Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: 12: Như Lần Đầu Gặp Gỡ
Sáu năm không gặp, hình như anh gầy đi một chút, những cái khác cũng không có gì thay đổi, đôi mắt kia, như bầu trời đêm trong trẻo, sao sáng gió mát, sáng tới mức làm cô hoa mắt.Cô vội vàng di chuyển tầm mắt, thấp giọng nói, “Thầy Ninh.”Tầm mắt xao động không có nơi nào để dừng lại, ánh mắt rơi trên mười ngón tay đang đan vào nhau đặt trên bàn của anh, những ngón tay nhỏ dài trắng ngần, trong ký ức vẫn còn nhớ rõ nhiệt độ khi cùng chúng quấn lấy nhau, mát lạnh.Cô không biết anh sẽ nói gì, mấy giây ngắn ngủi mà dài đằng đẵng như đang dày vò, chung quy là vẫn phải đối mặt với khoảnh khắc này.
Trong lòng cô đang tự cổ vũ cho chính mình, thầm hít thở sâu.“Đi đi.” Anh nói, ánh mắt dịu dàng.Cô ngơ ngác, quả thật không ngờ sáu năm sau gặp lại sẽ là kiểu đối thoại này, ngữ khí của anh giống như gió vậy, tựa như rất thân quen, lại tựa như từ trước tới giờ họ chưa từng quen biết.
Lẽ nào không nên nói “Lưu Tranh em sống tốt không?” hay là “Lưu Tranh, lâu rồi không gặp?” lại hoặc là mấy câu khác vô ích gần giống như vậy.Cô ngây ngẩn tại chỗ, đáp lại một tiếng “Ừm”, quay người rời đi.Ra khỏi văn phòng, cuối cùng cô cũng lấy lại được giọng nói.Vì lần tương phùng này, từ lâu trong lòng cô đã xây một hàng phòng ngự vững chắc như thể đang làm một việc vô cùng nguy cấp, sẵn sàng nghênh chiến, nhưng thật không ngờ kết thúc lại đơn giản dễ dàng như vậy.Quả thực cũng có thể khiến người ta thoải mái không ít.So với đủ loại tưởng tượng của cô trước đây, gươm súng sẵn sàng hoặc kích động khi nhớ lại chuyện cũ thì tình huống này tương đối khác, nhẹ nhàng như vậy quả thật rất tốt.
Bỗng nhiên, trong không gian này sẽ cảm thấy, mọi việc vướng mắc giữa cô và anh mấy năm đó giống như đều bay theo làn gió nhẹ này, trôi theo cơn mưa nhẹ này đi rất xa, cô dường như lại trở về hồi năm nhất đại học ấy, cô đi nhầm phòng thí nghiệm, nhìn thấy anh đang thao tác thành thạo dưới kinh hiển vi, một cái nhấc mắt lên, ngôi sao sáng rực trong mắt anh tựa như nước chảy.Nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ, không phải ai cũng đều có thể làm được.Như vậy, thực sự rất tốt.Bất giác nụ cười mỉm nở trên gương mặt cô.
Dẫu sao, dù thế nào thì những năm đó của cô và anh là ngọt là đắng, là yêu là nợ, cô cũng chưa từng oán hận anh.
Anh mãi mãi sẽ là học trưởng Ninh của cô.
Một lần gặp mặt kia thống trị tất cả những tươi đẹp sau này.
Toàn bộ thời gian thanh xuân của cô đều dành cho thanh niên áo blouse trắng ấy.“Hừ.” Một tiếng cười lạnh vang lên, phía trước có người chặn đường cô.Cô chớp chớp mắt, đuôi mắt hơi ướt, nhìn Đinh Ý Viên không biết có ý gì.“Âm mưu thực sự của cô là gì?” Đinh Ý Viên nói, giọng điệu châm biếm, “Tôi đi rồi còn cố ý ở lại đó lâu như vậy? Làm sâu sắc thêm hình ảnh của cô với thầy Ninh và chủ nhiệm Từ sao? Tôi nói cho cô biết, đừng uổng phí tâm tư! Cô muốn vào Bắc Nhã là điều không thể!”Ban đầu Đinh Ý Viên hùng hổ dọa người là vì điều này.Nguyễn Lưu Tranh cười, “Yên tâm, từ đầu tôi cũng không có ý định vào Bắc Nhã.
”Nói xong, đi lướt qua bên cạnh Đinh Ý Viên, không quan tâm đến phản ứng của cô ta.Đi ra đến cửa khoa, một y tá đang cầm thuốc vội vã bước nhanh từ ngoài vào, hai người trực tiếp nhìn nhau, y tá đó kinh ngạc vui mừng không ngớt: Lưu Tranh!Y tá Đàm Nhã người quen của cô, sáu năm trước khi cô hay đi lang thang trong bệnh viện, thì Đàm Nhã chính là người có quan hệ tốt nhất với cô.“Tiểu Nhã!” Gặp lại người quen khó tránh khỏi ngượng ngùng.“Thật sự lâu quá rồi không gặp! Cậu vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi!” Một tay không cầm gì của Đàm Nhã kéo cô.Cô cười, “Cậu cũng vậy.”“Lưu Tranh, bây giờ mình đang bận, không thể cùng cậu nói chuyện được, số điện thoại của mình vẫn không đổi, khi nào cậu có thời gian thì gọi cho mình, chúng ta cùng nói chuyện!”Nét mặt Đàm Nhã vội vàng, nhưng cũng đầy vẻ luyến tiếc.“Được, cậu đi làm việc đi! Mau mau đi!” Cô biết quá rõ công việc của một y tá bận rộn bao nhiều, không dám để lỡ mất một chút thời gian của Đàm Nhã.Đàm Nhã vẫy vẫy tay với cô, rời đi.Cô rất cảm kích Đàm Nhã không hỏi cô vì sao đến văn phòng khoa, có tìm được bác sĩ Ninh không?Trong sinh mệnh rất nhiều người đều tồn tại sự ấm áp..
Trong lòng cô đang tự cổ vũ cho chính mình, thầm hít thở sâu.“Đi đi.” Anh nói, ánh mắt dịu dàng.Cô ngơ ngác, quả thật không ngờ sáu năm sau gặp lại sẽ là kiểu đối thoại này, ngữ khí của anh giống như gió vậy, tựa như rất thân quen, lại tựa như từ trước tới giờ họ chưa từng quen biết.
Lẽ nào không nên nói “Lưu Tranh em sống tốt không?” hay là “Lưu Tranh, lâu rồi không gặp?” lại hoặc là mấy câu khác vô ích gần giống như vậy.Cô ngây ngẩn tại chỗ, đáp lại một tiếng “Ừm”, quay người rời đi.Ra khỏi văn phòng, cuối cùng cô cũng lấy lại được giọng nói.Vì lần tương phùng này, từ lâu trong lòng cô đã xây một hàng phòng ngự vững chắc như thể đang làm một việc vô cùng nguy cấp, sẵn sàng nghênh chiến, nhưng thật không ngờ kết thúc lại đơn giản dễ dàng như vậy.Quả thực cũng có thể khiến người ta thoải mái không ít.So với đủ loại tưởng tượng của cô trước đây, gươm súng sẵn sàng hoặc kích động khi nhớ lại chuyện cũ thì tình huống này tương đối khác, nhẹ nhàng như vậy quả thật rất tốt.
Bỗng nhiên, trong không gian này sẽ cảm thấy, mọi việc vướng mắc giữa cô và anh mấy năm đó giống như đều bay theo làn gió nhẹ này, trôi theo cơn mưa nhẹ này đi rất xa, cô dường như lại trở về hồi năm nhất đại học ấy, cô đi nhầm phòng thí nghiệm, nhìn thấy anh đang thao tác thành thạo dưới kinh hiển vi, một cái nhấc mắt lên, ngôi sao sáng rực trong mắt anh tựa như nước chảy.Nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ, không phải ai cũng đều có thể làm được.Như vậy, thực sự rất tốt.Bất giác nụ cười mỉm nở trên gương mặt cô.
Dẫu sao, dù thế nào thì những năm đó của cô và anh là ngọt là đắng, là yêu là nợ, cô cũng chưa từng oán hận anh.
Anh mãi mãi sẽ là học trưởng Ninh của cô.
Một lần gặp mặt kia thống trị tất cả những tươi đẹp sau này.
Toàn bộ thời gian thanh xuân của cô đều dành cho thanh niên áo blouse trắng ấy.“Hừ.” Một tiếng cười lạnh vang lên, phía trước có người chặn đường cô.Cô chớp chớp mắt, đuôi mắt hơi ướt, nhìn Đinh Ý Viên không biết có ý gì.“Âm mưu thực sự của cô là gì?” Đinh Ý Viên nói, giọng điệu châm biếm, “Tôi đi rồi còn cố ý ở lại đó lâu như vậy? Làm sâu sắc thêm hình ảnh của cô với thầy Ninh và chủ nhiệm Từ sao? Tôi nói cho cô biết, đừng uổng phí tâm tư! Cô muốn vào Bắc Nhã là điều không thể!”Ban đầu Đinh Ý Viên hùng hổ dọa người là vì điều này.Nguyễn Lưu Tranh cười, “Yên tâm, từ đầu tôi cũng không có ý định vào Bắc Nhã.
”Nói xong, đi lướt qua bên cạnh Đinh Ý Viên, không quan tâm đến phản ứng của cô ta.Đi ra đến cửa khoa, một y tá đang cầm thuốc vội vã bước nhanh từ ngoài vào, hai người trực tiếp nhìn nhau, y tá đó kinh ngạc vui mừng không ngớt: Lưu Tranh!Y tá Đàm Nhã người quen của cô, sáu năm trước khi cô hay đi lang thang trong bệnh viện, thì Đàm Nhã chính là người có quan hệ tốt nhất với cô.“Tiểu Nhã!” Gặp lại người quen khó tránh khỏi ngượng ngùng.“Thật sự lâu quá rồi không gặp! Cậu vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi!” Một tay không cầm gì của Đàm Nhã kéo cô.Cô cười, “Cậu cũng vậy.”“Lưu Tranh, bây giờ mình đang bận, không thể cùng cậu nói chuyện được, số điện thoại của mình vẫn không đổi, khi nào cậu có thời gian thì gọi cho mình, chúng ta cùng nói chuyện!”Nét mặt Đàm Nhã vội vàng, nhưng cũng đầy vẻ luyến tiếc.“Được, cậu đi làm việc đi! Mau mau đi!” Cô biết quá rõ công việc của một y tá bận rộn bao nhiều, không dám để lỡ mất một chút thời gian của Đàm Nhã.Đàm Nhã vẫy vẫy tay với cô, rời đi.Cô rất cảm kích Đàm Nhã không hỏi cô vì sao đến văn phòng khoa, có tìm được bác sĩ Ninh không?Trong sinh mệnh rất nhiều người đều tồn tại sự ấm áp..
Bình luận facebook