Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Không khí bữa sáng trên bàn ăn im ắng đến lạ thường, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn thi thoảng lén liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ tìm kiếm vết tích đêm qua.
Chỉ cần nhìn vào biểu cảm, Điếu Trạch Nghiễn hiểu rõ bố mẹ mình nghĩ gì, họ không nghĩ sai, là do anh vẫn chưa thể thực hiện ý đồ đen tối giống như bố mẹ anh tưởng tượng. Nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy tiếc nuối vì tối qua lại khai ra chuyện giả vờ say làm bỏ lỡ một cơ hội tốt.
Quay qua quay lại thời gian bước chân ra xã hội kề cận, khoảng thời gian thực tập của An Hạ vô cùng bận rộn, ban ngày đến trường dạy học, ban đêm phải uốn nắn "đạo đức trong sáng" cho Điếu Trạch Nghiễn.
Trong khi An Hạ càng ngày càng giữ chuẩn mực thì Điếu Trạch Nghiễn lại thoải mái thể hiện bản thân, tuy có khiêm tốn nhưng tính tình kiêu ngạo lại không bỏ được, thỉnh thoảng nghe ai nói không lọt tai anh vẫn không ngần ngại dùng lời nói dập ngược lại người ta.
Học trò ruột của An Hạ dạy thêm từ trường đến ở nhà đều biết Điếu Trạch Nghiễn, bọn trẻ còn gọi anh bằng "Thầy" vô cùng tự nhiên.
Hè Ny Ny đến nhà Điếu Trạch Nghiễn chơi, nghe anh được gọi bằng thầy, cô bé lập tức tỏ ra khinh bỉ, còn không sợ mà chỉ trích thẳng: "Lưu manh như anh mà làm thầy thì hỏng hết thế hệ tương lai"
Điếu Trạch Nghiễn không hề nổi giận, ngược lại còn lên giọng tự cao: "Dù là vậy thì bạn gái anh mày vẫn sẽ cứu vớt, còn học sinh như mày thì chỉ làm khổ thế hệ giáo viên"
An Hạ luôn là người đứng giữa hứng tai nghe những cuộc tranh cãi của anh em Điếu Trạch Nghiễn, còn nhớ năm nào Ny Ny vẫn còn bám lấy anh không buông, thoắt một cái trở thành hai kẻ đối đầu nhau.
Dù có cãi nhau, anh em Điếu Trạch Nghiễn lại là bản chính bản sao, cả hai đều từ những người hống hách xem thường người khác thì đều được An Hạ cảm hóa. An Hạ vốn chẳng đặc biệt, cô chỉ có trái tim thuần khiết cảm động lòng người.
Trong bốn năm đại học, Điếu Trạch Nghiễn quầng quật với hai chuyên ngành, thêm vào đó là đến công ty làm việc, từ một công tử ham chơi lại trở thành một chàng trai luôn nghiêm túc với những quyết định của mình.
Vì muốn cùng An Hạ tốt nghiệp, Điếu Trạch Nghiễn chấp nhận lịch học dày đặc, vào thời điểm cuối năm tư bận rộn với đồ án tốt nghiệp anh càng thêm bận, dáng vẻ lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi buồn ngủ.
Ngày thi bảo vệ luận án tốt nghiệp cuối cùng hoàn thành, Điếu Trạch Nghiễn trở về nhà liền lên thẳng phòng An Hạ nằm ngủ.
Một Điếu Trạch Nghiễn luôn than vãn những chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng, nhưng lại luôn âm thầm chịu đựng những điều lớn lao, tính cách của anh ảnh hưởng bởi mẹ nhưng suy nghĩ được thừa hưởng của bố, một khi đã chắc chắn, anh nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Trời tối, An Hạ lên phòng gọi Điếu Trạch Nghiễn dậy ăn cơm. Mỗi khi nhìn Điếu Trạch Nghiễn ngủ, An Hạ luôn có cảm giác anh chính là cậu bé ngoan ngoãn dùng vỏ bọc gai góc để tự bảo vệ bản thân mình. Cũng giống như An Hạ, có thể những người xung quanh luôn nghĩ cô rất yếu đuối, nhưng cô vẫn đứng lên mạnh mẽ tiến về phía trước ngay trong khi cô mất đi người thân duy nhất còn lại.
An Hạ đến bên cạnh lẳng lặng ngắm nhìn Điếu Trạch Nghiễn một lúc lâu, nhìn anh ngủ say trông rất ngon giấc cô lại không đành lòng phá hỏng giấc ngủ của anh.
Bỏ lỡ cả bữa tối, hơn mười giờ đêm Điếu Trạch Nghiễn mới thức dậy, không gian xung quanh anh le lói ánh sáng của đèn ngủ, bên cạnh lại chẳng thấy bóng dáng An Hạ đâu.
Điếu Trạch Nghiễn xoay cổ đang nhức mỏi, rời khỏi giường xuống nhà.
Đèn trong phòng bếp vẫn còn sáng, Điếu Trạch Nghiễn nhẹ chân đi đến, trong tầm mắt anh chỉ còn thấy mỗi hình ảnh An Hạ loay hoay bên bếp, mùi hương đồ ăn lan tỏa cả một khu vực.
An Hạ vừa xoay người đã giật mình khi bắt gặp Điếu Trạch Nghiễn đứng phía sau lưng từ khi nào.
"Em đang định lên gọi anh dậy"
Nụ cười nhàn nhã hiện trên môi Điếu Trạch Nghiễn, anh ngồi xuống bàn chờ An Hạ mang cơm đến cho anh.
Đưa cơm cho Điếu Trạch Nghiễn xong, An Hạ kéo ghế ngồi bên cạnh anh.
Điếu Trạch Nghiễn không vội cầm đũa lên ăn, anh yên lặng cảm nhận bầu không khí ấm áp lúc đêm muộn, bất chợt cất lời hỏi:"An Hạ, em có biết tại sao anh lại muốn kết hôn sớm không?"
An Hạ thành thật lắc đầu.
Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười, từ tốn giải thích: "Vì anh không bao giờ dám tưởng tượng đến một ngày nào đó trở về nhà lại không nhìn thấy em"
An Hạ kinh ngạc đến sững người, lắng nghe từng câu từng chữ Điếu Trạch Nghiễn nói.
"Anh luôn lo sợ một ngày nào đó em sẽ âm thầm bước khỏi cuộc sống của anh giống như em đã từng nghĩ đến, chỉ cần có một cách gì đó có thể giữ chân em bên cạnh, anh tuyệt đối không bỏ qua"
Không gian tĩnh mịch lúc về đêm, hai trái tim hòa cùng một nhịp đập, từng ánh mắt từng nụ cười hoàn toàn thuộc về đối phương.
"An Hạ, em có biết tại sao đối với anh những thú vui ngoài xã hội kia không còn thu hút nữa hay không? Vì ở đó không có em, còn em chính là nhà mà anh luôn muốn trở về"
Nước mắt An Hạ chảy thành từng dòng liên tục nối tiếp nhau, Điếu Trạch Nghiễn luôn chạm đến trái tim cô từ những điều nhỏ cho đến những việc tưởng chừng như sẽ không thể.
Điếu Trạch Nghiễn ân cần lau nước mắt cho An Hạ, tình cảm nhắc nhở: "An Hạ, anh đợi em cầu hôn anh ở lễ tốt nghiệp"
Chỉ cần nhìn vào biểu cảm, Điếu Trạch Nghiễn hiểu rõ bố mẹ mình nghĩ gì, họ không nghĩ sai, là do anh vẫn chưa thể thực hiện ý đồ đen tối giống như bố mẹ anh tưởng tượng. Nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy tiếc nuối vì tối qua lại khai ra chuyện giả vờ say làm bỏ lỡ một cơ hội tốt.
Quay qua quay lại thời gian bước chân ra xã hội kề cận, khoảng thời gian thực tập của An Hạ vô cùng bận rộn, ban ngày đến trường dạy học, ban đêm phải uốn nắn "đạo đức trong sáng" cho Điếu Trạch Nghiễn.
Trong khi An Hạ càng ngày càng giữ chuẩn mực thì Điếu Trạch Nghiễn lại thoải mái thể hiện bản thân, tuy có khiêm tốn nhưng tính tình kiêu ngạo lại không bỏ được, thỉnh thoảng nghe ai nói không lọt tai anh vẫn không ngần ngại dùng lời nói dập ngược lại người ta.
Học trò ruột của An Hạ dạy thêm từ trường đến ở nhà đều biết Điếu Trạch Nghiễn, bọn trẻ còn gọi anh bằng "Thầy" vô cùng tự nhiên.
Hè Ny Ny đến nhà Điếu Trạch Nghiễn chơi, nghe anh được gọi bằng thầy, cô bé lập tức tỏ ra khinh bỉ, còn không sợ mà chỉ trích thẳng: "Lưu manh như anh mà làm thầy thì hỏng hết thế hệ tương lai"
Điếu Trạch Nghiễn không hề nổi giận, ngược lại còn lên giọng tự cao: "Dù là vậy thì bạn gái anh mày vẫn sẽ cứu vớt, còn học sinh như mày thì chỉ làm khổ thế hệ giáo viên"
An Hạ luôn là người đứng giữa hứng tai nghe những cuộc tranh cãi của anh em Điếu Trạch Nghiễn, còn nhớ năm nào Ny Ny vẫn còn bám lấy anh không buông, thoắt một cái trở thành hai kẻ đối đầu nhau.
Dù có cãi nhau, anh em Điếu Trạch Nghiễn lại là bản chính bản sao, cả hai đều từ những người hống hách xem thường người khác thì đều được An Hạ cảm hóa. An Hạ vốn chẳng đặc biệt, cô chỉ có trái tim thuần khiết cảm động lòng người.
Trong bốn năm đại học, Điếu Trạch Nghiễn quầng quật với hai chuyên ngành, thêm vào đó là đến công ty làm việc, từ một công tử ham chơi lại trở thành một chàng trai luôn nghiêm túc với những quyết định của mình.
Vì muốn cùng An Hạ tốt nghiệp, Điếu Trạch Nghiễn chấp nhận lịch học dày đặc, vào thời điểm cuối năm tư bận rộn với đồ án tốt nghiệp anh càng thêm bận, dáng vẻ lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi buồn ngủ.
Ngày thi bảo vệ luận án tốt nghiệp cuối cùng hoàn thành, Điếu Trạch Nghiễn trở về nhà liền lên thẳng phòng An Hạ nằm ngủ.
Một Điếu Trạch Nghiễn luôn than vãn những chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng, nhưng lại luôn âm thầm chịu đựng những điều lớn lao, tính cách của anh ảnh hưởng bởi mẹ nhưng suy nghĩ được thừa hưởng của bố, một khi đã chắc chắn, anh nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Trời tối, An Hạ lên phòng gọi Điếu Trạch Nghiễn dậy ăn cơm. Mỗi khi nhìn Điếu Trạch Nghiễn ngủ, An Hạ luôn có cảm giác anh chính là cậu bé ngoan ngoãn dùng vỏ bọc gai góc để tự bảo vệ bản thân mình. Cũng giống như An Hạ, có thể những người xung quanh luôn nghĩ cô rất yếu đuối, nhưng cô vẫn đứng lên mạnh mẽ tiến về phía trước ngay trong khi cô mất đi người thân duy nhất còn lại.
An Hạ đến bên cạnh lẳng lặng ngắm nhìn Điếu Trạch Nghiễn một lúc lâu, nhìn anh ngủ say trông rất ngon giấc cô lại không đành lòng phá hỏng giấc ngủ của anh.
Bỏ lỡ cả bữa tối, hơn mười giờ đêm Điếu Trạch Nghiễn mới thức dậy, không gian xung quanh anh le lói ánh sáng của đèn ngủ, bên cạnh lại chẳng thấy bóng dáng An Hạ đâu.
Điếu Trạch Nghiễn xoay cổ đang nhức mỏi, rời khỏi giường xuống nhà.
Đèn trong phòng bếp vẫn còn sáng, Điếu Trạch Nghiễn nhẹ chân đi đến, trong tầm mắt anh chỉ còn thấy mỗi hình ảnh An Hạ loay hoay bên bếp, mùi hương đồ ăn lan tỏa cả một khu vực.
An Hạ vừa xoay người đã giật mình khi bắt gặp Điếu Trạch Nghiễn đứng phía sau lưng từ khi nào.
"Em đang định lên gọi anh dậy"
Nụ cười nhàn nhã hiện trên môi Điếu Trạch Nghiễn, anh ngồi xuống bàn chờ An Hạ mang cơm đến cho anh.
Đưa cơm cho Điếu Trạch Nghiễn xong, An Hạ kéo ghế ngồi bên cạnh anh.
Điếu Trạch Nghiễn không vội cầm đũa lên ăn, anh yên lặng cảm nhận bầu không khí ấm áp lúc đêm muộn, bất chợt cất lời hỏi:"An Hạ, em có biết tại sao anh lại muốn kết hôn sớm không?"
An Hạ thành thật lắc đầu.
Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười, từ tốn giải thích: "Vì anh không bao giờ dám tưởng tượng đến một ngày nào đó trở về nhà lại không nhìn thấy em"
An Hạ kinh ngạc đến sững người, lắng nghe từng câu từng chữ Điếu Trạch Nghiễn nói.
"Anh luôn lo sợ một ngày nào đó em sẽ âm thầm bước khỏi cuộc sống của anh giống như em đã từng nghĩ đến, chỉ cần có một cách gì đó có thể giữ chân em bên cạnh, anh tuyệt đối không bỏ qua"
Không gian tĩnh mịch lúc về đêm, hai trái tim hòa cùng một nhịp đập, từng ánh mắt từng nụ cười hoàn toàn thuộc về đối phương.
"An Hạ, em có biết tại sao đối với anh những thú vui ngoài xã hội kia không còn thu hút nữa hay không? Vì ở đó không có em, còn em chính là nhà mà anh luôn muốn trở về"
Nước mắt An Hạ chảy thành từng dòng liên tục nối tiếp nhau, Điếu Trạch Nghiễn luôn chạm đến trái tim cô từ những điều nhỏ cho đến những việc tưởng chừng như sẽ không thể.
Điếu Trạch Nghiễn ân cần lau nước mắt cho An Hạ, tình cảm nhắc nhở: "An Hạ, anh đợi em cầu hôn anh ở lễ tốt nghiệp"
Bình luận facebook