Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Phượng Thiên Vũ dùng cây quạt gõ lên đầu Long Phù Nguyệt một cái: "Tiểu nha đầu, cái này gọi là mưu kế, không phải gọi là âm hiểm."
Long Phù Nguyệt còn chưa kịp nói gì. Sau tảng đá lớn một người đã đi ra kêu: "Xú tiểu tử ngươi, ta thấy tại sao mấy ngày nay trên bầu trời bay nhiều bồ câu như vậy, hơn nữa con nào cũng đều là giống quý báu chất thịt ngon, thì ra là ngươi giở trò quỷ! Hừ, lão phu sớm dự liệu được."
Một lão nhân mập mạp từ sau tảng đá lớn đi ra, hướng về phía Phượng Thiên Vũ dựng râu trừng mắt.
Phượng Thiên Vũ cười tự nhiên: "Đã sớm dự liệu được rồi? Vậy người còn muốn đi ra bắt!"
"Đúng vậy, sư phụ, nếu người đã biết mồi này là hắn thả, vậy tại sao người còn muốn đi ra ngoài giúp hắn làm ác?" Long Phù Nguyệt cũng không khách khí vạch trần ông ấy.
Nam Vực Quỷ Y trừng mắt liếc nàng một cái: "Tiểu nha đầu biết cái gì! Đại gia quả thật hoài nghi là tiểu tử này giở trò quỷ rồi, nhưng ta chú ý quan sát vài ngày, phát hiện bồ câu bay tới không giống như là làm mồi, cho nên ta...... Ai, đều là tại ta heo tham ăn, không qua được sự mê hoặc, rốt cuộc bị lừa vào kế hoạch của tiểu tử này."
Lại trừng hai mắt nói: "Xú tiểu tử, ta có tên đồ đệ bất hiếu như ngươi sao? Thấy sư phụ vừa không hành lễ cũng không vấn an! Đại gia ta làm sư phụ cũng thật uất ức, cư nhiên bị đồ đệ của mình đuổi giống như Lão Thử
(1 bộ truyện TQ)
, cả ngày trốn đông trốn tây, hoảng sợ như chó nhà có tang, quýnh lên như cá lọt lưới, Trúc lâu thoải mái cũng không thể ở, chỉ có thể ngủ ở sơn động lạnh lẽo...... Tiểu tử ta nói với ngươi, Đại gia chơi xong rồi!" Ông ta bỗng nhiên ngồi dưới đất, oa oa khóc lớn lên. Nước mắt như trường giang đại hà, cuồn cuộn chảy xuống.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nàng biết sư phụ lúc này không giống như sư phụ thường ngày. Lời lẽ bình thường, nhưng như hôm nay cứ như vậy mà khóc vốn là lần đầu tiên. Quả thực tựa như tiểu hài tử làm nũng.
Phượng Thiên Vũ đã sớm biết tuyệt chiêu này của sư phụ hắn, nên đã sớm miễn dịch.
Hắn mỉm cười, lành lạnh nói: "Là chính lão nhân gia người thích đi du ngoạn? Làm đồ đệ nếu không cùng người du ngoạn tựa hồ quá mức bất hiếu. Ta chẳng qua là đáp ứng tâm nguyện của lão nhân gia người mà thôi."
"A? Ngươi chỉ là muốn đùa cùng sư phụ? Wow, vậy thì tốt quá! Đây mới là đồ đệ ngoan của sư phụ. Thì ra ngươi tìm ta không phải bởi vì muốn đem nha đầu cổ quái này trở về......" Nam Vực Quỷ Y nước mắt bỗng dưng ngưng lại, cười híp mắt nhìn “đồ đệ ngoan”.
Long Phù Nguyệt còn chưa kịp nói gì. Sau tảng đá lớn một người đã đi ra kêu: "Xú tiểu tử ngươi, ta thấy tại sao mấy ngày nay trên bầu trời bay nhiều bồ câu như vậy, hơn nữa con nào cũng đều là giống quý báu chất thịt ngon, thì ra là ngươi giở trò quỷ! Hừ, lão phu sớm dự liệu được."
Một lão nhân mập mạp từ sau tảng đá lớn đi ra, hướng về phía Phượng Thiên Vũ dựng râu trừng mắt.
Phượng Thiên Vũ cười tự nhiên: "Đã sớm dự liệu được rồi? Vậy người còn muốn đi ra bắt!"
"Đúng vậy, sư phụ, nếu người đã biết mồi này là hắn thả, vậy tại sao người còn muốn đi ra ngoài giúp hắn làm ác?" Long Phù Nguyệt cũng không khách khí vạch trần ông ấy.
Nam Vực Quỷ Y trừng mắt liếc nàng một cái: "Tiểu nha đầu biết cái gì! Đại gia quả thật hoài nghi là tiểu tử này giở trò quỷ rồi, nhưng ta chú ý quan sát vài ngày, phát hiện bồ câu bay tới không giống như là làm mồi, cho nên ta...... Ai, đều là tại ta heo tham ăn, không qua được sự mê hoặc, rốt cuộc bị lừa vào kế hoạch của tiểu tử này."
Lại trừng hai mắt nói: "Xú tiểu tử, ta có tên đồ đệ bất hiếu như ngươi sao? Thấy sư phụ vừa không hành lễ cũng không vấn an! Đại gia ta làm sư phụ cũng thật uất ức, cư nhiên bị đồ đệ của mình đuổi giống như Lão Thử
(1 bộ truyện TQ)
, cả ngày trốn đông trốn tây, hoảng sợ như chó nhà có tang, quýnh lên như cá lọt lưới, Trúc lâu thoải mái cũng không thể ở, chỉ có thể ngủ ở sơn động lạnh lẽo...... Tiểu tử ta nói với ngươi, Đại gia chơi xong rồi!" Ông ta bỗng nhiên ngồi dưới đất, oa oa khóc lớn lên. Nước mắt như trường giang đại hà, cuồn cuộn chảy xuống.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nàng biết sư phụ lúc này không giống như sư phụ thường ngày. Lời lẽ bình thường, nhưng như hôm nay cứ như vậy mà khóc vốn là lần đầu tiên. Quả thực tựa như tiểu hài tử làm nũng.
Phượng Thiên Vũ đã sớm biết tuyệt chiêu này của sư phụ hắn, nên đã sớm miễn dịch.
Hắn mỉm cười, lành lạnh nói: "Là chính lão nhân gia người thích đi du ngoạn? Làm đồ đệ nếu không cùng người du ngoạn tựa hồ quá mức bất hiếu. Ta chẳng qua là đáp ứng tâm nguyện của lão nhân gia người mà thôi."
"A? Ngươi chỉ là muốn đùa cùng sư phụ? Wow, vậy thì tốt quá! Đây mới là đồ đệ ngoan của sư phụ. Thì ra ngươi tìm ta không phải bởi vì muốn đem nha đầu cổ quái này trở về......" Nam Vực Quỷ Y nước mắt bỗng dưng ngưng lại, cười híp mắt nhìn “đồ đệ ngoan”.
Bình luận facebook