Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: 23: Gặp Gỡ 1
“Nhưng mà con là con gái, tuổi tác lại không còn nhỏ nữa, người khác bằng tuổi con đã có con cái đi nhà trẻ rồi, con mới bắt đầu bước đầu tiên của sự nghiệp, con như vậy khiến bố mẹ rất lo lắng!” Gương mặt Bùi Tố Phân buồn rầu.
“Mẹ, bắt đầu là chuyện tốt! Chứng tỏ mọi thứ bắt đầu lại lần nữa.
Cuộc sống sau này, con sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi bố mẹ, hai người yên tâm, con sẽ yêu đương, gặp được người thích hợp sẽ kết hôn, sẽ có con cái của mình, mẹ, mẹ cứ yên tâm đợi làm bà ngoại đi!” Cô chỉ có thể an ủi mẹ như vậy.
Trong lúc mẹ đang than thở, cô im lặng ăn xong bữa cơm, rồi quay về phòng đọc sách.
Cô biết, cho dù nói chuyện đến mức này, đối với chuyện của cô và Ninh Chí Khiêm mẹ vẫn còn chưa hết hy vọng.
Từ đầu đến cuối cho rằng Ninh Chí Khiêm là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, nhưng mà, mẹ không biết, Ninh Chí Khiêm là con rể tốt của bà, là con trai ngoan của bố mẹ chồng cũ, là bác sĩ giỏi của bệnh nhân, dĩ nhiên cũng là người chồng tốt của Nguyễn Lưu Tranh, tuy nhiên, anh còn là Tưởng Tưởng, là Tưởng Tưởng của một người nào đó, đến nỗi ngay cả khi anh nhận nuôi con trai, cũng lấy tên Ninh Tưởng.
Mỗi người đều có quá khứ, cô hiểu, chính là giống như, thời gian ngăn cách sáu năm, học trưởng Ninh mặc áo blouse trắng của cô vẫn luôn ở trong tim cô, thời gian mãi mãi không thể làm phai mờ đi hình bóng anh.
Có lẽ, sáu năm sau, sáu năm sau nữa, anh vẫn còn tồn tại trong trái tim cô, thậm chí cô sẽ mang hình bóng anh mà làm vợ một người đàn ông khác, nhưng, một khi cô quyết định kết hôn, thì sẽ vì người đàn ông đó mà cho đi toàn bộ ấm áp của mình, chứ không phải sự lạnh nhạt dưới vỏ bọc dịu dàng.
Phải rồi, lạnh nhạt.
Trong cuộc hôn nhân của cô và anh, tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy sự dịu dàng và nuông chiều của anh, chỉ có mình cô nhìn thấy sự lạnh nhạt vô vọng.
Cô đã từng cố gắng, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ thay thế vị trí của người quan trọng nhất trong lòng anh, cô chỉ là hy vọng trên con đường hôn nhân này, hai người có thể cùng đi, nhưng có lẽ là phương pháp cố gắng của cô không đúng, cuối cùng cô cạn kiệt tất cả sức lực, vẫn cứ cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo, mà cô, sao có thể lại để mình đi trên con đường cô độc băng giá đó một lần nữa?Thực tế, ban đầu của ban đầu, anh không phải là một người lạnh lùng như thế, cô cũng đã từng hơn một lần nhìn thấy nụ cười của anh, như xuân ấm hoa nở, mặc dù, mùa xuân ấy không phải vì cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô còn chưa qua sinh nhật mười tám tuổi, sinh viên năm nhất của viện y học.
Cô đơn giản của lúc đó, vui vẻ, không buồn không lo, vẫn có vài tật xấu vứt đồ đạc linh tinh không cẩn thận của con gái.
Có một lần, chính là vì không cẩn thận, lúc đến phòng thực nghiệm lại quên mang theo đồ dùng, đành phải quay về lấy, các bạn học đều đi hết rồi, một người chạy chậm như cô phải đi vội vàng.
Vẫn là bởi vì bất cẩn, cộng thêm với muộn giờ mà vội vội vàng vàng, thậm chí đi sai cả phòng thực nghiệm, ngay lúc vừa xông vào, bên trong yên tĩnh đến dọa người.
Cô mãi mãi đều sẽ không quên được khoảnh khắc đó….
Toàn bộ bên trong phòng thực nghiệm chỉ có một nam sinh, một thân áo blouse trắng, đang hí hoáy dưới kính hiển vi.
Sự xông vào đột ngột của cô làm kinh động đến anh.
Anh ngước mắt lên.
Tất cả, đều có nguồn gốc tại cái ngước mắt này, tất cả mọi thứ của sau này đều không giống….
Sau này cô nghĩ rất lâu, là hôm đó ánh mặt trời quá chói mắt? Cũng hoặc là thiếu niên của lúc đó quá tươi đẹp? Một màn này, thậm chí buộc chặt vào hơi thở của cô, cũng buộc vào cuộc sống của cô sau này.
.
“Mẹ, bắt đầu là chuyện tốt! Chứng tỏ mọi thứ bắt đầu lại lần nữa.
Cuộc sống sau này, con sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi bố mẹ, hai người yên tâm, con sẽ yêu đương, gặp được người thích hợp sẽ kết hôn, sẽ có con cái của mình, mẹ, mẹ cứ yên tâm đợi làm bà ngoại đi!” Cô chỉ có thể an ủi mẹ như vậy.
Trong lúc mẹ đang than thở, cô im lặng ăn xong bữa cơm, rồi quay về phòng đọc sách.
Cô biết, cho dù nói chuyện đến mức này, đối với chuyện của cô và Ninh Chí Khiêm mẹ vẫn còn chưa hết hy vọng.
Từ đầu đến cuối cho rằng Ninh Chí Khiêm là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, nhưng mà, mẹ không biết, Ninh Chí Khiêm là con rể tốt của bà, là con trai ngoan của bố mẹ chồng cũ, là bác sĩ giỏi của bệnh nhân, dĩ nhiên cũng là người chồng tốt của Nguyễn Lưu Tranh, tuy nhiên, anh còn là Tưởng Tưởng, là Tưởng Tưởng của một người nào đó, đến nỗi ngay cả khi anh nhận nuôi con trai, cũng lấy tên Ninh Tưởng.
Mỗi người đều có quá khứ, cô hiểu, chính là giống như, thời gian ngăn cách sáu năm, học trưởng Ninh mặc áo blouse trắng của cô vẫn luôn ở trong tim cô, thời gian mãi mãi không thể làm phai mờ đi hình bóng anh.
Có lẽ, sáu năm sau, sáu năm sau nữa, anh vẫn còn tồn tại trong trái tim cô, thậm chí cô sẽ mang hình bóng anh mà làm vợ một người đàn ông khác, nhưng, một khi cô quyết định kết hôn, thì sẽ vì người đàn ông đó mà cho đi toàn bộ ấm áp của mình, chứ không phải sự lạnh nhạt dưới vỏ bọc dịu dàng.
Phải rồi, lạnh nhạt.
Trong cuộc hôn nhân của cô và anh, tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy sự dịu dàng và nuông chiều của anh, chỉ có mình cô nhìn thấy sự lạnh nhạt vô vọng.
Cô đã từng cố gắng, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ thay thế vị trí của người quan trọng nhất trong lòng anh, cô chỉ là hy vọng trên con đường hôn nhân này, hai người có thể cùng đi, nhưng có lẽ là phương pháp cố gắng của cô không đúng, cuối cùng cô cạn kiệt tất cả sức lực, vẫn cứ cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo, mà cô, sao có thể lại để mình đi trên con đường cô độc băng giá đó một lần nữa?Thực tế, ban đầu của ban đầu, anh không phải là một người lạnh lùng như thế, cô cũng đã từng hơn một lần nhìn thấy nụ cười của anh, như xuân ấm hoa nở, mặc dù, mùa xuân ấy không phải vì cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô còn chưa qua sinh nhật mười tám tuổi, sinh viên năm nhất của viện y học.
Cô đơn giản của lúc đó, vui vẻ, không buồn không lo, vẫn có vài tật xấu vứt đồ đạc linh tinh không cẩn thận của con gái.
Có một lần, chính là vì không cẩn thận, lúc đến phòng thực nghiệm lại quên mang theo đồ dùng, đành phải quay về lấy, các bạn học đều đi hết rồi, một người chạy chậm như cô phải đi vội vàng.
Vẫn là bởi vì bất cẩn, cộng thêm với muộn giờ mà vội vội vàng vàng, thậm chí đi sai cả phòng thực nghiệm, ngay lúc vừa xông vào, bên trong yên tĩnh đến dọa người.
Cô mãi mãi đều sẽ không quên được khoảnh khắc đó….
Toàn bộ bên trong phòng thực nghiệm chỉ có một nam sinh, một thân áo blouse trắng, đang hí hoáy dưới kính hiển vi.
Sự xông vào đột ngột của cô làm kinh động đến anh.
Anh ngước mắt lên.
Tất cả, đều có nguồn gốc tại cái ngước mắt này, tất cả mọi thứ của sau này đều không giống….
Sau này cô nghĩ rất lâu, là hôm đó ánh mặt trời quá chói mắt? Cũng hoặc là thiếu niên của lúc đó quá tươi đẹp? Một màn này, thậm chí buộc chặt vào hơi thở của cô, cũng buộc vào cuộc sống của cô sau này.
.
Bình luận facebook