Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
"Trêu đùa?!" Phượng Thiên Vũ nhướng mày, bỗng dưng hắn đứng bật dậy, hắn đã bay tới trước mặt của nàng, ngón tay thon dài trắng noãn nâng cằm nàng lên, nguy hiểm nheo mắt lại: "Nàng thật sự nghĩ như vậy?" Khuôn mặt hắn lạnh cứng, khẩu khí đông cứng, trong tròng mắt lại hình như có một tia bị thương
"Được! Ta đây liền như nàng mong muốn! Nàng cũng đừng hối hận!" Hắn phút chốc buông nàng ra. Xoay người đi thẳng ra cửa.
Long Phù Nguyệt suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, qua một lúc lâu mới chậm rãi bò lại giường của mình, dùng chăn trùm kín lấy đầu, tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ, nàng bị hắn sai sử một buổi tối, mệt chết người rồi. Tiếp tục ngủ đi, người này đi ra ngoài, vừa vặn không có người lại quấy rầy nàng......
Long Phù Nguyệt liều mạng tự thôi miên chính mình, nhưng là, nhưng là nàng cũng là rốt cuộc ngủ không được.
Hắn làm sao vậy? Nhìn mặt hăn ra vẻ chưa thỏa mãn dục vọng, có lẽ là đi tìm thị thiếp để hạ nhiệt rồi...... Đi thôi, đi thôi! Nàng mới sẽ không hối hận đấy! Nhưng là, nhưng là vì sao lòng của nàng quá chua? Rất...muốn khóc......
Một đêm này, nàng chẳng biết đi vào giấc ngủ lúc nào, khi tỉnh lại trên gối đầu có một chút ẩm ướt, nàng không biết, đây là nước miếng của nàng, hay là nước mắt?
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng hiếm khi, không chờ người khác tới kêu, liền tự mình bò dậy. Theo bản năng nghiêng đầu nhìn trên giường của Phượng Thiên Vũ vẫn hỗn độn như cũ, Phượng Thiên Vũ đi rồi vốn không có rồi trở về......
Long Phù Nguyệt đỏ bừng cái miệng nhỏ nhắn bị nàng cắn thành trắng bệch, nha, đồ Lessbian, phá gay, đại ngựa đực! Vài ngày không có nữ nhân liền ra dáng chưa thỏa mãn dục vọng! Hừ, còn muốn bảo nàng gả cho hắn? Hừ! Nàng nếu quả thật gả cho hắn tuyệt đối là một tai nạn!
Nàng tức giận lẩm bẩm, trong lòng không biết tại sao lại vắng vẻ, như thế nào cũng đầy bất mãn. Loạn xạ đem đệm chăn cuốn lên. Lại rửa mặt. Nàng liền đi ra cửa.
Ánh nắng sáng sớm không giữ lại chút nào bao trùm ở trên người của nàng, ấm áp, vô cùng thoải mái. Long Phù Nguyệt hít một hơi thật dài, không muốn, cái gì cũng không cần suy nghĩ.
Ba năm, nàng chỉ có ba năm sẽ tự do. Đến lúc đó nàng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Cũng giống như một hiệp nữ, xông pha giang hồ, nói không chừng còn có thể đụng tới một người giống Trương Đan Phong (chuyện Trương Đan Phong, mời đọc 《 phiêu bạt hiệp ảnh lục 》 đại hiệp khách, có mối tình thắm thiết.
"Được! Ta đây liền như nàng mong muốn! Nàng cũng đừng hối hận!" Hắn phút chốc buông nàng ra. Xoay người đi thẳng ra cửa.
Long Phù Nguyệt suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, qua một lúc lâu mới chậm rãi bò lại giường của mình, dùng chăn trùm kín lấy đầu, tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ, nàng bị hắn sai sử một buổi tối, mệt chết người rồi. Tiếp tục ngủ đi, người này đi ra ngoài, vừa vặn không có người lại quấy rầy nàng......
Long Phù Nguyệt liều mạng tự thôi miên chính mình, nhưng là, nhưng là nàng cũng là rốt cuộc ngủ không được.
Hắn làm sao vậy? Nhìn mặt hăn ra vẻ chưa thỏa mãn dục vọng, có lẽ là đi tìm thị thiếp để hạ nhiệt rồi...... Đi thôi, đi thôi! Nàng mới sẽ không hối hận đấy! Nhưng là, nhưng là vì sao lòng của nàng quá chua? Rất...muốn khóc......
Một đêm này, nàng chẳng biết đi vào giấc ngủ lúc nào, khi tỉnh lại trên gối đầu có một chút ẩm ướt, nàng không biết, đây là nước miếng của nàng, hay là nước mắt?
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng hiếm khi, không chờ người khác tới kêu, liền tự mình bò dậy. Theo bản năng nghiêng đầu nhìn trên giường của Phượng Thiên Vũ vẫn hỗn độn như cũ, Phượng Thiên Vũ đi rồi vốn không có rồi trở về......
Long Phù Nguyệt đỏ bừng cái miệng nhỏ nhắn bị nàng cắn thành trắng bệch, nha, đồ Lessbian, phá gay, đại ngựa đực! Vài ngày không có nữ nhân liền ra dáng chưa thỏa mãn dục vọng! Hừ, còn muốn bảo nàng gả cho hắn? Hừ! Nàng nếu quả thật gả cho hắn tuyệt đối là một tai nạn!
Nàng tức giận lẩm bẩm, trong lòng không biết tại sao lại vắng vẻ, như thế nào cũng đầy bất mãn. Loạn xạ đem đệm chăn cuốn lên. Lại rửa mặt. Nàng liền đi ra cửa.
Ánh nắng sáng sớm không giữ lại chút nào bao trùm ở trên người của nàng, ấm áp, vô cùng thoải mái. Long Phù Nguyệt hít một hơi thật dài, không muốn, cái gì cũng không cần suy nghĩ.
Ba năm, nàng chỉ có ba năm sẽ tự do. Đến lúc đó nàng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Cũng giống như một hiệp nữ, xông pha giang hồ, nói không chừng còn có thể đụng tới một người giống Trương Đan Phong (chuyện Trương Đan Phong, mời đọc 《 phiêu bạt hiệp ảnh lục 》 đại hiệp khách, có mối tình thắm thiết.
Bình luận facebook