-
NT#2: Chung thân đại sự của Tiểu Phương
Tiểu Phương năm hai mươi tuổi cảm thấy đời này không còn gì nuối tiếc, có thể bắt đầu để dành tiền dưỡng lão thì ma ma quản sự cấp trên của cô nói những lời khiến cô mơ hồ, ma ma ấy nói thế này:
- Tiểu Phương, ngươi cũng hai mươi tuổi rồi, có thể kết duyên với tiểu tử, trong nhà có an bài gì chưa? Nếu chưa, ngươi cảm thấy tiểu nhi tử của người gác cổng thế nào? Còn nữa, tam nhi tử của bà hầu Lâm phòng y phục cũng xấp xỉ tuổi ngươi, bọn họ một người là chân chạy ngoài cổng, lanh lợi nhanh nhẹn; một người đang học nghề ở bố trang, sau này thành nghề cũng xem như có tương lai.
- A?
Tiểu Phương nghe mà kinh hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng. Kết duyên với tiểu tử? Ý là lập gia đình ư?
Phải ha! Hèn gì cô luôn cảm thấy kế hoạch cuộc đời mình hình như thiếu thiếu, hóa ra là thiếu lập gia đình! Cô trưởng thành rồi, hai mươi tuổi rồi, nên lập gia đình rồi!
Đời này cô dốc lòng giúp người nhà ăn no mặc ấm, chưa từng để tâm đến chuyện gì khác, dù từng tham gia hôn lễ của các nha hoàn khác mấy lần, uống rượu mừng mấy bận, cũng đau lòng xì tiền mừng ra, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy chuyện vui đó liên quan gì đến mình___cả nhà còn đang bữa đói bữa no, ai còn có tâm tư lo chuyện khác ngoài chuyện ăn?
Hiện nay cô hai mươi tuổi, cái tuổi này ở thôn Tiểu Quy đã là mẹ của mấy đứa trẻ, nếu còn chưa xuất giá thì sẽ bị người ta chỉ chỏ. Nhưng ở Minh Tuyên hầu phủ, nha hoàn người hầu đều là hai mươi tuổi mới thành thân, cho nên nữ tử lớn tuổi như cô nên tính toán chuyện chung thân của mình rồi.
Cô không hề có ấn tượng với người do ma ma quản sự đề nghị nên không tùy tiện đồng ý hay từ chối mà chỉ nói sẽ về suy nghĩ, đồng thời viết thư về nhà hỏi ý kiến phụ mẫu. Dù cô là người đã bán thân nhưng nhà chủ hiền lành, với chuyện chung thân đại sự, họ càng mong hạ nhân có thể cưới người do chính mình vừa ý, tránh phu thê bất hòa, ăn ở không hợp thì sao có thể hầu hạ tốt chủ tử? Thế nên các chủ nhân bên trên giao nhiệm vụ này cho các ma ma quản sự, bảo họ phụ trách kết duyên cho những nha hoàn và người hầu thích hợp.
Thế là, khi Tiểu Phương vừa cảm thấy cuộc đời không còn gì nuối tiếc thì việc hôn nhân đại sự ập ngay trước mắt, đồng thời khiến cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Lập gia đình? Chuyện này liên quan đến cả cuộc đời, nếu không chọn được người tốt, ngược lại gả cho một kẻ hết ăn lại nằm, nói như rồng leo, làm như mèo mửa thì nửa đời sau của cô sẽ hỏng mất!
Nữ nhân thôn Tiểu Quy không sợ gặp kẻ xấu xa, nhưng nếu có thể sống tốt thì ai muốn ngày ngày cầm gậy đánh người? Đánh người phí sức lắm, đúng không?! Rảnh rỗi như vậy còn không bằng ngồi bên bếp ăn nhiều thêm một bát cơm.
Có lập gia đình hay không? Gả cho ai đây? Ôi, đúng là một vấn đề phiền phức.
- Tiểu Phương, ngươi cũng hai mươi tuổi rồi, có thể kết duyên với tiểu tử, trong nhà có an bài gì chưa? Nếu chưa, ngươi cảm thấy tiểu nhi tử của người gác cổng thế nào? Còn nữa, tam nhi tử của bà hầu Lâm phòng y phục cũng xấp xỉ tuổi ngươi, bọn họ một người là chân chạy ngoài cổng, lanh lợi nhanh nhẹn; một người đang học nghề ở bố trang, sau này thành nghề cũng xem như có tương lai.
- A?
Tiểu Phương nghe mà kinh hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng. Kết duyên với tiểu tử? Ý là lập gia đình ư?
Phải ha! Hèn gì cô luôn cảm thấy kế hoạch cuộc đời mình hình như thiếu thiếu, hóa ra là thiếu lập gia đình! Cô trưởng thành rồi, hai mươi tuổi rồi, nên lập gia đình rồi!
Đời này cô dốc lòng giúp người nhà ăn no mặc ấm, chưa từng để tâm đến chuyện gì khác, dù từng tham gia hôn lễ của các nha hoàn khác mấy lần, uống rượu mừng mấy bận, cũng đau lòng xì tiền mừng ra, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy chuyện vui đó liên quan gì đến mình___cả nhà còn đang bữa đói bữa no, ai còn có tâm tư lo chuyện khác ngoài chuyện ăn?
Hiện nay cô hai mươi tuổi, cái tuổi này ở thôn Tiểu Quy đã là mẹ của mấy đứa trẻ, nếu còn chưa xuất giá thì sẽ bị người ta chỉ chỏ. Nhưng ở Minh Tuyên hầu phủ, nha hoàn người hầu đều là hai mươi tuổi mới thành thân, cho nên nữ tử lớn tuổi như cô nên tính toán chuyện chung thân của mình rồi.
Cô không hề có ấn tượng với người do ma ma quản sự đề nghị nên không tùy tiện đồng ý hay từ chối mà chỉ nói sẽ về suy nghĩ, đồng thời viết thư về nhà hỏi ý kiến phụ mẫu. Dù cô là người đã bán thân nhưng nhà chủ hiền lành, với chuyện chung thân đại sự, họ càng mong hạ nhân có thể cưới người do chính mình vừa ý, tránh phu thê bất hòa, ăn ở không hợp thì sao có thể hầu hạ tốt chủ tử? Thế nên các chủ nhân bên trên giao nhiệm vụ này cho các ma ma quản sự, bảo họ phụ trách kết duyên cho những nha hoàn và người hầu thích hợp.
Thế là, khi Tiểu Phương vừa cảm thấy cuộc đời không còn gì nuối tiếc thì việc hôn nhân đại sự ập ngay trước mắt, đồng thời khiến cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Lập gia đình? Chuyện này liên quan đến cả cuộc đời, nếu không chọn được người tốt, ngược lại gả cho một kẻ hết ăn lại nằm, nói như rồng leo, làm như mèo mửa thì nửa đời sau của cô sẽ hỏng mất!
Nữ nhân thôn Tiểu Quy không sợ gặp kẻ xấu xa, nhưng nếu có thể sống tốt thì ai muốn ngày ngày cầm gậy đánh người? Đánh người phí sức lắm, đúng không?! Rảnh rỗi như vậy còn không bằng ngồi bên bếp ăn nhiều thêm một bát cơm.
Có lập gia đình hay không? Gả cho ai đây? Ôi, đúng là một vấn đề phiền phức.
Bình luận facebook