15
“Mẹ tôi lấy ti.ền tiêu vặt ra để u.y hi.ếp bắt tôi phải đi, anh ấy cũng thế.” Tôi giải thích.
“Cậu thiếu ti.ền lắm hả?” Vẻ mặt của Tống Dã đã dịu đi đôi chút, anh hỏi tôi.
“Ừ…” Ti.ền của tôi đều là ti.ền mẹ cho, tôi thì lấy đâu ra ti.ền chứ, tất nhiên là nghèo đói rồi.
Tống Dã im lặng một lúc, tôi cứ tưởng anh ngủ rồi cơ kết quả một giây sau tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Lì xì ư?
Tống Dã gửi cho tôi.
Người này…
Đúng là thực tế quá.
Ban đầu tôi định không nhận cơ nhưng ngón tay lại không chịu nghe lời mà ấn vào.
Hết cái này tới cái khác, tôi cũng không đếm mà cứ ấn nhận tới hết, cuối cùng lương tâm của tôi trỗi dậy tôi nói: “Cậu đừng gửi nữa, đủ rồi đủ rồi.”
Cuối cùng Tống Dã cũng chịu ngừng lại.
Rốt cuộc anh định làm gì đây?
Hai chúng tôi đều im lặng.
Tôi lướt xem lại lì xì, nhìn kỹ từng cái một thì phát hiện ra trên mỗi một bao lì xì còn kèm thêm một chữ nữa.
Ghép lại thì là: “Cậu - làm - bạn - gái - tôi - nhé - được - không?”
Tôi hoảng hốt, như muốn n.ổ tung ra vậy.
“Lì xì cậu cũng nhận rồi, đáp án thì sao?” Giọng nói của anh vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của tôi.
Đáp án ư? Tất nhiên là đồng ý ngay rồi.
Tôi nghĩ lại những năm tháng thầm thương trộm nhớ anh rồi lại nhìn lì xì trong điện thoại, tôi rất muốn khóc.
“Đáp án thì sao?” Lúc Tống Dã lên tiếng hỏi lại tôi thì anh đã chui vào chăn của tôi, sau đó anh sáp lại gần rồi hỏi tôi.
Tôi xấu hổ quay lưng đi: “Sáng mai rồi hỏi lại, bây giờ chúng ta đều say rồi, không tính.”
Tống Dã giơ tay chạm vào bả vai tôi, anh thở dài thườn thượt: “Ai bảo cậu tôi say chứ.”
Tôi ngu luôn.
“Chẳng phải ban nãy cậu còn không biết trời trăng gì sao.” Tôi hỏi vặn lại.
Tống Dã dịu dàng xoa đầu tôi: “Ngốc lắm.”
Nói xong anh bế tôi đặt lên trên giường.
“Tôi ngủ dưới đất, dưới đất lạnh lắm.” Nói rồi Tống Dã đắp lại chăn cho tôi rồi nằm xuống dưới đất.
“Ồ.” Tôi đã ch.ết chìm trong sự dịu dàng của anh rồi.
Tôi vui đến nỗi muốn thét lên, hình như tôi đã có anh người yêu rồi nhưng vì anh vẫn còn đang ở đây nên tôi cố nhịn.
Sau đó vì quá buồn ngủ nên tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi nằm mơ, tôi đã mơ về hồi cấp ba lúc tôi lén lút lấy vở bài tập của anh để chép. Tôi cứ tưởng anh sẽ tức giận rồi mắng tôi xối xả cơ nhưng anh chỉ bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói: “Cậu đọc hiểu không? Các bước làm ấy?”
“Tôi không hiểu lắm.” Tôi thành thật trả lời.
“Lần sau tôi sẽ làm đơn giản một chút.” Tống Dã lấy lại vở bài tập của anh, hôm sau anh lại nhét vở bài tập đã được sửa lại vào cặp sách cho tôi.
Khi đó tôi đã nghĩ, không biết một chàng trai vừa lạnh lùng vừa ấm áp như Tống Dã nếu như thích một người sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ. Nếu như người anh thích là tôi thì tốt biết mấy.
Cảnh tượng tiếp theo chính là Tống Dã đứng dưới gốc cây dương hòe cành lá xum xuê ở sân vận động, anh cúi đầu xuống nói với tôi: “Nguyễn Nguyễn, tôi thích em.”
Hình ảnh dừng lại ở đây, đột nhiên tôi thức giấc.
16
Vừa thức giấc tôi đã nghĩ ngay tới chuyện tối hôm qua rồi. Tôi vội vội vàng vàng xuống giường tìm người, làm gì thấy bóng dáng anh đâu nữa?
Xong rồi, Tống Dã anh dừng chạy lung tung để rồi bị mẹ tôi tóm được đấy.
Kết qua lúc tôi chạy như bay ra khỏi phòng thì thấy Tống Dã và mẹ tôi đang ngồi ăn sáng trên bàn.
Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Chuyện tôi đưa đàn ông về nhà cứ vỡ lở như thế ư.
Mẹ tôi bảo tôi lại đó ngồi.
Tôi lo lắng nhìn bà, rồi lại nhìn Tống Dã, anh cứ điềm nhiên như không có chuyện gì ý.
“Hôm qua con thức đêm hả, gọi thầm bẩy cũng không chịu dậy.” Tôi vừa mới đặt mông xuống thì bị mẹ tôi lườm cho cái.
Hả?
“Con sai rồi.” Không đợi cơn giận của mẹ tôi bộc phát, tôi đã ngoan ngoãn nhận sai luôn.
Mẹ tôi nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng vậy.
Sau đó tôi nhìn thấy Tống Dã cúi đầu nhịn cười.
“Sao hôm nay con nghe lời thế.” Mẹ tôi lẩm bẩm, dường như nhớ tới cái gì đó mẹ sáp lại gần nói bên tai tôi làm tôi sợ đến nỗi nhắm nghiền mắt lại.
“Mẹ hiểu rồi, đang giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tống Dã chứ gì.” Ngừng lại một chút mẹ tôi lại nói: “Người ta tới một tiếng rồi con mới chịu dậy, còn để bạn phải chờ nữa. Con có cao nhân chỉ giáo hả, tiếp tục đi.”
Tôi: “?”
Gì mà Tống Dã tới đây một tiếng chứ.
Rõ ràng anh tới đây hơn mười tiếng rồi mà.
“Khụ…” Tôi ho một tiếng rồi bắt đầu diễn trò: “Cậu tới tìm tôi có việc gì không?”
Tống Dã cúi đầu cười một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Tôi làm rơi mất áo rồi, cậu có nhìn thấy không?”
Mẹ tôi nghi ngờ.
Tôi sợ đến nỗi cái miệng cũng bắt đầu không nghe lời nữa: “Có… Hôm qua trên xe tôi có cầm một cái áo, có phải là cầm nhầm của cậu rồi không?”
Nói xong tôi ba chân bốn cẳng chạy về phòng của mình.
Hừ nam nhân, quần áo của anh ở đâu rồi?
Tôi tìm đông tìm tây tìm đến nỗi mồ hôi ướt hết lưng áo.
Sao tôi không thấy áo của anh đâu nhỉ, tôi cũng không biết lúc ra ngoài phải ăn nói thế nào với mẹ nữa đây.
Đúng vào lúc này có một luồng nhiệt nóng áp sát vào người tôi. Tôi ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Tống dã đang mỉm cười cúi đầu nhìn tôi.
Tôi giật bắn mình, vội vàng đóng cửa rồi khóa lại.
“Anh à, cậu muốn làm gì? Có chuyện gì vậy?” Tôi chỉ tay ra ngoài cửa.
Tống Dã lười biếng tựa người vào bàn rồi nói: “Sáng sớm tôi ra ngoài chạy bộ, lúc về có mua đồ ăn sáng cho cậu, mẹ cậu đã mở cửa cho tôi.”
Hóa ra là thế, tôi sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Thảo nào mẹ tôi lại nghĩ sáng sớm anh đã tới tìm tôi.
Coi như anh cũng có đầu óc.
“Cậu đi rồi sao không đi luôn đi, quay lại làm gì chứ.” Tôi trách anh.
Tống Dã cứ lẳng lặng nhìn tôi không nói.
“Cậu mau ra ngoài đi, chúng ta ở đây lâu không hay lắm đâu.” Tôi mở cửa đẩy anh ra.
Anh cứ nhìn tôi như thế làm gì chứ.
“Có phải cậu quên mất chuyện gì rồi không.” Cuối cùng Tống Dã cũng không nhịn được nữa, anh cúi đầu chặn tôi ở cửa không chịu đi.
Quên mất chuyện gì ư? Tôi nghĩ n.át ó.c cũng không nghĩ ra.
Không lẽ…
Anh muốn tôi hôn anh ư?
Đáng ch.ết, dính người thế sao?
Thôi kệ.
Tôi túm lấy cổ áo của Tống Dã, khiễng chân lên đang định hôn anh…
17
“Nguyễn Nguyễn…”
Là mẹ tôi.
Tôi đẩy Tống Dã ra với tốc độ ánh sáng rồi giả vờ như mình đang tìm đồ.
“Cô con hỏi mẹ, chàng trai hôm qua cô giới thiệu cho con…” Mẹ tôi vừa đi vừa hỏi, có lẽ nhìn thấy Tống Dã đang đứng ở cửa nên bà mới không nói tiếp nữa: “Tống Dã, cháu vẫn chưa về à.”
“Vâng ạ, lát nữa cháu về ạ.” Có lẽ Tống Dã cũng không ngờ rằng mẹ tôi lại giục anh về nên hơi ngẩn người ra.
“Ôi chao, cô cũng muốn giữ cháu ở lại ăn cơm lắm nhưng mà trưa nay nhà cô lại có khách, là đối tượng xem mắt hôm qua cô Nguyễn Nguyễn giới thiệu cho nó, nên là…”
Mẹ tôi mời Cố Vũ tới đây từ khi nào vậy, mẹ tôi đang diễn đúng không?
Tôi ngẩng đầu lên thì trông thấy Tống Dã đang lườm tôi.
Tôi nhìn anh bằng vẻ mặt vô tội.
Tống Dã nghiến răng nghiến lợi, anh nhìn tôi hiển nhiên không tin: “Vậy cháu xin phép về trước ạ.”
Nói xong anh cầm áo khoác của mình rồi đi luôn.
Tôi đứng đực người tại chỗ.
Ánh mắt ấy của anh có ý gì đây? Giận rồi sao?
“Mẹ làm gì vậy.” tôi huých tay vào người mẹ rồi nói tiếp: “Mẹ nhắc đến đối tượng xem mắt của con trước mặt anh ấy làm gì, xấu hổ lắm đấy. Ít nhất thì mẹ cũng nên đợi anh ấy đi rồi hãy nói chứ.”
Mẹ tôi ngó đầu ra cửa nhìn, sau khi xác nhận anh đã đóng cửa đi rồi mới khẽ nói: “Con thì hiểu cái gì, không thể nuông chiều đàn ông được. Muốn ăn cá cả phải thả câu dài để nó có cảm giác căng thẳng chút mới được.”
“Muốn ăn cá cả phải thả câu dài ư. Mẹ à, chiêu này của mẹ làm cá kéo cả cái cần đi rồi kìa.” Tôi vẫn còn đang do dự trong lòng không biết có nên giải thích với Tống Dã chuyện mẹ tôi đang lừa anh hay không.
“Bình thường mẹ thấy con thông minh lắm mà, sao vừa dính tới tình yêu tình báo cái là ngu thế hả con.” Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Con thích Tống Dã, bao nhiêu năm nay mẹ đều nhìn thấy cả. Mẹ thấy nó cũng có ý với con đấy, nhân cơ hội này con tới luôn đi, do dự cái gì?”
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu bản lĩnh “đè” Tống Dã của tôi được di truyền từ ai rồi, từ mẹ tôi chứ ai.
Nếu như mẹ tôi mà biết tôi đã “đè” Tống Dã từ lâu thì bà có giơ ngón cái rồi vỗ đùi đen đét với tôi không nhỉ.
Sau đó dưới chỉ thị của mẹ, tôi chỉ rep lại Tống Dã có một chữ khi anh gửi tin nhắn cho tôi thôi.
Tống Dã nói muốn hẹn tôi ra ngoài nhưng tôi đã tìm lý do để từ chối rồi.
Điều quan trọng nhất là tối nào tôi cũng gửi cho anh một tin nhắn hỏi xem anh đang làm gì, đợi anh trả lời xong thì mất hút luôn.
Mẹ tôi bảo cái này gọi là lạt mềm buộc chặt.
Kết quả đến khi tôi ở nhà đến nỗi mốc meo người lên thì cuối cùng có một ngày Tống Dã cũng không chịu nổi nữa mà hỏi tôi: “Rốt cuộc cậu đang nhắn tin gọi điện với mấy người vậy?”
“Chỉ có mình cậu thôi.”
“Chỉ mình tôi ư?” Tống Dã ngừng lại rồi nói: “Tôi gọi điện thoại cho Cố Vũ, máy cậu ta bận suốt, cậu còn dám nói…”
Tôi: “?”
Tôi xin thề, có trời đất chứng giám thật sự chỉ có một mình anh. Vì để kiềm chế bản thân, tôi rep xong thì bỏ đi chơi game luôn nên làm gì có thời gian mà gọi điện thoại với ai chứ.
Đợi đã… Tống Dã gọi điện thoại cho Cố Vũ để xác nhận xem tôi đang nói chuyện điện thoại với ai hả?
Ha ha ha… không được rồi, tôi lăn lộn trên giường cười đau cả bụng.
Một chàng trai bình thường hay mặt lạnh như Tống Dã đang chất vấn tôi đang nói chuyện với người đàn ông nào.
Cứ nghĩ tới cảnh tượng ấy tôi lại cảm thấy có chút… đáng yêu.
“Tôi đi tắm nên không để ý đến điện thoại.” Tôi quyết định không trêu anh nữa.
Sau đó Tống Dã gọi cho tôi.
“Alo.”
“Tôi đây, tôi đi tắm thật mà, cậu nghe đi.” Tôi mở vòi nước cho anh nghe.
“Cậu…” Ngừng lại một chút: “Đáp án thì sao?”
“Đáp án gì cơ.” Tôi cố tình giả ngu.
“Cậu nói đáp án gì ư?” Tống Dã quát lên.
“Tôi không hiểu.” Tôi nói tiếp.
“Tô Nguyễn, cậu… được lắm.” Tống Dã hung dữ giống như sắp nổi cơn thịnh nộ vậy. Tôi cứ tưởng anh sẽ tắt máy cơ nhưng đột nhiên anh lại hạ giọng rồi thở dài nói: “Quyền trong tay cậu.”
Tôi cười đau cả bụng: “Ai cần cậu đưa cho tôi chứ?”
“Là tôi tự nguyện, được chưa?” Tống Dã cáu kỉnh y như con mèo nhỏ sắp nổi giận vậy.
“Ồ.”
“Tôi bị cậu hôn, bị cậu ôm, bị cậu… đều là do tôi tự nguyện. Ngày nào tôi cũng bị cậu hành hạ đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, cậu vừa lòng rồi chứ.” Tống Dã tức giận nói một tràng dài, rồi sau đó anh khẽ nói: “Cậu có thể làm bạn gái tôi được chưa?”
“Hả?” Tôi dừng lại: “Người ta còn nhỏ, cậu đừng nói mấy cái này mà.”
“Cậu…” Đột nhiên anh không giận nữa mà khẽ nói: “Không nhỏ.”
Đợi đến khi tôi phản ứng lại…
Đồ lưu manh.
“Tống Dã, em gái cậu có biết cậu thế này không vậy?” Tôi không đấu lại anh nên có hơi ấm ức.
“Chuyện gì cậu cũng nói cho nó biết hả?” Anh có chút bất đắc dĩ: “Chuyện này chỉ có chúng ta mới được nói với nhau thôi.”
“Ai muốn nói với cậu chứ, tôi tắt đây.” Tôi bị anh chòng ghẹo đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Tôi cúp máy xong Tống Dã lại gửi tin nhắn tới.
“Tôi có thể tới tìm cậu không? Bạn gái.”
Tôi vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hôm nay mẹ tôi không ra ngoài chơi mạt chược.
“Không tiện.” Tôi trả lời anh.
Một lát sau anh lại gửi tin nhắn tới: “Vậy tôi sẽ đứng dưới tầng ngắm cậu.”
“Có cái gì đâu mà nhìn.” Tôi cạn lời.
“Không ngắm tôi không ngủ được.”
Thôi bỏ đi.
“Tôi tới tìm cậu.” Nói xong tôi vội vàng lau khô tóc rồi thay quần áo.
Kết quả khi tôi vừa mới bước xuống tầng thì đã được ôm gọn trong một vòng tay.
Tôi còn tưởng mình gặp phải người xấu chứ, khi đang định kêu cứu thì nhìn thấy gương mặt của anh.
Suốt bao nhiêu ngày không gặp, vừa trông thấy anh con tim tôi đã rạo rực.
“Chẳng phải tôi nói sẽ đi tìm cậu sao?”
“Tôi không đợi nổi.” Nói xong Tống Dã cúi đầu xuống hôn tôi.
Khoảnh khắc đó thế giới trong tôi như được anh lấp đầy, trong đầu đều là màu hồng.
Bên ngoài trời chợt đổ cơn mưa, chúng tôi vẫn luôn trốn trong hành lang ôm ôm hôn hôn.
Tôi thật sự rất muốn thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Sau khi hôn chán chê xong, Tống Dã khàn giọng anh nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng: “Tới nhà tôi tránh mưa nhé, hôm nay chỉ có mình tôi ở nhà thôi.”
Trái tim tôi lại đập mạnh hơn nữa, tôi cúi đầu chỉ nói một từ: “Vâng.”
Thế là chúng tôi cứ điên cuồng như thế chạy đến nhà anh.
Mọi chuyện sau đó diễn ra rất tự nhiên.
Tôi cứ ngồi trong phòng Tống Dã, nhìn lên trần nhà đếm số bóng đèn trên đó nhưng đếm mãi đếm mãi cũng không đếm ra.
Tống Dã không kìm nén được nữa mà hỏi tôi: “Cậu có muốn tôi tắt đèn đi không?”
“Tắt đèn có thể ngủ sao?” Tôi hỏi nhỏ.
Tống Dã ngừng lại, anh không nói gì cả mà chỉ cúi đầu xuống hôn tôi: “Nghe nói em thích tôi nhiều năm rồi hả?”
“Thì sao?” Tôi bất lực nói.
“Thờ ơ với em nhiều năm, là lỗi của tôi.” Tống Dã mỉm cười: “Tôi phải bồi thường cho em mới được.”
Tôi thật sự rất muốn “dịu dàng” nói cho Tống Dã biết: “Cút.”
Bảo anh bồi thường chẳng phải là bảo anh tự mình trải nghiệm hay sao.
Chỉ là tôi chưa kịp nói ra thì đã có người giành lời nói trước rồi.
“Cút.”
Tôi và Tống Dã ngẩn người ra.
“Vãn Vãn, người ta muốn ngủ với chị mà.” Là giọng của một người đàn ông.
Người chửi là Tống Vãn.
Tôi quay ngoắt sang nhìn Tống Dã: “Chẳng phải cậu bảo trong nhà chỉ có một mình cậu thôi sao?”
“Em tôi bảo ra ngoài dự sinh nhật bạn không về.” Tống Dã nhíu mày lại nhìn ra bên ngoài.
Tôi ngớ người ra, tôi chưa nghe Tống Vãn nói nó có bạn trai bao giờ cả.
“Này anh bạn nhỏ, con gái và con trai không thể ngủ cùng nhau đâu, sẽ ch.ết người đó.” Tống Vãn tận tình khuyên bảo chàng trai kia.
“Chị ơi, tôi đủ tuổi rồi mà, chị có muốn xem chứng minh thư của tôi không?”
Tôi nghe tới đây thì đột nhiên phát hiện ra mình không nghe thấy gì nữa, Tống Dã đã bịt tai tôi lại rồi.
“Em gái cậu được đấy, còn giỏi hơn cả cậu nữa.” Tôi cảm thán một câu từ tận đáy lòng, kết quả lúc hoàn hồn lại thì trông thấy ánh mắt thay đổi của Tống Dã.
Anh đưa tay tắt đèn: “Vậy em đừng có khóc.”
Tôi: “...”
Đêm nay là một đêm không ngủ.
18
Buổi sáng hôm sau, cảnh tượng có chút… đặc sắc.
“Chuyện gì đây nhỉ?” Tống Vãn thấy tôi bước từ phòng Tống Dã ra thì buồn cười đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt.
“Gọi chị dâu đi chứ sao nữa.” Tôi che đi đôi mắt đang nhìn lung tung của cô ấy.
“Chị dâu tối qua không ngủ ngon hả.” Tống Vãn nhìn vào phòng rồi nói: “Anh tớ còn sống không?”
Tôi cũng nhìn theo cô ấy: “Vậy em trai kia còn sống chứ?”
“Cậu…” Tống Vãn nghẹn lời: “Cậu nghe thấy rồi à?”
“Tớ không nghe thấy gì cả. Tớ chỉ nghe thấy tiếng chàng trai la hét thảm thiết thôi.” Tôi giơ ngón cái lên: “Cậu được đấy.”
“Im miệng.” Suốt hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi thấy Tống Vãn mặt mũi đỏ bừng như tôm luộc như thế này đấy.
“Thế nên… tại sao chúng ta lại làm tổn thương lẫn nhau chứ.” Nói xong hai chúng tôi đều bật cười.
Khi hai đưa tôi đều đang ôm bụng cười ngặt nghẽo thì đột nhiên có bóng người đứng đằng sau.
“Em tránh xa cô ấy ra đừng có mà dạy hư cô ấy.” Người nói là Tống Dã.
Câu nói này hiển nhiên là anh đang nói với Tống Vãn.
“Anh… cậu ấy.” Tống Vãn nghẹn lời.
Tôi rất muốn cười.
Kết quả tôi lại bị Tống Dã kéo vào trong phòng.
“Anh định làm gì?”
“Đừng đi theo học mấy thói hư tật xấu của em tôi.” Tống Dã nghiêm túc nhìn tôi.
“Tại sao chứ.” Tôi hỏi ngược lại.
Tống Dã nhìn tôi chằm chằm rồi thở dài: “Học thói hư rồi thì khó quản lắm.”
Ai cần anh quản chứ.
Sau đó, Tống dã không ăn sáng mà đã kéo thẳng tôi ra khỏi nhà rồi. Bởi vì sau khi em trai kia trông thấy tôi đã xấu hổ gọi một tiếng: “Chị ơi.”
“Thằng nhóc đó vô vị, em đừng để ý đến nó.”
“Đó là bạn trai của em gái anh đó.” Tôi cảm thấy Tống dã rất buồn cười.
“Sao nào, em vẫn muốn tìm một thằng nhóc nữa hả.” Đột nhiên anh hỏi tôi.
“Cũng đâu phải không được.” Tôi cố tình trêu anh.
Còn Tống Dã lại không coi đó là lời nói đùa, vẻ mặt anh thay đổi, giận mãi rồi sau đó đột nhiên cúi đầu xuống nhìn tôi: “Vậy em thấy tôi thế nào, dù sao thì trên chứng minh thư tôi vẫn nhỏ hơn em mà.”
Suýt nữa tôi đã bật cười.
“Hình như không được.” Tôi ngừng lại: “Cậu ấy gọi tôi là chị mà.”
“Em.” Tống Dã nổi giận, anh đi quanh mấy vòng rồi sau đó lườm tôi: “Chị ơi.”
Giọng của anh nhỏ đến nỗi tôi cũng không nghe thấy.
“Em không nghe thấy gì cả, anh nói gì cơ.” Tôi nhịn cười.
“Tôi nói…” Đột nhiên Tống Dã nắm lấy cổ tôi: “Tôi nói em thèm ăn đòn.”
Nói xong anh cúi xuống hôn tôi tới tấp, hôn đến nỗi tôi phải lên tiếng xin tha thì anh mới chịu buông tôi ra.
Tống Dã dịu dàng cúi đầu xuống, trán chạm trán với tôi: “Nguyễn Nguyễn.”
“Vâng.” Tôi cảm nhận được hơi ấm từ anh, tôi có cảm giác dường như thế giới này đang dần trở nên ấm áp hơn vậy.
“Tốt nghiệp xong chúng mình kết hôn nhé.”
Tôi ngẩn người ra, tôi định tỏ ra rụt rè một chút nhưng nghĩ kỹ lại thì tôi cũng chẳng phải người rụt rè gì cho cam, thế là tôi nói: “Đợi anh hai mươi hai tuổi chúng ta sẽ đi đăng ký.”
Tống Dã sửng sốt: “Tôi chỉ có thể mua chiếc nhẫn giá hai vạn, em không để ý chứ?”
“Ti.ền đấy ở đâu.”
“Ti.ền thưởng lúc trước tôi đạt giải.” Ngẫm nghĩ một chút anh lại bổ sung thêm: “Ti.ền thưởng lúc trước đều đi làm từ thiện hết rồi, lần này tôi định đưa nó cho em.”
“Anh và đàn chị kia đi tham gia cuộc thi đó hả?” Tôi ngẩn người.
“Ừ, ban đầu tôi định không đi nhưng Tống Vãn nói em muốn có album có chữ ký, muốn đi concert nên tôi mới đi.”
Ồ, vì tôi nên anh mới tham gia hả.
Nghĩ tới lúc trước tôi còn ghen tuông một chập vì anh và đàn chị cùng nhau tham gia cuộc thi, không ngờ tôi lại đi ghen với mình.
“Đừng mua nhẫn nữa, chúng ta đi xem concert nhé.” Tôi mỉm cười nhìn anh.
“Em không muốn ư?”
“Có anh là đủ rồi, cần gì nhẫn nữa chứ.” Nói xong tôi kéo áo Tống Dã rồi khiễng chân đặt lên một anh một nụ hôn.
Tống Dã mỉm cười: “Vậy được, mạng của tôi là của em, sau này em muốn hành hạ thế nào cũng được.”
“Thôi… khỏi.” Khóe miệng tôi giật giật.
“Em phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Em hối hận rồi.”
“Không được phép đi được nửa đường rồi quay đầu chạy mất.”
……
Ch.ết mất.
19
Một hôm nào đó, Tống Dã gọi điện thoại nói muốn lái xe tới đón tôi.
Kết quả tôi vừa mới lên xe anh đã lái thẳng tới ủy ban rồi.
Là người đầu tiên nên vô cùng thuận lợi, năm phút đã xong.
Lúc tuyên thệ, mẹ tôi và mẹ anh đứng phía dưới cầm điện thoại chụp ảnh lia lịa, hai người còn bàn bạc xem tối nay nên ăn gì nữa.
Tôi: “...”
Sau khi về đến nhà, nhìn căn phòng đầy ắp người tôi mới biết hóa ra anh đã ủ mưu từ lâu rồi.
“Chẳng phải anh nói muốn em đón sinh nhật riêng với anh sao.” Tôi nhìn căn phòng đầy người mà hoảng hốt.
“Là đón sinh nhật tiện thể kết hôn luôn, tối nay chúng ta sẽ trải qua bên nhau.” Anh nói rất đàng hoàng.
Sau đó suốt một ngày trời anh kéo tôi đi giới thiệu với bạn bè họ hàng của anh, tôi gượng cười, Tống Dã quay sang nhìn tôi cười.
Tôi không cần phải lo lắng, chưa tới nửa tiếng tôi và mọi người đã trở nên vô cùng thân thiết rồi.
Buổi tối tôi lê cái thân mệt mỏi của mình nằm lên trên giường, nghĩ lại ngày hôm nay tôi vẫn cảm thấy rất khó tin.
Đây là người đàn ông tôi yêu nhất.
Hôm nay tôi và anh đã kết hôn rồi.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp.
“Em mệt rồi hả?” Tống Dã nắm lấy tay tôi rồi hỏi.
“Vâng.” Phải chào hỏi khách cả ngày nên tôi thật sự rất mệt, tuy mệt nhưng mà lại rất vui.
“Vậy để anh… hầu hạ em nhé.”
Tôi: “?”
“Được thôi.”
Tống Dã mỉm cười.
“Anh cười gì thế.” Tôi không hiểu.
Anh đã cười cả ngày nay rồi.
“Trông thấy em đã muốn cười, có em anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Hừ nam nhân, cũng biết tán tỉnh ghê.
Xem tôi “đè” anh thế nào đây.
Ờm… sau đó không biết là ai “đè” ai nữa.
Những ngày tháng sau này đột nhiên trở nên rất chậm rãi, nhưng nhiều năm sau khi nhớ lại quyết định “đè” anh năm đó tôi vẫn thấy khâm phục sự anh minh quả cảm của mình.
Con người ấy mà cũng phải liều lĩnh một lần nếu không sao có được quả ngọt chứ.
Tôi mong rằng mỗi cô gái đều có thể dũng cảm vì tình yêu của mình một lần.
~Hoàn~
Bình luận facebook