua mặt tôi vừa liếc vừa trừng mắt lại vừa lấy tay ôm thân dưới xuýt xoa. Tôi thì vờ như là không thấy gì, còn bé Dâu thì cười khúc khích chọc quê mụ. Mụ tức lắm nhưng không dám làm gì tôi, nhìn cái điệu bộ khúm na khúm núm mà cười muốn nội thương với mụ ta.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mẹ chồng tôi tát tôi hai cái, tôi không đánh trả bà được… vậy thì tôi tìm người khác thay thế bà vậy.
– Mợ, Mợ cười gian dữ vậy?
Nghe bé Dâu hỏi, tôi có chút giật mình, cười cười:
– Gian sao con? Bộ mặt Mợ gian lắm hả?
Bé Dâu gật gật:
– Y vậy, Mợ nghĩ cái gì mà gian thấy sợ luôn.
Tôi phẩy tay cười cười, lát nữa thì con biết thôi Dâu à.
………..
Bảo Nguyệt có thói quen hay ra đình nghỉ mát ngoài vườn ngồi, tôi thừa dịp mẹ chồng tôi không có nhà nên kêu bé Dâu dắt tôi ra ngoài đấy tìm Bảo Nguyệt. Con bé Dâu nghe tôi muốn đi tìm Bảo Nguyệt, con bé một hai chạy đi kêu anh Cường rình phía ngoài. Khổ ghê, con bé là sợ tôi bị chủ tớ Bảo Nguyệt vặt lông rồi cắt cổ như mần thịt gà hay sao á.
Tôi vịn tay bé Dâu, đi theo sau lưng nó, lúc ra tới đình, tôi thấy Bảo Nguyệt đang thầm thì gì đó với con Xuân. Thấy tôi, chủ tớ bọn họ giật mình chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười khinh khỉnh nhìn về phía tôi. Đúng là chủ nào tớ nấy, tầm này tôi thèm chạy tới “vặt vô trong mả” hai con bánh bèo này ghê nơi.
Tôi đi tới gần rồi vờ như không thấy đường, đưa tay sờ sờ tìm cái bàn rồi tìm cái ghế ngồi xuống. Thấy tôi như thế, Bảo Nguyệt lại cười, giọng chua chua:
– Chị Tâm, mắt chị không tiện thì đừng đi lại nhiều.
Tôi xoay đầu, mắt nhìn thẳng về phía Bảo Nguyệt, tôi cười nhạt:
– Cảm ơn em, mắt chị không thấy đường nhưng tâm chị thấy rõ lắm.
Bảo Nguyệt thấy tôi nhìn trúng đích, cô ta có chút sững sờ, ánh mắt nhìn tôi chăm chăm kiểu tò mò dò xét. Thấy vậy, tôi khẽ ngước đầu nhìn lên cao, tôi nói với bé Dâu:
– Dâu, có nước ở đây không con? Rót cho Mợ lý nước đi Mợ khát.
Bé Dâu gật đầu, con bé rót nước cho tôi xong lại giúp tôi đưa lên miệng uống. Cả quá trình uống nước tôi diễn y như diễn viên chuyên nghiệp khiến chủ tớ Bảo Nguyệt hài lòng thở ra một hơi. Phải diễn cỡ này mới lừa chủ tớ bọn nó được chứ.
Uống xong ly nước, tôi mới quay lại nói với bé Dâu:
– Dâu, con vô trong nhà lấy trái cây ra cho Mợ với Mợ Nguyệt ăn đi con. Hồi sáng Mợ nghe Mợ Ngân nói có mớ thơm Thái Lan ngọt lắm, con vô lấy ra đây đi.
Bé Dâu hết nhìn Bảo Nguyệt rồi lại nhìn tôi, con bé cúi đầu vào tai tôi, khẽ nói:
– Mợ ngồi đây một mình được không? Con sợ…
Tôi cười, trấn an con bé:
– Con sợ gì, có anh Cường ở kia, Mợ hú một tiếng ảnh nhào vô liền.
Nói rồi, tôi lại quay sang hướng Bảo Nguyệt, tôi cố tình nói lớn tiếng:
– Mợ với Mợ Nguyệt là chị em, Mợ không thấy đường thì có Mợ Nguyệt lo cho Mợ mà. Con yên tâm đi không ai dám làm gì Mợ đâu, có Mợ Nguyệt ở đây thì ai dám làm gì Mợ.
Bảo Nguyệt cũng thuận nước đẩy thuyền, cô ta cười nói:
– Con lo xa quá đó Dâu, Mợ còn sống ở đây thì ai dám làm gì Mợ Tâm.
Bé Dâu dường như hiểu ra được gì đó, con bé gật gật đầu rồi đi từ từ vô trong. Thấy con bé đi rồi, Bảo Nguyệt mới khẽ cất tiếng:
– Chị Tâm, chị có gì muốn nói với em à?
Tôi quay sang Bảo Nguyệt, ánh nhìn rất có tiêu cự, tôi cười:
– Ừ, chị muốn hỏi em, không biết là em còn muốn ở đây bao lâu nữa? Anh Cảnh cũng lên tiếng kêu em rời đi, em định là không đi thật à?
Bảo Nguyệt cười nhếch môi, trong giọng điệu có chút đắc ý:
– Tại sao em phải đi, em là vợ anh Cảnh, là dâu họ Đường. Khó khăn lắm em mới được anh Cảnh đồng ý rước về… tội tình gì em đi hả chị? Ngược lại em hỏi chị câu này mới đúng, sao bây giờ chị còn chưa đi? Chị tới đây chẳng phải có mục đích riêng à?
Tôi nheo mắt, có chút chột dạ trong lòng. Không biết là Bảo Nguyệt đang nhắc tới mục đích riêng là mục đích gì? Chẳng lẽ cô ta biết chuyện tôi và Tú Tú?
Nhưng không thể nào đâu, tới Đường Cảnh còn không biết, cô ta không có đủ khả năng để biết được.
Tôi nhìn Bảo Nguyệt, vẫn là dùng ánh mắt của người mù để nhìn. Hai tay mân mê xoa xoa lấy nhau, tôi cất giọng nhàn nhạt:
– Chị đi rồi thì ai tranh chồng với em hả em gái. Em thích nhất là tranh chồng người khác mà, không phải sao?
Bảo Nguyệt híp mắt, khí thế hùng hổ:
– Chị sai rồi chị Tâm, nhà họ Đường bao đời đàn ông đều hai ba vợ. Lý nào chị lại nói là em tranh chồng với chị? Em không có tranh, là đích thân anh Cảnh và mẹ sang đón em về làm dâu.
Tôi phe phẩy bàn tay, cười nói:
– Ồ, em đang tự hào với chị là chồng chị đón em về làm vợ á hả? Em gái, em tua lại một chút đi chứ, cái khúc giao kèo của em với chồng chị đâu? Nó nằm ở đâu em? Chị nói em là thứ cướp chồng thì em là thứ cướp chồng, lệch thế đéo nào được mà em cãi?
Bảo Nguyệt giận thật sự, mà phải rồi, tôi nói tới thế mà không giận nữa thì cũng chịu. Cái con Xuân đứng phía sau coi bộ còn giận hơn cả Bảo Nguyệt nữa, tôi thấy nó như kiểu chuẩn bị xoắn tay áo nhào vô hốt xác tôi luôn rồi ấy. Chủ tớ bọn nó đang giận, tôi lại châm thêm một câu:
– Ba má sinh em ra là để làm người, sao em lại thích đi làm phờ o pho huyền… phò vậy em gái? Nhưng mà em làm vậy là mất mặt chị em trong ngành lắm nha, phò phiết gì chưa được ngủ với chồng người ta bữa nào là sao dạ em gái?
Tôi đánh vần chữ “phò” kéo dài khiến Bảo Nguyệt tức trào máu. Câu trước chửi, câu sau châm chọc, dù cho Bảo Nguyệt có âm hiểm tới cỡ nào thì cũng không thể nhịn xuống được.
Thấy cô ta thở phì phò nhìn tôi đầy căm hận, tôi lại vờ nhìn về trước mặt, tay thì sờ soạn tìm ly nước. Thấy tôi tìm ly nước trên bàn, Bảo Nguyệt nhanh tay cầm ly nước trước mặt tôi lên. Cô ta liếc mắt báo hiệu cho con Xuân, giọng đểu giả:
– Xuân, Mợ Tâm khát nước, rót nước cho Mợ đi em.
Con Xuân cười gian, nó đi tới gần tôi rồi cầm ấm trà rót thẳng lên trên người tôi. Tôi vẫn nhịn để cho nó rót, mắt thấy anh Cường núp sau cây bon sai định nhào ra, tôi liền trừng mắt không cho anh ấy bước ra ngoài. Anh Cường nhìn tôi với vẻ sửng sốt nhưng cũng thôi không dám làm trái ý tôi. Thấy ổn thỏa phía ngoài, tôi lại tính tới con Xuân xéo sắc.
Con Xuân vừa rót vừa rãi đều nước lên người tôi, nó vừa rót nước vừa cười nói:
– Đã khát chưa Mợ? Ý… sao người Mợ ướt dữ vậy Mợ? Mợ này, Mợ không thấy đường thì để con đút nước cho Mợ uống, Mợ giành làm chi để nước đổ ướt hết người rồi nè. Khổ ghê.
Con Xuân diễn khéo thiệt, con này mà về phe tôi chắc tôi với nó sắm quần áo đi diễn tuồng kiếm tiền rồi đó. Thấy nước có vẻ thấm vào da thịt, tôi cười nhạt một cái rồi nhanh tay cầm lấy tách trà trên bàn, không nói một lời nào, tôi thẳng tay đập cái “chát” vào đầu con Xuân. Tôi dùng lực rất mạnh, tách trà liền vỡ tan tành ra, có vài mảnh li ti ghim thẳng vào đầu con Xuân. Sau cú đó, tôi nghe tiếng nó rêи ɾỉ ôm đầu la thất thanh, cái bình trà nó cầm trên tay cũng rơi “xoảng” xuống đất vỡ thành mấy chục mảnh. Thấy vậy, tôi liền đứng bật dậy, vờ như là không thấy đường rồi tiện tay thụi vào háng nó một phát. Cái kiểu thụi từ dưới thụi lên nó thốn phải biết, tội nghiệp con Xuân, tôi thụi kiểu này rồi không biết sau này đẻ đái sao nữa… haiz!
Con Xuân ôm trên ôm dưới, mặt nó chuyển từ đỏ sang xanh rồi sang trắng bạch. Tôi thấy mà mắc cười nhưng lại cố nhịn xuống để tiếp tục diễn. Con Xuân đứng chết trân ôm đầu ôm háng, tôi thì xoay xoay như kiểu không nhận biết được phương hướng, miệng thì luôn tuồn hỏi chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra. Bảo Nguyệt hai mắt long lên sòng sọc đi lại phía tôi, theo tình hình hiện tại, cô ta nhất định kiếm tôi trả đũa. Đã vậy thì chơi tới luôn, mỗi đứa một mạng, sợ gì bố con thằng nào.
Bảo Nguyệt vừa đi tới, cô ta kéo tay tôi định tát. Nhưng chưa kịp tát thì tôi đã nhanh tay tát cô ta trước một cái. Tiếng “chát” mạnh mẽ vang lên, nghe mà rát da rát thịt. Không đợi cô ta hoàn hồn, tôi trực tiếp tát thêm một phát nữa vào ngay chỗ vừa tát. Mấy lần dấu tay in hằn rõ trên làn da trắng mịn của Bảo Nguyệt, cô ta nhìn tôi với ánh mắt sững sờ kinh hãi.
Đẩy tôi ngã ra sàn, cô ta gào lên:
– Chị… chị không mù… chị thấy đường?
Tôi cười nhếch môi một phát, âm thanh từ miệng phát ra vẫn là âm thanh của sự hoảng loạn:
– Chuyện gì vậy Nguyệt? Chuyện gì vậy? Em nói gì chị không hiểu?
Bảo Nguyệt nhìn tôi, cô ta trừng mắt:
– Chị đừng giả điên nữa, mắt chị sáng đúng không?
Tôi nháy mắt với cô ta một phát, cười sảng khoái:
– Mắt chị có thấy gì đâu… có thấy gì đâu em…
Phía ngoài kia, xe của Đường Cảnh đang từ từ chạy vào trong sân. Tôi biết hôm nay anh sẽ về sớm, khi sáng anh có nói với tôi là đi lên công ty một lát là về. Tầm này quá tuyệt, phen này Bảo Nguyệt… loại!
Bảo Nguyệt chắc chắn cũng phát hiện được Đường Cảnh đã về, cô ta nhìn xe của anh rồi nhìn về phía tôi. Đột nhiên cô ta cười lên:
– Tâm, cô qua mặt được tôi chứ không qua mặt được anh Cảnh đâu… cô…
Cô ta chưa nói hết câu, tôi đã cười đầy giảo hoạt:
– Cô đợi xem!
Dứt câu tôi tự tay vả vào mặt mình hai phát, kéo quần áo cho xộc xệch, chưa hết tôi còn đánh cho tóc hơi rối lên, miệng bắt đầu hét lên thất thanh:
– Đừng đánh chị nữa… chị không bỏ anh Cảnh đâu… em đừng đánh chị nữa mà Nguyệt… Dâu ơi cứu Mợ… Dâu ơi…
Tôi ngã ra sàn, dùng chân chống đỡ lếch lếch y như trong phim. Vừa lếch tôi vừa hét, vừa hét lại vừa cười chọc tức Bảo Nguyệt. Bảo Nguyệt như kiểu bị sốc văn hóa đến sững sờ, cô ta chỉ biết trừng to mắt nhìn tôi, á khẩu không nói được câu nào ra hồn. Con Xuân đằng kia thì xuýt xoa ôm đầu lau máu, nó lúc này không còn tâm tình gì mà lo cho Mợ Nguyệt của nó nữa rồi.
– Dâu ơi… cứu Mợ… Dâu ơi!
– Tâm!
Tiếng hét đầy kích động vang lên, ố ồ là chồng tôi tới. Mấy đứa xê ra cho chồng chị thể hiện nào.
Tôi vờ như là hoảng loạn cực độ, vừa bò vừa lếch vừa mếu máo lăn lộn dưới sàn nhà. Bảo Nguyệt chỉ biết chỉ tay về phía tôi, nét mặt kinh hãi tột cùng.
Không tới ba giây sau, Đường Cảnh từ xa chạy thật nhanh tới ôm lấy tôi kéo tôi đứng dậy. Được anh ôm, tôi vội ôm lấy anh, kêu lên:
– Anh Cảnh… là anh đúng không? Là anh phải không?
Đường Cảnh gật đầu liên tục, nét lo lắng không giấu đi đâu được, anh trấn an:
– Ừ tôi đây, tôi về rồi. Không khóc, có tôi bảo vệ cho em, không khóc… ngoan… không khóc.
Thấy tôi gật gật đầu, anh khẽ đẩy tôi ra một chút rồi lại quan sát tôi từ trên xuống dưới một vòng. Thấy bộ dạng tôi thê thảm quá mức, bên má lại đỏ ửng lên, anh cau mày, biểu cảm khó chịu vô cùng, anh hỏi lớn:
– Mặt em sao vậy?
Tôi cúi mặt, mếu máo lắc đầu:
– Em… em bị té…
Anh trừng mắt nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:
– Bị té? Con bé Dâu đâu mà để em bị té?
Vừa lúc ấy, bé Dâu từ trong nhà bưng đĩa thơm hớt hải chạy ra. Nhìn thấy quang cảnh hỗn loạn trước mặt, con bé vội vàng đặt đĩa thơm xuống bàn rồi lo sợ trả lời câu hỏi của Đường Cảnh:
– Cậu… không phải con bỏ bê Mợ… chính Mợ Nguyệt nói sẽ canh chừng Mợ để con vô nhà lấy thơm ra cho mọi người ăn mà.
Con bé chạy tới nắm lấy tay tôi, tay chân con bé run lẩy bẩy, nó mếu máo:
– Sao vậy Mợ? Nãy Mợ vẫn bình thường mà, sao con đi mới có chút xíu mà Mợ ra nông nổi này hả Mợ?
Thấy con bé Dâu mếu, công nhận nó không được đẹp cho lắm nhưng mà lại rất chân thật. Tôi thấy con bé khóc, vừa thương vừa tội, chắc là nó sợ dữ lắm.
Tôi nắm tay bé Dâu, trấn an cảm xúc cho nó:
– Mợ không sao, Mợ không sao đâu con.
Bé Dâu đột nhiên tức giận, nó hùng hổ phùng mang trợn má đi tới chỗ Bảo Nguyệt. Nó lớn tiếng:
– Mợ Nguyệt, sao Mợ nói là bảo vệ cho Mợ con mà Mợ đánh Mợ con ra như vậy. Mắt Mợ con không thấy đường mà Mợ cũng không tha cho Mợ con nữa…
Bé Dâu trông nhỏ xíu như vậy chứ tới lúc giận lên cũng oai hùng lắm. Con bé lúc này không nể nang ai hết, nó lấy tay đẩy Bảo Nguyệt lùi về sau vài bước, nó trợn mắt quát lên:
– Mợ coi được Mợ gϊếŧ Mợ con luôn đi, sao Mợ ác quá vậy hả Mợ? Hôm qua Mợ làm bộ làm tịch để Bà đánh Mợ con chưa đủ hả, giờ Mợ còn kiếm chuyện nữa. Trời ơi là trời, sao số Mợ con khổ dữ vậy hả trời?
Bé Dâu vừa khóc vừa nói, điệu bộ y chang một người mẹ đi đòi công bằng cho con mình. Phải là tôi đang diễn kịch chứ nếu không tôi đã nhảy ra vỗ tay huýt sáo hò hét cho bé Dâu rồi. Dâu ơi là Dâu, con làm Mợ nở mày nở mặt quá Dâu ơi!
Đường Cảnh càng nghe càng giận, anh nhìn tôi, khàn giọng hỏi:
– Chuyện hôm qua… là chuyện gì?
Tôi mím môi, khép nép không dám trả lời. Phía đối diện, Bảo Nguyệt nhảy xổ ra phân trần:
– Anh Cảnh… em không có đánh chị Tâm, em không hề đụng tới chị ấy một cái nào luôn. Chuyện hôm qua cũng không liên quan tới em… em không có làm gì hết…
Đường Cảnh giận quá hóa thẹn, anh cười ma mãnh:
– Ồ em không có làm gì, không có làm gì mà mặt Tâm in rõ mấy dấu tay? Chẳng lẽ cô ấy tự đánh mình?
Bảo Nguyệt gật đầu lia lịa:
– Phải phải, chị Tâm tự đánh… em… em không đánh chị ấy… em không có. Chị Tâm… mắt chị ấy sáng… không có mù… anh bị lừa rồi… lừa…
Bảo Nguyệt nói như nhai lưỡi, chữ này quíu vào chữ kia, gấp gáp tới đỏ bừng mặt. Tôi thì cứ thút thít nép chặt vào lòng Đường Cảnh, lâu lâu cũng khẽ run lên cho anh vỗ về mới thấy yên tâm. Tôi không thích thảo mai chứ không phải là tôi không biết thảo mai. Cái tầm thảo mai như Bảo Nguyệt thì có tuổi gì so sánh với tôi cơ chứ?
Đường Cảnh nhìn tôi, anh nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt tôi, tay anh khẽ vỗ về, giọng dịu dàng ấm áp:
– Không phải sợ, có anh ở đây.
Ô, anh á? Anh xưng anh với tôi á?
Ô ô, ô ô ô!
Kích động quá mức, tôi nắm lấy tay anh siết chặt, môi mím chặt lại để cố nén nụ cười vui sướng. Đường Cảnh thấy tôi như vậy thì lại nghĩ là tôi sợ, anh lại càng ôm siết lấy tôi hơn. Cơ bản là anh không tin lời Bảo Nguyệt dù là một phần trăm.
Bảo Nguyệt là người thông minh, cô ấy nhìn thấy tôi và Đường Cảnh như vậy, nhất thời không kêu gào oan ức nữa. Phía sau lưng, con Xuân định nhào lên phân trần thì bị Bảo Nguyệt giữ chặt lại không cho nói. Tôi nhìn Bảo Nguyệt, nhìn thấy được sự bức bối cùng gượng ép khổ sở trên gương mặt cô ta. Thật tình, tôi không thấy đáng thương một chút nào cả. Bảo Nguyệt là con cáo già, là con cáo già chính hiệu mang tên “Em gái mùa mưa”.
Lát sau, tôi nghe cô ta lên tiếng, giọng run run oan ức:
– Anh Cảnh… chị Tâm… em xin lỗi!
Đường Cảnh khẽ hừ một hơi, anh nghiêm nghị nói:
– Lỗi? Tôi không muốn nhìn thấy em cũng không muốn nghe em xin lỗi nữa. Em đi về phòng, gom hết quần áo đi, tôi sẽ đưa em về lại nhà. Nhà của em không phải ở đây, em nên rời đi được rồi.
Bảo Nguyệt sững sốt, giọng cô ta nghẹn ứ:
– Anh Cảnh… anh…
Đường Cảnh không nhìn Bảo Nguyệt thêm một giây nào nữa, anh ôm eo tôi rồi đỡ tôi đi vào trong nhà. Ý của Đường Cảnh là như vậy, Bảo Nguyệt không có cơ hội năn nỉ được anh.
Tôi được anh bao bọc đưa vào trong, lúc bước đi tôi vẫn nhìn rõ được gương mặt khủng hoảng của cô ta. Tội nghiệp, chắc là Bảo Nguyệt sang chấn tâm lý dữ dội lắm đây. Nhưng biết làm sao bây giờ, ai bảo cô ta ác quá làm gì.
……………….
Đưa tôi lên phòng, dìu tôi ngồi xuống ghế, Đường Cảnh giúp tôi sửa sang lại quần áo tóc tai. Anh lấy một cái khăn ấm lau má cho tôi, giọng anh có chút cau có:
– Sao? Có muốn giải thích cái gì với anh không?
Tôi có chút chột dạ, rụt cổ vào trong. Quái thật, đứng trước mặt thiên hạ tôi chẳng sợ bố con thằng nào nhưng cứ hễ đứng trước mặt anh, tôi lại như con rùa rụt cổ mất hết chí khí. Này, không biết kiếp trước tôi có sợ anh như thế không nhỉ, thật là tò mò.
– Sao cúi mặt rồi, trả lời anh đi chứ.
Anh hỏi lại lần thứ hai, tôi vẫn như lần thứ nhất… rụt cổ không trả lời. Thú thật, tôi không biết ý anh hỏi là ý gì, sợ trả lời không đúng ý lại hư bột hư đường.
– Kỳ Tâm, dám làm dám nhận.
Tới mức này, tôi mới dám ngước mặt lên. Tôi nhìn anh, mắt đảo quanh một vòng. Đúng là không giấu gì anh được mà, thôi, nói hết ra vậy.
– Em biết rồi, là em lừa anh…
Đường Cảnh khoanh hai tay trước ngực, biểu cảm nghiêm túc vô cùng:
– Ừm, lừa từ khi nào?
Tôi mím môi, lí nhí nói:
– Không lừa nhiều, mới lừa từ hôm qua.
Đường Cảnh hít vào một hơi, anh hỏi tiếp:
– Ừm, còn chuyện khi nãy?
Tôi lại gật gật:
– Là em đánh Bảo Nguyệt, em đánh luôn con Xuân…
– Tiếp.
– Còn nữa, em tự đánh luôn em.
Đường Cảnh mở to mắt ra nhìn tôi, giọng anh khàn khàn:
– Lỡ anh không về kịp, em định diễn cho ai coi?
Tôi sụ mặt:
– Ai tới thì diễn, kiểu gì cũng có người tới.
Anh cốc lên đầu tôi một cái rõ đau, quát nhẹ:
– Em thì giỏi rồi, mắt sáng cũng không định nói cho anh biết. Đã vậy ở nhà còn bày trò, đánh người ta thì thôi đi, còn tự đánh mình đỏ hết mặt. Hết nói nổi em.
Thấy anh giận, tôi liền chồm người tới ôm chặt lấy anh. Hít hà mùi thơm trên cơ thể anh, tôi nũng nịu:
– Đừng giận đừng giận, em cũng vì sinh tồn thôi mà.
– Cái miệng của em cái gì nói cũng được.
Tôi chu môi, ngước mắt lên nhìn anh, tôi cười trừ:
– Vậy… có cách nào làm anh hết giận không?
Đường Cảnh nheo mắt, anh khẽ gật:
– Có.
– Cách nào?
– Hôn anh.
Tôi cười tủm tỉm, gớm, tưởng thế nào ai ngờ lại là phường đam mê tửu sắc.
Tôi chu môi hôn lên môi anh một cái rõ mạnh, nở nụ cười rực rỡ, tôi nói:
– Oke nhá, không giận nữa nhá?
Đường Cảnh dường như cũng không có ý giận tôi, anh ôm hai má tôi, khẽ nói:
– Ừm, sau này em đừng giấu anh chuyện gì hết. Dù là em tự đánh mình, anh cũng không vui.
Tim tôi lại rung rinh vì câu nói mang tính thả thính cực mạnh này. Đầu tôi khẽ gật, mỉm cười thật tươi:
– Em nhớ rồi.
– Ừm, giỏi đấy nhóc con!
Đúng thật là Đường đại nhân, chẳng có chuyện gì là giấu được anh cả.
_______________
Sau chuyện um xùm ngoài đình nghỉ mát, Đường Cảnh xuống tận phòng áp giải Bảo Nguyệt ra khỏi nhà họ Đường. Bảo Nguyệt khóc lóc xin lỗi níu kéo không muốn đi, lại cộng thêm mẹ chồng tôi xỉu lên xỉu xuống, lên tim lên máu hù dọa nên cuối cùng Bảo Nguyệt vẫn được cho ở lại. Thực ra thì chuyện tôi với Bảo Nguyệt ngoài đình, tôi cũng chưa từng nghĩ là sẽ đuổi được Bảo Nguyệt rời đi. Chuyện cô ta đến đây làm dâu không chỉ đơn giản là do bác cô ta bị bệnh, tôi nghĩ là còn một tầng ẩn ý khác mà Đường Cảnh chưa nói cho tôi biết. Với lại, hình như Đường Cảnh và mẹ chồng tôi có giao kèo gì đó với nhau nên Bảo Nguyệt mới được tiếp tục ở lại.
Qua chuyện lần này, tôi lại có suy nghĩ khác về mối quan hệ của mẹ chồng tôi và chồng tôi. Đường Cảnh không phải là con ruột của mẹ chồng tôi nhưng anh không hề ghét bà, ngược lại còn có vài phần hiếu kính. Mà mẹ chồng tôi cũng không khắt khe quá mức với Đường Cảnh, hay thậm chí bà còn có phần yêu thương anh như thương Đường Cung. Nghĩ cũng lạ nhỉ, nếu mẹ ruột Đường Cảnh chết không rõ ràng thì không lý gì anh lại hiếu kính mẹ của Đường Cung nhiều đến như vậy. Rốt cuộc chuyện quá khứ là sao nhỉ? Lại tò mò nữa rồi.
________________
Đêm hôm đó, tôi tự dưng nằm mơ một giấc mơ rất lạ. Trong mơ tôi thấy tôi đi lang thang một mình ngoài vườn nhà. Đi mãi đi mãi lại tới ngay gốc cây gòn ma quái. Tôi đứng trước cây gòn rồi bỗng dưng oà lên khóc, khóc ngon lành, khóc thê lương.
Bỗng dưng có giọng nữ ai oán cất lên đầy âm lãnh:
“Ngươi khóc cái gì? Kiếp này ngươi được đầu thai thì khóc cái gì?”
Tôi giật mình rồi vội vàng ngước mắt nhìn lên, trước mắt tôi không thấy rõ người, chỉ thấy được bóng lưng mảnh khảnh của con gái. Dáng dấp cô gái đó giống tôi, mái tóc dài cũng giống tôi nhưng quần áo trên người lại khác lạ. Trái tim tôi đột nhiên đập nhanh thật nhanh, cảm xúc nhớ thương bỗng dưng ùa đến. Lời nói từ miệng cũng vô thức vang lên:
“Tỷ tỷ.”
Bóng lưng kia cười lớn, cười đến run rẩy không thôi, cười đến mức tôi nghe mà cảm thấy sởn tóc gáy.
“Tỷ tỷ, ngươi gọi ta là tỷ tỷ? Ngươi cũng còn nhớ ta là tỷ tỷ của ngươi?”
Tôi lại khóc, lại gật đầu:
“Tỷ…”
Bóng lưng kia không quay lại, bóng lưng kia lại âm lãnh cất giọng:
“Chàng… chàng sống có tốt không?”
Chàng? Chàng là ai nhỉ?
Mặc dù trong thâm tâm tôi, tôi đang rất tò mò không biết “chàng” mà cô gái kia vừa nhắc đến là ai nhưng cơ thể lại vô thức gật đầu rồi vừa khóc vừa nói:
“Tốt, huynh ấy sống rất tốt… tỷ không cần lo.”
Bóng lưng kia khẽ gật, tôi nghe được tiếng khóc ai oán của cô gái ấy.
“Ta không muốn chàng chết… ngươi chết… chàng cũng chết theo ngươi…”
Tôi nghe bóng lưng kia nói, ruột gan tôi đột nhiên lại cồn cào nóng phừng phực. Cảm giác giống như tôi uống phải cồn lửa, bây giờ nó thấm vào cơ thể rồi đốt cháy lục phủ ngũ tạng của tôi. Tôi ôm lấy bụng mình, khóc lớn:
“Tỷ, sao tỷ lại làm như vậy? Tỷ gϊếŧ ta đã đành, sao tỷ còn gϊếŧ luôn chàng?”
Bóng lưng kia bật cười thật to:
“Hắn u mê ngươi, ta đây thành toàn cho hắn. Chỉ tiếc cho chàng… chàng vậy mà bỏ ta đi theo các ngươi.”
Dừng một chốc, giọng nữ kia lại cất tiếng oán than giận dữ:
“Ta ở đây đợi, đợi rất lâu… cốt là muốn thấy được chàng nhưng chàng lại chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ta. Ngược lại ngươi, ngươi lại cứ vởn quanh ở đây làm gì? Muội muội tốt, ta với ngươi sinh ra cùng một lúc nhưng sao ngươi được đầu thai làm người còn ta thì không? Sao ngươi được gặp lại chàng còn ta thì lại hiu quạnh núp bóng ở gốc cây quỷ quái này? Ngươi nói đi là tại sao? Tại sao vậy?”
Tiếng khóc tiếng cười trộn lẫn, bóng lưng kia vẫn chưa một lần quay mặt lại nhìn tôi. Tôi vừa sợ nhưng lại vừa cảm thấy quá mức đau thương. Đau từ trong ruột gan đau ra, đau như khi tôi nghe tin Tú Tú chết.
“Muội muội… nếu ngươi đã gặp được chàng… ta cầu xin ngươi đừng làm chàng đau khổ. Chàng yêu thương ngươi… kiếp này chàng vẫn yêu thương ngươi.”
Tôi giật mình choàng tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh, Đường Cảnh dường như ngủ không ngon giấc lắm, chân mày anh cũng nhíu chặt lại. Tôi vô thức đưa tay ôm lấy bụng mình, cái nóng như thiêu đốt vẫn còn dư âm khiến bụng tôi vô cùng khó chịu. Cảm giác chân thật quá đỗi làm cho tôi sởn hết cả tóc gáy.
Tỷ tỷ… cái cách gọi này… có phải là ở kiếp trước?