• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Nghe nói anh muốn chơi đùa tôi (Yêu không thể yêu) (3 Viewers)

  • Chương 1-10

1
Chương 1: Sai lầm
Cho đến tận bây giờ, tôi vằn cảm thấy
những chuyện xảy ra với tôi vô cùng hoang
đường, vì tôi đã ngoại tình trong chính cuộc
hôn nhân của mình.
Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường,
mà đối tượng tôi ngoại tình lại là một đại gia có
tiếng tăm trong vùng chúng tôi. Tôi và anh ta
có cơ hội gặp gỡ, tất cả đều nhờ chồng tôi.
Hồi đó, công ty của Dương Thụy chồng tôi
nhận được một đơn hàng lớn, liên đem tất cả số
vốn liếng tích cóp được đầu tư hết vào. Thấy
rằng khoảng cách đến ngày dự án thành công
ngày càng gần, lại không ngờ rằng đối tác vô
duyên vô cớ giữ lại 15 triệu tệ tiền cọc.
Trong khi đó, Dương Thụy cũng đã nhiều
lần đi thương lượng nhưng đối phương giữ thái
độ cứng rắn, kiên quyết không trả lại.
Thấy rằng công ty sắp phá sản, nhà và xe
sợ rầng đều không giữ được, tôi tức giận chạy
tới tìm ông chủ của bọn họ đòi tiền, nhưng chưa
vào được cửa của Trang Thị đã bị đuổi ra ngoài.
Những ngày sau đó, tôi đã dùng hết những
cách có thể nghĩ được nhưng đều vô ích. Ngay
lúc tôi đang loay hoay không biết phải làm thế
nào, tôi vô tình nghe được từ Dương Thụy biết
được rằng ông chủ của tập đoàn Trang Thị
Trang Dật Dương đang nghỉ tại khách sạn Phú
Khang.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng đây có thể là cơ hội
duy nhất, tôi tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Dù
Trang Dật Dương là một con hùm, tôi cũng nhất
định phải tìm anh ta đòi tiền về
Vì thế tôi đã đặc biệt nghe ngóng được nơi
Trang Dật Dương nghỉ ngơi, cho nên sau kh
đến khách sạn tôi đã lập tức đi tới cửa phòng
của anh ta
Theo kế hoạch ban đầu tôi nên hùng hố mà
gõ cửa, nhưng khoảnh khắc đó không biết tại
sao tôi đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp. Ngay tại
lúc tôi đang do dự thì cửa bồng tự động mở ra.
Lập tức tôi bị một cái tay kéo vào bên
trong, sau đó một bóng người to lớn ép tôi vào
cưa
Tôi vô thức trực chạy trốn, nhưng đổi
phương khóa chặt tôi lại lên cửa, tôi căn bản
không thế động đậy. lúc này tôi nhìn rõ được
mặt của anh ta, dúng là Trang Dật Dương,
nhưng cả người anh ta đầy mùi rượu, tôi lập tức
có dự cảm không lành, muốn mở miệng giải
thích nhưng lại bị môi của anh ta khóa chặt lại,
chỉ có thế ú ở kêu lên
Tôi tát mạnh vào mặt anh ta nhưng lại bị
anh ta bế lên rồi quăng xuống giường, trực tiếp
dùng ga giường trói tay tôi lại, tôi khóc lóc kêu
gào, chửi mắng, quần áo trên người tôi từng
thứ một bị cởi xuống.
Khoảnh khắc anh ta cưỡng hiếp tôi, tôi cản
mạnh vào vai anh ta, mùi máu tanh ở cửa mình
không thế làm giảm đi sự nhục nhã của tôi.
Nước mắt tôi đâm đìa để cho anh ta mặc
sức giày vò, và cuối cùng trong sự nhục nhã
này còn có một chút sung sướng không thể
diễn tả bằng lời.
Sau cơn mây mưa điên cuồng, dường như
Trang Dật Dương đã tỉnh rượu, đưa cho tôi một
tấm chỉ phiếu bảo tôi đi, anh ta thản nhiên xem
tôi như gái bán hoa
Nhục nhã và tức giận, tôi xé tờ chi phiếu,
quấn khăn tắm và khóc chạy ra ngoài
Dù tôi có báo cảnh sát thì cũng chỉ có thế
tra ra là tôi tôi đã chủ động bước vào phòng
anh ta, vì vậy khác nào vừa ăn cắp vừa la làng.
Bộ dạng tôi khiến vô số người trên đường
chỉ chỉ trỏ trỏ. Về đến nhà, không có ai ở nhà.
Mẹ chồng tôi và cả Dương Thụy đều không
có nhà
Điều này khiến nỗi sợ hãi của tôi được trút
xuống, tôi vội vã đi tắm, tầm rửa sạch sẽ, dội
trôi đi mùi của gã đàn ông kia.
Thay xong quần áo, tôi ở nhà đợi Dương
Thụy về, tôi không biết nên giải thích với anh ấy
lm thế nào!
Không ngờ tôi lại ở cùng với một người đàn
ông khác và cảm sừng chồng mình, anh ấy liệu
có thể chấp nhận được một cái tin tàn nhẫn
như thế không?
Vài ngày trước anh ấy đã tự sát một lần, nếu
không phải tôi phát hiện ra thì hậu quả tôi thực
sự không dám nghĩ.
Thêm sự ghê gớm của mẹ chồng khiến cho
tôi phải giấu diếm đi chuyện này.
Đối với việc Dương Thụy trảng đêm không
về, tôi thậm chí cũng không dám hỏi, may là
anh ấy cũng không hỏi tôi tối qua mấy giờ về
nhà.
Nghe thấy việc tôi vẫn chưa đòi được tiền
về, Dương Thụy tái mặt đi, chủ động đề nghị li
hôn với tôi, nói rắng không muốn liên lụy đến
tôi.
“Không, dừng li hôn! Chúng ta có thế tiếp
tục đòi tiền, nếu thực sự không được thì chúng
ta thưa kiện. Cùng lầm thì chúng ta bắt đầu lại
từ đầu!” Vốn dĩ trong lòng tôi đang hổ thẹn, lúc
này làm sao có thể ruồng bỏ Dương Thụy chứ?
Nhưng bất kể tôi có nói gì, khuyên nhủ thể
nào thì Dương Thụy vần giữ vững ý định đó,
nhất đình đòi li hôn.
Tôi chỉ có thể cầu cứu mẹ chồng, bà lau
nước mắt, nói răng không muốn nhúng tay vào
chuyện của hai chúng tôi.
Nhìn thấy đơn li hôn, trên đó viết rằng sẽ để
lại cho tôi một căn hộ nhỏ, không có bất cứ
khoản nợ nào
Như thế này là Dương Thụy muốn tự mình
gánh lấy mọi nợ nần, anh ấy càng như vậy, lòng
tôi càng cảm thấy không thoải mái
Tôi quyết định không li hôn, bắt buộc phải
tìm Trang Dật Dương lần nữa, đòi lại số tiên
thuộc về nhà chúng tôi.
Chương 2: Ngoại tình
Đêm đó, điện thoại và ví tiền của tôi toàn bộ
đều để quên ở đó.

Vì vậy lần này, tại quầy tiếp tân tôi đề nghị
gặp Trang Dật Dương, báo cáo số phòng và
ngày tháng.

Nhân viên lễ tân nhìn tôi khinh bỉ, lòng tôi
chua xót, nhưng càng sợ anh ta không gặp tôi

Nửa tiếng sau, trợ lý Trình Hạ của Trang Dật
Dương đem điện thoại và ví tiền xuống đưa cho
tôi, hơn nữa còn đem tờ chỉ phiếu tối đó đưa
kèm.

“Cô Lâm, Tống giám đốc Trang không hy
vọng có lần sau!”

Đây rõ ràng nghi ngờ rằng tôi cố tình gây ôn
ào, cố tình để quên ví tiền và điện thoại ở đó
không phải sao?

Tôi nhận tấm chỉ phiếu 1 vạn tệ trước ánh
mắt khinh bỉ của đối phương, sau đó đưa tấm
danh thiếp của mình cho đối phương.

*Nói với Tống giám đốc Trang của các
người, vẫn còn nợ nhà chúng tôi 14,9 triệu tiền
dự án!” Nói rồi tôi ngồi đợi ở dưới lầu.

Nếu đổi phương không gặp, tôi sẽ cứ ngồi
đợi, đợi đến khi anh ta gặp tôi mới thôi.

Trình Hạ cầm danh thiếp của tôi, chần chừ
một lúc tôi mới quay người đi.

Lại đợi thêm mười phút nữa, nhân viên tiếp
tân thông báo cho tôi lên lâu cao nhất gặp
Trang Dật Dương

Đối diện với người giàu có đệ nhất Dương
Thành, tôi vực lại tinh thần, tuyệt đối không để
bị mê hoặc.

Đã có lỗi một lần với Dương Thụy, tuyệt đối
không thế có lần thứ hai

Nếu đòi lại được tiền dự án, coi như lấy
công chuộc tội

Đi đến văn phòng của Tống giám đốc Trang
Thị, đây rõ ràng khiến tôi cảm thấy công ty này
đẳng cấp khác một trời một vực so với công ty
nhà chúng tôi.

Tôi đứng ngồi không yên, đời Trang Dật
Dương làm xong việc, thậm chí cũng không
dám nhìn anh ta

Anh ta ban ngày quá lạnh lùng, tối hôm đó
có lẽ do uống quá nhiều rượu nên mới có thể
nhiệt tình như một cái lò lửa, thiêu đốt hết mọi
lý trí trong tôi.

Một hồi lâu sau, anh ta ngẩng đầu lên, “Cô
là người của công ty Thụy Long?”

Một câu nói thôi cũng khiến tôi cảm thấy

chua xót và nhục nhã bội phần, rõ ràng là anh
ta đã quên chuyện tối hôm đó.

Tôi gật đầu và lấy ra bản hợp đồng giữa hai
công ty trước ánh mắt thờ ơ của anh ta, “Tập
đoàn Trang Thị vẫn chưa trả lại số tiền cọc 15
triệu cho chúng tôi, hãy trả lại vào ngày hôm
nay!”

Anh ta cầm lấy bản hợp đồng, nhìn qua vài
lượt, sau đó gọi cho nội bộ, người quản lý dự án
và nhân viên tài chính cùng nhau tới.

Nghe báo cáo của họ, lúc này tôi mới hiểu,
chính là Dương Thụy đã làm giả nó, lúc giao
dịch liền bị tra ra, vì vậy Trang Thị mới từ chối.

Mà mọi thứ Dương Thuy lại không hề nó
cho tôi biết, tôi thực sự xấu hố đến mức muốn
tìm cái lỗ để chui xuống.

“Phu nhân Dương, số tiền này, chúng tôi e
rằng không thể trả lại được! Nếu không còn
chuyện gì, chúng tôi phải tham gia họp rồi!”
Trang Dật Dương đứng dậy nhìn xuống tôi mà
nói, sau đó cất bước bỏ đi

Tôi còn có lập trường nào để cãi lãi đối
phương đây?

Dự là nếu không có tối hôm đó, hôm nay tôi
cũng không thế bước vào căn phòng này được.

Vì vậy chuyện tôi dùng thân mình bồi
thường cũng không đổi lấy được điều gì!

Số tiền một vạn này thật đáng cười, tôi đặt
tấm chỉ phiếu lên bàn làm việc của anh ta rồi

quay người rời đi

Nếu lần đó bị làm giả, vậy thì chúng tôi căn
bản không nợ nhiều đến vậy.

Dương Thụy ơi là Dương Thụy, rốt cuộc anh
đang lừa tôi bao nhiêu chuyện đây?

Tôi hoảng hốt trở lại công ty, quả nhiên
phát hiện thư ký của anh ấy quần áo xộc xệch
bước ra từ văn phòng

Thư ký Hứa Cầm khiêu khích nhìn tôi, ưỡn
ẹo đi làm việc, không một câu chào hỏi.

Nhìn thấy tôi, Dương Thụy trước hết vô
cùng kinh ngạc, rồi rất nhanh lấy lại dáng vẻ
như không có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra đây mới là nguyên nhân li hôn chính
sao? Không phải vì tiên, mà là vì người!

*Tôi đồng ý li hôn! Nhưng tài sản phải được
phân theo pháp luật! Anh vốn dĩ không bị lỗ
nhiều như thế, sao anh lại lừa tôi? Tại sao?” Tôi
không thế khống chế được cảm xúc, lập tức
gào lên

Tim tôi như bị dao cứa, anh ấy là chồng tôi,
là người tôi muốn ở bên cả đời, lại đâm tôi một
nhát đau như thết

“Phân chia theo luật? Một người ngoại tình
có tư cách đó sao?” Dương Thụy vạch mặt,
biến thành một dáng vẻ là tôi hoàn toàn lạ lắm.

—————————-

Chương 3: Tái ngộ
Ngoại tình?

Ha ha, hóa ra anh ấy đều biết hết nhưng lại
giả vờ như không biết gì!

Ra vẻ tốt cho tôi, không để tôi phải gánh
trách nhiệm, li hôn còn đế lại cho tôi một căn
hộ nhỏ! Đây coi như bố thí sao?

Tại sao lại có chuyện ngoại tình này, lẽ nào
anh ấy không rõ sao?

Trở mặt vô tình chính là loại người như
Dương Thụy, lần này trực tiếp muốn tôi ra đi tay
trảng, không có một xu dính túi.

Cuộc hôn nhân này, tôi đương nhiên không
thế từ bó như thế

Hai năm qua, công ty, gia đình, tôi đã bỏ ra
bao nhiêu tâm huyết?

Dựa vào cái gì bắt tôi đi, vốn dĩ trong lòng
tôi luôn áy náy với anh ấy, hiện tại toàn bộ đều
là sự căm hận.

Trong công ty, người khác chỉ chỉ trỏ trỏ,
đồn ra đoán vào, đa số đều đang nói tôi lăng
loàn, ngoại tình.

Ngược lại Dương Thụy lại trở thành bên bị

hại, tôi khóc không ra nước mắt, càng không
biết phải biện minh thế nào

Lễ nào phải nói với mọi người rằng tôi
không ngủ với Trang Dật Dương?

Có lẽ trong mắt mọi người, tôi là kẻ lợi dụng,
còn người chịu thiệt làm nam thần của bọn họ

Li hôn là điều không thể tránh khỏi, ngay
lúc tôi quyết định buông tay, mẹ tôi gọi điện
đến nói rằng bố tôi đã nhập viện

Lâm Thành cách xa cả ngàn dặm, tôi ngồi
tàu cao tốc chạy tới bệnh viện, lúc này mới biết
được bệnh tình của bố tôi, ung thư gan!

Nhìn mái tóc bạc phơ của hai ông bà, họ rõ
ràng mới chỉ năm mươi tuổi, chớp mắt như già
thêm cả chục tuổi

Tôi lập tức đi xét nghiệm xem gan có phù
hợp với bố không, sau đó vừa chăm sóc bố vừa
đợi kết quả

Mẹ tôi nhiều lần nhìn tôi muốn nói gì đó lại
thôi, cuối cùng chỉ thở dài thườn thượt.

Tôi biết bà ấy muốn hỏi sao Dương Thụy
không tới? Bệnh tình của bố vợ như thế, dù con
rế có bận đến đâu cũng nên đến bệnh viện
thăm hỏi!

Lòng tôi khổ sở, không cách nào mở lời.

Năm đó vì Dương Thụy, tôi đã không ngừng
xung đột với bố mẹ, rời xa gia đình cả ngàn dặm.

Nếu không phải vì bố tôi bị bệnh, có lẽ

chúng tôi cũng không có cơ hội làm lành.

Phí phẫu thuật vẫn còn thiếu 20 vạn, mặc
dù tôi đồng ý ngay lập tức nhưng trên người chỉ
còn 5 ngàn

Nếu sớm biết xảy ra chuyện này, tờ chỉ
phiếu 5 vạn tệ kia tôi đã không thanh cao mà
trả lại có Trang Dật Dương, ít nhất cũng có thế
giải quyết lúc cấp bách.

Sau một tuần kết quả cũng đã có, gan của
tôi và bố hoàn toàn thích hợp, hiện giờ chỉ cần
nộp phí phẫu thuật là xong.

Mẹ tôi nhân lúc tôi không để ý liền gọi điện
cho Dương Thụy, mong anh ta có thể đến thăm
bố tôi, ngoài ra, tôi sau khi hiến gan cũng cần
có người chăm sóc.

Ai biết được tên khốn Dương Thụy đó, lại
dùng điều này để uy hiếp tôi, nếu tôi ký đơn li
hôn, anh ta sẽ đến Lâm Thành hoàn thành tâm
nguyện của mẹ tôi

Không đủ kiên nhắn, tôi chỉ có thế đồng ý li
hôn, nhưng bắt anh ta dưa cho tôi 1 triệu, như
vậy có thể giải quyết vấn đề tiền viện phí và
phục hồi chức năng về sau.

Anh ta lại từ chối, chúng tôi ở bên nhau 5
năm, kết hôn 2 năm, mọi thứ trong nhà đều là
cùng nhau phấn đấu có được.

Bây giờ anh ta lại vô tình đến vậy, luôn
miệng muốn tôi ra đi trắng tay, nếu không sẽ
nói với bố mẹ chuyện tôi ngoại tình.

Dương Thụy, anh là một tên khốn, li hôn
thì li hôn!” Tôi tức giận hét vào điện thoại, sau
đó ném điện thoại xuống đất, quay mặt lại đã
thấy mẹ tôi đứng dựa vào tường nước mắt đầm
đìa.

Không đợi tôi nghĩ ra cớ gì để an ủi bà ấy,
bà ấy đã ôm lấy tôi, gào khóc rằng bệnh của bố
tôi dù có không chữa được cũng thế để tôi bị
khó xử

Xoa dịu mẹ tôi xong, tôi mua vé máy bay trở
vê Dương Thành, lửa giận trong lòng bùng cháy
dữ dội

Ở sân bay, vì chưa ăn gì nên khi tôi va vào
một người liền ngã xuống ngất đi.

Trước khi rơi vào hôn mê, tôi dường như
ngửi thấy một mùi hương quen thuộc

Khi tỉnh lại, chợt nhìn thấy Trang Dật
Dương, anh ta đang làm người tốt việc tốt hay
sao?

Nhìn thấy phòng bệnh VIP, viện phí chắc tôi
không thế trả nối, liền nhanh chóng ngồi dậy.

*Tổng giám đốc Trang, ơn này tôi cảm ơn
không hết được, tôi có chuyện phải đi trước
rồi!“ Trong túi không có tiền, tôi cùng không
dám nhắc đến viện phí hết bao nhiêu

Nhân lúc anh ta chưa phản ứng lại, tôi phải
chuồn nhanh.

“Cô mang thai rồi!” Một câu của Trang Dật
Dương làm tôi phải dừng bước.

Chương 4: Tiến thoái lưỡng nan
Mang thai?

Tôi và Dương Thụy đã hai tháng rồi không
ngủ cùng phòng, vậy đứa bé này chỉ có thế là
của Trang Dật Dương.

Kết hôn hai năm chưa có con, đêm hôm đó
điên cuồng cùng anh ta, lại gieo xuống nghiệt
chúng sao?

“Là của tôi sao?“ Trang Dật Dương nói
thêm khiến tôi không khỏi cười khẩy một cái

Hôm đó giả vờ không biết tôi, bận giải
quyết công việc, bây giờ lại hỏi đứa bé này có
phải của anh ta không?

Đàn ông đều giả tạo như vậy sao?

*Tổng giám đốc Trang, e là ông nghĩ nhiều
rồi, tôi là gái đã có chồng!“ Mặc dù sắp li hôn
nhưng Dương Thụy vẫn là chồng hợp pháp của
tôi.

Trang Dật Dương cười mà như không, nhìn

tôi chằm chằm khiến cho tôi có chút hoảng
loạn, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt

anh ta.

Người đàn ông này dường như có thế nhìn
thấy tim gan tôi, thực sự rất đáng sợt

*Li hôn? Ra đi tay trảng? Cần tôi giúp cô
không?” Trang Dật Dương ném một miếng mồi
nhử có sức hấp dẫn chết người ra trước mặt tôi.

Nhưng tôi có nên tin anh ta không?

Trang Dật Dương đưa cho tôi một tấm danh
thiếp, bên trên có số điện thoại, đây rõ ràng là
số điện thoại cá nhân của anh ta

Anh ta từng bước lại gần dồn ép tôi, hơi thở
ngột ngạt ấy khiến tôi đứng không vững.

Trán tôi nóng bỏng, đến khi tôi ngẩng đầu
lên thì anh ta đã rời khỏi phòng bệnh rồi.

Tôi sờ lên trán, đây là cái gì?

Tôi sắp trở thành người phụ nữ đã li hôn,
anh ta như thế này có được coi là có sở thích kỳ
lạ không?

Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là, mang thai
thì làm sao có thế hiến gan?

Nhưng không được hiến gan, bố tôi sẽ chết!

Còn nếu hiến gan, đứa bé sẽ phải chết!

Chết lăng bước ra khỏi bệnh viện, vậy mà
trong đại sảnh lại nhìn thấy Dương Thụy đang
ôm ấp cô thư ký kia từng li từng tí.

Người phụ nữ kia xoa bụng, mặt hạnh phúc,
tự hào.

Lẽ nào bọn họ cũng có rồi?

“Sao cô lại ở đây? Tay đang cầm gì kia?”
Dương Thụy nhìn thấy tôi, lập tức mất đi vẻ mặt
vui mừng, cướp lấy tờ giấy xét nghiệm trong tay
tôi.

Mặt anh ta lập tức xám lại, một cái tát giáng
xuống, tôi lại chỉ có thế đứng ngây người ra để
cho anh ta đánh.

“Không ngờ cô lại có con hoang!” Dương
Thụy sau đó chuẩn bị đáng cái thứ hai nhưng
lại bị ngăn lại

Là một người đàn ông lạ mặt mặc đồ vest
đen, tôi cũng không quen biết.

“Vì sao mà tôi mang đứa con này, trong
lòng anh không có đáp án sao? Của cô ta mới là
con hoang!” Tôi chỉ vào bụng cô thư ký Hứa
Cầm kia, là tôi ngu, vậy mà không nhìn ra giữa
hai người bọn họ sớm đã có vấn đề

Anh ta âm mưu li hôn với tôi, tiện thể có thể
sơ múi được tập đoàn Trang Thị, tôi lại ngu
ngốc nhìn không ra.

Dương Thụy vừa chửi vừa muốn đánh tôi,
người đàn ông mặc vest đen đứng chặn trước
mặt.

Những người xung quanh xúm lại chỉ chỉ trỏ
trỏ, tôi quay đầu định rời đi, nhưng lại bị Hứa
Cầm kéo áo lại.

“Lâm Tĩnh Văn, đàn ông của chị hết người
này đến người kia, anh Thụy đau lòng nên tôi
mới an ủi anh ấy, đây không phải lỗi của anh ấy,
là tôi can tâm tình nguyện!” Hứa Cầm trưng ra

cải về si tình, đúng là khiến người khác ghê tởm.

Tôi không đánh lại được Dương Thụy, lẽ
nào không đánh lại được cô ta?

Một cái tát giáng xuống, lòng bàn tay tôi
cũng đau!

Nếu đã muốn làm “trà xanh”, vậy thì diễn
cho đạt.

“Cô Lâm, Tổng giám đốc Trang điều tôi đến
hộ tống cô về nhà!” Người đàn ông mặc vest
đen vừa cất lời, Dương Thụy ngây người ra, Hứa
Cầm càng không can tâm, nhìn tôi chãm chäảm.

Hóa ra anh ta là người của Trang Dật
Dương, vậy một phen náo loạn này, chắc chắc
Trang Dật Dương biết được đứa bé này của tôi
không phải của Dương Thụy.

Ngắm lại mà tôi cảm thấy nhức đầu!

Nhà? Tôi còn có nhà sao? Hoàn toàn không
biết phải đi đâu!

Cuối cùng đành thuê một căn phòng, trước
tiên cứ ở vậy đã, những ngày tiếp theo tính sau.

Tôi nhất định phải làm rõ các khoản hiện tại
của công ty Thụy Long, rồi điều tra xem lai lịch
đứa con trong bụng Hứa Cầm. Nếu cả hai
chúng tôi đều ngoại tình, vậy thì tài sản cũng
cần chia đều

Bố tôi đang đợi số tiên cứu mạng này, tôi
không có thời gian để khởi kiện, bây giờ tôi lại
mang thai, làm sao mới có thể lấy được tiền một
cách nhanh chóng?

Chương 5: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
Ngày thứ hai, mở cửa phòng ra liền phát
hiện một người dang đứng ngoài cửa, vẫn mặc
bộ vest đen, có điều đã thay người khác.

*Cô Lâm! Tôi là người Tống giám đốc Trang
phái đến bảo vệ cô!”

Trang Dật Dương bắt đầu giám sát tôi sao?

Chính vì đứa bé còn chưa thành hình trong
bụng tôi sao? Tôi đây coi như được nhờ con
sao?

Không khỏi tự mỉa mai mình, tôi từ chố
cũng vô ích, điểm này tự tôi cũng hiểu.

Hôm nay tôi chủ yếu đến tìm kế toán trưởng
của công ty Thụy Long, cô ấy là Tiêu Viện Viện,
bạn cùng trường Đại học với tôi, tôi hy vọng có
thể tra rõ các khoản của công ty.

Tình hình lợi nhuận của công ty tôi vẫn biết,
không tính dự án với tập đoàn Trang Thị, ít nhất
cũng còn 2 triệu tiền vốn

Lần Dương Thụy làm giả, tập đoàn Trang
Thị trước mắt mới chỉ trừ đi tiền cóc, không hề

khởi tố, không phải bồi thường.

Hơn nữa dự án này cũng chưa bị lỗ, dựa vào
việc ăn chênh lệch tiền vật liệu, Dương Thụy
còn có thể kiểm chác một chút

Nhưng Tiêu Viện Viện không dám cho tôi
xem hóa đơn, thậm chí cũng không dám nói.

Chí nói với tôi, người trong công ty đều bị
Hứa Cầm che mắt, vô cùng bất lợi cho tôi.

Cô ấy bảo tôi nhanh chóng li hôn, ra đi tay
trắng không cần gì hết, hơn nữa càng nhanh
càng tốt.

Ánh mắt cô ấy né tránh, khiến tôi nhận thức
được tình hình không hề đơn giản.

Tôi không làm khó cô ấy nữa, dù sao cô ấy
vẫn phải làm việc để nuôi sống gia đình.

Tôi trực tiếp đi tìm Dương Thụy, trên hành
lang bắt gặp Hứa Cầm đang diều võ giương oai
khiến trách nhân viên mới, vô cùng ra dáng bà
chủ.

Hứa Cầm nhìn thấy tôi, lập tức biến thành
cánh hóa mỏng manh, che bụng cau mày nói,
“Chị Lâm, đều là lỗi của tôi, chị đừng làm tổn
thương đến Tống giám đốc Dương nữa, cánh
tay của anh ấy đến giờ vẫn còn tím! Bây giờ chị
lại mang một người đàn ông đến, muốn đánh thì
đánh tôi này!”

Vừa nói vừa sợ hãi nhìn người đàn ông đứng
sau tôi.

Diễn tốt lắm!

*Tôi không biết hiện giờ công ty Thụy Long
là nhà của cô đấy! Đây là không xem tôi còn tồn
tại sao?“ Lúc đầu mới thành lập công ty, cổ
phần của tôi chiếm 40%.

Tôi lướt qua Hứa Cầm, trực tiếp đẩy cô ta
sang một bên, có bản lĩnh thì đứng trước mặt
mọi người mà diễn màn kịch đau bụng.

Để mọi người cùng chứng kiến cái thai quý
báu của cô ta với Dương Thụy.

Dương Thụy nghe thấy ồn ào, liền lồi tôi vào
văn phòng, giống như trước đây, đầu tiên là răn
dạy tôi một phen.

Chỉ tiếc là bây giờ tôi không thể nhẳn nhục
chịu đựng như trước nữa.

“Đưa cho tôi 1 triệu rồi chúng ta li hôn, đế
cho đứa con kia của anh được quang minh
chính đại. Nếu không, tôi sẽ nói cho tất cả các
đối tác biết về vụ làm giả của anh!” Tôi trừng
mắt nhìn khuôn mặt anh ta, từng là người mà
tôi yêu nhất, lòng oán hận không thế kìm lạ
được.

Nhìn bộ dạng chua ngoa của tôi, Dương
Thụy buông ra một câu, “Đồ rẻ mạt!”

Ha ha, tôi rẻ mạt, chính xác là rất rẻ mạt!

Tôi ngồi trên ghế sô pha, xem anh ta có đưa
hay không, số tiền này nhất định tôi phải lấy
được, làm phẫu thuật cho bố tôi.

Dương Thụy lại bắt đầu uy hiếp tôi giống lần
trước, đem hình tượng người đàn ông cặn bã

giương lên.

*Nếu bố tôi xảy ra chuyện gì, tôi và anh sẽ
cùng chết, tốt nhất là anh nên tin tôi nói được
làm được!” Tôi trực tiếp hất ấm trà xuống đất,
vỡ tan tành.

Anh ta có chút bàng hoàng nhìn thấy tôi nổi
giận, dây là lần đầu tiên. Trước sự gặp hỏi nhiều
lần của tôi, anh ta do dự nói thật, hiện tại công
ty không có nối 10 vạn tiền vốn lưu động, lương
cho nhân viên tháng sau cũng không biết lấy gì
để phát.

Tiền đều bị anh ta lấy ra mua nhà cho mẹ,
cũng có nghĩa, bây giờ tôi không thể ép anh ta
nôn ra được bất cứ đồng nào.

Tôi bắt anh ta bán nhà, bán xe

Dương Thụy dù sao cũng đã giả chết tại đó,
mặc kệ tôi có nói gì, anh ta vẫn không có tiền.

Đây là đang muốn ép tôi vào đường cùng
hay sao?

Tôi hồn bay phách tán bước di trên con
đường ở Dương Thành, không tìm thấy nổi một
người giúp đối

Va vào người đẳng trước, tôi vội nói xin lỗi
theo bản năng

“Cô Lâm, cô có thói quen va vào tôi sao?”
Trang Dật Dương nói đùa, đưa tay ra xoa đầu
tôi, tự nhiên lại làm hành động thân mật như
thể

Cả người tôi lập tức đứng thẳng dậy, có

chút không thoải mái đẩy anh ta ra, “Buông ra,

anh là cái gì của tôi chứ?”

“Tôi là bố cúa đứa nhỏ này!” Trang Dật
Dương lạnh lùng chỉ vào bụng tôi, dường như
sự dịu dàng vừa rồi chưa từng tồn tại.

Chương 6: Thêm một sự lựa chọn
Đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Trước
dây Dương Thụy thèm muốn bản thiết kế của
tôi, còn bây giờ Trang Dật Dương lại hoàn toàn
thèm muốn đứa bé trong bụng tôi.

*Tổng giám đốc Trang! Xin hãy tự trọng!
Cái bụng này không có chút liên quan gì đến
anh, nhân tiện anh không cần phải phái người
đến bảo vệ tôi nữa, tôi không dùng đến!” Một
người đàn ông đi theo sau tôi, tôi làm sao đế về
Lâm Thành?

Cũng không biết anh ta đào tạo nhân viên
như thế nào, đi theo một ngày chí nói đúng một
câu!

Vốn muốn thoát khỏi hẳn ta, nhưng lại ma
mị như bóng với hình.

Trang Dật Dương túm lấy cãm tôi, “Nếu cô
dám bỏ đứa bé này đi, tôi sẽ khiến cô sống
không bằng chết!”

Tôi vùng không ra, “Đứa bé này không liên
quan đến anh, hiện giờ bố tôi đang nắm trên
giường phẫu thuật chờ tôi đến cứu, anh có hiếu

không Anh không hiểu, không biết gì hết!”

Nỗi uất ức mấy ngày hôm nay khiến tôi
không quan tâm mình đang đứng giữa đường
mà nhào lên hét vào mặt Trang Dật Dương.

Lau nước mắt, đứa bé này chẳng lẽ tôi
không thương nó sao?

Cả đêm hôm qua tôi không chợp mắt, chính
là suy nghĩ nên bỏ hay giữ đứa bé này lại!

Chỉ có thể từ bỏ, cứu bố của tôi.

Tôi chuẩn bị bỏ nó, còn có thể quan tâm bố
của nó nữa sao?

Tôi hiện giờ đã sống không bảng chết rồi,
tôi còn sợ gì?

Tôi không hề sợ hãi nhìn chäm chẵm vào
mắt Trang Dật dương, người tình trong mộng
của biết bao phụ nữ ở Dương Thành, có thế
thiếu người sinh con cho anh ta sao?

Cuối cùng anh ta chịu thua trước ánh mắt
của tôi, lôi tôi lên xe, đối địa điểm nói chuyện

“Giữ lại đứa bé này, chuyện của bố cô, tôi
giải quyết, chuyện hồn nhân của cô, tôi cùng
giải quyết!” Trang Dật Dương tựa vào ghế sô
pha, xoa bóp thái dương, có vẻ mệt mỏi và
phiền não, khiến tôi bất giác mềm lòng đi một
chút

Anh ta coi trọng đứa bé này, vứt xuống tấm
chỉ phiếu, khiến lòng tôi có chút thoải mái

Nhưng chuyện của nhà tôi không liên quan
đến anh ta, hơn nữa sau này đứa bé này sinh ra

rồi để anh ta bế đi mất, tôi làm sao sống nổi?

“Cảm ơn, nhưng tôi không bán con!” Tôi từ
chối cuộc dịch kiểu này, để đứa bé này gọi
người khác là mẹ, tôi không làm được.

Trang Dật Dương chỉ vào cửa bảo tôi rời
khỏi đây, không muốn nói tiếp.

Khu nhà biệt thự, vốn không bắt được xe,
tôi không muốn quay lại, cuối cùng di bộ hơn
một tiếng đồng hồ mới bắt được xe, tôi kiệt sức.

Mẹ tôi lại gọi điện thoại tới, giục tôi quay lại,
bác sĩ đang đợi để säp xếp phẫu thuật.

20 vạn giống như một cọng rơm đang đè
bẹp tôi, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, cả quá trình
điều trị cần 50 vạn

Số tiền này rốt cuộc tôi phải lấy ở đâu ra?

Chỉ có thể quay lại trước, thương lượng với
bác sĩ lùi phẫu thuật lại, để tôi nghĩ cách gom
tiền

Trở lại bệnh viện, nhìn thấy mẹ, nhìn thấy vẻ
mặt sốt ruột của bà ấy, cứ như thế tôi cùng
không biết phải làm sao mới có thể nói ra

Ai ngờ, mẹ tôi đã nắm thóp được tôi, “Văn
Văn, bác sĩ nói kết quả không phù hợp, phải đợi
đờm trong cổ họng con tiêu đi mới phẫu thuật
được, con bị cảm sao?”

Kết quả không phù hợp?

Cổ họng có đờm?

Cổ họng tôi có đờm sao? Chuyện này ảnh
hưởng đến phẫu thuật sao?

Hoãn lại cũng tốt!

Trong khoảng khắc tôi vẫn chưa kịp phản
ứng lại, như một kẻ ngủ gật lại có người mang
gối tới.

“Có điều số tiền này sao lại không phải là
Dương Thụy gửi tới, ngược lại là của một người
họ Trang. Lần trước có với Dương Thụy cãi
nhau trong điện thoại đòi li hôn, rốt cuộc là có
chuyện gì?” Mẹ tôi đã nhận được tiền, bảt đầu
thẩm vấn tôi về chuyện lúc đó

Cho đến lúc này, tôi vẫn chưa dám nói thật
với mẹ, khiến mẹ tôi hiểu nhầm rằng tôi và
Dương Thụy cãi nhau vì tiền

Trang Dật Dương vẫn nhúng tay vào
chuyện này, xem ra những lời bác sĩ nói cùng là
do anh ta sắp xếp!

Tôi trấn an mẹ, rồi trực tiếp gọi điện chất
vấn anh ta, tại sao lại quyết định thay tôi?

Đây là đang uy hiếp tôi, nếu tôi không đồng
ý giữ đứa bé lại thì bố tôi không được phẫẩu
thuật sao?

Nhưng vốn dĩ không cỏ cách nào vẹn cả đôi
đường, chỉ có thế chọn một trong hai, tôi chọn
bố tôi!

Trang Dật Dương lại cho tôi thêm một sự
lựa chọn, nếu trong 10 ngày anh ta không tìm
được mẫu gan phù hợp với bố tôi, vậy sẽ không
ngăn cản tôi hiến gan cứu bố.

Số tiên phẫu thuật kia coi như tiền đên bù

thiệt hại của tôi.

Nếu như tìm được gan, vậy tôi bắt buộc
phải tuân theo hợp đồng sinh đứa bé ra, đồng
thời giao cho anh ra nuôi dưỡng.

Nếu tôi đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể
ký hợp đồng.

Chương 7: Tôi đồng ý
Trong phòng bệnh mẹ tôi đang chăm sóc
bố tôi, nhìn họ dựa vào nhau mà sống, là một
đứa con gái, tôi làm sao có thể khiến gia đình
này tan nát?

Vì vậy, tôi chỉ có đường đồng ý với Trang
Dật Dương.

Tôi yêu cầu anh ta ra gặp mặt nói chuyện,
có vẻ như anh ta rất bận. Trong khi tôi xem bản
hợp đồng, anh ta vẫn đang xử lý vài việc trên
máy tính

Đứa bé có thế có một người bố như vậy,
tương lại chắc chẳn sẽ xán lạn vô cùng, sẽ tốt
hơn nhiều so với ở cùng tôi!

Tôi cùng phải cảm ơn đứa bé này, nếu
không có sự tồn tại của nói, thực sự không còn
cách nào cứu bố tôi, vì vầy tôi phải để nó được
sống

Tôi dưa ra ba điều kiện, thứ nhất, nếu tìm
được gan thành công, tôi phải được cho con bú
3 tháng, sau đó không được để cho đứa bé biết
đến sự tồn tại của tôi.

Thứ hai, Trang Dật Dương không được yêu

cầu và can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Thứ ba, giúp tôi giành lại được những lợi ích
mà tôi nên nhận được, đồng thời bảt Dương
Thụy phải trả giá.

Nghe tôi nói xong, anh ta bật cười, sau đó
gật đầu hoàn toàn đông ý.

Ngoài ra, anh ta còn phụ cấp cho tôi 5 triệu,
đồng thời tìm chuyên gia tốt nhất điều trị cho
bố tôi.

Còn tôi phải phối hợp kiểm tra, ăn uống,
sinh nở, tóm lại mọi thứ đều phải vì đứa bé!

“Anh Trang, tôi nhấn mạnh lại một lần nữa,
tôi không bán con, anh đã giúp bố tôi nộp phí
điều trị, đủ rồi!” Nghe thấy sổ tiền 5 triệu, tôi có
chút bực bội.

Lễ nào đứa con này của tôi có thể dùng 5
triệu là mua đứt được sao?

Tôi có lòng tự trọng, con tôi cũng vậy!

Sờ lên bụng, trong lòng tôi nói cảm ơn và
xin lỗi!

Tuyệt đối không thể để người ta xúc phạm
nó, bất cứ ai cũng không thể, bao gồm cả Trang
Dật Dương, bố của nó

“Vậy thì như những gì cô Lâm muốn, hợp
đồng sẽ được làm ngay lập tức!” Trang Dật
Dương nở một nụ cười xa lạ, như thể đây là một
vụ làm ăn bình thường.

Tôi không quan tâm anh ta nữa, nhìn những
giọt mưa ngoài cửa sổ, hơn một tháng ngản

ngủi, cuộc sống của tôi đã có những biến đổi
kinh thiên động địa.

Bút sa gà chết, ít nhất thì tôi cũng đã cứu
sống một mạng sống quan trọng với tôi.

Trang Dật Dương để tôi lại cho chị Mai Tử
phụ trách đồ ăn, quần áo, chỗ ở và phương tiện
đi lại, còn anh ta thì bay tới một chỗ khác.

Hiệu suất làm việc của Trang Dật Dương thế
hiện ra một cách rất nhanh chóng. Không đến
hai ngày, đã ép được Dương Thụy chủ động gọi
điện cho tôi, gọi tôi trở về để li hôn, đồng ý với
mọi điều kiện của tôi.

Tôi lại bay vê Dương Thành, trở lại ngôi nhà
tôi dã ở 2 năm, thu dọn đồ đạc cá nhân

Trong lời mảng mỏ của mẹ chồng, tôi đã
cùng Dương Thụy ký đơn lỉ hôn.

Đồng thời yêu cầu anh ta phải chuyển 1
triệu đến tài khoản của tôi, không biết Trang
Dật Dương đã nắm được điểm yếu gì của anh ta,
một người một mực kêu nghèo kể khổ như
Dương Thụy lại đồng ý.

Lúc này chúng tôi mới đến cục dân chính
để làm thủ tục li hôn, trong suốt cả quá trình,
mặt Dương Thụy đều tổi sầm lại, biểu cảm vô
cùng oán hận.

Hứa Cầm cũng xuất hiện tại cục dân chính,
đây là đợi tôi và Dương Thụy li hôn rồi lập tức
“lên chức” sao?

Tôi cười khẩy giơ tờ đơn li hôn lên, tặng cho

hai người bọn họ một ngon tay giữa: “Chúc
mừng hai người, chó hợp với chó, chúc hạnh
phúc bên lâu!”

“Lâm Tĩnh Văn, lúc đầu đúng ra nên để cô
ngủ với một tên lang thang!“ Dương Thụy thẹn
quá hóa giận nói, coi như công khai thừa nhận
chuyện giữ tôi và Trang Dật Dương, là anh ta
lên kế hoạch sao?

Ha ha, để tôi ngủ với Trang Dật Dương, vừa
có thể li hôn với tôi, vừa có thế tính toán lấy
chút tiền từ Trang Dật Dương.

Đúng là một mũi tên trúng hai đích, loại đàn
ông này dúng là đáng sợt

May là sớm thoát thân!

Tôi nhếch mày, cố ra vẻ đắc ý nói, “Cảm ơn
anh đã để tôi mang đứa con của Trang Dật
Dương, mẹ được phúc nhờ con, đời này tôi
được vinh hoa phú quý rồi! Đúng là chưa từng
thấy, một người đàn ông tự cảm sừng cho
chính mình! Cấn thận không lại bị đổ vỏ tiếp,
kiểm tra kỹ lưỡng đứa con kia rốt cuộc là của
ai?

Tôi cố ý gieo thêm hạt giống nghỉ ngờ vào
tâm trí của Dương Thụy. Người đàn ông này trừ
mẹ của anh ta ra, ai cũng không tin.

*Cô nói bậy, anh Thụy, em trong sạch đến
với anh. Không giống chị ta, giả vờ thuần
khiết!” Hứa Cầm lập tức lo lắng giải thích,
nhưng lời của cô ra, càng khiến tôi như sét
đánh ngang tai

Hóa ra Dương Thụy luôn không tin những
lời nói lúc đầu của tôi, lẽ nào lần đầu của phụ nữ
đều sẽ ra máu sao?

Thôi bỏ đi, chuyện cũ không muốn tranh
luận thêm, hiện giờ việc quan trọng nhất là
phân chia công ty Thụy Long, cố phần của tôi
chiếm 40%.

“Dương Thụy, anh muốn dùng tiền mua lại
cố phần hay là phân chia công ty?” Bất kế
Dương Thụy chọn cách nào, tôi cũng sẽ trở
thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của anh ta
Sau này.

“Ngoài 1 triệu ra, cô dừng hòng có được
thêm gì nữa? Đừng có nghĩ bám được vào
Trang Dật Dương thì có thế khiến tôi sợ!“
Dương Thụy tức giận từ chối.

Nếu đã như vậy thì không cần bàn nữa, để
cho Trang Dật Dương tiếp tục ra tay!

—————————-

Chương 8: Đàn ông cặn bã quấy rối
Không đến một tuần, gan phù hợp đã được
tìm thấy.

Điều đó cũng có nghĩa là tôi phải sinh đứa
bé này ra cho Trang Dật Dương, cuộc phẫu
thuật được sắp xếp vào thứ Hai tuần sau, còn 3
ngày nữa

Còn Dương Thụy bị người trong giới gọi
đánh, không ai hợp tác làm ăn, những dự án
đang tiến hành tất cả đều bị tạm dừng.

Hiện giờ vẫn chưa đến bước bồi thường,
nếu khống sẽ liên lụy đến tôi.

Tôi ngồi đợi anh ta gọi điện thoại tới đồng ý
với điều kiện ban đầu

Nhưng không ngờ rằng anh ta chó cùng rứt
giậu, lập tức bay đến Lâm Thành xông vào
phòng bệnh của bố tôi.

Anh ta bắt đầu la hét om sòm khắp hành
lang, nói tôi ngoại tình, bây giờ còn liên kết với
người đàn ông ngoài luồng kia đế ép anh ta li
hôn, còn đàn áp công ty của anh ta nữa

óm lại theo lời anh ta, tôi phạm tội tày trời,
lăng loàn, nên thả rọ trôi sông

Khi tôi chạy tới, anh ta đang mảng chửi,
*Chị Mai Tử, giúp em!”

Nếu để bố mẹ tôi nghe thấy, hậu quả sẽ rất
khó lường.

Chị Mai Tử này, lai lịch không hề tầm
thường, nếu không Trang Dật Dương sẽ không
để chị ấy bên cạnh tôi.

Dương Thủy căn bản không phải đối thủ
của chị ấy, nhưng dù chị ấy có nhanh đến đâu
cũng không ngắn được mẹ tôi đến

“Dương Thụy, anh mà còn càn quấy nữa,
tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát!“ Tôi hạ giọng
cảnh cáo Dương Thụy, một tên đàn ông đang
học cách mè nheo của phụ nữ

Lúc đầu tôi bị anh ta ép đến mức thảm như
vậy, cũng không hề làm lớn chuyện ở công ty.

“Được, vậy thì để người ở đồn cảnh sát xem
xem, cô cảm sừng tôi, mang thai đứa con
hoang, bây giờ lại câu kết với tên kia để ép tôi
chết! Nếu tôi mà chết, cả nhà cô đừng hòng có
ai sống được!“ Dương Thụy nhìn thấy mẹ tôi lại
càng lớn tiếng hét lên.

Mẹ tôi đứng đó lảo đảo suýt ngã xuống,
nhìn châm chẳảm vào tôi, “Những lời nó nói có
đúng không? Các con li hôn rồi sao?”

“Mẹt Mọi chuyện không như những gì anh
ta nói đâu, mẹ hãy nghe con giải thích! Không

phải con, không phải!” Tôi lắp bắp nói, đối mắt
với mẹ tôi, tôi không biết phải giải thích thế
nào, phải nói ra sao!

Tôi chỉ hận không thể cầm một dao chém
chết Dương Thụy, bố tôi sống chết chưa biết ra
sao, anh ta đến bệnh viện làm loạn.

Lúc đầu bảo anh ta mang tiền tới cứu người,
người con rể mà bố mẹ tôi đợi chờ này, anh ta
đang làm cái quái gì đây?

Chỉ biết ép tôi li hôn, bây giờ lại làm mấy
chuyện không bằng súc vật này

“Lâm Tĩnh Văn, cô là một con… đĩ!“ Dương
Thụy vẫn chưa gào hết câu liền bị chị Mai Tử bịt
mồm lại.

Làm tốt lảm!

Phải bịt cái mồm thối nói tiếng người của
anh ta lại

Y tá đi tới, giải tán đám đông đang vây
quanh, cũng trách mảng chúng tôi nếu muôn
xử lý việc gia đình thì đối địa điểm, không được
la hét om sòm trong bệnh viện.

Chị Mai Tử lôi Dương Thụy xuống dưới lầu,
mẹ lôi mạnh tay tôi, “Nếu nói không phải, vậy
bây giờ đi kiếm tra xem rốt cuộc con có mang
thau không?”

Tôi khóc như mưa, “Mẹ, mẹ đừng như vậy,
đừng như vậy mài!”

Bà ấy yếu ớt như thế, không biết sức từ đâu,
cứ như vậy mà lôi tôi đi.

là con đã mang thai thai, mà nó không

phải con của Dương Thụy?“ Mẹ nhìn tôi chằm
chằm, nếu tôi không nói thật, e rằng không qua
khỏi hôm nay.

Tôi khẽ gật đầu thừa nhận, còn chưa mở
miệng giải thích, đã bị mẹ tôi tát một cái.

“Cút đi, mẹ không có đứa con gái quý hóa
như con! Chắng trách có người trả tiền rồi còn
giúp chúng ta tìm gan. Thế này là con không
muốn cứu bố con, con có từng nghĩ, nếu bố
con ra đi giữa lúc này, cả đời này con sẽ sống
cùng người đàn ông đó sao?“ Mẹ thất vọng
nhìn tôi, ngồi nhoài ra ghế.

Đây là lần thứ hai bà ấy dùng ánh mắt ấy
nhìn tôi, lần đầu tiên là khi tôi nằng nặc đòi lấy
Dương Thụy

“Không, thưa mẹ, không phải vậy. Con rất
muốn cứu bổ, bay giờ con sẽ đi bỏ đứa bé này,
dùng gan của con để cứu bố, được không mẹ?”
Tôi quỳ xuống đất, ôm lấy chân mẹ tôi, lắc lắc

Mặc cho tôi giải thích như thế nào đi nữa,
mẹ tôi vẫn cho rằng tôi là một kẻ vong ân bội
nghĩa.

Dùng gan của tôi, mặc kệ bản hợp đồng kia,
mặc kệ Trang Dật Dương, tôi không thể mất đi
bố mẹ

Nếu họ đều không cần tôi, cuộc đời này tôi
không còn người thân nữa.

Tôi khóc lóc đi tìm bác sĩ, yêu cầu bác sĩ
làm phẫu thuật cho tôi.

ca bác sĩ kịch liệt phản đối, phẩu thuật

trước rồi phá thai có thể sẽ mất mạng.

Còn nếu phá thai rồi mới phẫu thuật thì bố
tôi không đợi được.

—————————-

Chương 9: Sự thật vỡ lở
Mẹ tôi từ chối nói chuyện với tôi, tạm thời
bố tôi vân chưa biết sự việc trước mắt nên dã
trách móc mẹ tôi

Tôi âm thầm lau chân cho bố, không dám
nói nửa lời, rồi đi ra ngoài đợi ở cửa phòng.

Không cho phép bất cứ ai đến nói năng
huyên thuyên trước mặt bố tôi, tối đến tôi cũng
không về, ngủ trên giường gấp ngoài hành lang.

Với sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, cuối
cùng cũng đến lúc bố tôi được đưa vào phòng
phẫu thuật, tôi cùng mẹ đợi ở bên ngoài, nhưng
lại không hề đứng gần nhau.

Chị Mai Tử dọn đồ ăn lên cho tôi, cũng dọn
một phần cho cả mẹ tôi, bà ấy tức tối hất bỏ

Tôi đói bụng, không ăn sẽ ngất di, tránh
việc bị ngất ở bên ngoài, tôi chọn ăn

Vừa ăn vừa đón nhận ánh mắt oán hận của
mẹ tôi, trong lòng bà ấy không thể trách tôi!

Phẫu thuật thành công được đưa đến
phòng hồi sức, tôi thở phào nhẹ nhõm, ngủ một
giấc thật ngon.

Không dám ra ngoài, tôi liền tìm một phòng

bệnh ở lại, tầm rửa nghi ngơi.

Cứ như vậy qua 3 ngày, bố tôi được chuyển
đến phòng bệnh thường, chính lúc này những
lời đồn đoán lan truyền đến tai ông ấy.

Bố tôi tức giận mắng mẹ tôi ngay tại chỗ,
khi tôi đến lại tiếp tục mắng chửi tôi.

“Gọi điện thoại, bảo thăng đó đến! Bắt buộc
phải đến ngay!“ Bố tôi tức giận không thở nổi,
mẹ tôi vội vàng vuốt vuốt ngực ông ấy.

Tôi đứng tại chỗ thì thầm giải thích, “Anh
ấy bận công việc, e là không thể đến ngay
được!”

*Có phải con muốn bố con tức chết không?
Mau gọi điện thoại, con cũng không thể một
mình sinh con với cái bụng to đấy được!” Mẹ tôi
nhìn tôi đầy oán hận.

Tôi không dám gọi, người như Trang Dật
Dương, có thể đến bệnh viện để nghe bố tôi
mảng nhiếc sao?

Việc này hoàn toàn không có khả năng.

“Có phải hắn ta đã có gia đình rồi không?
Lâm Tĩnh Văn, nếu nó không đến bệnh viện giải
thích, vậy để ta đi tìm nó, đi ngay bây giờ!” Bố
tôi lật chăn ra và xuống giường, tôi vội vàng lao
đến ngăn ông ấy lại.

“Con gọi! Con gọi! Anh ấy chưa kết hôn!”
Tôi hầu như không hiếu về Trang Dật Dương,
việc anh ta chưa kết hôn cũng chỉ là trên báo
viết mà thôi.

Tôi đi ra ngoài, thì thầm gọi điện cho Trang
Dật Dương, giải thích một chút về tình hình ở
đây, khẩn cầu anh ta giúp đỡ

*Xin lỗi, hiện giờ tôi đang ở nước Anh, ngày
kia có một vụ làm ăn rất quan trọng cân phải
đàm phán!“ Trang Dật Dương lạnh lùng từ chối,
trực tiếp ngắt máy, không để tôi nói thêm một
câu.

Ẩm thanh mong manh trong điện thoại
khiến tôi không biết xử lý thế nào!

Lễ nào phải tìm một người đến mạo danh
Trang Dật Dương? Nhưng giấu được tạm thời
đâu có giấu được dến lúc đứa bé sinh ra.

Tôi sợ hãi trở lại phòng bệnh, chuyến
những lời của Trang Dật Dương đến bố tôi

Bố tôi hỏi về tình hình của anh ta, tôi cẩn
trọng đáp lại.

“Người như vậy sẽ lấy con sao? Lâm Tĩnh
Văn, bố dạy con như vậy sao? Đi làm người thứ
ba, vẫn cảm thấy vinh quang lắm sao? Lập tức
bỏ đứa bé dấy đi, chia tay với hẳn!” Bố tôi tức
giận đập xuống giường

“Bố, bố đừng như vậy, con xin bố!” Tôi khóc
lóc ôm lấy tay ông ấy, không quan tâm ông ấy
trong lúc kích động đã đánh lên người tôi.

Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng nếu
không đồng ý với điều kiện của Trang Dật
Dương, tôi cắn bản không có khả năng cứu
sống bố tôi.

Những lời như thế, tôi không dám nói! Nếu
nói ra, bố tôi thực sự có thể tự sát cũng không
thể chấp nhận

*Có bỏ thai không? Bố hỏi con có bỏ cái
thai đó đi không? Con không cần thế diện
nhưng bố con vẫn cần!” Bố tôi đưa tay tự tát
lên mặt mình, mẹ và tôi mỗi người giữ một tay
ông ấy

Tôi nhìn thấy trên quần áo bệnh nhân có
vết máu rỉ ra, sợ hãi vội vàng gọi bác sĩ.

Khi bác sĩ tới, bố tôi vẫn kích động như thế,
cuối cùng trấn tĩnh lại mới có thể kiểm tra.

Vết thương bị rách, bắt buộc phải khâu lại.

Mẹ tôi đánh vào vai tôi, “Có phải con muốn
làm bố con tức chết không? Đúng không? Bây
giờ đi bỏ thai với mẹ!”

—————————-

Chương 10: Cuối cùng anh ta cũng đến rồi
Bố tôi lại một lần nữa bị đấy vào phòng
phẫu thuật

Trái tim tôi đang rỉ máu. Đối diện với những
lần đánh mắng của mẹ, tôi chỉ bảo vệ bụng
mình, những chỗ khác đều để mặc cho bà đánh.

Chị Mai Tử nhiều lần muốn đến ngăn mẹ tôi
lại nhưng đều bị tôi dùng ánh mắt ngăn lại. Chỉ
cần bố tôi khỏe lại, bắt tôi làm gì cũng được.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lúc
con cái muốn chăm sóc cha mẹ thì cha mẹ lại
không còn nữa, đây mới là bi kịch lớn nhất trên
thế gian này

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trách móc
chúng tôi: “Vết mổ của bệnh nhân có dấu hiệu
bị nhiễm trùng, người nhà phải hết sức chú ý,
đừng để bệnh nhân lại kích động lần nữa!”

Tôi gật đầu liên tục, còn mẹ tôi lại trừng mắt
liếc nhìn tôi, nhưng vì đang ở trước mặt bác sĩ
nên bà cũng không nói thêm gì nữa.

Bố tôi rất nhanh liền tỉnh lại, ông chỉ nói một
câu, nếu tôi không gọi Trang Dật Dương đến,

ông sẽ không uống thuốc, không truyền nước,
không chấp nhận bất cứ phương pháp điều trị
nào, chết thì thôi. Nếu không bây giờ tôi phải đi
phá thai ngay lập tức, ông tuyệt đối không
chấp nhận đứa con hoang ngoài hôn nhân

Bất lực, tôi chỉ đành lại gọi điện thoại cho
Trang Dật Dương, chuông reo ba lần, không có
ai nghe. Hoặc có lẽ anh ta không đủ kiên nhân
nên đã trực tiếp tắt máy rồi.

Tôi không thể liên lạc được với anh ta, cuối
cùng chỉ đành quỳ xuống nói với bố: “Anh ấy
đang ở nước ngoài, bố đợi anh ấy năm ngày
được không?”

Bố tôi ném một cái cốc uống trà xuống, tôi
dùng cánh tay che đầu, cốc trà rơi xuống đất,
vỡ tan tành.

*Ba năm trước, mày vì một thẳng đàn ông
mà quỳ xuống, bây giờ mày lại vì một thăng đàn
ông khác mà quỳ! Nếu trong mắt mày, tao và
mẹ mày đã không còn quan trọng nữa, vậy thì
mày đi đi!“

Bố tôi khóc, tôi lớn đến chừng này rồi
nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc.
Nước mắt của ông như nhát búa đập mạnh vào
trái tim tôi, tôi khóc nức nở.

Tôi là một đứa con gái bất hiếu, hết lần này
đến lần khác làm bổ mẹ đau lòng.

Trang Dật Dương nói hai ngày nữa anh ta
có một vụ làm ăn quan trọng, vậy thì năm ngày
có lẽ anh ta đã về nước rồi.

Nhưng tôi không liên lạc được với anh ta.
Phải làm sao đây?

Tôi biết mình không có tư cách nói ra yêu
cầu này với anh ta, quá không hiểu chuyện rồi,
nhưng vì bố tôi, tôi chỉ đành cầu xin anh ta thôi.

Những ngày tiếp theo tôi đều trải qua trong
sự lo lắng và căng thẳng cực độ. Đến ngày thứ
năm, cuối cùng tôi cũng có thể gọi được cho
anh ta rồi. Tôi cầu xin anh ta nửa ngày, cuối
cùng anh ta cũng đồng ý đến phòng bệnh của
bố tôi.

Cuối cùng tôi cũng yên tâm ngủ được một
giấc. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm trang diểm
nhẹ, đã cầu xin người ta thì phải ra dáng cầu
xin chứ

Tôi đứng ở cổng bệnh viện chờ anh ta ba
tiếng đồng hồ, nhìn thấy anh ta đến, tôi liền
chạy bước nhỏ đến. Trang Dật Dương giống
như ánh mắt trời, phút chốc đã chiếu sáng
cuộc sống của tôi

“Lát nữa, cho dù bố tôi nói cái gì, anh có
thể cứ đồng ý trước được không? Nếu ông ấy
có nói gì khó nghe, anh cứ cho là vì con, anh
nhịn ông ấy một chút. Sau khi xong việc, cho
dù anh có mắng chửi tôi gấp đôi, thậm chí
đánh tôi cũng được, được không?” Tôi hèn
mọn nói, cầu xin anh ta làm bố tôi hài lòng. Chỉ
cần bố tôi có thể khỏe mạnh sống tiếp, bắt tôi
làm gì cũng được.

Trang Dật Dương nhìn tôi, “Ứm” một tiếng.

Đến phòng bệnh, tôi giới thiệu Trang Dật
Dương bố mẹ tôi, anh ta cũng vô cùng hợp tác
chào cô chú.

Bố tôi giữ gương mặt lạnh lùng: “Đứa con
trong bụng Văn Văn là của cậu đúng không?”
Trang Dật Dương gật đầu

*Vậy cậu định bao giờ cưới con gái tôi? Gia
đình chúng tôi không bắt cậu chuẩn bị sính lễ
gì hết. Đứa trẻ này tuyệt đối không thế là con
hoang được.” Bố tôi vốn vô cùng tức giận,
nhưng khi ông nhìn thấy Trang Dật Dương, ông
liền biết chúng tôi không phải người cùng một
thể giới.

Ở Lâm Thành chúng tôi, gả con gái đi đều
yêu cầu sính lễ quý giá. Bố tôi nói như vậy là vì
muốn để mặt mũi cho tôi.

Trang Dật Dương quay sang nhìn tôi, tôi
cũng khẩn khoản nhìn anh ta, cho dù anh ta lừa
dối bố tôi cũng được, tôi sẽ không coi là thật
đâu, anh ta cũng không cần lấy tôi. Nhà họ
Trang là gia đình như thế nào chứ, sao có thể
cưới một người đã qua một đời chồng như tôi
được? Không phải tôi tự khinh rẻ bản thân mà
là tôi không nằm mơ giữa ban ngày, hơn nữa tôi
cũng không yêu anh ta.

“Xin lỗi, cháu không có ý định sẽ cưới cô
ấy!” Một câu nói của Trang Dật Dương khiến tất
cả mọi nỗ lực của tôi đều trở nên công cốc.

Bố tôi tức giận đỏ bừng mặt, nhưng ông
không nổi giận ngay lập tức: “Nếu vậy thì cậu

đi đi! Con gái tôi và đứa bé này không còn liên
quan gì đến cậu nữa!”

Trang Dật Dương đứng dậy, nhưng anh ta
chưa rời đi luôn mà lại nhìn tôi: “Lâm Tịnh Văn,
cô đi với tôi!”

Bố tôi cũng đang nhìn tôi: “Nếu hôm nay
con ra khỏi phòng bệnh, ta sẽ chết ngay lập tức
cho con xem!”

Tôi ôm đầu, đau khổ ngồi bệt xuống, tại sao
phải ép tôi đến bước đường cùng như vậy chứ?
Bụng tôi đau quá, giữa hai chân tôi cảm giác có
một dòng máu ấm ấm đang chảy xuống, chẳng
nhẽ ông trời cũng đang trách phạt tôi sao?

—————————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom